Đường sinh mệnh chương 3

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 3: Gả cho anh.

 

Đêm đó Lục Lệ không ngủ, anh vuốt ve ảnh chụp của Hạ Minh, trên ảnh Hạ Minh đang giương nanh múa vuốt, còn để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu.

 

Ở nơi anh không nhìn thấy, Hạ Minh đang cuộn người nằm cạnh anh, đầu dựa lên vai anh, khóc đến không thở nổi.

 

Hạ Minh nhìn móng tay bị mình cắn thế nào cũng không có thay đổi, nhớ tới sự thật mà cậu cố ý quên lãng..

 

Ngày này một năm trước, Hạ Minh xảy ra tai nạn, đợi đến khi Lục Lệ chạy tới bệnh viện thì bệnh viện thông báo cậu đã trút hơi thở cuối cùng. Lục Lệ ngồi chờ ở bệnh viện cả đêm nhưng cũng không chờ được Hạ Minh chạy tới cười tủm tỉm với anh, nói đó chỉ là chuyện đùa.

 

Nam nhân không khóc, hoặc có lẽ là anh khóc không được. Anh bình tĩnh tới mức không giống người mới mất đi người yêu. Anh làm xong thủ tục, an táng Hạ Minh ở mộ viên nước biếc cỏ xanh, rồi lại mua vị trí bên cạnh cậu, nói: “Đi chậm một chút, chờ anh.”

 

Anh tìm luật sư phán lái xe gây tai nạn mười lăm năm tù có thời hạn rồi tìm người mua một đám phạm nhân trong ngục ‘chiếu cố’ gã. Về phần gã ta có thể còn sống đi ra khỏi tù không thì không phải là chuyện Lục Lệ có thể quyết định.

 

Hạ Minh thật ra không phải là người chết trẻ. Khi còn nhỏ, cậu đã gặp được một Đại hòa thượng nói trong số mệnh của cậu có một kiếp nạn, nếu đi qua được thì sau này cả đời không bệnh không tai nạn, không qua được thì sống không thọ.

 

Lúc cậu theo đuổi Lục Lệ cũng hay chỉ cho Lục Lệ xem đường chỉ tay, nói đường mệnh cậu chỉ ngắn ngủn một đoạn, có thể một ngày nào đó sẽ không làm phiền anh nữa.

 

Lúc đó cậu đã bị sắc mặt khó coi của Lục Lệ dọa sợ, về sau cũng không dám nói tới chuyện này nữa. Khi đó chỉ nghĩ Lục Lệ cảm thấy cậu ăn nói hoang đường, hiện giờ ngẫm lại chỉ sợ là khi đó Lục Lệ đã thích cậu rồi.

 

Cho dù đã biết có kiếp nạn nhưng vẫn không qua được. Đã thế lại còn liên lụy tới Lục Lệ của cậu.

 

Nếu lúc trước không theo đuổi anh thì tốt rồi. Nếu vậy có phải bây giờ Lục Lệ đang giảng bài trên bục giảng, cười nhẹ từ chối ý muốn xin điện thoại của học sinh, cùng bạn bè ăn nhậu, còn có thể cưới một người vợ đảm đang, sinh một đám bé con đáng yêu, đợi đến khi về già có thể ngồi trên xích đu chơi với cháu chắt kể chuyện năm đó có một nam sinh vì thua cuộc mà bị bắt thổ lộ với ông tụi nó.

 

Chỉ có trời mới biết, lời tỏ tình ngày hôm đó chính là lời nói thật tâm của cậu nha.

 

Khóe miệng Lục Lệ mang theo ý cười, tựa hồ cũng đang nhớ tới Hạ Minh bối rối ngày ấy, vừa vuốt ve bức ảnh vừa lẩm bẩm: “Kỳ thật từ khi em trộm đi theo anh tới lớp, anh đã chú ý tới em rồi.” Anh giống như thấy được vẻ mặt ngạo kiều của Hạ Minh khi biết được chân tướng nên bật cười.

 

Cùng ngày, Lục Lệ bị sốt cao. Hạ Minh không biết nên tìm ai, chỉ có thể tìm Giai Giai ở cạnh nhà. Cô bé chạy tới nhà cậu thấy tình huống này thì thở dài, nhìn về phía Hạ Minh: “Anh có biết…?” Hạ Minh biết Giai Giai hỏi là cậu đã biết bản thân không phải người sống chưa, cậu gật gật đầu, bối rối hỏi: “Anh ấy phát sốt, anh phải làm gì giờ?”

 

Giai Giai nghĩ nghĩ, nói: “Chưa thấy con quỷ nào mà ngốc như anh. Anh chưa từng xem phim ma sao? Đến đây, đem tất cả sức mạnh của anh tập trung vào bàn tay rồi đặt lên trán anh ta để hạ nhiệt độ!” Chắc là mắt thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Hạ Minh quá ngu ngốc, cũng phát hiện bản thân ở đây không có tác dụng gì, cô hầm hừ kéo váy để lộ đôi chân trắng nõn đến mức trong suốt rồi đạp cửa sổ trở về nhà. Hạ Minh há miệng thở dốc, cuối cùng quyết định học theo cách mà Giai Giai nói, phát hiện lòng bàn tay thật sự tỏa ra khí lạnh giống như tủ lạnh nhỏ di động vậy.

 

Tới sáng ngày hôm sau, Lục Lệ cuối cùng đã hạ sốt, rốt cuộc không phải nghe Lục Lệ vô ý thức gọi tên cậu nữa, tim Hạ Minh tựa như bị mấy đao chém nát bươm, đau đớn khôn nguôi.

 

Nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng vì Lục Lệ vẫn dậy sớm. Hôm nay là cuối tuần không cần đi làm, anh bệnh nặng mới khỏi nên sắc mặt trắng bệch, đi đường còn không vững nhưng vẫn thay đồ nghiêm chỉnh rồi đi ra ngoài.

 

Hạ Minh lo lắng anh đi thăm mộ mình rồi lại tự hành bản thân nên đi theo anh ra cửa. Mặt trời bên ngoài khiến cậu chóng mặt, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

 

Cuối cùng vẫn là lo lắng chiến thắng, cậu đi chậm lại, nắm lấy bàn tay ấm áp kia an ủi. Dọc theo đường đi khiến Hạ Minh rất tò mò, không phải đường tới trường học cũng không phải tới mộ. Cho đến khi nhìn thấy tấm bảng lấp lánh ánh vàng kia mới thả tay anh ra, chép miệng tìm bóng râm ngồi xổm.

 

Lục Lệ vuốt ống tay áo, đây là lần đầu tiên anh bước vào nơi này với thái độ thành kính như vậy.

 

Hạ Minh ngồi đếm kiến dưới chân, ngồi xổm đau chân quá nên cậu dứt khoát ngồi xuống đất luôn. Không biết Lục Lệ đi vào bao lâu, mặt trời đã treo cao tới đỉnh đầu, Hạ Minh sắp chịu không nổi, toàn thân khó chịu vô cùng. Không phải cậu không thử đi vào nhưng vừa tới gần đã bị phật quang chặn bên ngoài.

 

Đợi tới khi người trong chùa lần lượt đi ra, Hạ Minh đếm không nổi nữa thì Lục Lệ mới đi ra. Hạ Minh ghé lên lưng anh, mơ mơ màng màng ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Dù sao em cũng không nặng nên anh chịu mệt chút cõng em về đi.”

 

Khiến Hạ Minh chân chính buông lỏng sự lo lắng là sau khi Lục Lệ đi chùa về thì tâm trạng không còn sa sút nữa, ngủ sớm dậy sớm, ăn cơm ba bữa đầy đủ, mỗi ngày còn chạy bộ mấy vòng.

 

Hạ Minh cảm thấy nguyên nhân lớn nhất hẳn là từ chuỗi hạt gỗ đàn hương. Hạ Minh có thể cảm nhận vòng tay đó có pháp lực, ban đầu cậu còn không dám tới gần nhưng sau đó phát hiện nó không có gây ra thương tổn gì tới cậu nên yên lặng đếm, tổng cộng có ba mươi hạt, nhìn hoài cũng không thấy có gì đặc biệt.

 

Điều đặc biệt duy nhất là ngón tay Lục Lệ không hiểu sao lại xuất hiện vết thương nhỏ. Hạ Minh đau lòng, từ khi ý thức được mình là quỷ rồi bị Giai Giai giáo huấn nhiều lần như là máu đầu ngón tay trân quý tới mức nào. Nhưng sau đó miệng vết thương vẫn không lành, kết vảy xong là bị vết thương mới chồng lên.

 

“Ý là nói chúng ta có thể duy trì trạng thái này là bởi vì có người sống nhớ mong chúng ta?”

 

Giai Giai gật đầu, sửa lại: “Không phải nhớ bình thường, mà là khát khao mãnh liệt hy vọng anh đừng rời đi, hy vọng anh còn sống.” Giai Giai nhìn ngón tay mình gần như hòa với không khí, cảm thấy có chút khổ sở.

 

Hạ Minh không biết nên vui hay nên buồn, vui là vì chồng cậu mỗi ngày đều nhớ tới cậu, làm đồ ăn cậu thích ăn, bật chương trình cậu thích xem, trong tủ quần áo vẫn để đồ của cậu, còn hay đặt mấy món đồ tình nhân vào tủ nữa.

 

Nhưng tất cả so ra đều không bằng khi nhìn thấy Lục Lệ về tới nhà rồi nói với không khí: “Anh về rồi.” Tâm tình chua xót khi nhìn thấy Lục Lệ kéo chăn lên vỗ về bên cạnh giống như cậu đang ngủ, lại càng đau đớn hơn khi thấy Lục Lệ nói luyên thuyên kể về một ngày của mình với không khí.

 

Nhìn thấy Lục Lệ theo thói quen ngây ngốc ở trong thư phòng ngắm nhìn bức hình của cậu, lâu lâu nhớ ra chuyện gì đó thì ngồi cười, Hạ Minh cũng sẽ cười theo, nhưng là vừa cười vừa khóc.

 

Giai Giai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mới đẩy đầu cậu: “Anh đó, nếu không muốn để anh ta nhớ anh thì đừng phá TV với đèn điện nữa.” Hạ Minh sau này mới biết được nước là con đường trung gian dẫn tới âm phủ, mà điện là thứ duy nhất mà quỷ đụng vào có thể sinh ra phản ứng.

 

Hạ Minh ừ ừ, nói mau tìm cách khiến Lục Lệ sớm quên mất cậu, hoặc là nói không cần nhớ cậu như thế nữa.

 

Ngày đầu tiên thực thi đã bị bể kế hoạch, Lục Lệ nhìn chằm chằm bóng đèn không chịu ngủ, sau đó còn liên tục gọi tên Hạ Minh. Cậu không biết anh đang hành hạ bản thân hay đang tra tấn chính cậu, đến khi cậu không chịu nổi phải tắt hết đèn đi.

 

Lúc đó Lục Lệ mới ngừng lại, nhẹ giọng nói với hư không: “Đừng bỏ lại một mình anh.” Thanh âm rất nhẹ tựa như tan biến trong không khí, nhưng Hạ Minh vẫn nghe thấy. Cậu ngồi ở đầu giường nhìn anh một đêm, dùng đầu ngón tay vuốt ve môi anh, người ta đều nói kẻ môi mỏng đều bạc tình, sao anh lại thâm tình đến thế.

 

Anh yên tâm, chờ tới khi anh tìm được người anh thích, em sẽ đi, em sẽ vui vẻ bởi vì tất cả những gì anh làm cho em đã là thứ tình yêu mà em không bao giờ dám mơ tới.

 

Những ngày sau vẫn bình đạm như vậy, Hạ Minh ở nhà chờ Lục Lệ về liền dính trên người anh. Ngày giống ngày bình thường như trước khi Hạ Minh gặp tai nạn. Giai Giai ban đầu không tán thành nhưng cuối cùng đành chịu, không biết nói gì.

 

“Em phải đi.” Hạ Minh ngây ngẩn, cậu nhìn thấy cả người Giai Giai hoàn toàn trong suốt, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời.

 

“Đừng buồn, quen biết anh, không.. là quen biết các anh khiến em rất vui.” Giai Giai nhìn thân thể Hạ Minh rõ ràng hệt như người sống, hoàn toàn không có gì khác kể từ lần đầu họ gặp mặt, mỉm cười: “Quý trọng thời gian, có lẽ các anh sẽ có một kết cục khác.”

 

Hạ Minh đè nén lại hốc mắt đã phiếm hồng, thật lâu sau mới phát ra âm thanh: “Kiếp sau phải là một cô gái khỏe mạnh đấy.” Giai Giai gật đầu: “Sẽ, kiếp sau em cũng tìm một người đàn ông thật tốt giống thầy Lục.”

 

Rồi tựa như ngày đầu gặp, Giai Giai nắm lấy mép váy trắng, hơi khụy gối xuống, giống như một cô công chúa kiêu hãnh luôn ngẩng cao đầu. Hạ Minh nhìn thân ảnh cô dần tiêu tán đi chỉ còn lại bóng trắng mờ nhạt, vẫy tay nói lời từ biệt.

 

Hạ Minh đi sang nhà bên cạnh, thấy đôi vợ chồng trung niên ôm em bé trong lòng chỉ vào bức hình của Giai Giai nói: “Con à.. gọi chị đi con.” Hạ Minh nhìn căn phòng trống, trên vách tường còn treo bức tranh mà Giai Giai từng vẽ, căn phòng công chúa màu hồng này đúng là phong cách Giai Giai thích nhất.

 

Hạ Minh thoải mái nở nụ cười, mỗi người đều có cách tưởng nhớ khác nhau, không muốn bạn trở về có lẽ là vì họ đã bắt đầu một cuộc sống mới, tưởng niệm chôn ở dưới đáy lòng. Thời điểm Giai Giai đi hẳn là rất vui vẻ.

 

Tới ngày giỗ của cậu năm thứ hai, Hạ Minh sợ Lục Lệ luẩn quẩn trong lòng làm ra chuyện gì nên vẫn cứ lo lắng.

 

Kết quả là Lục Lệ về sớm làm bàn đồ ăn ngon, còn mở chai rượu vang. Chờ tới thời điểm diễn ra tai nạn không may kia, Lục Lệ đột nhiên lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Hạ Minh giống như nghe thấy được tiếng tim mình đập suýt nhảy ra ngoài.

 

Lục Lệ quỳ gối, bình tĩnh nói với không khí: “Vốn năm đó đã nghĩ sau này phải mở một bữa tiệc thật lớn nhưng nếu bây giờ làm chắc sẽ bị người ta coi là bệnh thần kinh. Cho nên mang chiếc nhẫn này xem như em đồng ý gả cho anh được không?”

 

Hạ Minh vừa cười vừa trào nước mắt, cười nói: “Sao em mang được chứ. Nhanh đứng lên đi, trên mặt đất lạnh lắm.”

 

Lục Lệ giống như đoán được cậu đang nói gì, vô sỉ nói: “Em không đáp ứng, anh sẽ không đứng lên.” Hạ Minh dở khóc dở cười, chỉ có thể khống chế đèn nhấp nháy ba lần.

 

Lục Lệ khó có được cười thoải mái như thế, nói: “Anh sẽ xem đây như em nói em nguyện ý.” Nói xong lấy ra một tấm bùa bao lấy chiếc nhẫn, phun ngụm máu lên, rồi tấm bùa bốc lên mùi hương kỳ lạ và cháy tới khi toàn bộ hóa thành tro tàn.

 

Hạ Minh nhìn bản thân có thể chạm vào chiếc nhẫn bạc kia, bên trong có khắc chữ Phạn cùng tên viết tắt hai người, cậu lau nước mắt rồi ngoan ngoãn mang vào ngón áp út tay trái.

 

Lục Lệ cũng kinh ngạc, vốn nghĩ chỉ là tưởng nhớ nhưng anh lục trong đống tro kia vẫn không thấy chiếc nhẫn, “Đại hòa thượng thật sự không gạt người. Bảo bối của anh bị lỗ lớn rồi, biết vậy anh đã đốt cho em quần sịp chữ T.”

 

Lục Lệ vuốt cằm đùa giỡn với không khí.

 

Hạ Minh nín khóc mỉm cười, ngón tay xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay, cậu cũng là người có ‘gia đình’ rồi.

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
2 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
gate.io

After reading your article, I have some doubts about gate.io. I don’t know if you’re free? I would like to consult with you. thank you.

liêm sỉ ơi đừng đi:>>

Hể hạ minh chết r á:.<

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.