Nam Sắc Như Đao – Tiết tử

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Tiết Tử

Trời tối như mực.

Trong con hẻm dơ bẩn ẩm ướt, vài giọt bùn nhỏ vấy lên mấy đôi giày da vẫn đang chạy về phía trước.

Bóng đèn trên hành lang chập chờn, như đôi mắt của người đang buồn ngủ.

Hai cơ thể dán sát vào nhau, hơi thở nặng nề.

“Không được.” Âm thanh của Đường Bội nhẹ như không, ẩn giấu nghiêm nghị không thể chống lại, “Bọn họ chút nữa nhất định có thể tìm đến đây, ở đây trốn không được.”

Người bên cạnh không nói chuyện, hắn nhìn Đường Bội, màu mắt cực kỳ nhạt, lạ lùng mà đẹp đẽ.

Đường Bội lên đạn cho cây súng trên tay, ngón cái và ngón trỏ vì phải dùng sức nén chặt mà đau đớn.

Đại ca xã hội đen ra đường đều thích đem theo vật này, chẳng có gì hiếm thấy.

Hiếm thấy là, đại ca đêm hôm ra đường không ngờ bị người rượt ép vào con đường nhỏ đòi mạng, đúng là không nên.

Đường Bội năm nay 40 tuổi, lăn lộn thành danh năm 28 tuổi, thành đại ca của băng xã hội đen đầu tiên tại thành phố này.

Làm đại ca 12 năm nay, lúc bên cạnh Đường Bội chỉ có một người đều đang trên giường, những khi khác số lượng người chung quanh trước nay chưa từng ít hơn bốn người.

Nhưng lần này bên cạnh chỉ có một người, hơn nữa còn không phải trên giường.

Mà là ở quỷ môn quan.

Người đàn ông theo sau hắn, vẻ mặt trắng bệch không chút huyết sắc, trông thế mà giống quỷ mỹ nhân.

Đường Bội đột nhiên cười hừ, chuyển họng súng, nhắm thẳng người sau lưng.

Phản ứng người đó cũng khá nhanh, ngẩng đầu liền bịt chặt họng súng của Đường Bội.

Đáy mắt Đường Bội như có đao, trên môi lại nở nụ cười, “Mày mẹ nó bán đứng tao?”

Ngón tay thon dài bịt chặt họng súng, nắm chặt cái thứ chết người đó, “Chú Đường, không phải con.”

Tay cầm súng của Đường Bội hơi lỏng ra, trên mặt hiện lên vẻ uy hiếp riêng biệt của người trung niên.

Liếc bàn tay đang nắm chặt họng súng, khiến Đường Bội nhớ đến bộ dạng cậu thủ dâm cho người khác, trên ngón tay hồng thắm dính tinh trùng trắng đục, xinh đẹp vô cùng, không lời diễn tả.

Đường Bội cười cười, “Tao thấy nhóc con mày vẫn ôm hận đối với sự dạy dỗ của tao.”

Nói xong, liền rút súng về, “Đi thôi.”

Trên mặt người kia không có cảm xúc gì, “Đi không được, ra đó sẽ bị họ phát hiện.”

Đường Bội men theo cầu thang hướng lên trên nhìn.

Cậu ta nói quả không sai, giờ ra đó sẽ chỉ bị bắn thành tấm lưới, tòa nhà này khắp nơi đều là cửa khóa chết, ngoại trừ chạy lên cũng không còn đường nào khác.

Nhưng nếu cứ chạy lên, chạy lên đến sân thượng thì làm được gì.

Đường Bội ảo não, ngay khoảng khắc đèn sáng lên nhìn thấy ống thông gió trên đầu.

“Mày qua đây.” Đường Bội chỉ lỗ điều hòa trên đầu, “Nhắm chừng có thể chui vừa vào.”

Người kia phản ứng nhanh nhạy, “Chú Đường, con có thể đẩy chú lên đó.”

Cậu nói câu này ngay lúc đèn tắt, chung quanh tối tăm vài giây, khi đèn sáng lại, ánh đèn xanh trắng nổi bật vết bớt khóe mắt Đường Bội.

Một vết nhỏ, dường như là đánh dấu của ký ức, lại giây lát, tan vào bóng đêm, biến mất theo ánh sáng.

Âm thanh của Đường Bội nhàn nhạt, “Mày lên đó xem thử trước.”

Người đó hơi ngẩng ra, “Chú Đường?”

Vẻ mặt Đường Bội biến dạng, “Bớt nói nhảm, đi lên.”

Kinh ngạc trong mắt bình tĩnh lại, người đó vươn tay dứt khoát nhanh gọn, hai ba bước liền đạp lên vai của Đường Bội, hai tay giữ chặt nắp của lỗ thông gió, dùng sức kéo xuống.

Một ít bụi bặm trút xuống, rơi trên vai của Đường Bội, phát ra âm thanh xạc xạc rơi xuống thật nhỏ.

Đôi chân gác trên vai rút lên, người đó thuận đà leo lên ống thông gió.

Đường Bội lại đột nhiên vươn tay nắm chân người đó lạ, “Đợi đã.”

Đôi chân đặt lại lên vai.

Đường Bội đưa súng qua đầu, “Cầm cái này lên, miễn cho khi tao lên đấy rồi rớt xuống không nhặt được.”

Người đó không nói gì, chỉ nhận lấy súng, nhanh nhẹn bò vào ống thông gió, sau đó liền thò tay xuống dưới, “Chú Đường, con kéo chú lên.”

Lề cửa dưới lầu ầm ầm, tiếng bước chân liên hồi.

Đường Bội ngước mắt nhìn gương mặt anh tuấn kia, cười nhạo nơi đáy mắt.

“Mày ngốc à, cao thế này.”

Nói xong liền một mình men theo cầu thang chạy lên.

Bóng đèn đã hoàn toàn hỏng mất.

Tầm nhìn lọt vào bóng đêm đen tối.

Tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn càng lúc càng gần.

Người trong ống thông gió khó hiểu, Đường Bội vốn có thể lên trước, vốn có thể tự mang theo súng chạy, việc vốn tự có thể làm được rất nhiều, sao cứ khăng khăng chọn cách ngu xuẩn như vậy.

Tuy nhiên Đường Bội rất thông suốt.

Nghĩ đến thằng nhóc này được bản thân nâng niu nuôi dưỡng trong lòng bàn tay hết 7 năm trời, đã cắm rễ sâu trong lòng hắn.

Đường Bội vừa chạy, vừa cảm thấy bản thân đúng là quá ngu.

 

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.