STNQDD 6

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 6
Cửa cẩn thận bị kéo ra, Lam Tích lách mình đi vào phòng, đây là nhà của nàng, nhưng nàng lại mang vẻ mặt cảnh giác, trên tay nàng còn cầm lấy khẩu súng, cảnh giác bốn phía.
Trong nháy mắt lúc Lam Tích đi vào phòng , liền hơi khiêu mi.
Nàng vừa đi đến liền liếc về phía ban công thì thấy bức màn bỗng nhúc nhích.
Lam Tích xác định cái này không phải là ảo giác của nàng.
Cửa sổ ban công đóng kín, bức màn có không gió mà bay.
Có người trốn phía sau bức màn.
Lam Tích nâng súng, đến gần hai bước, lúc nàng chuẩn bị nổ súng, lại do dự.
Bóng dáng phía sau bức màn rất mơ hồ, Lam Tích không thể xác định được phương vị (phương hướng, vị trí) chuẩn xác của đối phương.
Nàng chỉ có một cơ hội để nổ súng.
Nếu như phát súng này không thể lấy mạng đối phương thì đối phương nhất định sẽ phản kích, nàng không thể bị thương, nếu không sẽ khiến Tần Trạch nghi ngờ.
Như vậy một phát này, Lam Tích không nắm chắc.
Lam Tích nhếch khóe môi, cẩn thận lui ra phía sau hai bước, sau đó buông súng, quyết đoán buông tha.
Nàng không làm việc mà nàng không nắm chắc, huống hồ, nàng có thể làm cho cái người theo dõi nàng cắn câu, tất nhiên cũng có thể làm cho cô ta trở lại lần nữa.
Tô Thấm Hảo trốn ở phía sau rèm cửa, nàng hiện tại chỉ cảm thấy may mắn vì cái rèm này đủ dài che được hết toàn thân cô.
Muốn nhảy khỏi ban công là không kịp rồi, dưới tình thế cấp bách Tô Thấm Hảo cũng chỉ có trốn ở phía sau bức rèm.
Tô Thấm Hảo không dám thở mạnh, nghe tiếng bước chân của Lam Tích.
Lam Tích không có đi ngay tới nhìn rèm cửa, cũng không có trực tiếp đi xem máy theo dõi.
Tô Thấm Hảo nhẹ nhàng thở ra, cô không biết Lam Tích vừa mới nghĩ sai thì hỏng hết* sẽ muốn mạng của nàng.
 *: ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng
Làm sao bây giờ đây? Tô Thấm Hảo rất phiền não, cô như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện a, cô đang suy nghĩ thì chợt nghe được tiếng nước từ phòng tắm truyền đến.
Tô Thấm Hảo khẽ kéo bức rèm nhìn ra, hình như Lam Tích đang ở trong phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, từ chỗ của Tô Thấm Hảo có thể thấy được cửa phòng tắm nửa khép nữa mở, chính là vì như vậy, tiếng nước mới có thể rõ ràng mà truyền vào trong tai cô.
Lúc này thừa cơ rời khỏi là cơ hội tốt nhất, Tô Thấm Hảo lập tức không do dự, đưa tay xoay người ra phía sau cửa sổ, vặn hai cái xuống cửa sổ nhưng mà cửa sổ mở không ra.
Tô Thấm Hảo nhíu lông mày lại.
Lúc trước cô không phát hiện, cửa sổ ban công bị khóa.
Có chút không đúng, trong nội tâm Tô Thấm Hảo có chút bất an.
Mỗi lần cô tới, cửa sổ ban công đều được mở ra a, chẳng qua là có rèm cửa che khuất, nhưng hôm nay…
Lam Tích vì sao lại về sớm như thế, đây không phải là nàng thiết lập đi? Tô Thấm Hảo không khỏi hoài nghi.
Nhưng mà, Lam Tích cũng không có phát hiện dấu hiệu có người theo dõi nàng a.
Cũng mặc kệ như thế nào, hiện tại muốn lặng lẽ mà rời khỏi, chỉ có quang minh chính đại từ cửa lớn rời đi, Tô Thấm Hảo trong nội tâm thở dài.
Mượn tiếng nước che dấu, cô lại cẩn thận một chút, sẽ không bị phát hiện, dưới tình huống này, Tô Thấm Hảo cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tô Thấm Hảo hạ quyết tâm, cầm theo giày, rón ra rón rén đi về phía cửa.
Lúc đi đến bên cạnh phòng tắm, thân thể Tô Thấm Hảo không khỏi dừng một chút.
Cô nhìn búp bê trên cửa.
Máy theo dõi bên trong búp bê còn chưa có xoá đi.
Xoá đi dữ liệu của máy theo dõi bên trong búp bê cũng không mất bao lâu, hai phút là có thể xong, nhưng vào lúc này, nhiều thêm một giây đều rất nguy hiểm.
Mày Tô Thấm Hảo đã nhăn lại thành một chữ ‘Xuyên’ rồi.
Mà ngay lúc này tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại.
Tô Thấm Hảo giật mình một cái, cái này đối với cô mà nói là một cảnh cáo trước khi nguy hiểm rồi, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía phòng tắm. 
Thông qua cánh cửa nữa mở kia của phòng tắm, Tô Thấm Hảo có thể thấy được một phần của bồn tắm lớn.

Cũng nhìn thấy được một phần Lam Tích.
Bắp chân Lam Tích trắng nõn, như ẩn như hiện ngâm bên trong màu trắng sữa tắm, tăng thêm một loại cảm giác mập mờ kiều diễm, khiến người ta càng muốn nhìn thêm nữa.
Vốn dĩ là nước che kỹ rồi, không có gì không bình thường.
Nhưng mà Tô Thấm Hảo lại đi không được.
Những lúc cô thấy được Lam Tích đều là trong cameras  dù sao cũng là thông qua máy móc lạnh lẽo.
Mà bây giờ, Lam Tích chân chính cùng nàng ở chung một phòng.
Giữa hai người chỉ cách một vách tường.
Cách một cái cửa khép hờ.
Tô Thấm Hảo không chống lại được loại hấp dẫn này.
Ai cũng sẽ không chống cự được loại hấp dẫn này, Tô Thấm Hảo lại càng như vậy.
Đối với Lam Tích chấp niệm của cô đã thành mê muội, cô trốn không thoát, tránh không được.
Cho nên biết rất rõ bây giờ là cơ hội duy nhất để rời khỏi, cô cũng không ý định rời đi.
Biết rõ một bước cũng không nên tới gần, nhưng cô lại đè nén hô hấp mà đến gần.
Trong nội tâm cô nghĩ, tôi chỉ đến gần hai bước, chỉ hai bước thôi.
Chính cô cũng biết rõ điều đó là không có khả năng.
Hai bước, như thế nào đủ?
Trong nháy mắt đó, Tô Thấm Hảo si ngốc mà tiêu sái gần.
Đã quên đi khuôn phép, đã quên đi nguy hiểm.
Thậm chí ngay cả mạng cũng quên.
Chờ cô chính là họng súng rét lạnh.
Tô Thấm Hảo được như tâm nguyện, cô nhìn thấy nhiều hơn nữa.
Toàn bộ cơ thể Lam Tích ngâm trong bồn tắm, da thịt tráng sứ của nàng giống như em bé, làm cho người ta nhịn không được muốn chạm vào, thân thể giấu bên trong bồn tắm càng khiến cho người ta muốn khám phá.
Tô Thấm Hảo cảm thấy đây là một mỹ nhân dục đồ.
Nếu như bỏ qua song súng trong tay Lam Tích.
Đối diện Tô Thấm Hảo là nòng súng tối om, Tô Thấm Hảo đã ở ngay trong phạm vi tầm bắn, căn bản là trốn không thoát.
Tô Thấm Hảo cuối cùng cũng hiểu rõ đây là một cái bẫy.
Nhưng nếu như là bị dụ dỗ như vậy, dù cho trở lại một lần nữa thì mình nhất định vẫn mắc lừa, nội tâm  Tô Thấm Hảo có chút buồn rầu muốn.
“Là cô?” Lam Tích nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Tô Thấm Hảo?”
Trong phòng tắm bị nhiệt khí bao phủ, có thể là ảo giác của Tô Thấm Hảo, tên của cô được phát ra từ miệng của Lam Tích, trăm ngàn lần vẫn là giọng nói mềm mại, ôn nhu
“Cô nhớ rõ tôi?” Nói như thế nào đây, ừ… Tô Thấm Hảo thậm chí có chút, mừng rỡ?
Phản ứng của cô thành thật biểu hiện hết ở trên mặt, Lam Tích nghi hoặc nhìn cô, rất nhanh vừa cười: “To gan như vậy hướng về phía tôi tự giới thiệu bản thân mình, cô là người đầu tiên, tôi rất khó quên.”
Tô Thấm Hảo cảm thấy trong nội tâm rất thỏa mãn, cho dù một giây sau đó Lam Tích thật sự nổ súng cô cũng không hối hận.
“Nhưng mà, sao lại là cô?” Lam Tích đột nhiên từ trong bồn tắm đứng lên, toàn thân bám đầy nước, chỉ súng vào Tô Thấm Hảo đến gần hai bước.
Lam Tích cũng không có cởi sạch quần áo, nàng mặc một bộ đò bó sát, tất nhiên là nàng đang chờ người đi vào, cũng chắc chắn sẽ có người đi vào.
Theo Lam Tích, người theo dõi nàng nếu như muốn mạng của nàng, thì lúc mình đi tắm chính là cơ hội tốt nhất, đối phương nhất định sẽ thừa dịp lúc mình tắm rửa không cảnh giác mà ra tay.
Tô Thấm Hảo không muốn lấy mạng Lam Tích, nhưng mà cô vẫn đi vào.
Không phải vì sát tâm, mà bởi vì sắc đẹp.
Bất quá đối với Lam Tích mà nói, chỉ cần cái người theo dõi nàng xuất hiện thì mục đích của nàng đạt được rồi.
Lam Tích có chút không xác định tiêu sái đến gần, trên người nàng còn mang theo rất nhiều bọt nước, theo đường cong trên thân thể nàng trượt xuống, hiển nhiên là Lam Tích không thèm để ý, nhưng mà Tô Thấm Hảo lại cảm thấy miệng khô khốc, cô không khỏi đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn loạn, nhưng Lam Tích rất nhanh đã đến trước mặt cô.
Lam Tích cầm súng nâng lên bàn tay Tô Thấm Hảo nhìn, trên lòng bàn tay Tô Thấm Hảo còn quấn một vòng băng gạc, lúc này Tô Thấm Hảo có thể xác nhận.
“Cô chính là vẫn luôn theo dõi tôi.” Lam Tích không hề cười, nàng có chút bất mãn dùng súng gõ gõ cánh tay Tô Thấm Hảo, nhưng Tô Thấm Hảo thấy lại giống như một đứa trẻ tính tình nghịch ngợm.
Nếu như bỏ qua Lam Tích bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.
“Ai bảo cô tới đây, là boss sao?” Lam Tích hỏi, Tô Thấm Hảo không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể trầm mặc, Lam Tích lại cho là cô ngầm thừa nhận.
“Nói cho boss, không cần tìm người theo dõi tôi, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, hiện tại chẳng qua là vấn đề thời gian.” Lam Tích lại nói thêm một câu: “Cái tên nhân chứng kia hiện tại không biết được giấu ở đâu, tôi không có biện pháp.”
Lúc nàng nói ‘Tôi không có biện pháp’, Tô Thấm Hảo nhịn không được cười, cô cảm thấy Lam Tích rất đáng yêu.
Lam Tích trừng mắt liếc cô một cái, đẩy đẩy cô: “Cô đi đi, đừng có để cho tôi lại nhìn thấy cô.” suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Cô trốn kĩ một chút, đừng có để cho tôi lại phát hiện, bằng không..” Lam Tích lắc lắc khẩu súng trong tay.
“Cô sao lại phát hiện tôi theo dõi cô?” Tô Thấm Hảo lúc trước khi Lam Tích đóng cửa vẫn là nhịn không được hỏi.
“Cửa sổ mở ra, chẵng lẽ cả ngày trời không có gió sao?” Lam Tích ‘Phanh’ đóng cửa lại.
Tô Thấm Hảo chỉ có thể cười khổ.
Cô chỉ nhớ phải xoá đi máy giám sát, nhưng lại không chú ý búp bê là đối diện ban công a.
Cửa sổ ban công mở ra, bức màn lại suốt một ngày cũng không có bị gió lay động, đây mới là sơ hở lớn nhất.
Hoá ra ngay từ đầu Lam Tích đã phát hiện có người theo dõi nàng, xâm nhập phòng của nàng, nhưng mà nàng giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.
Tô Thấm Hảo làm không được.
Lam Tích cửa phòng lại đột nhiên đẩy ra, một đôi giày bị ném ra, sau đó cửa lập tức đóng lại.
Là giầy thể thao Tô Thấm Hảo.
Tô Thấm Hảo bất đắc dĩ thở dài, ngồi ở trên bậc thang mang vào một bên giày, sau đó một chân nhảy xuống bậc thang đi nhặt một chiếc giày khác mang vào.
Vào lúc này tất nhiên là không thể quay về căn phòng cách vách rồi, sẽ chọc giận Lam Tích a, Tô Thấm Hảo chỉ có thể  đi xuống tầng trệt, định đi bốn phía dạo chơi, chờ Lam Tích rời đi rồi mới trở về.
Thế nhưng lúc nàng xuống tầng trệt, lại thấy trong tiểu khu ngừng lại một chiếc xe, ở phía trước không xa.
Tô Thấm Hảo liếc một cái liền nhận ra, là xe của Andy.
Tô Thấm Hảo muốn làm như không thấy thì chiếc xe kia lại đột nhiên ấn còi.
Tô Thấm Hảo chỉ có thể kiên trì đi qua.
“Hi” mở cửa xe ngồi ở phía sau, Tô Thấm Hảo cố gắng dùng giọng điệu thoải mái lên tiếng chào.
“Cô ở nơi này?” Thanh âm lạnh lùng của Andy vang lên.
Hắn ngồi phía trước, lại đeo kính râm, Tô Thấm Hảo nhìn kính chiếu hậu không thấy rõ nét mặt của hắn.
Nhìn thấy bộ dạng của Tô Thấm Hảo trong kính, Andy đã biết được đáp án.
“Cô không nên làm như vậy.”
Tô Thấm Hảo không nói chuyện, những thứ này cô so với Andy càng rõ ràng hơn, nhưng mà cô khống chế không nổi chính mình.
“Cô không nên đi quấy rầy nàng” Andy nói ra những lời này thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tô Thấm Hảo biết rõ, Andy là ghen ghét, không cam lòng.
Nếu như người làm như vậy là Andy thì mình nhất định cũng sẽ phẫn nộ, hận không thể giết chết hắn.
Nhưng bây giờ, Tô Thấm Hảo chỉ có thể trầm mặc.
Trong lúc bầu không khí đang giằng co thì Lam Tích từ trong hành lang đi tới, nàng vừa đi vừa nhìn điện thoại, bộ dạng có chút gấp gáp.
Tô Thấm Hảo nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, đã trễ giờ Lam Tích đi làm rồi, là vì cô, điều này làm cho Tô Thấm Hảo không hiểu sao có chút vui vẻ.
Andy cùng Tô Thấm Hảo nhìn Lam Tích đi ra tiểu khu, hai người ăn ý không nhắc lại chuyện vừa rồi.
“Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi.” Andy nói, Tô Thấm Hảo gật gật đầu: “Của tôi cũng hoàn thành.”
Không cần phải nói quá nhiều, đối phuong đều biết nguyên nhân người kia muốn nói.
Tô Thấm Hảo từ cửa sổ xe nhìn về phía phòng Lam Tích.
Cô biết rõ Andy ở đây rất nhiều đêm, lẳng lặng ở dưới lầu nhìn đèn phòng Lam Tích.
Tô Thấm Hảo không hiểu sao cảm thấy thật thê lương.
Bọn họ yêu nhưng không thể nói.
 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.