Đường sinh mệnh chương 4

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 4: Nhớ rõ phải ghen

 

Năm thứ năm, Hạ Minh gặp được Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết. Hai người đứng vây quanh cậu, Hạ Minh ngồi xổm có chút buồn rầu, Bạch Vô Thường ngồi ở cạnh cậu cười hì hì, hỏi: “Có muốn đi theo chúng tôi không? Mỗi ngày chỉ lảng vảng ở đây thật nhàm chán mà.”

 

Hắc Vô Thường mặt không thay đổi cầm một quyển sổ màu đen, giải thích từng chữ cho cậu: “Trước đây địa phủ đại loạn, đường sổ mệnh chỉ sai, đáng lẽ hôm nay mới là ngày cậu chết. Vậy nên trách nhiệm đều thuộc về địa phủ, cậu có thể đề xuất một yêu cầu, chỉ cần không hại tới tính mạng con người thì địa phủ đều có thể đáp ứng.”

 

Nếu là năm năm trước nghe được điều này Hạ Minh chắc canh sẽ tức giận, chết sớm năm năm thì ai vui cho được. Nhưng nhìn thấy trong nhà treo toàn là hình của cậu, Hạ Minh có chút chua xót, nếu là năm năm sau mới chết, có phải Lục Lệ càng khó chấp nhận không, ở cùng nhau vui vẻ bao lâu thì khi mất đi càng thống khổ bấy nhiêu.

 

Bạch Vô Thường sờ sờ cằm, ra vẻ như ông cụ non nói: “Một con quỷ có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật giống như cậu đúng là không nhiều lắm.”

 

Hạ Minh do dự thật lâu rồi nói với Bạch Vô Thường: “Tôi có thể không cần rời khỏi đây được không?”

 

Bạch Vô Thường nhún vai nói: “Có thể, nếu không muốn đi thì ai cũng không thể ép cậu được. Chỉ là cậu làm thế sẽ tổn hại tới số mệnh kiếp sau của cậu, cậu chắc chắn chưa?”

 

Hạ Minh kiên định gật đầu, theo bản năng sờ chiếc nhẫn trên ngón tay.

 

Lúc Lục Lệ có tìm tòi học chữ Phạn, cậu đi theo sau cùng anh nghiên cứu nên hiểu rõ chữ khắc trên nhẫn là ‘Đừng rời khỏi anh’.

 

Cậu đã đồng ý với anh thì sẽ làm được, ở cạnh anh cho tới ngày Lục Lệ rời đi, không cần tới cậu nữa.

 

Bạch Vô Thường còn muốn khuyên nữa nhưng Hắc Vô Thường đã hiểu rõ, nhìn thấy người đàn ông tan tầm vừa trở về liền lôi kéo Bạch Vô Thường đi, Bạch Vô Thường vừa bị kéo vừa hô lên: “Nếu ngày nào đó cậu muốn đầu thai thì nhớ tìm chúng tôi!”

 

Hạ Minh thỉnh thoảng lại nghĩ có phải mình rời đi thì Lục Lệ sẽ chết tâm không. Tâm đã chết thì có thể tìm được một người khác, nhưng cậu không dám thử, cậu không muốn lại cảm nhận được sự tuyệt vọng tới mức không thể hít thở nổi của đêm hôm đó. Cậu sợ Lục Lệ thật sự sẽ ở một nơi nào đó cậu không nhìn thấy được yên lặng chết đi.

 

Năm thứ bảy, có một ngày Lục Lệ say được một nam sinh đưa trở về. Hạ Minh không ngừng nhìn nam sinh kia, nói là nam sinh vì cậu ta chính là học trò của Lục Lệ, đang độ tuổi thanh xuân phơi phới, làm việc luôn không nghĩ tới hậu quả, bốc đồng, liều lĩnh.

 

Hạ Minh biết nam sinh kia thích Lục Lệ, bởi vì cậu thấy được sự sùng bái và ái mộ trong mắt cậu ta giống cậu năm đó.

 

Hạ Minh không biết nên nói cảm giác của mình thế nào, giống như thấy được bản thân mình năm ấy, người như thế hẳn là có thể cho Lục Lệ một cuộc sống mới chăng? Hạ Minh mờ mịt nghĩ ngợi, dù trong lòng quặn đau cũng bị cậu cố ý bỏ qua.

 

Lục Lệ nằm ở trên sofa, Hạ Minh muốn đi đỡ anh, nam sinh kia cũng vươn tay dìu anh. Lục Lệ ngồi dậy, Hạ Minh chỉ có thể nhìn tay mình xuyên qua người anh, mà bàn tay da ngăm khỏe mạnh kia lại có thể vững vàng nâng anh dậy.

 

Hạ Minh có nghe Lục Lệ nói tối nay có bữa tiệc, nên anh đây là bị chuốc say sao? Lục Lệ nhỏ giọng nói gì đó, nam sinh nghiêng đầu lắng nghe, sắc mặt hơi đổi nhưng nhanh chóng nở nụ cười tươi như ánh mặt trời: “Thầy Lục, thầy say rồi. Thầy uống nước pha mật ong đi. Em giúp thầy xả nước tắm, uống xong thì đi tắm cho khỏe người.”

 

Ngón tay Hạ Minh không khống chế được mà run run, cậu nghe rõ Lục Lệ luôn gọi “Tiểu Minh… Bảo bối… Anh rất nhớ em…”

 

Nhưng vậy thì sao chứ, bản thân lại không thể chân chính ở cạnh anh. Nếu là người này… Lục Lệ sẽ hạnh phúc đi, dù sao cậu ta thật sự rất giống mình, cũng chỉ có ở độ tuổi thiếu niên này mới có thể bất chấp mà yêu dù biết rõ không thể được đáp lại.

 

Hạ Minh nhắm chặt mắt, không muốn nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Thật ra khi bị cởi cúc áo sơ mi, Lục Lệ đã thấy rõ người trước mắt nên né tránh người kia muốn tiếp tục cởi áo mình: “Trần Thiên, là em đưa thầy về sao? Cảm ơn em. Đã trễ thế này, em mau về đi.”

 

Trần Thiên ngẩng đầu, trong mắt ấp ủ dũng khí, nói: “Thầy, em…”, “Đừng để người nhà lo lắng, mau trở về đi. Nếu không về thì bạn gái em sẽ lo lắng.”

 

Trong mắt Trần Thiên lộ vẻ không tin được, cậu ta một mực theo đuổi thầy Lục, ngay cả đồng nghiệp của thầy cũng tạo cho cậu ta cơ hội, cậu ta không tin Lục Lệ không nhìn ra. Nhưng sự cự tuyệt trong mắt Lục Lệ lại chân thật đến vậy.

 

Dũng khí trong lòng bị người ta đâm thủng, Trần Thiên lui lại mấy bước, ấp úng hơn nửa ngày mới nói: “Vâng. Thầy Lục nghỉ ngơi sớm. Lần sau em sẽ tới.” Hạ Minh biết cậu ta chưa bỏ cuộc không biết nên vui không, vui vì Lục Lệ sẽ không còn cô đơn một mình một người nữa, hay là nên bi thương vì người bồi anh cuối cùng không phải mình.

 

Lục Lệ ngẩng đầu, không biết đang nói chuyện với Hạ Minh hay tự lẩm bẩm: “Cậu ta thật sự rất giống em, không hề lo lắng cũng không biết sợ hãi.. Nhưng mà.. cậu ta lại không phải em.”

 

Sau hôm đó, Hạ Minh hoàn toàn gạt bỏ sự tồn tại của mình. Tuy mỗi ngày đều ăn vạ ở trên lưng Lục lệ nhưng không bao giờ… chạm vào đồ điện nữa, cậu tự ngược mà nghĩ có lẽ chỉ khi để Lục Lệ ý thức được cậu đã mất rồi mới có thể buông bỏ phòng bị mà tiếp nhận tình yêu của người khác.

 

Lục Lệ đại khái cũng không tốt hơn cậu là bao. Mỗi ngày Trần Thiên đều tới đây, nấu cơm cho anh, giúp anh làm việc, Lục Lệ đuổi thế nào cũng không đi.

 

“Yo, sao lại tiều tụy như vậy rồi?” Một đôi tay xoa nhẹ đầu cậu, Hạ Minh nâng mắt lên nhìn người mặc đồ trắng ở trước mắt, phía sau quả nhiên là có nam nhân mặc đồ đen mặt than đi cùng.

 

Hạ Minh có chút hâm mộ, nhưng biết không thể trách ai được.

 

Bạch Vô Thường ngồi xổm trên đất, khoác tay lên cổ Hạ Minh. Mỗi lần Hắc Bạch Vô Thường đi câu hồn đều đi ngang qua thăm cậu, Bạch Vô Thường sẽ kéo cậu nói chuyện phiếm, dùng lời nói của Bạch Vô Thường chính là: “Chưa thấy qua một người đàn ông si tình như thế mà cũng chưa từng thấy con quỷ nào ngu như vậy.”

 

Bạch Vô Thường khuyên cậu: “Cứ ở đây nhìn anh ta quên mất cậu, không bằng…” Không bằng cái gì, Hạ Minh biết nhưng trong lòng lại luyến tiếc.

 

Bạch Vô Thường nhìn thiếu niên thật thà cùng chăm chỉ kia, lại nhìn dáng vẻ tiều tụy của Lục Lệ, đại khái cũng đoán được chuyện gì, thở dài một hơi.

 

Biết bản thân khuyên mấy Hạ Minh cũng không đi, đang định rời đi thì liếc nhìn nam nhân lạnh lùng ở phía sau, Bạch Vô Thường bĩu môi với Hạ Minh: 

 

“Thầy Lục đúng là người đàn ông tốt. Tôi đã thấy nhiều người vì tưởng niệm mà lưu lại du hồn nhưng chưa từng thấy tình huống nào giống của Hạ Minh. Nhiều năm như vậy mà vẫn một lòng, đúng là đáng nể.”

 

Nam nhân hắc y nghe thấy Bạch Vô Thường khen người đàn ông khác, trong mắt lóe tinh quang. Đúng là ba ngày không đánh nên giờ dám leo lên đầu ngồi. Trở về sẽ dạy dỗ em lại, dám ở trước mặt tôi mà nói về người đàn ông khác? Thật sự là chán sống rồi. Anh ta xoay người rồi kéo Bạch Vô Thường đi.

 

“Này này, anh đi nhanh như vậy làm gì? Vội đầu thai à?”

 

“Này! Để em xuống… Cầm thú! Để em xuống!”

 

Hạ Minh nhìn bóng người tan biến trong không khí, trên mặt hiện lên một tia ấm áp, quả nhiên có Hắc Vô Thường mới có thể trị được tên ngốc này.

 

“Rầm.” Trần Thiên ở trong phòng khách luống cuống tay chân làm rơi một khung ảnh. Lục Lệ ở trong thư phòng nghe thấy tiếng vang liền chạy ra ngoài, Trần Thiên và Hạ Minh cùng ngừng hô hấp. Lục Lệ tựa như không thấy Trần Thiên, tiến lên cẩn thận nâng khung ảnh lên, nhìn thấy khung ảnh không bị sứt mẻ gì mới thở phào nhẹ nhõm. Anh quay đầu lại, đôi mắt sắc bén trừng mắt nhìn Trần Thiên.

 

Trái tim Trần Thiên nặng nề như ngừng đập, khi thấy Lục Lệ vội vàng chạy tới nhưng không để ý tới cậu ta, Trần Thiên đã biết đáp án rồi.

 

“Thầy Lục, em xin lỗi.” Trần Thiên rất áy náy nhưng chưa từ bỏ ý định muốn biểu đạt suy nghĩ trong lòng, nói: “Thầy, thật ra em vẫn…”

 

“Trần Thiên, lại đây ngồi.” Lục Lệ cầm khung hình trên tay, cắt ngang lời cậu ta, hất cằm ý bảo ngồi ở đối diện, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt người đang cười trên bức ảnh.

 

Có lẽ vì làm rơi đồ của Lục Lệ nên Trần Thiên có chút lúng túng. Vẻ mặt Lục Lệ bình tĩnh như đang tâm sự với học sinh của mình, nói: “Trần Thiên, em chỉ mới 18 tuổi nên chưa được gặp nhiều người. Chờ sau khi em ra xã hội rồi sẽ thấy có nhiều người càng thích hợp với em hơn.”

 

“Thầy, em không phải là loại người đứng núi này trông núi nọ.” Nam sinh đỏ mặt vội vã giải thích cho chính mình.

 

“Ý tôi không phải vậy. Chỉ là tôi không phải người em muốn tìm.” Lục Lệ chỉ chiếc nhẫn trên tay: “Tôi cùng với em ấy đã ở bên nhau mười hai năm, trong tương lai cũng không có ý định tách ra.”

 

“Nhưng cậu ấy đã…” Trần Thiên há miệng thở dốc, nhìn thấy khóe miệng mang theo ý cười của Lục Lệ lại không thể nói nên lời.

 

Lúc Trần Thiên đi đã quay lại nhìn bức ảnh của Hạ Minh với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng hít thật sâu.

 

Đứng ở cửa, Trần Thiên nhìn người đàn ông dù bốn mươi tuổi nhưng vẫn anh tuấn kia, do dự một hồi rồi nói: “Thầy, nếu ngày nào đó.. quyết định tìm một người khác, hãy nói cho em biết.”

 

Lục Lệ lắc đầu, tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không.”

 

Trần Thiên cất bước đi, Lục Lệ xoay người trở về phòng khách, ôn nhu nói với không khí: “Đừng giận, bảo bối. Đừng ghen tị, cậu ta sẽ không tới nữa. Đi ra được không, mấy ngày rồi anh chưa được thấy em.” Câu cuối hơi nghẹn ngào, Lục Lệ dùng cánh tay che mặt, che đi một tia yếu ớt.

 

Ở nơi anh không nhìn thấy, anh được một người đang khóc sướt mướt ôm chặt, vừa khóc vừa nói: “Lục Lệ, sao anh lại ngốc như thế?”

 

“Đi ra được không? Em chính là một cái bình dấm chua rất bá đạo, nên đừng đem anh cho người khác nhé.”

 

Lục Lệ kể về chuyện khi cậu còn sống, đèn điện nhấp nháy, Hạ Minh vừa khóc vừa đánh thùm thụp lên người anh: “Anh mới bá đạo.” Đáy lòng lại nghĩ: Cho dù anh có quên em, em cũng không đi.

 

Hạ Minh ngốc, nếu anh thật sự quên cậu thì dù cậu không muốn rời đi cũng không thể không đi.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tiểu thụ thật sự không phải mít ướt tuy cảnh cậu ấy khóc hơi nhiều thật o(>﹏<)o

 

Hạ Minh: Ai cho bà ngược Lục Lệ nhà tui (^)

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
binance Empfehlung

Thanks for sharing. I read many of your blog posts, cool, your blog is very good.

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.