TÌNH ĐẦU! BIẾN ĐÊ! 1

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 1: Một ngày xui xẻo.

 

Triệu Cường tỉnh dậy vì bị ánh mặt trời làm chói mắt.

Các dây thần kinh căng lên, đầu đau như muốn nổ tung, rõ ràng cho thấy đây là kết quả của việc say rượu.

Triệu Cường mơ mơ màng màng trở mình, trong thoáng chốc không kịp suy nghĩ gì, cho rằng đây là cái ổ nhỏ kia của mình, cái lều chật chội đến mức cựa mình thôi cũng khó khăn.

Bóp đầu dùng dằng đứng lên khỏi giường, hé cặp mắt còn ngái ngủ nhìn xung quanh một vòng, bấy giờ anh mới thấy sai sai.

Trên sàn nhà là một đống quần áo, quả thực không có chỗ để đặt chân, cũng không biết là mình vào kiểu gì, cái rèm cửa sổ màu lam mở rộng. Đây rõ ràng không phải là cái lều đơn sơ quen thuộc kia.

Triệu Cường còn đang sững sờ, ngây ngốc không hiểu có việc gì xảy ra thì bên cạnh truyền đến giọng nói mơ màng của Ngô Phán.

“Anh Triệu, sao dậy sớm thế?”

Ngô Phán chui trong chăn, nửa khuôn mặt còn đang vùi trong gối, híp đôi mắt mông lung vì ngái ngủ nhìn anh.

Triệu Cường trông thấy Ngô Phán mới nhớ được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Chuyện này còn phải nói đến một ngày bi thảm hôm qua.

Vốn là chủ thầu quịt tiền lương cả năm của một đám công nhân rồi bỏ trốn. Triệu Cường đã không lấy được tiền lương làm vốn liếng thì cũng thôi đi, đã vậy cậu bạn trai đồng nghiệp ở Giang Tây sống cùng anh một năm lại còn nói rằng mẹ cậu ta bảo cậu ta về quê lấy vợ, sau này không ở thành phố A bươn chải nữa. Triệu Cường chỉ cười ha ha, mẹ kiếp cậu mới mười chín tuổi, đã đủ tuổi pháp luật cho kết hôn chưa? Được lấy giấy hôn thú hả?

Trên thực tế, nói chính ra thì ngày hôm qua cũng không phải là thời gian khốn khổ nhất trong hai năm qua của Triệu Cường.

Từ hai năm trước cha mẹ Triệu Cường gặp tai nạn giao thông rồi qua đời, Triệu Cường vẫn còn đang học lớp 11 buộc phải thôi học, rời khỏi quê hương đến thành phố A mưu sinh, thời điểm gặp khó khăn rất nhiều. Lúc khốn khó nhất thì ba ngày liền cũng chẳng có tiền mà ăn cơm, may mắn là trùng hợp gặp được cậu bạn hàng xóm hồi nhỏ là Ngô Phán mới không bị chết đói ven đường. Sau này lại tìm được việc trên khu công trường, lúc bấy giờ Triệu Cường mới coi như yên ổn sống ở thành phố A.

Làm khuân vác ở công trường tuy vất vả nhưng có thể ăn no mặc ấm, Triệu Cường cũng không mong gì hơn. Huống chi, một năm này Chu Hàm đến công trường, vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp, đúng là loại Triệu Cường thích. Dáng dấp Triệu Cường trông cũng không tồi, khuôn mặt nam tính vô cùng, quanh năm lao động chân tay nên vóc người rất đẹp, trên cánh tay tràn đầy cơ bắp. Thành phố A gay nhiều, đến đây đã một năm, anh được vô số người theo đuổi. Triệu Cường không phải ai cũng đồng ý, chỉ khi gặp được đối tượng hợp ý thì mới làm một nháy tình một đêm anh tình tôi nguyện. Nhưng từ khi anh và Chu Hàm nghiêm túc qua lại thì không còn quan hệ lung tung nữa.

Ai ngờ Chu Hàm nói bỏ là bỏ anh luôn.

Tuy nói Triệu Cường đã sớm hiểu rõ tình cảm giữa gay quá mong manh, anh và Chu Hàm cũng không thể lâu dài, nhưng khi thật sự xảy ra, nói không đau lòng là giả.

Cạnh khu công trường có một trường cấp ba danh tiếng, tỉ lệ đỗ tốt nghiệp rất cao, có không ít phụ huynh mong con cái thành tài đều mang con đến đây học. Mỗi ngày đến giờ tan học đều có rất nhiều học sinh cấp ba đeo cặp sách đi qua công trường. Có đôi khi Triệu Cường đứng ở giàn giáo ngẩn người nhìn chúng, thỉnh thoảng nhớ lại khoảng thời gian mà ba mẹ vẫn còn, với thành tích tốt như vậy của mình có phải giờ đã học tại ngôi trường tốt nhất thành phố A rồi hay không?

Nhưng mỗi lần nghĩ vậy xong, Triệu Cường lại cười nhạo mình mơ mộng hão huyền. Ba mẹ không về nữa là sự thật, mà bản thân mình cũng không thể quay về cũng là sự thật.

Cuối cùng đến ngày hôm qua, Triệu Cường đúng là có hơi nản lòng thoái chí.

Vì lần đau lòng này bỗng Triệu Cường nảy sinh ý nghĩ muốn về quê.

Sở dĩ hai năm trước rời khỏi quê hương là vì không muốn nhìn cảnh lại nhớ người, nhớ tới ba mẹ. Hai năm qua Triệu Cường cũng khôn nguôi phần nào.

Chuyện về quê chắc chắn phải nói cho Ngô Phán một tiếng.

Nói đến Ngô Phán, cậu là bạn hồi nhỏ của Triệu Cường, là hàng xóm với nhau từ bé, quan hệ thân thiết vô cùng, cùng nhau trộm trứng chim cùng nhau bắt ếch, hàng xóm láng giềng ai cũng phải công nhận hai thằng nhóc là hỗn thế ma vương, chỉ là sau này lại mất liên lạc. Tuy Ngô Phán nhỏ hơn anh vài tháng nhưng đến thành phố A sớm hơn, đã lăn lộn trong ngành giải trí từ lâu, đương nhiên không phải là làm siêu sao lớn gì mà là trợ lý của siêu sao. Bây giờ cậu đang làm trợ lý nhỏ của một diễn viên hạng hai trong công ty Tân Huy.

Từ sau khi gặp lại Ngô Phán ở thành phố A, Triệu Cường vẫn luôn giữ liên lạc với cậu.

Thế nên buổi tối hôm qua Triệu Cường hẹn Ngô Phán đi uống rượu. Vừa lúc Ngô Phán có thời gian nên cũng vui vẻ đến hẹn. Trong lòng Triệu Cường không vui, kể khổ với Ngô Phán, Ngô Phán ngồi cạnh khuyên anh, còn nói sẽ giới thiệu việc ở thành phố A cho anh. Triệu Cường chỉ nhớ bản thân uống rượu vô cùng hăng, về phần chuyện xảy ra sau đó thì một chút ấn tượng cũng không có.

Đoán chừng là anh uống say rồi được Ngô Phán kéo về.

Nghĩ tới đây, Triệu Cường đưa tay đẩy đẩy Ngô Phán vẫn còn đang mơ màng bên cạnh: “Hôm qua cậu còn nói muốn giới thiệu cho anh việc gì cơ mà? Anh không nghe nhầm đấy chứ?”

Ngô Phán xoa xoa mạnh hai mắt mới tỉnh ngủ: “Không phải em bảo sẽ đưa anh đi phỏng vấn làm trợ lý cho Lý Du đấy sao?”

“Lý Du? Là Lý Du mà mỗi ngày đều thấy trên ti vi ấy hả?”

Coi như là nghe được chính miệng Ngô Phán nói ra nhưng Triệu Cường vẫn không thể tin được.

Nói đến Lý Du thì mấy năm nay hẳn không ai là không biết.

Diễn viên nam trẻ tuổi nổi tiếng trong giới giải trí, mười chín tuổi ra mắt bằng một bộ phim truyền hình đã nhanh chóng làm nên tên tuổi, bước vào hàng ngũ thần tượng nổi tiếng. Sau đó liên tiếp tham gia quay thêm vài bộ phim điện ảnh, từ vai phụ cho đến vai chính, chỉ mất không đến bốn năm. Đồng thời còn cho ra album nhạc, vậy mà lại tiêu thụ được rất nhiều, coi như là lập được kỳ tích trong nền công nghiệp thu âm đang đình trệ trong nước lúc bấy giờ. Mặt khác, dáng người 1 mét 8 hơi gầy của Lý Du rất được giới thời trang ưa chuộng, thỉnh thoảng hắn sẽ tham gia trình diễn vài show thời trang. Nói tóm lại, Lý Du quả thật là một nhân vật truyền kỳ trong giới giải trí. Đương nhiên, điều đáng nhắc tới chính là gia thế của thần tượng nổi tiếng này cũng rất truyền kỳ, nhà họ Lý là hào môn thế gia uy tín lâu năm ở thành phố A, gia tộc họ Lý trong giới chính trị hay giới kinh doanh đều có ảnh hưởng rất lớn.

Vì vậy nên Triệu Cường thế nào cũng không nghĩ đến bản thân lại có thể làm trợ lý của Lý Du. Kết quả anh còn chưa kịp vui mừng xong thì Ngô Phán đã giội một gáo nước lạnh.

“Anh Triệu, anh đừng vui mừng quá làm gì, trợ lý của Lý Du cũng không có ngon ăn đâu. Trợ lý cũ của anh ta đã làm được nhiều năm rồi, cũng chả biết vì sao mà tự nhiên lại bị đuổi. Lý Du là dạng người thân kiều thể quý, tính tình đại thiếu gia, không có dễ hầu hạ, mà ngôi sao nào chả vậy. Tuy bình thường Lý Du lạnh lùng khó gần, nhưng chỉ cần anh không chạm vào vảy ngược của vị này thì anh ta cũng sẽ không làm khó anh đâu.”

Kỳ thực tối hôm qua Triệu Cường nói muốn quay về quê cũng chỉ là xúc động nhất thời vì chịu đả kích thôi, bây giờ anh lẻ loi một mình, ở đâu cũng được, chỉ là trở về quê cũ nhất định sẽ tức cảnh sinh tình, nhớ tới chuyện không vui. Giờ lại có cơ hội ở lại thành phố A, huống chi còn là làm việc cho thần tượng công chúng, đây đương nhiên là việc cầu còn không được, cho nên Triệu Cường đồng ý ngay.

Buổi phỏng vấn ngay vào xế chiều hôm đó, hai kẻ say rượu ngủ một mạch đến giữa trưa mới vội vàng đứng dậy chuẩn bị sửa soạn một hồi.

Quần áo nhăn nhúm trên người Triệu Cường chắc chắn không thể mặc tiếp, anh cũng chưa tắm rửa nữa. Vóc dáng Ngô Phán lại nhỏ, quần áo của cậu Triệu Cường mặc không vừa, may là ở đây không thiếu quần áo của Hoàng Tố.

Hoàng Tố chính là diễn viên hạng hai mà Ngô Phán đi theo.

Vóc người Hoàng Tố cao lớn cường tráng, xấp xỉ với Triệu Cường, hầu như quần áo của anh ta Triệu Cường đều mặc được.

Vất vả lắm mới ăn diện được cho Triệu Cường gọn gàng sạch sẽ, lúc này hai người mới đến Tân Huy.

Chờ cho Ngô Phán dắt Triệu Cường rẽ ngang quẹo dọc đi đến trước cửa phòng phỏng vấn, bấy giờ Hoàng Tố đã đứng ngoài cửa chờ họ.

Hoàng Tố và Lý Du đều làm việc trong Tân Huy, tuy rằng anh ta không nổi bằng Lý Du nhưng danh tiếng cũng khá được. Triệu Cường nhìn mặt Hoàng Tố, không kìm được thầm cảm thán quả không hổ là người trong giới giải trí, cả đám ai cũng đẹp trai hết.

“Anh Triệu, anh vào đi, Hoàng Tố đã chào hỏi người bên trong rồi, cứ coi như là đang dạo qua một vòng sân khấu thôi, đừng lo lắng quá.”

Ngô Phán sợ Triệu Cường luống cuống, liên tục dặn dò anh không ngừng.

Từ lúc Triệu Cường trải qua ngày tháng sau khi ba mẹ mất, anh đã sớm nhìn thấu cuộc đời phần nào, không phải ý là không còn lưu luyến gì nữa muốn đi tu, mà chính là đối với người hay vật đều không còn ý cố chấp nhiều nữa, tâm tình rất hờ hững, chỉ là một buổi phỏng vấn nhỏ còn chưa đáng để anh lo lắng. Triệu Cường cũng không rõ đây là chuyện tốt hay xấu nữa.

Chẳng qua Ngô Phán lo lắng cho anh cũng là ý tốt, anh vừa định nói gì đó để khiến Ngô Phán yên tâm thì cậu đã bị Hoàng Tố lạnh mặt kêu đi.

Triệu Cường híp mắt, không biết vì sao vừa rồi mới nhìn thấy hai người họ Hoàng Tố đã không vui, mặt mũi bí xị, so với cái người mà Ngô Phán kể tính tình tốt không phù hợp chút nào.

Triệu Cường thân là một chàng gay, trực giác ở phương diện này rất chuẩn. Theo phán đoán của anh, giữa hai người này dù giờ chưa có gì đó thì cũng chính là sắp có gì đó…

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.