TÌNH ĐẦU! BIẾN ĐÊ! 5

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 5: Giải vây.

 

Lý Du chuẩn bị quay cảnh đối thủ gặp mặt với Lâm Tử Ngôn.

 

Bởi vì ban ngày không có phần diễn của gã nên Lâm Tử Ngôn không ở đây, gần sáu giờ tối gã mới tới trường quay.

 

Ngày hôm qua tỏ tình bị từ chối, trong thời gian ngắn Lý Du không muốn gặp Lâm Tử Ngôn, một là do hắn vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng của bản thân, không biết phải đối mặt với gã thế nào, hai là hắn cảm thấy tờ giấy mỏng qua nhiều năm như vậy đột nhiên bị đâm thủng rất lúng túng.

 

Bất đắc dĩ phần diễn của hắn phải quay sớm, Lâm Tử Ngôn lại là nam chính, cảnh hai người đối đầu còn nhiều hơn cảnh của hắn với nữ chính, chuyện gặp nhau là điều không thể tránh khỏi.

 

Dù buổi sáng đã biết đến tối phải quay phân cảnh này, cũng đã chuẩn bị tâm lý kha khá, nhưng lúc đạo diễn truyền tin bảo hắn chuẩn bị quay, tâm trạng Lý Du vẫn rất phức tạp.

 

Ban đầu là bất an lo lắng, trong lòng không thể nói rõ là hồi hộp hay chờ mong, sợ lúc quay phim cùng gã sẽ biểu hiện mất tự nhiên, bị người khác nhìn ra manh mối, nhưng lại thấp thỏm mong chờ được nhìn thấy vẻ không được tự nhiên vì mình của Lâm Tử Ngôn.

 

Nhưng đến khi chính thức thấy Lâm Tử Ngôn cùng với mấy người trợ lý đi từ xa tới, Lý Du cũng chỉ nghe thấy được tiếng tim đập như nổi trống của bản thân, hết thảy xung quanh đều hóa như không tồn tại.

 

Song tâm trạng vừa vui vẻ vừa thấp thỏm này tại lúc Lâm Tử Ngôn dặn dò hắn như thể chả có việc gì xảy ra bị một chậu nước lạnh giội tắt không còn chút gì.

 

Hắn tưởng tượng ra một vạn loại phản ứng của Lâm Tử Ngôn khi gặp lại hắn, duy chỉ không ngờ rằng Lâm Tử Ngôn lại giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mặt gã không chút gợn sóng còn mang theo vẻ ôn hòa, bình tĩnh đến độ khiến cho Lý Du ngỡ rằng chuyện tỏ tình tối qua chỉ là một giấc mộng, bởi vì hắn ngày nhớ đêm mong mới tạo ra giấc mộng không thực tế kia!

 

Nhưng mà cơn đau đầu dữ dội sau khi say rượu nhắc nhở hắn rằng tất cả không chỉ là mộng tưởng của hắn.

 

“Tiểu Du, tiến triển ban ngày thế nào rồi? Có thuận lợi không?”

 

Lời nói Lâm Tử Ngôn ân cần, tựa như thật sự là một người bình thường đang quan tâm đàn em của mình.

 

Nghe được lời nói ra vẻ ung dung của Lâm Tử Ngôn, thoáng chốc lòng Lý Du chìm xuống đáy cốc.

 

Hóa ra sự yêu thích của hắn không hề có một chút ảnh hưởng nào với Lâm Tử Ngôn, cảm giác gì cũng không hề có.

 

Căn bản Lâm Tử Ngôn không đặt hắn vào trong mắt, chỉ có mình như đồ ngốc mà thấp thỏm, lo lắng này kia, nhưng lại không biết đối với người ta chỉ là trò cười!

 

Lý Du không nhịn được mà tự giễu.

 

Trên mặt hắn không có vẻ tươi cười, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cộng thêm thái độ không đếm xỉa gì của Lâm Tử Ngôn khiến hắn vừa thẹn vừa xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn, tính tình thiếu gia vốn luôn che giấu trước mặt Lâm Tử Ngôn bèn lộ ra. Hắn lập tức xị mặt, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng trả lời: “Rất tốt.”

 

Vừa nói xong, hắn quay đầu sang một bên, chỉ lo nhìn chằm chằm vào trường quay đang bận rộn cách đó không xa, không thèm quan tâm đến Lâm Tử Ngôn.

 

Triệu Cường đứng cạnh Lý Du đang vô cùng lo lắng. Cha nội này anh lãnh đạm không lễ phép với người khác thì thôi đi, người ta là ảnh đế nói chuyện với anh, anh lại còn hờ hững, bị người có lòng để ý thấy được lại thành một một bài văn phóng đại cho xem. Anh biết rõ trong lòng Lý Du tức giận, cũng có thể thông cảm cho hắn, dù là ai đi nữa thì yêu thầm rồi bị từ chối cũng sẽ không vui. Nhưng mà hắn lại là nghệ sĩ, thể diện bên ngoài vẫn cần thiết, gia thế khủng không có nghĩa là làm gì cũng có thể tùy hứng, huống chi chuyện yêu đương phải là anh tình tôi nguyện, không thể vì đối phương không đồng ý cái là tỏ thái độ được.

 

Triệu Cường ý định giải vây, nhưng cũng hiểu bản thân mình thấp cổ bé họng, nói chả ai nghe, đến tư cách xen vào cũng chả có, bởi vậy nên không tiện tiếp lời, có khi còn chưa cởi bỏ được mâu thuẫn lại chọc cho rối thêm cũng nên. Tiếc là Lý Minh không ở đây, Nữu Nữu thì bị Lý Du đuổi đi mua nước uống, tạm thời chưa về được, vì vậy bây giờ một người để giải vây cũng không có.

 

Khu nghỉ ngơi của bọn họ rất gần trường quay, xung quanh người đến người đi, vàng thau lẫn lộn, nhân viên đoàn phim có, diễn viên quần chúng có, thêm cả một đống trợ lý và người đại diện của mỗi diễn viên.

 

Người xưa nói chuẩn thật, nơi nào có người nơi ấy có thị phi.

 

Lâm Tử Ngôn gặp phải thái độ lãnh đạm của hắn, trong lòng hiểu rõ là vì chuyện hôm qua, mặc dù có lòng muốn giải thích nhưng nhất thời không biết nên nói gì.

 

Lý Du có ý với hắn, Lâm Tử Ngôn biết từ lâu.

 

Trước tiên không nói đến việc trong giới ai cũng biết thần tượng của Lý Du là mình, chính Lý Du vốn luôn tỏ vẻ tính tình đại thiếu gia với mọi người mà ở trước mặt gã lại nhẹ lời mềm giọng, bộ dáng cẩn thận săn sóc, đương nhiên không có chuyện Lâm Tử Ngôn không nhìn ra. Ở trong ngành giải trí đã nhiều năm, leo đến được vị trí như ngày hôm nay, tuy Tử Ngôn không dám nói lòng dạ mình thâm sâu được bao nhiêu, nhưng chuyện đơn giản như vậy gã vẫn hiểu. Huống chi từ khi bản thân quen biết Lý Du, phàm là mỗi lần hai người gặp mặt, ánh mắt Lý Du vẫn luôn dính chặt lên người gã như keo 502, dù đi đâu hay làm gì đều từng giây từng phút vây quanh gã.

 

Mà cũng không phải Lâm Tử Ngôn không thích Lý Du.

 

Bản thân gã là bisexual, nam nữ đều có thể, mà nói ra thì Lâm Tử Ngôn càng thích đàn ông hơn. Nhưng trong lòng gã luôn biết, xuất thân của bản thân không trong sạch, quá khứ là nam diễn viên phim AV luôn đeo bám lấy gã. Dù cho dùng thực lực hái được vòng nguyệt quế ảnh đế, đạt được sự công nhận của đa số mọi người nhưng vẫn luôn có những kẻ cứ bám riết lấy điểm ấy không tha, mỗi lần đóng một bộ phim mới là lại có kẻ đem việc này ra nói để kiếm chuyện.

 

Từ trước tới nay Lâm Tử Ngôn luôn giữ mình trong sạch, lấy hình tượng ôn nhuận như ngọc xuất hiện trước mặt công chúng, gã vẫn luôn cố gắng bảo vệ hình tượng bản thân mình, cố sức ngăn chặn tất cả mọi sự làm tổn hại đến hình tượng của gã. Vì vậy gã không thể nào tưởng được một khi chuyện bản thân mình là đồng tính bại lộ trước công chúng thì sẽ thế nào. Gia thế nhà Lý Du rất khủng, có khi nghề diễn viên với hắn chỉ như một công việc mang tính chất chơi đùa cho vui, nhưng đối với gã, đóng phim là tất cả.

 

Mà cứ coi như gã nguyện ý chịu áp lực, liều lĩnh tất cả đi mạo hiểm kết giao với Lý Du thì gia cảnh nhà họ Lý cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ chắn ngang giữa hai người họ. Một đại gia tộc như Lý gia sao có thể chấp nhận chuyện cháu trai come out, đợi cho đến khi mâu thuẫn trở nên gay gắt đến mức không thể tránh được, vậy giữa mình và Lý gia, Lý Du sẽ lựa chọn ra sao?

 

Nếu chọn Lý gia, như vậy hết thảy mọi sự lúc trước đều không còn ý nghĩa, mà chọn gã thì Lâm Tử Ngôn cũng không muốn thấy Lý Du phải đau khổ, đau đớn giãy giụa giữa người nhà với người yêu.

 

Thế nên gã không thể mạo hiểm, vì một phần mông lung mờ mịt, không có sự đảm bảo của pháp luật, cảm giác không biết sẽ đi đến đâu mà từ bỏ tất cả.

 

Ít nhất bây giờ gã vẫn chưa chuẩn bị tốt.

 

Từ lúc quen biết đến nay, Lâm Tử Ngôn đều chỉ nhìn thấy một Lý Du dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng tỏ ra lạnh lùng, đây là lần đầu tiên thấy được bộ dáng xa cách vạn dặm của hắn.

 

Lâm Tử Ngôn chưa từng thấy qua tính tình đại thiếu gia của Lý Du, hôm nay coi như là lần đầu trông thấy, rốt cuộc gã cũng hiểu cảm giác Lý Du lãnh đạm trong miệng mọi người là gì.

 

Lúc trước gã từng hợp tác với Lý Du, khi đó những diễn viên khác trong đoàn đều phàn nàn với gã rằng Lý Du khó gần, khi ấy gã còn không đồng ý với ý kiến đó, bây giờ xem ra đúng thật là như vậy.

 

Lý Du không nói lời nào, quả nhiên quanh thân toàn khí lạnh, áp suất trong nháy mắt giảm xuống không chỉ một hai lần.

 

Lý Du tỏ thái độ không tốt với gã, đương nhiên Lâm Tử Ngôn không thể cứ đứng đây khiến cho nhân viên xung quanh chê cười, gã đành phải khó xử lúng túng cười tự giễu một cái, tùy tiện nói linh tinh vài câu, mong Lý Du đáp lại một lời thôi cũng được để gã còn có bậc thang mà đi xuống.

 

Ai ngờ Lý Du vừa tỏ tính tình một cái là không thèm quan tâm gì hết. Vừa nãy còn nói vài tiếng đơn giản, bây giờ thẳng thắn không thèm để ý lý lẽ mà quay đầu đi, làm bộ như không nghe thấy.

 

Điều này khiến Lâm Tử Ngôn tức giận, một mình gã đạt hai lần giải ảnh đế, trong giới điện ảnh rất nhiều đạo diễn đều phải nể mặt gã ba phần. Lý Du chỉ là một hậu bối trẻ tuổi, vậy mà trước mặt tất cả mọi người lại tỏ thái độ không tốt với gã, quả thực được chiều mà kiêu!

 

Một khi Lâm Tử Ngôn tức lên cũng mặc kệ người xung quanh nghĩ ra sao, đang chuẩn bị quay người rời đi thì ai ngờ cậu trợ lý vẫn luôn đứng bên người Lý Du đột nhiên bước lên nói xin lỗi với gã.

 

Triệu Cường nghiêm mặt quay về bên người Lý Du, cảm thấy mặt mình chắc cười thành đóa hoa cúc luôn rồi.

 

Anh đỡ lấy vai Lý Du, lập tức cảm giác được thân thể dưới bàn tay run lên bần bật. Triệu Cường mắt thấy Lý Du sắp đẩy anh ra, vội vàng ấn chặt hắn xuống, Triệu Cường cao hơn cường tráng hơn hắn, làm việc nặng đã vài năm, sức lực đương nhiên Lý Du không sánh bằng. Dễ dàng ngăn người kia lại, lúc này Triệu Cường mới ngẩng đầu cười ngượng nói xin lỗi với Lâm Tử Ngôn: “Thật ngại với Lâm tiên sinh quá, tối qua Lý Du uống rượu say nên người không được khỏe, vẫn chưa tỉnh rượu lắm, cả ngày nay lại quay phim nên mệt mỏi váng đầu, nói không ra lời, anh đừng tức giận, hôm khác Lý Du sẽ tự mình đi nhận lỗi với anh.”

 

Lý Du nghe anh nói, vốn thân thể đang yên tĩnh lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt, như là biểu đạt sự bất mãn đối với lời nói của anh. Trong lòng Triệu Cường không kiên nhẫn, sức trên tay càng mạnh hơn, lúc này mới giữ chặt được hắn.

 

Triệu Cường không để lại dấu vết mà kề miệng bên tai Lý Du nói nhỏ: “Đừng quậy nữa!”

 

Triệu Cường không biết Lý Du đột nhiên may mắn hiểu được dụng ý của anh hay thế nào, dù sao cũng từ từ ngừng lại giãy giụa.

 

Tất cả mọi người đều nói Lý Du lãnh diễm cao quý, coi thường người khác, thích thể hiện tính tình đại thiếu gia.

 

Tuy rằng đó đúng là sự thật, nhưng thật ra Lý Du không hề giống như bình thường hắn vẫn biểu hiện ra bên ngoài như vậy, đối với cách nhìn của người xung quanh chẳng hề để ý. Hắn có để ý, nhưng kể cả Lý Minh lớn lên từ nhỏ với hắn cũng không phát hiện ra điều ấy.

 

Cùng lắm hắn mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sống dưới sự bảo vệ của gia đình nên kinh nghiệm sống còn thiếu, sao hắn có thể thật sự lạnh nhạt cái gì cũng không để trong lòng như biểu hiện bề ngoài được. Chỉ là tất cả mọi người đều cho là vậy, Lý Du cũng không tranh luận, dùng nó để bảo vệ mình. Có lẽ dần dà, chính bản thân hắn cũng thật sự không để ý đến cái nhìn hay nghị luận của mọi người xung quanh nữa.

 

Ví như lúc này, người xung quanh đang bàn tán hắn, Lý Du biết rõ, thậm chí hắn có thể đoán được bọn họ đang nói gì, cũng biết được một khi Lâm Tử Ngôn vung tay rời đi, tin tức ngày mai truyền ra thế nào, báo chí viết bài ra sao.

 

Hắn cũng kinh hoảng, lo lắng, không muốn làm gia tộc mất mặt. Tuy nhiên lại không biết nên làm thế nào mới được, không chịu được việc phải xuống nước lấy lòng, cũng không ai có thể giúp hắn.

 

Ngay tại lúc hắn tự giễu lại sắp sửa gây thêm rắc rối cho Lý Minh, khiến anh ấy phải hao tốn sức lực đi chặn miệng truyền thông thì Triệu Cường đứng ra. Tuy hắn không có thói quen tiếp xúc thân thể với người lạ, thế nhưng lời nói mạnh mẽ lại đầy bao dung kia của Triệu Cường khiến cho hắn thoáng cái thả lỏng, cảnh giác trong nháy mắt biến mất.

 

Có đôi khi quan hệ giữa người với người lại kì diệu như vậy đó, có thể vô duyên vô cớ mà ghét, cũng có thể chỉ dựa vào một câu nói mà biến thành gần gũi.

 

Sắc mặt Lâm Tử Ngôn vẫn không được tốt lắm, mặc dù biết Triệu Cường nói dối, nhưng dù gì đã có bậc thang để đi xuống. Vốn gã cũng không muốn làm khó Lý Du, chỉ là nhất thời tức giận nên mới muốn đi, bây giờ tỉnh táo lại, may mà vừa nãy không hấp tấp bỏ đi, thế nên gã thuận theo Triệu Cường mà nói: “Vậy cậu nhớ chăm sóc tốt Lý Du, bảo cậu ấy đừng để bản thân mệt mỏi.”

 

Triệu Cường gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý.

 

Lúc này Lâm Tử Ngôn mới mang trợ lý rời đi.

 

Lâm Tử Ngôn vừa đi, Lý Du tất sẽ đẩy Triệu Cường ra. Triệu Cường nhanh mắt, ngay trước khi Lý Du hành động đã buông hắn ra trước, hơn nữa tự động lùi lại hai mét có hơn.

 

Lúc này Lý Du không phớt lờ anh nữa mà đứng cách hai thước liếc anh một cái, còn thấp giọng nói một câu: “Cậu mới say rượu.”

 

Triệu Cường cười he he nói: “Đây là cái khó ló cái khôn còn gì.”

 

Lý Du không nói gì nữa.

 

Đến khi hắn nằm vật xuống ghế lần nữa, Triệu Cường mới vuốt vuốt mũi, lén lút trừng mắt liếc lại, cái tên kia, giải vây giúp anh mà anh còn trừng tôi hả, đúng là lòng lang dạ sói mà.

 

 

 

 

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.