TIẾNG THAN KHÓC CỦA THẰNG ĐÀN ÔNG MỌC SỪNG THẤP HÈN 8

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 8: Gã mọc sừng bị hành hạ thê thảm (cốt truyện, ngược thân, tóc vàng điên cuồng)

Người đàn ông rời đi, chỉ để lại một đống bừa bãi trên giường và tinh dịch trong bụng gã.

Trương Bảo trở mình, toàn thân đau đớn như rã rời từng mảnh.

Làm tình với người kia quá sướng, dương vật của hắn vừa thô vừa to, nhét căng đầy hậu môn của gã. Mà không riêng gì hậu môn, ngay cả bụng cũng bị đâm gồ lên, khiến cho loại người mắc chứng sùng cu như Trương Bảo đây mỗi lần sờ bụng đều thoải mái đến độ bắn cả nước tiểu.

Gã nằm trên giường một ngày một đêm, không đi làm cũng không hề ăn cơm, chỉ không nhúc nhích ngủ mê man.

Trong lúc đó gã bò vào nhà vệ sinh mấy lần, làm tình quá độ dẫn đến kết quả hậu môn gã không thể khép lại được, thậm chí còn bị tiêu chảy nghiêm trọng.

Đến ngày thứ ba, gã bắt đầu phát sốt.

Nhưng vào hôm bị sốt đó, gã gọi điện thoại cho văn phòng luật sư.

Gã chuẩn bị ly hôn với An Uyển.

Trương Bảo chính là loại người như vậy, ban đầu gã thầm mến An Uyển bèn dùng trăm phương ngàn kế đoạt người vào tay. Đến khi chân chính cưới được cậu, lại vì chướng ngại tình dục không thể nào chịch được cậu, cảm thấy bị thua thiệt gã bèn cưỡng ép An Uyển đi tìm người khác, mà mình thì ở bên cạnh nhìn. Khi gã thực sự trở thành thằng đàn ông mọc sừng có vợ dâm thì gã lại lần nữa bị liệt dương.

Mà lần này cứu vớt gã chính là người đàn ông kia.

Trương Bảo không phải đồng tính, nhưng cũng lại rất thích cảm giác bị chịch, nếu có một tên đẹp trai hàng to xài tốt nào đó chơi gã, gã sẽ không chút do dự nào mà lựa chọn người mới.

Dẫu sao, tính xâm lược của người đàn ông kia quá mạnh mẽ, khiến gã sợ hãi và mất khống chế. Thật ra kể từ lúc quỳ xuống khóc lóc trước mặt người kia, hết thảy đều đã vượt tầm kiểm soát rồi…

Sau khi thỏa thuận với luật sư xong, có thể lấy được số tài sản nhiều nhất, Trương Bảo mới cạn kiệt sức lực nằm phịch lên giường.

Có lẽ ông trời đang báo ứng gã, nhiệt độ cơ thể từ 37 độ lên thẳng đến 40, cả người gã nóng rực như lò lửa, đầu óc như thể sắp nổ tung. Những chuyện bi thảm từ trong miền kí ức sâu thẳm lại dồn dập tấn công tới, gã chỉ cần mở mắt là lại thấy khuôn mặt béo mập của cha nuôi gã, gã nhắm mắt lại, bên tai lại vang lên từng tiếng rên rỉ dâm kêu trên giường của mẹ nuôi.

Gã cố gắng dời vào nhà vệ sinh, muốn đi tắm nhưng mới đi được hai bước đã váng đầu hoa mắt chóng mặt ngã trên đất.

Gã ngã rất nặng, gò má đập mạnh xuống sàn nhà, đỏ lên một khoảng.

Gã hùng hùng hổ hổ, vừa đau vừa tức bò về phía trước, bò bò, gã thấy một đôi giày da.

Trong lòng Trương Bảo vui mừng, tâm trạng bất an trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Gã cố gắng ngẩng đầu lên, vừa định hỏi sao cậu lại quay về, nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng.

“Bị lão đại chơi nát rồi hả?” Giọng nói xa lạ tràn đầy ác ý.

Đầu Trương Bảo rối như mớ bòng bong, như thể có một bàn tay đang khuấy loạn trong não gã. Gã cảm thấy người đàn ông trước mặt rất quen lại rất xa lạ, dường như đã gặp qua một lần nhưng gã không nhớ chút nào cả.

“Thằng mọc sừng kia, xem ra trí nhớ mày kém quá nhỉ?” Lúc này, từ sau thanh niên tóc vàng đi ra một người đầu trọc.

Mặt Trương Bảo đột ngột biến sắc.

Gã nhớ ra rồi, hai người này… hai người này là hai tên côn đồ đi theo người đàn ông kia vào nhà của gã!

“Lão đại… lão đại của hai người ở đâu!”

Tóc vàng cười: “Lão đại hả? Lão đại chúng tao đang nói chuyện với An tiên sinh rồi, nếu tâm trạng tốt không chừng còn làm vài nháy, còn mày ấy hả?” – Mỉa mai nhún vai – “Mày chỉ là thứ xấu xí bị chơi nát thôi, tư cách gì mà đòi thấy lão đại?”

Sắc mặt Trương Bảo ngày càng khó nhìn, gã đau khổ cúi đầu, cơ thể sốt cao khẽ run.

Tóc vàng vừa nhìn về phía đầu trọc thì thấy đầu trọc kinh ngạc nhìn anh ta, tóc vàng tức hung hăng trừng hắn một cái quát: “Nói đi chứ!”

Đầu trọc đành hung dữ nói: “Lão đại bọn tao bảo, phải ném mày xuống biển… Ấy mà…tóc vàng, giết người lỡ bị bắt thì sao?”

Tóc vàng vỗ đầu hắn ta một cái, mắng: “Đéo gì đấy! Ai bảo mày nói câu sau nữa hả!”

Đầu trọc à một tiếng nói tiếp: “Thằng mọc sừng kia, hôm nay bố phải ném mày xuống biển!”

Trương Bảo mặt mày đờ đẫn, tóc vàng cho là gã định nói cái gì, ai ngờ gã mọc sừng lại “òa” một tiếng quỵ xuống đất, dập đầu với bọn họ, vừa dập đầu vừa khóc lóc nói: “Hai vị! Hại vị đại ca, đừng giết tôi… Trăm nghìn lần đừng giết tôi, tôi có tiền! Tôi thật sự có tiền!”

Tóc vàng ngẩn người, nhìn gã mọc sừng thấp hèn không chịu nổi quỳ trên đất cầu xin tha thứ, không có chút tôn nghiêm liêm sỉ nào của một người đàn ông.

Nhìn một lát, tóc vàng mệt mỏi cười khẽ mấy tiếng: “Lão đại, anh vừa ý loại người như này ư?”

Trương Bảo như con gà chết bị đầu trọc ném vào xe van.

Phía trước tóc vàng im lặng lái xe, phía sau đầu trọc hùng hùng hổ hổ lầm bầm.

“Cái thằng rác rưởi này, bố mày khinh bỉ nhất là mấy thằng đàn ông ức hiếp vợ mình!”

Tóc vàng cười lạnh một tiếng: “Nó chính là một thằng cặn bã rác rưởi, cái loại như vậy ném xuống sông còn gây ô nhiễm môi trường ấy chứ!”

Trương Bảo bị mắng sắc mặt ảm đạm, nhưng gã không dám hó hé gì, chẳng qua là cúi đầu, cố nén cảm giác choáng váng và buồn nôn khi bị sốt.

Xe van lái đến một kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô, đầu trọc túm lấy Trương Bảo thô bạo ném xuống đất.

Lúc này Trương Bảo sốt cao có phần co quắp, mặt gã đỏ bừng, ánh mắt hơi mờ mịt tan rã, nhưng gã vẫn nhắm mắt bò dậy, lảo đảo lắc lư chạy ra ngoài.

Trong mắt tóc vàng lóe lên ánh tàn nhẫn, anh ta nháy mắt với đầu trọc, đầu trọc đành bất đắc dĩ xua xua tay, cứ nhìn gã mọc sừng lảo đảo chạy ra ngoài.

Trương Bảo một mực chạy về phía trước, khi chạy đến bên ngoài thì lại bị một tấm lưới sắt cản lại. Trương Bảo mờ mịt nhìn xung quanh, bắt đầu chạy hướng ngược lại, cứ chạy chạy liền khó chịu nôn ọe, nhưng gã không muốn buông hi vọng, cố gắng dùng hết sức lực toàn thân chạy ra bên ngoài.

Tóc vàng nhàn nhã theo phía sau, đến khi đi tới bên bờ đã thấy Trương Bảo tuyệt vọng nhìn nước biển ngẩn người.

“Sao hả, định nhảy xuống biển à?”

Trương Bảo hoảng sợ ngẩng đầu lên, run giọng nói: “Tôi… tôi không muốn chết…”

Tóc vàng cười nhạt: “Muốn sống à? Được thôi, chui qua háng tao, sau đó nói mày là đồ đĩ điếm hèn hạ, bố đây sẽ tha cho mày.” Vừa nói vừa dạng chân ra, ác độc nhìn về phía Trương Bảo.

Đầu trọc trợn tròn mắt, dường như không nhận ra tóc vàng nữa.

Song Trương Bảo không hề do dự, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt tóc vàng, nhọc nhằn chui qua háng, vừa bò vừa khàn khàn nói: “Tôi là đồ đĩ điếm hèn hạ… Tôi muốn sống…”

“Ha ha ha, đúng là loại rác rưởi.” Tóc vàng cười hết sức ác độc, sau đó túm lấy gã lôi vào trong kho hàng.

Đầu trọc trợn mắt há mồm đi theo, rốt cuộc tóc vàng làm sao vậy, rớt não à? Sao tự nhiên lại trở nên đáng sợ như vậy chứ!

Trương Bảo bị trói vào một cái cột đá, hai tay bị quấn chặt như muốn siết gãy cổ tay, gã vẫn luôn cầu khẩn, vừa nhu nhược vừa hèn mọn van lơn tóc vàng.

Tóc vàng vẫn đang cười, dáng vẻ anh ta rất thanh tú, cười lên rất đẹp, nhưng ánh mắt luôn lạnh lùng.

“Xin tao làm gì, tao có nói là không giết mày đâu?”

Trương Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy nước mắt: “Tôi cho anh tiền, van đại ca làm ơn thả tôi ra…”

Tóc vàng lại cười: “Tao không lấy tiền, tao đòi tiền làm gì, tao mà lại muốn tiền của đồ đê tiện á?”

Trương Bảo hoàn toàn tuyệt vọng, gã cảm thấy tóc vàng rất hận gã, nhưng gã không biết tại sao đối phương lại căm ghét gã như vậy.

Tóc vàng đưa tay ra, “bốp” một cái tát lên mặt gã. Trương Bảo bị đánh quay mặt sang một bên, khóe miệng cũng chảy máu.

Đầu trọc cứ vậy khoanh tay nhìn, nhìn tóc vàng cho gã mọc sừng mấy bạt tai, mặt cũng bị đánh cho đỏ bừng lên mới hả giận ngồi dậy.

“Loại rác rưởi này không nên chết, rác rưởi nên còn sống… phải không đầu trọc?”

Đầu trọc cạn lời: “Tao không lên cơn chung với mày đâu, mà… lão đại có biết không đó?”

Tóc vàng nhìn về phía hắn ta rồi đột nhiên cười: “Đầu trọc, nhìn qua mày ngu ngốc nhưng tao biết mày nhạy bén hơn bất cứ ai…” – Tròng mắt tối tăm nhìn thẳng vào hắn ta – “Đừng nói cho lão đại, nếu không…”

Cười ha ha: “Nếu không thì tao cũng đành chịu thôi chứ biết sao giờ~”

Vẻ mặt đầu trọc chợt cứng đờ, hắn ta nhìn chằm chằm tóc vàng hồi lâu rồi thở dài.

“Tùy mày thôi…”

Tóc vàng như con thú bị nhốt cứ đi tới đi lui, luôn luôn quan sát gã mọc sừng gò má sưng đỏ, mặt đầy nước mắt.

“Đệt mẹ, muốn làm thịt nó quá…”

Đầu trọc gác chân, ngồi bên cạnh ngẩn người.

Đột nhiên hắn hỏi: “Tại sao mày hận nó như thế?”

Tóc vàng phiền não nói: “Không liên quan tới mày!”

“Là vì lão đại à?”

“…”

“A Lâm, tao có thể giúp mày…”

Tóc vàng kinh ngạc nhìn hắn, tựa như đang hỏi lý do.

Đầu trọc tránh ánh mắt anh ta, nhỏ giọng nói: “Tao có một loại thuốc, chắc mày sẽ cần.”

Chel: Ai thấy hint tóc vàng với đầu trọc hem~ :v

 

 

 

 

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
7 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
20bet

Your article gave me a lot of inspiration, I hope you can explain your point of view in more detail, because I have some doubts, thank you.

Anonymous

Đầu trọc có đẹp trai k nhỉ
Có gây k nhỉ
Hay bụng bia ta

Dảk quá bạn ơi

Thôi rồi lượm ơi luôn. Sầu 🥲🥲

Kotten

Thấy cũng tội thụ mà:<

Anonymous

khúc sau không có lý do thích hợp để công ưng ý thụ thì t đốt nhà tác giả

Anonymous

thôi ăn loz rồi

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.