Đường sinh mệnh – Phiên ngoại

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Phiên ngoại

 

*Hằng ngày chạy theo sư huynh

 

“Sư huynh, sư huynh, huynh đang ở đâu?”

 

“Sư huynh, sư huynh, chỗ này ta không hiểu.”

 

“Sư huynh, sư huynh, múa kiếm thế này đúng chưa?”

 

Đại hòa thượng lắc lắc đầu, gõ gõ trán cậu: “Tu phật tu phật, tu chính là tâm, sao con lúc nào cũng gào to lên như thế?”

 

Kỳ thật Đại hòa thượng càng muốn nói là: Sư huynh con không thích con, sao con vẫn không hiểu.

 

Tiểu hòa thượng vuốt đầu trọc lóc của mình, cười tủm tỉm: “Nhưng con thích sư huynh. Dù sư huynh không thích con cũng không sao. Con thích là đủ rồi.”

 

Đại hòa thượng thở dài, ông tính ra tiểu hòa thượng phải trải qua kiếp nạn nhưng không tính ra phương hướng, cũng coi như không phá được kiếp nạn.

 

Ông gọi tiểu đệ tử của mình tới: “Tâm ma của con đã sinh, nếu tiếp tục tu luyện sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma. Mau xuống trần gian lịch kiếp đi.” Cầu không được chính là khúc mắc của tiểu hòa thượng.

 

Tiểu hòa thượng chép miệng, đôi mắt phiếm hồng đi tìm sư huynh của cậu: “Sư huynh, ta phải lịch kiếp. Huynh.. Huynh không thể quên ta đó.”

 

Sư huynh mặt không chút thay đổi, một chữ không nói, chỉ là đi theo cậu tìm sư phụ.

 

Hốc mắt tiểu hòa thượng càng đỏ lên, sau khi nói chuyện với sư phụ xong lại muốn nói gì đó với sư huynh, người mà cậu đã để trong lòng bảy mươi năm.

 

Lại chỉ thấy sư huynh quỳ trên đất dập đầu với Đại hòa thượng ba lần, thản nhiên nói: “Ta đi theo lịch kiếp cùng sư đệ.”

 

Đôi mắt tiểu hòa thượng trợn to. Đại hòa thượng bắn một đạo kim quang đưa bọn họ đi, thôi thôi, tùy bọn nó đi.

 

Cùng lắm thì ông bảo hộ tụi nó một đời thôi.

 

*Sau trăm tuổi

 

Công đức viên mãn, Hạ Minh sau khi khôi phục trí nhớ kéo Lục Lệ đang sủng nịch nhìn cậu tới quỳ xuống nhận sư phụ.

 

Đại hòa thượng: “Sao hai người các ngươi vẫn còn giữ tóc?”

 

Hạ Minh cười hì hì nói với sư phụ: “Sư phụ, là người nói tu phật là tu tâm.. Nên tâm có là đủ, còn tóc có hay không thì quan trọng gì.”

 

Mà đại đệ tử vẫn luôn dốc lòng tu luyện của ông chỉ dung túng nhìn sư đệ của mình.

 

Đại hòa thượng chán nản, sờ sờ đầu không tóc của mình. Ngay cả đồ đệ của mình cũng không dạy nổi mà.

 

*Hắc Bạch Vô Thường.

 

Bạch Vô Thường sau khi biết Hạ Minh khôi phục thân phận cũ, tới tìm cậu chơi thì thấy cậu đang đút nho cho Lục Lệ rồi lại thấy Hạ Minh làm nũng muốn Lục Lệ ôm ôm.

 

Bạch Vô Thường thành thật nói với Hạ Minh: “Nếu không phải ta biết ngươi lúc ngươi không sờ được Lục Lệ, ta tuyệt đối sẽ không trở thành bằng hữu của ngươi.”

 

Hạ Minh *miệng đang ăn nho* : o? ? ?

 

Bạch Vô Thường che kín hai mắt của mình: “Bởi vì ta không ngờ mắt ta sắp mù rồi.”

 

(Đại hòa thượng đã nhìn thành quen đang ở trong phòng suy nghĩ xem có nên quăng hai đồ đệ đi hay là tặng cho Diêm Vương làm công? Nếu cứ như thế thì ông cũng sắp động phàm tâm mất.)

 

Mí mắt Hắc Vô Thường hơi giật, cầm lấy quả nho, hơi hắng giọng nói: “Ngoan, há miệng.”

 

Bạch Vô Thường: ^ O ^

 

(Bạch Vô Thường: Cho dù bị nhìn tới mù mắt thì cũng phải tới xem nhiều hơn, như vậy Tiểu Hắc sẽ thêm tình thú. ^ ^)

 

*Cua đồng bò hằng ngày

 

Lục Lệ: “Lại đây.”

 

Hạ Minh lắc đầu: “Không muốn, không muốn.” Má ơi, thầy Lục sắp biến thành cầm thú rồi.

 

Lục Lệ cởi đồ ra lộ cơ bụng tám múi: “Thật sự không cần?” Rồi làm bộ muốn mặc đồ lại.

 

Hạ Minh vọt tới bên người anh, chảy nước miếng sờ soạng cơ bụng, hoàn toàn bỏ qua Lục Lệ đang bắt đầu cởi đồ cậu.

 

Bạn học Hạ đã bị bắt tới tay.

 

Lục Lệ: “Lại đây.”

 

Hạ Minh lắc đầu: “Không muốn không muốn.” Sư phục, Lục sư huynh sắp biến thành cầm thú.

 

Lục Lệ phất tay cởi áo cà sa xuống: “Thật sự không cần?”

 

Hạ Minh thèm chảy nước miếng nhìn chằm chằm dáng người còn tốt hơn ở dưới trần gian của Lục Lệ.

 

Cậu thuấn di một cái liền bay tới trước mắt Lục Lệ, tay không thành thật sờ sờ người anh.

 

Pháp thuật của sư phụ dạy dùng thật tốt. Hạ Minh cười toe toét.

 

Ân, pháp thuật của sư phụ dạy dùng thật tốt. Lục Lệ vung tay lên trong nháy mắt đã lột sạch đồ tiểu sư đệ.

 

Hạ sư đệ bị bắt tới tay.

 

Chỉ có thể nói dù trước hay sau trăm năm thì bạn trẻ Hạ Tiểu Minh cũng không thể nào chống cự được sắc dụ của Lục cầm thú.

 

 

Tác giả có lời muốn nói: 

 

Kết thúc rồi.

 

Thật là một kết thúc ngọt ngào.

 

Tung hoa! ( ̄ ̄)o※PAN! =. :*:’. :*:’‘:*

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
:3

o((*^▽^*))o╰(*´︶*)╯╰(⸝⸝⸝´꒳⸝⸝⸝)╯
Truyện cute quá :3 yêu yêu

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.