STNQDD 7-8

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 7

 
“Tần Trạch, cục trưởng gọi cậu.” một nhân viên cảnh sát đẩy cửa ló đầu vào nói, Tần Trạch thở dài, khép lại tư liệu đi đến văn phòng của cục trưởng.
 
Không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện gì, còn không phải là vì vụ án buôn ma tuý mà hắn phụ trách!
 
Nhưng nếu như là vụ án buôn ma tuý bình thường thì cũng không cần gây sức ép như thế rồi.
 
Vụ án này đã liên lụy quá nhiều người rồi, có các viên chức chính phủ cấp cao trong nước, còn có trùm buôn ma tuý ở nước ngoài, nếu như có thể thuận lợi phá án và bắt giam hết thì tất nhiên là tốt nhất rồi , vừa có thể đả kích thị trường ma tuý gần đây lại có thể khiến cho các viên chức mục nát suy sụp, nhưng mà hiển nhiên sự việc không có thuận lợi như vậy.
 
Cán bộ, nhân chứng đều lần lượt bị giết, vụ án này được xét xử đúng là hy vọng ngày càng xa vời.
 
Mà gần đây nhất chính là việc phát nổ ở bệnh viện, càng làm cho việc cảnh sát từ bí mật điều tra sang  trực tiếp mở rộng đến dưới ánh mắt công chúng, những tên sát thủ kia thì không sao cả, còn cảnh sát lại phải dọn dẹp cục diện rối rắm này, mấy ngày nay phóng viên một luôn túc trực ở cửa cảnh cục, Tần Trạch vừa nghĩ tới những vấn đề sắc bén của bọn họ thì đã cảm thấy đau đầu, những ký giả kia chỉ đem chuyện này trở thành mánh lới để tăng lượng tiêu thụ, chỉ quan tâm tình tiết vụ án tiến triển đến khi nào thì có thể phá án, lại đối với mấy cảnh viên bị thương nằm ở bệnh viện thờ ơ không hỏi, không phải không oán hận mà làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi, Tần Trạch đã sớm không phải thanh niên nhiệt huyết năm đó nữa, qua nhiều năm như vậy, hắn biết rõ, cái thế giới này chính là như vậy, ngươi không thể thay đổi ý nghĩ của người khác, điều duy nhất có thể làm, chính là kiên trì với lý tưởng của chính mình, nhưng chỉ có như vậy, Tần Trạch cũng hiểu được rất mệt a, hắn không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu.
 
Gõ cửa, nghe được cục trưởng lên tiếng, Tần Trạch mới đẩy cửa đi vào.
 
Trong văn phòng không có nhiều người lắm, chỉ có cục trưởng cùng vài cảnh sát cấp cao, rõ ràng là muốn mở hội nghị bí mật, tất nhiên chính là vì vụ án buôn ma tuý rồi.
 
“Cục trưởng.” Tần Trạch đi tới, cục trưởng gật gật đầu, sắc mặt nhìn không tốt lắm: “Ngồi đi.”
 
Sắc mặt của hắn đương nhiên là không tốt rồi, vụ án này cục trưởng rất xem trọng, nhưng mà bây giờ nhân chứng liên tiếp bị giết, nhân chứng cuối cùng này chính là quan trọng nhất, nếu như lại bị sát thủ giết được nữa thì vụ án này liền triệt để vô vọng.
 
“Cục trưởng” Tần Trạch có chút áy náy, nếu như không phải hắn bảo vệ không tốt thì sự việc cũng sẽ không ồn ào đến nước này.
 
Cục trưởng phất tay, ý bảo hắn không cần để trong lòng, cục trưởng từ trong ngăn kéo lấy ra tờ giấy đưa cho Tần Trạch, đây là một phần danh sách, Tần Trạch có chút không hiểu nhìn phần danh sách này, phía trên phần lớn là tên các cảnh viên trong cục cảnh sát, mà cuối danh sách, còn có tên An Nhiên.
 
“Cái này là…” Tần Trạch khó hiểu nhìn về phía cục trưởng, cục trưởng khẽ gật đầu: “Chúng ta trải qua phân tích, sát thủ tuyệt đối là một trong những người ở bên trong.”
 
“Thế nhưng là, An Nhiên, An Nhiên không phải người trong cục người a.”
 
“Cô ấy xuất hiện ở hiện trường bệnh viện cho nên chúng ta có lý do để hoài nghi.”
 
“Cô ấy, cô ấy đến đó là đưa thức ăn khuya cho tôi, hơn nữa lúc nàng đến, sự việc đã xảy ra rồi…”
 
“Tần đội trưởng, chúng ta lần này cần dẫn dụ sát thủ xuất hiện, phải bảo đảm không có sơ hở nào.” Cục trưởng nhấn mạnh, mà Lưu Tân cũng chỉ có thể liếc hắn một cái an ủi.
 
“Cái kia, vậy các người muốn như thế nào dẫn dụ sát thủ xuất hiện?” Tần Trạch ngã ngồi ở trên ghế sa lon, như là mất hết khí lực, lẩm bẩm hỏi.
 
Hắn không muốn nghi ngờ An Nhiên, nhưng cái này là nhiệm vụ, là mệnh lệnh.
 
“Nhân chứng đã tỉnh, ngày mai sẽ được hộ tống đến cục cảnh sát thẩm vấn” Lưu Tân nói, Tần Trạch trong nháy mắt đã minh bạch: “Muốn dùng nhân chứng để làm mồi dụ?”
 
Cục trưởng gật đầu.
 
“Thế nhưng là, vạn nhất…” Vạn nhất nhân chứng xảy ra chuyện không may.
 
“Không có vạn nhất.” Giọng nói cục trưởng chắc chắn.
 

 
Bị Lam Tích cho là boss phái tới, cho nên ít nhất không cần lo lắng Lam Tích sẽ báo cáo với Boss chuyện mình theo dõi nàng.
 
Đốt một điếu thuốc, Tô Thấm Hảo chớp mắt nhìn laptop, cô ở đây trên bàn phím gõ vài cái, tầm mắt quan sát máy theo dõi.
 
Lam Tích đang dựa ở bên trong ghế sô pha, lẳng lặng lật xem một quyển sách, bộ dạng nàng yên tĩnh giống như một học sinh, Tô Thấm Hảo không khỏi nhìn đến ngây ngốc, nhịn không được đưa tay chạm đến.
 
Cô nhìn màn hình, cảm giác Lam Tích cùng cô gần như vậy, giống như ở ngay trước mặt cô, có thể chạm tay đến.
 
Nhưng mà ngón tay lại đụng phải màn hình lạnh lẽo, Tô Thấm Hảo mới đột nhiên tỉnh táo lại, cô nhìn Lam Tích, có chút bi ai, nhịn không được mà ở trên màn hình miêu tả đường nét, mơn trớn gương mặt đáng yêu của Lam Tích, mái tóc mềm mại, cái mũi cao thẳng, hai mắt thật to, cánh môi mỏng…
 
Tô Thấm Hảo nhếch môi, ngón tay sờ lấy màn hình lạnh như băng, nhưng lại giống như đang thật sự vuốt ve Lam Tích
Tô Thấm Hảo cảm giác mắt hơi khô khốc.
 
Cô yêu một cách hèn mọn lại buồn cười.
 
Cầm lấy khối kẹo sữa đưa vào trong miệng, Lam Tích lại lật thêm một trang sách.
 
Nàng biết rõ trong phòng có máy giám sát, từ ngày đầu tiên Tô Thấm Hảo an bày đã biết, nhưng mà nàng không sao cả, nếu là ý tứ của Boss, vậy theo dõi là được rồi, Lam Tích chỉ coi như không tồn tại, vẫn là nên làm cái gì thì làm cái đó.
 
Nàng không cảm nhận được, ánh mắt cực nóng vẫn thủy chung đuổi theo nàng.
 
Nàng càng không nghĩ đến, Tô Thấm Hảo theo dõi nàng là xuất phát từ chính tư tâm của cô.
 
Cái này nếu như bị boss biết được, Tô Thấm Hảo sẽ phải chịu xử phạt vô cùng nghiêm khắc, cũng có lẽ sẽ vì vậy mà mất mạng, cho nên Lam Tích không ngờ cô sẽ to gan như vậy.
 
Điện thoại vang lên, Lam Tích cầm lấy di động ở bên cạnh, phía trên hiển thị người gọi đến chính là ‘Tần đồ ngốc.’
 
Lam Tích khẽ cười, nhận điện thoại.
 
“Tần đại đội trưởng, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho em a.”
 
“Tiểu Nhiên, tối ngày mai em…” giọng điệu Tần Trạch có chút do dự.
 
“Sao?”
 
“Tối ngày mai, đưa thức ăn khuya đến đây cho anh đi, anh phải lấy lời khai của chứng nhân nên không có thời gian ăn cơm.”
 
“Được, anh muốn ăn cái gì?” giọng nói của Lam Tích không có nửa điểm khác thường, trưng cầu hỏi.
 
“Tùy tiện a” Tần Trạch ở bên này điện thoại miễn cưỡng cười cười, lại nói vài câu không liên quan liền vội vàng cúp điện thoại.
 
Cúp điện thoại, Tần Trạch cười khổ.
 
Đem An Nhiên kéo vào, trong lòng của hắn tất nhiên cảm thấy áy náy rồi.
 
Mà bên kia điện thoại, sắc mặt Lam Tích cũng là bộ dạng như có điều suy nghĩ.
 
Theo lý thuyết, nhân chứng liên tiếp bị giết, thì đối với nhân chứng cuối cùng này phải cẩn thận mà bảo vệ, không cho người ngoài biết rõ mới đúng.
 
Nhưng mà Tần Trạch lại gọi điện thoại đến mục đích tất nhiên chính là tự nói hành tung của phạm nhân với mình.
 
Tần Trạch là cố ý a, đây là một cái bẫy.
 
Đã biết rõ đây là cái bẫy, nhưng nàng vẫn không thể không đi.
 
Lam Tích nhảy xuống ghế sô pha, từ trong ngăn kéo lại lấy ra một cái điện thoại di động, nàng gọi một cú điện thoại.
 
“Ba Ba Lạp?” Điện thoại được kết nối, Lam Tích nhu hòa mở miệng.
 
Tô Thấm Hảo nghe không được Lam Tích tiếp điện thoại của ai, lại đang gọi cho ai, nhưng theo biểu hiện trên màn hình, cô nhìn thấy được khẩu hình miệng của Lam Tích.
 
Tô Thấm Hảo có hiểu một chút khẩu ngữ, cô nhìn ra câu nói đầu tiên của Lam Tích, không khỏi toàn thân chấn động.
 
Ba Ba Lạp?
 
Là tên giả của boss!
 
Lam Tích vì cái gì gọi điện thoại cho boss, nhiệm vụ của nàng sắp hoàn thành sao?
 
Tô Thấm Hảo không xác định, cô chỉ có chăm chú nhìn khẩu hình của Lam Tích.
 
“Tôi muốn vé máy bay đi Mỹ vào tối mai.”
 
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, rõ ràng dùng dụng cụ thay đổi giọng nói rồi, làm cho người ta nghe không ra là thanh âm cảu nam hay nữ vang lên: “Nhiệm vụ của cô sắp hoàn thành?”
 
“Ừ” Lam Tích giọng điệu có chút nhẹ nhõm.
 
“Cụ thể mấy giờ?”
 
“Sau tám giờ.”
 
“Được.”
 
Cúp điện thoại, Lam Tích nhẹ nhàng thở ra.
 
Giọng nói của nàng thủy chung rất nhẹ nhàng, nhưng mà trên cánh mũi đã có mồ hôi đổ tỉ mỉ.
 
Tô Thấm Hảo ở trong căn phòng cách vách, cô nhìn màn hình, sắc mặt âm tình bất định.
 
Cô nhìn ra lời nói của Lam Tích, có thể bởi vì nhìn ra, cô mới đoán không ra tâm tư của Lam Tích .

Lam Tích cuối cùng là muốn làm gì?
 
Cô còn không kịp nghĩ, liền thấy Lam Tích đi đến ban công, hơi vén lên bức màn nhìn xuống phía dưới, lập tức ra cửa.
 
Nàng đang nhìn cái gì? Tô Thấm Hảo cũng đứng dậy đến bên cửa sổ kéo ra rèm cửa nhìn xuống phía dưới, thấy chiếc màu đen kia của Andy trên đường. 
Lam Tích xuống lầu, trực tiếp đi đến chiếc Mercedes.
 
“Xin chào.” Lam Tích hơi nghiêng người, gõ hai cái vào cửa sổ xe.
 
Cửa sổ xe bất đắc dĩ hạ xuống, Andy đeo kính râm, không thấy rõ biểu cảm, nhưng mà nhất định là rất lúng túng.
 
Lam Tích phát hiện mình bí mật nhìn trộm nàng, nàng sẽ làm như thế nào? Andy trong nội tâm có chút bất an suy đoán.
 
Nàng sẽ tức giận sao? Sẽ ra tay với mình sao?
 
Lam Tích nhẹ nhàng nở nụ cười, so với ánh trăng còn chói mắt hơn, Andy trong nháy mắt cảm thấy mình sắp chết chìm ở bên trong đó rồi.
 
“Có thể giúp tôi một chuyện không?”
 

 
Năm giờ sáng ngày hôm sau, cửa phòng Lam Tích bị gõ vang.
 
Hôm nay Lam Tích dậy rất sớm, giống như đang chờ đến lúc này.
 
Trong nháy mắt cửa được mở ra, nhân viên chuyển giao đứng ở ngoài cửa cầm lấy bưu kiện thấy động tác nhanh chóng mở cửa không khỏi sửng sốt, rõ ràng là không nghĩ tới có người sẽ sớm như vậy đã rời giường.
 
“Bưu kiện của tôi sao?” Lam Tích cười hỏi, bởi vì nàng cười động lòng người, nen nhân viên giao bưu kiện kia lại ngẩn người rồi mới phản ứng kịp, xin lỗi đem bưu kiện đưa cho Lam Tích.
 
“Cần ký nhận không?” Lam Tích tùy ý hỏi, người kia lắc đầu, quy mô công ty của bọn họ nhỏ, nên ký nhận cũng không có ý nghĩa gì.
 
Lam Tích thoả mãn cười cười, đóng cửa phòng.
 
Mở ra bưu kiện, bên trong là bốn vé máy bay đặc biệt lúc tám giờ sau đi Mỹ quốc, cùng với bốn chứng minh thư cùng hộ chiếu đặc biệt.
 
Cách vách bên kia, Tô Thấm Hảo đang nhìn màn hình.
 
Giấc ngủ của cô luôn rất nông, lúc nhân viên chuyển giao gõ cửa thì cô liền tỉnh.
 
Thời gian tiếp thep, Lam Tích dọn dẹp hành lý.
 
Hành lý của nàng không nhiều lắm, chỉ có một ba lô du lịch không lớn mà thôi, những đồ vật không quan trọng nàng đều không mang theo.
 
Thu dọn xong hành lý, Lam Tích bắt đầu kiểm tra gian phòng, bảo đảm chính mình sẽ không lưu lại dấu vết gì, nàng kiểm tra đến cuối cùng, thiêu hủy rất nhiều thứ, mà máy theo dõi của Tô Thấm Hảo cũng  bị nàng tháo vỡ thành linh kiện, như vậy chỉ cần ném tới thùng rác trong tiểu khu sẽ không bị tra ra.
 
Xem ra thật sự nàng có ý định đi khỏi, nhìn thấy Lam Tích tới gần máy giám thị, gương mặt nàng được phóng đại trên màn hình, sau đó hình ảnh lập tức đen nhánh, Tô Thấm Hảo nghĩ.
 
Cô còn rất hiếu kỳ, tối hôm qua Lam Tích tìm Andy cuối cùng nói cái gì đây?
 
Tám giờ, Lam Tích đúng giờ đi ra cửa đi làm.
 
Đi ra tiểu khu, Lam Tích cũng cảm thấy có ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào nàng, ánh mắt kia thủy chung luôn theo nàng, thậm chí đối phương cùng nàng đi theo lên xe buýt.
 
Trên xe buýt người rất nhiều, Lam Tích lơ đãng nhìn sang, đối phương còn đang nhìn nàng, lúc tiếp xúc đến tầm mắt của nàng, mất tự nhiên mà dời ánh mắt, Lam Tích lại giống như không phát hiện ra, lại vô thức nhìn về phía khác.
 
Lúc này theo dõi Lam Tích không phải là Tô Thấm Hảo, mà là hai nam nhân.
 
Lam Tích thông qua cửa sổ xe buýt nhìn phong cảnh ngoài đường ngoài, mím môi cười nhạt.

Chương 8
 
Cửa sau của bãi đỗ xe ở một bệnh viện nào đó, một chiếc xe màu đen chạy băng băng đang ngừng tại đây,cửa thủy tinh hạ xuống một nửa, người mang kính râm trong xe đang giơ ống nhòm nhìn về phía hướng cửa sau cùng như đợi cái gì.
 
Rất nhanh thì có động tĩnh.
 
Rất nhiều cảnh sát chặt chẽ bảo vệ người từ cửa sau đi ra, Andy vội vàng điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm, hắn vừa thấy rõ cái người được bảo vệ kia, đối phương đã được cảnh sát hộ tống lên chống đạn xe.
 
Đám cảnh sát lần này thật sự đã có kinh nghiệm, Andy mắng một câu, cúi đầu nhìn ảnh chụp của đối phương mà Lam Tích cho hắn, trong hình là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng vừa rồi Andy chỉ hơi liếc một cái, nhưng mà hắn có thể khẳng định, vừa rồi cái người được bảo vệ kia chính là nhân chứng trong tấm ảnh.
 
Nhìn xe chống đạn được lái đi, Andy không chút do dự, nâng lên cửa sổ xe lái xe theo sau.
 
Lam Tích vẫn thủy chung mỉm cười phục vụ khách hàng, nàng mang lại cho người ta cảm giác rất tốt, cho nên cùng so với thu ngân bên cạnh, chỗ nàng xếp hàng tính toán nhiều hơn một nửa người, thậm chí không ít người vì thế mà tình nguyện đợi lâu hơn, mà Lam Tích tươi cười trước sau không hề thay đổi.
 
Điện thoại vang lên một tiếng, Lam Tích cười với người trước mặt nói tiếng xin lỗi, nhanh chóng cúi đầu nhìn tin nhắn.
 
‘Nhân chứng ở cục cảnh sát.’
 
Là tin nhắn Andy.
 
Xóa tin nhắn, tiếp theo Lam Tích kéo màn, nhìn người đi đến người trước mặt, nàng không khỏi nháy mắt mấy cái.
 
Tô Thấm Hảo tất nhiên không phải đơn thuần mua sắm rồi, cô thấy Lam Tích, miệng khép khép mở mở nhưng không có phát ra âm thanh: ‘Cô buổi tối muốn hành động?’
 
Nhưng lại Lam Tích cúi đầu cầm lấy vật phẩm quét hình, tựa như không thấy, Tô Thấm Hảo khẽ nhíu mày, thoáng một cái bắt được đồ vật chuẩn bị quét hình trong tay Lam Tích, Lam Tích không có biện pháp, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía cô.
 
“Socola này tôi không lấy.” Tô Thấm Hảo cười nói, miệng cô hình rất nhanh mấp máy hai cái: ‘Tôi giúp cô.’
 
Lam Tích mím môi nhìn cô, giống như đang suy nghĩ.
 
“Tốt” Lam Tích rất nhanh gật đầu, đem Socola để sang một bên, Tô Thấm Hảo biết rõ nàng đã đáp ứng, thoả mãn cười cười.
 
Tô Thấm Hảo giống như một người khách hàng bình thường tính tiền, mang theo túi đi ra siêu thị.
 
Cô đi qua quán cà phê đối diện siêu thị khi lơ đãng xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thoáng qua vào trong.
 
Có hai người đang ông nhỗ gần cửa sổ của quán cà phê, chính là hai người theo dõi Lam Tích.
 
Bọn hắn chọn chỗ ngồi có tầm nhìn rất tốt, từ chỗ của bọn hắn, có thể rất dễ dàng nhìn rõ Lam Tích ở quầy thu ngân, mà hai người kia cũng hoàn toàn chính xác là đang nhìn Lam Tích.
 
Tô Thấm Hảo cũng không lo lắng, cô đã phát hiện thì Lam Tích cũng tự nhiên phát hiện được.
 
Ban đêm tám giờ, Lam Tích đúng giờ tan sở, cùng thường ngày không có khác biệt.
 
Mà hai người kia vẫn theo sau lưng Lam Tích, bọn hắn đã đi theo Lam Tích suốt một ngày, tự cho là ẩn núp thật tốt, nhưng lại không biết ngay từ đầu đã bị phát hiện rồi.
 
Lam Tích liếc về phía sau, khẽ hừ một tiếng.
 
Xem thủ pháp theo dõi của hai người kia, Lam Tích có thể khẳng định hai người kia là cảnh sát chìm.

 
Tần Trạch cho mình biết kế hoạch cuối cùng, hắn kêu mình buổi tối đến cục cảnh sát thì đã nói rõ hắn không tín nhiệm mình, nếu như đã hoài nghi mình, phái người theo dõi mình cũng là bình thường.
 
Cái bẫy đêm nay, biết rõ nguy hiểm, Lam Tích vẫn buộc lòng phải nhảy vào.
 
Nàng phải hoàn thành nhiệm vụ, đây là mục đích Lam Tích đến Bắc Kinh.
 
Phía sau đi theo hai tên cảnh sát chìm, Lam Tích chỉ làm như chưa phát hiện ra, giống như bình thường ở chợ bán thức ăn mua thức ăn, sau đó về nhà.
 
Bình thường không thể bình thường hơn.
 
Quay về tầng lầu, hai tên cảnh sát chìm kia không dám đến qua gần, chưa thấy cùng lên lầu.
 
Lam Tích đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối om, nhưng mà thân thể Lam Tích lại căng thẳng, cảnh giác nhìn về phía bốn phía.
 
Trong phòng của nàng còn có người khác.
 
Lam Tích hơi nheo mắt lại, như con mèo bất mãn khi có người khác tự tiện xông vào lãnh địa của nàng.

Lúc này ai sẽ vào phòng của nàng? Tần Trạch có chìa khóa nhưng mà hắn sẽ không tới cũng không bật đèn, đối phương không bật đèn chính là không muốn để cho người khác biết hắn đã đến, đối phương là địch hay là bạn?
 
Bên tai có động tĩnh rất nhỏ, Lam Tích nheo mắt lại, chợt đá một cước về phía bên cạnh, nàng vô thanh vô tức ra chiêu, tất nhiên là đối phương không ngờ đến, chật vật trốn sang bên cạnh, mà Lam Tích cũng không đợi cô đứng vững, bàn tay đi qua liền bắt lại vai bóng đen kia, nhưng đối phương cuối người xuống muốn tránh khỏi, Lam Tích dứt khoát buông lỏng tay, chỉ có điều thuận thế tay hất lên cho đối phương một cái tát, thời điểm đối phương trong nháy mắt còn run sợ Lam Tích lại quét chân một cái, đối phương trực tiếp vấp ngã, thật không nghĩ đến cái bóng đen kia lại rất vô lại nắm cổ tay nàng, kéo theo nàng ngã cùng một chỗ rồi, Lam Tích thoáng một cái đã nằm ở trên người của đối phương.
 
Trong bóng tối Lam Tích không thấy rõ vẻ mặt, nhưng mà nàng liền dùng dao nhầm về phía cổ đối phương có thể thấy được nàng hết kiên nhẫn muốn tốc chiến tốc thắng, đối phương nghe được tiếng gió vội vàng mở miệng: “Là ta!”
 
Lam Tích nhíu lông mày lại, nàng nghe ra thanh âm này rồi, nhưng mà dao vẫn bổ vào cổ của đối phương, tuy rằng đã giảm lực đạo rồi, nhưng đối phương vẫn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.
 
Lam Tích trở mình nhảy lên, đi mở đèn.
 
Tô Thấm Hảo xoa cổ ho khan, có chút oán trách nhìn nàng: “Cô thật muốn tôi chết a.” vừa rồi trong bóng tối Lam Tích mỗi một chiêu cũng không hề lưu tình, rõ ràng muốn dồn người vào chỗ chết, nếu như đánh nhau cùng nàng không phải là Tô Thấm Hảo, chỉ sợ chỉ có một con đường chết, điều này làm cho nội tâm Tô Thấm Hảo có chút khó chịu, nói không rõ là loại cảm giác gì.
 
Có lẽ là bởi vì, hiện tại cô mới phát hiện, Lam Tích cũng không phải thánh khiết như Angel?
 
Nhưng khi ngọn đèn sáng lên, Tô Thấm Hảo lại từ trên người Lam Tích không cảm thấy cái loại cảm giác âm tàn không lưu tình vừa rồi, dưới ánh đèn Lam Tích rất dịu dàng, khiến cho người ta cảm giác cùng vừa rồi quả thực giống như hai người khác nhau.
 
Tô Thấm Hảo nhìn Lam Tích, trong nháy mắt liền mờ mịt.
 
Cuối cùng đâu mới là thật nàng?
 
“Cô lại không nói sớm.” Lam Tích trừng nàng một cái, đi đổi giầy, mang theo đồ ăn đi đến phòng bếp.
 
“Hai tên cảnh sát chìm kia trở về cùng cô?” Tô Thấm Hảo dựa vào cửa phòng bếp hỏi, Lam Tích gật gật đầu, vặn mở vòi nước rửa đồ ăn mới mua về.
 
Tô Thấm Hảo nhìn thân ảnh nàng, ánh mắt mê luyến.
 
Lam Tích hiện tại, thấy thế nào cũng không như muốn đi giết người.
 
“Lam Tích” Tô Thấm Hảo đột nhiên khẽ lên tiếng, nhưng mà Lam Tích vẫn nghe được, động tác dừng một chút nhưng không quay đầu lại: “Ân?”
 
Chẳng qua Tô Thấm Hảo là đột nhiên cảm thấy, Lam Tích chuẩn bị nấu cơm, còn mình lẳng lặng nhìn nàng, hai người như vậy rất giống người một nhà, loại cảm giác này khiến cho Tô Thấm Hảo thất thần, phút chốc bừng tỉnh lại, thậm chí phân không rõ sự thật cùng hư ảo.
 
Cũng bởi vì động tác của Lam Tích có chút dừng lại, Tô Thấm Hảo mới phát hiện Lam Tích vẫn thủy chung cảnh giác, ngón giữa nàng kẹp lấy lưỡi dao, ở dưới ánh đèn loé lên ánh sáng phản chiếu.
 
Lam Tích đưa lưng về phía mình, không bỏ xuống đề phòng, cảnh giác cũng phải thôi, Tô Thấm Hảo tự giễu nhếch khóe miệng: “Tôi đi ra phòng khách chờ cô” cô nói xong cũng rời khỏi phòng bếp đến phòng khách, Lam Tích nghe tiếng bước chân của cô, xác định cô thật sự đi phòng khách mới thoáng buông lỏng tâm thần.
 
Bởi vì nàng luôn một mực cảnh giác, cho nên không nghe được âm thanh thì thào khẽ gọi trúng trọng tâm dịu dàng cùng thâm tình của Tô Thấm Hảo.
 
Đồ ăn rất nhanh làm xong, Lam Tích bưng đĩa cà xào từ phòng bếp đi ra, hướng Tô Thấm Hảo không có việc gì đang ngồi ở trên ghế sa lon hỏi: “Cùng nhau ăn?”
 
Chú ý tới hai cái bát Lam Tích đang cầm, Tô Thấm Hảo lập tức gật đầu.
 
Nói thật Tô Thấm Hảo căn bản không nghĩ tới sẽ cùng Lam Tích ngồi cùng bàn ăn cơm, đó là chuyện cho dù cô nằm mơ cũng cảm thấy không thể nào xảy ra.
 
Nhưng bây giờ Lam Tích quả thực đang ngồi ở trước mặt cô, hai người cùng nhau ăn cơm, vậy mà lại để cho Tô Thấm Hảo có chút luống cuống, ngay cả nói cũng sẽ không nói, mà Lam Tích ăn cơm, cắn chiếc đũa hai mắt nhìn cô, nhìn ra Tô Thấm Hảo lúng túng, mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Không hợp khẩu vị?”
 
“Không, ăn rất ngon” Tô Thấm Hảo vội vàng lắc đầu, đồng thời như chứng minh ăn mấy ngụm cơm lớn, nhìn Lam Tích đang mím môi cười.
 
“Cô định hành động như thế nào?” Nhìn Lam Tích nở nụ cười, trong nội tâm Tô Thấm Hảo cũng cao hứng,  bầu không khí cũng không lúng túng như vừa rồi, Tô Thấm Hảo nhịn không được mở miệng hỏi.
 
“Nhân chứng ở cục cảnh sát.” Lam Tích chỉ nói như vậy, Tô Thấm Hảo liền lập tức hiểu rõ: “Cô muốn xông vào cục cảnh sát?”
 
Lam Tích không nói chuyện, chẳng qua là liếc cô một cái.
 
“Cô không thể đi.” Tô Thấm Hảo lập tức nói, Lam Tích tựa hồ cảm thấy thú vị: “Vì cái gì?”
 
Tô Thấm Hảo không trả lời được.
 
Bởi vì quá nguy hiểm cho nên không thể đi?
 
Bọn họ những người này, làm gì có chuyện không nguy hiểm? Nếu như sợ bỏ mạng mà không đi chấp hành nhiệm vụ, sẽ chết nhanh hơn.
 
“Cô không phải nói cô giúp tôi?” Nhìn Tô Thấm Hảo trầm mặc, Lam Tích gõ gõ chén đĩa.
 
Tô Thấm Hảo lập tức kiên định gật đầu.
 
Chính mình sẽ giúp nàng.
 
Nhất định sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.
 
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thấm Hảo hỗ trợ dọn dẹp bát đũa, khi Tô Thấm Hảo rửa xong bát đi ra phòng bếp, liền thấy Lam Tích ở chỗ ghế sô pha vội vàng làm cái gì đó.
 
“Đang làm gì đó?” Tô Thấm Hảo hỏi, Lam Tích không có trả lời chẳng qua là rất nhanh đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
 
Tô Thấm Hảo liếc một cái, thấy Lam Tích nhét vào kẽ ghế sô pha chính là boom điều khiển, tất nhiên trong phòng này không chỉ có một quả boom này rồi.
 
Đem hết thảy phá hủy mới là phương pháp tốt nhất để che giấu.
 
“Tôi đi xuống trước” Lam Tích từ bên trong túi xách lấy ra tai nghe đưa cho Tô Thấm Hảo.
 
Tô Thấm Hảo hiểu rõ gật đầu, cô thấy Lam Tích tắt đèn đi ra ngoài, lại đợi một lát, xác định cảnh sát đã bị Lam Tích dẫn đi mới đi xuống lầu, không chút nào lưu luyến.
 
Hành lý của cô cũng đã thu dọn xong, gian phòng cách vách cũng đã trống không.
 
Lam Tích phải rời khỏi, cô tự nhiên cũng sẽ không ở lại, nếu như không phải là bởi vì Lam Tích, cô cũng sẽ sau khi  nhiệm vụ hoàn thành mà còn ở tại chỗ này lâu như vậy.
 
Rời khỏi tiểu khu, không ngoài ý thấy xe màu đen của Andy trên đường.

Ấn còi một chút, ý tứ rất rõ ràng.
 
Tô Thấm Hảo đi qua, mở cửa xe ra, ngồi ở bên cạnh Andy.
 
Andy không có nói nhiều, trực tiếp đã khởi động xe, nhưng cho dù hắn không nói, Tô Thấm Hảo cũng biết đi đâu.
 
Đi cục cảnh sát.
 

 
Một chiếc xe taxi ngừng ở trước cục cảnh sát, Lam Tích ôm cà-mên xuống xe, nhìn ký túc xá ngẩn người.
 
Nàng biết rõ ở đây đã chuẩn bị tốt tất cả, đợi đến nàng đến.
 
Nhưng mà Lam Tích vẫn cất bước đi vào, không hề do dự.
 
Xe taxi kia vừa mới rời khỏi, rất nhanh lại có một chiếc xe ngừng ở bên cạnh cục cảnh sát, trên xe đi xuống hai người, chính là hai cảnh cảnh sát chìm hôm nay theo dõi Lam Tích, một người trong đó lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại: “Này, Tần đội, nàng vừa đi vào, chúng tôi hôm nay vẫn đi theo nàng, tất cả đều bình thường.”
 
An Nhiên vừa đi vào ký túc xá, liền thấy Tần Trạch chạy xuống lầu.
 
“An Nhiên.” Tần Trạch cười tới nghênh đón nàng, hắn vừa mới nghe cấp dưới báo cáo nói An Nhiên cả ngày hôm nay rất bình thường, thì càng thêm khẳng định An Nhiên không phải là sát thủ.
 
“Em hôm nay làm quả cà xào.” An Nhiên lắc lắc cà-mên, có chút tranh công nói.
 

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.