TL 8

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 8: Muốn
Kiro nửa tàn phế, đương nhiên không thể ra cửa, nhưng cô thân tàn chí kiên, nỗ lực ở nhà vịn tường bước đi.
Trong lúc cô không chú ý làm vỡ một cái chén hai cái đĩa, đá ngã con mèo nhà Bạch Dục Nhiên, va phải chồng đĩa CD trên giá. Theo hiệu ứng quân bài domino, tiếp theo cô cùng đống sách lộn xộn ngã ra sàn nhà. . .
Kiro học bước đi không được, trái lại làm cho khắp nơi tàn tạ. Dù cô còn làm cho phòng ngủ loạn hơn, nhưng đối với lòng tốt chịu thu nhận giúp đỡ của con quỷ nghèo yếu ớt Bạch Dục Nhiên, lúc này cô cũng cảm thấy có tý áy náy. 
Mệt mỏi ngồi dưới đất, cô đã quen với đau đớn của vết thương, có đau lần nữa, chỉ cần khi cơn đau phát tác điều chỉnh tốt hô hấp, cái cảm giác đau đớn cùng đến cùng đi sẽ dễ chịu hơn chút.

Hôm qua đi được hai bước, ngày hôm nay đã có thể phá tung nhà Bạch Dục Nhiên, đây là một tiến bộ rất lớn.
“A . . .” Kiro cảm thấy con mắt vô cùng đau đớn, cầm CD rơi trên mặt đất lên soi vào mắt trái, trong mắt ngập tơ máu, dáng vẻ khủng bố.
Quả nhiên theo thời gian, không thể tiếp tục dùng nó..
Nhưng nếu như không có thay đổi. . .
Kiro dùng hết sức lực cuối cùng đứng lên, đi đến phòng vệ sinh.
Chờ Bạch Dục Nhiên bán nhan sắc nhận năm trăm đồng tiền, đi chợ mua hai túi lớn nguyên liệu nấu ăn và bia về nhà, đẩy cửa, tưởng nhà bị trộm, hai túi đồ trong tay đồng loạt rơi xuống đất — không thể như vậy, cô mới kiếm được tiền về, nghĩ được sống rồi, vừa mở cửa nhà lại có lý do chết.
Ông trời hà tất phải vậy?
“Cô về rồi à?” Kiro từ phòng vệ sinh thò đầu ra.
Bạch Dục Nhiên nhất thời có chút hoảng hốt, cả ngày hưng phấn nên quên mất trong nhà còn có một vị con ông cháu cha ở.
Bạch Dục Nhiên xưa nay đều ở một mình, kể cả có bạn bè tình cờ đến chơi, nhưng chưa bao giờ ở qua đêm. Bạn của cô còn thích không gian riêng tư hơn cô. Vì thế, Bạch Dục Nhiên từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên khi về nhà nghe được tiếng người hỏi thăm mình.
“Nhanh lên một chút . . . Lại đây giúp tôi xuống. . .Đừng có đứng đực ở đấy.”
“Cô lại đi vệ sinh hả?”
“Phí lời, mỗi ngày đều bài tiết mới là con người!”
“Nhưng nhà vệ sinh đó . . .”
Kiro hai mắt một phen, trong cổ họng phát ra âm thanh của dã thú: “Phải! Tôi cũng vậy, theo cô cùng nhau luyện khinh công, cô nhẫn tâm hỏi vấn đề này với một người tàn tật ư?”
“. . . Vậy cô mặc quần vào,tôi dìu cô.”
Kiro cười vui vẻ: “Ây da, Bạch tiểu thư cũng thật là khó lường, trước thì vừa kéo vừa phá quần tôi, hai chân người ta cũng bị cô chơi lăn qua lộn lại, bây giờ ra vẻ rụt rè cũng quá giả tạo đi?”
“Được thôi, cô cởi quần ra, tôi tới.”
“. . . Muốn chết phải không?”
Bạch Dục Nhiên kéo cánh tay Kiro, giờ mới hồi hồn: “Thế nên trong nhà loạn như vậy không phải bị trộm, mà do cô làm?”
Kiro nói: “Nhà cô quá loạn, đồ vật để chồng chất bất quy tắc, tôi đi bừa thì nó thành như vậy.”
“. . .” Bạch Dục Nhiên hết cách, rõ là chả có tý tính khí nào.
May hôm nay tâm trạng Bạch Dục Nhiên rất tốt, cũng lười cùng Kiro tính toán nhiều. Thu xếp giường cho Kiro xong, rồi cất đồ ăn vào tủ lạnh, bắt đầu dọn dẹp, nửa giờ sau đã dọn dẹp xong xuôi mọi thứ. 
“Này, có bia, cô uống không?” Bạch Dục Nhiên mở tủ lạnh, khí lạnh ập vào mặt, nhưng lại vui vẻ.
“Bia? Thứ đó khó uống lại căng bụng, không uống nổi.”
Bạch Dục Nhiên mở một lon bia, uống một ngụm lớn: “A! Thật mát mẻ! Uống ngon tuyệt! Quá sung sướng!”
“. . .”
“Uống một hớp, tinh thần lên gấp trăm lần! Mùa hạ không có thứ này sao sống được!”
“. . . Ờ, Tiểu Bạch, cho tôi một lon.”
“Hả? Cái thứ này khó uống lại căng bụng đồ vật làm sao có thể cho ngài uống đây?  Uống rồi không tốt cho cơ thể.”
” Uống hại thân thể tôi miễn cô tội chết.”
Bạch Dục Nhiên “Hừ” một tiếng, lấy bia trực tiếp vứt cho Kiro. Từ trước đến giờ, người khác đều theo lễ nghi, ung dung thong thả, từ từc hậm rãi rót rượu cho Kiro, trong quan niệm của Kiro không có cái kiểu thưởng thức rượu dã man như vậy, bất thình lình run lên, suýt chút nữa không nhận được. 
“Cô trước uống chút, tôi đi nấu cơm.”
“Ừm.”
Kiro bật nắp, uống một hớp – quả thực rất sảng khoái!
Cô thấy bóng lưng Bạch Dục Nhiên tóc dài buộc lên, đeo tạp dề, cảnh tượng trùng lặp lại mơ hồ hiện lên.
Cô nhớ tới câu trong trang nhật ký:
Thân tôi vẫn sống trong đêm đen, chờ ánh sáng có thể rọi sáng tôi.

Bạn đến trước mặt tôi, bạn tỏa sáng . . .
Bạch Dục Nhiên nấu cơm, lấy lạp sườn ở đỉnh của đống lạp sườn được xếp thành hình chữ thập, rán lửa nhỏ trong một cái nồi, lạp sườn nở ra, giống như con bạch tuộc nhỏ. Bạch Dục Nhiên vừa hát vừa rán lạp sườn, bên cạnh là nồi nước xương sườn.
Cô rất nhớ xương sườn, chẳng qua là thịt lên giá, lâu rồi cô không mơ như thế này.
Cũng chỉ có tiểu Mạnh tốt nhất, mỗi lần tiểu Mạnh tới đều mang cho cô rất nhiều thức ăn ngon. Tuy rằng Bạch Dục Nhiên có khi cũng không quá xấu hổ, nhưng tiểu Mạnh đam mê nhiếp ảnh, mỗi lần Bạch Dục Nhiên đều miễn phí làm người mẫu cho cô ấy. Bạn bè tốt mà bàn bạc về tiền thì tổn thương tình cảm, nhưng bàn về tình cảm lại tổn thương tiền, cách tốt nhất chính là trao đổi cùng giá trị.
Tính ra tiểu Mạnh du quốc cũng được một thời gian rồi, đến lúc nào mới có thể trở về đây?
“Này.” Kiro không biết lúc nào vịn tường đi tới,”Nước xương của cô sôi rồi, đun nữa là đun khô nồi luôn.”
Bạch Dục Nhiên cả kinh, nhanh chóng tắt lửa đun nồi xương, Kiro thuận tay lấy đũa gắp một miếng lạp sườn trước mặt, nhâm nhi thưởng thức: “Ừm, vị không tệ, ngoài giòn trong mềm, có mùi thịt.”
“Đó là.” Bạch Dục Nhiên rất tự hào, “Đây cũng không phải là một chuỗi khối tiền của bún thập cẩm cay.”
“Chỉ có những thứ này sao?”
“Đều có xương sườn rồi còn có bao nhiêu tố cầu?” Bạch Dục Nhiên đặt nồi xương sườn lên bàn đa năng, “Đúng, tôi nghĩ đến rồi, nhà Tô nhị tiểu thư là phú khả địch quốc, sự xa hoa của Tô gia quả thực sánh ngang với cung Đại Minh, nói vậy bàn ăn nhà Tô nhị tiểu thư chắc dài đến hai mét nhỉ? Muốn ăn món bên kia cũng phải vượt qua mấy con người?”
“Cô nghèo.” Kiro gắp một miếng lạp sườn nhét vào miệng Bạch Dục Nhiên, “Cô mau ăn đi.”
Bạch Dục Nhiên không nghĩ Kiro lại đột nhiên ra một chiêu như vậy, bỗng chỉ số thân mật bị phá vỡ, làm cho mặt sau nàng còn có một chuỗi nhổ nước bọt đều bị miếng lạp sườn bạch tuộc nhỏ đè trở lại.
Đầu ngón tay Bạch Dục Nhiên kề sát ở trên môi mình, con ngươi kỹ càng từng li từng tí liếc bóng lưng Kiro. Ừ, lạp sườn làm vẫn ăn thật ngon, tay nghề cô ấy làm không tồi? Không đúng. . . Lạp sườn này rõ ràng chính tay Bạch Dục Nhiên cô làm mà . . .
Kiro chống bàn khó khăn ngồi xuống, Bạch Dục Nhiên lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào Kiro đã tùy ý khoác lên người đồng phục thời trung học của mình. Áo khoác đồng phục rất  không thành ý trong chiếc áo phông cổ tròn màu trắng, vì thế mà Kiro nửa người dưới cũng rất phóng khoáng chỉ mặc một cái quần lót. Đùi phải dán băng gạc nhìn qua vô cùng bắt mắt.
Bạch Dục Nhiên đặt đĩa lạp xưởng lên bàn, rồi đặt thêm hai bát cơm nữa.
“Tôi ăn.” Kiro mời trước khi ăn. Đừng tưởng bình thường cô nói chuyện làm việc tác phong có chút đen, Bạch Dục Nhiên cũng từng thấy được mặt tàn bạo của Kiro, nhưng bây giờ người tao nhã nhai kỹ nuốt chậm ngồi đối diện cô là ai?
Ngoại trừ khí chất tàn ác, nhìn cách ăn uống chậm rãi của Kiro thì đích thực là tiểu thư con nhà gia giáo giàu có. Một bữa cơm, Kiro không lãng phí một hạt cơm nào, nghiêm chỉnh đặt bát xuống, bát nhìn qua sạch sành sanh như thể chưa hề được dùng. Bàn trước mặt cô cũng không có bất kỳ vết bẩn nào.
Bạch Dục Nhiên chú ý tới chi tiết này, hỏi “Gia giáo nhà cô có phải là vô cùng nghiêm?”
“Vậy phải xem thuộc phương diện nào.”
“Còn phân phương diện khác nhau?”
“Về lễ nghi xã giao thì tương đối nghiêm khắc, từ bé, thuật đánh nhau cũng là ép buộc phải học.”

“Thế có cái gì không nghiêm ngặt?”
Kiro liếc mắt nhìn Bạch Dục Nhiên, thấy khuôn mặt trắng trẻo non nớt dáng vẻ nghi hoặc rất thật, bỗng muốn khiêu khích cô.
Thân thể Kiro chìa ra trước, ngực kề sát lên mặt bàn, âm thanh cố ý ép thành khàn khàn: “Cô thật sự muốn biết sao?”
Bạch Dục Nhiên nhìn cô hơi nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
“Nói chứ. . .” Bạch Dục Nhiên không biết tại sao cổ họng đột nhiên hơi ngứa, làm bộ lơ đãng hắng giọng một cái.
“Đối với đời sống riêng của tôi, bố mẹ tôi và chị gái bình thường đều không hỏi đến.”
“Đời sống riêng . . . Lẽ nào cô không hạn chế chút nào cuộc sống của chính mình sao?”
“Không biết.”
“Hả?”
Kiro vuốt bụng mình, nói: “Tôi ấy à, trên căn bản, nhìn thấy thích cũng có cảm giác rất đói, hận không thể một hớp ăn sạch đối phương.”
Bạch Dục Nhiên cảm thấy cái đề tài này không thể tiếp tục nữa rồi, cô bắt đầu chuẩn bị thu dọn bát đũa.
“Hoặc là làm cho đối phương đến ăn tôi.”
Bạch Dục Nhiên bê bát đĩa, quay đầu lại xem Kiro, Kiro đang nhìn mình. 
Đề tài liền dừng ở đây, thật sự không cần tiếp tục nữa.
Bạch Dục Nhiên cũng không phải là trong sáng, phải biết rằng cô đã lăn lộn trong cái vòng tròn này, biết là vòng tròn gì.
Cô đã từng thấy hai người mẫu ở cuối hành lang, cởi sạch đồ làm tình, cũng đã thấy bạn mình ngồi trong góc phòng thay quần áo hít heroin, mà cả hai lần người ta còn mời cô . . .
Cô cũng không bảo thủ, chỉ là rất đáng tiếc, cô vẫn muốn giữ mình trong sạch.
Sinh hoạt như thế đúng là có phần không hợp với cô.
Nhoáng cái là đến buổi tối.
Lúc Bạch Dục Nhiên rửa xong bát, vào nhà tắm rửa tay bằng xà phòng thơm, khó tránh khỏi hồi tưởng lại vẻ mặt Kiro.
Dưới hai bên khóe mắt đều có một nốt ruồi như là nước mắt vậy, thật không hợp với dáng vẻ lúc nheo mắt nhìn người tý nào. . . Có điều trông rất đáng yêu ? Nhớ tới lúc lấy đạn, mắt Kiro cũng lấp lánh ánh lệ.
Nghĩ đi nghĩ lại Bạch Dục Nhiên không tiếng động mà cười rộ lên.
Bạch Dục Nhiên rửa tay xong, phát hiện trên bồn rửa tay có một cái một bình nhỏ. Cô cầm lên nhìn, bên trong chứa một ít nước, có hai mảnh rất mỏng trong suốt giống kính sát tròng. Nhưng cảm giác lại không giống kính sát tròng lắm, Bạch Dục Nhiên lấy một mảnh trải lên lòng bàn tay, chăm chú tỉ mỉ nhìn, cô có thể thấy được màu lam nhạt trên mảng mỏng đó, mạch máu nhỏ với lưới vân. 
Đây là cái gì? Hẳn là đồ của Kiro đi?
Đầu Bạch Dục Nhiên với tốc độ ánh sáng, bỗng nhớ tới một chuyện.
“Chà chà, còn mang theo ảnh bên người. Bạn cô thân hình không tệ, A Mậu, cô nhìn xem, có thuộc loại hình cô thích không?”
Không sai, lúc cô ấy đang xem bức ảnh trên mặt dây chuyền của Kiro, chính xác đã nói như vậy. 
Lẽ nào cô ấy . . .

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.