Sát thủ 16-20

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 16:

Từ phòng họp đi ra ngoài, hai người trong lòng vẫn còn dâng lên sự sợ hãi, toàn thân đều dính mồ hôi lạnh.

“Quả nhiên boss luôn nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.” Tô Thấm Hảo cúi đầu, tự giễu hừ nhẹ: “Thật sự là không có việc nào có thể qua được mắt hắn.”

“Chẳng lẽ cô còn chưa quen sao?” Lam Tích nghiêng đầu liếc nhìn nàng rồi cũng bật cười một tiếng: “Không thì sao chứ?”

“Chỉ là.. có chút không cam lòng.” Tô Thấm hảo cúi đầu, sự chua xót hiện rõ trên mặt nàng: “Cảm giác giống như rối gỗ vậy. Tôi chỉ là không nghĩ sẽ như vậy suốt đời.” Hành lang không có ai khác ngoài nàng và Lam Tích, Tô Thấm Hảo dựa vào lan trụ nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhẹ nhàng thở dài: “Giống như cả đời này chỉ có thể giết người rồi lại giết người.”

Lam Tích nghe xong lời của nàng, tâm liền giống như bị nhéo một cái. Kỳ thật nàng cũng có khác là bao? Nhưng có năng lực thì thế nào? Căn bản chính là cả đời cũng chạy không thoát. Lam Tích cười không thành tiếng, đứng ở cạnh Tô Thấm Hảo cùng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Lam Tích, nếu cho cô một lần nữa lựa chọn, cô sẽ chọn một cuộc sống như thế nào?” Xuyên qua cửa sổ xem minh lượng Lam Thiên, nàng hỏi rất tùy ý, cũng không quay đầu lại nhìn Lam Tích.

Lần đầu tiên có người hỏi Lam Tích vấn đề này, điều mà trước giờ Lam Tích cũng chưa từng nghĩ tới, nàng hơi nhíu mày trầm tư suy nghĩ, Tô Thấm Hảo ở bên cạnh chờ đợi.

“Nếu có thể một lần nữa lựa chọn..” Lam Tích khẽ cắn môi, có phần do dự: “Tôi nghĩ tới sẽ có một gia đình của riêng Tôi.”

“Là gia đình như thế nào?” Tô Thấm Hảo vẫn thản nhiên hỏi.

“Chính là một gia đình yêu thương tôi, tôi cũng yêu họ. Như vậy tôi có thể làm nũng với họ. Mỗi sáng thức giấc có mẹ làm bữa sáng, thời điểm tôi đi học có cha tới đón. Họ có thể mắng tôi, có thể đánh tôi,.. bởi vì cha mẹ yêu tôi.” Lam Tích nhìn bầu trời xanh thẳm, chậm rãi trả lời.

Đó là vài năm trước, Lam Tích nhận nhiệm vụ giết một đặc công quốc tế.

Đặc công đó có một gia đình rất bình dị. Khi không làm việc, nàng tựa như chỉ là một người mẹ bình thường, mang theo hài tử đi công viên, dạy con đánh đàn. Lam Tích quan sát nàng một thời gian khá lâu, cuối cùng vào thời điểm nàng đón hài tử đi học về hạ thủ.

Khi đó có rất nhiều người, lại vì mới tan học mà rất ồn ào. Lam Tích xen lẫn trong đó không khiến ai chú ý, liền vào lúc đặc công kia chú ý hài tử của mình từ trong trường học đi ra, ngay lúc nàng đang vui mừng không có cảnh giác, Lam tích đến bên cạnh, lơ đãng đụng trúng nàng.

 “Thật xin lỗi.” Lam Tích mỉm cười xin lỗi, tay cầm súng ở trong túi động thủ.

Đặc công kia không để ý cười nhẹ. Khi Lam Tích vừa đi được vài bước, nàng ta nhìn thấy hài tử của mình lộ ra ánh mắt sợ hãi mới cứng người, mang vẻ mặt không thể tin cúi đầu xuống.

Bụng nàng bị thương, hiển nhiên là trúng đạn, quần áo của nàng đã nhiễm máu dần lan ra khắp người.

Đặc công vội vàng nhìn về hướng Lam Tích rời đi, nàng muốn đuổi theo Lam Tích nhưng lại không còn chút khí lực nào, chỉ có thể mất lực ngã xuống.

“Mẹ. MẸ!” Ở phía sau nghe thấy hài tử kia khóc thét lên, tâm Lam Tích bỗng nhiên đau đớn không thôi, không biết vì điều gì mà hốc mắt nàng đau xót, rồi một dòng chất lỏng nóng hổi chảy xuống.

Đêm đó, Lam Tích trở về nhà, đau khổ bật khóc cả đêm.

Lòng của nàng đau đến vậy, so với sự đau lòng của hài tử kia chỉ có hơn chứ không kém.

Nàng quan sát đặc công lâu như thế, quan sát tới mức đối với hài tử đó sinh ra tình cảm, bất tri bất giác khiến tâm Lam Tích xúc động.

Không có ai yêu Lam Tích, không ai cho nàng tình thân. Nàng không có tình cảm, nàng không hiểu được, nên khi hiểu được liền càng khát khao, khao khát thứ tình cảm ấy.

Khoảnh khắc nháy mắt nổ súng đó, Lam Tích đã nở nụ cười chua xót, chỉ là không có ai nhìn thấy được.

Lam Tích ngẩng nhìn trời, giọng điệu ôn nhu, trên mặt lại nhiễm bi thương. Đây là lần đầu Tô Thấm Hảo nhìn thấy một Lam Tích không cười như thường ngày, nàng nghiêng đầu nhìn Lam Tích đến thất thần.

Lam Tích đem tâm sự nói cho nàng nghe, có phải cô ấy có ý tiếp nhận nàng? Ý tưởng này khiến cả người Tô Thấm Hão bỗng nhiên thoải mái, ngay khi nàng có chút mừng thầm thì thấy Lam Tích ngẩng lên cười.

Lam Tích cười khẽ, nghiêng đầu hỏi Tô Thấm Hảo: “Vậy còn cô?”

“Gì cơ?” Nàng chuyển biến quá nhanh khiến Tô Thấm Hảo không kịp phản ứng, nàng thậm chí còn bị kinh hoảng, thân thể không tự giác đứng thẳng.

Nàng thật sự không hiểu được Lam Tích, điều này khiến cho Tô Thấm Hảo bất an. Lam Tích thay đổi quá nhanh, vượt qua cả tưởng tượng của Tô Thấm Hảo.

“Nếu cô có thể một lần nữa lựa chọn, cô sẽ chọn thế nào?” Lam Tích tỏ vẻ hiếu kì, nhưng Tô Thấm Hảo không trả lời nàng, chỉ cười thần bí. Lam Tích cũng không truy vấn, chỉ là ánh mắt lộ ra ý cười khiến Tô Thấm Hảo liên tới hồ ly giảo hoạt.

“Cô vừa mới nói boss đối với hết thảy đều hiểu rõ như lòng bàn tay?” Lam Tích nói mang theo tia đắc ý, Tô Thấm Hảo không rõ ý của nàng, mờ mịt gật gật đầu, “Nhưng nếu tôi nói có việc đến hắn cũng không biết thì sao?”

“Chuyện gì?” Tô Thấm Hảo nổi lên hiếu kì, nhịn không được hỏi lại Lam Tích.

Lam Tích tự đắc cười, từ túi quần lấy ra một thứ đưa tới trước mặt Tô Thấm Hảo.

“Đây là gì?” Tô Thấm Hảo hỏi, Lam Tích trừng mắt nhìn nàng: “Lấy đi rồi biết.” Tô Thấm Hảo không nghi ngờ gì liền vội vàng vươn tay.

Lam Tích nhẹ buông tay, thứ trong tay nàng liền rơi xuống trên tay của Tô Thấm Hảo.

Tô Thấm Hảo nhìn đồ vật trên tay, nhất thời liền mở to mắt: “Cô thế nào lại..”

Thứ ở trên tay Tô Thấm Hảo là một đồng xu vàng.

Chính là đồng xu mà Tomism nhờ tổ chức tìm kiếm.

“Boss nhất định không biết, đúng hay không?” Tô Thấm Hảo vô thố nhìn đến bộ dạng giống như tranh công của Lam Tích: “Cô sao có thể?”

Lam Tích trộm cầm đồ của cố chủ, nếu boss biết khẳng định sẽ không bỏ qua cho Lam Tích.

“Đồng xu nhiều như vậy, Tôi lấy một cái cũng đâu ai biết.” Lam Tích nháy mắt giảo hoạt: “Mà nói tới cũng vì chút đồng tiền vàng này mà thiếu chút nữa tôi bị cá mập phân thây, liền lưu lại thứ này làm kỉ niệm cũng không có sao đâu.”

Tô Thấm Hảo đối với nàng cạn lời, cũng không khuyên nhủ nữa, tay muốn đưa lại đồng xu cho nàng, Lam Tích lại chắp tay sau lung lùi một bước: “Boss sẽ không biết đúng không?”

Tô Thấm Hảo dĩ nhiên sẽ không nói cho boss, nàng liền lắc đầu, Lam Tích hài lòng mỉm cười, lại lùi về sau một bước.

“Đồng xu của cô này..” Tô Thấm Hảo vội vàng đuổi theo muốn đem kim tệ trả cho nàng, Lam Tích lại nhẹ nhàng xoay người chạy: “Tặng cô đó.”

Tô Thấm Hảo đứng tại chỗ gọi nàng mấy tiếng cũng không thấy nàng đáp lại, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Cúi đầu nhìn kim tệ, Tô Thấm Hảo nắm chặt tay, đem tiền xu giữ ở trong tay, nhìn Lam Tích dần rời đi lại mỉm cười.

Điều Lam Tích vừa hỏi, nàng cũng không nói ra đáp án.

Tô Thấm Hảo sẽ không lựa chọn lần nữa. Dù có cơ hội để lựa chọn nàng cũng không chọn thay đổi.

Chẳng sợ phải làm một sát thủ máu lạnh hệt con rối gỗ.

Vì như vậy, mới có thể gặp được Lam Tích.

“Này.” Đeo tai nghe vào, Monica nhàm chán tiếp tục gặm cắn liên bánh quy.

“Ngươi tìm Lam Tích là muốn làm gì?” Bên kia điện thoại nghe thấy một giọng nam cố ý đè thấp truyền tới.

“Đây là chuyện của Tôi.” Monica lộ vẻ hứng thú, tay ném phi tiêu không ngừng.

“Được rồi.” Nghe thấy nàng không nói, đối phương cũng không truy hỏi, chỉ nói ra mục đích cuộc điện thoại này: “Nàng đi Miami.”

“Đi tới đó làm gì?’ Monica ngừng động tác, lực chú ý bị đối phương hấp dẫn.

“Còn có thể làm gì ngoài ám sát?”

“Giết ai?” Monica lập tức hỏi lại.

“Đây là bí mật..”

“Bớt nhiều lời.” Monica cắt ngang lời hắn: “Còn có bí mật nào mà tôi không biết?”

“Nàng đi giết một trùm bán ma túy tên Allen.”

“Trùm ma túy?” Monica nhíu mày: “Việc buôn bán của gã gây cản trở các người?”

“Không phải. Chẳng qua gã lỡ đắc tội một người, có người muốn giết gã.”

“Chậc chậc, cho nên các ngươi liền ra tay giùm?” Nghe thấy Monica chế nhạo đối phương liêm trầm mặc một lát rồi cúp điện thoại. Monica cũng không để ý, điện thoại cắt đứt nàng liền lấy tai nghe ra, ngừng chơi trò chơi vô vị, bắt đầu thâm nhập vào cơ sở dữ liệu quốc gia.

Tay lướt trên bàn phím tìm kiếm, rất nhanh đã lấy được tư liệu một người.

Nhìn vào máy tính, tư liệu người tên Allen hiện lên, Monica vừa lòng búng tay: “Miami, ta đến đây!”

Bức tường phía sau nàng treo một bức tranh, mà bức tranh đó vẽ là hình ảnh Lam Tích nở nụ cười sáng lạn, vẻ đẹp mỹ lệ như quỳ hoa tiên tử.

Trên vũ đài quán bar, vũ nữ thoát y mang vũ đạo có ý tứ khiêu khích, theo động tác của các nàng mà phía dưới hưng phấn, tiếng thét chói tai càng lúc càng lớn, rất nhiều người muốn mau chóng sờ tới người vũ nữ, mà vũ nữ cũng vô cùng phối hợp khiến người càng thêm dục hỏa đốt người.

Đây là một pub ở Miami. Nơi này có muôn màu vạn trạng, nơi này tràn ngập một mùi dục vọng điên cuồng.

Ở bên cạnh quầy bar, một nữ nhân mặc đồ da bó sát, theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc lắc lư cơ thể, hiển nhiên là đang hưởng thụ không khí ở đây.

Tô Thấm Hảo ở bên cạnh nhìn nàng, lo lắng liếc mắt nhìn xung quanh có rất nhiều người ghé tai nhau thầm thì. Sau đó ghé sát lại gần nữ nhân: “Cô sao lại đi tiếp cận hắn chứ?”

“Ai cần cô lo?” Lam Tích liếc mắt nhìn nàng, rồi tiếp tục lắc lư theo âm nhạc, tựa hồ đã quên mục đích tới đây.

Một nữ nhân cao gầy đi vào pub, trên người là bộ lễ phục dạ hội gợi cảm, nghe thấy tiếng nhạc đau tai không khỏi nhăn mi. Có rất nhiều người đang nhìn về phía nàng, hướng nàng cười bỉ huýt sáo, nhưng nữ nhân này chỉ làm như không nhìn thấy, chỉ là nhìn xung quanh tựa như đang tìm người nào đó, thẳng đến khi nhìn thấy người ngồi bên quầy bar liền mỉm cười cất bước đi qua.

Lam Tích đang lắc lư, một dạng tâm tình hưởng thụ thì đột nhiên bị người vỗ bên vai.

“Sao lại không lên sàn nhảy?” Đối phương mang theo ý trêu tức.

Vẻ mặt Lam Tích khẽ đổi, nàng quay đầu nhìn người đứng bên cạnh, sắc mặt liền có chút không tốt nhíu mày.

Tô Thấm Hảo ngồi ở cạnh Lam Tích thấy có phát sinh biến cố liền đứng lên, nhưng là Lam Tích chỉ khẽ nhìn nàng một cái. Tô Thấm Hảo hiểu ý, tự nhiên ngồi xuống không khiến nữ nhân kia nhìn ra vẻ khác thường.

“Thật may mắn.” Lam Tích nhìn nữ nhân mĩ lệ kia mỉm cười, trên mặt không lộ ra tâm tình: “Thật không ngờ tới ở nơi thế này cũng gặp ngươi.”

“Tôi cũng không nghĩ tới.” Monica nở nụ cười mang vẻ đắc ý.

Chương 17:

“Lần đầu gặp mặt là trùng hợp. Lần này gặp mặt, tôi nghĩ hẳn là duyên phận.” Lam Tích mỉm cười khẽ. Nàng vươn tay áp tay lên bàn tay đang đặt trên vai nàng, bộ dạng vô cùng thân mật. Monica bị nụ cười của nàng mê hoặc đến thất thần, nhưng rất nhanh sắc mặt nàng liền thay đổi.

Tay Monica cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo ở dưới bàn tay Lam Tích đang đặt lên. Monica liếc mắt nhìn về phía tay Lam Tích, qua kẽ hở thấy được có tia sáng rét lạnh lóe lên dưới ánh sáng nhiều màu.

“Cô biết không, ở Trung Quốc duyên cũng chia ra rất nhiều loại.” Lam Tích theo tầm mắt nàng nhìn về phía tay của mình, đứng lên hừ nhẹ một tiếng. Nàng ghé sát bên tai Monica nói, ngữ điệu vô hình mang theo mị hoặc: “Chúng ta nhất định là nghiệt duyên.” Theo ngữ điệu ôn nhu của nàng, tay kia của nàng dịu dàng xoa cổ Monica.

Tay kia của nàng hiển nhiên cũng cất giấu lưỡi dao. Monia có thể cảm giác được lưỡi dao sắc bén đang ở động mạch nhẹ nhàng lướt qua, một loại cảm giác lạnh lẽo áp bách cực độ.

Monica hiểu được, mặc dù chỉ là con dao nhỏ nhưng vào trong tay Lam Tích sẽ trở thành công cụ giết người. Bất quá Monica không khẩn trương, kéo Lam Tích lại ôm vào trong lòng, cúi đầu bên tai Lam Tích mở miệng: “Cô sẽ không giết tôi, ít nhất là ở đây.” Nàng còn có kỹ xảo nhẹ lướt qua vành tai Lam Tích, ý tứ khiêu khích rõ ràng.

“Cô biết rõ điều gì?” Lam Tích nheo mắt lại, giống như báo đen đang mang theo tia cảnh giác.

“Biết điều tôi nên biết thôi.” Monica nếm được ngon ngọt, muốn ngừng mà không được, tay khẽ vuốt ve má nàng nhưng Lam Tích nghiêng đầu né tránh.

“Cô nói đúng, tôi sẽ không ở đây giết ngươi.” Lam Tích chán ghét loại trò chơi ái muội này. Nàng đẩy Monica ra rồi xoay người bước đi, Monica vội vàng giữ chặt tay nàng: “Cô đi đâu?”

“Đương nhiên là rời khỏi nơi này.” Lam Tích hướng về phía nàng nháy mắt cười khẽ: “Đi tới nơi khác giết cô.” Nàng tựa như đang nói lời vui đùa, lại rất khả ái, ít nhất là Monica cảm thấy như thế.

“Tôi thấy nơi này rất tốt.” Tay Monica dùng sức, kéo nàng về phía mình, hơn nữa cùng thân thể chính mình áp sát tới.

“Tôi nghĩ ngươi biết ngươi đang quấy rầy tới tôi.” Lam Tích vươn tay nhẹ nhàng đẩy Monica đem khoảng cách hai người ngăn ra một ít nhưng Monica lại càng thêm làm càn xoa nhẹ bên eo thon thả của Lam Tích. Nàng liếc mắt nhìn tới trên lầu canh gác nghiêm mật, nhếch mi cười: “Vậy tôi nên bồi thường một chút.” Nàng nói xong liền ôm Lam Tích chuyển vài vòng, đem nàng kéo vào sân nhảy.

Lam Tích vốn có chút không muốn, đang suy nghĩ muốn xâm nhập trên lầu kia rồi thay đổi chủ ý, có lẽ Monica có ý kiến hay? Ít nhất nên thử một lần.

Mà ngồi tại quầy bar, Tô Thấm Hảo dường như không bị ảnh hưởng, nàng thủy chung quan sát động tĩnh bên này, nhìn thấy Lam Tích vậy mà lại cùng nữ nhân vào sân nhảy. Tô Thấm Hảo buồn bực đem rượu uống một hơi cạn sạch, ly rượu đặt nặng xuống quầy bar.

“Tôi thật sự cảm thấy kì lạ, cô sao lại còn chưa chết?” Lam Tích cùng Monica khiêu vũ, Monica lại vô cùng chủ động. Lam Tích hiển nhiên cũng không nghĩ sẽ rơi xuống thế hạ phong, nàng kề sát thân thể Monica đong đưa vòng eo, ôm cổ Monica. Lam Tích vẫn luôn chú ý trên lầu, hướng bên tai Monica hỏi.

Monica nghe xong câu hỏi của nàng, cười rộ lên trông rất xinh đẹp, kéo tay nàng đặt lên bên ngực phải: “Trái tim tôi ở trong này.”

Tuy rằng phòng khiêu vũ đang tranh cãi ầm ĩ, tay Lam Tích đặt trên ngực Monica vẫn có thể cảm nhận được tiếng tim đập. Trái tim Monica vậy mà lại ở bên ngực phải, trách không được lần trước rõ ràng người kia đã hấp hối trong lòng nàng nhưng vẫn không chết. Lam Tích hơi kinh ngạc trừng mắt, lại rất nhanh nở nụ cười: “Vậy lần sau cô có thể trốn lần nữa sao?”

Monica nhẹ nhàng cười, vốn đang ôm ở bên tay lại trượt xuống dưới khẽ động, chạm tới bên trong quần áo Lam Tích nhưng không có đụng tới kiếm, nàng không khỏi kỳ quái nhìn Lam Tích. Lam Tích đoán ra được suy nghĩ của nàng, cười khiêu khích: “Lần này học được ngoan ngoãn rồi?”

“Tôi còn muốn càng ngoan hơn.” Monica nói xong, tay không dừng lại tiếp tục đi xuống, vuốt ve mông Lam Tích. “Ối chà” một tiếng, Lam Tích hiển nhiên có chút mất hứng, tay chớp nhoáng vung lên lộ ra khe hở ánh lên tia sắc lạnh: “Cô tốt nhất nên thành thật cho tôi.” Lam Tích khuyên bảo chân thành, chỉ là Monica hiển nhiên không cảm kích, nàng nhẹ xoa mông Lam Tích, bộ dạng có điểm đắc ý: “Thành thật thế nào, giống như ngày đó sao? Nha, ngày đó cũng không chỉ có thế này.” Nói xong tay liền càng thêm không thành thật, thế nhưng lại kéo xuống áo khoác da của Lam Tích. Khi Lam Tích trừng mắt nhìn, tay Monica cũng đem áo sơ mi lôi kéo lộ ra phần da bên eo trắng nõn nà, Monica vuốt phần eo của nàng, cười càng thêm sắc tình.

Cảnh này thật sự có chút quái dị, Monica mặc lễ phục dạ hội cao quý nhưng hành vi của nàng một chút cũng không đứng đắn. Mà Lam Tích trước mắt mặc áo da bó sát, là kiểu ăn mặc kinh điển trong club, thế nhưng lại bị vị nữ nhân cao quý kia đùa giỡn?

Cũng mặc kệ như thế nào, vũ đạo của hai nữ nhân này xác thực hấp dẫn toàn bộ người trong club. Thậm chí tại nơi các nàng khiêu vũ rất nhiều người vây quanh không chịu rời đi hoan hô huýt sáo.

“Nhìn xem, chỉ cần cố gắng một chút..” Monica nhếch miệng ý chỉ hướng bên lầu, Lam Tích lập tức hiểu được ý nàng, chỉ cần cố gắng là có thể khiến cho người trên lầu chú ý.

Bất quá người bị chiếm tiện nghi không thể chỉ có mình a, Lam Tích có chút bất mãn.

Lam Tích hướng Monica nở nụ cười ngọt ngào. Hiện tại Monica đã hiểu Lam Tích càng cười ngọt là càng không có ý tốt, nhưng không đợi nàng phòng bị thì liền có cảm giác trên đùi chợt lạnh.

Nàng mặc trên người trang phục dạ hội, là chiếc váy dài quá gối nhưng bây giờ trước mắt nàng lại biến thành váy ngắn.

Lưỡi dao trên tay Lam Tích ở bên hông Monica lướt vài đường, lễ phục của Monica liền thành hai nửa, một nửa rơi trên mặt đất, một nửa vô tình mặc ở trên người.

Đám đông chứng kiến cảnh tượng như thế khiến tiếng ồn ào càng lớn hơn nữa, Lam Tích rất vừa lòng với phản ứng này.

“Lần sau tiếp tục cố gắng.” Lam Tích vỗ về bên chân Monica rồi dần trượt xuống như đang khiêu khích. Monica bị nàng vuốt ve thực thoải mái chỉ biết thất thần hưởng thụ, tựa đã quên Lam Tích là con người xấu xa cỡ nào. Lam Tích rất nhanh đứng lên: “Màu xanh a.” Lam Tích không thèm để ý, “Lại là áo lót ren nha.” 

Lam Tích đang nói tới nội y của Monica.

Monica nghe nàng nói lời khiến người ta ngượng đỏ mặt, lại chỉ cảm thấy toàn thân dâng lên một cỗ nhiệt nóng người.

Nàng thật muốn cùng Lam Tích rời nơi này ngay lập tức, sau đó tiếp tục chuyện ngày đó chưa làm xong. Đương nhiên, nàng chỉ không phải là Lam Tích đang có nhiệm vụ chưa làm xong.

Và thực rõ ràng, Lam Tích không có nghĩ như vậy.

Từ trên lầu có người đi ra, hướng phía hai người đi tới. Lam Tích luôn chú ý động tĩnh bên kia lập tức phát hiện, giả bộ cúi đầu không để ý ôm Monica lười biếng dựa vào, khẽ vặn vẹo vòng eo, động tác ưu nhã mà câu nhân, mang theo hơi thở ái muội, tùy ý tạo dáng lắc người đều khiến người mê luyến.

“Hai vị tiểu thư.” Người mặc tây trang đi tới, Lam Tích bấy giờ mới chú ý tới hắn, ngừng động tác nghi hoặc nhìn gã.

“Ông chủ chúng ta muốn gặp hai người.” Nghe đối phương nói, Monica lập tức phối hợp, nàng kinh ngạc nhìn người mặc tây trang: “Nha, ông chủ các người? Chẳng lẽ chúng tôi làm gì sai sao?”

“Không không, xin đừng hiểu lầm.” Đối phương vội vàng giải thích: “Ông chủ chúng tôi là muốn mời hai người đi lên trên.”

“Đi lên? Là đi đâu?” Lam Tích nghĩ nghĩ hỏi lại gã, “Là đi trên lầu.” Đối phương lịch sự đáp.

“Được. Dẫn đường đi.” Lam Tích không cự tuyệt, mà Monica cũng theo nàng cùng tiến lên. Dù sao là gã vừa mới nói “hai người” đó, Monica tình nguyện nghĩ vậy.

Thấy Lam Tích cùng Monica lên lầu, Tô Thấm Hảo đang ngồi ở quầy bar tay bất giác dùng lực bóp nát ly rượu trong tay, lập tức khiến vài tiếng thét chói tai vang lên.

Lam Tích kéo cánh tay Monica, hơi nghiêng người tựa vào người Monica. Ban nãy vừa mới ở lầu một tranh cãi ầm ĩ mà hiện tại lại im lặng cùng Lam Tích đi lên lầu hai khiến Monica nhẹ nhàng hít thở, say mê cảm nhận mùi hương ngọt ngào của Lam Tích.

“Lần trước tôi đã thắc mắc ngươi dùng nước hoa gì vậy?” Monica nghiêng đầu hỏi nàng, Lam Tích liếc nhìn nàng một cái, khẽ “hừ” cười một tiếng, kéo giãn khoảng cách hai người ra.

“Đó không phải mùi nước hoa.” Nhìn người dẫn đường tiến vào một căn phòng, Lam Tích vừa lòng cười, nhẹ giọng nói, Monica nghi hoặc nhìn về phía nàng thấy Lam Tích ái muội vươn lưỡi hồng nhạt liếm môi: “Là hương vị của máu.” Nàng ngay bên tai nói xong rồi cười khẽ đi vào gian phòng kia.

Monica nhất thời sửng sốt, nhưng rất nhanh khôi phục biểu tình cũng cười đi vào phòng.

Trong phòng có rất nhiều bảo tiêu, mà ngồi trên sofa cũng là một người mặc tây trang.

Lam Tích cùng Monica liếc mắt đều nhận ra đây là Allen.

Đứng tại bên cửa có bảo tiêu đi tới soát người, Lam Tích tùy tiện để nàng ta kiểm tra. Còn sắc mặt Monica lại thay đổi, theo sắc mặt thay đổi của nàng mà bảo tiêu đều chuẩn bị tư thế. Lam Tích cười sung sướng khi thấy người gặp họa, thời điểm nàng vuốt ve Monica cảm giác được nàng ta mang theo thương, ngay ở trên lưng.

Quả nhiên, trên người Monica lấy ra được thương.

Người ngồi trên sofa vung tay lên lập tức có người mang Monica rời đi. Tâm tình Lam Tích rất tốt còn hướng nàng vẫy tay hẹn gặp lại.

“Hai người đi cùng nhau?” Người ngồi trên sofa lắc ly rượu đỏ tươi lạnh lùng hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Lam Tích có chút kinh hoàng: “Anh xem tôi trên người đâu có vật gì đáng nghi đâu, chỉ là cùng nhau khiêu vũ mà thôi.”

Đối phương nửa tin nửa ngờ gật đầu, rồi tiếp: “Tôi tựa hồ chưa thấy cô bao giờ.”

“Nơi này không chào đón người mới sao?” Lam Tích sợ hãi hỏi lại, ngược lại khiến người kia bật cười: “Tôi không phải ý này.” Hắn nhìn Lam Tích, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Lam Tich vẫn đứng đó không nhúc nhích: “Sao vậy?” Allen nhướn mày nhìn nàng.

“Tôi sợ tôi đi qua sẽ bị bọn họ… bọn họ đánh..” Lam Tích mím môi, có chút sợ sệt.

“Chỉ cần cô không có ý tưởng điên rồ nào, bọn họ sẽ không động thủ.”

“Ý tưởng điên rồ?”

“Ví như, muốn giết tôi chẳng hạn?” Allen hơi nghiêng đầu, ngữ khí trầm hơn, khóe môi lại cười càng sáng lạn.

Lam Tích đứng đó kinh hô một tiếng, nàng cúi đầu, trong mắt chợt lóe một tia sắc bén trong chớp mắt.

Chương 18:

“Anh có nhiều bảo tiêu như vậy, người khác còn có cơ hội giết anh sao?” Lam Tích hiển nhiên không thể nào tin được. Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, có chút cảnh giác nhìn Allen, khẩn trương cắn ngón tay: “Anh cho người gọi tôi đi lên là vì hoài nghi tôi là sát thủ?”

Dáng vẻ khẩn trương của nàng tựa như con thỏ nhỏ sợ hãi, Allen nhếch khóe môi cười tà mị: “Nếu cô chính là người tới giết tôi, vậy thì cô cũng quá ngu xuẩn rồi.”

“Ngu xuẩn?” Lam Tích lẩm bẩm hỏi lại.

“Bởi vì nếu thế, người chết sẽ không phải là tôi.” Allen cười càn rỡ, tựa về phía sau sofa, hướng Lam Tích vẫy tay: “Lại đây.”

Lam Tích do dự một chút, có chút không yên bước qua. Nàng không dám ngồi xuống, Allen không do dự kéo nàng ngồi trên đùi. Lam Tích hoảng sợ, muốn tách ra nhưng lại không có sức tránh thoát.

“Tôi sợ bọn họ không kiểm tra cẩn thận.” Allen vừa cười vừa vuốt ve người Lam Tích: “Cho nên tôi cần phải tự mình đến kiểm tra.” Lời nói Allen vừa thật lại vừa giả, tuy rằng lời nói ái muội nhưng hắn lại thành thật kiểm tra Lam Tích có mang vũ khí hay không. Lam Tích động cũng không dám động, bởi vì thời điểm này bảo tiêu trong phòng đều đồng loạt nhìn chằm chằm Lam Tích, tay phòng bị đặt bên eo. Nếu Lam Tích làm ra động tác để người khác hiểu lầm sẽ lập tức khiến không thể bước ra khỏi căn phòng này nữa.

“Thật sự không mang vũ khí.” Allen thực hài lòng vỗ vỗ mặt Lam Tích: “Thỏ con ngoan.”

“Tôi sẽ không giết ngươi.” Lam Tích khẩn trương cúi đầu: “Anh làm ơn để tôi đi đi.”

“Đi?” Allen cười hỏi lại, mà ngay lúc này thân thể Lam Tích nhất thời căng thẳng.

Trên lưng của nàng, có khẩu súng.

“Cô thực mẫn cảm nha.” Allen nhẹ nhàng đẩy nàng ra. Trên tay hắn cầm khẩu súng để bên eo Lam Tích. Allen thở nhẹ bên tai Lam Tích, ngữ điệu không hề mang ý tốt: “Cô có biết ở phía dưới là khẩu súng không?”

“Anh đến tột cùng muốn làm gì?” Lam Tích không có thời gian cùng hắn chơi trò tán tỉnh, thanh âm nàng bắt đầu nức nở.

“Tôi muốn làm gì?” Giống như Lam Tích vừa hỏi điều gì thú vị khiến Allen nở nụ cười, nhưng rất nhanh hắn liền cười không nổi.

Không biết từ khi nào trên cổ Allen bò lên một vòng dây cước, hắn vừa mới không chú ý thì thấy Lam Tích đang nắm chặt dây cước. Allen lập tức cảm giác cổ bị trói buộc, hắn muốn nắm lấy sợi dây mảnh như chỉ kia nhưng cổ bị siết vào trong thớ thịt, căn bản nắm không được.

“Cô muốn làm gì?” Lam Tích cười nhợt nhạt. Bình thường nàng cười đều rất ngọt, rất đẹp nhưng hiện tại nàng cười có chút âm u khiến người khác không rét mà run. Ít nhất Allen đang trong tình trạng đó, bảo tiêu nhìn ra tình huống không đúng đều vội vàng nâng súng chỉ vào Lam Tích.

“Cô giết tôi, cô cũng không ra khỏi đây được.” Allen giương tay lên ý bảo tiêu không nên động thủ, hắn ngẩng đầu nheo mắt nhìn Lam Tích.

“Tôi ra không được thì chết ở đây thôi.” Lam Tích cười khẽ, đầu lưỡi liếm khóe môi: “Dù sao anh cũng sẽ chết tại đây, mạng anh so với tôi thì đáng giá hơn nhiều. Tính ra tôi không chịu thiệt lắm, phải hay không?” Lam Tích thoải mái cười mà động tác trên tay cũng không buông lỏng, hơi nắm chặt một chút tang uy hiếp đến Allen.

Allen híp mắt nhìn nàng một lúc, tự hỏi Lam Tích thật sự có thể không cần mạng cũng muốn giết mình sao, nhưng Lam Tích hơi thả sợi dây rất nhanh khiến hắn thỏa hiệp: “Cô muốn điều kiện gì?”

Lam Tích là sát thủ, mà sát thủ đều liều mạng hoàn thành nhiệm vụ. Lý do khiến nàng không động thủ chỉ có thể là Lam Tích còn muốn thứ gì khác. Lam Tích  nghe lời hắn nói có chút ngoài ý muốn, bất quá rất nhanh mỉm cười: “Tôi rất thích cùng người thông minh nói chuyện.”

“Cô muốn tiền?” Allen hỏi thử.

“Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề.” Lam Tích làm ngơ mấy khẩu súng đang chỉ vào mình, nàng còn thoải mái hướng Allen nhích lại gần rất thân mật, chỉ là lúc này Allen không dám động tay động chân. Bảo tiêu thấy Lam Tích làm ra hành động này cũng nhìn được trên cổ Allen có sợi dây cước nhất thời kiêng kị không dám ra tay.

“Vấn đề gì?”

“Anh đã sớm biết sẽ có người tới giết ngươi đúng không? Sao anh biết là tôi?” Lam Tích trừng mắt nhìn hắn, Allen do dự rồi rất nhanh trả lời nàng: “Có người nói cho tôi biết tới giết tôi là một nữ sát thủ người Trung Quốc, thoạt nhìn rất đơn thuần, cười rộ lên thực khả ái..” Nếu y theo miêu tả đó rất dễ tập trung mục tiêu lên người Lam Tích, huống chi Lam Tích còn cố ý khiến cho mọi người chú ý nàng. Vậy tất nhiên không thể nghi ngờ đó là nàng.

Lam Tích nghĩ ngợi, bất đắc dĩ cười cười, nàng hướng Allen lại hỏi: “Là ai nói cho anh?”

“Là..” Allen còn chưa nói xong thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng súng, Lam Tích ngẩng đầu mạnh nhìn về hướng ngoài cửa, trong lòng cân nhắc.

Ai nổ súng? Tô Thấm Hảo? Sẽ không, nàng ấy không phải người xúc động, không đợi Lam Tích nghĩ ra, một người từ bên ngoài đã vọt tiến vào hệt như ngọn lửa đỏ rực cháy.

Monica hiện tại không biết đang mặc thể loại quần đỏ gì đó nhanh chóng tiến vào. Song phương lập tức không do dự nổ súng, mà Lam Tích lúc này tiếp nhận súng trên tay Allen, cùng bảo tiêu phía trước đấu súng. Hai người phối hợp ăn ý, nháy mắt giải quyết bảo tiêu trong phòng. Monica không hổ là đặc công quốc tế, sức phán đoán chuẩn xác, phương pháp cũng chuẩn, huống hồ nàng ta đột nhiên vọt vào khiến bảo tiêu nhất thời chưa kịp phản ứng. Cuối cùng nàng chỉ bị đạn sượt qua mà bảo tiêu đều trúng thương rồi ngã xuống.

Âm nhạc trong dạ điếm tuy rằng điếc tai nhưng tại quầy bar lầu một Tô Thấm Hảo mẫn cảm nghe được tiếng súng, vội đứng lên hướng trên lầu chạy lên xem.

“Bắn hay lắm.” Lam Tích khen một tiếng, lại nhìn về phía Allen: “Cuối cùng là ai nói cho ngươi? Nói mau!”

“Cùng hắn nói vô ích.” Monica nhíu mày nhìn qua, tiếng súng rất nhanh đưa tới nhiều bảo tiêu hơn mà Lam Tích lại ở đây hỏi vấn đề vô vị, không phải chờ chết thì là gì? Nàng thấy Lam Tích không muốn rời đi, đột nhiên tiến lên từng bước nổ bắn vào ngực Allen. Hắn ta thét lớn rồi không còn nhúc nhích được nữa.

“Cô!” Thấy Monica thế nhưng giết Allen, Lam Tích phẫn nộ hướng nàng trừng mắt: “Tôi còn chưa hỏi được đáp án.”

“Còn chần chờ không đi sao?” Monica sốt ruột nhìn nàng, Lam Tích không hề nhìn lại Monica, đi xem mạch đập của Allen. Nàng chạm tới động mạch lại nhẹ nhàng “hửm” một tiếng, sờ mặt Allen, nhất thời sắc mặt thay đổi.

Khuôn mặt Allen sờ vào rất cứng, hiển nhiên là đã bị giải phẫu.

Là giải phẫu chỉnh hình.

“Khốn kiếp!” Khuôn mặt luôn tươi cười khiêu khích người của Lam Tích lúc này tràn ngập phẫn nộ không thể phát tiết. Nàng đột nhiên dùng sức kéo mạnh sợi dây cước đem đầu Allen trực tiếp cắt đi!

“Cô điên rồi!” Máu tươi nhiễm đỏ toàn thân Lam Tích, Monica không dám tin nhìn nàng: “Hắn không phải Allen.” Lam Tích nói xong, Monica nhất thời không hỏi theo bản năng hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Hắn là thế thân!” Lam Tích rống lên rồi đi ra. Monica nghe xong lùi về sau một ước: “Thế thân?” Nàng thấy “Allen” đã chết, còn bị chặt đầu, vẫn chưa thể chấp nhận: “Nhưng vậy cô không…”

Bên ngoài lúc này đã truyền đến tiếng bước chân của bảo tiêu. Lam Tích không muốn nghe nàng lắm lời, đột nhiên hướng súng phía Monica không chút do dự bóp cò.

Monica nhất thời bị trúng vai phải, nàng nhìn vết thương do đạn bắn, không dám tin nhìn Lam Tích: “Cô làm gì vậy? Tôi vừa mới cứu ngươi đấy..”

“Bớt dài dòng, nếu không tôi lại cho ăn thêm kẹo đồng.” Trên mặt Lam Tích đã sớm không còn kiên nhẫn, khẩu súng trong tay nàng chỉ vào phía trái tim Monica.

“Được rồi” Monica vội vàng buông tay ý bảo chính mình vô hại: “Chúng ta hiện tại làm gì?”

“Rời nơi này.” Lam Tích khom người nhặt lên hai khẩu súng dừng ở dưới chân, nghe tiếng bước chân hòa lẫn với tiếng nhạc liền cười nhạt.

Tất cả biểu hiện của Lam Tích và Monica đều được hiện rõ trong phòng theo dõi. Hiện tại có người đang chăm chú nhìn màn hình.

“Thật sự là một chút cũng không lưu tình.” Người đang nhàn nhã há mồm nuốt quả anh đào do nữ nhân dâng lên có khuôn mặt giống hệt với cái đầu “Allen” nằm lạnh lẽo trên sàn nhà.

Hiển nhiên, hắn mới là Allen chân chính.

Khi Lam Tích đá người trên lầu hai xuống, lúc đó lầu một mới phản ứng phát ra tiếng thét chói tai, lập tức khiến đám đông bối rối.

Lam Tích cùng Monica xem lẫn trong đám người, hướng bên ngoài dạ điếm chạy. Lam Tích thuận tay cướp áo khoác nữ nhân bên cạnh rồi mặc trên người che dấu vết máu.

“Này, cô làm gì thế?” Nữ nhân kia nhíu mày nhìn về phía Lam Tích. Nàng đẩy khẩu súng về phía nữ nhân kia: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Nữ nhân kia ngốc lăng cúi đầu, nhìn thấy khẩu súng trên lưng vội vàng lắc đầu. Lam Tích cười hài lòng, lúc này nàng ngẩng đầu nhìn cửa dạ điếm bị bảo tiêu ngăn cản, không Lam Tích hành động Monica đã mở súng.

Bảo tiêu canh giữ ở cửa lung lay một cái rồi ngã xuống càng khiến đám đông rối loạn hơn nữa. Mọi người bất chấp chạy ra ngoài, trong đó cũng bao gồm Lam Tích và Monica.

“Hắc, cô đứng lại.” Monica chạy hai bước rồi giữ chặt cánh tay Lam Tích: “Ngươi không nên làm như vậy.”

“Cái gì?” Lam Tích quay đầu nhìn nàng.

“Cô không nên cắt đầu của hắn. Việc đó thật sự không nhân đạo.” Monica nói tới khiến Lam Tích hiểu ý nàng.

“Nha, không phải cô cũng nổ súng sao?” Lam Tích nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Không giống.” Monica vội vàng giải thích: “Tôi ít nhất sẽ không, sẽ không cắt đầu hắn..”

“Được rồi, được rồi.” Lam Tích lập tức nâng súng nàng lên: “Tôi là sát thủ, cô muốn tôi thế nào?” Súng nàng chỉ vào giữa mi tâm Monica, nàng ta vội vàng lùi về sau mấy bước: “Cô làm gì?”

“Cô luôn luôn đi theo ta.” Lam Tích nheo mắt lại: “Cô muốn theo tôi đến đâu? Căn cứ của ta sao?” Nàng vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước hai bước.

“Cô hiểu lầm rồi. Thật sự là hiểu lầm.” Monica giơ tay lên tỏ vẻ bản thân vô hại nhưng Lam Tích không có ý cảm kích: “Cô đã điều tra qua, sớm biết rằng đó là nhiệm của tôi. Có phải ngươi nói cho hắn biết không?”

“Cái gì? Nói gì cơ? Tôi không rõ ngươi đang nói gì. Cô bình tĩnh lại một chút..” Monica liên tục khuyên nhủ, chỉ là Lam Tích nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lần trước tôi không có hoàn thành nhiệm vụ. Tôi nghĩ lần này có thể đền bù được rồi.” Nàng nói như vậy khẽ động tới cò súng.

Monica tiến lên trước từng bước đánh xuống tay nàng khiến súng Lam Tích bị đánh bay ra ngoài.

“Kỳ thật cô không nên cùng tôi động thủ.” Monica nâng súng chỉ hướng Lam Tích: “Cô không đánh được tôi.”

“Cô nói thật sao?” Lam Tích do dự nhíu mi, Monica bấy giờ mới phát hiện cánh tay mình không biết khi nào đã có một sợi dây cước bò lên. Nàng vừa mới nhìn thấy thủ pháp của Lam Tích, chỉ cần Lam Tích thu tay, cánh tay của nàng sẽ bị đánh gãy.

Nương theo ánh trăng mờ ảo, theo góc nhìn của Lam Tích có thể nhìn thấy có bóng người hướng bên này tới gần, mà trong tay đối phương rõ ràng cũng có súng. Lam Tích nghiêng đầu nhìn thoáng qua cười nhạt.

“Cô nói tôi đánh không lại ngươi?” Lam Tích giấu không được tiếu ý trong mắt. Monica cơ hồ vừa bị nàng mê hoặc mà lời nói sau đó của Lam Tích lại khiến tâm nàng như có vết nứt.

“Đầu tiên là tôi muốn mạng của cô.” Lam Tích tạm dừng vài giây rồi tiếp tục: “Nhưng giờ là hai người.”

Theo thanh âm của nàng hạ xuống, Monica cảm nhận được có nòng súng đen ngòm đang nhìn chằm chằm đầu nàng. Điều đó không khỏi khiến cả người nàng cứng đờ.

“Thật ngượng ngùng mà.” Tô Thấm Hảo giơ súng để trên đầu Monica, hơi nhếch mi.

Tác giả có lời muốn nói: Ta thật sự cần bình luận và chấm điểm…

Chương 19:

“Tôi còn nghĩ ngươi sẽ không giết tôi.” Monica nhíu mày nhìn Lam Tích. Lam Tích nhướng mày, một chút cũng không thấy bản thân có gì sai. Monica chĩa súng vào nàng, nàng cũng không lo lắng còn cười nhợt nhạt: “Hiển nhiên ngươi đoán sai rồi.”

“Buông súng của cô xuống.” Tô Thấm Hảo uy hiếp đem súng đẩy về phía trước. Monica dường như không thấy động tác của nàng, súng nàng vẫn chĩa vào Lam Tích.

“Tôi còn muốn thấy ngươi sử dụng thanh kiếm kia thế nào để còn so sánh.” Monica nói xong đột nhiên bóp cò súng.

Tuy không cho rằng Monica sẽ cùng nổ súng dẫn tới lưỡng bại câu thương, nhưng thật sự không phải cái gì cũng được tính toán tốt. Trong lòng Lam Tích liền khẩn trương, nàng nhìn chằm chằm vào động tác ngón tay của Monica, nhất thời trừng lớn mắt.

Nhưng bị đánh trúng không phải Lam Tích mà là sợi dây cước trên tay Lam Tích.

Lúc cánh tay Monica bị sợi dây cuốn lại liền nôt súng, phương pháp của nàng rất chuẩn xác, đạn liền đánh vào ngay sợi dây. Dù dây cước có cứng cỏi tới mức cũng không ngăn cản được áp lực trong nháy mắt viên đạn đánh sâu vào. Sợi dây “tạch” một tiếng trong nháy mắt bị đánh gãy, mà lực đánh đột ngột khiến Lam Tích nhịn không được lùi về sau hai bước. Tô Thấm Hảo trợn trừng mắt, phẫn hận phang báng súng lên đầu Monica, vội vàng chạy tới cạnh xem Lam Tích.

Nếu Tô Thấm Hảo còn giữ được lý trí của sát thủ, nàng sẽ ở phía sau nổ súng bắn chết Monica nhưng nàng không có làm như vậy.

Bởi vì nàng lo lắng an nguy Lam Tích hơn hết thảy. Nàng không xác định được Monica có nổ súng không nên thần kinh vẫn buộc chặt. Ngay lúc tiếng súng điếc tai vang lên cũng là lúc thần kinh bị cắn đứt, thậm chí khiến nàng đưa ra phán đoán sai lầm.

Đem Monica ném sang một bên, Tô Thấm Hảo vội vàng tiến lên kéo Lam Tích vội vàng hỏi: “Ngươi sao rồi?”

“Tôi không sao.” Lam Tích nhìn sợi dây trên tay bị cắt đứt, ảo não ném xuống, đột nhiên nghĩ đến điều gì liền ngẩng phắt đầu lên: “Người kia đâu?”

Tô Thấm Hảo đương nhiên biết nàng nói tới ai, vội hướng phía bản thân mới đi ra nhưng nơi đó đã không còn bóng dáng người nào.

“Đáng giận!” Tô Thấm Hảo lập tức cầm súng muốn đuổi theo, Lam Tích giữ chặt nàng. Tô Thấm Hảo cúi đầu nhìn nàng vẻ khó hiểu: “Đừng đuổi theo” Lam Tích khẽ mím môi, rồi cười khẽ: “Không cần vì một người không đáng quan tâm mà lãng phí thời gian của chúng ta.”

“Ân?” Tô Thấm Hảo khẽ nhíu mày nhìn, không hiểu được ý của nàng. Lam Tích lại ôm lấy cánh tay Tô Thấm Hảo: “Chúng tôi đi bar đi.”

“Đi bar?” Tô Thấm Hảo đi theo nàng về phía trước, có chút mờ mịt. Nàng đột nhiên nghĩ tới, vội vàng hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi?”

“Không có.” Lam Tích rất rõ lên tiếng.

“Không có.” Tô Thấm Hảo lập tức sáng tỏ, bộ dáng cầm súng sẵn sàng: “Chúng ta phải đi..” Nàng nghĩ còn muốn hoàn thành nhiệm vụ. Lam Tích liếc nàng một cái, đem súng của nàng đè xuống.

“Không phải sao? Vậy đi làm gì?”

“Tìm hoan mua vui.” Lam Tích mang thanh âm chưa tiếu ý vang lên. Cuối cùng đơn giản lôi kéo Tô Thấm đứng lên chạy.

Hai người thân mật đi phía trước, ánh sáng mặt trăng dịu dàng như soi rõ họ, bóng hai người hòa hợp vào nhau thành một.

Lam Tích thật không có lừa Tô Thấm Hảo, hai người thực là đi tìm hoan mua vui.

Theo khúc nhạc sống động, Lam Tích tại sàn nhảy uốn người. Tô Thấm Hảo ban đầu mờ mịt ngồi ở quầy bar ngắm nàng, cuối cùng ngắm người không thể rời mắt.

Lam Tích đã lau khô vết máu trên người. Nàng mặc bộ áo da màu đen tuyền, hoàn toàn tôn lên vóc dáng ma quỷ của nàng.

Lam Tích không để ý bất cứ thứ gì, chỉ dựa vào tâm tình mà uốn lượn cơ thể, vô cùng điên cùng. Cuối cùng nàng thậm chí không chịu nhảy dưới sàn mà lên luôn chủ đài.

Có lẽ nói, hẳn là bị người đẩy lên, mọi người giơ cao thân thể của nàng, sùng bái hô to, đem nàng lên chủ đài. Lam Tích lại không để ý lên chủ đài, ngược lại hứng Tô Thấm Hảo nháy mắt.

Tô Thấm Hảo tại quầy bar uống bia, nhìn Lam Tích hướng mình phóng điện, nhất thời bị bia làm sặc. Nàng vội vàng xấu hổ cúi đầu ho nhẹ, mà Lam Tích hiển nhiên rất vừa lòng với phản ứng của nàng, đắc ý nhếch mi.

Trên chủ đài chủ đạo là cột. Mấy vũ nữ trên đài hướng nàng khiêu khích mà Lam Tích rất nhanh hòa nhập vào đó.

Lam Tích mang theo mị lực mê người khiến không người nào có thể bỏ qua. Nàng dễ dàng trở thành tâm điểm toàn vũ trường. Tô Thấm Hảo nắm lon bia trong tay, nhiệt hỏa trong người như cũ vẫn đang rạo rực.

Lam Tích dựa vào phía sau cột, biếng nhác vặn vẹo người. Ngọn đèn nhiều màu như tập trung lên cơ thể nàng toát ra sự hư ảo lại mê hoặc vô cùng. Đám người không phân biệt được đâu là thực là ảo, chỉ biết điên cùng gào lên, vươn tay hướng nàng khao khát được chạm tới người nàng. Nàng chỉ nhẹ nhàng uốn người đã khiến người khó có thể dừng lại.

Lam Tích dựa vào cột, thân thủ nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, trên tay dùng chút lực liền nhảy lên không, càng khiến phía dưới thêm một trận thét chói tai.

Đây bất quá chỉ là động tác phổ thông nhưng đến lượt Lam Tích làm lại phá lệ tuyệt đẹp, càng làm cho người phía dưới mong chờ nhiều hơn.

Xem Lam Tích cuốn lấy cột nhấc người lên cao nhất, Tô Thấm Hảo nhất thời không nuốt xuống bia nổi xém phun ra. Nàng còn tưởng Lam Tích chỉ là nhất thời hứng thú muốn chơi đùa, không nghĩ đến Lam Tích còn rất chuyên nghiệp.

Chuyên nghiệp đến mức giống như đem múa cột đẹp đẽ đến vậy, lại chỉ như học sơ qua.

Tô Thấm Hảo uống bia, trong lòng có chút phát lạnh.

Lam Tích hiển nhiên so với các nàng chỉ là cỗ máy giết người còn điều gì đó hơn thế nữa.

Giống như múa cột, giống như múa kiếm, giống như nấu cơm.

Học nhiều như vậy nàng không nghĩ là chỉ để giết người.

Càng nghĩ càng thống khổ.

Hai chân Lam Tích ôm lấy cột, thân thể cùng cây cột tạo thành góc vuông chin mươi độ. Nàng chậm rãi trượt xuống, trượt được một nửa lại nhấc eo nắm lấy cột, hạ người trình diễn tư thế uốn lượn như sóng nước.

Vũ đạo của nàng khiến người say mê đến vậy, rõ ràng biếng nhác lại mang theo ma lực trí mạng không thể từ chối.

Đến cuối cùng, vũ đạo múa cột của Lam Tích càng ngày càng nóng bỏng, thậm chí vài vũ nữ không kìm lòng được tới gần nàng, cùng nàng kề sát mặt, bên cạnh nàng nhảy múa. Tô Thấm Hảo cũng nhịn không được theo âm nhạc điên cuồng nhẹ nhàng đong đưa cơ thể, khó có khi được phóng túng.

“Xin hỏi vị tiểu thư này có nguyện ý làm vũ giả ở bar của tôi không?” Trước khi Lam Tích cùng Tô Thấm Hảo rời đi bị một người tự xưng là ông chủ dạ điếm ngăn lại.

“Làm vũ giả?” Lam Tích vừa mới bị rất nhiều người chuốc rượu, phía sau cả người để dựa lên Tô Thấm Hảo, nàng như câu hỏi kia của ông chủ liền bật cười khúc khích: “Tôi có công việc càng tốt hơn nữa.” Nàng nói rồi rút súng bên thắt lưng Tô Thám Hảo chỉ hướng ông chủ. Lam Tích còn cố tình không sợ thế giới thêm loạn, đột nhiên “Oành” một tiếng dọa ông chủ kia vội vàng lùi về phía sau.

“Cô say rồi.” Thấy sắc mặt ông chủ đã trắng bệch, Tô Thấm Hảo bất đắc dĩ giúp Lam Tích rời đi.

Trên thực tế Tô Thấm Hảo không xác định được Lam Tích có say thật không.

Nếu say thì sao khi thấy khách sạn lại đi vào nhanh như vậy? Tô Thấm Hảo thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

“Hai phòng.” Lam Tích lại một bộ dạng say mê tựa vào người Tô Thấm Hảo, nàng hướng tiếp tân vươn hai ngón tay, thanh âm có chút mơ hồ.

“Một phòng.” Tô Thấm Hảo cầm tay nàng hướng tiếp tân nói lại.

“Một phòng?” Lam Tích vươn ngón tay chọt chọt vào ngực Tô Thấm Hảo. Tô Thấm Hảo gật đầu lặp lại: “Đúng, một phòng. Tôi muốn chăm sóc cô.”, “Đừng hối hận là được.” Lam Tích cúi đầu mơ hồ nói gì đó, cười giảo hoạt.

Cuối cùng vẫn lấy một phòng, dù sao bộ dạng Lam Tích khiến Tô Thấm Hảo không thể nào yên tâm thật sự.

Dẫu biết Lam Tích không thể dễ dàng say như vậy nhưng Tô Thấm Hảo vẫn không thể yên tâm.

Nàng giúp Lam Tích vào phòng, đem nàng ấy đặt lên giường, giúp nàng cởi giày cùng tất. Thời điểm cởi quần áo Tô Thấm Hảo có chút do dự, cuối cùng vẫn là không làm gì, trực tiếp kéo chăn lên đắp cho Lam Tích.

Lam Tích uống rượu vào liền giống như trẻ con, miệng không ngừng than thở gì đó. Vốn nghĩ Lam Tích sau khi uống rượu sẽ phiền toái không nghĩ tới nàng nằm trên giường rất im lặng.

Lam Tích từ từ nhắm mắt cọ cọ lên chăn mềm, thoạt nhìn cực kì vô hại.

Tô Thấm Hảo ngồi ở bên giường trầm mê nhìn nàng, nhịn không được vươn tay vuốt ve mặt Lam Tích. Lam Tích cảm giác được, nhẹ nhàng cọ cọ tay nàng giống như mèo con ngoan ngoãn khiến Tô Thấm Hảo không kìm được nhếch khóe miệng.

Kỳ thật nhiệm vụ lần này vốn không hẳn là nàng cùng Lam Tích, chẳng qua nàng thật sự không chế không được chính mình, cuối cùng xin đến giúp Lam Tích.

Nhất cử nhất động của nàng đều bị boss biết được. Boss hiển nhiên nhìn được tâm tư của nàng nhưng nàng vẫn không có cách nào ngăn cản bản thân.

Tô Thấm Hảo nghĩ không thông lắm, bất quá mỗi việc liên quan tới boss đều nghĩ đến nhức não nên không muốn nghĩ nữa chỉ quý trọng thời gian hai người cùng một chỗ.

Tô Thấm Hảo mê luyến nhìn Lam Tích, không thể không chế ghé sát vào, môi chạm khẽ hôn lên trán Lam Tích. Tô Thấm Hảo nhất thời bừng tỉnh, bật đứng dậy.

Tô Thấm Hảo hít sâu hồi phục tâm tình, định ngủ trên sofa. Nàng vừa mới xoay người thì nghe phía sau có thanh âm truyền đến:

“Quỷ nhát gan.”

Tô Thấm Hảo vội chuyển người nhìn về phía Lam Tích đang nằm ở trên giường.

Lam Tích híp mắt trừng nàng, hoàn toàn thanh tỉnh.

“Cô giả bộ ngủ?” Tô Thấm Hảo không xác định hỏi.

Lam Tích khẽ hừ một tiếng: “Cô chẳng lẽ không biết?”

Đương nhiên Tô Thấm Hảo biết Lam Tích sao có thể dễ dàng say như vậy. Nhưng nàng không rõ lý do vì sao Lam Tích làm vậy.

Chẳng lẽ là chờ mình thực hiện ý đồ? Tô Thấm Hảo vừa nghĩ tới liền thấy không có khả năng. Lam Tích đã ngồi dậy nhìn Tô Thấm Hảo hồn nhiên hỏi nàng: “Cô không biết nóng sao?”

Nóng, đương nhiên nóng. Thời điểm tại dạ điếm đã cảm thấy nóng không chịu nổi rồi.

Nhìn Lam Tích cùng mấy vũ nữ kia nhảy múa, Tô Thấm Hảo càng hy vọng đó là chính mình, chính mình vuốt ve thân thể Lam Tích, cùng nàng gần gũi tới vậy.

Nhưng cũng chỉ là hy vọng của Tô Thấm Hảo, nàng không xác định được Lam Tích có nguyện ý chấp nhận chính mình không.

Trước mắt Lam Tích hiển nhiên đang tán tỉnh nàng, Tô Thấm Hảo nhẹ nhàng cười, nàng không có chút do dự nữa khom người ôm Lam Tích, cùng nàng ôn nhu hôn môi, cuối cùng là hôn sâu khó tách ra được.

Trong miệng Lam Tích có mùi của rượu, Tô Thấm Hảo vui vẻ nếm hương vị ngọt ngào.

Lam Tích tựa như chiếc bánh ngọt mỹ vị nhất trên đời đang chờ Tô Thấm Hảo đến nhấm nháp từng chút từng chút một.

Tô Thấm Hảo cởi quần áo Lam Tích ra, không giữ lại thứ gì trên người, đương nhiên bao gồm chính nàng.

 

Chương 20:

Thời điểm Tô Thấm Hảo tỉnh lại chỉ có mình nàng nằm trên giường, tựa hồ từ đầu đến cuối nên như vậy.

Tô Thấm Hảo xoay người sờ vị trí bên cạnh, khóe miệng còn mang theo ý cười thỏa mãn. Nhưng không như dự đoán của nàng sẽ chạm tới độ ấm thân thể nào đó, mà quả thật nàng vẫn chưa chạm tới thứ gì cả.

Nụ cười trên gương mặt Tô Thấm Hảo dần cứng ngắc, nàng vội mở mắt ra nhìn thấy bên cạnh mình không có người, không có Lam Tích.

Trên giường duy chỉ có độc một mình nàng.

Tô Thấm Hảo bật ngồi dậy, chăn theo trên người nàng trượt xuống dưới, lộ ra thân thể đang bại lộ ra ngoài.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời lên cao chiếu sáng cả căn phòng, hiển nhiên trời đã không còn sớm, cúi đầu nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ.

Nàng vậy mà ngủ li bì đến tận trưa sao? Tô Thấm Hảo lắc lắc đầu có chút hỗn độn. Nàng bước xuống giường, vừa kéo quần lên vừa gọi Lam Tích nhưng không có bất luận kẻ nào đáp lại nàng. Tô Thấm Hảo có dự cảm không tốt, vội vàng mặc quần áo trên người điên cuồng chạy đi tìm kiếm mỗi gian phòng, phòng vệ sinh, ban công, phòng khách… Nhưng tuyệt nhiên đều không thấy thân ảnh Lam Tích đâu.

Thậm chí Lam Tích một chút cũng không lưu lại bất cứ thứ gì, ngay cả chút ít mùi hương sót lại cũng không có khiến Tô Thấm Hảo hoài nghi một đêm say mê, điên đảo như thế chỉ là giấc mộng đẹp của nàng.

Từng phòng bới tung lên tìm kiếm lần nữa, cuối cùng Tô Thấm Hảo về tới phòng ngủ, nàng có chút mệt mỏi ngồi xuống chiếc giường king size, thất thần nhìn xung quanh.

Nhớ lại tối qua, tại chính chiếc giường này hai người đã cùng nhau triền miên, cùng nhau đắm chìm trong dục vọng, cùng nhau phóng túng,.. nhưng hiện tại ai có thể giải thích cho Tô Thấm Hảo đây? Tô Thấm Hảo thống khổ cúi đầu nắm lấy tóc giật mạnh, đau khổ gào thét như đang kìm nén mà cũng như chỉ như vậy mới có thể giúp nàng phát tiết áp lực.

Mọi chuyện đêm qua như cuộn phim quay chậm từng chút hiện lên, Lam Tích chủ động, sự nhiệt tình của Lam Tích, hai người còn trao nhau ly rượu đỏ… Rượu đỏ, rượu đỏ! Nàng đứng phát dật cầm lấy ly rượu ở trên đầu giường.

Ly rượu còn sót lại ít rượu đỏ. Tô Thấm Hảo ngửa đầu uống một ngụm nhưng không có nuốt xuống, nàng dùng lưỡi tinh tế thử rượu, sau đó đột nhiên phun hết rượu ra ngoài. Ly rượu trong tay lập tức ném xuống, tiếng vỡ vụn của thủy tinh vang lên phát ra thanh âm thanh thúy.

“Đáng giận!” Tô Thấm Hảo nắm chặt tay, nàng không ngừng cố gắng kiếm chế cơn tức giận rồi đột ngột đem tủ rượu cùng vật bên trong ném xuống.

Trong rượu có thuốc ngủ, nhưng tối qua lúc Lam Tích đưa nàng ly rượu Tô Thấm Hảo không có chút hoài nghi, không hề do dự mà uống cạn ly rượu.

Trách không được. Trách không được lúc nàng ấy tỉnh dậy, lấy tính cảnh giác của bản thân sao có khả năng không phát hiện được, hoàn toàn không biết Lam Tích đã rời đi khi nào. Nhưng vì cái gì mà Lam Tích lại kê thuốc ngủ nàng? Vì cái gì mà Lam Tích lại tính kế nàng?

Rốt cuộc nàng vì cái gì mà lặng lẽ rời đi không chút tiếng động, không lưu lại thứ gì cả? Vì sao, vì sao lại muốn lừa dối ta? VÌ SAO?

Tô Thấm Hảo không còn rõ ràng thứ xung quanh nữa, trong lòng nàng bây giờ chỉ có phẫn nộ không thể kìm chế, không nơi nào để phát tiết.

Nện một quyền lên tường, Tô Thấm Hảo hiện tại chỉ cảm thấy trong thâm tâm chỉ có lửa giận vô hạn cùng không cam lòng.

Vì sao! Tô Thấm Hảo không để ý tay đã rướm máu, nàng chỉ đau đớn khàn giọng kêu rên, hệt như con sói bị thương lại chỉ cô độc một mình chịu đựng.

Ta mang cả tâm cùng trái tim thật lòng yêu ngươi.

Nhưng ngươi vì sao, vì sao lại tự tay cho ta hy vọng, cho ta mộng đẹp rồi lại tự tay bóp nát chúng không thương tiếc?

“Nhiệm vụ của ngươi lại không hoàn thành?”

“Lần này có nguyên nhân.”

“Nói đi, là nguyên nhân gì. Để xem sau khi nghe có khiến ta tin không xử phạt ngươi nữa không.”

Nghe được hai chữ “xử phạt”, Lam Tích trong không trung xiết chặt microphone, nàng hít sâu một hơi, nghiêm túc đối với bên kia trả lời: “Có nội gián.”

Bên kia điện thoại im lặng vài giây, rất nhanh nghe được thanh âm không rõ nam nữ truyền tới: “Không có khả năng.”

“Tên Allen kia đã sớm biết ta sẽ tới giết hắn, hắn biết bộ dạng của ta. Trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng, lần này ta giết là chỉ là thế thân của hắn.” Lam Tích khẽ mím môi, tận lực giải thích cho cấp trên Barbra nghe khiến “Nàng” có thể tin tưởng chính mình. Nếu không lần sau xử phạt không biết là gì nữa.

“Chuyện này ta sẽ điều tra.” Bên kia điện thoại trầm ngâm ra quyết định, Lam Tích nhẹ nhàng thở ra biết boss đã tin.

“Tô Thấm Hảo đang ở cùng ngươi một chỗ?”

“Không có.” Lam Tích phủ nhận. Nàng hiện tại đang dùng điện thoại công cộng, buồng điện thoại cách khách sạn ít nhất cách vài con phố. Lam Tích nhấp môi dưới mở miệng: “Ta đã rời khỏi nàng.”

“Làm tốt lắm.” Bên kia điện thoại khen ngợi hành động của nàng, Lam Tích miễn cưỡng cười, do dự hỏi: “Còn Allen…?”

“Giết hắn.” Barbra không chút do dự hạ mệnh lệnh: “Giết hắn là tất yếu, nếu không sẽ rất phiền phức.”

“Đã hiểu. Ta sẽ nhanh trở về.”

Cúp điện thoại, Lam Tích chà xát trán, hít sâu một hơi, đẩy cửa buồng đi ra ngoài.

Đây là một khu phố náo nhiệt. Trên đường có rất nhiều người hoặc cười hoặc bi thương, mà hiện tại Lam Tích đã trang điểm hệt như người bình thường. Cho dù có người thấy nàng vài lần cũng không nhất định có thể hấp dẫn sự chú ý.

Lam Tích lẫn vào trong đám đông, rất nhanh không thấy tung tích.

Tô Thấm Hảo tìm kiếm vài ngày nhưng thủy chung không có chút tin tức nào của Lam Tích. Nàng chỉ còn cách buông tha bởi vì nếu thật sự Lam Tích muốn che giấu thì căn bản nàng không có biện pháp nào tìm thấy.

Tô Thấm Hảo cố ý xin trợ giúp cho Lam Tích, không nghĩ tới cuối cùng lại bị Lam Tích vứt bỏ. Tô Thấm Hảo càng nghĩ càng thấy bản thân thật đáng cười.

Phi cơ tư nhân từ từ hạ cánh, cánh quạt xoay tròn ngày càng chậm rồi đình chỉ, một người đẩy cửa khoang điều khiển nhảy xuống. Tô Thấm Hảo nhìn hắn, cười khẽ hướng hắn ngoắc tay đi qua.

“Hắc.” Trên mặt mang theo đạo trưởng trường ba, cường tráng giống chỉ Hồng Ưng hướng Tô Thấm Hào đập tay một cái, hắn cố ý sử dụng khí lực rất lớn khiến Tô Thấm Hảo lùi về sau một bước. Hồng Ưng rất đắc ý nở nụ cười, hắn tiếp nhận rương da từ Tô Thấm Hảo lại hướng phía sau nàng nhìn xem: “Sao chỉ có một mình ngươi?”

“Không có người nào nói cho ngươi sao?” Tô Thấm Hảo hướng về phía khoang điều khiển nhìn hắn: “Chỉ có mình ta trở về.”

Hồng Ưng nghe xong nhún vai không hiểu, ngồi ở vị trí điều khiển phi cơ: “Vậy người hay cùng nhóm làm nhiệm vụ với ngươi đâu?”

“Nàng không cần ta.” Tô Thấm Hảo nhìn bên ngoài cửa sổ, Hồng Ưng thấy tâm tình nàng không tốt cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu cài dây an toàn, trêu chọc: “Ngươi đã đến đây không phải là để giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ sao? Lúc này nhiệm vụ chưa hoàn thành, ngươi cũng không quá bận rộn, đến nơi này thì đi hưởng tuần trăng mật luôn sao?”

“Nói bậy bạ gì đó?” Tô Thấm Hảo nhíu mày thúc cùi chỏ, Hồng Ưng cười chế nhạo, tay thành thạo khống chế một loạt công tắc, cánh quạt rất nhanh lại chuyển động hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.

“Có ngươi giúp nàng, Lam Tích còn không thể hoàn thành nhiệm vụ sao?” Hồng Ưng chờ cánh quạt hoàn toàn triển khai mới nghi hoặc nhìn Tô Thấm Hảo.

“Ta không biết.” Tô Thấm Hảo nhíu mày, Hồng Ưng nghĩ nàng không muốn nói, chỉ bĩu môi liếc nhìn nàng mà không hề hỏi lại đã không chế phi cơ cách xa mặt đất.

Nhưng vì sao không hoàn thành, Tô Thấm Hảo thật không biết.

Nghe câu hỏi của Hồng Ưng, Tô Thấm Hảo nhịn không được suy nghĩ, nhiệm vụ vì sao không hoàn thành?

Tối hôm đó tuy rằng bị Monica tới phá nhưng không nên có vấn đề gì mới đúng. Lam Tích từ trên lầu hai đi xuống cùng một thân đầy máu nhưng nàng nói nhiệm vụ không hoàn thành. Bất kỳ nhiệm vụ nào Lam Tích cũng hoàn thành rất hoàn mỹ nên Tô Thấm Hảo lúc đó chỉ nghĩ sao lại có biến cố phát sinh nhưng hiện tại xem ra không chỉ là như thế.

Vì sao Lam Tích không nói cho mình nguyên nhân nhiệm vụ thất bại? Vì sao nàng cố ý ly khai khỏi mình?

Tô Thấm Hảo càng nghĩ càng thấy não sắp hỏng mà lúc này lời nói của Hồng Ưng đột nhiên lọt vào tai nàng.

“Hai người các ngươi còn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, Lam Tích chỉ có một người có thể hoàn thành sao?” Biết rõ Tô Thấm Hảo đang bất hòa nhưng vẫn không ngừng lo lắng cho Lam Tích nên Hồng Ưng lầm bầm nói đến đây. Nhưng nhờ câu nói của hắn khiến Tô Thấm Hảo không khỏi thất thần, Tô Thấm Hảo lơ đãng cho tay vào túi sờ thấy vật gì đó.

Là đồng xu kia.

Vào lúc ở khách sạn Tô Thấm Hảo đã muốn vứt đồng xu đi, tay giơ lên định ném nhưng vẫn không buông ra được.

Cuối cùng vẫn luyến tiếc.

Lam Tích không muốn nhận tâm ý của nàng, nàng cũng không thể oán trách Lam Tích.

Trong lòng Tô Thấm Hảo nháy mắt hiểu rõ, thậm chí khóe miệng còn nâng lên nụ cười thoải mái, cùng bộ dạng rầu rĩ ban nãy khác hoàn toàn.

“Vừa mới có chuyện gì ta bỏ lỡ sao?” Nhìn thấy Tô Thấm Hảo thay đổi, Hồng Ưng lộ ra vẻ mặt thấy quỷ mà Tô Thấm Hảo càng cười sáng lạn hơn. Nàng nghiêng đầu nhìn Hồng Ưng: “Ta đi đây.”

“Cái gì?” Hông Ưng hiển nhiên không rõ nàng đang nói gì. Trong một giây nàng nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn, nhấc lên rương da đang đặt ở cạnh.

“Này, ngươi muốn làm gì? Nhìn động tác của nàng Hồng Ưng cảm thấy bất an nhưng không đợi hắn kịp ngăn cản Tô Thấm Hảo đã kéo cửa khoang phi cơ nhảy xuống.

“Đệch, ngươi điên rồi!” Cũng may lúc này phi cơ mới nâng lên cách mặt đất không cao lắm. Ngay khi Tô Thấm Hảo sắp rơi xuống đất liền cuộn người ôm lấy đầu giảm áp lực cho nên không thụ thương. Hồng Ưng ở trên phi cơ lập tức mắng to một tiếng, phi cơ chậm hạ xuống.

“Ta không đi nữa!” Tô Thấm Hảo đứng ở dưới vẫy tay với Hồng Ưng.

“Ngươi nói gì?” Bây giờ Hồng Ưng quả thực muốn bóp chết Tô Thấm Hảo ngay tại chỗ.

“Ta sẽ trở về. Nhưng là cùng nàng trở về.” Tô Thấm Hảo nói xong liền mang theo rương da chạy mất dạng giống như sợ Hồng Ưng đuổi theo nàng.

Hồng Ưng vội vàng hạ cánh nhưng chờ hắn hạ cánh xong Tô Thấm Hảo đã sớm không còn bóng dáng. Hồng Ưng thở gấp gáp hồng hộc cuối cùng chỉ có thể oán hận đạp phi cơ một cái: “Shit!” Bất quá cho dù hắn có chửi thế nào thì Tô Thấm Hảo cũng không thể nghe thấy.

Tô Thấm Hảo tự ý ra quyết định liền biết Hồng Ưng nhất định sẽ không ngừng mắng chính mình. Bất quá nàng không để ý nhiều thế, khóe miệng không ngừng nhấc lên nụ cười hưng phấn, trong lòng còn cảm thấy may mắn.

Nàng không tìm thấy Lam Tích nhưng chắc chắn Lam Tích sẽ đi tìm Allen.

Tô Thấm Hảo cười càng rực rỡ hơn khiến tên lái xe nhìn thấy qua kính thủy tinh cảm thấy kì lạ, còn tưởng mặt nàng bị rút gân.

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.