STNQDD 5

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 5

Đây là khu pub gia đình sau phố, rất lờ mờ, thích hợp làm một ít chuyện không đứng đắn mà phóng đãng, lọt vào tai cũng là  những tiếng rên rỉ mập mờ không đè nén được.
Tô Thấm Hảo không loại người sẽ đỏ mặt thẹn thùng vội vàng chạy đi, cô đứng ở cửa ngõ, mất hứng lông mày nhíu lại, cũng chưa có ý rời khỏi, đánh nhau quấy rối chuyện tốt hồn nhiên chưa bị phát hiện của những người này, bất mãn mắng chửi những người chỉ e cho rằng nghe không được.
Nhưng Tô Thấm Hảo quên, với thủ đoạn theo dõi cao siêu của cô, mà lại không thấy Lam Tích, chỉ có thể một nguyên nhân.
Lam Tích phát hiện nàng bị theo dõi rồi.
Tô Thấm Hảo vừa nghĩ đến điểm này, theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, hướng bên cạnh vội vàng lóe lên.
Gần như là đồng thời, bên tai Tô Thấm Hảo truyền đến một tiếng động khẽ ‘Bịch’.
Là âm thanh của thân kiếm chém ra.
Lam Tích cũng không phải trốn khỏi cô, trái lại, nàng ở ngay bên cạnh Tô Thấm Hảo.
Lam Tích tựa vào bên trong bóng tối của vách tường, yên lặng chờ, nàng thấy Tô Thấm Hảo đi đến trước mặt mình, nhưng nàng lại không hề động, nàng núp trong bóng tối, giống như cùng bóng đen hòa làm một, làm cho người ta khó có thể phát hiện.
Lam Tích muốn nhìn rõ người theo dõi nàng là ai, mình có quen biết hay không, bởi vì không xác định được đối phương là người nào cho nên Lam Tích không dám coi thường mà làm bậy.
Nhưng mà nơi này quá tối rồi, căn bản thấy không rõ mặt của đối phương, cho nên nàng thay đổi chủ ý.
Nàng quyết định giết người này.
Lam Tích không chút do dự.
Nàng sờ thân kiếm ở phía sau eo, sau đó nhắm ngay Tô Thấm Hảo đánh tới.
Thời điểm thân kiếm chém ra lực đạo rất lớn, nếu như lần này Tô Thấm Hảo trúng, đảm bảo sẽ bị đâm xuyên thấu.
Cũng may nhờ sự nhạy cảm của sát thủ phát hiện ra nguy hiểm mà cứu Tô Thấm Hảo một mạng.
Tô Thấm Hảo hoàn toàn có thể xác định,người ra tay với cô là Lam Tích.
Lam Tích thấy phát đầu không trúng, lập tức chuyển thanh kiếm sang tay kia hướng về phía Tô Thấm Hảo né tránh mà đâm thêm một nhát, lần này Tô Thấm Hảo không tránh được, trên lưng vẽ ra một vết thương thật dài.
Tô Thấm Hảo có mang súng a, bọn hắn là những người nào, nếu như không mang theo vũ khí tùy thân sẽ cảm thấy không an toàn, nhưng mà Tô Thấm Hảo không muốn cầm súng nhầm vào Lam Tích, cô không lấy ra súng của mình, chẳng qua là trốn không ngừng.
Nhưng Lam Tích tất nhiên không có suy nghĩ nhiều như Tô Thấm Hảo, mỗi chiêu nàng đều không lưu tình, ý đồ rõ ràng.
Tô Thấm Hảo cảm giác được sát ý của Lam Tích, vết thương trên người nàng càng ngày càng nhiều, máu nhiễm đỏ cả quần áo, nếu tiếp tục như vậy nữa, người thua thiệt chính là cô.
Tuy vậy, nhưng cô vẫn là không móc súng, chỉ trốn, giống như tự tìm cái chết.
Các nàng sinh tử giao tranh ở bên cạnh, không tạo ra âm thanh lớn, người khác nghe thấy còn tưởng rằng trêu đùa tán tỉnh của tình lữ. 
Một chiếc xe từ con đường phía trước chạy qua, đèn xe chói mắt soi sáng tới đây, trong nháy mắt thông qua ánh sáng của thân kiếm mà Tô Thấm Hảo thấy rõ khuôn mặt Lam Tích.
Nửa bên mặt Lam Tích hồng hồng, rõ ràng là bị đánh.
Tô Thấm Hảo thoáng chốc trong lòng tràn đầy lửa giận, cô không hề trốn, nắm chặt thanh kiếm, mặc kệ máu chảy thẳng xuống từ bàn tay bị cắt, Tô Thấm Hảo thoáng cái vọt tới trước mặt Lam Tích, nắm cằm của nàng.
“Là ai đánh cô?” Tô Thấm Hảo căm phẫn hỏi, hơi thở của cô rơi trên mặt Lam Tích, mang theo nhiệt độ.
Khoảng cách hai người gần như vậy, cô lại mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ bị Lam Tích nhận ra.
Cuối cùng Tô Thấm Hảo cũng hiểu rõ điểm ấy, đầu còn chưa đến mức bị tình cảm làm cho hôn mê, cô hỏi xong những lời này trong lòng lập tức gõ vang lên cảnh báo, Tô Thấm Hảo lập tức buông lỏng tay, lui ra phía sau một bước, ẩn nấp trong bóng đêm.
Lam Tích yên tĩnh đứng tại chỗ, không có ý định đuổi theo.
Lam Tích thu kiếm để lại sau thắt lưng, có chút cau mày không biết suy nghĩ cái gì.
“An Nhiên, An Nhiên!” Là âm thanh của Tần Trạch đuổi tới, nghe cách đó không xa, Lam Tích đi ra đầu ngõ, Tần Trạch thấy nàng, lập tức đã chạy tới gắt gao ôm lấy nàng: “Là anh sai rồi, An Nhiên, là anh sai rồi, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh…”
“Em không trách anh a” An Nhiên khẽ nghẹn ngào, nhưng vẫn để cho Tần Trạch ôm.
Cùng với Tần Trạch rời khỏi , Lam Tích ý vị thâm trường mắt nhìn bóng tối lờ mờ phía sau. 
Đợi thân ảnh hai người rời khỏi, một người từ hẻm nhỏ tối mờ phía sau mới đi tới, nhìn hướng bọn họ rời đi không khỏi ngây người.

Một đêm như vậy ai cũng không có cách nào mà yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Tô Thấm Hảo ngậm điếu thuốc, quấn băng gạc lên cánh tay, vừa nhìn vào laptop, chỗ vết thương trên lưng chờ băng bó lại còn lộ ra ít huyết sắc, nhưng Tô Thấm Hảo cũng chưa định xử lý ngay, bởi vì tầm mắt của cô một giây cũng không rời khỏi màn hình laptop.
Bên trong màn hình, Lam Tích đang cầm khăn lau thân kiếm, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
Nửa bên mặt Lam Tích đã đã không còn sưng, nhưng vẫn còn hồng hồng a, lại khiến cho Tô Thấm Hảo đau lòng.
Mà nhìn đến động tác của Lam Tích, khoé miệng Tô Thấm Hảo không khỏi hơi nhếch lên.
Thứ nhàng cẩn thận lau, chính là máu của mình, Tô Thấm Hảo tự mình đa tình.
Nhớ tới lúc nãy ở trong hẽm nhỏ, bầu không khí mập mờ đó, mình và Lam Tích.
Nếu như bỏ qua lúc hai người đánh nhau thì càng hoàn mỹ.
Nhưng nếu bỏ qua đến cái đó thì tựa hồ cũng không có cái gì khác, Tô Thấm Hảo quấn xong băng gạc, có chút không thú vị dập tắt đầu mẩu thuốc lá, nhìn Lam Tích bên trong màn hình, lại ôn nhu cười.
Cũng có đấy.
Khi đó mình và nàng gần như vậy, nhưng quá tối, không biết biểu tình của Lam Tích khi đó là gì? Nhất định là xấu hổ lại không biết làm sao.
Chắc chắn rất đáng yêu, mình nhìn không thấy thật sự quá đáng tiếc, Tô Thấm Hảo một người phỏng đoán bất diệc nhạc hồ (dễ sợ, kinh khủng), nhưng nụ cười rất nhanh liền ảm đạm.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình thật đáng buồn.
Dục vong của nàng không thể đưa ra ánh sáng, chỉ có thể ẩn giấu trong bóng đêm, cùng với con người cô giống nhau, không cách nào thuộc về ánh sáng.
 
Nhưng Lam Tích lại khác, nàng là Angel.
 
Bất kể là trên Thiên Đường hay dưới Địa ngục.
Lam Tích chậm rãi lau vết máu trên thân kiếm, nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Cái người theo dõi nàng, là ai?
Người theo dõi cảnh giác cùng tránh né Lam Tích nhưng bất quá thân pháp lại quá quen thuộc.
Hiển nhiên đối phương cũng giống như mình ‘Thanh Đạo Nhu”.
Thế nhưng vì cái gì cô ấy lại theo dõi mình a, là mệnh lệnh của boss?
Lam Tích không xác định, nàng nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, thời gian đã không còn sớm, Lam Tích thu hồi thân kiếm, quyết định không nghĩ nữa.
Lam Tích đi giặt sạch sẽ vét máu trên khăn, trở lại nằm ở trên giường, Tô Thấm Hảo liền gõ hai cái trên bàn phím, đem hình ảnh chuyển đến cameras của đồng hồ báo thức.
Đồng hồ báo thức ở ngay đầu giường Lam Tích, đối diện Lam Tích.
Theo Tô Thấm Hảo, giống như Lam Tích đang ở ngay trước mặt nàng, điều này làm cho Tô Thấm Hảo cảm thấy rất hài lòng.
“Ngủ ngon” Tô Thấm Hảo nói với màn hình, trước khi Lam Tích tắt đèn đầu giường nhẹ nhàng mở miệng.
“Ngủ ngon” Tô Thấm Hảo sau khi Lam Tích tắt đèn lại nhẹ nhàng nói.
Đây là tự nói với cô.
Thế nhưng không có ai trả lời, tất nhiên là không ai trả lời rồi, trong phòng chỉ có mình cô.
Tô Thấm Hảo lại mỉm cười.
Mặc cho không có ai trả lời, cô cũng rất thỏa mãn.
Cô tự nói với bản thân mình suốt mười bảy năm ngủ ngon rồi, đã thành thói quen.
Nhưng bây giờ, cô đã có đối tượng có thể nói ngủ ngon.
Tô Thấm Hảo rất thỏa mãn.
Cho dù đối phương không biết.

Tám giờ, Lam Tích ra ngoài đi làm.
Tô Thấm Hảo nghe xong sẽ động tĩnh, đến trước của phòng Lam Tích đẩy cửa.
Cửa rất nhanh mở ra.
Nhiệm vụ lần này của Tô Thấm Hảo rất đơn giản, là ám sát quan chức chính phủ.
Ám sát luôn luôn là sở trường của cô a, mấy ngày hôm trước cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà cô không có rời khỏi.
Cô không nỡ bỏ lại Lam Tích.
Lấy ra đôi dép lê mang vào, Tô Thấm Hảo đối với căn phòng này quen thuộc giống như cô mới là chủ nhân của là căn phòng này.
Tô Thấm Hảo ngồi ở bên giường, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cảm nhận được hơi thở Lam Tích .

Đây là phòng của Lam Tích, giống như khắp nơi đều là thân ảnh Lam Tích.
Tô Thấm Hảo gần như cảm giác được, Lam Tích đang nằm một bên giường, ngay bên cạnh mình, loại cảm giác này không khỏi làm Tô Thấm Hảo có chút vui vẻ.
Cô là sát thủ, sát thủ nhiều khi cũng không cần có nhiều biểu tình a.
Biểu cảm của Tô Thấm Hảo cũng không nhiều, cô ẩn nhẫn hết tất cả, thậm chí kể cả biểu cảm trên gương mặt, dù cho thời điểm không tốt, cô cũng chỉ nhăn lại lông mày.
Nhưng mà tất nhiên cùng hiện tại bất đồng.
Thậm chí Tô Thấm Hảo chỉ cần nghĩ đến Lam Tích, trên mặt sẽ có vui vẻ.
Tô Thấm Hảo đứng dậy  vuốt thẳng những nếp uốn trên giường, đi đến kéo ra tủ quần áo.
Quần áo Lam Tích treo trong tủ đều mang sắc thái tươi đẹp, thế nhưng không phải loại quần áo đắt đỏ gì, thậm chí còn có vài món để quảng bá, nhưng đều được treo rất chỉnh tề.
Rất phù hợp với vai trò của nhân vật hiện tại của Lam Tích.
Ngón tay lướt qua từng bộ từng bộ quần áo, Tô Thấm Hảo giống như thấy được Lam Tích đứng trước mặt cô mặc mỗi một bộ y phục ở đây, cho dù là quần áo giá rẻ, nhưng mỗi một bộ mà Lam Tích mặc đều rất phù hợp, khiến người ta cảnh đẹp ý vui, mặc dù chỉ là tưởng tượng, nhưng Tô Thấm Hảo vẫn như cũ đắc ý mười phần.
Tô Thấm Hảo còn không kịp đắc ý lần nữa, liền nghe được tiếng bước chân, có người lên lầu.
Căn nhà ở trên lầu nên lên lầu xuống lầu là chuyện rất bình thường, nhưng Tô Thấm Hảo thoáng một cái sắc mặt cứng lại.
Cô nghe ra được, đây là tiếng bước chân Lam Tích.
Lam Tích ăn mang giày cao gót, cho nên lúc lên lầu xuống lầu thanh âm đều rất vang, nhưng mà tiếng bước chân của nàng lại rất nhẹ nhàng, Tô Thấm Hảo cực kỳ quen thuộc.
Lam Tích sao lại đột nhiên trở về? Tô Thấm Hảo không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, cô vội vàng chạy đến cửa đem dép lê thả lại tủ giày, mang theo giày của mình nhìn lại trong phòng một lần.
Hết thảy đều rất tốt, mỗi một đồ vật Tô Thấm Hảo dùng xong đều đem nó thả lại chỗ cũ.
Giường rất chỉnh tề, ảnh chụp cũng cất kỹ rồi, tất cả đều giống như lúc Lam Tích rời khỏi, ngoại trừ sự hiện hữu của mình.
Tất nhiên là không thể thoải mái mà đẩy cửa đi ra ngoài rồi, Tô Thấm Hảo mang theo giày đi ra ban công, dự định từ ban công nhảy về phòng của mình.
Phòng của nàng cùng Tô Thấm Hảo liền nhau đấy, khoảng cách ban công cũng không xa, hoàn toàn có thể thực hiện.
Tô Thấm Hảo đang định kéo ra cửa sổ ban công, đột nhiên nhớ tới cái gì, mãnh liệt quay đầu.
Cô nhìn về phía búp bê trên cửa.
Hôm nay máy giám sát còn không có xoá bỏ.
Mỗi lần Lam Tích trở về đều kiểm tra máy theo dõi trước.
Nàng sẽ thấy mình giống như một tên ăn trộm hào phóng a, ở trong phòng của nàng muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng không còn kịp rồi.
Tiếng bước chân đã đến trước cửa phòng.
Tô Thấm Hảo nghe được tiếng chìa khóa cắm vào cửa.
Đã không còn kịp rồi.
Cửa ‘Đát’ một tiếng, bị kéo ra.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
2 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
gate io türkiye

At the beginning, I was still puzzled. Since I read your article, I have been very impressed. It has provided a lot of innovative ideas for my thesis related to gate.io. Thank u. But I still have some doubts, can you help me? Thanks.

binance Sign Up

Thank you for your sharing. I am worried that I lack creative ideas. It is your article that makes me full of hope. Thank you. But, I have a question, can you help me?

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.