Tiếng than khóc của thằng đàn ông mọc sừng thấp hèn 9

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 9: Thuốc biến đổi cơ thể.

Lúc này Trương Bảo đã mất ý thức, gã mơ màng choáng váng, thấp thoáng nghe được âm thanh từ bên ngoài nhưng lại không nghe rõ.

Gã chỉ cảm thấy đau nhói trên bả vai, giống như vừa bị cái gì đó đâm một cái. Gã muốn mở mắt ra nhưng ý thức mơ hồ không tài nào tỉnh táo được.

Dần dần gã lại chìm vào trạng thái ngủ mê man, bởi vì sốt cao, ác mộng cứ thi nhau mà tới. Gã nằm mơ thấy bố nuôi mẹ nuôi, cũng mơ thấy An Uyển, mơ thấy tên gian phu đã đánh gã, nhưng cuối cùng, trong đầu gã cũng chỉ còn đọng lại một hình dáng.

Người đàn ông đẹp trai cao to ngồi trong bóng tối, yên lặng nhìn xuống gã.

Hắn không nói chuyện, chỉ là đưa mắt nhìn sâu vào gã.

Hồi lâu, đôi môi mỏng kia khẽ nhếch, chỉ nói ra hai tiếng.

Trương Bảo.

Đột nhiên Trương Bảo mở mắt ra, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cơ thể gã rất khó chịu, vừa lạnh vừa nóng luân phiên nhau, mồ hôi làm vạt áo ướt đẫm nhưng bởi vì hấp thụ nhiệt độ cơ thể càng khiến gã thấy lạnh hơn.

Dường như gã đã giảm sốt nhưng lại giống như chưa khỏi, liếc nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình vẫn bị trói vào chỗ cũ. Cổ tay vì bị siết trong thời gian dài nên đã sưng to lên.

“A…” Giọng nói của gã cũng khàn khàn.

Lúc này, tóc vàng bước ra, trong mắt là vẻ lạnh lùng giễu cợt.

“Dậy rồi đấy à, thằng mọc sừng?”

Trương Bảo co rúm lại vì sợ, vừa định cầu xin tha thứ nhưng đã thấy tóc vàng ung dung bật ti vi lên.

“Rốt…rốt cuộc mày định làm gì…”

Khuôn mặt thanh tú của tóc vàng lộ ra nụ cười.

“Không phải tao định làm gì, mà là chúng ta cùng nhau nhìn xem mày đã từng làm gì…” Anh ta vừa nói vừa bấm vào nút mở video, màn hình vốn màu đen sáng lên hiện ra hình ảnh Trương Bảo bị đè chịch mãnh liệt trên mui xe.

Góc thu hình được quay từ bên trong xe, máy quay vẫn luôn rung, nhưng hình ảnh rất rõ nét, bao gồm cả dương vật của Trương Bảo lẫn thứ to lớn của người đàn ông kia đang thọt vào trong người gã.

Trương Bảo khó chịu cơ hồ sụp đổ đến nơi, gã chưa bao giờ nghĩ dáng vẻ xấu xí dâm đãng cầu chịch của bản thân sẽ bị quay lại, gã đau khổ nhắm mắt, nhưng bên tai vẫn vang lên tiếng dâm kêu phóng đãng cùng cực của mình.

“Ô, nhắm mắt làm gì? Có gan làm mà không có gan nhìn hả?”

Trương Bảo căm hận mở mắt ra, khàn khàn nói: “Tại…tại sao mày lại…”

“Tao? Tại sao là tao ấy à, có trời mới biết lúc đấy tao phát tởm thế nào!” – Tóc vàng cười ác độc – “Mặc dù mày ngu nhưng chắc mày cũng đoán được phần nào chứ nhỉ?”

Trong đầu Trương Bảo rối như mớ bòng bong, nhưng tất cả manh mối đều chỉ về phía người đàn ông kia.

Vốn tóc vàng cho là gã mọc sừng này sẽ đau khổ đến mức muốn chết đi cho rồi, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, song gã cũng chỉ hơi cúi thấp đầu xuống, hồi lâu mới run giọng nói: “Chúng mày muốn gì… Tiền hay thứ gì…”

Tóc vàng nhìn dáng vẻ tỉnh táo của gã, tự nhiên lại thấy hơi khó chịu.

“Tiền? An Uyển sẽ cho chúng tao, còn thứ khác… Mày có chắc?” Cười nhạt mỉa mai, tóc vàng từ từ đến gần gã.

Ngược sáng nên mặt tóc vàng chìm trong bóng tối: “Nhưng mà, tao có một món quà dành cho mày đây.”

Đầu trọc trầm mặc đi về phía Trương Bảo, lấy ra một ống tiêm sắc nhọn ánh lên vẻ lạnh lẽo chọc vào cánh tay gã.

Không có khử trùng, thậm chí còn cách ống tay áo chọc vào.

Thoạt tiên Trương Bảo cả kinh, sau đó giãy giụa kịch kiệt, nhưng dù có làm cong đầu kim đi nữa cũng không có cách nào ngăn cản chất lỏng chảy vào.

Gã cảm nhận được vùng da thịt kia lạnh như băng, sắc mặt trắng nhợt vì hoảng sợ.

“Mày…mày làm cái gì!”

Tóc vàng cong khóe miệng: “Lát nữa mày biết ngay thôi.”

An Uyển ngồi ở một góc hẻo lánh trong quán cà phê, lẳng lặng nhìn đối phương.

“Cảm ơn anh.” Giọng nói An Uyển điềm tĩnh ôn hòa, hoàn toàn khác xa với vẻ phóng đãng trước kia của cậu.

Người đàn ông chỉ yên lặng uống cà phê, vẻ mặt hắn hờ hững, tựa như mọi chuyện xung quanh chẳng hề liên quan đến hắn.

An Uyển phát hiện người đàn ông đối diện thay đổi, trở nên kiệm lời thu mình hơn, tựa như một thanh kiếm cổ, ẩn giấu tất cả mũi nhọn, chỉ để lại một vỏ kiếm đen nhánh.

An Uyển rất thích người này, nhưng cậu không ngốc, biết đối phương không có ý gì với mình, vì vậy nên khẽ cười nói sang chuyện khác: “Tiền tôi chuyển cho anh đã nhận được chưa?”

Người đàn ông gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Không có gì thì tôi đi đây.”

“Này, vội gì chứ!” An Uyển cười khanh khách đưa một cái phong bì cho hắn.

Người đàn ông sững sờ.

“Tiền thưởng thêm.” – An Uyển cong môi cười – “Cảm ơn anh đã giúp tôi dạy dỗ thằng khốn kia, bây giờ gã ta đúng là thảm hết chỗ nói.”

Người kia lộ vẻ lạnh lùng: “Cậu nói thế là ý gì?”

“Bây giờ cơ thể gã biến đổi, ngực cũng mọc ra luôn cơ mà, nhìn kinh thật đấy.” – An Uyển tặc lưỡi hít hà – “Chẳng phải anh gửi video cho tôi sao, nhìn thôi cũng thấy hết muốn ăn gì rồi.”

Người đàn ông im lặng giật lấy điện thoại, mở file gửi đến ra, thấy bên trong có tổng cộng bốn cái video, thời gian sớm nhất là mười ngày trước.

Video đầu chỉ có năm phút, trong video là Trương Bảo bị trói vào cột đá, đầu cúi thấp, có vẻ như đang hôn mê, gã bị đầu trọc tiêm thuốc.

Video thứ hai ba phút, vẫn là địa điểm cũ, Trương Bảo đã tỉnh lại, mặt gã vừa đỏ vừa sưng, vẻ mặt kinh hoàng. Gã bị đè chặt xuống tiêm thuốc, bởi vì gã giãy giụa quá mạnh khiến cho đầu kim bị gãy, máu chảy ra nhiều làm ướt ống tay áo.

Video thứ ba mười phút, lần này, ngay cả người đàn ông vốn xưa nay luôn bình tĩnh cũng phải thay đổi biểu cảm.

Bấy giờ Trương Bảo đã bắt đầu biến đổi, khuôn mặt gã sưng phù, ánh mắt vô thần tan rã, mà đáng sợ nhất là cơ thể của gã, bờ ngực vốn bằng phẳng gầy guộc nhú lên, đầu vú sưng tấy đỏ tươi. Dường như gã cũng ý thức được sự khác thường của mình, hoảng sợ che thân thể nhưng vẫn bị cưỡng ép xé quần áo.

“Trông cũng không tệ lắm nhỉ, nhìn cái vú kia kìa!” Một giọng nam quen thuộc, là tiếng của tóc vàng!

Tay người đàn ông bỗng siết chặt, An Uyển rất sợ hắn sẽ bóp nát điện thoại của cậu, bởi vì video sau còn đáng sợ hơn.

Video thứ tư dài đến hai mươi phút. Lần này, Trương Bảo không bị trói, nhưng cơ thể của gã đã có sự biến đổi lớn, thân hình đầy đặn trắng mịn, ngực hơi nhô lên, đầu vú đỏ tươi như trái trái dâu tây đang cứng rắn đứng thẳng. Dường như gã đã mất đi lòng xấu hổ, vừa cởi quần lót của mình đã đưa tay cắm vào trong hậu môn, gương mặt đỏ ửng cử động ngón tay ra vào đâm chọc.

Mà ở trước mặt gã là một cái ti vi, trên màn hình đang chiếu ra hình ảnh Trương Bảo bị người đàn ông cưỡng gian.

An Uyển ngồi đối diện, vẻ mặt phức tạp.

Cậu biết tất cả việc này đều do tóc vàng làm, không hề liên quan gì đến người đàn ông kia, nhưng mà… Không biết tại sao, cậu lại muốn nói cho hắn biết.

Cậu không phải thánh mẫu, cậu căm ghét Trương Bảo, chỉ là khi thực sự nhìn gã ta bị hủy hoại hoàn toàn, lại có chút hơi không đành lòng.

Thế nên cậu bèn gián tiếp nói cho người đàn ông kia biết.

Nhưng hắn không nói một câu, im lặng trả lại điện thoại cho cậu. An Uyển đau lòng sờ chiếc iphone màu hồng của mình, phát hiện cạnh điện thoại bị ấn xuống một vệt ngón tay, có thể thấy người kia bóp chặt điện thoại di động của cậu tới mức nào.

Người đàn ông đứng dậy, An Uyển cúi đầu hút trà sữa thì nghe được giọng nói nhỏ của hắn: “Cảm ơn.”

Sau đó khi ngẩng mặt lên lần nữa người cũng đi mất rồi.

An Uyển ngơ ngác sững sờ, hồi lâu mới cười khổ lẩm bẩm nói: “A Nghị, có phải em rất ngu xuẩn, rất thánh mẫu không..”

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
4 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Anonymous

Đau lòng quá
Thương An Uyển
Nếu ngày ấy cậu đc ở vs đàn anh cậu mến có lẽ người con trai này sẽ luôn hạnh phúc
Thương nguyên dàn nhân vật

Tuongvy

Nếu bạn đọc được comment này thì ba mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5 năm nếu không muốn chuyện này xảy ra thì hãy comment 5 truyện mình thành thật xin lỗi vì mình lỡ đọc cho nên mình mới comment như vậy

Kotten

Mỗi nhân vật trong truyện đều bị ngược đến điên cuồng:<

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.