TÌNH ĐẦU! BIẾN ĐÊ! 4

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 4: Trần San.

 

Theo lí thuyết thì Lý Du là vai nam phụ trong bộ phim, song kì thật phần diễn không có bao nhiêu, hắn nhận kịch bản này cũng chỉ vì Lâm Tử Ngôn. Lịch trình của hắn rất kín, vì bộ phim này nên đành phải tranh thủ vào thời gian nghỉ ngơi, dù cho đã đẩy nhanh tiến độ nhưng vẫn có chút va chạm với lịch trình, đoàn phim bên kia luôn một mực thúc giục vậy nên bên này quyết định sẽ cho Lý Du quay sớm, chuyển phần quay của hắn lên đầu.

 

Bộ phim chủ yếu kể về nhân vật nữ chính Tề Oái do Trần San thủ vai và nhân vật nam phụ Lưu Chinh do Lý Du thủ vai là tình đầu thời đại học, sau khi tốt nghiệp Lưu Chinh vì tiền đồ mà bỏ rơi Tề Oái đi du học sang nước Mĩ. Nhiều năm sau, khi sự nghiệp thành công Lưu Chinh về nước, phát hiện Tề Oái với nam chính Ngụy Trăn do Lâm Tử Ngôn thủ vai đã hạnh phúc bên nhau. Lưu Chinh buồn rầu chán nản chỉ có thể chúc phúc cho hai người, cuối cùng mua vé máy bay quay về nước Mĩ, rời xa nơi chứa đựng kí ức đau buồn.

 

Cảnh quay hôm nay là phân đoạn Lưu Chinh trở về từ nước Mĩ, lần đầu gặp lại Tề Oái trong một tiệc rượu.

 

Thủ vai nữ chính – Trần San – là một diễn viên nữ trẻ tuổi.

 

Nói ra thì Trần San nhỏ tuổi hơn Lý Du, nhưng cô khởi đầu sớm hơn, từng là ngôi sao nhí, khi còn bé cũng đã đóng những bộ phim nổi tiếng, bởi vì vẻ ngoài quá đáng yêu ai cũng thích nên được fan gọi là “con gái quốc dân”, thu hoạch được một bó lớn fan là các bà các mẹ. Sau đó con đường sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, bằng vẻ ngoài xinh xắn và khí chất thanh thuần, trở thành ngôi sao nổi tiếng trong ngành giải trí.

 

Kể cả Triệu Cường vẫn luôn không chú ý đến phụ nữ đi nữa thì cũng biết Trần San. Trung tâm mua sắm đối diện với công trường Triệu Cường từng làm trước kia có dán bức áp-phích lớn tuyên truyền sản phẩm mà cô nàng làm đại diện, mỗi ngày đều thấy bảo không biết cũng hơi khó.

 

“Action!”

 

Đạo diễn đằng sau máy quay hô bắt đầu.

 

Tề Oái mặc trang phục công sở, một thân phong cách phụ nữ mạnh mẽ trưởng thành xuất hiện dưới ánh đèn thủy tinh của tiệc rượu náo nhiệt, tâm trạng cô hăng hái phấn chấn, quyết tâm nhất định lấy được hợp đồng với công ty S nước Mĩ mà không biết rằng đại biểu trụ sở chính của công ty S lại chính là mối tình đầu mà mình không muốn gặp nhất Lưu Chinh.

 

Bên kia hội trường, trợ lý của Lưu Chinh đang báo cáo cho hắn tình huống hiện tại của Tề Oái, cố gắng có thể tranh thủ lợi ích lớn nhất cho công ty trong cuộc đàm phán sắp tới, lại không nghĩ rằng cấp trên của mình từng là đối thủ quen thuộc nhất, càng không thấy được mỉm cười đầy hứng thú trên mặt Lưu Chinh.

 

“Cô ấy ở đâu?” Lưu Chinh ngắt lời trợ lý, hỏi ngay trọng điểm.

 

“Trong một căn hộ đơn chung cư rất bình thường.”

 

Trong lòng Lưu Chinh thoáng động, hỏi: “Có phải ở bên hồ Đông không?”

 

Trợ lý giật mình nhìn Lưu Chinh, dường như rất lấy làm lạ sao cấp trên lại biết chuyện này: “Đúng vậy.” Anh ta vừa định nói gì thì đột nhiên thấy đoàn người của Tề Oái xuất hiện ở góc rẽ của hội trường, bèn vội vàng chỉ cho Lưu Chinh xem: “Sếp Lưu, bọn họ đến rồi kìa.”

 

Kỳ thật khi Tề Oái vừa xuất hiện Lưu Chinh đã chú ý tới cô, lúc này trợ lý nhắc nhở hắn, nhưng hắn lại tiện tay túm lấy một vị nam sĩ, phân tâm nói chuyện phiếm với anh ta.

 

Đầu kia Tề Oái đang xác nhận lần cuối với thư kí, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một người vốn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có khả năng gặp lại.

 

Tề Oái sững sờ đứng ngây người, không thể tin được vào mắt của mình, cô không thể cất bước, trong đầu tất cả đều là tiếng nổ vang oành oành bên tai, người xung quanh và quang cảnh đều trở nên mờ nhạt.

 

Tổng giám đốc Trần đi cùng với cô đã lên trước nghênh đón, nhiệt tình khách sáo với Lưu Chinh, hai người bắt tay giới thiệu.

 

“Tề Oái! Tề Oái!”

 

Tổng giám đốc Trần muốn giới thiệu Tề Oái với Lưu Chinh, gọi cô vài tiếng không thấy phản ứng nên lúc này mới lên cao giọng.

 

Tề Oái hít sâu mấy hơi, cố gắng nén xuống phẫn uất và oán hận trong lòng, giả bộ bình tĩnh mà bước lên.

 

Tổng giám đốc Trần chỉ vào Tề Oái giới thiệu nhiệt tình với Lưu Chinh: “Tổng giám đốc Lưu, đây là giám đốc tiêu thụ công ty chúng tôi, Tề Oái. Tề Oái có tài, là cấp dưới đắc lực của tôi, tuổi tác hai người xấp xỉ, đều là người trẻ tuổi có lẽ sẽ có chung chủ đề để trò chuyện, người trẻ tuổi bây giờ thật sự là ngày càng ưu tú, chỉ sợ chả mấy nữa mà mấy lão già chúng tôi phải về vườn hết cả!”

 

Lưu Chinh vẫn còn khách sáo với tổng giám đốc Trần: “Sếp Trần lại nói đùa rồi, gừng càng già càng cay, lớp trẻ chúng cháu làm sao so với bác được.”

 

Lời nói lấy lòng khiến tổng giám đốc Trần tươi cười vui vẻ, Tề Oái lại tỏ vẻ nghiêm túc mở miệng nói với Lưu Chinh: “Lâu rồi không gặp.”

 

Sự chú ý của Lưu Chinh vẫn luôn đặt trên người Tề Oái, lúc này Tề Oái chủ động nói chuyện với hắn, đương nhiên hắn rất vui, trong lòng trong mắt chỉ có Tề Oái trưởng thành già giặn khác biệt rất lớn với trước kia.

 

“Em có khỏe không?” Hắn hỏi.

 

Tề Oái nghiêng đầu, bày ra nụ cười xa cách mà khách sáo: “Tôi rất khỏe.”

 

Khuôn mặt Lưu Chinh cứng đờ.

 

Trong nhất thời không ai nói gì.

 

Cuối cùng tổng giám đốc Trần đánh vỡ cục diện bế tắc, ông ta chỉ vào hai người Lưu Chinh và Tề Oái, kinh ngạc nói: “Hai người quen biết nhau à?”

 

Lưu Chinh không tiện làm mất mặt ông ta, chỉ có thể cười nói: “Đúng vậy ạ.”

 

Nói xong hắn bèn lấy cớ hội nghị sắp bắt đầu mà đi trước.

 

Lưu Chinh xoay người đưa lưng về phía Tề Oái, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi. Thái độ vừa nãy của Tề Oái với hắn khiến hắn rất khó chịu. Hắn nghĩ lúc gặp lại, Tề Oái sẽ oán hắn, hận hắn, mắng hắn thậm chí là đánh hắn, nhưng hắn không ngờ rằng Tề Oái có thể dùng loại thái độ lạnh lùng như với đối với hắn.

 

Lưu Chinh cảm thấy rất mệt, hắn bắt đầu hối hận quyết định ban đầu của bản thân, nghi ngờ lúc ấy đã lựa chọn sai lầm.

 

Hắn ngồi trong xe đang di chuyển, mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Vẻ mặt mệt mỏi trên màn hình của Lý Du khiến cho lòng của tất cả mọi người ở đây đều đau nhói.

 

Đạo diễn hài lòng hô: “CUT!”

 

Quay chụp buổi sáng thuận lợi kết thúc, một cảnh đã xong.

 

Nữu Nữu tranh thủ thời gian sau khi quay xong cầm một cái dù che nắng chạy tới, đón Lý Du trở về.

 

Triệu Cường mở bình nước trên mặt bàn cạnh ghế nằm.

 

Trước kia anh không biết Lý Du, cũng chưa bao giờ xem tác phẩm của Lý Du. Mặc dù biết hắn rất nổi tiếng, nhưng anh vẫn cho đó là do khuôn mặt xinh đẹp của Lý Du cùng với gia thể hiển hách của hắn mới có được. Bởi vậy dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng vẫn luôn có phần xem thường Lý Du. Mà bây giờ, anh hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy nữa.

 

Biểu hiện vừa rồi của Lý Du anh đã thấy, coi như chỉ là một bộ phim đơn giản không có chiều sâu như vậy cũng có thể nhìn ra được là hắn đang nghiêm túc làm việc, hoàn toàn không quên một lời thoại nào. Kể cả biến đổi trong lòng của Lưu Chinh vào mỗi thời điểm khác nhau, Lý Du cũng suy xét vô cùng cẩn thận. Chờ mong lúc chưa gặp được Tề Oái, tâm trạng bất an lo lắng lúc sắp gặp và cuối cùng là mất mát và hối hận đan xen.

 

Lý Du như vậy, không khỏi làm Triệu Cường nhớ tới hắn tối qua, sau khi hắn bị Lâm Tử Ngôn từ chối có phải cũng cảm thấy như vậy không, chỉ là do lòng tự trọng quá mạnh mẽ mới giả bộ lãnh đạm không sao cả.

 

Bởi vì phải chạy nhanh tiến độ, địa điểm quay chụp lại là ngoài trời, thời gian giữa trưa không kịp quay về khách sạn, mọi người đều chợp mắt ngay tại trường quay.

 

Lý Du ngồi dưới ô che nắng nhắm mắt dưỡng thần, Triệu Cường đứng bên cạnh quạt cho hắn. Điều kiện ở đây kém, không chỉ không có điều hòa, đến quạt điện cũng không dùng được, Lý Minh đành phải nghĩ ra biện pháp như vậy, để Triệu Cường hầu hạ Lý Du.

 

Triệu Cường vừa quạt vừa buồn ngủ, mà lại trông thấy xa xa một bóng người đi tới bên này, người đến trước mặt rồi anh mới nhìn rõ là Trần San.

 

Trợ lý theo cùng Trần San rất tháo vát, Trần San mới vừa đứng lại bên người Lý Du bèn lập tức chuyển cái ghế dựa lại đây, Trần San theo đó ngồi xuống cạnh Lý Du.

 

Lý Du đối với việc Trần San đến không để ý tí nào, nâng mắt nhìn cô nàng một cái rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.

 

Triệu Cường biết Lý Du kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng không ngờ hắn có thể đạt tới trình độ cỡ này. Không chỉ lãnh đạm với những kẻ nhỏ bé như bọn anh mà kể cả với nữ diễn viên trẻ cùng đoàn phim cũng không ngoại lệ.

 

Anh lo lắng sợ Trần San sẽ tức giận, nhưng kết quả là cô lại tỏ vẻ như đã quen vậy rồi, không chỉ không giận mà còn cười đẩy Lý Du một cái, thái độ rất thân mật: “Cậu đừng có vậy chứ! Thấy thanh mai trúc mã mà chả nói lời nào, làm như người dưng vậy à!”

 

Triệu Cường thế mới biết hai người quen nhau. Ấn tượng của anh với Trần San không tệ, quay phim buổi sáng một lần là qua, không bị NG không thể không nói đến công lao của Trần San, chẳng những có thể đối diễn với Lý Du mà năng lực diễn xuất của hai người cũng ngang nhau, khiến mọi người ai xem cũng mê.

 

Với bên ngoài hình tượng của Trần San là một tiểu thư khuê các, ngọc nữ thanh thuần, nhưng thực tế thì cô nàng lại là người rất tùy tiện, thích đùa giỡn.

 

Có cô ở đây, Lý Du không thể nào nghỉ ngơi được, thế nên đành quay lưng lại phía cô nàng rồi tiếp tục chơi điện thoại.

 

Ai ngờ Trần San vẫn không tha cho hắn: “Lý Minh đâu? Không phải ổng theo sát cậu cả ngày không rời một tấc à, sao giờ lại không thấy?”

 

“Về nhà rồi.”

 

Lý Du không để ý tới cô nàng, một mình Trần San nói cũng chán, im lặng một lúc lâu, đột nhiên cô hỏi: “Kết thúc công việc thì đi ăn cơm nha?”

 

“Không đi.”

 

Lý Du trả về hai tiếng, đến cả lý do cũng không cho, vẫn cứ chơi điện thoại, không biết thấy cái gì bỗng nhiên cười thành tiếng.

 

Trần San ghé mắt nhìn sang, Lý Du đang lướt qua lướt lại weibo tích xanh của Lâm Tử Ngôn. Cô bĩu môi, lập tức cảm thấy chán.

 

Chuyện Lý Du thích Lâm Tử Ngôn Trần San biết thừa.

 

Lý gia và Trần gia có quan hệ thân quen nhiều thế hệ. Hai nhà đều là thế gia đại tộc của thành phố A, qua lại trên chính trường lẫn thương trường đương nhiên không ít, thành viên hai nhà cũng rất thân, Trần San có thể coi là thanh mai trúc mã với mấy anh em nhà họ Lý.

 

Tuy vậy nhưng Lý Du cũng sẽ không chủ động thừa nhận với cô chuyện mình thích Lâm Tử Ngôn. Chuyện Lý Du là gay là do cô vô tình phát hiện.

 

Cô chơi đùa mấy anh em nhà họ Lý suốt, nhưng thân nhất với Lý Du. Vào phòng Lý Du chưa bao giờ gõ cửa, cho dù sau này lớn rồi nhưng vẫn giữ thói quen đó.

 

Có một năm nghỉ hè, sau khi Trần San đi du lịch nước ngoài với ba mẹ trở về, mang theo một đống quà cáp không đợi được nữa mà tới ngay nhà họ Lý, chuyện đầu tiên là đi tìm Lý Du. Cửa phòng Lý Du đóng chặt, lúc Trần San đẩy cửa dường như nghe được thấp thoáng âm thanh kì lạ nhưng cô nàng không suy nghĩ nhiều, cứ thế mở rộng cửa phòng ra, sau đó thấy được Lý Du đang nằm trần truồng trên giường thủ dâm, bức tường đối diện treo một tấm ảnh lớn của Lâm Tử Ngôn.

 

Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm đi nữa, chỉ cần Trần San nhớ lại việc này đều cảm thấy khi đó bản thân quả thực bình tĩnh đến không thể nào bình tĩnh hơn được nữa!

 

Cô đứng ở cửa, mắt to trừng mắt nhỏ với Lý Du đang nằm trên giường. Trong một thời gian ngắn, hai người không ai nói gì, cuối cùng Lý Du dời mắt trước, ra vẻ bình tĩnh bắt đầu mặc quần áo. Lúc ấy Trần San mới kịp phản ứng lui ra ngoài, còn tự nhiên tốt đột xuất nhớ kỹ phải đóng cửa lại cho Lý Du, phải biết rằng lúc bình thường là cô nàng mặc kệ luôn rồi.

 

Sau đó khi đối diện với Trần San hóng chuyện, Lý Du tỉnh táo lại thẳng thắn thừa nhận mình là gay, hơn nữa còn thích Lâm Tử Ngôn. Lúc ấy Trần San không hiểu được gay là sao, tuy cảm thấy nam thích nam thật kì lạ, nhưng chỉ cần là chuyện của Lý Du, cô đều ủng hộ vô điều kiện.

 

Sau này khi Trần San tiến vào ngành giải trí, cho dù có chỗ dựa trong nhà, không phải trải qua mấy chuyện dơ bẩn, nhưng cô nàng cũng tai nghe mắt thấy nhiều chuyện, đối với vụ quy tắc ngầm này nọ khá là hiểu rõ. Nữ diễn viên dựa vào quy tắc ngầm để thăng tiến quá nhiều, nam diễn viên cũng không ít. Trần San từng thấy tận mắt nam diễn viên chung đoàn phim vẻ mặt đầy tình sắc đi ra từ trong phòng đạo diễn.

 

Cô vốn cho ràng tình cảm của Lý Du với Lâm Tử Ngôn chỉ là yêu thích với thần tượng, vài năm là sẽ phai nhạt, mãi đến khi Lý Du tiến vào giới giải trí Trần San mới hiểu được Lý Du rất nghiêm túc.

 

Những năm này Trần San lặn ngụp trong giới giải trí cũng từng hợp tác vài bộ phim với Lâm Tử Ngôn, coi như có quen biết. Trình độ chuyên nghiệp của Lâm Tử Ngôn trong công việc không cần phải bàn, dù cho nhiều năm ở trong cái giới giải trí như thùng nhuộm này thì vẫn luôn giữ mình trong sạch.

 

Chính vì điểm ấy nên Trần San mới càng lo lắng cho Lý Du. Không nói tới chuyện Lâm Tử ngôn có phải đồng tính hay không, coi như gã có đi nữa thì Lâm Tử Ngôn vẫn luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, sao có thể đơn giản vì Lý Du mà come out được? Nếu Lý Du vẫn thích gã, không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Chương 4: Trần San.

 

Theo lí thuyết thì Lý Du là vai nam phụ trong bộ phim, song kì thật phần diễn không có bao nhiêu, hắn nhận kịch bản này cũng chỉ vì Lâm Tử Ngôn. Lịch trình của hắn rất kín, vì bộ phim này nên đành phải tranh thủ vào thời gian nghỉ ngơi, dù cho đã đẩy nhanh tiến độ nhưng vẫn có chút va chạm với lịch trình, đoàn phim bên kia luôn một mực thúc giục vậy nên bên này quyết định sẽ cho Lý Du quay sớm, chuyển phần quay của hắn lên đầu.

 

Bộ phim chủ yếu kể về nhân vật nữ chính Tề Oái do Trần San thủ vai và nhân vật nam phụ Lưu Chinh do Lý Du thủ vai là tình đầu thời đại học, sau khi tốt nghiệp Lưu Chinh vì tiền đồ mà bỏ rơi Tề Oái đi du học sang nước Mĩ. Nhiều năm sau, khi sự nghiệp thành công Lưu Chinh về nước, phát hiện Tề Oái với nam chính Ngụy Trăn do Lâm Tử Ngôn thủ vai đã hạnh phúc bên nhau. Lưu Chinh buồn rầu chán nản chỉ có thể chúc phúc cho hai người, cuối cùng mua vé máy bay quay về nước Mĩ, rời xa nơi chứa đựng kí ức đau buồn.

 

Cảnh quay hôm nay là phân đoạn Lưu Chinh trở về từ nước Mĩ, lần đầu gặp lại Tề Oái trong một tiệc rượu.

 

Thủ vai nữ chính – Trần San – là một diễn viên nữ trẻ tuổi.

 

Nói ra thì Trần San nhỏ tuổi hơn Lý Du, nhưng cô khởi đầu sớm hơn, từng là ngôi sao nhí, khi còn bé cũng đã đóng những bộ phim nổi tiếng, bởi vì vẻ ngoài quá đáng yêu ai cũng thích nên được fan gọi là “con gái quốc dân”, thu hoạch được một bó lớn fan là các bà các mẹ. Sau đó con đường sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, bằng vẻ ngoài xinh xắn và khí chất thanh thuần, trở thành ngôi sao nổi tiếng trong ngành giải trí.

 

Kể cả Triệu Cường vẫn luôn không chú ý đến phụ nữ đi nữa thì cũng biết Trần San. Trung tâm mua sắm đối diện với công trường Triệu Cường từng làm trước kia có dán bức áp-phích lớn tuyên truyền sản phẩm mà cô nàng làm đại diện, mỗi ngày đều thấy bảo không biết cũng hơi khó.

 

“Action!”

 

Đạo diễn đằng sau máy quay hô bắt đầu.

 

Tề Oái mặc trang phục công sở, một thân phong cách phụ nữ mạnh mẽ trưởng thành xuất hiện dưới ánh đèn thủy tinh của tiệc rượu náo nhiệt, tâm trạng cô hăng hái phấn chấn, quyết tâm nhất định lấy được hợp đồng với công ty S nước Mĩ mà không biết rằng đại biểu trụ sở chính của công ty S lại chính là mối tình đầu mà mình không muốn gặp nhất Lưu Chinh.

 

Bên kia hội trường, trợ lý của Lưu Chinh đang báo cáo cho hắn tình huống hiện tại của Tề Oái, cố gắng có thể tranh thủ lợi ích lớn nhất cho công ty trong cuộc đàm phán sắp tới, lại không nghĩ rằng cấp trên của mình từng là đối thủ quen thuộc nhất, càng không thấy được mỉm cười đầy hứng thú trên mặt Lưu Chinh.

 

“Cô ấy ở đâu?” Lưu Chinh ngắt lời trợ lý, hỏi ngay trọng điểm.

 

“Trong một căn hộ đơn chung cư rất bình thường.”

 

Trong lòng Lưu Chinh thoáng động, hỏi: “Có phải ở bên hồ Đông không?”

 

Trợ lý giật mình nhìn Lưu Chinh, dường như rất lấy làm lạ sao cấp trên lại biết chuyện này: “Đúng vậy.” Anh ta vừa định nói gì thì đột nhiên thấy đoàn người của Tề Oái xuất hiện ở góc rẽ của hội trường, bèn vội vàng chỉ cho Lưu Chinh xem: “Sếp Lưu, bọn họ đến rồi kìa.”

 

Kỳ thật khi Tề Oái vừa xuất hiện Lưu Chinh đã chú ý tới cô, lúc này trợ lý nhắc nhở hắn, nhưng hắn lại tiện tay túm lấy một vị nam sĩ, phân tâm nói chuyện phiếm với anh ta.

 

Đầu kia Tề Oái đang xác nhận lần cuối với thư kí, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một người vốn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có khả năng gặp lại.

 

Tề Oái sững sờ đứng ngây người, không thể tin được vào mắt của mình, cô không thể cất bước, trong đầu tất cả đều là tiếng nổ vang oành oành bên tai, người xung quanh và quang cảnh đều trở nên mờ nhạt.

 

Tổng giám đốc Trần đi cùng với cô đã lên trước nghênh đón, nhiệt tình khách sáo với Lưu Chinh, hai người bắt tay giới thiệu.

 

“Tề Oái! Tề Oái!”

 

Tổng giám đốc Trần muốn giới thiệu Tề Oái với Lưu Chinh, gọi cô vài tiếng không thấy phản ứng nên lúc này mới lên cao giọng.

 

Tề Oái hít sâu mấy hơi, cố gắng nén xuống phẫn uất và oán hận trong lòng, giả bộ bình tĩnh mà bước lên.

 

Tổng giám đốc Trần chỉ vào Tề Oái giới thiệu nhiệt tình với Lưu Chinh: “Tổng giám đốc Lưu, đây là giám đốc tiêu thụ công ty chúng tôi, Tề Oái. Tề Oái có tài, là cấp dưới đắc lực của tôi, tuổi tác hai người xấp xỉ, đều là người trẻ tuổi có lẽ sẽ có chung chủ đề để trò chuyện, người trẻ tuổi bây giờ thật sự là ngày càng ưu tú, chỉ sợ chả mấy nữa mà mấy lão già chúng tôi phải về vườn hết cả!”

 

Lưu Chinh vẫn còn khách sáo với tổng giám đốc Trần: “Sếp Trần lại nói đùa rồi, gừng càng già càng cay, lớp trẻ chúng cháu làm sao so với bác được.”

 

Lời nói lấy lòng khiến tổng giám đốc Trần tươi cười vui vẻ, Tề Oái lại tỏ vẻ nghiêm túc mở miệng nói với Lưu Chinh: “Lâu rồi không gặp.”

 

Sự chú ý của Lưu Chinh vẫn luôn đặt trên người Tề Oái, lúc này Tề Oái chủ động nói chuyện với hắn, đương nhiên hắn rất vui, trong lòng trong mắt chỉ có Tề Oái trưởng thành già giặn khác biệt rất lớn với trước kia.

 

“Em có khỏe không?” Hắn hỏi.

 

Tề Oái nghiêng đầu, bày ra nụ cười xa cách mà khách sáo: “Tôi rất khỏe.”

 

Khuôn mặt Lưu Chinh cứng đờ.

 

Trong nhất thời không ai nói gì.

 

Cuối cùng tổng giám đốc Trần đánh vỡ cục diện bế tắc, ông ta chỉ vào hai người Lưu Chinh và Tề Oái, kinh ngạc nói: “Hai người quen biết nhau à?”

 

Lưu Chinh không tiện làm mất mặt ông ta, chỉ có thể cười nói: “Đúng vậy ạ.”

 

Nói xong hắn bèn lấy cớ hội nghị sắp bắt đầu mà đi trước.

 

Lưu Chinh xoay người đưa lưng về phía Tề Oái, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi. Thái độ vừa nãy của Tề Oái với hắn khiến hắn rất khó chịu. Hắn nghĩ lúc gặp lại, Tề Oái sẽ oán hắn, hận hắn, mắng hắn thậm chí là đánh hắn, nhưng hắn không ngờ rằng Tề Oái có thể dùng loại thái độ lạnh lùng như với đối với hắn.

 

Lưu Chinh cảm thấy rất mệt, hắn bắt đầu hối hận quyết định ban đầu của bản thân, nghi ngờ lúc ấy đã lựa chọn sai lầm.

 

Hắn ngồi trong xe đang di chuyển, mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Vẻ mặt mệt mỏi trên màn hình của Lý Du khiến cho lòng của tất cả mọi người ở đây đều đau nhói.

 

Đạo diễn hài lòng hô: “CUT!”

 

Quay chụp buổi sáng thuận lợi kết thúc, một cảnh đã xong.

 

Nữu Nữu tranh thủ thời gian sau khi quay xong cầm một cái dù che nắng chạy tới, đón Lý Du trở về.

 

Triệu Cường mở bình nước trên mặt bàn cạnh ghế nằm.

 

Trước kia anh không biết Lý Du, cũng chưa bao giờ xem tác phẩm của Lý Du. Mặc dù biết hắn rất nổi tiếng, nhưng anh vẫn cho đó là do khuôn mặt xinh đẹp của Lý Du cùng với gia thể hiển hách của hắn mới có được. Bởi vậy dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng vẫn luôn có phần xem thường Lý Du. Mà bây giờ, anh hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy nữa.

 

Biểu hiện vừa rồi của Lý Du anh đã thấy, coi như chỉ là một bộ phim đơn giản không có chiều sâu như vậy cũng có thể nhìn ra được là hắn đang nghiêm túc làm việc, hoàn toàn không quên một lời thoại nào. Kể cả biến đổi trong lòng của Lưu Chinh vào mỗi thời điểm khác nhau, Lý Du cũng suy xét vô cùng cẩn thận. Chờ mong lúc chưa gặp được Tề Oái, tâm trạng bất an lo lắng lúc sắp gặp và cuối cùng là mất mát và hối hận đan xen.

 

Lý Du như vậy, không khỏi làm Triệu Cường nhớ tới hắn tối qua, sau khi hắn bị Lâm Tử Ngôn từ chối có phải cũng cảm thấy như vậy không, chỉ là do lòng tự trọng quá mạnh mẽ mới giả bộ lãnh đạm không sao cả.

 

Bởi vì phải chạy nhanh tiến độ, địa điểm quay chụp lại là ngoài trời, thời gian giữa trưa không kịp quay về khách sạn, mọi người đều chợp mắt ngay tại trường quay.

 

Lý Du ngồi dưới ô che nắng nhắm mắt dưỡng thần, Triệu Cường đứng bên cạnh quạt cho hắn. Điều kiện ở đây kém, không chỉ không có điều hòa, đến quạt điện cũng không dùng được, Lý Minh đành phải nghĩ ra biện pháp như vậy, để Triệu Cường hầu hạ Lý Du.

 

Triệu Cường vừa quạt vừa buồn ngủ, mà lại trông thấy xa xa một bóng người đi tới bên này, người đến trước mặt rồi anh mới nhìn rõ là Trần San.

 

Trợ lý theo cùng Trần San rất tháo vát, Trần San mới vừa đứng lại bên người Lý Du bèn lập tức chuyển cái ghế dựa lại đây, Trần San theo đó ngồi xuống cạnh Lý Du.

 

Lý Du đối với việc Trần San đến không để ý tí nào, nâng mắt nhìn cô nàng một cái rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.

 

Triệu Cường biết Lý Du kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng không ngờ hắn có thể đạt tới trình độ cỡ này. Không chỉ lãnh đạm với những kẻ nhỏ bé như bọn anh mà kể cả với nữ diễn viên trẻ cùng đoàn phim cũng không ngoại lệ.

 

Anh lo lắng sợ Trần San sẽ tức giận, nhưng kết quả là cô lại tỏ vẻ như đã quen vậy rồi, không chỉ không giận mà còn cười đẩy Lý Du một cái, thái độ rất thân mật: “Cậu đừng có vậy chứ! Thấy thanh mai trúc mã mà chả nói lời nào, làm như người dưng vậy à!”

 

Triệu Cường thế mới biết hai người quen nhau. Ấn tượng của anh với Trần San không tệ, quay phim buổi sáng một lần là qua, không bị NG không thể không nói đến công lao của Trần San, chẳng những có thể đối diễn với Lý Du mà năng lực diễn xuất của hai người cũng ngang nhau, khiến mọi người ai xem cũng mê.

 

Với bên ngoài hình tượng của Trần San là một tiểu thư khuê các, ngọc nữ thanh thuần, nhưng thực tế thì cô nàng lại là người rất tùy tiện, thích đùa giỡn.

 

Có cô ở đây, Lý Du không thể nào nghỉ ngơi được, thế nên đành quay lưng lại phía cô nàng rồi tiếp tục chơi điện thoại.

 

Ai ngờ Trần San vẫn không tha cho hắn: “Lý Minh đâu? Không phải ổng theo sát cậu cả ngày không rời một tấc à, sao giờ lại không thấy?”

 

“Về nhà rồi.”

 

Lý Du không để ý tới cô nàng, một mình Trần San nói cũng chán, im lặng một lúc lâu, đột nhiên cô hỏi: “Kết thúc công việc thì đi ăn cơm nha?”

 

“Không đi.”

 

Lý Du trả về hai tiếng, đến cả lý do cũng không cho, vẫn cứ chơi điện thoại, không biết thấy cái gì bỗng nhiên cười thành tiếng.

 

Trần San ghé mắt nhìn sang, Lý Du đang lướt qua lướt lại weibo tích xanh của Lâm Tử Ngôn. Cô bĩu môi, lập tức cảm thấy chán.

 

Chuyện Lý Du thích Lâm Tử Ngôn Trần San biết thừa.

 

Lý gia và Trần gia có quan hệ thân quen nhiều thế hệ. Hai nhà đều là thế gia đại tộc của thành phố A, qua lại trên chính trường lẫn thương trường đương nhiên không ít, thành viên hai nhà cũng rất thân, Trần San có thể coi là thanh mai trúc mã với mấy anh em nhà họ Lý.

 

Tuy vậy nhưng Lý Du cũng sẽ không chủ động thừa nhận với cô chuyện mình thích Lâm Tử Ngôn. Chuyện Lý Du là gay là do cô vô tình phát hiện.

 

Cô chơi đùa mấy anh em nhà họ Lý suốt, nhưng thân nhất với Lý Du. Vào phòng Lý Du chưa bao giờ gõ cửa, cho dù sau này lớn rồi nhưng vẫn giữ thói quen đó.

 

Có một năm nghỉ hè, sau khi Trần San đi du lịch nước ngoài với ba mẹ trở về, mang theo một đống quà cáp không đợi được nữa mà tới ngay nhà họ Lý, chuyện đầu tiên là đi tìm Lý Du. Cửa phòng Lý Du đóng chặt, lúc Trần San đẩy cửa dường như nghe được thấp thoáng âm thanh kì lạ nhưng cô nàng không suy nghĩ nhiều, cứ thế mở rộng cửa phòng ra, sau đó thấy được Lý Du đang nằm trần truồng trên giường thủ dâm, bức tường đối diện treo một tấm ảnh lớn của Lâm Tử Ngôn.

 

Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm đi nữa, chỉ cần Trần San nhớ lại việc này đều cảm thấy khi đó bản thân quả thực bình tĩnh đến không thể nào bình tĩnh hơn được nữa!

 

Cô đứng ở cửa, mắt to trừng mắt nhỏ với Lý Du đang nằm trên giường. Trong một thời gian ngắn, hai người không ai nói gì, cuối cùng Lý Du dời mắt trước, ra vẻ bình tĩnh bắt đầu mặc quần áo. Lúc ấy Trần San mới kịp phản ứng lui ra ngoài, còn tự nhiên tốt đột xuất nhớ kỹ phải đóng cửa lại cho Lý Du, phải biết rằng lúc bình thường là cô nàng mặc kệ luôn rồi.

 

Sau đó khi đối diện với Trần San hóng chuyện, Lý Du tỉnh táo lại thẳng thắn thừa nhận mình là gay, hơn nữa còn thích Lâm Tử Ngôn. Lúc ấy Trần San không hiểu được gay là sao, tuy cảm thấy nam thích nam thật kì lạ, nhưng chỉ cần là chuyện của Lý Du, cô đều ủng hộ vô điều kiện.

 

Sau này khi Trần San tiến vào ngành giải trí, cho dù có chỗ dựa trong nhà, không phải trải qua mấy chuyện dơ bẩn, nhưng cô nàng cũng tai nghe mắt thấy nhiều chuyện, đối với vụ quy tắc ngầm này nọ khá là hiểu rõ. Nữ diễn viên dựa vào quy tắc ngầm để thăng tiến quá nhiều, nam diễn viên cũng không ít. Trần San từng thấy tận mắt nam diễn viên chung đoàn phim vẻ mặt đầy tình sắc đi ra từ trong phòng đạo diễn.

 

Cô vốn cho ràng tình cảm của Lý Du với Lâm Tử Ngôn chỉ là yêu thích với thần tượng, vài năm là sẽ phai nhạt, mãi đến khi Lý Du tiến vào giới giải trí Trần San mới hiểu được Lý Du rất nghiêm túc.

 

Những năm này Trần San lặn ngụp trong giới giải trí cũng từng hợp tác vài bộ phim với Lâm Tử Ngôn, coi như có quen biết. Trình độ chuyên nghiệp của Lâm Tử Ngôn trong công việc không cần phải bàn, dù cho nhiều năm ở trong cái giới giải trí như thùng nhuộm này thì vẫn luôn giữ mình trong sạch.

 

Chính vì điểm ấy nên Trần San mới càng lo lắng cho Lý Du. Không nói tới chuyện Lâm Tử ngôn có phải đồng tính hay không, coi như gã có đi nữa thì Lâm Tử Ngôn vẫn luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, sao có thể đơn giản vì Lý Du mà come out được? Nếu Lý Du vẫn thích gã, không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ.

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.