Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.
Chương 9
“Một hồi anh còn phải đi lấy lời khai của nhân chứng a, cái kia anh ăn nhanh xong đi rồi em về trước.” ôn nhu nhìn Tần Trạch, An Nhiên tùy ý nói.
Động tác Tần Trạch cứng đờ, mất tự nhiên mở miệng: “Không vội, bọn họ đang ở đây lầu ba hỏi trước lấy, một chút anh lại lên, em buổi tối trở về cũng phải cẩn thận.” An Nhiên nghe xong, cười cười không thèm để ý, nàng rất rõ ràng, đây là đang ám chỉ a.
Nàng hiện tại không chắc chắn nhân chứng có phải ở đây lầu ba hay không, nhưng mà hiện tại trên lầu ba nhất định có mai phục.
Nhìn Tần Trạch ăn xong, An Nhiên cầm lấy cà-men đi đến phòng vệ sinh rửa, Tần Trạch nhanh chóng đuổi theo, An Nhiên nhìn hắn có chút ngạc nhiên, Tần Trạch chỉ vò đầu: “Anh, anh đi cùng em.”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn An Nhiên không khỏi bật cười, nhưng cũng không có hỏi lại, Tần Trạch mới thở phào nhẹ nhỗm.
An Nhiên tất nhiên biết rõ rồi, Tần Trạch là đang theo dõi, nhưng nàng chỉ làm như không biết.
Tần Trạch tất nhiên sẽ không theo An Nhiên đi vào phòng vệ sinh rồi.
Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Lam Tích khẽ cười.
Đem đáy cà-men mở ra lấy một khẩu súng từ bên trong.
Cái cà-men cơm Tần Trạch vừa mới ăn là cái hay dùng, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không có tiếp xúc trọng lượng của cái cà- mên này, cho nên không cảm giác được cái cà-mên này nặng hơn so với bình thường.
Lam Tích liền ở ngay trước mắt hắn mà mang theo súng ống.
Lấy khẩu súng ra lắp đạn, Lam Tích lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
“Bắt đầu đi.” Lam Tích nói với điện thoại.
Bên kia điện thoại là Mike đang điều khiển laptop, tất nhiên Mike một mực đợi rồi, nghe Lam Tích nói xong, ‘BA~’ nhấn xuống phím ‘enter’.
Mike là ‘quái tài laptop’, hiện tại tuy rằng hắn đang ở Mỹ, ấn xuống một cái này Area Network là xâm nhập vào cục cảnh sát Bắc Kinh.
Mike lại gõ vài cái lên bàn phím, những hình ảnh trong phòng giám sát ở cảnh cục Bắc Kinh toàn bộ lóe lên một cái, nhanh đến mức không để người khác phát hiện, mà hai cảnh sát vẫn còn ở phòng giám sát chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình.
Trên màn hình laptop Mike hiện ra hình ảnh giống hệt hình ảnh trên màn hình cameras ở phòng giám sát cảnh cục Bắc Kinh
Mike đem hình ảnh phóng đại, nhìn sang hình ảnh của một nhóm, đột nhiên hình ảnh dừng lại.
Hionhf ảnh tạm dừng chính là hai cảnh sát đang hỏi một người nói, Mike vội vàng cầm điện thoại.
“Tiểu Tích, nhân chứng ở lầu bốn.”
“Đã biết” Lam Tích cúp điện thoại, cất khẩu súng, đến bên cửa sổ đẩy ra cửa sổ của phòng vệ sinh.
Nơi này là lầu hai, Lam Tích từ cửa sổ nhảy lên cửa sổ lầu ba khoát tay bám lấy bệ cửa sổ, trên lầu cũng là phòng vệ sinh, Lam Tích ở ngoài cửa sổ nghe ngóng thấy không có người liền hướng về phía trước khẽ lật, linh hoạt giống như con mèo giẫm lên bệ cửa sổ lầu ba.
Phòng vệ sinh ở lầu bốn vừa có người đi vào, Lam Tích thăm dò nhìn xem, nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ phòng vệ sinh, không tiếng động chui vào.
Cách gian rất nhanh thì có người đi ra, là một nữ cảnh sát trẻ tuổi, nữ cảnh sát này đang rửa tay, lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn vào gương thấy phía sau nàng đứng một người chưa từng gặp.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi vẻ mặt kinh hãi, còn chưa phản ứng kịp nữa hoặc thét lên, đã bị bịt miệng lại, lôi vào gian kế.
Cách gian rất nhanh có người đi ra, là Lam Tích một thân cảnh phục, nhìn vào gương sửa lại cổ áo, lấy ra tai nghe đeo lên, Lam Tích thoả mãn cười cười.
Mà lúc này ngoài phòng vệ sinh lầu hai, Tần Trạch còn chờ ở bên ngoài, chờ An Nhiên đi ra ngoài, đối với những chuyện đang phát sinh hoàn toàn chưa phát hiện ra.
Hắn thậm chí còn có chút áy náy.
An Nhiên không phải là sát thủ, nhưng mà bản thân không tin thậm chí còn thử nàng, nếu như sau này An Nhiên biết, nhất định sẽ trách mình a.
Mà lúc này ‘An Nhiên ” mặc đồng phục cảnh sát, đi ở hành lang lầu bốn.
—
Lầu bốn rất yên tĩnh, rõ ràng là người không nhiều, đây chính là đúng mong muốn của Lam Tích đấy.
Đi vào phòng thẩm vấn trước, thấy hai bên hành lang không có ai, Lam Tích nâng ngón tay nhẹ gõ hai cái lên cửa, rất nhanh đã có người mở cửa.
“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Tân đi tới mở cửa ra: “Lầu ba xảy ra chuyện sao?”
Lam Tích đè thấp chiếc mũ cảnh sát, tùy ý đáp hai tiếng, liếc trong phòng thẩm vấn một cái.
Ngồi một bên bàn tam giác một người hơn bốn mươi tuổi, nam nhân thần sắc sợ hãi, chính là nhân chứng mà Lam Tích muốn tìm.
Những cảnh sát này ngược lại đúng như dự tính, tức là đã thẩm vấn phạm nhân rồi, muốn dụ sát thủ ra, nếu như mình không phải sớm cảm thấy đây là một cái bẩy, thật sự là bị rơi vào bẩy cũng không chừng.
“Lầu ba đã xảy ra chuyện sao” Lưu Tân lại hỏi, tất nhiên là rất lo lắng tình huống dưới lầu ba.
Lam Tích kéo lên khóe miệng, mang theo vui vẻ, bộ dạng như lấy ra thứ gì đó: “Lầu ba còn không có gặp chuyện không may, chỉ là Tần đội trưởng lo lắng, để tôi lấy cái này ra…”
Lưu Tân tin là thật, cúi đầu nhìn động tác của nàng, nhưng thấy được gương mặt nàng, sắc mặt không khỏi thay đổi: “An Nhiên!”
An Nhiên là tên hoài nghi trên danh sách sát thủ, huống hồ nàng một thân đồng phục cảnh sát lại xuất hiện ở nơi nàng không nên xuất hiện, lập tức Lưu Tân liền cảm thấy không đúng, mà lúc này Lam Tích đã móc ra súng nhắm ngay hắn.
Lưu Tân vội vàng cầm chặt nòng súng vừa nhấc lên, nhưng mà Lam Tích nhấc chân liền đá lên đầu gối Lưu Tân, chợt nghe một tiếng giòn vang, hiển nhiên là chân Lưu Tân bị một cước này của nàng đạp gãy rồi, Lưu Tân bị đau, thân thể không khỏi co rụt lại, mà Lam Tích thuận thế đem hắn đẩy vào phòng thẩm vấn.
Nhân viên cảnh sát ở trong phòng giám sát thấy trên màn hình một màn như vậy, liền vội vàng kéo còi báo động.
Tần Trạch vẫn còn chờ ở toilet lầu hai, nghe được cảnh báo, hiểu rõ tình huống, lập tức muốn chạy lên lầu, rồi lại dừng bước, trở lại phòng vệ sinh trước.
Không đúng, hình như An Nhiên đi vào quá lâu đi, trong nội tâm Tần Trạch có dự cảm không tốt, hắn gõ cửa phòng vệ sinh, không có người lên tiếng, Tần Trạch không do dự nữa, lập tức đẩy cửa phòng vệ sinh ra.
Vòi nước được mở ra, mà cà-men được đặt ở trên bồn rửa tay.
Trong phòng vệ sinh không có một bóng người, cửa sổ mở ra, gió lạnh thổi vào, làm cho lòng người rét lạnh.
Lam Tích đem Lưu Tân đẩy mạnh vào phòng thẩm vấn, không chút do dự, lập tức nổ súng đối với nhân chứng trước, một súng bắn trúng đầu, tên nhân chứng kia ngay lập tức nằm ở trên mặt bàn rồi.
Trong phòng thẩm vấn còn ngồi thêm một cảnh sát, nhưng lại hắn vừa đứng lên sẽ liền giống nhau bị một súng của Lam Tích bắn chết.
Lưu Tân xách cái ghế hướng Lam Tích đập tới, nhưng mà bị Lam Tích vừa nhấc tay chặn lại, chỉ súng về hướng Lưu Tân rồi, Lưu Tân kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt không dám tin.
Từ mới bắt đầu, Lưu Tân cũng giống như Tần Trạch, căn bản không tin ngây thơ như An Nhiên lại là sát thủ, bọn hắn một mực hoài nghi đều là người một nhà.
Nhưng bây giờ Lưu Tân nhìn nàng, trong nội tâm chỉ có hoảng sợ.
‘An Nhiên ‘ hiện tại giống như thay lời nói của tử thần.
Lam Tích nhìn hắn nháy mắt mấy cái, khóe môi gợi lên, không chút do dự bóp cò.
Một tiếng lại súng vang.
“Lam Tích, cô thế nào?” đeo lên tai nghe, thanh âm Tô Thấm Hảo vang lên.
“Coi như không tệ.” tuy rằng biết rõ kỹ thuật bắn súng của mình, nhưng mà Lam Tích vẫn đi kiểm tra lại mạch đập của nhân chứng cùng hai nhân viên cảnh sát khác trong phòng, xác định không có tý sơ hở nào mới mở miệng đáp lại, còn đắc ý xoay xoay súng trong tay.
Nhưng mà nàng không có tâm tình tốt đi ra phòng thẩm vấn rồi.
Có rất nhiều nhân viên cảnh sát đang chạy lên lầu bốn, trong tay cầm súng, cẩn thận từng li từng tí tới gần phòng thẩm vấn.
Hiển nhiên những tên nhân viên cảnh sát này đến nhanh như vậy là bởi vì bọn hắn mai phục ở lầu ba.
“Đừng nhúc nhích!” Một nhân viên cảnh sát giơ súng hô, Lam Tích vẻ mặt khó xử, nhưng vì không để cho những cảnh sát này hiểu lầm, chỉ có thể ném đi súng trong tay, nhìn mấy tên cảnh sát chậm rãi tới gần.
Làm cảnh sát không tốt chính là ở chỗ, bất cứ lúc nào cũng không thể dễ dàng nổ súng, Lam Tích có chút tiếc hận nghĩ.
‘BA~’ một tiếng, tất cả đèn đồng loạt tắt, toàn bộ tầng lầu chỉ còn một mảnh đen nhánh, mà ngay sau đó, liền vang lên vài tiếng kêu đau.
Chờ ngọn đèn sáng lên, trong lúc nhất thời ngược lại khiến cho người ta khó có thể thích ứng, bọn hắn híp mắt nhìn sang, chỉ có mấy cái nhân viên cảnh sát co lại thân thể nằm trên sàn nhà, mà sát thủ mặc đồng phục cảnh sát kia, đã không thấy bóng dáng.
Tần Trạch chạy lên lầu, hắn xông vào phòng thẩm vấn, thấy thi thể đồng nghiệp của hắn, thân thể lập tức cứng lại, Tần Trạch nắm chặt quyền, vẻ mặt oán hận.
Từ khi vụ án này bắt đầu, tên sát thủ này đã giết quá nhiều người rồi.
“Lam Tích, cô ở đâu?” trong tai nghe truyền đến câu hỏi của Tô Thấm Hảo.
“Trong phòng điều khiển” Lam Tích gõ bàn phím điều tra hồ sơ vụ án buôn ma tuý này, nhấn vào xóa bỏ.
“Tôi đi tìm cô.”
“Tốt.”
Trong phòng điều khiển không có mở đèn, ánh sáng chỉ có sáng âm u loé từ màn hình máy vi tính chiếu lên mặt Lam Tích, thêm vài phần quỷ dị.
Nhưng rất nhanh đèn trong phòng điều khiển bị mở lên.
Tô Thấm Hảo sẽ không hồ đồ như vậy, Lam Tích lập tức muốn tìm súng bên cạnh bàn.
“Đừng nhúc nhích.” súng Tần Trạch trong tay chỉa về phía nàng, Lam Tích nhếch môi, chỉ có thể giơ tay lên.
Hình như Tần Trạch tới một mình, Lam Tích muốn nghe động tĩnh bên ngoài, Tần Trạch nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì, hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng nghĩ có thể tiếp tục chạy trốn, cục cảnh sát đã bị phong tỏa, cô chạy không thoát rồi.”
“Vậy anh vì cái gì không dẫn theo người đến bắt tôi?” Lam Tích nhướng mày, liếc mắt xem tiến độ xóa bỏ vừa mới đến 10% trên màn hình máy vi tính, “Anh không nỡ?” Lam Tích cười mở miệng.
“Cô câm miệng!” Tần Trạch nổi giận gầm lên một tiếng: “Tôi chưa từng nghĩ tới sát thủ đó sẽ là cô, tôi chưa từng nghi ngờ cô, cô giết nhiều người như vậy!”
“Là tôi giết đấy, anh bây giờ không phải là rất rõ ràng sao, anh thế nào lại không nổ súng?” Lam Tích đang cố ý chọc giận hắn, Tần Trạch nghe xong, tâm tình quả nhiên kích động lên: “Cô thừa nhận, cô thừa nhận là cô làm là được rồi, tất cả mọi người đều là do cô giết, lòng dạ cô sao có thể ác độc như vậy, cô ở bên cạnh tôi, chính là vì vụ án này sao!”
“Anh đã rất rõ ràng, cần gì phải hỏi.”
“Chúng ta lần đầu gặp nhau, đều là an bài sao!” Lần đầu gặp mặt đẹp như vậy, tên đẹp như vậy, cười hồn nhiên như vậy, đều là giả sao!
“Tôi bây giờ nói không phải, anh sẽ tin sao?” Lam Tích khẽ cười một tiếng, tiến độ xóa bỏ trên máy vi tính đã đến 80%.
Nàng thành công chọc giận Tần Trạch rồi, Tần Trạch tâm tình chấn động lợi hại, hầu như muốn bóp cò.
Một câu của Lam Tích lại làm cho hắn dừng động tác.
“Anh biết, tôi tại sao lại chọn trúng anh sao?” Lam Tích nhu hòa mở miệng.
“Vì cái gì?” Tần Trạch không khỏi sững sờ, si ngốc hỏi, mang theo một phần hi vọng.
Tần Trạch chờ Lam Tích trả lời, tâm tình của hắn bất ổn, không có chú ý tới Lam Tích lúc nào đã đem súng bên cạnh laptop cầm trong tay.
“Bởi vì, anh là cảnh sát tốt.” Lam Tích đột nhiên nâng lên súng, bóp cò.
Hai tiếng súng vang lên.
Tiến độ xóa bỏ của tài liệu đã đến trăm phần trăm, tài liệu văn bản đã triệt để xóa bỏ.
Thân thể Tần Trạch ngã xuống, đứng sau lưng hắn, là Tô Thấm Hảo giống nhau nâng súng.
“Cô không sao chứ?” bước qua thi thể Tần Trạch, Tô Thấm Hảo quan tâm đi đến hỏi.
“Nghe nói cục cảnh sát bị phong tỏa rồi.” Lam Tích nhẹ nhàng cười, “Thật sao?” Tô Thấm Hảo cũng cười, bởi vì cô biết rõ Lam Tích không có chuyện gì.
Hai người cũng không đem việc cục cảnh sát bị phong tỏa làm chuyện quan trọng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm giác như thế nào đây?
Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.
Thank you very much for sharing. Your article was very helpful for me to build a paper on gate.io. After reading your article, I think the idea is very good and the creative techniques are also very innovative. However, I have some different opinions, and I will continue to follow your reply.