Đường sinh mệnh chương 5

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 5: Tháng năm qua

 

Những ngày sau đó, tựa như câu nói – Vân đạm phong khinh, tế thủy trường lưu*.

 

(*Vân đạm phong khinh: Mây gió điềm nhiên, tế thủy trường lưu: dòng sông chầm chậm chảy lấp đầy biển lớn. Ý chỉ thời gian cứ bình lặng trôi.)

 

Tháng ngày sau không có chuyện gì gợn sóng, có mấy lần Lục Lệ dẫn bạn về, vài người khuyên anh tìm một người ở cùng nhưng bị anh từ chối. Tuy Lục Lệ hiểu được bọn họ có ý tốt nhưng sau đó không dẫn họ về nhà nữa.

 

Có một lần có hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tới thăm anh. Hạ Minh ngồi trên sofa nghe họ nói chuyện phiếm. Hai người này tới là muốn nói lời cảm ơn, thì ra lúc Hạ Minh vừa mất khoảng một năm, ở trên lớp có hai nam sinh vì thua cuộc mà hôn nhau, sau lại thật sự yêu nhau. Có lẽ là bị đồn nhiều quá nên trường học muốn phạt họ, cuối cùng là do Lục Lệ ra mặt bảo vệ bọn họ.

 

Ân tình này đã khắc ghi ở dưới đáy lòng hai người nọ. Lục Lệ mỉm cười nghe những gì họ đã trải qua mấy năm nay. Lúc rời đi, Hạ Minh theo Lục Lệ tiễn tới cửa, không cẩn thận huých trúng công tắc đèn khiến đèn tắt rồi sáng lên.

 

Một người có vẻ ổn trọng hơn nói với Lục Lệ chuyển tới sống ở tiểu khu mới khai phá cùng với bọn họ, ngụ ý chuyện này so với cái ân năm đó chỉ là chuyện nhỏ.

 

Lục Lệ sau khi thấy Hạ Minh quấy rối thì khóe miệng càng cười sâu hơn, lắc đầu: “Nếu tôi muốn chuyển thì đã sớm đi rồi.”

 

Lục Lệ tích góp nhiều năm như vậy, lại không có chi tiêu phung phí thì mua biệt thự đều dư dả. Người còn lại kéo kéo ống tay áo người ổn trọng nọ chỉ trong phòng dường như có dấu vết của một người khác nữa, đáy mắt hiện vẻ phức tạp. Bọn họ quen biết thầy Lục nhiều năm như vậy, có một số việc đặt ở đáy lòng là được, chuyện còn lại không phải là việc bọn họ có thể xen vào.

 

Sau đó Lục Lệ về hưu, nhưng ở trong mắt Hạ Minh anh dù già thì vẫn là ông già đẹp trai, trên mặt có nếp nhăn, không còn hình ảnh của tuổi trẻ nữa mà trở nên nội liễm, thành thục.

 

Lục Lệ thỉnh thoảng vẫn tới trường giảng dạy, vẫn ở trong nhà cũ rồi một hôm nhặt được một con mèo màu nâu. Lục Lệ nhặt mèo con từ thùng rác đem về, sau khi tắm sạch sẽ xong mới thấy con mèo này màu trà, ngạo kiều lại dính người, khiến Hạ Minh nhớ tới cô gái Giai Giai nhiều năm về trước. Mà đã lâu như vậy, chắc là cô đã đầu thai và tìm được người đàn ông tốt cho mình rồi.

 

Thật ra thích mèo chính là Hạ Minh, năm đó cậu la hét phải nuôi mèo, Lục Lệ nói nếu cậu biểu hiện tốt thì sẽ cho cậu nuôi.

 

Có lẽ động vật thật sự có thể thấy quỷ hồn. Hạ Minh cảm thấy con mèo này thấy được được cậu, thường thường nhìn về phía cậu kêu meo meo.

 

Mỗi lần như thế, khóe miệng Lục Lệ đều mỉm cười ôn nhu, không hề giống lúc còn trẻ keo kiệt nụ cười cũng không cố ý đem ôn nhu giấu trong lòng.

 

Sau đó, Hạ Minh thật sự khẳng định mèo này nhìn được cậu. Một lần Lục Lệ ngồi trên ghế đọc sách, Hạ Minh nằm ở bên chân anh ngẩn ngơ, mèo kia đi vào thư phòng nhìn trái nhìn phải giống như không biết nên đi về phía chủ nhân nào. Cuối cùng thì chiếc thảm dưới chân Hạ Minh càng hấp dẫn nó hơn, nó bước đi nhẹ nhàng tới bên chân Hạ Minh còn kêu meo meo nữa, cọ cọ như muốn làm nũng với cậu.

 

Trái tim Hạ Minh như bị treo cao, nhiều năm không có xảy ra chuyện kích thích như thế, không biết tim Lục Lệ có thể chịu được không.

 

Lục Lệ nhìn một màn này rồi ý cười lan ra tới chân mắt, tầm mắt nhìn theo hướng mèo kia làm nũng, rồi chuẩn xác nhìn vào hai mắt Hạ Minh, cười như không cười nói với cậu: “Anh biết em thích ghế lắc, nhưng anh sẽ không mua nó cho em. Nếu em muốn ngồi thì ngồi với anh là được rồi.”

 

Hạ Minh buông lỏng trái tim. Đúng rồi, đó là Lục Lệ của cậu mà, là Lục Lệ dù biết sự tồn tại của cậu cũng sẽ không sợ hãi. Hạ Minh nhìn chiếc ghế chỉ cho một người, nếu cậu muốn ngồi thì chỉ có thể ngồi trên đùi anh, lại nhìn khuôn mặt phúc hắc giống như thời trẻ của anh, cảm thấy thật buồn cười: “Thầy Lục, đạo đức của giáo viên đâu? Lão lưu manh.”

 

Lục Lệ nghĩ nghĩ rồi nói: “Không ngồi đúng không, sau này không cho ngồi nữa.” Nói xong liền cất ghế sang một bên. Hạ Minh trợn tròn hai mắt, thì ra là đã ủ mưu từ lâu nha.

 

Cuối cùng vào một buổi chiều nọ, Lục Lệ nằm trên chiếc ghế lắc Hạ Minh thích, mà Hạ Minh ngồi trên đùi lão lưu manh, còn mèo con kia nằm bên chân họ kêu meo meo.

 

Lại sau đó rất nhiều năm nữa, có rất nhiều người quen của Hạ Minh đi theo Hắc Bạch Vô Thường, đồng nghiệp và bạn bè của Lục Lệ cũng rời đi, có đôi khi đồng nghiệp của Lục Lệ lại trở thành bạn của Hạ Minh. Có người không dám tin nhìn Hạ Minh nói: “Tôi vẫn nghĩ là lão Lục bị điên, không nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra như thế này.”

 

Trong đó có người từng muốn giới thiệu đối tượng cho Lục Lệ, sau khi họ hiểu được phương thức quỷ hồn tồn tại, cũng không biết là nên kính nể Lục Lệ hay bội phục Hạ Minh. Cuối cùng tổng kết một câu: “Hai tên ngốc.”

 

Hạ Minh cũng từng gặp Trần Thiên, là sau khi Hắc Bạch Vô Thường câu hồn, Bạch Vô Thường đã đặc biệt mang tới cho cậu gặp. Hạ Minh cười cười với Trần Thiên mang vẻ mặt phức tạp, cũng không biết nên nói gì cho tốt.

 

Trần Thiên nói: “Tôi vẫn luôn nghĩ thầy Lục hy sinh nhiều như thế thật không đáng. Hiện giờ nghĩ lại, không có người nào xứng đáng với thầy hơn cậu.”

 

Hạ Minh hỏi Bạch Vô Thường về cuộc sống Trần Thiên, Bạch Vô Thường nói Trần Thiên sau đó cưới vợ, chẳng qua vợ chết sớm, Trần Thiên sống một mình từ đó, cũng không biết là trong lòng cậu ta luôn nhớ tới ai.

 

Cách sống của Lục Lệ quá mức chuẩn mực, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, tuổi trẻ còn chạy bộ tập thể hình, tuổi già thì đánh thái cực quyền, càng ngày càng có thần thái của tiên phong đạo cốt khiến Hạ Minh nhìn thấy chảy nước miếng ròng ròng.

 

Chờ tới khi Lục Lệ không còn được mời tới giảng bài nữa, Lục Lệ sẽ hay chép kinh văn, Hạ Minh cũng đi theo nhìn anh, nhàn rỗi sẽ tới chùa chơi cờ. Hạ Minh vẫn không vào được chùa, mà nghe Lục Lệ nói là chơi cùng với một Đại hòa thượng không rõ tuổi.

 

Lục Lệ hay nói với Hạ Minh là: “Anh đã già khụ rồi, mà em chắc chắn vẫn còn trẻ lắm, nhưng không được ghét bỏ anh đâu đấy.”

 

Hạ Minh nhìn anh tỏ vẻ ủy khuất liền hung hăng nhéo má anh. Sau đó nằm ở ghế lắc si ngốc nhìn chăm chú người đàn ông đang chép kinh văn kia, gương mặt hoa si giống hệt như khuôn mặt cậu học trò năm nào chăm chú nhìn thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng.

 

Lục Lệ nhân lúc Hạ Minh không chú ý liền liếc nhìn về phía ghế dựa không một bóng người, cong môi cười.

 

Sau đó nữa, Lục Lệ đem toàn bộ tài sản đi quyên góp. Lục Lệ đầu tóc bạc trắng nằm ở trên giường, Hạ Minh ở bên cạnh khóc không ngừng, kỳ thật cậu cảm thấy mình không nên khóc, dù sao không phải ai cũng có thể sống thọ tới trăm tuổi mà không bệnh không tai (nạn). Chỉ là Hạ Minh không cầm được nước mắt, cậu đột nhiên có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng năm đó của Lục Lệ.

 

Hạ Minh lại gặp được Hắc Bạch Vô Thường, cậu nói ra yêu cầu của mình với Hắc Bạch Vô Thường: “Kiếp sau tôi muốn ở cùng một chỗ với anh ấy.” Bạch Vô Thường sờ đầu cậu: “Chuyện này tôi không làm chủ được. Tôi phải về hỏi Phán Quan đã.”

 

Hạ Minh không làm khó Bạch Vô Thường, cậu hạ quyết tâm tới điện Diêm Vương để ăn vạ.

 

Đột nhiên có một Đại hòa thượng bước vào, Lục Lệ cố mở mắt nhìn thấy ông ấy liền thở dài nhẹ nhõm, sờ chuỗi hạt gỗ đàn hương trên tay chưa bao giờ tháo xuống, nói: “Cái này là đủ rồi sao?”

 

Đại hòa thượng nhìn anh, nói pháp danh, nhìn Hạ Minh đang canh giữ trên giường Lục Lệ, thở dài rồi lại nói một pháp danh khác, xong nói câu: “Hai người si.”

 

Hạ Minh mở to mắt, này thật đúng là thần tiên rồi. Đây chính là Đại hòa thượng hồi nhỏ đã nói qua số mệnh của cậu đó.

 

Hắc Vô Thường dường như cảm nhận được sự uy hiếp, kéo Bạch Vô Thường ra phía sau lưng mình.

 

Đại hòa thượng liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Ở đây không cần các người nữa. Trở về nói với Tiểu Diêm một câu, mệnh hai người này không nằm trong vòng luân hồi.” Nói xong thì nhìn Hạ Minh đang ngơ ngác, lại bắn một đạo kim quang lên cổ tay Bạch Vô Thường: “Đồ đệ ngốc của ta được hai người chiếu cố. Đây là quà tạ ơn.” Đạo kim quang này về sau sẽ cứu Hắc Vô Thường một mạng, mà đây là chuyện sau này.

 

Bạch Vô Thường không suy nghĩ gì, chỉ biết đây là thứ tốt nên gật đầu cảm ơn Đại hòa thượng.

 

Sau đó ông bắn một đạo kim quang lên vòng tay của Lục Lệ, niệm một đoạn kinh văn rồi nói: “Số tuổi thọ bị thừa ra chính là do các ngươi tự mình có được. Nếu không vượt qua được kiếp này thì sợ rằng tâm ma sẽ bộc phát. Hai người các ngươi hãy tự trân trọng.” Thanh âm của Đại hòa thượng có bất đắc dĩ, có bội phục.

 

Đó là những câu cuối cùng Hạ Minh nghe được. Lúc sau Hạ Minh bị đạo kim quang bao bọc lấy, chờ khi cậu lấy lại ý thức thì cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức.

 

Hạ Minh mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của Lục Lệ. Hạ Minh trừng mắt nhìn, Lục Lệ trước mắt tuy xa lạ nhưng vẫn là thầy Lục hơn hai mươi tuổi tao nhã, đoan chính. Cậu theo bản năng ôm lấy người kia, chờ đến khi Lục Lệ vòng qua người cậu kéo cậu ôm chặt trong lòng.

 

Cậu mới phản ứng lại được, cậu… Cậu cậu cậu vậy mà sống lại, hơn nữa còn là lúc xảy ra chuyện không may kia.

 

Hạ Minh nhìn đồng hồ trên tường thấy đúng là thời gian cậu xảy ra tai nạn, nước mắt lăn dài khiến tầm mắt cậu dần nhòe đi. Ban đầu chỉ là vài giọt nhưng về sau lại khóc tới tê tâm liệt phế, miệng ngắc ngứ nói: “Em… Em đã mơ một giấc mộng rất dài rất dài….” Thật ra cả Hạ Minh cũng không chắc đó có phải là mơ không, nhưng nhất thời không biết nên nói thế nào.

 

“Em… Em tưởng… Em sẽ không còn được gặp lại anh….” Hạ Minh nói không nên lời, không biết cậu đang khóc là vì chính mình hay là khóc vì Lục Lệ phải sống trong những tháng ngày cô tịch, không người bầu bạn.

 

Lục Lệ chặn lại miệng cậu, hai đôi môi run rẩy dán lấy nhau rồi lại cắn mạnh, tựa như chỉ có mùi rỉ sắt mới có thể chứng minh đối phương thật sự đang sống.

 

Hạ Minh cảm thấy bản thân như bị Lục Lệ ăn sạch, toàn thân bị lăn tới mức không muốn động đậy. Mà nghĩ đi nghĩ lại thì nếu chuyện kia là thật, một nam nhân cấm dục hơn bảy mươi năm thật sự là không dễ dàng, đêm nay phỏng chừng là không thể ngủ yên ổn rồi. Hạ Minh hít hít mũi, khóe mắt cong cong rồi càng thêm nhiệt tình câu dẫn anh.

 

Mà ở nơi Hạ Minh không nhìn thấy, chuỗi hạt gỗ Lục Lệ hay đeo cùng với đường sinh mệnh trong lòng bàn tay anh đã ngắn đi một đoạn.

 

Mà đường sinh mệnh ngắn ngủi một đoạn trong lòng bàn tay Hạ Minh lại dài thêm một đoạn không thuộc về cậu.

 

Cuộc đời này chỉ nguyện cùng em sống tới răng long đầu bạc.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đơn giản mà nói, vì sao Lục Lệ có thể kiên trì sống lâu tới vậy, chính là vì muốn đưa tuổi thọ của mình cho Hạ Minh, anh khát cầu kiếp sau được ở cùng cậu cùng sống cùng chết. Về phần là ai nói cho anh biết, đương nhiên là do Đại hòa thượng rồi. Phía sau sẽ là kết cục và phiên ngoại ngọt ngào.

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
2 Comments
Inline Feedbacks
View all comments

Your article helped me a lot, is there any more related content? Thanks!

liêm sỉ ơi đừng đi:>>

Ngược lắm

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.