Nam Sắc Như Đao – Chương 1-5

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 1 – Gián Điệp

 

Thẩm Hàm bình tĩnh cầm điện thoại lên trả lời“Alo, sếp Trương.”

Thanh âm truyền đến từ đầu dây bên kia có vẻrất không vui, “Bên cạnh có ai không?”

“Không ai hết.”

“Sau này đừng gọi tôi là sếp Trương, gọi Tiểu Trương, nhớ kỹ.” Giọng nói đầu dây bên kia cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối.

Thẩm Hàm cứng người, thầm nghĩ cái tên này đã ra đời bôn ba bao nhiêu lâu rồi còn bảo mình gọi anh ta là Tiểu Trương, đúng là không biết ngượng!

Nhưng anh vẫn bình thản trả lời, “Ừ thì Tiểu Trương.”

“Sau này cậu phải đặc biệt chú ý, ngay cả nằm mơ cũng không được nói ra hai từsếp Trương này.”

“Ờ, biết rồi.”

“Tôi là ai?”

“Tiểu Trương.”

“Tôi là gì của cậu?”

“Cạ cứng[1]ngủ giường trên của tôi.”

[1]Anh em bạn tốt hợp cạ thân thiết

“Việc xấu hổ nhất cùng làm là gì?”

“Từng trộm gà, từng sờ chó, từng giải quyết ở toilet nữ.”[2]

(2) câu này có thể hiểu là từng làm nhiều chuyện trộm cắp, hư hỏng, bậy bạ,….

Đầu dây bên kia thở phàomột tiếng như trút được gánh nặng, “Vậy còn được, làm gián điệp thì khổ vậy đó, thời khắc nào cũng phải hòa mình vào vai diễn, quên đi thân phận ban đầu….”

“Được rồi, được rồi…” Thẩm Hàm thực sự chịu không nổi nữađànhngắt lời, “Ngụy tạo nửa ngày không phải đều là đang bịa thân phận của anh thôi sao, là tôi trà trộn vào đó, ai quan tâm thân phận của anh chứ! ”

Giọng nói bên kia bỗng chốc dịu xuống, “Tiểu Thẩm à, cậu đừng kích động vậy mà.”

Thẩm Hàm bình tĩnh lại đáp , “Anh gọi cho tôi rốt cuộc muốn nói gì?”

“Ừm, định đưa địa điểm liên hệ của Du Hậu cho cậu.”

“Du Hậu?” Thẩm Hàm đọc lạitên của người nàythìnhịn không được cười khẽ.

Cái tên này nghe có vẻ như là từ tượng thanh lúc không được sảng khoái.

Đầu dây bên kia nói tiếp, “Cũng là người liên lạc bên ta, cậu ta nằm vùng lâu năm rồi, để cậu ta dắt cậu vào.”

Thẩm Hàm ừ một tiếng.

“Cậu đến quán cà phế góc đường Bắc Nhất, cậu ta ở đó chờ cậu.”

Thẩm Hàm nắm chặt điện thoại, “ Đợi đã, phải đưa tôi cách thức liên hệ chứ!”

Đầu dây bên kia chợt im lặng trong giây lát, “Không được, số này là của cậu ta chuyên dùng liên lạc với tôi, vì sự an toàn của cậu ấy, cũng chỉ có mình tôi biết số này, chi bằng thế này, cậu đưa số của cậu cho cậu ta?”

Thẩm Hàm bất đắc dĩ “Cũng được.”

Kế đến đầu dây bên kia truyền đến tiếng ồn rè rè.

Thẩm Hàm cất di động vào túi, ra ngoài đón một chiếc taxi.

Hai tháng trước Thẩm Hàm rút khỏi bộ đội, vốn việc chuyển nghề cũng xem như thuận lợi, nhưng không biết là đụng phải cái xui gì, bỗng nhiên phải phục chức, sau đó là một đám thiên binh thiên tướng bất kể ngày đêm đến nhà hắn thuyết phục suốt 24 tiếng, bảo anh đến đây làm gián điệp, nói gì mà sau khi rút lui thành công sẽ được sắp xếp công việc như mơ,còn được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, tómlại là bảo đảm tiền đồ vô lượng, tương lai rộng mở.

Nói gì mà muốn làm gián điệp đòi hỏi tổ tiên ba đời phải trong sạch, không thể là con một, hơn nữaphải cam tâm tình nguyện, nhưng Thẩm Hàm ba điều trên điều nào cũng trật,mẹ anh tức đếnmức phải thuốc than, bà chỉ có một đứa con trai, nuôi từ nhỏ đến lớn từng này, giờphải để đám người này hợp lại đẩy vào hố lửa,nhất thờilửa giận thiêu đốt lý trí, ngất xỉu tại chỗ.Tuy nói là đường trong máu vốn đã thấp nhưng lần này nhập viện còn xảyra vấn đề khácnên phải nằm viện suốt hai tháng trời.

Thẩm Hàm vừa vét túi chữa bệnh cho mẹvừa bắt đầu dao động. Sếp Trương nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Hàm, vỗ ngực cam đoan Thẩm Hàm cứ yên tâm đi theo họ, tiền viện phí cũng không cần lo lắng nữa.

Cuối cùng Thẩm Hàm cũngbịkhuất phục, sau đó theo sếp Trương mua vé đến Vân Nam, vừa xuống máy bay liền theo kế hoạch thiết kế tội danh cướp máy báy đưa về đồn tạo thân phận.

Ngồi tù hết mười lăm ngày, Thẩm Hàm đem toàn bộ đạo đức nghề nghiệp gián điệp của mình chuẩn bị đến gặp người dẫn dắt.

Khung cảnh của tiệm cà phê không tệ, Thẩm Hàm ngồi trên sô pha vảitùy ýgọi một ly đồ uống rồi lấyđiện thoại ra lướt diễn đàngiết thời gian.

Ngón tay Thẩm Hàm thon dài, lòng bàn tay còn có môt tầng kén mỏng từ thời huấn luyện trong quân đội để lại.

Ngón tay lướt màn hình vừa dừng, tiếng chuông cửa vang lên, Thẩm Hàm ngẩng đầu nhìn sang.

Người phụ nữ bước vào kia bất kể là gương mặt hay thân hình đều rất lạ.

Đôi mắt Thẩm Hàm dựng lên.

Người phụ nữ nọ thăm dò xung quanh một lượt, sau đó nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm,chậm rãiđi về phía anh.

Thẩm Hàm vội vàng hạ mắtchăm chú nhìn màn hình điện thoại, nghe được tiếng người phụ nữ đó ngồi xuống bàn cạnh mình, sau đónhân viên phục vụ đến ghi món.

“Xin chào…cô,xin hỏi muốn uống gì?”

“Quán mới mở à, chưa thử qua, có gì đặc biệt không?”

“..Quán chúng tôi có món Caramel Macchiato rất ngon..”

“Caramel Macchiato nào? Này hả?”

Thẩm Hàm vừa nghe thấy giọng nói hào sảng nam tính, cả người lập tức cứng ngắc,lắc cổ nghiêng đầu.

Môi đỏ, tóc giả, đôi chân thô to cơ bắp, đôi giày cao gót số bốn mươi nom vẫn còn chật, Barbie Thép[3]đó liếc nhìn Thẩm Hàm, khóe môi giương lên, giọng nói dịu lại một chút, “Không uống cái này đâu, ngọt quá, người ta đang giảm cân!”

(3) Barbie Thép (Barbie Kim Cang): Dùng để chỉ những người có gương mặt đẹp như búp bê nhưng thân hình cơ bắp lực lưỡng.

Sau đó lại nhìn gương mặt trắng xanh của nhân viên phục vụ, “Cho ly nước đã.”

Thẩm Hàm nghe đến mức da đầu dựng hết cả lên, tiếng chuông ngoài cửa lại reo, người đàn ông đeokính râm điềm tĩnh bước vào, cũng vừa vào liền nhòm ngó xung quanhrồi đi về phíaThẩm Hàm.

Thẩm Hàm nghĩ chắc đây là Du Hầu rồi, liền đứng dậy gật gật đầu chào hỏi với người đàn ông đeo kính râmkia.Người đàn ông kính râm mắt đối mắt với Thẩm Hàm hồi lâumới xoay người ngồi xuống vị trí sau lưng Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm ngẩn người, trong lòng rõ ràng, ngoài mặt vẫn chưa biểu hiện gì xấu hổ.

Barbie Thép hừ lạnh, móc từ trong túi ra di động bật nắp quê mùa hàng trong nước, nhấn một dãy số.

Di động Thẩm Hàm reo lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ, ấn nhận điện, bên kia không hề có tiếng động nào.

Thẩm Hàm alômột tiếng.

Gương mặt Barbie Thép nở nụ cười bí ẩn, “Chụy là Du Hầu, cậu là Thẩm Hàm phải không?”

Thẩm Hàm nhìn người kế bên, bật người khỏi sô pha, “Đ*![4]

[4] Nguyên văn là Thao’,nghĩa là ấy ấy í…

Du Hầu vẫn cầm di động như không hề nhìn thấy, tự mình ngồi ở bàn bên gọi điện, “Ngồi xuống!”

Thẩm Hàm xoay đầu nhìn y, ngay lúc muốn ngắt máylại nghe được Du Hầu nói, “Đừng nhìn chụy, nghe là được, cũng đừng nói.”

Thẩm Hàm vờ khụ khụ vài tiếng rồi ngồi xuống, nhân viên phục vụ bên cạnh tốt bụng quan tâmhỏi.

“Anh à, sắc mặt của anh tệ lắm, có cần giúp gì không ạ?”

Thẩm Hàm phất tay, cắn răng ngồi xuống sô pha.

Du Hầu lại gằn giọng, “Cậu cũng đẹp trai đấy.”

“…”

“Thân hình cũng được, eo ra eo, chân ra chân.”

“…”

“Cậu có phải GAY không?”

“Đ*o![5]

[5] Nguyên văn là Peikiểu chửi phun nước miếng tục tĩu…

“Không lịch sự, đáng ghét –” Du Hầu đảo mắt, đuôi mắt cong lên, “Ok, nói chuyện đàng hoàng nào.”

Sau đó đè giọng thấp xuống, “Đây là nơi công cộng, rất nhiều chuyện không thể nói, chụy đây cũng bất đắc dĩ.”

“…”

“Hay vầy, sau khi về chụy thêm QQ của cậu xong mới nói tiếp, ở đây thật sự không nói được!”

“…”

“8867156, cậu nhớ đấy, tên QQ của chụy là Du Công Công, ảnh đại diện rất dễ thương.”

Thẩm Hàm nhìn chằm chằm ly cà phê trước mặt, kìm nén xúc độngmuốntạt lên mặt tên Du Hầu kia.

Du Hầu vừa nóivừa nghịch tóc giả của mình, “Aiz, cậu cung gì?”

Thẩm Hàm đột nhiên lên tiếng, “Hết việc tôi cúp đây.”

Du Hầu nhíu mày , “Còn một câu rất quan trọng.”

Thẩm Hàm định đặt điện thoại xuống lại cầm lên.

Du Hầu vẻ mặt nặng nề, “Chính là, để tránh để lại bất cứ dấu vết nào có thể lần mò về cuộc đối thoại của hai ta, nhất định phải xóa sạch lịch sử gọi! ”

Nói xong y cúp máy, sau đó trước mặt Thẩm Hàm ‘băng’một tiếng, bẻ gãy điện thoại làm đôi.

Thẩm Hàm cầm điện thoại ngơ ngác đứng đó, mắt nhìn về phía chiếc điện thoại nắp thân chia lìa, lại nhìn chiếc IPhone của mình, nắm chặt tay thành quyền.

Nhân viên phục vụ xung quanh đều nhìn hai tên GAY chết tiệt đang đòi bẻ điện thoại.

Du Hầu nhếch nhếch môi, “Cậu, bẻ đi.”

Thẩm Hàm nhìn y, “Anh bẻ rồi thì tôi khỏi bẻ, hơn nữa cũng chẳng cần bẻ làm gì…”

Du Hầu vội xoay mặt đi vờ như không quan biết Thẩm Hàm, lấy tay che miệng, “Đừng nói chuyện với tôi, cẩn thận bị lộ thân phận.”

Vẻ mặt Thẩm Hàm chán ghét, xoay mặt đi không nói nữa.

Du Hầu lấy hộp phấn từ trong túi xách ra, giả bộnhư đang dặm phấn, cái gương nhỏ kia lại chiếu đúng gương mặt của Thẩm Hàm, Du Hầu nhìn vào nói, “Muốn nhìn chụy thì có thể nhìn trong này.”

Thẩm Hàm nắm chặt điện thoại, không hề quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

Vừa đẩy cửa bước ra, Thẩm Hàm gọi ngay cho sếp Trương.

Giọng nói đầu bên kia trầm thấp, “Tiểu Thẩm, sao vậy, lẽ nào Tiểu Du chưa đến?”

“Anh không có bệnh đấy chứ?” Thẩm Hàm càm ràm, “Gián điệp kiểu gì vậy, người này là lộ tẩy[6]thì có, lông chân trong tất cũng dựng cả lên rồi này…”

[6] Nằm vùng là 卧底(Ngọa để) nghĩa là nằm dưới đáy, còn lộ tẩy露底(Lộ để) là lộ đáy ra. Ở đây TH chơi chữ chỉ DH là gián điệp rởm.

Người bên kia điện thoại thở một hơi, “Phải để ý hoàn cảnh xung quanh!”

Nói xonggiọng nói cũng dịu lại, “Cậu sai rồi, cậu ta là một gián điệp xuất sắc.”

Thẩm Hàm một ngụm máu dồn lên tim, “Nếu để tôi liên lạc với anh ta, tôi không làm nữa.”

“Đừng có bướng bỉnh!”

Thẩm Hàm thở dài, “Không thể đổi người sao?”

“Không thể.” Người đầu dây bên kia bình tĩnh lại, “Đầu tiên, cậu ta đã là gián điệp bảy tám năm ở đấy, có kinh nghiệmhơn nữa rất thông minh, ngoài ra, người như cậu ta, tuy có hơi quá, nhưng sẽ không ai nghi ngờ cậu ta là gián điệp, hơn nữa trong hàng ngũ cảnh sát thì người như vậy thật sự ít thấy, cuối cùng..”

Giọng nói trong điện thoạichợtngập ngừngnhư không đủ tự tin.

“Ừa…cuối cùng là tổ chức đã chi không ít tiền cho đống mỹ phẩm dưỡng da đồ trang điểm trên người cậu ta, cho nên nếu chưa thấy được chút thành quả nào. Không thể đổi người.”

 

 

 

Chương 2 – Đông Hải

 

Thẩm Hàm trở về khách sạn đăng nhậpvàoQQ.Vừa thêm bạn Du Công Công, Du Hầu liền nhắn một cuộc gọi video sang.

Thẩm Hàm vô thức cau mày, chỉ đành nhận.

Người đàn ông bên kia ngồi cạnh màn hình máy tính đang soi gương dặm lại lớp trang điểm, “Aiz, em trai à, em về nhà nhanh quá vậy.”

Trong giọng nói Thẩm Hàm lộ ravẻchán ghétnói , “Lớp trang điểm của anh đủ dày rồi, đừng tô thêm nữa.”

Du Hầu đang nhíu mắt lại làm đậm mi mắtđáp“Vậy mà cũng gọi là dày hả? Lúc chụy đi gặp em chỉ mới trang điểm nhẹ thôi, hơn nữa chụy chỉ đang trang điểm để đi làm thôi, có đậm lắm đâu…”

Nói xong lại quay sang chớp chớp mắt với màn hình, “Lông mi chụy đẹp chưa này? Chống nước gấp 10 lận đó, cho dù ướt sũng mồ hôi trên giường cũng không chảy đâu nha! ”

Thẩm Hàm tự động đưa điện thoại ra xa hơn, “Anh làm thành như vậy, ai thèm lên – giường với anh chứ…”

Du Hầu lấy một cây son đắt tiền rakhoe“Em sai rồi, chụy đây được hâm mộ lắm đó, rất nhiều đàn ông đều thích chị như vậy hết.”

Thẩm Hàm câm nín trong giây lát, “…đừng tự lừa mình dối mình nữa.”

Du Hầu mím môi, chu môitrước gương, “Em trai,em không thích không có nghĩa là người ta không thích, nhưng mà chụy cũng không thích người như em đây, chụy thích trai cơ bắp manly siêu mạnh mẽ cơ, ở bên cạnh họ chụy rất có cảm giác bị S[1], sướng cực.”

[1] Chỗ này Du Hầunói là bị凌虐nghĩa là bị hành hạ lăng ngược bạo lực…bl..bl

Thẩm Hàm nheo mắt, cánh tay nổi hết cả da gà, “Bộ dạng của anh mới là cơ bắp manly đó…”

“Ở trong lòng chụy, dù chụy như thế nào đều là đẹp nhất, sau này em khỏi lãng phí nước miếng công kích chị nữa.” Du Hầu cầm cây chổi nhỏ đánh mộttầng phấn tạo khối ngay cổ, “Sao hả, như vậy trôngcổ chụy nhỏ hơn rồi phải hôn?”

Thẩm Hàm thở dài, “Vừa to vừa đen.”

Du Hầu cười tođầydâm tiện, “Ghét quá hà — nói tầm bậy[2] hông à hư quá đi –”

2开黄腔: Theo tiếng địa phương Tứ Xuyên là nói bậy, nhưng theo tiếng Đài Loan là chỉ nói chuyện cười 18+

Đuôi mắt Thẩm Hàm giật giật, “Tôi liên lạc với anh không phải để nghe anh nhắc ba cái thứ tầm xàm này!”

Du Hầu đặt chổi nhỏ sang một bênrồi lại đánh lớp phấn phủ lên cổ, “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Thẩm Hàm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treotườngđáp“3 giờ.”

Du Hầu đặt miếng lót xuống, “Còn ba tiếng nữa chụy phải đi làm rồi, chuyện cần nói thì lại quá nhiều, em hỏi trọng tâm thôi đấy.”

Thẩm Hàm hỏi, “Anh đang làm nghề gì?”

Du Hầu đưa mắt nhìn sang màn hình, “Em đoán xem?”

“Bê đê chết tiệt.”

Du Hầu hừ lạnh, tiếp tục trang điểm, “Đoán lại.”

“Đủ chưa?” Điện thoại Thẩm Hàmbắt đầunóng lên, “Điện thoại tôi sắp hết pin rồi.”

“Vậy em ra ngoài kiếm tiệm net đi.”

“Không phải đã nói phải bí mật sao… Chỗ đó người đông chật ních…”

“Ờ, phải ha,” Du Hầu đứng đắn nói: “Chụy đi làm ở cao ốc Đông Hải, em từ ngoài đến, chắc không mấy rõ Đông Hải, tỉnh thành chẳng có đẳng cấp gì, Đông Hải là khách sạn năm sao duy nhất của tỉnh này, chụy đây là một trong những người phụ trách ở đó.”

Thẩm Hàm đầy nghi ngờ, “Chỉ dựa vào anh?”

Du Hầu liếc màn hình, “Em có biết đám đàn ông thối chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong như em nông cạn chết đi được! ”Sau đó nói tiếp, “Chụy chủ yếu phụ trách bộ phận chăm sóc khách hàng cao cấp, em cũng biết mà, dù sao cũng là khách sạn cao cấp, giấu giếm cỡ nào cũng phải giữ mặt mũi, ngoài mặt thì nói là phục vụ cao cấp, thật ra đều là gà với vịt, đám nữ yêu tinh nam dâm đãngđóchỉ có chụy mới quản lý được thôi.”

Thẩm Hàm ngạc nhiên, “Còn cái gì khác nữa không?”

Du Hầu cầm gương tỉ mỉ trang điểm, bình thản trả lời, “Còn gì khác nữa? Bên bộ phận ăn uống thì chụy không rõ lắm, nguồn thu chủ yếu của khách sạn đềuđến từ bên phòng tiếp khách này, bên trong còncócasino, rãnh rỗi thì vào dạo mát, đánh bạc cược tiền này nọ, cũng có khách ngoài thỉnh thoảng đến giao dịch, có người một đêm thua hơn trăm triệu lỗ vốn, người đến gây sự cũng không ít, những lúc ấy cần đến chụy đây ra mặt giải quyết, nhưng tình huống như thế không nhiều, dù sao cũng là địa bàn của Đường Bội, không ai dám bứt râu rồng cả.”

“Đường Bội? Không phải đã chết rồi sao?”

Du Hầu trang điểm xong, bắt đầu thu dọn chai lọ, “Tiểu Trương đã nói với em rồi? Vậy em còn đến hỏi thăm tôi làm gì.”

Thẩm Hàm cắm sạc vào điện thoại, “Chỉ thuận miệng nhắc một câu thôi mà, hình như khá là nổi tiếng ở đây.”

“Có danh vọng hơn nữa thì cũng là người đã chết, chết ba năm rồi.” Du Hầu ngồi dậy điều chỉnh camera máy tính, “Ba năm trước, hắn là đại ca của thành phố này, sau khi chết, địa bàn chia ba, nhưng mà bang hội chúng ta đang ở là phần lớn nhất, căn cơ của Đường Bội cũng ở chỗ này trừ khách sạn đó, bọn họ còn làm một số việc làm ăn khác, nhưng đây đều không phải là nguồn thu chủ yếu.”

Du Hầu bỗng đặt món đồ trên tay xuống bàn, nhìn thẳng vào camera, nhẹ giọng nói: “Bọn họ buôn ma túy.”

Thẩm Hàm yên lặng giây lát, “Anh nằm vùng nhiều năm naymàchưa từng nắm được thóp của bọn chúng?”

Du Hầu cười khẩy, “Bắt được nhiều lần đấy chứ, hơn nữa mỗi lầnbáo cảnh sát đều là những vụ bắt ngay tại trận, nhưng số vụ tôi có thể tiếp xúc được quá ít, cấu không thành tội nặng, không cần thiết hy sinh mối cực phẩm như tôi đổi một tên thế tội ngồi thay mấy năm, không có lời.”

Thẩm Hàm gật đầu, lại như vừa nhớ ra gì đóhỏi tiếp“Đường Bội chết như thế nào?”

Du Hầu quay đầu đi rất dứt khoát, “Không biết.”

“Không biết?”

“Tôi lừa cậu được gì? ” Du Hầu bình bĩnh nói, “Tôi cũng có ở hiện trường đâu, sau đó truyền tới truyền lui mấy dạng dị bản, sao tôi biết được cái nào mới là thật! ”

Du Hầu cúingười lấy hộp giày từ dưới gầm giường ra,tiếp tục nói“Nhưng bản thật nhất là, Đường Bội bị Đường Tử Ngôn bán đứng, hơn nữa lúc Đường Tử Ngôn quay về, trên tay còn cầm súng của Đường Bội, hộp đạn rỗng toét, có lẽ là hắn ta giết cũng không chừng.”

Thẩm Hàm chăm chú lắng nghe, “Đường Tử Ngôn? Không có quan hệ huyết thống?”

“Không có, tên của Đường Tử Ngôn là Đường Bội đặt, lúc hắn bị Đường Bội mang về chỉ mới có mười lăm tuổi, được mang theo nuôi bên người mấy năm, ai biếtkhitrưởng thànhrồi lạibiến thành đồ vô ơn, người ta nói Đường Bội nhìn người độc đáo, lần này lại mờ mắt như thế.”

Du Hầu cúiđầu xuống không biết là đang làm gì, “Sau khi Đường Bội chết, nội bộ bang hội đấu đá suốt một thời gian dài, sau cùng một nửa chia tài sản tách ra riêng, nửa còn lại là đám người bây giờ, tuy không oai phong như xưa nhưng cũng còn coi được.”

Thẩm Hàm hỏi, “Vậy Đường Tử Ngôn thì sao?”

Du Hầu giật một chiếc tất chân hồng dạ quang ra, “Thì giờ là đại ca chỗ này.”Sau đó huơ huơ chiếc tất trước màn hình, “Sao hửm, màu này có non không?”

Thẩm Hàm không để ý đến chiếc tất Du Hầu đang cầm, trả lời bằng một câu hỏi khác, “Người ở đây chịu cho hắn làm đại ca?”

Du Hầu tức tối mang vớvào chân đáp, “Không chịu,đều phắn hết rồi, những người ở lại chỉ cần được sống tiếp, có miếng ăn, chỉ cần có đường, kiếm được tiền thìai làm đại ca cũng như nhau.Đường Tử Ngôn trùng hợp là một người như vậy, danh tiếng thối nát thì thế nào, bây giờ chẳng phải vẫn làm ăn thuận buồm xuối gió đó sao!”

Nói đến đây, Du Hầu lại cười hề hề bí ẩn nhìn về phía camera, “Đường Tử Ngôn cũng thích đàn ông đấy.”

Thẩm Hàm ngẩn người, “Anh nói việc này với tôi làm gì.”

Du Hầu tay kéo vớ lên, mắt lại nhìn chằm chằm nở nụ cười thâm thúy trước camera, “Có gì đâu, chỉ là trông em chống đối kỳ thị đồng tính như vậy, nhắc nhở em thôi!”

Trên mặt Thẩm Hàm cũng không có bất cứ biểu cảm gì, “Tôi kỳ thị đồng tính khi nào?”

“Em rõ ràng thể hiện thái độ chán ghét cực kỳ với chuỵ.”

“Thì tôi kỳ thị bê đê……”

“Thôi vậy, chuỵ cũng không dây dưa dăm ba câu với em nữa.” Du Hầuđãăn mặctươm tất, “ Chốc nữa cậu đến tìm tôi, tôi dắt cậu đến khách sạn Đông Hải.”

Đầu lưỡi Thẩm Hàm không dễ chịu, “Qua đó tìm anh?”

“Phải đó,” Du Hầu hừ lạnh một tiếng, “Tôi đến cùng phải dắt em vào ngành không phải sao, đã tính hết rồi,cứnói em là họ hàng xa của tôi là được.”

“Lúc ở quán cà phê anh cứ trực tiếp đưa tôi về không phải xong rồi à……”

“Vậy sao được, chúng ta còn chưa hiểu rõ nhau mà, sao chụy dám đưa một người lạ về nhà chứ, lỡ bị người ta dụ đi cưỡng hiếp mất thì sao?”

Thẩm Hàm cố gắng kiềm nén đểkhông tắt máy ngay, “Được, anh ở đâu?”

“109 phường 3 đường Đông Phương Hồng số 402.” Du Hầu lấy bình sữa bên cạnh, ngửa đầu một hơi uống hết nửa bình, sau đó chép chép miệng, cầm nửa chai sửa hô, “Ai da!”

Thẩm Hàm vừa định ngắt kết nối, nghe đầu bên kia thét lên “Sao vậy?”

“Sữa này hết hạn dòi!” Đôi mắt gấu trúc nhìn vào màn hình một cách vô tội, “Chụy có khi nào sẽ chết hông?”

“Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!” Thẩm Hàm dứt khoát tắt máy, chuẩn bị tươm tất, xuống lầu rời khỏi khách sạn.

Thành phố xa hoa, đèn đuốc ngợp trời.

Thẩm Hàm đến điểm hẹn thì Du Hầu đã lên đồ sẵn sàng.

“Sao giờ mới đến, hại người ta trễ hà.” Du Hầu bất mãn, “Vào rồi nói.”

“Hết cách, đợi taxi lâu quá, hơn nữa trên đường cònbịkẹt xe.” Thẩm Hàm vừa nóivừa đánh giá cái chuồng heo sau lưng Du Hầu.

Khắp nơi đều là gương, quần áo và mỹ phẩm, Thẩm Hàm đá đôi giày cao gót bên chân ra tạo lối đi cho mình, “Anh còn làm thêm nghề phân phối giày cao gót à?”

Lúc Du Hầu mở cửa chòm người ra ngoài, “Hành lý của cậu đâu?”

Thẩm Hàm gian khổ tìm một chỗ để đặt chân, “Ở khách sạn.”

“Sao không mang qua đây luôn, tốn tiền.”

Thẩm Hàm ngẩng đầu, “Anh cũngđâucó kêu tôi mang hành lý đến đâu, hơn nữa, mang hành lý theo làm gì?”

Du Hầu không thèm để ýdứt khoátđạp lênmột đống quần áo giày dép mà bước đi, “Đương nhiên là do cậu phải dọn đến ở với chụy rồi, cứ ở trong khách sạn hoài là không được, sống chung thì chụy em mình dễ nâng đỡ nhau hơn đúng không?”

Thẩm Hàm lướt qua căn phòng như kho trữ đồ, “Tôi chăm sóc không nổi anh, anh thuê người làm đi.”

Du Hầu yểu điệu đẩy Thẩm Hàm một cái, “Cậu đúng là không biết tốt xấu mà, người ta mời cậu đến ở chung còn không phải là vì nghĩ cho cậu, cậu nói cậu ngàn dặm xa xôi từ nông thôn đến đầu quân cho tôi, vừa đến đã vào đồn đóng không ít khoản phạt, nay còn tốn tiền ở khách sạn, ồ thiết lập này được đó, sau này cứ nói với người ta vậy đi…”

Thẩm Hàm dừng bước, “Anh tưởng người ta ngu chắc, tôi có phải dưới quê mới lên hay không điều tra cái là biết ngay, hơn nữa, ai từ dưới quê lên lại ngồi máy bay không chứ!”

Du Hầu ngạc nhiên, “Tiểu Trương dắt cậu ngồi máy bay? Vậy cậu phạm tội gì?”

Thẩm Hàm đau đớn không muốn hồi tưởng lại, “Ý đồ trộm thiết bị máy bay.”

Du Hầu thở dài, “Không phải chụy muốn nói, nhưng có khi trong đội ngũ cảnh sát bởi vì có vài tên thiếu suy nghĩ, mới dẫn đến mỗi lần trên tivi trùm cuối đều gục ngã cả rồi cảnh sát mới đến hiện trường.”

Thẩm Hàm ủ rủ, “Chuyện này có gì dính dáng đến phim truyền hình đâu…”

Du Hầu hất mái tóc giả, thiếu chút rớt luôn cả tóc, “Thôi thôi, xém quên việc chính rồi này.”

Kế đến nhón chân với lên cái giá sắt, lấy một chiếc giỏ xách màu vàng kim đầy đinh nhọnnói :

“Cậu xem chiếc túi này có hợp với bộ đồ của chụy không hả?”

Thẩm Hàm lé mắt, “Anh không phải sắp trễ rồi sao?”

Du Hầu khoáctúi đứng tạo dáng, “Cậu mau nhìn xem, thế nào có cảm giác chứ nhỉ?”

“Có cảm giác buồn nôn!”

Du Hầu đứng thẳng lại, tiện tay quăng túi xách sang một bênrồi lại lục ra một chiếc túi xách da dêhỏi“Còn cái này?”

Thẩm Hàm quay lưng bước ra ngoài.

Du Hầu thấy vậy liền mang túi đuổi theo, khoát tay Thẩm Hàm xuống lầu, dưới sự thúc đẩy của Thẩm Hàm bước vào chiếc xe BYD của mình.

Nửa tiếng sau, Du Hầu dắt theo Thẩm Hàm đứng dưới tòa nhà Đông Hải.

Xa hoa tráng lệ, lung linh ngợp trời.

Nội thất phong cách Châu Âu sang trọng, tiếp tân xinh đẹp kiêu sa, hơi cong môi cười, vài câu khách sáo nghe vào tai cũng ngọt như mật.

Du Hầu thấp giọng mắng một tiếng yêu tinh, trực tiếp dắt Thẩm Hàm vào thang máy.

Thẩm Hàm một bước quay đầu ba lần, “Không phải chỉ là tiếp tân thôi sao, có nhất thiết phải ăn diện như top 3 hoa hậu Hongkong không vậy.”

“Thỏa mãn lòng hư vinh của khách hàng đó mà, đây là ý của giám đốc, cố gắng để khách hàng vừa bước vào cửa đã có giảm giác được cung phụng sướng đến muốn bắn tại chỗ.” Du Hầu nhấn vào nút chờ thang máy.

Thẩm Hàm đen mặt, “Giám đốc của mấy người có còn nhân tính không vậy…”

Thang máy ‘đinh’một tiếng, Du Hầu bước vào, “Tôi phải nói trước với cậu, hệ thống cơ bản ở đây, tầng một đến sáu, và cả tầng thượng quay tự động đều thuộc về ẩm thực, tầng bảy tám là phục vụ hội nghị, bao gồm hội trường sân khấu, triển lãm, đương nhiên cũng có thể phục vụ cả tiệc cưới, còn lại mười tầng toàn bộ đều là phòng khách, phòng gym bơi lội, đấm bóp, karaoke, quán bar mini, tòa chính thiết kế như thế, hai tòa con phía sau, cái mới cái cũ, mới là họp đêm, cái cũ thì…”

Vừa dứtlờicửa thang máy đã mở ra, một người phụ nữ yêu kiều diễm lệ bước vào, đầu tiên là đánh giá Thẩm Hàm, sau đó cười duyên chào Du Hầu, “Chị, tên này là người mới hả?”

Du Hầunhìnlướt qua bộ ngực của người phụ nữ, không khỏi ưỡn ngực, “Phải đó, bị tên đàn ông bám theo không thôi, đá cỡ nào cũng không được..”

Thẩm Hàm nhìn Du Hầu trợn mắt nói dối, nhếch nhếch môi nhưng cũng không nói gì.

Người phụ nữ liếc Thẩm Hàmmột cái, “Anh ta hử?”

Du Hầu khoát vai Thẩm Hàm, “Không phải, đây là cậu em họ ba của chị, vừa giải ngũ không có việc gì làm nên chị định gọi cậu ta sang đây làm, thế nào, trông có giống chị không?”

Thẩm Hàm vội vàng đẩy Du Hầu ra, gật gật đầu với người phụ nữ kia xem như chào hỏi.

Cô gái tiến đến gần, trên người mùi nước hoa nồng nặc không cách nào giấu được, “Cũng đẹp trai đấy, theo em thấy thì khá giống Dương Lộ.”Sau đó lại tròn mắt, đẩy đẩy Du Hầu, “Chị xem, cặp mày này có phải có nét rất giống Dương Lộ hay không?”

Thang máy ‘ding’ một tiếng lại mở ra, gương mặt Du Hầu không chút cảm xúc, “Đến rồi, Thẩm Hàm.”Nói xong liền kéo Thẩm Hàm ra ngoài.

Dẫm lên thảm lông cừu hoa văntinh tế, Thẩm Hàm quay đầu liếc nhìn người phụ nữ đang méo miệng trong thang máylại quay sang nhìn Du Hầu, “Dương Lộ là ai?”

Gương mặt Du Hầu lạnh băng“Tiện nhân.”Sau đó lại nói một câu không đâu vào đâu, “Bà tám đó đúng là mắt mù mới nói cậu giống hắn, hắn giống cậu còn nghe được!”
Thẩm Hàm định nói gì đónhưng thấy Du Hầu tiến vào một căn phòng, cũng ngại hỏi tiếpnên chỉ đành im miệng theo sau.

Căn phòng rộng khoảng mấy trăm mét vuông, vài cô gái lười biếng dựa vào sofa kiểu Âu, gợi cảm xinh đẹp, có một cô vừa thấy Du Hầu liền đứng dậy, cười duyên bước đến “Chị à hôm nay chị gợi cảm thật đó!”

Du Hầu tùy ý đặt túi xách lên bàn trang điểm, “Đương nhiên rồi.”

Cô gái nghiêng nghiêng đầu, có lẽ là do mắt có đeo lens, ánh mắt nhìn Thẩm Hàm có hơi kỳ lạ, “Đây là phục vụ cao cấp mới đến?”

Du Hầu dựa vào cạnh tủ, “Em họ chị, tên Thẩm Hàm. Chị đang định tìm lão Vương, hỏi ông ta hiện có chức vụ gì còn trống sắp xếp cho nó làm, em thấy nó sao?”

Cô gái nở nụcườiđáp, “Mới vừa gặp lão xong này, nghe bảo phòng khách tầng mười lăm xảy ra chút sự cố, lên đó xử lý rồi.”

Du Hầu đứng thẳng dậy, “Sự cố gì?”
Cô gái nghịch tóc, “Ai biết, lão Vương vội vàng đi theo người ta, em cũng không hỏi kỹ.”

Mới nói mấy câu, một người phục vụ mặc đồ vest đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Du Hầu thì thoáng thở phào, nhấn điện thoại bên tai, “Anh Vương, em thấy Hầu ca rồi.”

Du Hầu cảnh giác, “Chuyện gì?”

Cậu phục vụ ngắt điện thoại, “Hầu ca, việc này có hơi khó nhằn, Vương ca gọi anh lên một chuyến.”

Du Hầu vội vã ra ngoài, trước đó còn không quên kéo theo Thẩm Hàm.

Trên đường đi phục vụ đem ngọn nguồn sự việc nói rõ ràng, khách ở phòng 1530 mở phòng đánh bạc ở đây quanh năm, lần này có vài người uống hơi say, hứng lên muốn gọi phục vụ cao cấp, vốn định gọi bốn nữ một nam, ai ngờ Dương Lộ đúng lúc từ phòng bên cạnh bước ra, gặp phải khách, vị khách đặt phục vụ nam nhìn thấy hợp nhãn, liền muốn Dương Lộ, chuyện cũng chẳng có gì to tát, từ chối là xong ngay, nhưng Dương Lộ này không biết cọng dây nào bị hư, lấy điện thoại đập ngay vào mặt khách, đối phương chắc chắn cũng không phải dạng hiền lành,cứqua lại như thế làm lớn chuyện lên, lão Vương cũng không giải quyết được, chỉ có thể phái người đi tìm Du Hầu khắp nơi.

Cậu phục vụ gương mặt nhăn nhó, “Dương Lộ xuống tay cũng ác quá, đầu vị khách đó bị đập ra máu luôn, Vương ca đền tiền xin lỗi đều không xong, vị khách kia cứ đòi giải quyết Dương Lộ…”
Du Hầu vẻ mặt nghiêm trọng, xoay đầu nhìn Thẩm Hàm, “Cậu xem hôm nay tôi trang điểm thế nào?”

Thẩm Hàm trong lòng lặng lẽ phun một ngụm máu, “Có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, dù sao lát nữa cũng bị đập sưng.”

“Bớt trù ẻo chị đi, đợi lát nữa để cậu chiêm ngưỡng sự lợi hại của chị đây.” Du Hầu gằn giọng nói, “Dương Lộ cái tên tiện nhân này, suốt ngày kiếm chuyện phiền tôi, xem chị có xử đẹp hắn không.”

Thẩm Hàm thuận miệng hỏi, “Dương Lộ gì đó cũng là phục vụ cao cấp?”

Cậu phục vụ lắc đầu, “Không phải, Dương Lộ là…”

Chưa dứt lời, thang máy đã mở ra, tiếng cãi nhau ồn ào ở bên ngoàitruyền đến, vừa bước ra từ thang máy, một người đàn ông trung niên đầu xám mặt vuông đã chạy đến đón, “Hầu ca, anh cuối cùng cũng đến rồi.”

Du Hầu sờ túi, “Tiêu rồi, quên mang điện thoại.”

Thẩm Hàm nhắc hắn, “Điện thoại của chị hồi chiều đã bị nát rồi.”

Du Hầu ngước đầu nhìn lão Vương, “Đưa điện thoại của ông đây.”

Lão Vương ngẩng ra, sau đó rút chiếc Nokia trong túi ra, “Đây.”

Du Hầu vươn tay chặn, lại nhìn Thẩm Hàm, “Ai có bật nắp không?”

Thẩm Hàm đầu hàng, “Chị biết tôi không có.”

Cậu phục vụ bên cạnh đưa điện thoại qua, “Hầu ca, em có ạ.”

Du hầu nhận điện thoại xoay qua nhìn Lão Vương, “Phương thức bình thường đã không giải quyết được, vậy thì dùng cách của tôi.”
Lão Vương nhăn nhóđau khổ“Phải đó, vị khách đó giận điên rồi!Dương Lộ quả thật không đúng, đánh người ta tới chảy cả máu thì tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng xin lỗi, thế mà cậu takhông chỉ không chịu nhận lỗi mà còn động tay với khách, nếu không phải tôi ở bên cạnh can ngănchắc đã đánh lộn tùng xèo cả lên!”

Du Hầu hít thở sâu, “Biết rồi, các anh xuống dưới làm việc đi, chuyện ở đây giao cho tôi.”

Thẩm Hàm thấy Du Hầu bước nhanh hơn, đẩy đám người đang vây xem ra, đi thẳng vào phòng khách đang mở.

Du Hầu đứng ở trước cửa phòng 1530, hít sâumột hơi.

Thẩm Hàm dừng bước, bỗng có cảm giác không lành.

Chỉ thấy Du Hầu‘bằng’một tiếng bẻ gãy điện thoại trên tay,quyết tuyệtquăng vào phòng.

“Mẹ nó con b**ch nào ăn hiếp Tiểu Lộ ca nhà chị!”

Thẩm Hàm run người, nghe thấy tiếng rít rào tuyệt vọng của cậu phục vụ sau lưng.

 

 

Chương 3 – Tương Ngộ

 

Nhất thời trong ngoài hành lang trở nênyên tĩnh, người trong phòng cũng ngẩn ra.

Mặt của Du Hầu bởi vì la hét mà trông có vẻ méo mó, “San bằng!”

Kế đến cửa phòng 1530 ‘rầm’một tiếng đóng chặt lại, bên trong truyền ra tiếng đánh đấm dữ dội và tiếng chửi rủa kinh khủng.

Người ở bên ngoài xem kịch thấy hết trò hayliền đi hếtmộtnửa, chỉ còn lại vài người đứng đó, Thẩm Hàm rất tự nhiên liền nhìn thấy người nổi bật nhất trong đám đông.

Người đó trông rất trẻ tuổi, ăn mặc thời thượng, gương mặt không thể gọi là xinh đẹp nhưng lại cho người ta cảm giác thoải mái, lông mày hơi nhếch lên, dáng vẻ ngạo mạn.

Lão Vương nói chuyện rất khách sáo, “Dương Lộ, hay là cậu về trước đi, bên này đã có tôi và Du Hầu giải quyết rồi.”

Dương Lộ cơ hồ như không nghe thấy gì, chỉ nhìn về hướng Thẩm Hàm.

Trên mặt Thẩm Hàm không có biểu cảm gì, cứ như vậy đấu mắt với Dương Lộkhông hề câu nệ.

Vết bớt của chàng trai dưới ánh đèn càng hiện rõ.

Dương Lộ đánh giá Thẩm Hàm từ trên xuống dưới, “Cậu là phục vụ cao cấp mới đến?”

Thẩm Hàm cười cười, “Không phải, tôi là người thân của Du Hầu.”

Đáy mắt Dương Lộ khônggiấuđược sự kì thị, không nói gì thêm.

Tiếng đánh nhau trong phòng càng vang, có tiếng vật nặng đập lên cửa, phát ra âm thanh vỡ nát giòn giãkhiếnThẩm Hàm không khỏi căng thẳng, thế nhưng thấy người bên cạnh có vẻkhông lạ lẫm gì, giống như việc này rất bình thườngkhông có gì to tát,cũngkhông có ai định vào trong giúp đỡ.

Dương Lộ đen mặt đứng ở một bên.

Lão Vương đứng ở đối diện khó xử vô cùng, “Ừm… Dương Lộ à…”

Dương Lộ không thèm nhìn, ánh mắt dừng ở cửa thang máy, cau chặt mày, “Không phải đã kêu ông gọi cho Đường ca sao, sao lại là Du Hầu đến?”

Lão Vương cười miễn cưỡng, “Việc nhỏ thế này, không đến mức tìm Đường ca đâu, nhưng tôi đã nói với Phỉ Thất rồi, hắn theo bên cạnh Đường ca quanh năm, nói không chừng sẽ giúp truyền lời…”

“Việc nhỏ hả?” Dương Lộ liếc Lão Vương một cái, kế đến kéo cửa phòng 1530 ra.

Lão Vương căng thẳnghô, “Dương Lộ!”

Cái cửa đó dường nhưđãbị khóa trái, Dương Lộ có kéo thế nào cũng không mở được, Lão Vương nhìn vậy mớihơi yên tâm, nhưng không được bao lâu lại thấy người đó đá mạnh vài cái, cánh cửa chấn động rất khó coi.

Gân xanh trên trán Dương Lộ hiện lên, giật giật mấy cái, “Vậy tôi chết ở đây luônanh ấy mới chịu đến dọn xác cho tôi phải không?”

Thẩm Hàm cảm thấy lý do này rất hoang đường, lùi lại vài bước, trong lòng âm thầm thay Du Hầu vì vậy mà ác chiến cảm thấy có chút không đáng, cũng hiểu được thái độ lúc đầu khi Du Hầu nhắc đến Dương lộ.

Dương Lộ đương nhiên là đá không được cửa, lão Vương cũng không thể không kéo, hai người làm đủ trò, Dương Lộ như bị điện giật, lập tức đứng thẳng lưng, rướn cổ nhìn về phía cuối hành lang.

Thẩm Hàm tò mò nhìn sang.

Vài người đàn ông đi ra từ thang máy, người đi đầu là một người đàn ông đầu đinh khá đô con, ngoắc ngoắctay với bên này, hơi cong môi..

Biểu cảm trên mặt Dương Lộ ngay tức khắc hóa băng, cả người đều tràn đầy sức sống, đôi mày giãn ra, ánh mắt lấp lánhnhư sao.

Thẩm Hàm thấy Dương Lộ chạy tới, ngang qua người đàn ông đầu đinh, xông về phía người sau lưng hắn ta.

“Đương ca…”

Thẩm Hàm nghe thấy hai chữ này, nhịn không được nghiêng đầu nhìn.

Chỉ tiếc là người thật sự quá đông, ngay cả Dương Lộ cũng bị che mất, chỉ để lộ nửa gương mặt, si mê nhìn người trước mặt van xin, “Đường ca, em biết sai rồi, anh đừng giận em nha, em không tìm được anh…”

Người đối diện cậu ta bị vệ sĩ cao to che chắn, nhìn không thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay thon dài vươn ra từ tay áo đen, “Được rồi, không sao.”

Dương Lộ thử chạm vào ngón tay ấy,sau đó nắm chặt, giọng nói ngọt ngàonhư rót mật,“Đường ca…”

Sau đó Thẩm Hàm liền nghe thấy tiếng nắm cửa chuyển động, cửa phòng 1530 bị người bên trong đẩy ra.

Khi Thẩm Hàm xoay qua nhìn, Đường Tử Ngôn đúng lúc cũng nhìn qua.

Lòng bàn tay Dương Lộ ướt mồ hôi, nhẹ giọng nói, “Đường ca, mình đi thôi.”

Người đàn ông bước ra để lộ cánh tay, cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt góc cạnh sắc sảo, dáng vẻ tuy thê thảmnhưng cũng rất anh dũng.

Thẩm Hàm cảnh giác siết chặt nắm tay, nhìn vàotrongphòng.

Người đàn ông đócũngnhìn Thẩm Hàm,gọi một tiếng“Thẩm Hàm.”

Thẩm Hàm nhìn chằm chằm người đó khá lâu, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra đây là ai, “Anh là?”

“Du Hầu nè?”

“Anh đánh một trận xong bước ra nhìn như hai con người khác nhau…”

“Phải ha… Tóc giả cũng đánh rớt luôn, mấy tên khốn đó lột cả áo tôi… May mà ông đây là đàn ông, không bị bọn nó sơ múi, ngược lại còn khiến bọn nó kinh tởm! ” Du Hầutỏ vẻ đắc ý vô cùng.

Thẩm Hàm đơ cảmặt, “Bộ dạng tự hào này của anh là sao hả? Điểm nào khiến anh tự hào như vậy ?”

Du Hầu che lại hai điểm trước ngực, quay sang nhìn lão Vương, “Đưa áo của ông cho tôi khoác tạm chút, tôi xuống lầu tìm mấy yêu tinh kia mượn bộ đồ rồi trả anh sau.”

Lão Vương khó xửkhông biết làm sao, “Hầu ca, áo khoáccủa tôituyhai nhưng là một, cởi cho anh rồi tôi cũng lộ hết!”

Du Hầu quay sang nhìn Thẩm Hàm, “Em trai à, em sẽ giúp anh việc này chứ…”

Thẩm Hàm không tình nguyện cởi áo khoácra, khoác cho Du Hầu, “Cho dù là đánh nhauthì lớp trang điểm trên mặt anh sao cũng mất luôn vậy?”

Du Hầu khó khăn mặcáo khoác của Thẩm Hàmvào, chỉđểlộ đôi chân lông láđáp lời “Đừng nhắc nữa, năm tên này vừa lên đã đập ngực chuỵ, đập haicái thìphát hiện làđàn ông, thế nên ra sức đánh mặt chuỵ, một phát đập rớt phân nửa lông mi giả của chuỵ, sau đó chị quật ngã cả bọn, thà rằng không trang điểm còn hơn trang điểm không hoàn hảo, rửa mặt xong xuôimới ra đó.”

“Anh không trang điểm tốt hơn, sau này đừng trang nữa.” Thẩm Hàm nhìn đám đàn ông nằm bò trên đất, “Anh đánh khách thế này chắc sẽ bị trừ điểm?”

Du Hầu không để ýnói, “Cậu thì biết gì, lão Vương nịnh bợ đền tiền chịu lỗi cũng vô dụng, Dương Lộ lại không chịu xin lỗi, chỉ có thể dùng nắmđấm giải quyết thôi.”

“Logic kiểu này tôi thực sự không hiểu nổi.” Thẩm Hàm chính trực “Dương Lộ đó là ai vậy,vì saocác anh đều bảo vệ cậu ta như thế.?”

Du Hầu nhìn bốn phíarồikéo Thẩm Hàm qua một góc, nhỏ giọng nói, “Là nhìn nhân của Đường ca, nói trắng ra, là bạn giường thôi.”

Sau đó thẳng lưng, “Dù sao thì chị biết Đường ca cũng không thiếu tiền ủng hộ của mấy tên cờ bạc này, nhưng có thiếu Dương Lộ hay không thì chị không biết, nên chị phải giúp Dương Lộ thôi.”

Vẻ mặt lão Vương âm uhơn hẳn , “Hầu ca à, mấy tên này hình như cũng có tí lai lịch đó.”

Du Hầu quay phắt sang, “Sao ông không nhắc tôi!”

Lão Vương ra vẻ vô tộiđáp, “Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh đã xông vào rồi, nhưng mà không sao, mấy người này hay đến, cho dù có quen biết cũng chỉ là trung đường, không phải nhân viên nhà nước quan trọng.”

Du Hầu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì được, nếu lỡ có việc gì thật, nhớ thay tôi từ chức với giám đốc.”Sau đó như nhớ ra gì, “Ô, đúng rồi, tìm công việc cho em trai tôi đi, một tháng không cần nhiều tiền, đủ sống là được, thằng nhóc ở dưới quê lên, chịu cực chịu khó được.”

Thẩm Hàm nóng máu, vô cùng miễn cưỡng cười với lão Vương.

Lão Vương nhìn một hồi, “Được, để tôi hỏi thử.”

“Vậy thì làm phiền ông nha,” Du Hầu khoát vai Thẩm Hàm, “Đi, xuống dưới kiếm đồ mặc.”
***

Ánh sáng trong phòng tối mờ, chỉ có một ngọn đèn tường còn bật, âm u, màu sắc kỳ dị.

Cửa sổ chỉ hé một góc nhỏ, gió lạnh thổi vào làm màn cửa màu trắng tung bay, phất phơ như u linh.

Cơ thể lõa lồ trên sofa, ánh một tầng mồ hôi mỏng, gắt gao, khát khao.

Người phía trên lắc chiếc eo thon, tiếng rên nhỏ vụn.

Ngón tay thon trắng nắm lấy cầm của vu vật kia, nhưng lại không hề có ý định hôn lên.

Mà lại nghiêng mặt của người kia.

Đồng tử màu nâu nhìn chằm chằm góc nghiêng của Dương Lộ.

Dưới lầu có xe chạy qua, chiếu rõ vết bớt nhỏ dưới đáy mắt Dương Lộ.

Một cáichớp mắt, ngỡnhưtừng quen biết.

Đường Tử Ngôn không nhịn được nhớ lại, như là súng, như là chú Đường, lại như bản thân, hắn ngẩnngơ hồi lâu, đến nỗi quên mất mình đang làm tình, cũng không phát hiện ra người kia đã không còn lắc lư quyến rũ, cũng không còn phát ra tiếng rên yêu kiều.

Căn phòng đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, không còn một chút âm thanh.

Dương Lộ gạt bàn tay đang yên vị trên cằm xuống, chậm rãi nhìn thẳng, “Đẹp không?”

Đường Tử Ngôn hồi hồn, “Ừm.”

Dương Lộ thù hằn đáp, “Mai em sẽ đi móc nó xuống.”

Đường Tử Ngôn cười, “Ừ.”

Dương Lộ cúi người, tay vòng qua cổ Đường Tử Ngôn, nằm trên người hắn, “Đường ca, em không móc đâu, lỡ như em móc nó ra, anh đi tìm người khác mất.”

Đường Tử Ngôn ngạc nhiên, cảm giác bị người khác vạch trần không mấy dễ chịu.

Giọng nói của Dương Lộ rất nhỏ, “Em thích anh, chúng ta ở bên nhau mãi mãi có được không?”

Đường Tử Ngôn thở nhẹ, cười đồng ý, tiếp tục làm việc bản thân nên làm.

Trong lòng thầm nghĩ, thứ tình cảm nàyvốn đã đặt sai vị trí, trường hợp yêu đơn phương này quá nhiều rồi, Dương Lộ có lẽ là còn quá trẻ, qua hai năm nữa sẽ thông suốt thôi.

Điển hình như bản thân, năm mười mấy tuổi ấy nghĩ không thông suốt, bây giờ đã nhìn thấu cả rồi.

Dường như đã nhìn rất thấu…

***

Thẩm Hàm đi theo Du Hầu cả đêm, cũng xem như nhận rõ được hết cửa nẻo ở đây.

Du Hầu không mượn được cái váy nào vừa người, lấy đại đồ nam để thay, cũng không thèm trang điểm nữa, “Em trai à, hay là mình đi tập gym đi?”

Thẩm Hàm nhìn Du Hầu một cái, “Luyện cơ? Anh đã đô con lắm rồi, tập nữa thì thật sự hết mua được váy vừa người luôn đó.”

Du Hầu đứng dậy kéo Thẩm Hàm, “Anh không có luyện nửa người trên, anh đây đi cử tạ tập squat.”

Thẩm Hàm bị ép đứng dậy, “Squat?”

Du Hầu đi trước mặt Thẩm Hàm vừa đi vừa lắc “Tập squat luyện cơ mông đấy, anh đây ngày nào cũng luyện, chú xem cái mông cong đầy đặn này.”

Thẩm Hàm bước chậm lại, “Tôi không đi có được không?”

Du Hầu nghe xong không trả lời, xoay người lại bám chặt cánh tay của Thẩm Hàm, đưa anh ra khỏi khách sạn Đông Hải.

Thẩm Hàm cảm thấy lạ, “Không phải lầu chính cũng có phòng tập sao?”

Du Hầu rụt cổ kéo sát áo khoác lại, dắt Thẩm Hàm đến lầu cũ, “Thiết bị ở đây tốt hơn, thường thì nhân viên Đông Hải đều đến lầu cũ.”

Thẩm Hàm đột nhiên nhớ ra gì đó, “Lầu cũ chỉ là phòng tập thôi?”

“Không phải, chủ yếu là rất nhàn, ít ai đến lắm.”

Hai người vào lầu cũ, trang thiết bị bên trong đã cũ, không có thang máy, đèn ở cầu thang cũng có vài cái bị hỏng, hai người khó khăn bò lên đến phòng tập tầng trên cùng, Du Hầu vừa cởi áo liền hét lên, “Anh quên mang bột Protein rồi.”

Thẩm Hàm giật giật khóe môi, “Anh cũng thế này rồi, khỏi cần thêm bột Protein tăng cơ đâu…”

Du Hầu lắc đầu, “Không được, mỗi lần anh đi tập đều phải uống, cậu quay về tìm lão Vương giùm anh, ông ta biết để ở đâu.”

Thẩm Hàm chán nản rời đi, xuống được vài tầng, liền nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng động, hình như là có tiếng xe thắng lại, không chỉ một chiếc.

Dưới lầu có người đẩy cửa bước ra, hình như đang gọi điện thoại.

“Ừ, tao xuống ngay.”

Bóng đèn bên dưới bị hỏng mấy, Thẩm Hàm đứng ở ngoài sáng, nhìn xuống, không thể nhìn rõ được dáng vẻ của người bên dưới.

Người kia dường như cũng phát hiện ra anh, cúp điện thoại, không bước xuống lầucũng không đi lênmà chỉ đứng ngay đó, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Thẩm Hàm cảnh giác, bước chân chậm lại, cả người chìm vào bóng đêm.

Đến khi mắt thích ứng được với bóng tối nhìn rõ người đối diện: gương mặt ẩn sau bóng tối, anh tuấn mà ôn hòa, như thanhđoản đao khảm ngọc, rõ ràng là vũ khí sắc bén nhưng trôngcó vẻ vô hại.

Ánh trăngrọivào qua song cửa chiếu sáng đôi mắt ấy, trong trẻo mềm mại, như hoảng hốt thoáng qua, nhưng nhìn kỹ hơnlại thấy lạnh nhạt như nước.

Có chút kỳ ảo lại xinh đẹp vô cùng.

Thẩm Hàm xoayngườiđi bước xuống lầu, khi một lần nữa đứng dưới ánh đènlại bị ánh sáng chói làm đau mắt.

Người trên lầu không theo xuống.

Thẩm Hàm rời khỏi, thấy vài chiếc xe dừng ở trước cửa, người trong xe nhìn thấy Thẩm Hàm bước ra thì rất kinh ngạc, nhất thời có đến bốn năm người xuống xe.

Tên đầu đinh cao to chặn lại Thẩm Hàm, “Mày chờ chút.”

Thẩm Hàm ngẩng đầu, đang định nói gì đó, tên đó lại gật gật đầu với người sau lưng anh, buông tay, “Hết chuyện rồi, mày đi đi.”

Thẩm Hàm vội vàng đi lấy bộtProtein cho Du Hầu, cũng không nghĩ nhiều liền đi về phía lầu chính.

Bên ngoài tòa nhà ánh đèn lấp lánh muôn màu, buổi đêm dệt ra bao trùm ánh mắt, chói lóa vô cùng.

Phỉ Thất tiến lên hai bước, cúi thấp đầucung kính lên tiếng, “Đường ca.”

Người bước ra sắc mặt trắng bệch.

Đường Tử Ngôn lên xe, trước khi cửa xe đóng lạicònnói với Phỉ Thất một câu.

“Điều tra người ban nãy.”

 

 

Chương 4 – Hình Xăm

 

Sau khi Thẩm Hàm tìm lão Vương lấy bột protein về, trước cửa lầu cũ đã không còn chiếc xe nào.

Đúng lúc này Dương Lộ đi từ trong ra, vẻ mặt lạnh lùng, đưa mắt nhìn Thẩm Hàm, biểu cảm càng khó coi, “Cậu sang đây làm gì?”

Thẩm Hàm đung đưa cái bình trên tay “Du Hầu ở trên đó.”

Nói xongliền vòng qua Dương Lộ đi thẳng vào trong.

Dương Lộ nhìn Thẩm Hàm một hồi, mồ hôi vẫn chưa khô, gió lạnh thổi quakhiến làn da hơi run.

“Sau này ít qua lại chỗ này đi.”

Thẩm Hàm sững lại, quay đầunhìn Dương Lộ.

Không ngờ góc nghiêng của tên này thế mà cũng khá giống mình.

Ánh mắt Dương Lộ nhìn xa xăm, đáy mắt chứa đầy oán hận, lấy thuốc từ trong túi ra hút, mới hít được vài hơi đã bị nghẹn đến rớtnước mắt.

Thẩm Hàm không nhìn tiếp nữa, xoay người lên lầu, cách rất xa đã nghe thấy tiếng ‘hư ha’từ trong phòng tập thể hình.

Quả thật là, tiếng gầm mỗi lần Du Hầu nâng tạ đều có hơi yêu kiều quá đáng…

Thẩm Hàm cau màynhắc một câu “Chú ý giùm cái đi, đây là phòng tập thể hình, không phải phòng gội đầu!”

Du Hầu lại làm như không nghe thấy tiếng của anh, nâng tạ lên squat xuống, “Cũng có ai đâu, anh chưa ngại, em xấu hổ cái gì không biết!”

Thẩm Hàm không có hứng thú nghe Du Hầu nói nhảm, “Lầu này bình thường có dạng người nào lui tớivậy?Sao tôi vừa thấy Dương Lộ bước ra.”

Du Hầu hít đủ hơi nâng lên, gầm to, nhưng lại hơi run, “Lên——”

Thẩm Hàm nghe mà nổi hết da gà, lầm bầm lục tìm điện thoại trong túi định tìm sếp Trương nói về việc từ chức.
Du Hầu nâng tạ lên xonglại quăng nó xuống thảm cao su một cách nặng nềmới trả lời, “Người ở Đông Hải đều có thể đến đây, thường thì người ngoài hứng thú với chỗ này lắm.”’

Thẩm Hàm bật điện thoại lên phát hiện hết pin nênđành thôi, vừa ngước mắt liền thấy Du Hầu ướt đẫm mồ hôi đi về phía anh.

“Bột của anh đâu?”

Thẩm Hàm vươn tay, “Đây nè.”

Du Hầu đổ bột vào lysau đó rót nước, “Squat xong mông cứ trướng trướng hà…”

Thẩm Hàm thuận tay nhặt khăn lông Du Hầu rơi dưới sànmóc lên máy tập bên cạnh, “Vừa nãy trừ Dương Lộ ra tôi còn gặp được một người, rất lạ.”

Du Hầu nhấn nút rót nước vào ly, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hàm, “Ở đâu, trông thế nào?”

“Trên cầu thang, ngay cái tầng đèn bị hỏng, lúc xuống lầu gặp phải, người đó cứ đứng yên đó, trông như quỷ ấy.” Thẩm Hàm hơi ngập ngừng, “Nhưng cũng rất đẹp.”

Du Hầu đột nhiên thét lên, liều mạng phủi nước trên tay phải, “Sao giờ, phỏng tay rồi, lỡ có sẹo thì sao, lo quá à…”

Chưa nói xong, lại ‘au au’ la đau.

Thẩm Hàm liếc thấy tay Du Hầu quẹt lên đầu nhọn trên cỗ máy tập bên cạnh, “Này thì sẹo chắc nè…”

Du Hầu nhăn mặt, “Chảy máu rồi… Anh phải về nhà dưỡng thương…”

Thẩm Hàm đảo mắt, “Anh nên sát trùng băng bó trước đã.”

Du Hầu cắn răng kiên trì, “Mấy thứ đó nhà anh đây có đủ, nói một tiếng với lão Vương là được.”

Thẩm Hàm thấy Du Hầu khập khiễngcũng quan tâm hỏi , “Anh bị thương ở tay thôi mà, sao cả chân cũng khập khiễng.”

Sắc mặt Du Hầu xanh mét, “Cậu thì biết gì, đây gọi là động một ngón tay liên hệ đến toàn thân, cậu mau qua cõng tôi coi.”

Thẩm Hàm nhìn Du Hầu kiểu gì cũng phải leo lên lưng mình, lạnh nhạt xoay người rời đi.Du Hầu đuổi theo Thẩm Hàm xuống lầu, về lầu chính lấy túi xách xong lái xe về nhà, đợi đến lúc về đến chỗ ở của Du Hầu đã là ba giờ sánghôm sau.

Thẩm Hàm tốn sức dọn một con đường, lại lục tìm băng bông thuốc dán từ trong đống đồ lộn xộn, xử lý sơ qua cho Du Hầu, đang định về khách sạn thìbị Du Hầu kéo lại.

“Cậu đừng đi, tôi sợ tối.”

Thẩm Hàm nhìn Du Hầu một cái, “Vậy thì mở đèn ngủ.”

Du Hầu siết chặt tay, “Vậy cũng không được, có một cánh taythế này buổitối sao mà đi toilet được?”

Thẩm Hàm xanh mặt, “Ý của anh là, muốn tôi giúp anh đỡ nó hả? Anh không thể ngồi tiểu sao?”

“Ngồi tiểu bất tiện biết bao, cậu tưởng tôi là nữ thiệt hả? ”

“Lời nói của anh còn yếu hơn thận nữa, anh không phải rất hưởng thụ chuyện giả gái sao?”

“Cho nên, cậu đừng có đi được không? ”

“Bye.”

Du Hầu vẫn không buông tay,kiên trì thuyết phục“Không giỡn nữa, cậu xem cậu vừa đến đấy tôi cũng coi như tận tình với cậu, lúc tôi cần người chăm sócthì cậu liền bỏ đi.”

Lời của Du Hầu quả thật có lý, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, Thẩm Hàm ngược lại thấy không tiện từ chối, liền bỏ đồ trên tay xuống, tạm bợ ở lại.

Du Hầu thấy Thẩm Hàm đồng ý, vui vẻ bật người từ giường dậy, “Chị đi thay đồ ngủ gợi cảm…”

Thẩm Hàm hối hận vô cùng, “Làm phiền anh mặc đồ ấm giùm, tốt nhất là cổ caochút, mộttí da thịt cũng đừng để lộ ra.”

Du Hầu chậm chạp ngồi xuống giường, “Con người của cậu đúng là không hiểu tình thú gì hết!”

Nói xong lại nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.Thẩm Hàm đá hắn một cái, “Tôi ngủ ở đâu?”

Du Hầu lười biếng cuộn ngườitrong chăn, “Thì giường.”

Thẩm Hàm nhìn xung quanh, chung cư của Du Hầu cả phòng bếp cũng không có, chỉ có phòng ngủ và nhà vệ sinh. Đừng nói sofa, ngay cả cái ghế cũng không dư một cái!

Du Hầu như nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Hàm, ra vẻ thỏa hiệp nói  “Được rồi, tôi có làm gì cậu đâu, hơn nữa tui quen làm 0 rồi, cậu không có phản ứng với tôi tôi cũng đâu còn cách nào đúng không?”

Thẩm Hàm suy nghĩ giây lát, “Xích vào tí.”

Du Hầu nhích người vào trong, nhường chỗ cho Thẩm Hàm, đợi Thẩm Hàm nằm xuống mới tắt đèn. “Ngủ ngon, em trai.”

Thẩm Hàm lót áo xuống nằm, kéo một góc chăn qua, miễn cưỡng bao phủ cơ thể.Ai ngờ mông của Du Hầu lại nhích qua, Thẩm Hàm chán ghét xích ra ngoài mép, nghiêng người cố gắng né tránh sự tiếp xúc cơ thể với Du Hầu, nhưng mới nằm một lúc liền rối rằm vô cùng.

Mặt Thẩm Hàm hướng về phía Du Hầu, vừa nghĩ đến hắn ta lấy mông nhắm về mình, cứ cảm thấy tư thế này buồn nôn đến mức ngủ không nổiliền lật ngườiđối lưng với hắn.

Nhưng vừa chớp mắt lại nghĩ đến bản thân giao lưng cho một tên GAY dường như cũng không quá ổn, thế nên lại lật qua lại.

Cứ lăn lộn cả đêm như thế, đến khi trời dần sáng mới chịu không nổi nữa, mệt mỏi tột độ ngủ say dưới cái chân thô to của Du Hầu.

Mặt trời đã lên cao, tiếng di động vang lên.

Thẩm Hàm mơ hồ vươn tay sờ soạng, đột nhiên tỉnh táo, mở to mắt ra.

Cứ sợ sờ trúng tên bê đêbên cạnh, mới sáng ra Thẩm Hàm không muốn bị ghê tởmđến chết.

Cái gối bên cạnh trống không, màn hình điện thoại hiển thị số di động xa lạ.

Thẩm Hàm không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp nghe máy.

“Em trai à, đây là số của chị nè, nhớ lưu nhoa~”

Thẩm Hàm siết chặt di động, “Dậy sớm như vậy để đi mua điện thoại?”

“Không còn sớm nữa đâu, trưa rồi đó,” Giọng nói bên kia ngừng một lát, “Bây giờ chị đang ở khách sạn em ở nè.”

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Hàm là lục bóp tiền, quả nhiên thẻ phòng và chứng từ đều bị mang đi cả rồi. “Anh muốn gì?”

“Trả phòng giùm chú em đó, dọn dẹp nhà cửa, lát nữa chị đi siêu thị mua ít đồ cho, sau này ở chung với chị.”

Thẩm Hàm siết chặt điện thoại hơn nữa, “Anh không thể ép (cưỡng bức) tôi như vậy!”

“Để phát tiết, em có thể cường bạo chị.”

Cơ thể Thẩm Hàm run rẩy, quả thực không nói nên lời.

Đầu dây bên kia như phát hiện ra sự kỳ lạ của Thẩm Hàm,tiếp tục đả kích“Ô, phải rồi, còn có một chuyện quan trọng.Lão Vương sắp xếp công việc cũng gần xong rồi, lát nữa Phỉ Thất sang tìm cậu, lúc nãy hắn đã tìm chị lấy chìa khóa rồi.”

Thẩm Hàm ngẩng ra, “Phỉ Thất là ai?”

Giọng nói bên điện thoại đè thấp xuống, “Người bên cạnh đại ca, cậu khách sáo một chút là được rồi.”

Tiếng mở khóa cửa cực kỳ đúng lúc vang lên, cơ thể Thẩm Hàm cứng lại, “Đến rồi.”

“Nhanh vậy hà, aiz cậu đừng để anh ta vào, dọn nhà chị trước đã, chị vốn định phát triển với Phỉ…”

Thẩm Hàm cúp máy, vội vàng bò dậy, còn chưa kịp kéo phẳng nếp nhăn trên áo, đã có vài tên áo đen quần đen đứng trước mặt.

Người đàn ông đầu đinh đứng đầu quét mắt qua đống đồ linh tinh khắp nhà, hơi cau mày, “Mày là Thẩm Hàm?”

Thẩm Hàm lấy tay vuốt tóc, hơi khó xửđáp, “Là tôi.”

Phỉ Thất nghiêm nghị, “Du Hầu chắc đã nói với mày chuyện tao sẽ đến?”

Thẩm Hàm ừ một tiếng.

Phỉ Thất xoay người “Vậy được, đi thôi.”

Thẩm Hàm có hơi nghi ngờ, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ.

Bất kể đi ra làm gì, chỉ cần không phải bị kéo đi xử lý, có thể kéo gần quan hệ với người này, cũng xem như việc tốt.

Phỉ Thất kinh ngạc trước sự nghe lời của Thẩm Hàm, vốn chuẩn bị sẵn một bụng thuyết phục, ai ngờ lại không dùng đến, “Mày không chuẩn bị một chút?”

Thẩm Hàm lúc này mới ngớ người hỏi lại“Chuẩn bị gì?”

Phỉ Thất mặt không cảm xúcnói, “Mày mới ngủ dậy, ra ngoài gặp người tốt xấu gì cũng phải rửa mặt.”

Thẩm Hàm như ngộ rađiều gì đó,“Vậy anh đợi tôi một lát.”

Phỉ Thất liếc anh, “Tao xuống lầu đợi mày.”

Nói xong liền dắt người ra ngoài, chỉ để lại một tên đợi Thẩm Hàm cùng xuống.

Lúc Thẩm Hàm rửa ráy, người kia cũng rất tự nhiên tìm chỗ ngồi đợi, không hề nhìn chằm chằm anh, điều này khiến Thẩm Hàm khá yên lòng. Nếu thật sự có chuyện gì, cậu đàn em này nhất định sẽ không lơ là như thế.

Mười phút sau, tinh thần Thẩm Hàm thoải mái theo sau tên đàn em xuống lầu, lên chiếc Audi đen đỗ trước cửa nhà.

Xe không biết đi về hướng nào, chẳng qua vẫn còn ở trong trung tâm thành phố.

Phỉ Thất ngồi bên cạnh cả đoạn đường giữ vững im lặng, Thẩm Hàm cũng thích yên tĩnh.

Họ đến một câu lạc bộ cao cấp, Phỉ Thất quen đường thuộc lối dắt họ đến một căn phòng, quay đầu nhin Thẩm Hàm đang đứng bên ngoài. “Vào đi.”

Thẩm Hàm hất tấm màn da dê trước cửa, nhìn chằm chằm bức tường toàn là hình xăm khác là kinh khủng.

“Hình xăm?”

Phỉ Thất gật đầu, “Ngồi đi.”

“Gia nhập bang hội là phải xăm hình à?” Thẩm Hàm vẫn đứng như cũ, “Không xăm có được không… Tôi cảm thấy xã hội đen không nhất thiết phải xăm mình.”

Phỉ Thất bị Thẩm Hàm hỏi như vậyliền dở khóc dở cười, “Cũng không phải… Chẳng qua, mày không xăm không được! ”

Nói xong Phỉ Thất cũng cảm thấyhơimâu thuẫn.

Nhưng đây là ý của đại ca, bản thân cũng chỉ làm việc theo lệnh.

Thợ xăm hình cần mẫn đốt cho mỗi người một điếu, mời mọi người ngồi xuống.

Thẩm Hàm có hơi hối hận bản thân chưa hỏi rõ đã theo đến, nhưng ngẫm lại hỏi rồi cũng như không, không thể bởi vì không muốn xăm hình mà từ chối không đến.

Dù sao công việc này bản chất là phải hy sinh, hy sinh chút da thịt cũng không là gì.

Giọng nói Thẩm Hàm mang theo ý thử, “Tôi thấy Du Hầu cũng không có xăm…”

Phỉ Thất bị hỏi á khẩu, đàn em đứng bên cạnh không đầu không đuôi nói một câu, “Du Hầu xăm mày, anh ta mày thưa bẩm sinh.”

Thẩm Hàm khó thởkhông tin nổi, “Vậy cũng được?”

Phỉ Thất ha ha cười, nhả một làn khói thuốc trắng, nhìn Thẩm Hàm nhưđangxem tấu hài.

Thẩm Hàm cầm một quyển album hình xăm, ngẫm lại cùng lắm là  kiếm hình xăm nào nhỏ chút xăm ở lưng, dù sao cũng khó thấy, không dễ bị người khác phát hiện.

Thợ xăm hình vừa trò chuyện với Phỉ Thấy, vừa bắt đầu tiêu độc cho kim sắt, chuẩn bị màu xăm.

Thẩm Hàm gian nan tìm được một con cá trong đống ôn thần Quan Công, “Hay là tôi xăm cái này?”

Thợ xăm hình nhìn qua, “Cái này xăm khắp lưng lận, phải xăm ba ngày.”

Thẩm Hàm run taytừ chốic, “Vậy thôi đi.”

Phỉ Thất ngắt thuốc, “Khỏi lựa, chọn sẵn cho mày rồi, mày nằm thẳng xuống là được.”

Thợ xăm hình chỉ ghế dựa bên cạnh, “Nằm bên này.”

Thẩm Hàm rối rắm một hồi, cuối cùng vẫnlựachọn nằm xuống, trong lòng thầm mặc niệm hy vọng có thể xăm chỗ kín đáo chút.

Tiếng ‘oong oong’ củamáy xămvang lên bên tai, sau đó là khoảng cách cây kim ngày càng gần, Thẩm Hàm cảm thấy không ổn.

Thợ xăm nhỏ giọng than, “Đừng né, xăm cái này không được nhúc nhích.”

Lòng bàn tay Thẩm Hàm bắt đầu đổ mồ hôi, “Đầu kim của anh gần mặt tôi quá…”

Thợ xăm liếc Thẩm Hàm, “Thì xăm mặt.”

Thẩm Hàm ngẩn ra.

Xăm chỗ đó không kín đáo chút nào hết, thậm chí không thể gọi là không kín đáo, mà nói đúng hơn là quá gây chú ý !

Lỡ mà thành mặt thú hay mặt nạ gì đó, chắc là nửa đời sau chỉ có thể đi hát Kinh kịch kiếm ăn…

Thẩm Hàm ngồi bật dậy, quay sang nhìn Phỉ Thất, “Trên mặt không được! ”

Phỉ Thất gõ lên mặt bàn “Mày không có quyền lên tiếng, hoặc là ngoan ngoãn nằm xuống xăm, hoặc là tao đánh ngất mày xăm, mày có thể tự chọn.”

Thẩm Hàm nhìn Phỉ Thất không nói nữa.

Ngón tay gõ mặt bàn không được tự nhiên ngừng lại, Phỉ Thất nhìn Thẩm Hàm, hơi nhếch miệng.

Tuy trông tên nhóc này có vẻ khờ khạo không hiểu chuyện đời, nhưng ánh mắt của hắn lúc này rất đáng ghét.

Thợ xăm nhìn thấy cảnh này vội vàng can ngăn, “Nhỏ lắm, cậu xem hình mẫu nè, nhỏ như nốt ruồi thôi à.”

Có tên quăng điếu thuốc, xăn tay áo chuẩn bị sẵn sàng.

Thẩm Hàm nhanh chóng quyết định, “Xăm đi.”

Sau đó nghiêng mặt nằm xuống.

Vẻ mặt của Phỉ Thất mới hòa hoãn hơn, châm điếu thuốc khác.

Xăm hình không giống như trong tưởng tượng, lúc kim xăm ghim vào thịt không đau như anh tưởng, rất tê, chỉ là tiếng máy ồn khiến người khác đau đầu.

Mấy phút sau thợ xăm đã tắt máy xăm, dùng bông gòn lau đi vết màu lem.

“Xong rồi.”

Quả nhiên rất nhanh.

Thẩm Hàm ngồi dậy nhận chiếc gương từ tay thợ xăm.

Phỉ Thất nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, con ngươi không tiếng động run một cái.

Điếu thuốc trên tay rớt một nửa tàn thuốc, còn chưa kịp bị gió thổi đi đã tan vào trong không khí.

“Đúng là rất nhỏ.” Thẩm Hàm đánh giá hình xăm qua gương, vết rất nhỏ, màu cũng nhạt, cứ như vết bớt, chỉ là bên cạnh ửng đỏ, qua hai ngày sẽ tan bớt.

Phỉ Thất đứng dậy, “Đi thôi.”

Có người lên tiếng, hứng thú đánh giá Thẩm Hàm, “Phỉ ca, nhìn giống Dương Lộ phết.”

Phỉ Thất tức giận quay đầu, “Câm mồm!”

Thẩm Hàm sờ mắt, xác thực có chút quái dị, ngẫm lại tên nhóc Dương Lộ kia đi gây họa khắp nơi, lẽ nào người đàn ông của cậu ta sợ cậu ta gây thù chuốc oán nhiều quá, định kiếm mình ra làm thế thân cho Dương Lộ.

Nghĩ đến hai chữ thế thân này Thẩm Hàm không nhịn được cười ra tiếng.

Không phải ai cũng là tên ngốc, có giống cách mấy, cũng là hai người khác nhau.

 

Chương 5 – Say Rượu

 

Quy mô buổi tiệc không nhỏ, những người được mời đến đều là nhân vật có máu mặt.

Khúc nhạc khiêu vũ cổ điển nền nã, thiếu nữ e thẹn đặt tay lên ngón tay người đàn ông đối diện.

Tay thon tựa ngọc, nàng đẹp như thơ.

Người đàn ông trên chiếc sofa màu đỏ thờ ơ đung đưa ly rượu trong tay, nếp gấp nơi khóe mắt càng rõ hơn, “Một cặp đẹp đôi biết bao.”

Người đàn ông áo sơ mi đỏ ngồi bên cạnh giương môi cười, trực tiếp vào đề, “Chú Mạc, lẽ nào chú định để Đường Tử Ngôn làm con rể chú sao?”

Lão Mạc dừng đung đưa ly rượu, đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện.

Kiểu tóc thảm hại, phẩm vị thấp kém, một thân hàng hiệu giá trị liên thành mặc trên người hắn ta cũng trở nên rẻ rúng vô cùng, cũng may là gương mặt cũng không tệ, góc cạnh rõ ràng, hoocmon nam tính mãnh liệt.

Lão Mạc cố nén lại lửa giận, cảm xúc trên mặt không thay đổi mảy may, “Đây nào có phải chuyện chú bận tâm là thành được, nhìn thấy dưỡng mắt mà thôi.”

Ý cười trên mặt Hứa Vãn Hà càng đậm.

Tình thế trước mắt là ba trụ cột lớn, một mẫu chia ba ai cũng muốn độc chiếm, nhưng lại sợ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, không ai muốn bị người khắc nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chỉ có thể án binh bất động, mỗi người âm thầm mưu tính riêng.

Trên mặt ôn hòa, nhưng sự chạm trán ngầm trong việc làm ăn của cả ba không tính là nhỏ.

Chủ yếu là con đường kiếm tiền chỉ có một, anh lời thì tôi thiệt, đánh thì đánh không được, chỉ đành làm “bạn”.

Lôi kéo quan hệ, quả thật là suy tính không tồi. Có tiền cùng nhau kiếm, ai cũng không thiệt ai, xong việc quan hệ càng tốt hơn, rồi cùng bắt tay đánh đổ một phe khác, nhà nào cũng vui.

Thế nên từ sau khi cô thiên kim tiểu thư này nghỉ lễ về nước, tần suất nhà Lão Mạc tổ chức tiệc rượu tăng lên đáng kể.

Hứa Vãn Hà dĩ nhiên là nhìn thấu được tâm tư của Lão Mạc.

Cơ hội hợp tác của bản thân với lão gần như bằng không, lại ở phe đối lập, quan hệ của hai người cũng tệ, suy cho cùng, phần được chia của Đường Tử Ngôn là lớn nhất, tính tình lại yếu đuối, tuổi tác cũng tương đối với con gái lão, đúng là đối tượng hợp tác thích hợp nhất cũng dễ cắn câu nhất.

Tuy rằng có lời đồn hắn ta thích đàn ông, nhưng có sao đâu, cũng đâu thể cả đời độc thân không cưới, hơn nữa, cưới xong vẫn có thể chơi đùa, dù sao Lão Mạc chỉ xem trọng tầng quan hệ này, điểm ấy có thể bảo đảm.

Chẳng qua Hứa Vãn Hà vẫn cảm thấy quyết định này của Lão Mạc vô cùng sai lầm, bất kể thế nào Đường Tử Ngôn tệ nhất cũng không phải là tính hướng, mà là danh tiếng.

Cả đại ca của mình mà cũng bán đứng, còn tin tưởng được gì nữa.

Hứa Vãn Hà nhìn chằm chằm hai người trên sàn khiêu vũ, mắt híp lại.

Thiếu nữ đỏ mặt nói vài câu, kế đến người đàn ông cùng khiêu vũ mỉm cười dịu dàng, trai tài gái sắc.

Hắn ta cười rất dịu dàng, nhưng trong mắt Hứa Vãn Hà nụ cười này lại vô cùng lạm tìm, hơn nữa cực kỳ hạ tiện.

Đều từng là người dưới trước Đường Bội, Đường Tử Ngôn rốt cuộc là loại người gì, không ai rõ hơn hắn.

Nhưng lại không thể không nói, khí chất của Đường Tử Ngôn đúng là trời sinh, chỉ một bộ đồ đen đơn giản, có thể toát lên sự quý phái sang trọng, cộng thêm gương mặt dễ nhìn, hoàn toàn không giống như người nhẫn tâm tàn độc, có thể tận tay giết chết đại ca của mình.

Điệu nhạc kết thúc, lời khen như sấm.

Hứa Vãn Hà nhếch mày giơ ly, “Tiểu Đường, chú còn biết cả cái này? Hôm nào dạy anh chơi?”

Đường Tử Ngôn bất đắc dĩ cười, “Anh tha cho tôi đi.”

Lão Mạc nheo mắt cười, “Đến đây đến đây, ba chú cháu mình cạn một ly.”

Hứa Vãn Hà giơ cao ly rượu, uống một hơi cạn sạch rượu đỏ, kế đến lại quay sang nhìn Đường Tử Ngôn vừa ngồi xuống, “Cậu xem chú cũng cạn rồi, thành ý tràn trề, chú cũng nên thể hiện tí chứ?”

Lão Mạc cười nhạt hai tiếng, “Tiểu Hứa xem như sảng khoái.”

Đường Tử Ngôn liếc mắt nhìn ly rượu chưa đụng một giọt của mình, “Tôi không khỏe lắm…”

Hứa Vãn Hà phất tay, “Vậy thì thôi.”

Đường Tử Ngôn biết lý rượu này bất thể thế nào cũng tránh không thoát.

Ngón tay thon dài nắm ly rượu đế cao, Đường Tử Ngôn môi hơi nhếch, “Tôi cạn là được chứ gì.”

Lời còn chưa dứt, liền có người xông qua, khom lưng nói vài câu gì đó bên tai Đường Tử Ngôn.

Lão Mạc và Hứa Vãn Hà nhìn không chớp mắt vào Đường Tử Ngôn, suy xét phản ứng của hắn.

Trên mặt Đường Tử Ngôn không có biểu cảm gì đặc biệt, nghe xong lại uống cạn ly rượu, trên môi vẫn là nụ cười nhạt, “Tôi có việc phải xử lý, đi trước.”

Lão Mạc ngồi dậy nhiệt tình từ biệt tiễn khách.

Hứa Vãn Hà không thèm nhúc nhích, trong lòng đang nghĩ đến nụ cười của người vừa rồi, trông có vẻ dụ hoặc vô hại, nhưng lại ẩn giấu thứ gì đó, nắm bắt không được, khiến người khác phiền lòng.

Lúc Đường Tử Ngôn lên xe, Phỉ Thất đã ở trong xe chờ hắn.

“Đường ca, chuyện này…”

Tửu lượng Đường Tử Ngôn không tốt, vừa uống nửa ly rượu mà mặt đã đỏ, bây giờngaycả chân cũng có chút mềm nhũnvô lực.Nhưng lời thốt ra lại cứng như đá.

“Xử đi, làm sạch sẽ vào.”

Phỉ Thất nhìn hắn một cái.

Người này giống như một loại hoa phổ biến nhất ở thành phố này, trải khắp núi rừng, sắc hoa diễm lệ nhưng bởi vì thứ độc gây nghiện trong hạt mà bị người đời cấm đoán, sợ hãi.

Nấm độc cũng vậy, càng đẹp càng độc.

Con người ôn tồn yếu đuối, lại thích đâm sau lưng, càng thêm trí mạng.

Thời gian không còn sớm, ánh đèn vẫn vụt sáng trên đường cao tốc.

Khi dư âm của rượu đỏ kéo đến, di động bên cạnh đúng lúc vang lên, nhìn thấy hai chữ Dương Lộ, đầu Đường Tử Ngôn bắt đầu ê ẩm.

Phỉ Thất thấy hắn tắt di động, đột nhiên nhớ đến Thẩm Hàm đã bị bản thân bỏ mặt ở căn nhà đó đúng 12 tiếng đồng hồ.

“Đường ca, đi đâu ạ?”

Đường Tử Ngôn thở một hơi, hai gò má ửng hồng. “Về nhà.”

Phỉ Thất không lên tiếng thêm nữa, lái xe đưa Đường Tử Ngôn về nhà.

Đưa người về đến trước của, Phỉ Thất ngập ngừng, vẫn là không vào nhà. Chỉ cẩn thận dặn dò hai câu liền dắt những người còn lại rời đi.

Dù sao Thẩm Hàm vẫn ở trong đấy, bản thân đi theo vào chăm sóc cũng quá không thức thời.

Kết quả là Đường Tử Ngôn tự mình mò về phòng.

Trong quá trình gập ghềnh này, hắn tự cởi áo khoác, quăng di động vào góc nào đó, còn xém tí nữa đãngã lăn ra.

Không dễ gì thuận lợi lăn lên giường, lại phát hiện trên giường còn một người khác đang ngủ, dáng vẻ tu hú chiếm tổ.

May mà giường rất lớn, nằm thêm hai người nữa cũng không thành vấn đề.

Đường Tử Ngôn ban đầu cho rằng đó là Dương Lộ, nhưng nhìn kỹ thì hình như không phải, nhưng cũng không nhớ ra là người tình nào.

Thế nhưng trông rất ấm áp, đầu giường đèn còn sáng rọi, vậy là đủ rồi.

Bởi vì bản thân sợ tối lại sợ lạnh, nó sẽ khiến hắn nhớ đến nửa buổi tối nằm rút trên ống thông gió ấy.

Bóng đêm vô tận, bên dưới là giết chóc hỗn loạn, gió lạnh từ điều hòa càng làm chân tay đông cứng lại.

Khó thở, sợ hãi, ăn mòn lý trí, hắn thực sự nhịn không được đến trời sáng, liền bò ra khỏi đó, chạy trốn trong bóng đêm.

Đường Tử Ngôn vươn tay cởi áo, ai ngờ mới mở được hai cúc áo, đã ngủ mất.

Nói đi nói lại Thẩm Hàm mới sớm ra đã bị Phỉ Thất kéo đi xăm hình, làm spa toàn thân, kế đến là chẳng hiểu sao ngồi đợi ở ngôi nhà hào hoa sang trọng này cả một ngày.

Khó lắm mới vào giấc, lại chẳng hiểu sao nửa đêm bị bám tỉnh.

Thẩm Hàm nửa tỉnh nửa mê còn tưởng là Du Hầu, liền chán ghét đẩy người sau lưng ra, ai ngờ tên này càng dữ dội hơn, cả cái đầu đè trên ngực Thẩm Hàm, lặp lại mấy lần, không thấy phiền chút nào.

Thẩm Hàm tức giận mở mắt.

Căn phòng trước mắt, vốn không phải là chuồng heo cua Du Hầu.

Thẩm Hàm hạ tầm mắt, người ngủ say trên ngực mình cũng không phải Du Hầu.

Lông mi vừa dày vừa dài, môi mỏng mím chặt.

Thẩm Hàm đẩy nhẹ, người đó không hề có ý muốn tỉnh lại, chỉ nghiêng mặt, tiếp tục dán mình trên người Thẩm Hàm.

Mái tóc đen mang đến xúc cảm mềm mại, làn da người đó trắng cực kỳ, hơi ửng hồng, có vẻ gợi tình.

Thẩm Hàm cảm thấy bị một người đàn ông dựa sát như thế có hơi buồn nôn, nhưng đối với gương mặt thế này thì cỡ nào cũng không ghét nổi.

Rối rắm hồi lâu, Thẩm Hàm vỗ nhẹ vào mặt cậu ta, “Nè, người anh em, tỉnh cái…”

Đường Tử Ngôn giật mạnh ngẩng đầu, tóc hất lên một mảnh, nhìn chằm chằm Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm đột nhiên nhớ đến cảnh tượng gặp mặt trên cầu thang hôm ấy.

Nhưng lần này nhìn rõ hơn nhiều.

Con ngươi màu nâu nhạt bình tĩnh, thậm chí là đờ đẫn, vừa nhìn là biết ngủ chưa tỉnh.

Thẩm Hàm ngồi dậy.

“Là anh sao… Chuyện này là sao…”

Đầu Đường Tử Ngôn lúc này như một vũng hồ, cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Hình như là người ấy, lại dường như không phải, chẳng qua là giấc mơ thôi, khẳng định là không rõ ràng.

Thẩm Hàm lại hiểu sai ý của hắn, vẻ mặt khó xử, “Sao cậu vào được đây? Lẽ nào cũng giống tôi là bị Phỉ Thất…”

Chưa kịp dứt lời, Thẩm Hàm liền bị người đó đẩy ngã trên giường, nhưng không giống lúc nãy, lần này không phải đè lên ngủ, mà là ôm ngủ.

Suy nghĩ trong đầu Thẩm Hàm thay đổi xoành xoạch, người nằm trên cũng nhanh chóng ngủ mất, trước khi ngủ say còn không quên nắm chặt tay Thẩm Hàm trong lòng bàn tay.

Cứng nhắc nằm gần mười phút, Thẩm Hàm nghiệm ra đầu đuôi sự việc, cuối cùng đã rõ rồi.

Nếu mình đoán không sai, người ở trong căn nhà này, có khả năng ra lệnh cho Phỉ Thất an bài mọi chuyện, chỉ có thể là Đường Tử Ngôn.

Nghĩ đến đây chân tay Thẩm Hàm cứng đờ.

Bản thân thay Dương Lộ làm bia đỡ đạn cũng thôi đi, sao còn phải thay cả lên giường vậy.

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.