STNQDD 10

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.


Chương 10
 
Hoàn toàn chính xác là cảnh cục đã bị nghiêm mật phong tỏa, đèn báo hiệu nhắm ngay ký túc xá chiếu sáng không ngừng, ở đây nước sơn đen làm đêm có vẻ vô cùng đột ngột.
 
Một sợi dây thép từ lầu bốn ký túc xá bắn ra, đầu kia của sợi dây thép tiếp xúc trên ban công của nhà lân cận, sau khi sợi dây thép đích xác đã vững vàng quấn hai vòng lên ban công.


Dùng sức kéo xác định không có vấn đề, Tô Thấm Hảo đi trước một bước, đem chặt thiết (vòng sắt) móc cố định lên dây thép, nắm chặt thiết hoàn theo dây thép trượt xuống, Lam Tích cũng theo sát mà trượt đi xuống, cảnh sát dưới lầu thấy bóng người hướng vào trên không trung lung tung bắn mấy viên đạn, nhưng một viên cũng không có bắn trúng.
 
Tô Thấm Hảo trượt đến đầu kia của dây thép quay đầu lại nhìn Lam Tích, Lam Tích từ trên xuống dưới trượt xuống, sợi tóc vung lên, càng ngày càng gần, lại khiến cho Tô Thấm Hảo có một loại ảo giác, giống như là Lam Tích đạp nguyệt (giẫm lên trăng) mà đến, cô có chút ngây người, muốn ôm chằm lấy Lam Tích đang đến gần trước mắt, Lam Tích nhíu mày nhìn Tô Thấm Hảo ngây người ngăn ở trước mặt, không đợi thiết hoàn trượt đến cuối cùng liền buông lỏng tay, nhảy đến bên cạnh Tô Thấm Hảo.
 
Tô Thấm Hảo kịp phản ứng lại, lúng túng thu dây thép, Lam Tích không có nhìn nàng thêm, mà là trực tiếp từ tầng lầu nhảy xuống, độ cao này cũng là hai tầng lầu, Lam Tích nhảy xuống vô cùng dễ dàng.

 
Dưới lầu có một chiếc xe màu đen đang ngừng lại trên đường, tất nhiên là đã đợi được một lúc rồi.
 
Ngoài sân bay
 
Động tác Lam Tích lưu loát rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ, xe Andy đi đến sân bay, máy bay sắp cất cánh lúc mười giờ rưỡi, đúng lúc dùng đến vé máy bay thứ hai.
 
Nhấn lên tay cầm màu đỏ trên máy kiểm soát, tuy rằng khoảng cách quá xa không nghe được tiếng nổ mạnh, nhưng mà Lam Tích vẫn thoả mãn cười cười, không tiếng động làm cái khẩu hình ‘Bành!’.
 
Tiện tay ném đi máy kiểm soát, Lam Tích đi vào sân bay.


Nhân viên kiểm an kiểm tra hộ chiếu cùng giấy chứng minh thư của nàng, đang muốn để nàng đi qua, tay Lam Tích đang cầm vé máy bay lại bị người bên cạnh mãnh liệt cầm cổ tay.
 
Thân thể Lam Tích cứng đờ, híp mắt lại.
 
Người đầu tiên trong đầu nghĩ đến đương nhiên cho là cảnh sát rồi.
 
Nhưng mà hiện tại nàng đã thay đổi trang phục, hộ chiếu cùng chứng minh thư cũng dùng tên khác, đám cảnh sát này không lí do gì mà không ầm ĩ làm ra động tĩnh lục soát lại chuẩn xác bắt được mình như vậy.
 
Lam Tích chậm rãi quay đầu lại, đã tùy thời chuẩn bị lấy ra thân kiếm ở bên hông nàng.
 
Nhìn đến người bên cạnh, Lam Tích không khỏi kinh ngạc, chính là thấy cảnh sát nàng cũng không có kinh ngạc như vậy.
 
Phía sau nàng chính là Tô Thấm Hảo cùng Andy.
 
“Khá tốt còn kịp.” Tô Thấm Hảo buông tay ra, thoải mái cười cười.
 
Là vì máy bay chưa đi, hay là bởi vì không bỏ qua tình cảm này?
 
Lam Tích nhếch môi, nhìn cô, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
 
Nàng cười rất đơn giản.
 
Chẳng qua là nheo mắt lại, chẳng qua là nâng lên khóe môi.
 
Lại khiến cho người khác say đắm như vậy.
 
Andy ở sau lưng Tô Thấm Hảo nhìn thấy nụ cười sáng ngời như vậy, tâm không khỏi khẽ động.
 
Hắn như có linh cảm.
 
Bởi vì hắn không dám vượt qua khoảng cách, không dám bước ra một bước kia, hắn đã đánh mất.
 

 
Cửa bị gõ vang, Tô Thấm Hảo mới chợp mắt nằm ở trên giường mãnh liệt mở mắt ra, nàng không có lên tiếng, mà là lập tức sờ đến súng bên hông.
 
Tô Thấm Hảo nhảy xuống giường, nàng cầm lấy súng, cảnh giác đến gần cửa.
 
Cửa lần nữa bị gõ vang, một tiếng đè thấp nhưng lại thập phần đáng yêu thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Là tôi.”
 
Trái tim Tô Thấm Hảo như bị âm thanh đáng yêu này nhẹ nhàng lay động, cả người như mềm nhũn, súng trong tay nàng thiếu chút nữa đã không nắm vững.
 
Có thể khiến cho Tô Thấm Hảo thất thố như vậy, cũng chỉ có Lam Tích.
 
Thế nhưng lúc này, Lam Tích tới làm gì? trong nội tâm Tô Thấm Hảo khó hiểu, mà càng nhiều chính là một loại hưng phấn không khống chế nổi cùng chờ mong giấu kín.
 
“Nếu không mở cửa ta đi đây.” người ngoài cửa giống như có chút mất hứng.
 
Lời nàng còn chưa dứt, cửa đã bị kéo ra mãnh liệt.
 
Lam Tích đứng ở ngoài cửa, cười dịu dàng nhìn nàng, bộ dạng nào có chút xíu muốn đi?
 
Tô Thấm Hảo cứng rắn thực tự nhiên, rất nhẹ nhàng chào hỏi, Lam Tích cúi người xuống, từ không gian chỗ khuỷu tay nàng chui vào phòng.
 
“Lam Tích…” Tô Thấm Hảo vừa mới chuyển người qua, Lam Tích đã thoáng một cái đẩy tới cửa, cả người cũng dựa lên trên người nàng.
 
Hai người gần như vậy, Tô Thấm Hảo không khỏi sửng sốt, cũng may nàng còn không có ngốc.
 
Lam Tích khác thường như vậy, là vì cái gì?
 
Nàng không phải là tới giết mình hay sao?
 
Tô Thấm Hảo theo bản năng sờ sờ bên hông Lam Tích, lại không chạm đến súng hoặc thân kiếm của nàng.
 
Lam Tích tựa hồ nhìn ra ý đồ của nàng, tựa như sợ ngứa cười trốn khỏi.
 
“Ngươi muốn kiểm tra?” Lam Tích nghiêng đầu, dường như rất ngạc nhiên: “Ta để ngươi kiểm tra.”
 
Nàng nói như vậy, đưa tay cởi cúc áo, Tô Thấm Hảo nhìn chằm chằm vào động tác trên ngón tay nàng, không dám thở mạnh.
 
Nàng sơ suất quá, nếu như lúc này Lam Tích ra tay, nàng nhất định bất lợi.
 
Nhưng mà Tô Thấm Hảo rất để ý, bởi vì nàng biết rõ, đây là một giấc mộng.
 
Không sai, là một giấc mộng.
 
Từ lúc nàng không chạm đến súng của Lam Tích, thậm chí ngay cả thân kiếm Lam Tích cũng không có mang, Tô Thấm Hảo liền rõ ràng, đây là một giấc mộng rồi, bởi vì điều đó không có khả năng, mang theo vũ khí bên người, là thói quen của những người này.
 
Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, rất rõ ràng là mình đang nằm mơ, lại sợ mình sẽ tỉnh giấc.
 
Lam Tích cởi áo sơmi ra, nàng mặc một bộ áo ngực hoa văn báo, bảo thủ mà gợi cảm.
 
Sau đó Lam Tích lại chậm rãi kéo ra quần vải kaki của nàng.
 
Cái quần kaki này đối với nàng mà nói tất nhiên là có hơi rộng, theo động tác của nàng, quần kaki lập tức rơi xuống dưới, rơi vào bên chân nàng, quần lót nàng mặc cũng là loại hoa văn báo, kết hợp cùng làn da trắng nõn của nàng lại rõ ràng và lại thích hợp như vậy.
 
Lam Tích nâng chân thon dài của nàng lên, đi về phía trước hai bước đến trước mặt Tô Thấm Hảo, ngước mắt nhìn nàng, cười với nàng, giống như có ý nói với nàng: ‘Ngươi tới kiểm tra a.’
 
Tô Thấm Hảo khống chế không nổi tới gần nàng, ôm nàng.
 
Hôn lên môi nàng.
 
Hai người rất nhanh ngã xuống giường, chính là cái giường Tô Thấm Hảo vừa mới nằm kia.
 
Bởi vì biết rõ đây là một giấc mộng, cho nên mới làm càn như vậy.
 
Nhưng cũng có thể đã quên đây là một giấc mộng, cho nên mới phải để ý cẩn thận hôn môi nàng như vậy, sợ hù đến nàng, làm đau nàng.
 
Nàng hôn lấy môi Lam Tích, trao đổi lấy nước bọt của hai người, trêu chọc lưỡi của nàng, mà Lam Tích cũng ôm sát nàng, nhiệt tình đáp lại…
 
Tô Thấm Hảo hô hấp nặng nề, tay của nàng dò xét vào quần jean không ngừng cọ xát, mặc dù chỉ là mờ ám, nhưng mà cả người Tô Thấm Hảo đều căng thẳng thân thể, nàng nhẹ nhàng rên rỉ, như là đau khổ hoặc như là hưởng thụ.
 
Tô Thấm Hảo không biết nàng tỉnh lúc nào, có lẽ là lúc Lam Tích cởi xuống quần kaki, có lẽ là lúc hai người ngã xuống giường.
 
Tô Thấm Hảo từ từ nhắm hai mắt lại, như là đang tiếp tục dư vị giấc mộng chưa xong kia, giống như Lam Tích vẫn còn bên cạnh nàng, cùng nàng hôn môi, giày vò lẫn nhau.
 
Động tác ngón tay Tô Thấm Hảo nhanh hơn, nàng rất nhanh hừ nhẹ một tiếng, thân thể như là run rẩy tựa như rung động vài cái, lập tức cả người không nhúc nhích tựa như lại thất thần chẳng qua là ngơ ngác nhìn trần nhà.
 
Tô Thấm Hảo rất nhanh tỉnh táo lại, nàng mãnh liệt nhảy xuống giường vọt vào phòng tắm.
 
Mở vòi hoa sen, không điều chỉnh độ ấm, nước lạnh như băng chảy xuống, giội vào Tô Thấm Hảo cả y phục cũng chưa cởi trên người.
 
Lúc này Tô Thấm Hảo cần giội tỉnh chính mình, mặc dù nước tưới lên người lạnh đến làm cho người ta phát run, nhưng tâm Tô Thấm Hảo vẫn nóng đấy.
 
Nàng nhắm mắt lại, trong đầu cô liền hiện ra nụ cười của Lam Tích, không thể xóa nhòa.
 
Tô Thấm Hảo đem nước trên mặt lau đi, thống khổ rống lên một tiếng.
 
Nàng là sát thủ, nàng không thể có tình cảm của người bình thường.
 
Yêu là cái gì? Tô Thấm Hảo không hiểu, loại tình cảm này đối với nàng mà nói rất mông lung.
 
Bên trong huấn luyện của nàng không có cái này.
 
Cho nên nàng sợ.
 
Nếu như tình cảm của nàng đối với Lam Tích không phải yêu, mà là dục vọng biến thái, nàng sẽ thương tổn đến Lam Tích.
 
Tô Thấm Hảo muốn nhẹ nhàng che chở cho Lam Tích.
 
Mà không phải mang đến đau khổ cho nàng.
 

 
Đem bò bít-tết cắt thành từng khối nhỏ, dùng mũi dao khẽ đưa đến miệng.
 
Cách ăn thập phần nhã nhặn.
 
Bò bít-tết chín ba phần bên trên còn nhỏ vài giọt máu, vết máu theo khoé miệng chảy xuống, đầu lưỡi tự nhiên thè ra liếm một cái, giống như bên môi nàng không phải vết máu mà là một chút bơ hoặc kem hương vị ngọt ngào.
 
Tô Thấm Hảo giẫm lên cầu thang đi xuống, thấy chính là cảnh tượng cân xứng này.
 
Andy nhìn nàng ăn thỏa mãn, đem bò bít-tết của mình đưa tới, Lam Tích nói cảm tạ với hắn, Andy nghiêng mặt qua, hàm súc cười, giương mắt thấy Tô Thấm Hảo, vẻ mặt khiêu khích.
 
Tô Thấm Hảo khinh thường hừ một tiếng, đi qua Andy, đi lấy ly cà phê rồi trở lại ngồi xuống chậm rãi uống.
 
Đây là biệt thự trên một đảo nhỏ vô danh, trên bản đồ không có đánh dấu hòn đảo này, không phải là bởi vì đây là hoang đảo không bị phát hiện, mà trái lại, trên đảo nhỏ này cái gì cần có đều có, so với một số thành thị càng phát đạt hơn.
 
Tất nhiên rồi, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể sống được đi, ngươi mới có thể có mạng để hưởng dụng.
 
Nơi này, nhất định khiến cho chính khách quốc tế khiếp sợ, tất cả các tổ chức khủng bố tranh nhau nịnh nọt tổ chức sát thủ đỉnh cấp (–)— ‘Thanh Đạo Nhu’ tổng căn cứ.
 
Sát thủ đỉnh cấp thế giới được bồi dưỡng từ nơi này, ở khắp nơi trên thế giới chấp hành nhiệm vụ, chưa từng thất bại (– thật sự là nói rất khoác lác).
 
Mà lúc này những người ở trong biệt thự, chính là tạm thời không có việc để làm, đang chờ đợi nhiệm vụ.
 
Lam Tích ăn rất nhanh, Tô Thấm Hảo còn chưa uống xong cà phê, thì ngay cả phần bò bít-tết kia của Andy Lam Tích cũng đã ăn xong.
 
Lam Tích cầm khăn trắng lau lau miệng, đứng dậy rời khỏi.
 
Có lẽ là ảo giác của Tô Thấm Hảo, nàng cảm giác lúc Lam Tích đứng dậy hình như nhìn nàng một cái.
 
Bởi vì như có như không liếc một cái, nên Tô Thấm Hảo cũng đứng lên muốn đi qua, Andy nhìn ra ý đồ của nàng, đột nhiên đưa tay ném ngân đao bên cạnh qua, dao găm cấm thật sâu vào bàn trước mặt Tô Thấm Hảo, bởi vì lực quá lớn, chuôi đao vẫn còn hơi rung rung.
 
Tô Thấm Hảo nheo lại mắt nhìn về hướng Andy, nàng trong nháy mắt này sát khí liền loé lên, cùng thường ngày hoàn toàn khác nhau, như một con báo nhìn trúng con mồi.
 
Andy hơi cúi xuống đầu, vuốt vuốt cái nĩa trong tay, đối diện cảm giác nguy hiểm mà Tô Thấm Hảo mang đến cho hắn, hắn giống như không cảm giác được.
 
Lầu một này của biệt thự còn có vài người, nhưng  bọn họ chỉ liếc qua một cái cũng sẽ không xen vào, hiển nhiên việc không liên quan đến mình.
 
Tô Thấm Hảo nhìn chằm chằm vào động tác của Andy, rút ra dao găm trước mặt, sau đó mãnh liệt ném qua.
 
Vừa rồi chẳng qua là Andy ném đến trước mặt nàng.
 
Nhưng mục tiêu mà Tô Thấm Hảo ném chính là gương mặt Andy.
 
Andy khẽ nhíu mày, thoáng một cái vung ra nĩa bạc trong tay, hắn nắm giữ phương hướng tốt vô cùng, nĩa bạc cùng ngân đao vừa vặn ở trên bàn cơm chạm vào nhau, bộ đồ ăn (dụng cụ dùng khi ăn) khác nhau chạm vào nhau, ‘Keng’ một tiếng, lại theo hướng cũ bắn trở về.
  Lúc bộ đồ ăn bắn trở lại, hai người đều hơi nghiêng đầu tránh, ai cũng không có bị thương.
 
Tô Thấm Hảo hừ một tiếng, muốn rời khỏi, Andy cũng đột nhiên đứng lên: “Ngươi là đi chịu chết.”
 

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
myhome

I agree with your point of view, your article has given me a lot of help and benefited me a lot. Thanks. Hope you continue to write such excellent articles.

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.