Đường sinh mệnh chương 2

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 2: Thật xin lỗi

 

Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Minh rời giường đã không thấy bóng dáng Lục Lệ đâu, chỉ để lại bánh sandwich làm sẵn. Hạ Minh nhớ tới nước mắt đêm qua, miệng lưỡi cảm thấy vô vị, chỉ ngồi yên trên bàn.

 

Cô bé nhà bên cạnh lại tới đây, ban ngày nhìn cô càng có vẻ trắng hơn, cô ngồi xuống bên cạnh Hạ Minh, dùng hai chân đá đá cậu, “Sao anh buồn bã thế?”

 

Cô nhìn hai tay trắng gần như trong suốt của mình rồi nhìn Hạ Minh tuy trắng nõn nhưng lại lộ ra thân hình khỏe mạnh thì có chút hâm mộ và ghen tị.

 

Hạ Minh nhìn ánh mắt của cô thì nghĩ chắc là vì thân thể cô không tốt nên không hay hoạt động? Quả thật hồi trước cậu có nghe hàng xóm nói có đôi vợ chồng giáo viên có một cô con gái ốm yếu nhưng cậu chưa từng thấy qua. Cậu cũng đang nhàn rỗi nên nói ra phiền não của mình.

 

“Giai Giai, em nói xem có phải là do anh ấy cảm thấy anh rất phiền, không quản nổi nên mệt mỏi phải không?” Hạ Minh vẫn canh cánh chuyện đêm qua ở trong lòng.

 

“Em chưa bao giờ nói chuyện yêu đương.” Giai Giai bĩu môi, lấy tay quấn lọn tóc dài của mình.

 

“Đêm nay anh sẽ không chọc anh ấy nữa.” Hạ Minh nghĩ, hai chân co lại, đầu tựa lên đầu gối cuộn người lại, nghiêng đầu nhìn cô bé đang vẽ tranh ở bên cạnh.

 

Đuổi cũng không đi, thôi cứ kệ cô bé vậy, dù sao cậu cũng đang rảnh rỗi chẳng làm gì. Giai Giai vẽ xong đưa cho cậu xem, nói thật bức tranh khá đẹp. Trên tranh có bé và cha mẹ cô bé, còn có một xe trẻ con nữa. Hạ Minh chỉ vào xe trẻ con rồi hỏi: “Ai vậy?”

 

Trên mặt Giai Giai hiện lên sự cô đơn, hơi nhếch miệng, tóc mái che khuất đôi mắt của cô, thật lâu sau cô bé mới lên tiếng: “Đây là em trai em.” Một lát sau mới vui vẻ nói: “Em ấy rất đáng yêu, sắp biết nói rồi.”

 

Hạ Minh nhàm chán lấy quả táo ném lên không trung, chậm rãi nói: “Lúc anh thích anh ấy là khi anh vẫn còn là học trò của anh ấy.” Giai Giai biết được cậu đang kể chuyện cũ của mình nên nghiêm túc lắng nghe, “Lúc ấy anh ấy vẫn là trợ giảng, bây giờ đã là phó giáo sư. Thời gian trôi nhanh quá phải không?”

 

“Trước khi gặp anh ấy, anh chưa từng thích ai, sau khi gặp rồi lại nghĩ sẽ không còn thích ai nữa.” Không biết Hạ Minh đang nghĩ gì mà khóe miệng cong lên thành nụ cười, “Anh ấy vẫn là bộ dạng cấm dục kia, kỳ thật rất muộn tao. Đợi sau khi anh tìm một nam sinh khác giả làm bạn trai mới kích thích anh ấy chấp nhận anh.”

 

“Sau đó thì sao?” Giai Giai tò mò hỏi.

 

“Sau đó à, thì sau đó anh vẫn luôn bị anh ấy quản cho tới giờ.

“Anh ấy rất ngốc. Rõ ràng là anh kéo anh ấy vào con đường này, vậy mà anh ấy lại chạy tới nhà anh, còn bị đánh nữa chứ.” Hạ Minh nhớ tới chuyện kia, khóe mắt hơi phiếm hồng.

 

“Thật ra ba mẹ anh đã sớm bỏ mặc anh, bọn họ đều đã có gia đình riêng của mình. Chỉ là vì hai người kia cảm thấy mất mặt nên không muốn bọn anh ở cùng nhau.”

 

Hạ Minh nghĩ tới cha mẹ luôn lạnh nhạt với mình, cảm thấy bất đắc dĩ nên thở dài. Giai Giai thông cảm nhìn cậu, nói như vậy cha mẹ cô vẫn đối xử rất tốt với cô.

 

Hạ Minh xoa đầu cô nói: “Cho nên mau về nhà đi. Nếu không cha mẹ em sốt ruột thì sao?”

 

Tâm tình Giai Giai tốt lên, nắm lấy tà váy chào cậu kiểu thục nữ rồi nhanh như chớp chạy về nhà. Hạ Minh bật cười, thật đúng là trẻ con. Cậu nhớ lại khoảng thời gian hai người ở cùng nhau, bất giác thời gian trôi thật nhanh, đợi khi cậu tỉnh lại thì mặt trời đã lặn rồi.

 

Nhìn thấy thân ảnh cao lớn ở dưới lầu mở cửa vào nhà, tất cả cảm xúc không vui trong lòng Hạ Minh đều bay đi.

 

Nghe thấy cửa mở khóa, Hạ Minh chạy tới nhào lên người anh, Lục Lệ vẫn đứng thẳng bất động. Hạ Minh ủ rũ, nếu là lúc trước Lục Lệ sẽ ôm lấy cậu xoay vòng rồi hôn cậu cho tới khi Hạ Minh đỏ mặt không thở nổi. Trong lòng nghĩ nghĩ rồi chủ động dán môi lên cánh môi mỏng kia, cũng may Lục Lệ không bị hấp dẫn, đôi môi khẽ mở, nhẹ giọng nói: “Anh về rồi.”

 

Thanh âm hơi khàn nhưng vẫn tràn đầy ôn nhu cùng chân thật. Hạ Minh lại hung hăng hôn má anh rồi đỏ mặt chạy mất đến khi Lục Lệ gọi cậu ăn cơm, trong lòng ảo não nói: “Sao càng ngày càng thẹn thùng như vậy nhỉ.”

 

Nhìn thấy trên bàn đều là món mình thích, tâm tình bị treo lên cả ngày của Hạ Minh mới buông xuống. Vẫn là thầy Lục không nỡ nhìn thấy cậu khổ sở, chắc là do gần đây công việc mệt mỏi, Hạ Minh quyết tâm đêm nay nhất định sẽ ngoan ngoãn, không nháo loạn.

 

Nhưng Lục Lệ ăn ít quá, đồ ăn trong bát cậu còn nhiều hơn anh ăn. Hạ Minh bất mãn nhíu mày, gần đây anh cũng gầy đi, sắc mặt cũng không tốt lắm.

 

Hạ Minh tối nay thực ngoan, không tranh giành TV với thầy Lục, cũng không lộn xộn tắt đèn nhưng tới 1 giờ sáng rồi mà thư phòng vẫn còn sáng đèn. Hạ Minh tức giận vào thư phòng, vừa trách anh không quan tâm tới chính mình, vừa tắt máy tính biểu thị sự tức giận của mình.

 

Lục Lệ có chút sững sờ, xoay đầu chôn mặt lên khuỷu tay, dáng vẻ yếu ớt này khiến tim Hạ Minh phát đau. Cậu đi tới phía sau lưng Lục Lệ, tay xoa bóp vai anh, nhẹ giọng nói: “Thật sự là mệt tới vậy sao?”

 

Thanh âm Lục Lệ khàn khàn vang lên: “…Anh không sao.” Hạ Minh không nháo nữa, nằm úp sấp trên lưng anh cùng Lục Lệ hơn nửa giờ. Tới khi cậu không chịu nổi mới tắt đèn, trong bóng đêm vang lên tiếng cười trầm khàn của Lục Lệ, tâm tình có vẻ tốt lên nhiều.

 

Hạ Minh khẳng định gần đây Hạ Minh không bình thường, Giai Giai nhàm chán bứt cánh hoa, câu được câu không đáp lời cậu: “Vậy anh phải đi sắc dụ anh ấy.” Tai Hạ Minh đỏ lên, có chút tạc mao: “Gần đây em xem cái gì vậy?”

 

“À, chính là truyện tranh 18+ trong phòng anh đó.” Giai Giai tùy ý đáp.

 

Hạ Minh đỏ bừng mặt, đỉnh đầu như có thể thấy được khói đang bốc lên, đó là do hồi trước muốn theo đuổi thầy Lục nên mua về đọc tham khảo, sao lại bị cô bé này mò ra được rồi.

 

“Ai, vấn đề là hiện giờ không có cơ hội.” Gần đây Lục Lệ bận nhiều việc, ngay cả lịch học cho khóa sau cũng có nữa. Lục Lệ trước kia chưa bao giờ mang công việc về nhà, cũng không ôm đồm việc bao đồng, nhưng giờ thì sao? Ở thư phòng ngồi tới khi cậu chạy tới tắt đèn mới chịu đi ngủ. Tơ máu dưới đáy mắt cũng ngày càng nhiều, mặc dù ở trong mắt Hạ Minh thì anh vẫn rất đẹp trai nhưng quá tiều tụy rồi.

 

Nhất là hôm nay, ngoài kia bầu trời âm u bắt đầu mưa, mà Lục Lệ còn chưa về nhà. Hạ Minh lo lắng chờ ở nhà, gọi cho Lục Lệ thì không nghe, gọi trường học cũng không ai nhận.

 

Hạ Minh muốn tìm người nhưng không biết tìm nơi nào. Cậu chỉ có thể lo lắng ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, tới khi mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm không ngừng vang lên, đồng hồ trên vách tường đã chỉ tới 1 giờ đêm.

 

Cửa mở, Lục Lệ lảo đảo ngồi xuống trước cửa, toàn thân ướt đẫm, tóc bị ướt dán lên trán lộ ra khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, môi khô khốc nứt ra.

 

Hốc mắt Hạ Minh nóng lên, muốn tới kéo anh nhưng túm không được, trên người anh trộn lẫn mùi rượu, Hạ Minh cảm thấy bản thân nên tức giận nhưng không hiểu sao nước mắt lại như hạt châu lăn xuống trên má. Hạ Minh hít mũi, gọi tên Lục Lệ: “Lục Lệ, Lục Lệ, thầy Lục, đừng ngủ chỗ này nữa, mau vào phòng đi.”

 

Lục Lệ giống như nghe thấy lời cậu nói, hơi cử động thân mình nghiêng ngả đi về phía phòng tắm. Hạ Minh nhìn thấy anh xối nước mới yên tâm về phòng nhưng trong lòng loạn như mớ bòng bong.

 

Trong lúc cậu miên man suy nghĩ, Hạ Minh bỗng cảm thấy tim mình như bị bàn tay nào đó hung hăng bóp mạnh, suýt nữa không thở nổi. Cậu ngẩng đầu lên, trong phòng tắm chỉ còn tiếng nước chảy, Hạ Minh chạy vọt vào phòng tắm thấy cả người Lục Lệ chìm trong bồn tắm, nước dâng lên tràn ra ngoài rồi nhưng người kia không có ý muốn sống nữa. Hạ Minh muốn tiến lên nâng anh dậy nhưng phát hiện bản thân không có tí sức lực nào, chỉ có thể không ngừng kêu tên Lục Lệ: “Lục Lệ, Lục Lệ, Lục Lệ, anh không thể xảy ra chuyện gì!”

 

Lục Lệ ở dưới nước như nhìn thấy khuôn mặt mà anh ngày đêm nhớ mong, tự giễu nhếch khóe miệng, chẳng lẽ nước có thể thông với âm phủ sao? Anh từng là người theo thuyết vô thần, hiện giờ anh lại hy vọng thế giới này thật sự có linh hồn tồn tại, chỉ là người trên mặt nước kia không ngừng gọi tên anh, tiến vào tai anh chỉ còn mấy tiếng bị đứt quãng, Lục Lệ ở trong lòng thầm gọi cái tên mà một năm này không dám gọi: “Hạ Minh.”

 

Anh bị sặc nước nên theo bản năng bật dậy. “Hạ Minh!” Nhưng trước mắt chỉ là một mảnh không khí. Lục Lệ muốn chạm vào khuôn mặt của Hạ Minh nhưng cánh tay không có chút lực buông thõng xuống, anh dựa vào tường không ngừng ho khan, cơ hồ như sắp khóc.

 

Trên mặt Hạ Minh đã ướt đẫm, nước mắt trong suốt chảy xuống trên tay Lục Lệ rồi lại xuyên qua tay anh nện xuống mặt đất.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Trước nhiều ngược thì sau sẽ càng ngọt. Moa moa ~ Cầu bình luận ~ =v=

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
liêm sỉ ơi đừng đi:>>

Chịn hay vậy ma ko ai cmt lun *cmt vì nghe lời cầu của tg* :33

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.