STNQDD 11-15

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 11
 
“Ngươi đây là đi chịu chết” Andy nhìn Tô Thấm Hảo, vẻ mặt chân thành khuyên bảo: “Nàng quá nguy hiểm, ngươi đã ở gần nàng quá rồi”.
 
Tô Thấm Hảo hiểu rõ ý ngầm của hắn là cái gì: Nàng rất nguy hiểm, ngươi gần nàng chút nữa, sẽ mất mạng.
 
Andy vẻ mặt thành thật, xem ra là thật lòng quan tâm, nhưng mà Tô Thấm Hảo nhìn hắn, cười nhạo một tiếng, rõ ràng là không cảm kích rồi, Tô Thấm Hảo thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
 
Bọn họ đều là quái tử thủ, rất nhiều tình cảm đã sớm bị quên lãng, Andy cần gì làm chuyện lãng phí như vậy?
 
Quan hệ giữa Andy và nàng cũng không tệ, nhưng trong lời của hắn lúc này cuối cùng có vài phần chân tình còn có thảo luận, có lẽ là có quan tâm đấy, nhưng mà càng nhiều hơn nữa, chính là đối với việc mình làm hắn không dám làm. Nên cảm thấy bất mãn.
 
“Nếu như là ngươi, ngươi sẽ buông tha sao?” Tô Thấm Hảo nói xong câu đó, không chút do dự đứng dậy rời khỏi.
 
Nàng thậm chí còn không chờ đáp án của Andy.
 
Andy đứng tại chỗ, hí mắt nhìn bóng lưng của nàng, mắt có chút nheo lại.
 
Ta đã nhắc nhở ngươi.
 
Là tự ngươi muốn đi tìm đường chết.
 

 
Tô Thấm Hảo đuổi theo ra biệt thự, nàng vốn cho rằng Lam Tích nhất định đã đi xa rồi, không nghĩ đến Lam Tích vẫn còn ở giao lộ, nàng vừa ra khỏi biệt thự liền nhìn thấy.
 
Lam Tích đứng ở giao lộ, cúi đầu vô ý thức nhảy nhảy, nghe được tiếng động thì nhìn sang, nhìn thấy Tô Thấm Hảo, mỉm cười.
 
Nàng là đang đợi mình sao? Tô Thấm Hảo có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng nàng vẫn đứng trước biệt thự nhìn Lam Tích, chân chôn tại chỗ. 
Người như bọn họ, đối với nguy hiểm đều có loại trực giác nhạy bén, Andy nói không sai, Lam Tích rất nguy hiểm.
 
Nhưng Tô Thấm Hảo vẫn luôn xem nhẹ loại nguy hiểm này và nàng có can đảm quan sát đến tất cả của Lam Tích, nhưng bất luận như thế nào, đó cũng là từ một nơi bí mật gần đó, một chỗ bí mật mà Lam Tích không biết được, nhưng hiện tại, Tô Thấm Hảo không có chỗ trốn.
 
Thấy Tô Thấm Hảo không đến, Lam Tích dường như có chút nghi hoặc, nàng hơi nhếch môi, cặp môi đỏ mọng đáng yêu nhếch lên: “Ngươi không đến?”
 
Thanh âm của nàng đáng yêu lại dịu dàng, là chỗ khiến Tô Thấm Hảo yêu đấy.
 
Tô Thấm Hảo đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó sải chân đuổi theo, thấy nàng qua đây, Lam Tích mím môi cười cười, ổn định thân thể tiếp tục đi. Tô Thấm Hảo đuổi theo sánh vai cùng nàng, bỗng nhiên khiêu mi cười cười, thoáng một cái kéo tay Lam Tích lại.
 
Lam Tích nghiêng đầu liếc trừng nàng một cái, giãy hai cái cũng không tránh được, Tô Thấm Hảo nắm thật chặt, ngay lúc Tô Thấm Hảo cho rằng Lam Tích sẽ lấy ra thân kiếm của nàng chém đứt tay mình, vậy mà Lam Tích không hề gì dứt khoát tùy ý nàng lôi kéo tay mình đi về phía trước, nhận thấy Lam Tích không có kháng cự lại, trong lòng Tô Thấm Hảo không khỏi có chút mừng thầm.
 
Bàn tay của Lam Tích so với Tô Thấm Hảo nhỏ hơn gần hai cái đốt ngón tay, Tô Thấm Hảo đơn giản liền đem bàn tay nhỏ bé của Lam Tích vây chặt trong lòng bàn tay của mình.
 
Tay của Lam Tích thật lạnh, mà bàn tay Tô Thấm Hảo lại rất nóng, như một đoàn hỏa, như lửa nóng trong tim nàng lúc này.
 
Nhưng nàng có thể giống như nàng suy nghĩ rằng: được nắm bàn tay Lam Tích sao?. Không ai có thể cho nàng đáp án.
 
Chỉ có Lam Tích là có thể.
 
Bàn tay nhỏ như vậy, cầm được súng sao? Trong nội tâm Tô Thấm Hảo có loại cảm giác không thể nói rõ, giống như cảm giác có cái gì đó muốn lan tràn, khiến cho nàng nhịn không được muốn kéo lên khóe miệng, phô bày hết ở trên mặt.
 
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên nàng tươi cười chân thật nhất trong nhiều năm như vậy.

 
Lam Tích đi ở bên cạnh nàng, khóe môi cũng hơi kéo lên.
 
Cười như suy nghĩ điều gì.
 

 
Sát thủ là không cần quá nhiều tình cảm, lạnh lùng hà khắc, trầm ổn thì đủ, bọn họ hiểu được tình cảm càng ít càng tốt, như vậy mới không ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ.
 
Tô Thấm Hảo cảm thấy gần đây nàng có nhiều loại tình cảm hơn rồi.
 
Thấy Lam Tích, nghĩ đến Lam Tích, trong lòng liền có đủ loại cảm giác, thậm chí còn ở lúc vật lộn huấn luyện bị đối phương đâm cho một đao, Tô Thấm Hảo cũng là rất vui vẻ mà vui vẻ thì liền quên đi đau đớn.
 
Loại tình cảm này là cái gì? Tô Thấm Hảo không hiểu, nhưng mà nàng lại không thể đi hỏi người khác, duy nhất có thể hỏi cũng chỉ có Lam Tích, nhưng Lam Tích đi chấp hành nhiệm vụ rồi, không còn ai có thể nói cho nàng biết.
 
Tô Thấm Hảo chỉ có lên mạng tìm tòi, mới hiểu được loại tình cảm này là cái gì.
 
Là vui sướng.
 
Là vui sướng giữa tình nhân.
 
Tô Thấm Hảo biến hóa rất nhỏ, nàng luôn luôn là một người ẩn nhẫn.
 
Cũng mặc kệ nàng che giấu có bao nhiêu hoàn mỹ, thì Andy cùng nàng ở chung rất lâu vẫn phát hiện manh mối.
 
Tô Thấm Hảo cắt ra một khối nhỏ bò bít-tết , nếm thử đưa nĩa bò bít-tết lên miệng nhẹ nhàng nhấm nuốt.
 
Tô Thấm Hảo càng thích ăn món ăn Trung Quốc, cho nên bò bít-tết, nhất là bò bít-tết chín ba phần, vẫn là lần đầu tiên nàng nếm thử.
 
Tô Thấm Hảo hơi nheo mắt lại, dốc sức triển khai cảm nhận vị giác của mình.
 
Thịt non ngon, nhưng là bởi vì chỉ chín có ba phần, còn mang theo cảm giác tanh nồng của máu.
 
Thời điểm không có đồ ăn mà nói, Tô Thấm Hảo ngay cả thịt tươi cũng cho là mỹ vị mà ăn, nhưng đột nhiên mùi vị huyết tinh vẫn khiến cho nàng khẽ nhíu mày.
 
Nàng vẫn thích đồ ăn Trung Quốc chín hoàn toàn hơn.
 
Andy ở bên cạnh vẫn thủy chung nhìn nàng, hắn rút cuộc cũng nhịn không được nữa, chợt đứng lên đem Tô Thấm Hảo kéo dậy, cứng rắn đem nàng túm đến nơi hẻo lánh yên lặng chỗ hành lang.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Tô Thấm Hảo hất tay của hắn ra, một quyền vung tới, Andy giơ lên cánh tay lên chặn lại, vẻ mặt thậm chí có chút dữ tợn: “Giữa ngươi và Lam Tích đã xảy ra chuyện gì!”
 
Tô Thấm Hảo thay đổi, chính là lúc đầu nàng không nghe khuyên bảo mà đuổi theo Lam Tích đấy.
 
Tô Thấm Hảo rất ít khi ăn cơm Tây, nhưng mà bây giờ lại miễn cưỡng bản thân ăn bò bít-tết chín có ba phần.
 
Đó là sở thích của Lam Tích, Tô Thấm Hảo đang bắt chước theo thói quen của Lam Tích.
 
Ngày đó, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
 
Kỳ thật cái gì cũng không có phát sinh.
 
Hai người chẳng qua là lẳng lặng cùng đi chung một  đoạn đường, thậm chí ngay cả một câu nói cũng không, chỉ có điều trong lúc đó, Tô Thấm Hảo vẫn thủy chung nắm tay Lam Tích.
 
Cần gì phải nói ra, chỉ sợ là Andy lại càng nổi điên vì ghen tỵ đi.
 
Có một số việc, không cần phải nói trắng ra, hai người có thể cảm giác được sự vi diệu là đủ rồi.
 
Tô Thấm Hảo không muốn đem sự việc ầm ĩ lớn lên  , nhưng mà nàng thấy bộ dạng ghen tị của Andy, trong lòng lại có một loại cảm giác muốn khoe khoang.
 
“Tại sao ngươi không đi hỏi Lam Tích đi?” Tô Thấm Hảo hơi kéo khóe miệng, tựa như là cười nhạo.
 
“Ngươi câm miệng cho ta!” Nghe được Tô Thấm Hảo nói ra cái tên kia, Andy giống như nàng mong muốn càng thêm nỗi giận, Andy đánh một quyền về phía Tô Thấm Hảo, nhưng tâm tình hắn hiện tại không ổn định, đánh ra quyền cũng hỗn loạn, Tô Thấm Hảo lui về phía sau một bước nghiên người liền dễ dàng mà tránh thoát.
 
“Như thế nào, ngươi không dám đi?” Tô Thấm Hảo không ngừng đả kích Andy: “Ngươi dám ra tay với ta, lại không dám đi hỏi Lam Tích một câu?”
 
Andy tức giận đến cực điểm, nhưng lại đúng với suy nghĩ của Tô Thấm Hảo.
 
Lam Tích chính là tử huyệt của hắn, Andy bị Tô Thấm Hảo nói hai câu đã kích động đến phát điên, ngay cả tâm tình của mình hắn cũng khống chế không nổi, thì đã thua.
 
Ra tay lần nữa thì cục diện cũng sẽ không thay đổi.
 
Một ra quyền mà Andy đánh ra là dùng toàn bộ khí lực, nhưng hiện tại hắn chẳng qua là đánh loạn một trận, cái gì chiêu thức đều đã quên, Tô Thấm Hảo bình tĩnh nhảy sang bên cạnh né tránh quyền của Andy, sau đó nhắm chuẩn cơ hội một chân đá bên thắt lưng Andy, chờ đến lúc Andy ý thức được, thì Tô Thấm Hảo một cú này đã đá trúng Andy.
 
Động tác mà bọn hắn học, đều là đơn giản nhưng hiệu quả nhất, đều đưa người khác vào chỗ chết, mà Tô Thấm Hảo cũng không có lưu tình.
 
Andy mất cơ hội không còn bình tĩnh, bị Tô Thấm Hảo một kích đá trúng, thoáng một cái đụng vào vách tường bên cạnh rồi ngã trên mặt đất thống khổ co rút thân thể, mất năng lực phản kháng.
 
“Ngươi căn bản không có tư cách hỏi chuyện của chúng ta” nhìn Andy chật vật co rút trên mặt đất, Tô Thấm Hảo lạnh lùng mở miệng xoay người, không chút do dự.
 
Quan hệ giữa nàng cùng Andy cũng được tính là vô cùng tốt, cho dù chỉ là ngoài mặt nhưng cũng rất khó có được, nhưng mà bởi vì Lam Tích mà hai người triệt để rạn nứt.
 
Đây không phải là Tô Thấm Hảo có thể quyết định được, bởi vì nàng cùng Andy ai cũng sẽ không nhượng bộ việc liên quan đến Lam Tích.
 
Muốn trách thì trách tình cảm của bọn họ đều quá cực đoan.
 
Loại ánh sáng này của Lam Tích, khiến cho bọn họ không cách nào tự kìm chế.
 
Andy thắt chạt thân thể, đỡ lấy hông, nhìn bóng lưng Tô Thấm Hảo rời khỏi, vẻ mặt không cam lòng.
 
Hắn không cam lòng buông tha như vậy.
 
Andy oán hận đập một quyền xuống đất, thống khổ rống lên một tiếng.
 
Nghe được Andy đau khổ không cam lòng gào to, Tô Thấm Hảo hơi dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía Andy ở phía sau.
 
Nếu như nàng không thể làm cho Lam Tích yêu thích mình, vậy bản thân mình cuối cùng so với Andy còn muốn chật vật hơn.
 
Có thể sẽ giống như lời nói của Andy.
 
Sẽ chết.
 
Tô Thấm Hảo rất nhanh phớt lờ đi, cười cất bước rời khỏi.
 
Đi khỏi nơi hẻo lánh, liền thấy Ben đang đi tới.
 
“Xảy ra cái gì sao?” Ben thấy nàng liền hỏi: “Ta nghe được một ít tiếng động.”
 
“Không có gì” Tô Thấm Hảo nói, Ben nhíu mày nghi hoặc nhìn vào bên trong, thấy bóng dáng một người đang co rút lại, “Đó là…” Ben không hiểu quay đầu lại đến hỏi Tô Thấm Hảo, mới phát hiện Tô Thấm Hảo căn bản không hề dừng lại bước chân, chỉ để lại bóng lưng cho mình.
 
Bóng lưng càng đi càng xa.
 

 
Trên thực tế từ sau lần dắt tay đó, Tô Thấm Hảo cũng không có gặp lại Lam Tích, bởi vì Lam Tích đã đi chấp hành nhiệm vụ.
 
Nhiệm vụ ám sát.
 
Nhiệm vụ này là bảo mật, Tô Thấm Hảo cũng không biết rõ ràng cụ thể lắm, nhưng biết rõ Lam Tích lần này là đi ám sát một đặc công quốc tế.
 
Giết đặc công này là vì đặc công đó đang điều tra ‘Thanh Đạo Nhu’.
 
Tên kia thật sự là rất đáng chết.
 
Tô Thấm Hảo cũng không lo lắng cho Lam Tích, bởi vì nàng tin tưởng năng lực của Lam Tích.
 
Lam Tích cũng cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường.
 
Liếc nhìn tư liệu của đặc công này, Lam Tích cảm thấy hứng thú khiêu mi.
 
Lúc trước còn tưởng rằng đặc công này là một người đàn ông, không nghĩ tới lại là một người phụ nữ.
 
Một nữ nhân anh tuấn.
 
Bất quá mình đến vẫn là chính xác nhất.
 
Bởi vì người nữ này là một người đồng tính luyến ái.
 
Lam Tích nhịn không được khẽ cười.
 
Lại không phải là bởi vì ba chữ đồng tính luyến ái kia.
 
Mà bởi vì thấy ảnh chụp của nữ nhân này, nàng nghĩ tới Tô Thấm Hảo.
 
Cái tên mãng tráng kia.
 

 
Cửa đột nhiên bị gõ vang, nữ nhân đang thu thập hành lý liền thoáng cái khép lại rương hành lý.
 
“Người nào!” Nữ nhân cao giọng hỏi.
 
“Xin hỏi, có phải gọi món điểm tâm ngọt không?” Giọng nói có vài phần đáng yêu vang lên.
 
Cầm lấy súng đi đến cạnh cửa cẩn thận nhìn vào mắt mèo, có thể thấy rõ đứng ngoài cửa là một cô gái quần áo hở hang đang đợi cửa mở ra.
 
Nhưng mà trên tay nàng cái gì cũng không có cầm, nào có món điểm tâm ngọt gì?
 
Từ trang phục Monica của nàng có thể đoán được nghề nghiệp của nàng.
 
Là một kỹ nữ.
 

Chương 12
 
“Ta cũng không thấy món gọi là điểm tâm ngọt” cửa được kéo ra, nữ nhân cao gầy nghiêng người dựa vào cửa, mở miệng trêu chọc.
 
Cô gái ngoài cửa nhìn nàng, không khỏi ngẩn người.
 
Người thật của Monica có thể so với ảnh chụp đẹp hơn nhiều, Lam Tích không thể không thừa nhận, Monica là một một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, suất khí vượt qua cả trên ảnh chụp.
 
Theo ảnh chụp nhìn đã là cực phẩm, hiện tại vừa thấy như vậy, nàng cùng Tô Thấm Hảo cũng không có chút gì giống nhau.
 
Sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt tuyệt mỹ, con ngươi màu xanh biếc, tóc vàng xinh đẹp, mang theo vẻ phong tình mê người của ngoại quốc.
 
Lúc Lam Tích đánh giá Monica, Monica cũng đang dò xét nàng, ánh mắt cực nóng.
 
Lam Tích mặc nhiệt sam (áo lót) cùng váy ngắn, mảng lớn da thịt không chịu nổi tịch mịch, mang theo vài phần gợi cảm nhưng lại có nét ngây thơ trong đó. Nàng hơi trang điểm màu hồng nhạt, lại không đến mức làm cho người ta chán ghét, thần sắc trên mặt hơi kinh ngạc cũng rất đáng yêu.
 
Hết thảy đều vừa đúng.
 
Monica nhìn Lam Tích, nhịn không được khẽ liếm liếm môi, Lam Tích chú ý tới ánh mắt của nàng, biết rõ nàng đối với bản thân đã cảm thấy hứng thú.
 
Lam Tích hướng trong phòng nhìn thoáng qua, tựa như nàng vẫn quan sát trước như vậy, trong phòng chỉ có một mình Monica.

Cô gái Châu Á đáng yêu này hướng trong phòng nhìn xem, sau đó bộ dạng buồn rầu: “Thực xin lỗi, ta hình như nghĩ sai rồi.” Hoàn toàn chính xác, xem ra là có người không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo mà tìm tới vị tiểu thư đáng yêu giống con mèo nhỏ này, nhưng con mèo nhỏ trước mắt này lại lạc đường.
 
Nhưng Monica cũng không định buông tha nàng.
 
Cô gái đáng yêu xoay người muốn rời khỏi, lại bị Monica kéo tay, thoáng cái Monica đã đem nàng kéo vào trong phòng, cô gái bỗng chốc trừng lớn mắt, dáng vẻ cực kì sợ hãi.
 
“Cái này thật là sự sai lầm tốt đẹp mà, không phải sao?” Monica cười vuốt ve mặt của nàng: “Ta cho ngươi gấp mười lần giá tiền, như thế nào đây?” Cô gái đang do dự, lập tức ngoan ngoãn đứng lên, chủ động ôm lấy cổ Monica, khẽ hôn nhẹ nhàng lên môi Monica.
 
Cảm xúc mềm mại, hai người cách nhau rất gần, Monica còn nghe thấy được một loại mùi thơm nhàn nhạt, hẳn là mùi hương nước hoa trên người con mèo nhỏ, hương thơm này giống như là thuốc kích thích, khiến cho Monica càng thêm vội vã.
 
Nàng vì điều tra “Thanh Đạo Nhu ” đã cấm dục một thời gian rồi, lúc này báu vật ngay tại trước mặt như vậy, nào có đạo lý không ăn xong rồi lau sạch sẽ?
 
Monica ôm sát Lam Tích, hai người cứ hôn như vậy đi đến phòng ngủ, nhưng mà Monica hiển nhiên là gấp quá rồi, nàng vậy mà thoáng cái giẫm lên giày cao gót của Lam Tích, Lam Tích trong nháy mắt đứng không vững, theo bản năng đưa chân ôm lấy eo Monica để bảo trì cân bằng.
 
“Xem ra, ngươi so với ta còn gấp hơn.” Monica ở bên tai Lam Tích trầm thấp cười, mang theo trêu chọc.
 
Lam Tích khẽ mím môi cười cười, dứt khoát ôm chặt eo nàng, hai người kề sát cùng một chỗ, không để lại nửa điểm khe hở.
 
“Chúng ta, nhất định phải ở trên giường sao?” Lam Tích nhẹ nhàng vặn vẹo, ôn nhu hỏi.
 
Đây là khiêu khích quá thành công rồi, bất kể là ngôn ngữ hay động tác của nàng.
 
Thắt lưng hai người kề sát, Monica cảm giác Lam Tích vặn vẹo eo, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
 
Cái yêu tinh này! Monica trong nội tâm khô nóng mắng, nàng còn muốn nói gì đó biểu hiện sự ôn nhu của mình, có thể sẽ hỏi Lam Tích có muốn hay không uống rượu đỏ, muốn tắm một chút hay không, hoặc là có muốn hay không… Nàng vừa mới mở miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, liền bị Lam Tích ngăn lại miệng của nàng.
 
Dùng chính môi của mình.
 
Được, thời điểm này ai còn đi quản chết tiệt này nọ … giường?
 
Monica cho rằng Lam Tích là không chờ được mới không đi đến phòng ngủ, nhưng lại không biết Lam Tích là cố kỵ súng hoặc vũ khí khác của nàng.
 
Lam Tích vừa rồi mơ hồ sờ khắp toàn thân Monica, lại không sờ đến súng hay một loại đồ vật gì, nếu như Monica giấu súng ở dưới gối đầu, chính mình chẳng phải là mất nhiều hơn được?
 
Dù sao cũng là đặc công quốc tế, Lam Tích không dám xem nhẹ.
 
Giả trang thành kỹ nữ, nghe buồn cười nhưng là phương pháp rất hữu hiệu.
 
Chỉ cần có thể hấp dẫn sự chú ý của Monica, nàng sẽ để xuống phòng bị, thì cơ hội nhiệm vụ thành công cũng càng lớn.
 
Dù sao ai có thể nghĩ đến, một kỹ nữ đi nhầm cửa, còn khi rời khỏi sẽ là sát thủ?
 
Vừa rồi chính là Monica tự mình đem nàng kéo vào phòng.
 
Kỹ thuật hôn của Lam Tích rất tốt, lưỡi hai người dây dưa lẫn nhau, Lam Tích hôn lại mang theo một chút ý tứ lấy lòng, làm cho Monica không khỏi say mê, kìm lòng không được nhắm mắt lại.
 
Chính là lúc này.
 
Tuy rằng bộ dạng Lam Tích đang động tình, nhưng nàng đã được huấn luyện qua làm sao để khống chế dục vọng, cho nên nàng vẫn rất thanh tỉnh đấy.
 
Mắt có chút nheo lại quan sát Monica, Lam Tích đưa tay ra sau lưng, rút ra thân kiếm trên lưng ở bên trong váy ngắn, sau đó nhắm ngay Monica, đột nhiên ấn khởi động cơ quan.
 
Nàng nhắm ngay tim Monica, nhưng lại xuất phát từ bản năng cảm thấy nguy hiểm, Monica vốn say đắm ở trong nụ hôn ngọt ngào bỗng nhiên mở mắt ra, nhưng mà động tác của Lam Tích nhanh hơn, kiếm đã đâm xuyên qua ngực phải nàng.
 
“Ngươi!” Monica dồn sức đẩy Lam Tích ra, nhưng Lam Tích ngăn lại tay của nàng, mãnh liệt nắm chặt cán kiếm đem thân kiếm rút ra.
 
Monica đau đớn kêu lên một tiếng, miệng vết thương của nàng chảy ra rất nhiều máu, bị động tác rút ra thân kiếm của Lam Tích kéo theo thân thể bất ổn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
 
Lam Tích nghiêng đầu nhìn nàng, có chút khó hiểu.
 
Nàng như thế nào còn chưa có chết? Lam Tích nghĩ, lại thêm một kiếm sao?
 
Lam Tích nghĩ đến liền làm, nàng giơ lên kiếm muốn đâm xuống, thật không nghĩ đến Monica dùng hết khí lực mãnh liệt đẩy nàng ra, sau đó vọt tới cửa sổ sát đất phía trước, đập vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài.
 
Lam Tích cả kinh, vội vàng đuổi tới bên cửa sổ, nhưng lại dưới lầu chỉ có miểng thủy tinh, làm gì còn bóng dáng của Monica?
 
Nơi này là lầu ba, theo lý thuyết mình đã đâm xuyên qua tim nàng, nàng coi như là nhảy xuống dưới cũng không có khí lực chạy trốn tiếp mới đúng, nhưng bây giờ quả thực là Monica đã trốn thoát.
 
Lam Tích mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, rồi lại vô cùng không rõ ràng.
 
Lấy điện thoại ra, bấm dãy số.
 
“Ba Ba Lạp, ta không hoàn thành nhiệm vụ.” Cho  dù như vậy đã sống không được rồi nhưng mà Lam Tích vẫn nói như vậy.
 
Chưa có xác định thi thể của mục tiêu thì nhiệm vụ sẽ không coi như hoàn thành, đây là quy củ của Thanh Đạo Nhu.
 
Boss ở bên kia điện thoại hiển nhiên là rất kinh ngạc, Lam Tích cũng rất phiền muộn, đây là lần đầu tiên nàng thất bại, nàng trước sau vẫn nhìn dưới lầu, vẻ mặt không cam lòng.
 
“Ta sẽ tiếp nhận xử phạt” Lam Tích nói xong, nàng cúp điện thoại, quay người rời khỏi.
 
Ở nơi hẻo lánh tối tăm, người vừa mới nhảy từ cửa sổ chạy trốn cũng gọi điện thoại, nàng trốn ở phía sau cây cách khách sạn không xa, từ chỗ của nàng, có thể thấy lầu ba của khách sạn, nhìn Lam Tích đứng ở trước cửa sổ gọi điện thoại rồi rời khỏi.
 
Monica bụm lấy miệng vết thương, miệng vết thương của nàng đang chảy máu, người nàng đang thở dốc suy yếu, tóc vàng trên vai tán loạn, tuy rằng rất chật vật, nhưng tất nhiên cách cái chết còn cách một đoạn.
 
“Ta hỏi ngươi về một người” điện thoại được kết nối, Monica cố gắn để cho âm thanh của mình thật bình thường, “Ừ” bên kia điện thoại lên tiếng.
 
“Khuôn mặt Châu Á, tóc ngắn màu đen, làn da rất trắng, Anh ngữ rất chuẩn, âm thanh cũng rất êm tai…”
 
“Người như vậy rất nhiều” người bên kia điện thoại cắt ngang nàng, là giọng nam tận lực hạ thấp.
 
Monica trầm ngâm: “Nàng dùng một thanh kiếm, ừ, còn có, nàng cười rộ lên nhìn rất đẹp.”
 
“Là Lam Tích” bên kia điện thoại lập tức nói: “Nhất định là nàng, không có người khác.”
 
“Lam Tích…” Monica nhẹ nhàng lập lại cái tên này.
 
“Như thế nào, ngươi không bị kiếm của nàng một kiếm đâm thủng trái tim sao?” Bên kia điện thoại hiển nhiên là có chút hả hê.
 
“Không sai biệt lắm” Monica cúi đầu nhìn miệng vết thương của mình, cười khổ.
 

 
Mặc dù nhiệm vụ lần này thất bại nhưng cũng may  là nhiệm vụ trong nội bộ không có cố chủ, nếu không thì sự tình càng phiền phức.
 
Lúc biết được nhiệm vụ của Lam Tích thất bại, Tô Thấm Hảo đang ở Hồng Kông chấp hành nhiệm vụ.
 
“Lam Tích được phái đi tìm bảo tàng, người thuê nàng là Thác Môn.”
 
“Thác Môn?” Tô Thấm Hảo khẽ nhíu mày: “Chính là phú thương được mọi người gọi là ‘Bụng xà’ sao?” Tô Thấm Hảo nói đơn giản, nhưng tên Thác Môn này là người giàu có đúng thứ ba thế giới, hắn giàu có cùng với cái chết của thủ hạ hắn tựa hồ đều có quan hệ trực tiếp, vì tài phú, hắn gần như dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đây cũng là nguyên nhân hắn bị người khác xưng làm ‘Bụng xà’.
 
“Chính là hắn” Ben đã trầm mặc một lúc: “Thác Môn tuyển rất nhiều sát thủ tạo thành đội thám hiểm đi tìm bảo tàng, ngươi biết, còn có rất nhiều những tổ chức sát thủ đứng đầu khác, bọn hắn đều cùng nhau chấp hành nhiệm vụ này…”
 
“Cái gì!” Tô Thấm Hảo thoáng chốc liền thay đổi sắc mặt: “Cái này rất nguy hiểm, vì cái gì!”
 
“Bởi vì nhiệm vụ của Lam Tích thất bại.”
 
“Đã thất bại, là đặc công quốc tế kia hay sao?”
 
“Đúng, cho nên đây là trừng phạt của boss.”
 
Tô Thấm Hảo nắm chặt điện thoại, sắc mặt rất khó coi.
 
Cùng nhiều sát thủ tuyệt đỉnh như vậy cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, tuỳ thời sẽ chết đấy! Nhiệm vụ thất bại sẽ tiếp nhận trừng phạt, đây là quy củ của Thanh Đạo Nhu, nhưng người kia lại là Lam Tích!
 
“Nàng bây giờ đang ở đâu?” Tô Thấm Hảo rất nhanh hồi phục tâm tình, nàng trầm giọng hỏi.
 
“Ở Thái Bình Dương, hai ngày này bọn họ vẫn còn dưới đáy biển tìm kiếm bảo tàng” Ben nhẹ giọng nói, hắn không nói ra thì Tô Thấm Hảo cũng hiểu rõ.
 
Đợi khi tìm được bảo tàng, chính là bắt đầu giết chóc.
 
Dù sao đối với bảo tàng, ai cũng sẽ động lòng, Thác Môn thuê sát thủ của nhiều tổ chức sát thủ cùng hành động, để cho bọn họ theo dõi lẫn nhau, đó là một biện pháp tốt, khi không tìm được bảo tàng, mỗi người đều dốc hết toàn lực, nhưng sau khi tìm được bảo tàng, sẽ ra tay đối với những sát thủ khác trong đội ngũ, dù sao thì công lao không thể để những người này độc chiếm.
 
“Chúng ta cũng không muốn nàng chết” Ben hít một hơi thật sâu: “Nhưng mà chúng ta…”
 
“Ta đi” Tô Thấm Hảo không chút do dự nói.
 
Bọn hắn cũng không muốn Lam Tích chết.
 
Nhưng lại càng không dám chống cự.
 
Tô Thấm Hảo mặc kệ quy củ, nàng chỉ biết, đó là Lam Tích.
 
Nàng không thể để cho Lam Tích rơi vào nguy hiểm.
 

 
Thác Môn lại để cho bọn Lam Tích tìm kiếm chính là một chiếc thuyền bị đắm ở thế chiến thứ 2, trên chiếc thuyền bị đắm đó chở hai rương kim tệ ( tiền vàng) đi qua, vốn nên chở kim tệ trở về nước Đức, theo thời gian trôi qua, tiền vàng ở trong biển ngủ say lâu như vậy, thời gian dần trôi qua đều bị mọi người lãng quên.
 
Mà hiện nay, giá trị mỗi một miếng kim tệ đều thuộc giá trên trời.
 
Đã ở trong biển tìm kiếm bảy ngày, rốt cuộc cũng tìm được chiếc thuyền bị đắm đó.
 
Tìm được bảo tàng, chính là bắt đầu cuộc giết chóc.
 
Lam Tích không nghĩ tới, những tên sát thủ này vậy mà sẽ liên hợp lại để đối phó với mình.
 
Tên tuổi của ‘Thanh Đạo Nhu’ vậy mà khiến cho bọn họ sợ hãi như vậy, Lam Tích thật không biết là nên khóc hay nên cười.
 

Chương 13

Cuối cùng có thể tìm được bảo tàng, vui vẻ nhất chính là Thác Môn, cũng chỉ có Thác Môn, những người tìm kiếm bảo tàng giữa bầu không khí trở nên  dần dần quỷ dị.

Xuống biển có bốn sát thủ, Lam Tích là một trong số đó.

Bốn người cuối cùng kéo túi kim tệ tràn đầy lên mặt  nước, mỗi người đều mệt mỏi thở dốc, Lam Tích đem tiền vàng ném lên thuyền, vừa mới bám được đến boong tàu còn chưa kịp bò lên thuyền, bỗng chốc liền bị người trên thuyền đạp xuống dưới, Lam Tích kinh ngạc trừng lớn mắt, nàng vội vàng buông boong tàu bơi về phía mặt biển, nhưng vừa mới trồi lên, trên thuyền liền lập tức có người hướng nàng nổ súng, Lam Tích thoáng một cái nhảy lên, đưa tay kéo người đứng trên thuyền cách nàng gần nhất, đem người vừa rồi còn đạp mắt cá chân của nàng kéo xuống biển che ở trước mặt, đối phương còn chưa phản ứng kịp, đã đỡ một viên đạn thay Lam Tích.

Thấy một súng vậy mà không trúng, lập tức có người nhảy xuống biển hướng nàng bơi đến, bởi vì xuống biển mà Lam Tích mặc đồ bơi bằng da bó sát người nên không có mang theo vũ khí khác chỉ mang theo thân kiếm bên người, buông người thay nàng đỡ phát súng đã trở thành thi thể ra, Lam Tích rút ra thân kiếm ở trên đùi, đột nhiên bắn ra cơ quan liền nhanh chóng giải quyết xuất kỳ bất ý* một người gần nhất, nhưng mà nàng chỉ lo nhảy xuống biển, không chú ý tới ba tên kia còn chưa lên thuyền, ba tên sát thủ cũng mặc áo tắm cùng nàng xuống biển đang lặng lẽ hướng nàng bơi tới.
* xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ

Vừa giải quyết hai tên nhảy xuống biển xong, Lam Tích liền cảm giác được tiếng nước sau lưng không đúng, cũng không đợi nàng quay người lại, đối phương đã ra tay trước.

Một sát thủ mãnh liệt dùng đao cắt cổ Lam Tích, thủ pháp của hắn thuần thục, nếu như là người bình thường tự nhiên đã thành công, nhưng mà hắn gặp phải chính là Lam Tích.

Lam Tích nghe tiếng nước, thoáng chốc nghiêng đầu suýt chút nữa đao đã đâm tới, tay cũng ngăn được cổ tay tên sát thủ kia đâm đến trước mặt, tiện thể dùng sức nắm chặt, đao của đối phương liền cầm không được thất thủ rơi xuống, đúng lúc bị Lam Tích đưa tay tiếp được, lập tức Lam Tích đem đao hướng về phía sau đâm một cái, không biết có đâm trúng hay không, bởi vì nàng không có thời gian để nhìn.

Tên sát thủ khác bơi tới phía sau nàng đột nhiên dùng sức kéo dưỡng khí chụp vào Lam Tích, lúc Lam Tích còn chưa thích ứng được, lại nhảy lên thêm một người lập tức đè đầu của nàng đem nàng ấn xuống trong nước, Lam Tích lập tức giãy giụa, một phát bắt được đầu người nọ cũng hướng đem hắn túm đến trong nước, sau đó dùng thân kiếm một kiếm đâm qua, nàng vừa đem kiếm đâm chết đối phương, liền cảm thấy thân thể bỗng nhiên đau đớn.

Khi Lam Tích cùng hai tên sát thủ quần chiến thì phần lớn diện tích cơ thể lộ ở trên mặt nước, chẳng qua là bọt nước quá lớn nên không nhắm trúng, thấy mặt nước yên tĩnh chút ít, người trên thuyền ngay lập tức nổ súng, phát súng này bắn trúng vai phải Lam Tích.

Áo tắm không thấm nước cũng không chống đạn, máu lập tức theo miệng vết thương chảy xuống.

Lam Tích còn không kịp trốn xuống biển, lập tức nàng lại trúng phát súng thứ hai, thứ ba…

Sát thủ ở bên cạnh lẳng lặng chờ cơ hội lập tức nhào tới Lam Tích đem nàng hướng nhấn xuống biển, Lam Tích thậm chí còn chưa kịp rút ra thân kiếm của nàng, bất quá Lam Tích đơn giản như vậy đã bị chế ngự sao? Lam Tích dùng cánh tay chế trụ cổ người này, đem hắn cùng nhau đưa đến trong nước, trên cánh tay dùng sức, đối phương lập tức liền tắt thở, bình ổn lại hô hấp Lam Tích buông lỏng tay mặc cho thi thể chìm xuống, nàng muốn bơi lên mặt biển, không nghĩ tới lại có thêm một người nhảy xuống biển, đối phương cầm súng.

Thấy thủ đoạn của Lam Tích, đối phương bơi tới gần một chút lập tức nổ súng, viên đạn bắn ra, không có phát ra âm thanh dư thừa nào, lại chuẩn xác tiến vào trong thân thể Lam Tích.

 

Lam Tích thân thể chấn động, nhưng nàng lại khép kín môi lại không để dưỡng khí bị tiêu hao vô nghĩa, nhưng đối phương lại không dừng tay, không ngừng bóp cò súng, từng viên đạn bắn vào người Lam Tích, cho đến khi hộp đạn không còn viên đạn nào, mà Lam Tích ngay cả chạy trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể thừa nhận, cho dù muốn bơi gần người nổ súng kia để giải quyết hắn cũng thực sự bất lực.

Lam Tích rút cuộc duy trì không được, nàng không còn dưỡng khí, kịch liệt vùng vẫy vài cái lại chẳng ăn thua gì, đối phương thấy Lam Tích đã không có cách nào phản kháng nữa, mới đem súng ném đi hướng trên mặt biển bơi đi, mà Lam Tích, nàng càng ngày càng hướng chỗ sâu trong nước biển mà chìm xuống, Lam Tích lúc đầu còn kịch liệt giãy giụa tựa hồ muốn bơi lên, nhưng lại chìm càng sâu thêm, miệng vết thương đau đớn, nàng dần dần mất hết khí lực, sắc thái trong mắt cũng có chút ít mờ mịt.

Lam Tích không tự chủ hướng chỗ càng sâu dưới đáy biển chìm xuống, nàng muốn dùng lực bơi lên, lại một chút khí lực cũng không còn.

Máu trên miệng vết thương liên tục chảy ra, ở trong nước biển bị pha loãng, sau đó nhìn không thấy nữa.

Máu tươi rất nhanh sẽ dụ tới cá mập, đến lúc đó bản thân cũng sẽ làm thức ăn cho những động vật răng nhọn này, ăn vào bụng… trong nội tâm Lam Tích cảm thấy thống khổ, thậm chí đến cuối cùng nàng ngay cả toàn thây cũng không được.

Sẽ chết như vậy sao, Lam Tích không cam lòng, nhưng mà nàng đã cảm thấy lòng ngực khó chịu, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, hết thảy mọi chuyện đều giống như là đang nhắc nhở nàng: Nàng sắp chết rồi.

Thật sự là không cam lòng, giết nhiều người như vậy, huấn luyện nhiều năm như vậy mới sống đến bây giờ, thật sự là không cam lòng… Dùng hết khí lực đưa tay hướng trên biển, ánh sáng trắng trên mặt biển tựa hồ sắp có thể đụng tay đến, sáng ngời làm con ngươi Lam Tích đau đớn, nàng cảm giác có nước mắt mình rơi xuống, nhưng lại tìm không được tung tích.

Lam Tích hướng biển chỗ càng sâu, chìm xuống nơi tận cùng tối tăm, cách mặt biển càng ngày càng xa, mí mắt của nàng chống đỡ không nổi nữa, chậm rãi nhắm lại.

Nghe nói người trước khi chết trong giây phút cuối cùng trước mắt sẽ xuất hiện ảo ảnh, sẽ sinh ra nghe nhầm.

Trong nháy mắt đó Lam Tích thấy, nàng cùng Tô Thấm Hảo, hai người nắm tay, cảnh tượng lẳng lặng đi ở trong rừng.

Nếu như lúc ấy mình không có ý khác, thì trường cảnh kia thật sự rất tốt đẹp.

Cuối cùng kéo lên khóe miệng, cười ngọt ngào, cuối cùng nhắm nghiền hai mắt, rút cuộc mất đi ý thức.

Trong phút chốc cuối cùng kia, bên tai Lam Tích đã nghe được cái gì, hẳn là nàng nghe nhầm.

“Lam Tích!” Là có người đang gọi.

Đó là âm thanh của ai? Như là đến từ một cái thế giới khác, rất lạ lẫm, lại có chút ít quen thuộc.

Là âm thanh của người nào?

Ánh sáng không hề tồn tại nữa, thế giới của Lam Tích lập tức rơi vào một mảnh tối tăm.

Nàng đến cuối cùng cũng không nhớ tới đó là thanh âm của ai.

Tô Thấm Hảo dùng thời gian nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ của nàng, sau đó lập tức chạy tới Hawai, vùng biển lân cận Hawai phạm vi quá lớn, nếu như cứ tìm kiếm một cách mù quáng như vậy, chỉ sợ tìm khắp nơi mấy ngày mấy đêm cũng không gặp, cũng may lúc trước Mike vụng trộm ở gắn máy theo dõi trên thân kiếm tuỳ thân của Lam Tích, Tô Thấm Hảo mới có thể có mục tiêu để tìm kiếm.

Lúc ở trên máy bay chạy tới Hawai, Tô Thấm Hảo bắt đầu lo lắng.

Nhiệm vụ tầm bảo của Lam Tích đã tiến hành nhiều ngày như vậy, mình tới có phải hay không không kịp? Nàng ở trong tâm trạng thấp thỏm không yên đã đến Hawai, một khắc cũng không dám chậm trễ, lập tức thuê ca nô đi đến vị trí Lam Tích đang ở.

Nhìn điểm đỏ biểu thị trên đồng hồ đo càng ngày càng gần, Tô Thấm Hảo mãnh liệt ngẩng đầu, rất xa đã thấy được chiếc thuyền kia, Tô Thấm Hảo lại càng thêm khẩn trương, nàng rất sợ hãi, sợ Lam Tích đã không còn ở đó, sợ mình tới chậm.

Cầm lấy ống nhòm nhìn về phía chiếc thuyền kia, liền thấy trên thuyền xảy ra đánh nhau, có mấy người đã trở thành thi thể.

Trong đó có thể có Lam Tích hay không?! Tô Thấm Hảo nhịn không được nắm chặt quyền, tâm tình hai ngày này làm cho nàng chịu đựng còn khó khăn trắc trở so với hai mươi năm nay của nàng còn muốn nhiều hơn.

Mặc dù tốc độ của ca bô rất nhanh, nhưng dù sao khoảng cách quá xa, Tô Thấm Hảo chỉ có thể trơ mắt nhìn, lo lắng, cuối cùng cũng tới gần được một chút, thấy rõ người bị bao vây kia, thấy rõ Lam Tích, hiển nhiên tình trạng Lam Tích cũng không tệ lắm, có thể thấy được mấy người chết trên tay nàng, Tô Thấm Hảo vừa muốn thở ra, liền thấy Lam Tích trúng đạn, Tô Thấm Hảo thoáng chốc trừng lớn mắt, cũng không đợi nàng hô lên cảnh báo, Lam Tích đã bị đẩy xuống biển rồi.

Tô Thấm Hảo há miệng thở dốc đứng lên, nàng phẫn hận giơ súng lên, đem người trên thuyền hạ gục, lúc đối phương phản kích đã bắn trúng vào vai Tô Thấm Hảo, nhưng Tô Thấm Hảo cũng không kịp đi quản.

Ca nô cuối cùng cũng tới chỗ mặt biển kia, Lam Tích vẫn không có bơi lên, Tô Thấm Hảo hướng mặt biển nhìn xuống, chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.

Nhưng nàng thấy rõ ràng Lam Tích khát vọng sống nâng tay lên.

Nhưng nàng cũng chìm xuống trong chỗ sâu thẩm.

Tô Thấm Hảo lập tức nhảy xuống biển, không có mang bất luận trang bị lặn xuống nước gì.

Lam Tích đã chìm quá sâu, lúc Tô Thấm Hảo bơi tới bên cạnh nàng, đã cảm thấy ngực khó chịu, nhưng nàng vẫn lập tức, không chút do dự trước tiên tiếp dưỡng khí cho Lam Tích.

Nàng hôn môi Lam Tích, bản thân ngừng thở đem dưỡng khí ở trong miệng truyền qua, Lam Tích lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Tô Thấm Hảo cảm giác tâm mình thoáng một cái đã nguội lạnh, nàng không cam lòng lại thở ra rồi truyền tiếp, Lam Tích vẫn là đóng chặt lại hai mắt, tóc của nàng theo nước biển bắt đầu trôi nổi, nếu như không phải Tô Thấm Hảo bắt lấy nàng, Lam Tích sẽ hướng chỗ sâu nhất dưới biển mà chìm.

Nhìn Lam Tích yên tĩnh ngủ say, Tô Thấm Hảo trừng lớn mắt, nàng còn muốn truyền dưỡng khí qua, mới phát hiện mình cũng mất hết dưỡng khí rồi, Tô Thấm Hảo chỉ có thể nín thở, mang lấy tại nách Lam Tích ra sức hướng lên trên.

Lam Tích yên tĩnh khuôn mặt vô hại như vậy, như một hài tử ngủ say, nàng không có bất kỳ phản ứng nào, tùy ý Tô Thấm Hảo hết thảy muốn làm gì thì làm, áo tắm bằng da của nàng quá trơn, có hai lần Tô Thấm Hảo không ôm chặt nàng, nàng liền suýt nữa đã chìm xuống.

 

Tô Thắm Hảo càng bơi lên cao càng cảm thấy ngực khó chịu, nàng nín thở thời gian quá dài, nhưng mà nàng không buông tay, ra sức mang theo Lam Tích hướng lên trên.

Nàng tình nguyện chết, cùng Lam Tích cùng nhau chìm xuống, cũng không muốn buông tay.

Cuối cùng cững bơi tới mặt biển, bám lấy đến boong tàu của ca nô, mặc dù mệt đến không còn sức lực, nhưng Tô Thấm Hảo vẫn trước đem Lam Tích đưa lên, rồi mình mới leo theo lên trên ca nô.

Thời gian Lam Tích thiếu dưỡng khí quá dài, nàng lại bị thương, Tô Thấm Hảo không kịp đem nàng đưa đi bệnh viện, hơn nữa với vết thương của Lam Tích, Tô Thấm Hảo cũng không có thể đem nàng đưa đến bệnh viện.

Tô Thấm Hảo chỉ có thể làm hô hấp nhân tạo, nàng làm không ngừng, cố chấp liên tục, làm hơi thở Lam Tích, nén trong khoang bụng, nàng không biết làm mất bao lâu, Lam Tích rốt cục cũng ho khan một tiếng, Tô Thấm Hảo vội vàng đỡ để nàng nhả nước ra, Lam Tích thấy Tô Thấm Hảo ở trước mặt, thấp thoáng cười một cái, sau đó lại hôn mê.

Tô Thấm Hảo lúc này mới thả lỏng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần tỉnh, thì coi như đã qua cơn nguy hiểm.

Tô Thấm Hảo trong chớp nhoáng này, kích động muốn khóc.

Lam Tích không có việc gì, Tô Thấm Hảo mới nhìn bốn phía mặt biển, mới phát hiện xung quanh có rất nhiều cá mập, đang cấu xé những thi thể kia, nàng vừa rồi chuyên tâm cứu Lam Tích, vậy mà không có phát hiện.

Nhìn xem mặt biển bị máu tươi nhiễm đỏ, cá mập đang cắn nuốt, Tô Thấm Hảo ngược lại nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đó là vui sướng của quãng đời còn lại.

Là Lam Tích.
Chương 14

Lam Tích mơ một giấc mơ.

Bắt đầu của giấc mơ là không hề có ấn tượng, chỉ nhớ rõ cuối cùng, tựa hồ đi sai một bước rồi, sau đó từ một nơi rất cao rớt xuống.

Thân thể Lam Tích không hiểu sao lại run lên, giống như có thể cảm giác được việc rơi xuống trong giấc mơ.

Chậm rãi mở mắt ra, Lam Tích nhẹ nhàng thở ra.

Nàng cảm thấy đau nhức, toàn thân đều đau nhức, đau như muốn xé rách, tựa hồ nàng thật sự đã rớt xuống vực sâu vạn trượng rồi.

Bất quá còn có thể đau nhức vẫn là tốt.

Chứng minh rằng nàng còn sống.

“Lam Tích?” Bỗng nhiên cảm giác được Lam Tích cử động, Tô Thấm Hảo dừng lại động tác trên tay, khẽ kêu một tiếng.

Lam Tích vẫn giữ tư thế nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, cũng không có ngẩng đầu, chẳng qua là ân một tiếng.

Tô Thấm Hảo cảm thấy có chút lúng túng.

Không phải là bởi vì nhìn thấy thân thể Lam Tích, mà là Tô Thấm Hảo đột nhiên nghĩ đến, nếu Lam Tích hỏi mình tại sao đến đây, nàng phải trả lời thế nào.

Nàng cùng Lam Tích, cuối cùng tính là cái gì đây.

Lam Tích có phải hay không thấy mình thật buồn cười?

Tô Thấm Hảo có chút buồn rầu, không biết mở miệng như thế nào, trong nhất thời căn phòng rơi vào trầm mặc quỷ dị, vẫn là Lam Tích mở miệng phá vỡ bầu không khí.

“Ngươi làm cái gì đó?” Lam Tích nhẹ nhàng hỏi.

Lam Tích cảm thấy rất mệt a, không còn chút khí lực nào, do đó âm thanh rất nhỏ, nhưng lại rơi vào trong lỗ tai Tô Thấm Hảo, liền biến thành Lam Tích ôn nhu đối với nàng.

“Lấy viên đạn ra.” Tô Thấm Hảo cũng nhẹ nhàng trả lời.

“Ân.” Lam Tích lại lên tiếng.

Nhìn ga giường màu trắng dưới thân, nơi này hẳn là khách sạn.

Cho dù không cần nhìn, cũng có thể cảm giác được trên người mình cái gì cũng không có mặc, chăn đắp đến thắt lưng, phía trên không có gì che đậy.

Đây cũng không có việc gì, Lam Tích nghĩ, bất quá là không có mặc quần áo, so với còn sống thì thật không đáng kể chút nào.

Trên thực tế cũng quả thực không có gì, Lam Tích bị thương phần lớn ở trên vai cùng sau lưng, muốn lấy viên đạn ra thì nhất định phải cỡi đồ xuống, nghĩ như vậy, Lam Tích chậm rãi mở miệng: “Tiếp tục a.”

Tô Thấm Hảo như nhận được thánh chỉ, vội vàng cầm lấy cái kẹp, lúc sắp phải đem cái kẹp dò xét vào miệng vết thương lại chần chừ do dự.

Lúc đầu Tô Thấm Hảo muốn nhân lúc Lam Tích còn hôn mê mà xử lý cho xong miệng vết thương, nhưng mà bây giờ Lam Tích đã tỉnh lại, nàng rõ ràng cảm nhận được lúc xử lý miệng vết thương hết thảy đều rất đau đớn.

Lam Tích có thể chịu nổi hay không?

Kỳ thật chỉ là xử lý vết thương, những người bọn họ, chẳng lẽ còn sợ chút đau nhức đó?

Nhưng đối phương là Lam Tích, ở trong lòng Tô Thấm Hảo, nàng cuối cùng đã quên mất việc Lam Tích thật sự là sát thủ, mà đem Lam Tích trở thành người cần được bảo vệ, như búp bê sứ dễ vỡ.

Tô Thấm Hảo cắn cắn môi, bắt lấy khăn tay trắng bên cạnh đưa tới trước mặt Lam Tích.

Nhìn vải trắng trước mắt, Lam Tích không khỏi ngẩn người, nhưng vẫn hiểu ý đem vải trắng cắn vào trong miệng.

Đối phương còn có thể cố kỵ cảm thụ của mình, vậy hẳn là không phải kẻ địch a? Lam Tích cắn vải trắng, trong lòng nghĩ.

Nàng đến giờ vẫn không có thấy mặt Tô Thấm Hảo, cùng Tô Thấm Hảo chung đụng cũng không lâu nên căn bản không nhận ra giọng nói của nàng, do đó vẫn chưa biết được người sau lưng là nàng.

Cái kẹp thăm dò vào dưới miệng vết thương, cả cơ thể Lam Tích lập tức căng thẳng lên.

Tô Thấm Hảo cau mày, không giải thích được cảm giác của mình là gì, nàng không muốn Lam Tích phải thống khổ như vậy, nàng tình nguyện mình đau nhức còn hơn, nhưng mà hiện tại vào thời điểm này, nàng chỉ có thể làm chính là nhanh chóng tìm ra đầu đạn.

Cắn chặc khăn trong miệng, cảm thấy được cái kẹp trong vết thương di chuyển dò xét, Lam Tích không phát ra một tiếng, chỉ là trừng mắt nhìn ga trải giường màu trắng trước mặt.

Động tác của Tô Thấm Hảo cực kì nhanh, rất nhanh liền tìm được viên đạn, trong nháy mắt đem đầu đạn lấy ra, thân thể Lam Tích bất giác run lên một cái.

Đem viên đạn ném vào mâm sứ, phát ra âm thanh thanh thúy, máu trên đầu đạn cũng bắn tung tóe trong mâm sứ, đỏ đến chói mắt.

Rất nhanh là viên thứ hai, viên thứ ba… Tô Thấm Hảo thủ pháp thuần thục, cũng mặc kệ dù nàng cẩn thận thế nào, động tác nhanh chóng, đối với Lam Tích mà nói đều giống như cực hình dài đằng đẵng không có điểm dừng.

Liều chết cắn lấy khăn vải, nhìn chằm chằm vào ga giường trắng trước mắt cố gắng dời lực chú ý, có thể thấy trong mắt nàng dần dần cảm thấy bối rối, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch khó coi, nàng đã không còn chút thể lực gì, nhưng vẫn còn muốn chống đỡ loại đau đớn này.

Có lẽ lúc này ngất đi đối với nàng mà nói là biện pháp giải quyết tốt nhất, nhưng lại hết lần này tới lần khác thần kinh trải qua huấn luyện mà đặc biệt kiên trì, cho dù muốn ngất đi cũng không được, Lam Tích chỉ có thể chịu đựng.

Cuối cùng những viên đạn đều được lấy ra hết, nhìn cái mâm sứ đầy máu đỏ, Tô Thấm Hảo khẽ cắn môi, cảm thấy được tâm có loại cảm giác chua xót.

Thật giống như trái tim bị người ta hung hăng ngắt một cái, sau đó cái loại đau nhức không biết tên này theo máu huyết lan tràn khắp toàn thân, thậm chí đau nhức đến tận cốt tuỷ.

Đây là cảm giác gì? Dường như Tô Thấm Hảo chưa bao giờ có loại cảm giác này.

Vừa xa lạ lại không có cách quên đi cảm giác này.

Là đau lòng sao?

Thì ra lòng của nàng cũng còn có thể đau nhức sao?

Đây đối với Tô Thấm Hảo, một sát thủ mà nói, đây không biết là tốt hay xấu.

Lam Tích cắn chặc khăn, tuy rằng nàng trừng mắt suy nghĩ, ý thức cũng nhẹ nhàng tách rời cơ thể đã tiếp cận một loại trạng thái hôn mê, nhưng mà cố tình lưu lại vài phần thanh tỉnh, khiến cho nàng không thể hoàn toàn chạy trốn loại đau khổ vô tận này.

Mà đau đớn tiếp theo lại khiến cho Lam Tích đang cố nén không tiếng động cũng không nhịn được nữa kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngăn không được co rút lại.

Vải bông đã ngâm qua cồn đặt trên vết thương không chút lưu tình, một loại đau nhức tỉ mỉ mà nóng rực kích thích làm toàn thân Lam Tích thành thật phản ánh lên đại não, sắc mặt tái nhợt của Lam Tích cũng vì kích thích đột nhiên này mà nổi lên sắc hồng không bình thường, giống như là ánh hoàng hôn rực rỡ giữa màn đêm, xinh đẹp kinh người rồi lại không cách nào giữ lại.

Thấy phản ứng của Lam Tích, động tác Tô Thấm Hảo không khỏi dừng một chút, cảm nhận được sự do dự của nàng, Lam Tích than nhẹ một tiếng: “Nhanh một chút a” âm thanh của nàng càng thêm yếu ớt, thậm chí còn run nhè nhẹ.

Tô Thấm Hảo chỉ có thể tiếp tục đem vải bông đắp lên miệng vết thương, Lam Tích không tiếng động hé miệng, tay nắm thật chặc khăn vải, cũng mặc kệ cho dù lại đau nhức nàng cũng cố nén không phát ra một chút tiếng động, trên mặt nàng rất nhanh liền thấm đầy mồ hôi, trên người cũng vậy, nổi lên hồng nhạt, bởi vì đau đớn mà cơ thể bị kéo căng thậm chí còn có mồ hôi chảy xuống đến khăn trải giường.

Tô Thấm Hảo không thể cùng Lam Tích chia sẻ đau nhức này, nàng chỉ có thể để động tác nhanh hơn một chút, nhanh chống chấm dứt đau khổ này.

Lưu loát quấn xong băng gạc, Tô Thấm Hảo tiếp theo liền thở phào nhẹ nhõm, cái trán cũng đã đổ đầy mồ hôi.

Nàng tuy rằng không thể nhận lấy một phần vạn đau nhức của Lam Tích, nhưng lo lắng trong nội tâm lại giống nhau giày vò lấy tinh thần của nàng.

Loại đau khổ trên tinh thần này nhiều khi so với đau nhức trực tiếp trên cơ thể càng khó chịu đựng hơn.

Thần kinh đang buột chặt của Lam Tích cuối cùng cũng được buông lỏng, nàng mờ mịt thất thần nhìn ga giường màu trắng trước mặt, tựa hồ muốn quên đi hết tất cả vừa rồi.

Lam Tích rất nhanh tỉnh táo lại, nàng chống đỡ giường muốn ngồi dậy, Tô Thấm Hảo vội vàng ngăn nàng lại: “Ngươi nằm thêm một chút a.”

Động tác của Lam Tích cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người đã cứu mình.

Nàng không biết là ai cứu mình, nhưng nàng cảm giác được, đối phương đối với nàng không có ác ý, cho nên Lam Tích rất yên tâm, không có phản kháng.

Khi nhìn rõ ràng người đã cứu mình, Lam Tích ngược lại rất kinh ngạc: “Là ngươi?”

Trong nháy mắt đó Tô Thấm Hảo triệt để thất vọng.

Thì ra, nàng vẫn không nhận ra mình a.

Tô Thấm Hảo không rõ nguồn gốc của sự thất vọng này, nàng cảm thấy trong nội tâm không hiểu sao lại có chút uỷ khuất, nhưng loại uỷ khuất này cùng thất vọng rất nhanh theo nụ cười của Lam Tích biến mất không dấu vết.

Giống như nàng làm nhiều như vậy, làm hết mọi thứ, cũng chỉ là chờ đợi cái cười khen thưởng này.

Lam Tích cười rất đơn giản, vậy mà Tô Thấm Hảo hết sức quen thuộc.

Chỉ là hơi nheo mắt lại, lại nhếch lên khóe môi.

Bất quá nụ cười lại mang ý nghĩa không hề giống nhau, Tô Thấm Hảo có thể cảm giác được Lam Tích cười rất thoải mái, có lẽ còn có chút vui sướng?

Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh đèn chói mắt, Tô Thấm Hảo thấy rõ ràng trong mắt Lam Tích có hình ảnh của mình, điều này khiến cho Tô Thấm Hảo cảm thấy thỏa mãn, giống như về sau Lam Tích cũng chỉ nhìn thấy nàng.

Chỉ nhìn thấy một mình nàng.

Thấy Lam Tích đổ đầy mồ hôi, gương mặt hơi mất tự nhiên nhiễm hồng, Tô Thấm Hảo đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Không biết ai tới gần trước, có lẽ là Lam Tích vui vẻ cười, hoặc là khát vọng đã lâu của Tô Thấm Hảo.

Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, vốn chỉ là môi nhẹ nhàng chạm vào, sau đó lại hôn một cách ám muội.

Tô Thấm Hảo hôn cẩn thận từng li từng tí, nàng khẽ cắn môi dưới Lam Tích không dám lỗ mãng chút nào, sau đó chậm rãi đưa lưỡi ra khẽ liếm môi Lam Tích, nàng vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Lam Tích, chỉ cần thần sắc Lam Tích có một chút phản cảm nàng liền đình chỉ ngay lập tức, Lam Tích nhìn ra tâm tư của nàng, tác động khóe miệng, hơi mở miệng dò xét khẽ đưa lưỡi chạm vào lưỡi Tô Thấm Hảo.

Cảm giác ẩm ướt lại khiến cho Tô Thấm Hảo cả kinh, ngẩn người giống như bị đóng băng ở nơi đó, kế tiếp, Lam Tích há miệng ngậm lấy lưỡi Tô Thấm Hảo, không giữ lại dẫn lưỡi nàng cùng mình dây dưa lẫn nhau, Lam Tích chủ động như vậy, Tô Thấm Hảo cũng liền không cố kỵ nữa, nhắm mắt lại, cúi đầu làm sâu hơn nụ hôn này.

Hơi thở trong phòng lưu động mập mờ, làn da Lam Tích phấn hồng, lưỡi linh hoạt, đều làm cho Tô Thấm Hảo muốn ngừng mà không được, nàng không khỏi động tình, cảm thấy nụ hôn này còn chưa đủ, mà ngay lúc này Lam Tích nhẹ nhàng ưm một tiếng.

Tô Thấm Hảo bỗng chốc mở mắt ra, mãnh liệt ngồi dậy, Lam Tích hơi cau mày, hình như có chút khó chịu, nội tâm Tô Thấm Hảo thầm chửi mình, như thế nào lại quên trên người Lam Tích còn đang bị thương đây!

“Ta đau” Lam Tích yêu kiều làm nũng, nhìn Tô Thấm Hảo yếu ớt nói, nàng nhất định là cố ý, dùng thanh âm như vậy, dùng vẻ mặt uỷ khuất như vậy, Tô Thấm Hảo cảm thấy cả người nóng lên, nàng sợ mình làm ra chuyện quá mức sẽ làm bị thương Lam Tích, vội vàng di chuyển sang bên cạnh.

Lam Tích nói nàng đau, mặc kệ là bởi vì miệng vết thương đau hay là bởi vì hôn môi mà động đến miệng vết thương, đều khiến cho Tô Thấm Hảo áy náy, nhìn bộ dạng của Tô Thấm Hảo, Lam Tích hơi nhếch lên khóe môi, nhìn về phía quần áo bên giường: “Là cho ta sao?”

Tô Thấm Hảo vội vàng gật đầu, vẻ mặt có chút kinh sợ, Lam Tích đưa tay cầm lấy quần áo, lại không khỏi nở nụ cười: “Ngươi thật chu đáo.”

Quần áo xếp chồng lên nhau rất đa dạng, ngay cả nội y cũng có ba cái có số đo khác nhau, chớ đừng nói chi là y phục khác.

Tô Thấm Hảo sờ sờ cái mũi, cúi đầu không nói chuyện, những thứ quần áo này là nàng đưa tiền cho nhân viên phục vụ của khách sạn bảo đối phương đi mua đấy, lúc ấy nàng cũng không để ý đưa bao nhiêu tiền, kết quả nhân viên phục vụ mua về nhiều quần áo đến như vậy, bất quá Tô Thấm Hảo tất nhiên cũng không có ý định nói thật, nàng vô cùng không khách khí đã nhận lấy khen ngợi của Lam Tích.
Chương 15

Đều là quần áo rất đẹp, Lam Tích tiện tay lấy ra một bộ quần áo cầm trên tay, nàng suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thấm Hảo: “Ta đói bụng.”

“A?” Tô Thấm Hảo còn đang sững sờ đằng kia nhìn nàng đến ngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng lại lời nàng nói, chờ tỉnh táo lại, vội vàng đứng người lên, dáng vẻ vô cùng bức thiết: “Ngươi muốn ăn cái gì, ta đi mua.”

“Ta muốn ăn đồ ăn Trung Quốc.” Lam Tích nhìn nàng cười đến mắt cũng cong lên: “Còn muốn ăn salad.”

“Được, ta rất nhanh sẽ trở lại.” Tô Thấm Hảo cười cười cưng chiều, nàng lập tức cầm áo khoác trên giá mặc vào liền ra khỏi phòng, là muốn đi sớm về sớm không để cho Lam Tích phải chờ lâu, nhưng mà nàng đi được vài bước, trên mặt có chút tươi cười khó có được đột nhiên cứng ngắc lại.

Lam Tích, nàng là cố ý đuổi mình đi, Tô Thấm Hảo chợt hiểu ra, nàng quay đầu lại nhìn căn phòng kia, rất nhanh đi trở lại, tay đặt lên tay cầm muốn đẩy cửa ra, nhưng lại do dự không có động tác tiếp theo.

Nàng vẫn không tin tưởng mình sao? Tô Thấm Hảo cắn môi, trong nội tâm đắng chát, nhưng rất nhanh lại cười tự giễu.

Bọn hắn những người này, sao lại dễ dàng đi tin tưởng người khác như vậy đây?

Tô Thấm Hảo than nhẹ một tiếng gần như không thể nghe thấy, vẫn là buông lỏng tay, xoay người rời khỏi.

Cách Lam Tích chỉ một cánh cửa, trong phút chốc Tô Thấm Hảo đi ra ngoài liền cắn chặt môi.

Lam Tích cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng cắn chặt môi dưới chống đỡ thân thể ngồi dậy, động tác đơn giản này cũng khiến cho nàng nhịn không được há miệng liên túc thở gấp mấy lần.

Chờ khá hơn một chút, Lam Tích cầm lấy khăn vải trên giường lại nhét vào trong miệng.

Cầm lấy băng gạc bên trong khay, Lam Tích gắt gao cắn khăn vải, đem băng gạc quấn lên vết thương, thân thể chuyển động cũng làm động đến miệng vết thương làm cho nàng nhịn không được nhíu mày, thống khổ kêu rên, có thể di động là làm không ngừng, một loại gần như cố chấp tự làm khổ chính mình.

Những người như bọn họ, sao có thể để cho người khác thấy mình mềm yếu?

Để cho người khác biết nhược điểm, chính là tự mình tìm đường chết.

Tô Thấm Hảo thích mình, Lam Tích biết rõ.

Nhưng mà đó là thích dạng nào? Lam Tích không biết, nàng không rõ, cũng không tin tưởng.

Người như bọn họ, sẽ có yêu sao?

Còn có thể yêu sao?

Bởi vì bản thân mình rơi vào trong đó, cho nên càng thêm hiểu rõ tình cảm của những người này.

Cho nên nàng không thể tin tưởng Tô Thấm Hảo, coi như là nàng tự cứu lấy mình.

Bất luận kẻ nào, nàng đều không thể tin.

Khi Tô Thấm Hảo mang theo thức ăn trở lại, Lam Tích đã băng bó xong rồi, cũng mặc xong quần áo, nếu như không để ý sắc mặt nàng trắng bệch, Tô Thấm Hảo thật sự sẽ cho rằng chuyện gì cũng không có xảy ra.

Lam Tích ngồi ở bên giường, nghe thấy thanh âm liền nhìn qua, thấy Tô Thấm Hảo, khóe môi giơ lên một độ cong đáng yêu.

Tô Thấm Hảo đẩy cửa ra trong nháy mắt đó, thấy chính là Lam Tích cười động lòng người.

Tuy rằng nàng cười cũng không chân thật, tuy rằng nàng cười rất miễn cưỡng.

Nhưng Tô Thấm Hảo vẫn cảm thấy, nàng nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất.

Bàn tay thon dài bưng tách cà phê lên, miệng nhẹ nhàng nhấp cà phê, Monica thở dài thỏa mãn, để xuống tách cà phê tiếp tục cầm bút vẽ.

Trên bức tranh của Monica chỉ có một người.

Chính là Lam Tích.

Lam Tích trong bức tranh đang đứng  trong vườn hoa hướng dương, tay cầm một đóa hoa hướng dương màu vàng rực rỡ, hơi cúi đầu cười sáng lạn, giống như ánh mặt trời.

Bởi vì chịu một kiếm kia của Lam Tích, cấp trên cho Monica nghỉ ngơi, hiện tại Monica còn đang trong thời gian dưỡng thương, bởi vì thời gian thực sự là dài dằng dặc, Monica cũng chỉ có thể thử làm mọi việc để giết thời gian, nàng am hiểu hội họa nhất, lúc đầu chỉ là vẽ vài bức tranh phong cảnh nhàm chán, về sau không biết như thế nào, giống như không thể kiềm chế, vậy mà vẽ ra dung mạo Lam Tích rồi, nếu như đã vẽ, liền dứt khoát vẽ hết toàn bộ, cứ như vậy mà có bức tranh này.

Bút chì ở chỗ cong cong trên mắt vẽ lên một đường cuối cùng, Monica thoải mái cười cười.

Nàng vẽ bức tranh này vô cùng sinh động, chỉ là có chút không giống Lam Tích.

Trong bức tranh Lam Tích cúi đầu cười yếu ớt, đáng yêu như ánh mặt trời, nhưng có chút không giống Lam Tích.

Ngày đó Monica nhìn thấy Lam Tích, bộ dạng nào có một chút sáng rực rỡ như vậy? Có rất nhiều yêu mị cùng ngoan độc, nhưng lại Monica một chút cũng không thèm để ý.

“Thật là xinh đẹp.” nhìn bức vẽ này, Monica không chút nào keo kiệt tán thưởng, cũng không biết là khen bức tranh hay là họa sĩ, “Thật sự là chờ mong lúc chúng ta gặp lại” Monica nhìn bức tranh, cười khẽ một tiếng: “Vậy nhất định là rất có ý tứ.”

Lần đầu tiên gặp mặt thì thiếu chút nữa giết mình, không biết lần thứ hai sẽ bắt đầu màn kinh hỉ như thế nào?

Ta thật sự rất kỳ vọng cùng ngươi gặp lại.

Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Chuyện Tô Thấm Hảo lo lắng cũng không có phát sinh, Lam Tích trước sau vẫn không hỏi tại sao nàng lại đến, điều này làm cho Tô Thấm Hảo thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà nàng không nghĩ tới, Lam Tích không hỏi, không có nghĩa là nàng không biết.

Mà mấy ngày kế tiếp, hai người cơ bản đều ở lại trong khách sạn, Lam Tích bị thương không thể cử động mạnh, cho nên nàng cũng rất ít đi ra ngoài, mà Tô Thấm Hảo cũng vui vẻ chăm sóc nàng, mấy ngày nay ở cùng Lam Tích, là những ngày Tô Thấm Hảo vui sướng nhất.

“Tôi là lần đầu tiên đến Hawai” Lam Tích có chút phiền muộn cầm ống hút đâm cơm trái dừa, hung hăng hút một hơi nước dừa: “Thế nhưng lại không thể đi ngắm phong cảnh, thật sự là thật quá đáng tiếc.”

Lam Tích mặc quần áo rộng thùng thình che đi băng gạt trên người, nàng tính trẻ con vô cùng ngồi xếp bằng trên giường bưng lấy dừa nước uống, nhìn giống như đứa trẻ chưa trưởng thành, Tô Thấm Hảo ở bên cạnh trong tay cầm điện thoại tìm kiếm công thức làm salad, nghe Lam Tích nói xong, không khỏi cười cưng chiều: “Ngươi muốn đi chơi chỗ nào, chờ thêm vài ngày nữa tốt hơn một chút rồi, ta dẫn ngươi đi.”

“Thật sự?” Lam Tích nhướng mày cười cười, vẻ mặt rất thỏa mãn, Tô Thấm Hảo không nghĩ tới nàng sẽ nghiêm túc như vậy, không khỏi lúng túng đứng đó.

Cho dù Tô Thấm Hảo che giấu như thế nào, nàng cũng biết, cần phải trở về, nàng cùng với Lam Tích, đã ở đây ngây người rất nhiều ngày.

Nhìn ra Tô Thấm Hảo lúng túng, Lam Tích buông dừa nước nhảy xuống giường chạy đến trước mặt Tô Thấm Hảo, cầm nĩa xiên khối salad ăn, bộ dạng như người trong nghề nhấm nháp: “Có chút ngọt rồi.”

“Ngọt rồi?” Tô Thấm Hảo mình cũng nếm thử một khối, thật là ngọt rồi, nàng không khỏi có chút uể oải: “Bơ bỏ nhiều hơn rồi.”

“Không sao, ta thích ăn ngọt” Lam Tích nháy mắt: “Vẫn là ăn rất ngon đấy.”

Thấy Lam Tích đang an ủi mình, Tô Thấm Hảo mím môi cười cười: “Cái kia phải ăn hết a.”

“A?” Lam Tích vẻ mặt khó xử: “Phải ăn sạch sao?”

Bị vẻ mặt đáng yêu của nàng chọc cười, Tô Thấm Hảo cũng nổi lên lòng chơi đùa: “Đương nhiên, phải ăn sạch.” nàng tăng thêm giọng điệu nói, còn cố ý cầm nĩa ăn xiên hoa quả salad đút cho Lam Tích ăn, Lam Tích cũng rất phối hợp, ‘A’ một tiếng há miệng, cố tình vào lúc này điện thoại Tô Thấm Hảo lại vang lên.

“Ta nghe điện thoại.” Tô Thấm Hảo nói, Lam Tích gật đầu, tự mình ngậm nĩa ăn salad, Tô Thấm Hảo nhìn điện thoại gọi đến, là điện thoại của Ben, theo bản năng nhìn Lam Tích, Tô Thấm Hảo trong tay cầm điện thoại đi đến đại sảnh, Lam Tích cắn nĩa ăn mắt nhìn bóng lưng Tô Thấm Hảo, vẻ mặt không thèm để ý.

“Này” Tô Thấm Hảo tiếp điện thoại.

“Ngươi sao còn chưa trở về?” Bên kia điện thoại, giọng nói của Ben có chút lo lắng.

“Tiểu Tích, vết thương của tiểu Tích còn chưa tốt hơn…” Tô Thấm Hảo cũng chỉ có thể tìm ra lý do này để kéo dài, trên thực tế thì vết thương của Lam Tích đã tốt hơn rất nhiều rồi, Lam Tích không phải người bình thường, lần này bị thương chỉ cần gắng gượng sẽ không vấn đề gì.

“Mặc kệ thương thế của nàng thế nào, các ngươi đều phải trở về.” Ben nhấn mạnh: “Không muốn làm boss nổi giận, đến lúc đó, Lam Tích thật sự phải chết chắc rồi.”

“Ta biết rồi, chúng ta mấy ngày nữa sẽ trở về.” ngoài miệng nói như vậy, nghe tiếng bước chân sau lưng, Tô Thấm Hảo thuận tay cúp điện thoại.

“Phải đi về rồi?” Lam Tích đi đến bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn nàng nhẹ nhàng mở miệng, Tô Thấm Hảo nắm chặt điện thoại, có chút miễn cưỡng gật đầu, “Vậy trở về đi.” trái lại Lam Tích tựa hồ rất nhẹ nhàng.

Nàng muốn trở về? Tô Thấm Hảo nghĩ đến, không khỏi có chút thất vọng.

“Cũng may nhiệm vụ lần này hoàn thành cũng không tệ, mặc dù là ngươi hỗ trợ, nhưng mà ít nhất tiền vàng tất cả đều đã tìm được không phải sao?” Lam Tích nhìn nàng cười: “Như vậy bên kia boss cũng có thể bàn giao tốt.”

Tô Thấm Hảo nghe câu hỏi của nàng, gật gật đầu, miễn cưỡng cười cười, Lam Tích giống như không nhìn thấy nàng gượng ép, chẳng qua là nhìn biển bên ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu hương vị của biển cả, sau đó thỏa mãn cười cười: “Ở đây rất không tệ, nếu như có thể, thật sự là không muốn trở về.” Lam Tích giống như tùy ý nói, nhưng người nghe có lòng, Tô Thấm Hảo nghe xong, vẻ mặt mừng rỡ.

Mặc kệ lời Lam Tích nói là thật hay giả, đều làm cho Tô Thấm Hảo thoả mãn.

Trong nháy mắt đó Tô Thấm Hảo rất muốn hỏi Lam Tích một câu.

Nàng muốn hỏi: ‘Nếu như ngươi có thể cùng ta sống ở một nơi như vậy, ngươi sẽ nguyện ý sao, cùng ta một chỗ?’

Lúc muốn thốt ra những lời này, Tô Thấm Hảo bỗng chốc liền thay đổi sắc mặt.

Nàng sao có thể có ý nghĩ như vậy?

Cái này căn bản là một cái, không thể nhìn thấy, cũng không thể thành giấc mộng.

Bất quá có một việc bị Lam Tích dự liệu được, boss cũng không làm khó hai người các nàng.

Tô Thấm Hảo lén lút đi tham nhiệm vụ của Lam Tích, cái này vốn là không được cho phép, nhưng cũng may tiền vàng tìm đều tìm được, hơn nữa các sát thủ khác đều không có lưu lại người sống, vậy công lao của nhiệm vụ lần này tự nhiên đều về thuộc Lam Tích của Thanh Đạo Nhu rồi.

“Ta hy vọng chuyện lần này là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.” trong phòng chỉ có hai người, nhưng mà biểu tình nghiêm túc, bởi vì là trên bàn để một cái máy phát âm thanh, “Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt, coi như là triệt tiêu, nhưng mà tiếp theo..” Giọng nói bên trong máy truyền ra nghe không rõ là  âm thanh của nam hay nữ truyền tới, giống như âm thanh của máy móc.

“Không có lần sau.” Lam Tích vội vàng mở miệng: “Lần này là do ta sơ suất, nhất định sẽ không có lần sau.”

“Như vậy tốt nhất” bên kia máy dừng lại một chút: “Ngươi bị thương?”

Lam Tích ngẩn người, cùng Tô Thấm Hảo liếc mắt nhìn lẫn nhau, cho dù biết rõ là bên kia không nhìn thấy, nàng vẫn vội vàng lắc đầu: “Không có, không có bị thương.”

“Như vậy là tốt nhất, nếu như ngươi bị thương, vậy cũng thật vô dụng.” âm thanh bên kia nghe không ra cảm tình, Lam Tích gượng ép cười cười, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, Tô Thấm Hảo ngồi bên cạnh nàng nhìn nàng, muốn đưa tay nắm chặt tay nàng để cho nàng không cần phải sợ hãi như vậy, nhưng mà tay của nàng nắm chặt hư không, vẫn là không có làm.

Cuối cùng cũng kết thúc lần hội nghị này, Tô Thấm Hảo cùng Lam Tích trên trán đã đổ đầy mồ hôi, máy truyền âm thanh đã không còn thanh âm nào nữa, phòng họp nhất thời cũng quỷ dị trầm mặc.

Tô Thấm Hảo cùng Lam Tích đều nghĩ đến lời boss vừa mới nói.

“Nếu như ngươi bị thương, vậy cũng thật vô dụng.” Cái này là ý gì?

Ai cũng không dám suy nghĩ sâu xa hơn.
 

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments

I don’t think the title of your article matches the content lol. Just kidding, mainly because I had some doubts after reading the article.

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.