Nam Sắc Như Đao – Chương 6-10

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

 

Chương 6 – Điều Giáo

 

Người nằm phía trên ngủ không yên giấc, không bao lâu đã buông tay Thẩm Hàm ra, tự lăn qua một bên ngủ mất.

Thẩm Hàm nhúc nhích cổ tay bị đè mỏi, nghiêng đầu đánh giá người bên cạnh.

Đường Tử Ngôn chôn cả gương mặt vào gối, áo sơ mi nhăn nhúm để lộ eo thon quyến rũ.

Nhưng trong mắt Thẩm Hàm, tất cả đều là sự quyến rũ nguy hiểm.

Lỡ như hắn ta đột nhiên tỉnh lại cưỡng bức bản thân, tuy rằng thể lực chưa chắc hơn được anh, nhưng lỡ có súng hay gì đó thì sao, nói không chừng bản thân đành phải nhịn nhục cho qua thôi.

Ôm theo suy nghĩ này, Thẩm Hàm sợ đến mức cả đêm không dám chợp mắt.

Kiên trì đến khi trời sắp sáng thì bắt đầu có hơi mơ màng.

Cả đầu nặng nề, ngẫm lại nếu Đường Tử Ngôn muốn bản thân phục vụ hắn, sao không để Dương Lộ tự lên luôn, tìm kẻ thế thân làm chi?

Đúng lúc hiểu rõ ra, người bên cạnh đột nhiên lật người, bật dậy khỏi giường.

Cả trái tim Thẩm Hàm lúc ấy như mắc nghẹn nơi cổ họng, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Căn phòng ngay sau đó yên tĩnh không một tiếng động.

Thẩm Hàm cứ có cảm giác hắn đang nhìn chằm chằm mình , ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện bên cạnh mình có thêm một người, đổi lại là ai cũng sẽ nhìn không chớp mắt.

Thế nhưng Đường Tử Ngôn quả thật đang đánh giá Thẩm Hàm.

Mày rậm tựa kiếm, môi mỏng như giấy, cố ý vô ý từ trên con người không chút liên can ánh lên bóng dáng, một đoạn chuyện xưa dường như đã lật qua từ lâu.

Nhìn một lúc, Đường Tử Ngôn cúi đầu cởi cúc áo mà trước khi ngủ chưa cởi xong, “Đừng diễn nữa, dậy đi.”

Thẩm Hàm suy nghĩ hai giây, mở mắt ra, vội vàng rụt về một góc, “Sao cậu biết tôi đang tỉnh?”

Ngón tay của Đường Tử Ngôn dừng lại, đưa mắt nhìn Thẩm Hàm, “Đúng là đang tỉnh này…”

Thẩm Hàm trong lòng ứa máu, “Ra là gạt tôi…”

Trên mặt Đường Tử Ngôn mang theo nụ cười, cởi nốt chiếc sơ mi.

“Đợi đã!” Thẩm Hàm mắt thấy Đường Tử Ngôn cởi xong áo lại bắt đầu cởi thắt lưng, mặt của anh nóng đến mức nướng chín được cả trứng, “Đừng như vậy mà……”

Đường Tử Ngôn cười như không cười, “Như vậy là như nào?”

Thẩm Hàm như ngồi trên đống lửa, “Cậu cởi đồ làm gì…”

Đường Tử Ngôn hiểu ý của Thẩm Hàm, thắt lại dây lưng, “Bởi vì tôi muốn đi tắm.”

Sau đó lại nói, “Anh không cần sợ.”

Đường Tử Ngôn thật ra không thích cưỡng bức, dù sao chuyện ấy ấy giữa hai người đàn ông cốt là vì vui thích, tình cảm không thể hai bên tình nguyện thì thôi, cả ngay trong chuyện ấy cũng không được thì quá cầm thú rồi.

Từ từ đến là được, bản thân làm việc gì cũng có đủ kiên nhẫn.

Thẩm Hàm thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy người kia đứng dậy, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài thẳng tắp, đi vào phòng tắm bên hông phòng ngủ.

Đợi sau khi Đường Tử Ngôn đóng cửa, Thẩm Hàm liền vội vàng mò tìm điện thoại trên đầu giường.

Di động hết pin rồi.

Thẩm Hàm nhảy xuống giường kéo rèm cửa, bên dưới biệt thự là bức tường nhựa ruồi thấp bé, dường như cây cỏ đã lâu chưa được cắt tỉa, rậm rạp như lông nhím.

Cách âm trong phòng rất tốt, nhưng lờ mờ vẫn có thể nghe thấy tiếng vòi sen.

Thẩm Hàm yên lặng một lát, rón rén ra khỏi phòng, xuống lầu ra ngoài.

Ai ngờ vừa mới mở cửa ra, chân còn chưa bước ra ngoài, chắn ngay trước mặt là lưỡi dao sáng bóng.

Thẩm Hàm theo bản năng bắt lấy cổ tay xông đến, xoay ngược tình thế ép người lên bức tường trước cửa.

Gương mặt Dương Lộ đặc biệt u ám dưới ánh nắng ban mai.

Tốt xấu gì cũng ở trong bộ đội mấy năm, Thẩm Hàm dễ dàng triệt hạ con dao trên tay Dương Lộ.

Dương Lộ kịch liệt tránh thoát, nhưng chưa có động tác tiếp theo, chỉ căm thù nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, “Hai người làm rồi?”

Thẩm Hàm ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu “Hả?”

Dương Lộ hình như không vừa lòng với đáp án này, đang định muốn xông lên lần nữa, lại bị một cánh tay kéo lại, hất ra sau.

Động tác của Phỉ Thất sạch sẽ lưu loát, đàn em theo sau trực tiếp kéo Dương Lộ ra ngoài, nhét vào trong xe.

Thẩm Hàm thấy gương mặt liều mạng đập lên cửa xe, cảm thấy giật mình.

Vẻ mặt Phỉ Thất lạnh nhạt, như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, “Cậu ổn chứ?”

Thẩm Hàm buông dao xuống, “Ừm.”

Phỉ Thất không nhìn Thẩm Hàm thêm nữa, xoay đầu sang nhìn bên cạnh.

Đường Tử Ngôn đứng cách đó không xa, trên người mặc áo tắm, vẻ mặt ôn hòa, “Thân thủ không tồi.”

Thẩm Hàm nổi da gà, muốn thanh minh cho bản thân, lại nghe Phỉ Thất nói, “Cảm ơn Đường Ca.”

May mà đang nói Phỉ Thất, Thẩm Hàm âm thầm thở phào.

Ánh mắt Đường Tử Ngôn rơi vào trên người Thẩm Hàm, “Anh muốn đi, tôi gọi Phỉ Thất đưa anh đi.”

Cổ của Thẩm Hàm cứng ngắc gật gật đầu, kế đến liền được hai người dắt ra cửa.

Phỉ Thất đột nhiên nói, “Đường ca, vậy Dương Lộ thì… ?”

Đường Tử Ngôn hứng thú nhìn theo bóng lưng của Thẩm Hàm, “Đều đưa đi đi.”

Phỉ Thất nhỏ giọng ‘vâng’, xoay người rời đi, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng sau lưng, “Tìm người dạy dỗ một chút, anh ta dường như rất dị ứng chuyện đó.”

***

Lúc Phi Thất gõ cửa, Du Hầu đang ngồi trang điểm trước gương.

“Ai đó?” Âm thanh lười biếng của Du Hầu vang lên, tiếp tục soi gương gắn mi giả.

Phỉ Thất gằn giọng, “Tao, Phỉ Thất.” 

Ngón tay nắm lông mi giả dừng lại, Du Hầu giật mạnh lông mi chưa dán xong trên mắt xuống, lướt qua tủ đồ lựa quần áo.

Phỉ Thất sáng sớm tự đưa đến cửa, cơ hội tốt như thế, Du Hầu không có lý nào không lợi dụng cho tốt!

Du Hầu chọn một bộ đồ ngủ, đứng dậy rối rắm không biết kế tiếp nên súc ruột trước hay trực tiếp mở cửa cháy bỏng một phen…

Phỉ Thất bực bội thét “Mau mở cửa!”

Tiếng hô tức giận của Phỉ Thất làm Du Hầu cứng người, Du Hầu vội vã lột sạch quần áo trên người, mặc lên váy ngủ gợi cảm, “Đến ngay đến ngay…”

Sau đó lại tùy ý tô son xong mới xông ra mở cửa.

Du Hầu kéo cửa ra, yêu kiều dựa lên khung cửa, “Phỉ Thất… Anh nghĩ thông rồi sao…”

Thẩm Hàm tâm trạng vốn không tốt, thấy bộ dạng lúc này của Du Hầu càng tích tụ hơn.

Phỉ Thất đưa Thẩm Hàm an toàn về nhà, không thèm nhìn lại bỏ xuống lầu.

Du Hầu cô đơn đứng yên tại chỗ, “Thất ca…”

Phỉ Thất cứng đơ, bước chân càng nhanh hơn, không bao lâu liền không thấy bóng dáng.

Du Hầu chậm chạp xoay người vào trong, ‘bằng’ một tiếng đóng sầm cửa lại, “Cậu với Phỉ Thất đi đâu vậy? Cả đêm không về.”

Thẩm Hàm không nói gì, chỉ âm thầm dọn dẹp đồ đạc.

Du Hầu cong lưng cởi váy ngủ ra, cảm thấy Thẩm Hàm không được bình thường. “Sao cậu đột nhiên dọn dẹp đồ đạc thế kia?”

Thẩm Hàm đầu cũng không ngẩng lên đáp, “Tôi phải đi.”

Du Hầu đưa mắt ngạc nhiên nhìn Thẩm Hàm. 

Thẩm Hàm dọn đồ đúng lúc đối diện với Du Hầu, hình xăm trên mặt lóa mắt.

Du Hầu triệt để hiểu ra, “Em trai! Em được bay lên cành cây làm phượng hoàng rồi!”

Thẩm Hàm kéo vali da bước ra ngoài, “Anh thay tôi đi, cái đó tôi không làm được.”

Du Hầu gấp gáp đuổi theo kéo Thẩm Hàm lại, “Em trai à, đại ca không thích loại đàn ông yêu nghiệt như anh, anh ta chỉ thích loại ngây ngô như em thôi, em đừng sợ, anh sẽ giúp em.”

Trái tim Thẩm Hàm run lên, “Anh giúp tôi thế nào?”

Du Hầu chớp mắt, “Chị có thể dạy cưng súc ruột, thả lỏng cơ vòng hậu môn, chị còn có thể tập squat chung với cưng.”

Thẩm Hàm khóc không ra nước mắt, xoay người bước tiếp, “Khỏi, nhớ chuyển lời cho Tiểu Trương giúp tôi, kêu anh ấy đừng trách tôi, quên tôi đi.”

Du Hầu cản lại Thẩm Hàm lần nữa, “Này có gì đâu… Không phải chỉ là bán nhan sắc thôi sao… Nếu tổ chức cần bảo chị đi ngủ với phụ nữ chị cũng đi..”

Thẩm Hàm đẩy Du Hầu ra, “Tôi không đi khách.”

Du Hầu lại tiến lên, “Không phải một tên xấu trai đã không tệ rồi, cậu xem đại ca chúng ta gương mặt quyến rũ biết bao, hơn nữa tình nhân của hắn rất nhiều, không chắc là ngày nào cũng ngủ với cậu, thêm vào đó cậu hy sinh một tí, nhanh chóng phá được vụ án hàng đầu của Tiểu Trương, cậu cũng sớm được giải thoát đúng không.”

Vừa nói Du Hầu vừa ra sức giật hành lý trên tay Thẩm Hàm, “Ngẫm lại Đảng, ngẫm lại người dân, ngẫm lại cha mẹ tóc đã bạc phơ ở nhà cậu.”

Thẩm Hàm nhếch môi, “Nhà tôi chỉ còn mẹ, hơn nữa không già đến thế.”

Du Hầu nói tiếp, “Vậy thì ngẫm lại mẹ cậu, cậu muốn không nói tiếng nào bỏ đi, Đường Tử Ngôn nhất định sẽ kêu Phỉ Thất tìm cậu, đến lúc ấy cậu và mẹ cậu có thể an lành sao? Hơn nữa cậu bỏ rơi Tiểu Trương, Tiểu Trương có thể bỏ qua cho cậu sao?” Chép chép miệng nói tiếp, vẻ mặt ghét bỏ. “Con người Tiểu Trương đó không từ thủ đoạn, ban đầu tôi định giữa đường rút lui, anh ta in ra một xấp hóa đơn đuổi theo tôi đòi nợ, hại tôi ngày đêm không được yên ổn…”

Thẩm Hàm chịu không nổi, “Anh bớt xạo quần đi được không?”

Du Hầu thở dài, “Tôi bịa đặt không phải bởi vì cậu đang đòi bỏ đi sao, rốt cuộc phải làm thế nào, trong lòng cậu rõ ràng.”

Thẩm Hàm không lên tiếng.

Giữa đường rút lui không thể nào, chỉ có thể cắn răng bước tiếp.

“Thật đó, cậu đừng nên đặt áp lực quá lớn lên việc này.” Du Hầu siết chặt tay Thẩm Hàm.

“Chỉ cần kỹ thuật tốt, trai thẳng cũng nghiêng ngả, bị thông đ*t vài lần là ghiền ngay chứ gì, cậu phải tin tưởng đại ca chúng mình.”

 

Người trên giường mắt sưng húp, bị đưa đẩy điên cuồng, đỉnh đầu đập vào cả đầu giường, phát ra tiếng vang bằng bằng.

Dầu bôi trơn không đủ, hậu huyệt bị sử dụng quá độ bắt đầu khô rát, nước mắt Dương Lộ vẫn ướt đẫm, đặc biệt là vừa nhớ đến bị Phỉ Thất lôi đi như vậy mà Đường Tử Ngôn ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn mình mắt cậu càng ướt hơn.

Buổi sáng sau khi mất hồn mất vía rời khỏi đó, Dương Lộ liền chạy đi uống rượu sầu, kết quả lúc tỉnh lại, đã nằm trên giường của Hứa Vãn Hà.

Hai người đã không phải lần đầu tiên xảy ra quan hệ, Dương Lộ cũng không đặc biệt để bụng.

Nếu như nói đến để bụng, cũng nên là Hứa Vãn Hà, bởi vì người đàn ông đầu tiên của Dương Lộ là hắn, Đường Tử Ngôn là người thứ hai.

Hứa Vãn Hà không hề cảm thấy Dương Lộ tiện, ngược lại cảm thấy bản thân hèn, chính hắn tặng Dương Lộ cho Đường Tử Ngôn, lại bởi vì tò mò đồ Đường Tử Ngôn đã xài qua, mà không biết mệt mỏi đi cảm nhận nơi mà “hắn” đã từng ở.

Kể cả là dùng phương thức dơ bẩn như thế.

Hứa Vãn Hà đưa tay vỗ một cái vào cái mông bên dưới, “Rên!”

Dương Lộ thực sự không có tâm trạng, nhưng cũng không dám làm trái ý Hứa Vãn Hà, dù sao Hứa Vãn Hà không giống Đường Tử Ngôn, tính tình nóng nảy như rượu Vodka cay nồng, gặp lửa là cháy. Nếu thật sự chọc giận hắn ta, ăn đòn là không thể tránh, có khi hắn còn mò mẫm thêm nhiều cách hành hạ mình, đối đầu với loại người này, mất nhiều hơn được.

Dương Lộ ân ân a a rên lên, xen kẽ tiếng thút thít như mưa, nghe có vẻ rất buồn cười.

Hứa Vãn Hà tát Dương Lộ một bạt tai, “Còn khóc nữa đ*t m* ông đây đ* chết mày! Kêu dâm vào!”

Dương Lộ vươn tay lau mặt, bắt đầu tập trung rên rỉ.

Hứa Vãn Hà nhắm mắt lại, chuyên tâm ảo tưởng, diễn biến thành sự đưa đẩy càng giận dữ.

Khoảng chừng năm phút, Hứa Vãn Hà hừ một tiếng bắn vào trong cơ thể Dương Lộ.

Khóe mắt người đàn ông hơi cong, mép môi hơi giật, có vẻ dữ tợn.

Đợi dư âm của cao trào biến mất, Hứa Vãn Hà mới rút d****v** ra, thoải mái banh chân ngồi bên cạnh, lục thuốc từ trong túi áo dưới đất ra hút.

Ánh đèn bên ngoài lấp lánh, đèn màu rực rỡ ánh lên mặt Hứa Vãn Hà, tâm sự nặng nề.

Hắn lúc không mặc đồ trông được hơn lúc áo quần chỉnh trang nhiều, thẩm mỹ tệ hại, hoàn toàn che mất cơ thể cường tráng hoàn mỹ.

Dương Lộ lười biếng tẩy rửa hậu huyệt nhớp nháp, chỉ khép chân lại, cuộn mình một bên tiếp tục khóc.

Hứa Vãn Hà hà một vòng khói thuốc, bình tĩnh nói, “Thế nào rồi, nó lại không để ý đến em à?”

Dương Lộ khóc tức tưởi, “Anh ấy có người khác rồi, cái tên Thẩm Hàm đó.”

Hứa Vãn Hà tùy ý dập điếu thuốc xuống sàn, “Thẩm Hàm? Loại người gì?”

“Không có thế lực, người mới.” Gương mặt Dương Lộ đẫm nước, “Rất giống Đường Bội.”

Hứa Vãn Hà cười lạnh một tiếng, “Đúng là con mẹ nó biến thái.”

Dương Lộ khóc dữ dội hơn nữa.

“Giống Đường Bội? Tao đúng là không hiểu nổi chẳng phải chỉ là một lão già thôi sao, có gì khiến nó nhớ mãi không quên chứ, lão ta chưa từng đ* qua nó lần nào, chưa từng yêu, chó đ*!” Hứa Vãn Hà chửi thề không kiêng nể gì, “Còn tìm thế thân để làm, thật là mẹ nó vừa ngu vừa biến thái.”

Dương Lộ ngẩng đầu nhìn Hứa Vãn Hà, lau nước mắt, tuy rất khó hiểu, nhưng vẫn không dám lên tiếng.

Dương Lộ tò mò đã lâu.

Hứa Vãn Hà bình thường ở trước mặt người khác rất kính trọng Đường Bội, dầu gì cũng là đại ca cũ của hắn, hơn nữa hắn sở dĩ đòi chia gia tài ra tự lập môn hộ cũng là bởi vì rất nhiều người hoài nghi Đường Tử Ngôn giết Đường Bội, bất mãn Đường Tử Ngôn, mới ủng hộ Hứa Vãn Hà chia mất một phần gia sản của Đường Bội.

Cho nên dựa vào điểm này, Hứa Vãn Hà trước mặt mọi người nhắc đến Đường Bội đều dùng thái độ tiếc nuối tôn trọng.

Cho nên Dương Lộ càng không hiểu Hứa Vãn Hà vì sao ở sau lưng lại chán ghét Đường Bội đến mức này.

Hơn nữa, Hứa Vãn Hà hễ nhắc đến Đường Tử Ngôn đều là vô cùng giận dữ, bất kể chuyện nhỏ nhặt không đáng kể gì đều có thể gợi lên sự tức giận của hắn, không ngừng nhục mạ Đường Tử Ngôn biến thái, hạ tiện, đê hèn.

Dương Lộ thật ra không quá tin tưởng Đường Tử Ngôn sẽ giết Đường Bội, bởi vì đủ mọi dấu vết đều cho thấy, Đường Tử Ngôn thích Đường Bội.

Nhưng bất kể người bên ngoài nhìn thế nào cũng chỉ thấy được ngoài mặt, ai có thể nhìn thấu được lòng người đâu.

Ví dụ như bản thân ngủ với Đường Tử Ngôn ba năm, rất nhiều lúc Dương Lộ đều tưởng rằng Đường Tử Ngôn cũng có chút thích bản thân, kết quả vẫn như giẻ rách bị vứt bỏ.

Nghĩ đến đây, Dương Lộ lại bắt đầu đau lòng.

Di động bên giường reo lên, tiếng nhạc Phụng Hoàng Truyền Kỳ xen kẽ tiếng khóc càng chói tai.

Hứa Vãn Hà ngậm điếu thuốc lá, trừng mắt nhìn Dương Lộ, nhấc điện thoại.

Dương Lộ rất thức thời ngay lúc Hứa Vãn Hà nhấc máy đã kiềm nén lại.

Đáy mắt Hứa Vãn Hà tối sầm, khóe môi không tự giác cong lên, “Tiểu Đường? Đột nhiên nhớ đến gọi cho anh vậy?”

Đầu dây bên kia giọng nói như cũ lạnh nhạt, mềm mại, đủ để tưởng tượng ra gương mặt người kia, “Không phải chuyện lớn gì, nhưng trong điện thoại nói không rõ ràng, gặp rồi nói.”

 

Hứa Vãn Hà vừa mừng vừa lo.

Lúc Lão Mạc dốc hết lòng dạ móc nối quan hệ lôi kéo Đường Tử Ngôn, hắn lại chủ động liên hệ bản thân, là một chuyện đáng mừng.

“Không phải Hồng Môn Yến đó chứ?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, “Tôi cũng không nói mời anh ăn cơm.”

Hứa Vãn Hà cong cong khóe môi, “Vậy cậu hẹn anh ở đâu?”

“Anh chọn.”

“Hay là Đông Hải thế nào, cậu đỡ tốn.”

“Được, tôi đợi anh.”

Hứa Vãn Hà cúp máy, bắt đầu nhặt quần áo dưới đất lên mặc.

Dương Lộ đột nhiên nhớ ra gì đó, “Hứa ca, sau này em phải làm sao…”

“Em hả… Nên làm gì thì làm nấy.” Hứa Vãn Hà kéo quần lên, thắt chặt đai lưng, “Chỉ là đừng muốn quay lại, bởi vì em còn hữu dụng, bên Đường Tử Ngôn em vẫn còn thu thập được một ít tin tức tin cậy.”

Dương Lộ thấy Hứa Vãn Hà thu dọn xong định ra ngoài, vội vàng bò dậy, “Nhưng mà Hứa ca, anh ta không cần em nữa, em sợ sau này…”

Hứa Vãn Hà không quay đầu vả một cái, “Đồ vô dụng, phụ nữ còn biết giành đàn ông, thế mà mày lại ngồi đó chờ chết à.”

***

Thẩm Hàm bị Du Hầu kéo đến Đông Hải, cả đoạn đường đầu ủ rũ gục xuống.

Du Hầu hất nhẹ mái tóc giả, lại vuốt thẳng lại phần tóc vừa hất, “Em trai, đừng vậy mà, làm người, quan trọng nhất là vui vẻ.”

Thẩm Hàm nghiêng đầu nhìn Du Hầu, “Vui vẻ? Mông của tôi sắp nở hoa rồi, tôi còn vui nổi sao…”

Du Hầu chẹp miệng, “Khoe khoang gì chứ, cậu tưởng chị không ai thèm à, chị nói cho cậu biết tuy rằng ngày nào cũng ở chung với cậu, nhưng sáng nào chị đây cũng ra ngoài hẹn trai đó.”

Thẩm Hàm bước đi nhanh hơn, “Tránh xa tôi ra.”

Du Hầu hất túi xách đi phía sau Thẩm Hàm, “Em trai đợi chị…”

Nhưng mới chạy theo được hai bước, di động trong giỏ xách reo lên, Du Hầu vội vàng bắt máy, nhìn cũng không nhìn màn hình, “Alo, ai đó, tôi đang bận lắm, có gì nói mau.”

Phỉ Thất ngạc nhiên, “Tôi có việc tìm cậu.”

Du Hầu dừng bước, gò má không tự giác ửng hồng, “Ô… Thất ca…”

Phỉ Thất gắng nhịn xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, “Cậu sang lầu cũ một chuyến, tôi có việc tìm cậu.”

Du Hầu hoàn toàn quên mất chuyện phải đi làm, mơ màng đợi Phỉ Thất cúp máy, sau đó xoay lưng vào nhà vệ sinh dặm phấn.

Thẩm Hàm đi được một lúc, nhớ ra Du Hầu thì bóng dáng Du Hầu đã mất hút từ lâu.

Năm sáu người đàn ông đối diện bước đến rất nổi bật.

Đặc biệt là người ở giữa, làn da ngăm đen, lại mặc sơ mi màu sáng, y như nhà giàu mới nổi, góc cạnh trên mặt rõ ràng, khoe khoang quá mức.

Người đàn ông đó đang nhìn chằm chằm bản thân, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Thẩm Hàm bước vào thang máy.

Vốn anh không cần phải lên thang máy, làm vậy chẳng qua là để tránh một số phiền phức không cần thiết, khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Giây phút cửa thang máy sắp khép lại, một chiếc giày da sáng bóng kẹp giữa cửa thang máy.

Cửa thang máy mở ra, gương mặt ngạo mạn kiêu căng lúc nãy lại xuất hiện.

Đoàn người luồn vào, Hứa Vãn Hà trừng mắt đánh giá chàng trai trước mặt.

Trông có vẻ cùng trang lứa với Đường Tử Ngôn, hai mươi mấy tuổi, eo lưng thẳng tắp, như cây gậy trúc, gương mặt nam tính hơn Dương Lộ, nhưng vẫn khá là non.

Hứa Vãn Hà nhìn thấy gương mặt của Thẩm Hàm liền nổi lửa, liếc mắt âm thầm chỉ thị bọn bảo vệ sau lưng.

Nói đi nói lại dám chỉ mang vài người đi lại trên địa bàn của Đường Tử Ngôn, Hứa Vãn Hà đã làm ra chuyện Lão Mạc cũng không dám ngờ.

Còn dám gây chuyện trên địa bàn của người ta, ngay cả bảo vệ nhà mình cũng không hiểu nổi.

Do dự một hồi, bảo vệ nhân lúc Thẩm Hàm còn ở trong thang máy giả vờ đẩy anh một cái, sau đó nhấc chân định đạp lên chân Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm nghiêng một bên, “Ngại quá…”

Một tên khác vươn tay định cho anh một cái tát, “Một câu xin lỗi là muốn đạp ông đây à?”

Thẩm Hàm cũng vươn tay đỡ lấy, “Tôi nhớ người tôi đạp trúng không phải là anh..”

Tên bảo vệ xấu hổ, nhấc chân đạp về phía đầu gối Thẩm Hàm, “Chết m* mày đi…”

Thẩm Hàm né về sau, vừa lúc bắt được chân người kia, “Anh xem, giày của anh là Converse, vừa nãy tôi đạp trúng là giày da.”

Tên bảo vệ chỉ vào mũi Thẩm Hàm, “Mày đạp anh em của tao cũng không được, tao không hài lòng đó, thì sao?”

Nét mặt Thẩm Hàm cứng nhắc, “…quan hệ không tồi.”

Hứa Vãn Hà sớm đã không nhịn nổi, trên mặt gượng nở nụ cười, đẩy hai tên bảo vệ trước mặt ra.

Thẩm Hàm cũng thuận theo buông tay, tên bảo vệ kia mất thăng bằng, suýt nữa là ngã dưới đất, Thẩm Hàm lo để ý anh ta, liền không chú ý đến Hứa Vãn Hà đang tiến gần đến.

Hứa Vãn Hà năm nay ba mươi, mười mấy tuổi đã dựa vào nắm đấm kiếm ăn trên phố, lăn lộn đến ngày hôm nay, cũng xem như có một hai chiêu, vừa bước qua liền cho Thẩm Hàm vài cú.

Thẩm Hàm ban đầu đỡ được một chút, nhưng người này ra tay vừa nhanh vừa mạnh, bản thân mơ hồ, chưa kịp phản ứng, bị đánh đến máu mũi ướt đẫm cổ áo.

Hứa Vãn Hà thu tay lại, có chút ngạc nhiên.

Đổi là người khác sớm đã bị hắn hạ đo ván, thằng nhóc này không chỉ đứng vững, còn đỡ được mấy đòn.

Thẩm Hàm theo bản năng lùi lại vài bước, trong miệng mùi máu tanh, lấy tay quẹt qua, thì ra là máu.

Hứa Vãn Hà nhận lấy khăn giấy từ bảo vệ, lau vết máu trên tay, vừa định nói gì đó, lại đột nhiên mím môi, im lặng.

Thẩm Hàm không phát hiện vẻ mặt Hứa Vãn Hà kỳ lạ, chỉ là khi cơn đau kéo đến, đầu óc nổ đùng một tiếng, siết chặt nắm tay định xông lên, liền bị ai đó nắm lại cổ áo kéo về sau.

Ngon tay chạm vào sau cổ mát lạnh, sức lực không lớn, Thẩm Hàm lại không tránh được.

Vẻ mặt Đường Tử Ngôn lạnh lùng, mái tóc đen mềm mại phất phơ trên trán, gọn gàng sạch sẽ, làn da như trái vải đã bóc vỏ, khiến người khác muốn xoa nắn.

“Làm gì nóng giận vậy…”

Hứa Vãn Hà ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch mi, “Cậu mà cũng quản chuyện này sao? Lẽ nào là người của cậu?”

Đường Tử Ngôn mỉm cười, “Đúng vậy… Tôi khá thích cậu ta…”

Thẩm Hàm nghe vậy liền ngẩn người, nhìn cái cổ trắng mịn kia, mặt anh có hơi nóng.

Tuy rằng được một người đàn ông khác bảo vệ sau lưng có hơi kì quái, nhưng cảm giác không tồi.

Hứa Vãn Hà giả vờ kinh ngạc, “Vậy thì xin lỗi nha, cậu đừng trách Hứa ca, người không biết không có tội.”

Đường Tử Ngôn nhìn như không thấy, quay sang nhìn Thẩm Hàm, “Sao cậu lại ở đây?”

Thẩm Hàm do dự, thành thật nói, “Phỉ Thất gọi tôi sang đây, nói muốn tìm người dạy dỗ tôi.”

Hứa Vãn Hà nghe thấy vậy liền đen mặt.

Đường Tử Ngôn cũng giật mình, “Ừm… Sau này đừng nhắc loại chuyện này trước mặt người khác…”

 

 

 

 

 

Chương 7 – Hảo Công

 

 

 

Phỉ Thất lấy điếu thuốc trong túi áo vest, đám đàn em bên cạnh thấy được liền tự động bật bật lửa lên mồi thuốc.

Thời điểm này lẽ ra Phỉ Thất nên ở bên cạnh bảo vệ Đường Tử Ngôn, nhưng bởi vì hắn có hẹn với Hứa Vãn Hà ở Đông Hải, xung quanh đều là người mình, cũng không cần theo quá sát, cho nên Phỉ Thất mới rảnh xử lý việc của mình.

Thật ra cũng là việc Đường Tử Ngôn giao hai hôm trước.

Phỉ Thất hút một hơi thuốc, sắc mặt u ám.

Loại chuyện “điều giáo” này, nghĩ đi nghĩ lại, thích hợp nhất cũng chỉ có Du Hầu, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta rất có kinh nghiệm, lại là anh em họ, dễ dạy hơn.

Đàn em đứng bên cạnh để ý thấy điếu thuốc của Phỉ Thất sắp đốt đến tay, liền thấp giọng nhắc nhở một câu, “Phỉ ca, cẩn thận phỏng tay”

Phỉ Thất lẳng lặng búng tàn thuốc, ngước mắt lên liền nhìn thấy tên nhân yêu ỏng ẹo bước ra từ bóng tối.

Du Hầu lắc lư muôn hình vạn trạng, chỉ hận không thể mỗi bước tạo một dáng, “Em đến đây…”

Phỉ Thất ngậm điếu thuốc, âm thầm mò cây súng trên người rút ra đưa cho đàn em.

Cậu đàn em đứng bên cạnh kinh ngạc, “Phỉ ca, chuyện…”

Phỉ Thất phun đầu thuốc, nhấc chân giẫm mạnh lên tàn thuốc, “Mày cầm đi, nửa tiếng nữa tao mà có tìm mày đòi thì cũng đừng đưa tao.”

Cậu ta không dám hỏi thêm, nhét súng vào túi xoay người chạy đi.

Cổng lầu cũ nhất thời chỉ còn lại Du Hầu và Phỉ Thất.

Gió lạnh hiu hiu, gương mặt Du Hầu nóng ran, “Thất ca, ở đây đẹp quá.”

Phỉ Thất hơi ngước đầu, sự tàn bạo trong mắt càng nặng, “Bớt nói mấy thứ nhảm nhí không liên quan đi, tôi hỏi cậu vài câu.”

Du Hầu gật đầu, cẩn thận ngồi xuống bậc thang, chống cằm ngước nhìn Phỉ Thất, “Anh nói đi.”

Phỉ Thất dời mắt đi chỗ khác, “Đại ca muốn dùng Thẩm Hàm, cậu giải quyết Thẩm Hàm giúp tôi.”

Du Hầu ngây ra, “Thì ra anh thật sự có việc mới tìm em…”

Phỉ Thất nhíu chặt mày, “Nhảm nhí.”

Hai hàng lông mi giả của Du Hầu run run, “Kêu em dạy dỗ em trai của mình, các người nhẫn tâm ghê.”

Phỉ Thất liếc Du Hầu một cái, lại bị ghê tởm quay mặt đi chỗ khác, “Cậu có làm không? Không làm tôi tìm người khác.”

Du Hầu giật mình, hét ra tiếng, “Làm! Em làm!”

Phỉ Thất bị tiếng hét biến giọng mạnh mẽ làm giật bắn mình, “Ừ, chú ý phương pháp, đừng có làm cậu ta bài xích chuyện đó, ngược lại hỏng chuyện.”

Du Hầu vẫn đang ảo tưởng về Phỉ Thất “Em làm mà! Anh đừng tìm người khác nha!”

Phỉ Thất siết chặt nắm tay, lờ mờ nghe thấy tiếng khớp xương, “Cứ vậy đi, có gì thì gọi, tôi đi trước.”

Nói xong liền quay người bỏ đi.

Du Hầu bật từ dưới đất dậy đè vai Phỉ Thất lại, “Thất ca, đợi đã…”

Phỉ Thất cuối cùng chịu không nổi nữa, bắt lấy tay Du Hầu, bẻ qua vai, khóa Du Hầu dưới đất.

Trên trán nổi gân xanh, nét mặt vặn vẹo, “Đừng có theo tôi.”

Người nằm dưới đất, tóc giả bị hất văng ra xa, chỉ còn lại nón lưới trùm trên đầu, giày cao gót cũng rớt một chiếc, vớ quần bị rách một lỗ lộ ra ngón chân, móng chân sơn màu hồng, trên mặt Du Hầu không hề có chút đau đớn nào, ngược lại có sự hưng phấn khó tin.

“Bảo bối… anh mạnh bạo quá à…”

Phỉ Thất lầm bầm, đứng thẳng dậy, chạy như bay bỏ đi.

***

Hứa Vãn Hà lười biếng ngả lưng trên sofa, nhìn người đối diện cúi đầu nhìn thực đơn.

Ngón tay thon dài, móng tay trơn bóng nhẵn nhụi, rất là xinh đẹp.

Hứa Vãn Hà đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, đôi tay này vừa nhỏ vừa gầy, nắm lấy tay Đường Bội, giật mạnh ra, lại dính vào nhau.

Chỉ tiếc là khi ấy Đường Bội thực sự quá bận rộn, căn bản không có thời gian bên cạnh cậu ta, nhiệm vụ trông chừng trẻ con liền giao cho Hứa Vãn Hà. Lúc đó Hứa Vãn Hà chẳng qua mới hai mươi mấy tuổi, căn bản không phải dạng biết săn sóc người khác. Có lần gặp hỏi cậu ta muốn ăn gì, Đường Tử Ngôn nói muốn ăn bún gạo, sau đó một lớn một nhỏ lảo đảo khắp quán lề đường, hai tô bún gạo, một chai bia một chai nước ngọt, mỗi ngày như một.

Cho đến khi Đường Tử Ngôn cao lên, lớn lên, không cần bản thân chăm sóc nữa, quay đầu lại chỉ còn Hứa Vãn Hà đi ăn bún gạo, cảm thấy không ngon như trước nên từ đó cũng không còn ăn nữa.

Đường Tử Ngôn bất ngờ nhìn sang, thấy Hứa Vãn Hà cười ngu ngơ, “Anh cười gì?”

Hứa Vãn Hà lập tức nghiêm chỉnh lại, “Cậu nhìn lầm rồi.”

Đường Tử Ngôn gọi vài món ăn, rồi đưa ipad cho Hứa Vãn Hà, “Anh muốn ăn gì?”

“Sao cũng được,” Hứa Vãn Hà chép miệng, không có cầm lấy, “Tôi không giống cậu, vừa biết ăn vừa biết mặc, trước giờ tôi đều không câu nệ mấy thứ vô dụng này…”

Đường Tử Ngôn liếc thấy sợi dây chuyền vàng lộ ngoài cổ áo của Hứa Vãn Hà, mỉm cười, “Đúng ha…”

Hứa Vãn Hà châm một điếu thuốc, “Cậu tôi tìm tôi có việc gì?”

Đường Tử Ngôn đưa thực đơn cho người bên cạnh, “Ừm, thật ra cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là định giới thiệu cho anh một đối tác.” Nói đến đây Đường Tử Ngôn dừng lại một nhịp, “Là người Myanmar.”

Hứa Vãn Hà ngây ra một hồi.

Người Myanmar này Hứa Vãn Hà đã nghe nói qua từ lâu, đại gia biên giới, cũng là mối cung cấp hàng lớn nhất của Đường Tử Ngôn. Giới thiệu một ông thần tài cho hắn, nếu không phải bản thân nghe lầm, thì là não Đường Tử Ngôn có vấn đề.

Đường Tử Ngôn nhìn ra được nghi ngờ của Hứa Vãn Hà, đi thẳng vào đề, “Sau này tôi không định làm cái này nữa, nhường lại cho anh.”

Hứa Vãn Hà có chút khó tin, “Cậu nghĩ gì vậy?”

Khoan nói lợi nhuận khổng lồ khả năng kiếm tiền nhanh của ma túy, dù sao Đường Tử Ngôn không làm cái này cũng có nhiều cách khác để kiếm tiền, nhưng phần lợi này là tâm huyết nửa đời của Đường Bội, dễ dàng dâng ra như vậy, thật sự có chút nói không nên lời.

Đường Tử Ngôn đơn giản bày tỏ, “Chỉ là không muốn dắt theo anh em kiếm tiền trên đầu sóng gió thế này nữa, tôi sợ, làm gì khác còn được, làm ma túy ngủ không yên giấc.

Hứa Vãn Hà cười không ra tiếng, “Cậu sợ? Tôi thấy cậu mẹ nó to gan hơn bất cứ ai, đại ca chết mấy năm nay, vụ làm ăn của cậu phát triển ra cả ngoài tỉnh.”

Sau đó lại liếc hắn một cái, “Cậu tối ngủ không yên không phải là do đám tình nhân nghịch ngợm sao, tự ngủ hai đêm là yên giấc rồi.”

Đường Tử Ngôn cười cười, “Anh không cần thì thôi.”

“Cần.” Hứa Vãn Hà suýt nữa bị sặc khói thuốc, “Cậu cho không tôi ngu mới không lấy.”

Đường Tử Ngôn mím môi, “Dù sao anh cũng là người của chú Đường, cho anh cũng không tính là cho người ngoài.”

Hứa Tử Ngôn hơi đảo mắt, “Cậu mà tốt bụng vậy sao?”

Đường Tử Ngôn nhìn hắn, “Tốt bụng? Anh phải cẩn thận con đường lâu dài về sau.”

Hứa Vãn hà búng tàn thuốc, “Ăn nói có đức vào.”

Sau đó lại nói, “Cậu làm như vậy, Lão Mạc sẽ đau lòng chết mất, lão ta còn đợi cậu làm con rể lão kia kìa.”

Đường Tử Ngôn nhún vai, “Hết cách, tôi không thích phụ nữ.”

Hứa Vãn Hà nói một cách quái đản, “Không thích thì có sao đâu, cũng không thể cả đời không cưới, tôi thấy con gái nhà Lão Mạc sinh cũng khéo, vừa trắng vừa mịn, còn có ý với cậu.”

Đường Tử Ngôn rất khó xử, “Tôi không nên hại đời con gái người ta thì hơn.”

Hứa Vãn Hà từ tốt hút thuốc, “Cậu cũng biết cậu là đứa hại đời à.”

Câu này nói ra có chút lạ rồi.

Nghe thế nào cũng thấy giống đang châm chọc.

Kỳ lạ là trong châm chọc lờ mờ mang ý ái muội, nói không rõ giải thích không nên lời.

Đường Tử Ngôn nhìn chằm chằm Hứa Vãn Hà, con ngươi nâu nhạt ẩn ý cười, không đáp lại.

Hai người bằng mặt không bằng lòng ngồi ăn hết bữa cơm, Đường Tử Ngôn lịch sự tiễn Hứa Vãn hà ra tận xe, xoay người lại, Phỉ Thất đúng lúc dập máy, nét mặt nặng nề bước qua.

“Đường ca, lô hàng có vấn đề đó, em đã tra ra rồi, thì ra là người của Lão Mạc động tay chân.”

Đường Tử Ngôn nhìn chiếc xe kia rời đi, yên lặng giây lát.

Gió đêm lạnh lẽo, thổi nhẹ tóc con trước trán hắn.

“Mở đầu không tệ…”

Đường Tử Ngôn nghiên cổ, gương mặt trắng như ngọc đặc biệt nổi bật dưới đêm đen, “Sau này Lão Mạc và Hứa Vãn Hà còn đánh dài dài.”

Phỉ Thất ngạc nhiên, mới hiểu được ý của Đường Tử Ngôn.

Sự chạm trán của cả ba vốn chỉ là trên thị trường ma túy.

Lần này sau khi Đường Tử Ngôn nhường hết vụ làm ăn của mình rút lui, mâu thuẫn giữa Hứa Vãn Hà và Lão Mạc nhất định gay gắt hơn nữa, khó tránh xung đột.

Người này lấy lui làm tiến, đúng là âm hiểm.

***

Thẩm Hàm ngồi đợi cả nửa ngày trời trong căn phòng Phỉ Thất đã hẹn anh.

Máu mũi đã kiềm, môi bị răng của bản thân ma sát đến rách da, có hơi sưng lên, ngoài điều đó ra, không còn vết thương nào khác.

Lúc Du Hầu bước vào, Thẩm Hàm đang ngồi ở đầu giường ngây người.

“Em trai, chụy đến đây…”

Thẩm Hàm thấy Du Hầu cầm theo một cái túi to đùng đến, tóc giả rối bù, vớ lưới rách bươm, “Anh làm gì mà ra nông nổi này?”

Du Hầu nghiêng đầu, tươi cười ngọt ngào, “Ghét quá hà, em thấy người ta áo quần xộc xệch còn có thể làm gì nữa…”

Thẩm Hàm miệng khô lưỡi đắng, “Ai mà khẩu vị nặng vậy…”

Du Hầu thảy cái túi lên giường, cười ẻo lả, “Là Phỉ Thất đó, là ảnh nói với chụy em ở đây đó.”

Thẩm Hàm đơ hàm, “Chắc là lúc nãy ở ngoài bị Phỉ Thất đánh chứ gì…”

“Chụy thấy cưng không chịu nổi nhìn chị hạnh phúc (sung sướng).” Du Hầu trợn trắng mắt, “Nhưng chụy đây không có nông cạn như cưng, chụy đến, cũng là vì hạnh phúc (sung sướng) của cậu.”

“Vì tôi?” Thẩm Hàm hình như hiểu ra gì đó, “Tôi còn tưởng là ai, kết quả là anh…”

Du Hầu đá bay giày cao gót, nằm ngửa trên giường, “Còn không phải là vì quan tâm đến cảm xúc của cậu, sợ cậu có tâm lý phản nghịch, gọi chị đến dạy dỗ thay vì người lạ càng dễ khiến cậu chấp nhận.”

Thẩm Hàm nhìn chòng chọc ngón chân cái bị lộ ra của Du Hầu, “Anh đến tôi mới không chấp nhận nổi đó.”

Du Hầu không hề kiêng kỵ nằm thoải mái trên giường thư giãn cơ bắp, “Chụy nghĩ xong cả rồi, dạy dỗ theo nghĩa truyền thống có hơi kịch liệt quá mức, hơn nữa dễ để lại bóng ma tâm lý, vừa thương thân lại thương tâm, chụy phải dùng phương thức dịu dàng của chụy bẻ cong cưng.”

Kế đến liền bật khỏi giường, với tay lấy túi xách, “Chụy mới về nhà một chuyến, tìm kiếm một số công cụ hỗ trợ, có mấy thứ này, chụy cũng đỡ việc hơn.”

Thẩm Hàm vô thức cọ về sau, đợi Du Hầu móc ra mấy thứ roi da đèn cầy gì đó, ai ngờ Du Hầu vùi đầu lục lọi một hồi, lấy ra vài cuốn sách đặt lên tay anh.

Thẩm Hàm ngẩn ra, “Đây là gì?”

Du Hầu thành khẩn đáp, “Đây là tiểu thuyết Đam Mỹ chụy sưu tầm mấy năm nay, hay lắm đó.” Tiếp đến cầm lấy một quyển hoa văn viền màu mai đỏ, “Đây là câu chuyện viết về một vị vua và tướng quân, tình yêu giữa họ rất thuần túy, rất cảm động, đoạn viết đến thái giám bị nam chính liên lụy ban chết, chị xem đến khóc luôn đó…”

“Được rồi được rồi…” Thẩm Hàm đặt sách xuống, “Anh cho tôi đọc mấy thứ này làm gì?”

“Cảm nhận một chút tình yêu thuần túy giữa hai người đàn ông,” Du Hầu lời nói và thái độ đều rất chân thành, “Thật ra, giữa hai người đàn ông, không hề buồn nôn như trong tưởng tượng của cậu, cũng rất tốt đẹp, nếu cậu lười đọc tiểu thuyết, chị kể cho cậu nghe chuyện đời chị cũng được.”

Thẩm Hàm thở dài một hơi, “Anh khỏi kể, tôi đọc tiểu thuyết là được.”

Du Hầu chọn đi chọn lại giữa đống tiểu thuyết, “Đọc cuốn nào trước đây, đều rất hay.”

Hai mắt Thẩm Hàm né tránh, “Đại đi.”

Du hầu chọn một quyển cho Thẩm Hàm, “Cậu đọc nổi không, hay là chị đọc cho cậu nghe?”

“Đại đi.”

Du Hầu tức giận, “Cậu đã sống tùy tiện như vậy, sao còn không chịu lên giường với đại ca!”

Thẩm Hàm nhìn Du Hầu, “Lên kiểu gì?”

Du Hầu thông minh đột xuất, “Thì ra không phải là cậu không thích, mà là không biết cách!”

Thẩm Hàm da đầu tê dại, “Tôi thật sự không có ý này…”

Du Hầu ha một tiếng, “Đừng có ngại mà, cưng chịu nói ra cảm nhận trong lòng với chụy, chụy an ủi lắm, chuyện hiểu cưng mà, nói sao thì cũng chưa từng làm qua với đàn ông, lại bắt làm thụ thì có hơi khó chấp nhận, vậy để chụy giảng cho em nghe làm thế nào để làm một hảo công.”

Thẩm Hàm giải thích, “Ý tôi là…”

“Điều kiện cơ thể đều là do trời sinh cái này chụy không cách nào can thiệp được, nhưng chụy có thể giúp cưng luyện tập, căn cứ kinh nghiệm làm thụ bao nhiêu năm nay của chụy mà nói bí quyết là một công tốt chính là, Cương! Dài! Lâu!,” Du Hầu hai mắt phát sáng, “Đi! Chụy dắt em đi tập hông.”

Tác giả có lời muốn nói: Về việc tại sao Tiểu Đường Ca bị Thẩm Hàm công, đầu sỏ chính là Du Hầu… (Thắp một ngọn nến <cầu nguyện> cho Tiểu Đường Ca)

 

 

 

 

Chương 8 – Ngộ Hiểm (Gặp nguy hiểm)

 

 

 

Vừa nói vừa kéo Thẩm Hàm ra ngoài.

Thẩm Hàm bị Du Hầu đẩy ra khỏi phòng, “Đi thật à… Lực hông của tôi tốt lắm, khỏi cần cố ý tập thêm đâu, trước đây trong bộ đội ngày nào cũng huấn luyện cả..”

Du Hầu ra sức lắc đầu, “Vậy sao được, huấn luyện trong bộ đội là để tăng cười thể lực, không có mục tiêu tập rõ ràng, chụy tập gym mấy năm rồi có tâm đắc lắm, mỗi một bộ phận trên cơ thể chụy đều có cách tập khác nhau, làm thế nào tập cho ngực nở nang, tập cơ mông to ra, đều có máy tập riêng hết, cưng xem chụy ngực nở eo thon mông vển đều là nhờ tập chuyên về mỗi bộ phận mới được như vậy đó..”

Thẩm Hàm thót tim, “Tôi không muốn trở nên giống anh.”

Du Hầu đẩy liên tục, “Biết rồi, biết rồi, tụi mình chỉ tập lực hông thôi, hông tập cơ ngực ha.”

Sau đó nói tiếp, “Con người của cưng thật là, chụy cam tâm tình nguyện làm huấn luyện viên riêng của cậu còn không lấy tiền cưng, đừng có mà từ chối nữa…”

Thẩm Hàm bất lực bị Du Hầu đẩy vào thang máy, hai người vừa xuống lầu ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy hai mỹ nữ đến gần, dáng người thon thả, chân dài tất lưới đen, gương mặt cũng đẹp đến chảy nước miếng.

Một trong hai cô gái nhìn thấy Du Hầu liền cười quyến rũ, “Chị à, hôm nay chị không đội tóc giả ạ?”

Du Hầu hừ lạnh một tiếng, lắc hông bước lên chào hỏi, “Mary, hôm nay tự nhiên đi làm vậy, bệnh giang mai khỏi chưa đấy?”

Cô gái ấy lập tức gương mặt khó coi, xoay người bỏ đi.

Thẩm Hàm đứng bên cạnh lắc đầu, trông có vẻ rất thương tiếc.

Trong lòng Du Hầu sướng rơn, ngoài mặt bình tĩnh như nước, “Aiz, bây giờ mấy cô gái trẻ tuổi, không biết kiểm điểm gì cả, thay bồ còn nhanh hơn thay quần lót, không bị bệnh mới lạ…”

Thẩm Hàm nhìn Du Hầu, “Đó không phải là gái dưới tay anh sao?”

Du Hầu dùng tư thế tay lan hoa chỉ vén tóc mai ra sau tai, “Nó có phải là gái dưới quyền chị không không quan trọng, quan trọng là, phụ nữ đầu năm nay đều không an toàn, tìm một thằng đàn ông còn đáng tin cậy hơn.”

Thẩm Hàm nhếch môi, “Quan hệ nhân quả trong miệng anh cũng không đáng tin chút nào, hơn nữa anh cũng nói ngày nào cũng ra ngoài làm bậy mà.”

Du Hầu chẹp miệng, “Đó là vì trước đây chị chưa gặp được tình yêu đích thực, bây giờ chị gặp được rồi, chị quyết định vì anh ấy thủ thân như ngọc.”

Thẩm Hàm nổi da gà, “Ai xui xẻo vậy?”

Du Hầu đột nhiên bước chậm lại.

Hai người bất giác đã đi đến trước cổng lầu cũ, nhưng Du Hầu lại dừng ở ngoài, chậm chạp không chịu vào..

Thẩm Hàm quay sang hỏi Du Hầu, “Sao vậy?”

Du Hầu vẻ mặt cô đơn, có vẻ thâm tình, “Lúc nãy ở nơi này, người chị yêu mạnh bạo đè chị xuống đất, thô bạo chà đạp..”

Thẩm Hàm nhìn tàn thuốc dưới đất, “Ai vừa mới ở đây đánh anh?”

Du Hầu đảo mắt trắng, “Trán của anh ấy vì gặp chị mà nổi gân xanh, sức mạnh lực lưỡng, nắm người ta chặt đến nỗi cánh tay cũng đau luôn, chỉ tiếc là, tuy ảnh rất nhiệt tình, nhưng hình như vẫn không quá tình nguyện thừa nhận quan hệ giữa bọn chị.”

Thẩm Hàm kéo Du Hầu đi, “Thôi đi, đừng có tưởng bở nữa, ai mà chịu anh chứ.”

Du Hầu bị Thẩm Hàm kéo áo vào trong, “Em trai à, em mau phân tích giúp chị đi, anh ấy rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy, thật sự bài xích những người như chúng ta vậy sao?”

“Chủ yếu là do anh quá mức rồi,” Thẩm Hàm suy nghĩ một hồi, “Nếu anh có thể bình thường một chút, có lẽ không có gì không được.”

“Không có gì không được?” Du Hầu cũng suy nghĩ một lúc, đột nhiên mừng rỡ, “Em trai, thì ra em cũng thích chị!”

“Anh thật sự hiểu lầm rồi…”

“Vậy là thích đại ca?”

Thẩm Hàm hơi bất lực, “Anh ta cũng không tệ, nhưng mà…”

Du Hầu bước nhanh vài bước lên cầu thang, “Đại ca muốn đ* cậu, cậu thì thấy người ta không tệ, đây không phải là ái muội là gì…”

Thẩm Hàm suýt nữa bước trật chân, “Khả năng đọc hiểu của anh hết thuốc chữa.”

Du Hầu chen lên mở cửa phòng gym trước Thẩm Hàm, “Em trai, em căn bản không hiểu được những cảm xúc em đang trải qua ngây thơ biết bao, nhìn em bây giờ làm chị nhớ lại năm chị 12 tuổi, khi ấy chị đang học cấp hai, còn chưa có mối tình đầu, có một cậu bạn bởi vì mặt chị to mà mỗi lần chụp hình đều thích chen vào chụp với chị, sau đó bọn chị bị cả lớp ghép đôi, sau cùng không ngờ thật sự có cảm giác, cho nên nói, em với đại ca ái muội như vậy, chị đây đang giúp em nhận rõ lòng mình thôi.”

“Ái muội chỗ nào…” Thẩm Hàm đang định phản bác Du Hầu, nhưng vừa mở miệng nói lại thấy lời này có chỗ nào không đúng, “Chẳng qua tôi thấy cậu ta khá là bình thường thôi, người cũng không tồi.”

Du Hầu phỉ nhổ hai tiếng, “Không quá tồi? Yêu cầu đừng có cao quá, đại ca tụi mình tốt biết bao, cao phú soái đó, tính tình lại tốt, nghe nói chuyện giường chiếu cũng rất tốt, cậu xem tiện nhân Dương Lộ trước đây ngày nào cũng no đủ mịn màng.”

Thẩm Hàm vội vàng xen vào, “Tôi nhớ anh trước đây chẳng phải nói cậu ta nhân phẩm kém, danh tiếng kém, hãm hại đại ca của mình gì gì đó sao…”

Du Hầu ngẩn ra, ngữ khí yếu đi không ít, “…Đó có phải là ý chị đâu, toàn là lời đồn, chị chỉ là đồn lại cho em nghe thôi, em nghe cho vui chứ đừng xem là thiệt, sao thì chị kiên quyết tin tưởng đại ca nhà mình, em cũng không ngẫm lại gương mặt đẹp trai của đại ca, gương mặt đó giống người xấu chỗ nào?”

Thẩm Hàm suy nghĩ một giây, “Đúng là không giống, nhưng người xấu thì đâu nhất định phải xấu xí.”

Du Hầu vỗ lên máy tập bên cạnh, “Ok, không bàn mấy chuyện vô dụng này nữa, đầu tiên bắt đầu ba mươi cái nghiêng người, trái phải mỗi bên một lần.”

Thẩm Hàm nhìn cái máy đó, “Vậy thôi?”

“Một đợt ba mươi lần, lên hai mươi đợt.”

Thẩm Hàm nghiến răng, “Tập như vậy sẽ bị tổn thương cơ lưng…”

Du Hầu trợn mắt, “Kêu cậu làm thì làm, chị có kinh nghiệm, bảo đảm cậu luyện xong eo thon cứng cáp.”

Thẩm Hàm không nói gì thêm, mặc cho Du Hầu hành hạ, hai người tập đến gần hai ba tiếng đồng hồ, Thẩm Hàm cả người mồ hôi, vào phòng tắm tắm táp xong thay quần áo ra đến, Du Hầu cũng vừa đến giờ tan làm.

Dọn dẹp gọn gàng xong, hai người định lái xe về, ai ngờ mới xuống lầu, đã có một chiếc xe đen dừng trước mặt họ.

Cửa sổ kéo xuống một nửa, người bên trong sắc mặt trắng bệch.

“Xem như tìm được anh rồi.”

Du Hầu mở to mắt, kích động dùng cùi chỏ chọt Thẩm Hàm mấy cái, “Em trai… Em nhìn kìa… Em nhìn kìa…”

Thẩm Hàm bị Du Hầu chọt mấy cái muốn ngã, không hiểu sao lại thấy khó xử, “Ờ…”

Đường Tử Ngôn một tay đặt trên vô lăng, cánh môi hồng nhạt nhòa sắc đèn, mềm mại xinh đẹp, “Lên xe.”

Du Hầu cung kính, “Đường ca, em không tiện lên xe, đêm nay Thẩm Hàm nhà em nhờ anh chăm sóc nha, nhà cũng không còn chỗ cho nó ở nữa.”

Thẩm Hàm muốn phun máu, “Du Hầu…”

Đường Tử Ngôn mỉm cười, “Được.”

Du Hầu quay người nhìn Thẩm Hàm, “Em còn đơ ra làm gì, còn không mau lên xe.”

Thấy Thẩm Hàm không có phản ứng, hắn liền mở toang cửa xe, nhét Thẩm Hàm vào trong.

Đường Tử Ngôn liếc nhìn Thẩm Hàm, “Bạn của em không tệ, người không thể trông ngoài mà bắt hình dong…”

Thẩm Hàm nhìn Du Hầu đang huơ tay tạm biệt mình, “Anh sai rồi, nội tâm của anh ta và vẻ ngoài của anh ta đều xấu xí như nhau.”

Đường Tử ngôn không nói nữa, cười nhẹ khởi động xe.

Thẩm Hàm giờ mới nhận ra trên xe chỉ có anh và hắn, “Sao hôm nay anh chỉ có một mình?”

“Bên cạnh lúc nào cũng có quá nhiều người rất ồn ào.” Đường Tử Ngôn một tay xoay vô lăng, tay còn lại đưa chìa khóa cho Thẩm Hàm. “Cầm lấy.”

Thẩm Hàm nhìn chằm chằm xâu chìa khóa trên tay ngẩn ngơ, “Ý gì đây?”

Đường Tử Ngôn lạnh nhạt nói, “Chìa khóa nhà.”

Thẩm Hàm chưa kịp suy tư đã vội nói, “Tôi không thể nhận.”

Đường Tử Ngôn cong môi, lái vào một con đường khác, “Đây là chìa khóa nhà tôi.”

Thấy bộ dạng xấu hổ muốn nhảy khỏi xe của Thẩm Hàm, ý cười bên môi càng đậm, “Dù sao chỗ ở của em quá nhỏ, nhà anh rất rộng, có thể thu lưu em.”

Thẩm Hàm chán nản nói, “Nhưng nhà của anh có lớn hơn nữa cũng chỉ có một căn phòng ngủ và một chiếc giường thôi mà…”

Đường Tử Ngôn có hơi ngạc nhiên, “Không tốt sao?”

Thẩm Hàm càng ngạc nhiên, “Tốt chỗ nào?”

Đường Tử Ngôn nghiêm túc, “Ở một mình vừa tối vừa lạnh, hai người còn có thể trò chuyện.”

Thẩm Hàm tiếp lời, “Tôi không sợ lạnh.”

Đường Tử Ngôn nói, “Tôi sợ.”

Thẩm Hàm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là đừng nên nói với một đại ca xã hội đen những lời như “liên quan gì đến tôi” này nọ, không tốt cho sức khỏe.

Chiếc xe chạy làn đường đối diện đèn pha sáng chói, tầm mắt bỗng nhiên trắng bóc.

Thẩm Hàm hơi nheo mắt lại, đang định than thở, lại cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Tốc độ xe chậm dần, đến khi dừng lại hoàn toàn, nhưng không có dấu hiệu tắt máy.

Đường Tử Ngôn nhìn ba chiếc siêu xe màu đen chặn đường phía trước, lẳng lặng rút điện thoại ra.

Di động của Phỉ Thất không gọi được.

Đường Tử Ngôn cúp máy luôn, trên mặt không có biểu cảm gì, “May mắn thế cơ à?”

Thẩm Hàm nghe không hiểu ẩn ý trong câu nói, “Chuyện gì vậy?”

Đôi mắt nâu nhạt ánh lên sắc trắng, nổi bật lên ánh sáng như một viên pha lê quý giá, “Ngồi chắc vào.”

Thẩm Hàm im lặng, cúi đầu thắt chặt dây an toàn.

Tiếng bô xe khởi động như giọng gầm thét dữ dội từ cổ họng của thú hoang, cơ thể Thẩm Hàm rung lắc mạnh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất bén nhọn chói tai, tiếp theo đó là đầu xe quay ngược, liều mạng chen vào giữa hai chiếc xe phía sau chạy đi.

Màn đêm vô tận, thành thị lấp lánh.

Thẩm Hàm quay đầu lại đếm số lượng xe phía sau, lại quay sang nhìn người bên cạnh.

Mặc kệ bên ngoài phong ba bão táp, gương mặt người này vẫn trầm tĩnh như mặt hồ.

Trong lòng Đường Tử Ngôn lúc này không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, ngược lại đang đập nồi inh ỏi.

Không phải do hắn sợ, mà là bực bội.

Sao cứ mỗi lần ở chung một chỗ với người có vẻ ngoài giống như vậy liền trăm phần trăm sẽ gặp phải loại chuyện như vậy.

 

(Trans: Đường ca đang rủa Đường Bội, Dương Lộ, Thẩm Hàm ba người này nhìn rất giống nhau, mà cứ hễ ở cạnh ba người này liền gặp phải mấy chuyện nguy hiểm như bị chặn đầu xe, đuổi giết, bắt cóc….)

 

 

 

Chương 9 – Doang Cứu (Cứu Viện)

 

 

 

 

Tiếng còi xung quanh inh ỏi không ngừng, kim đồng hồ vận tốc màu đỏ đạt đến cực đại, Thẩm Hàm nhìn mà muốn rụng rời cả tim.

Đường Tử Ngôn liếc nhìn vào kính chiếu hậu, quăng điện thoại cho Thẩm Hàm, “Gọi cho Phỉ Thất, gọi đến khi anh ta nghe máy mới thôi.”

Thẩm Hàm bắt lấy, đúng lúc này Hứa Vãn Hà gọi đến.

“Hứa Vãn Hà, có nghe không?”

Đường Tử Ngôn trầm mặc giây lát, “Nghe.”

Thẩm Hàm giơ điện thoại áp vào tai Đường Tử Ngôn.

Giọng nói đầu bên kia lạnh lùng vang lên, “Đang làm gì đấy?”

Đường Tử Ngôn quay mạnh vô lăng, quẹo gấp vào một con đường khác, “Lái xe.”

Thẩm Hàm nhìn thấy hai chiếc xe theo sát sau lưng chạy vụt về hướng kia, sau đó ba chiếc phía sau kịp đuổi theo họ.

“Quay phim à? Tiếng ma sát của lốp xe bên này còn rõ đây.”

Đường Tử Ngôn hơi cau mày, giọng nói lại rất nhẹ nhàng, “Chuyện gì thế?”

Ngữ khí người trong điện thoại kỳ lạ, “Không có chuyện gì lớn, chỉ là tên Điền Bảo giành mối với cậu ba năm trước hai ngày nay mới ra tù, tôi mới biết tin, đặc biệt nhắc nhở cậu, cũng xem như không ăn trực một bữa cơm của cậu.”

Đường Tử Ngôn trong lòng bỗng chắc ăn hơn nhiều.

Dù sao trong thành phố này, người dám chọc vào hắn, gần đây đều đang lo nịnh bợ hắn.

Tình huống trước mắt, quả nhiên là món nợ cũ.

May mà Đường Bội rất rõ ràng tên chủ nợ này, xấu nhưng không ác, tuy nói khí thế đòi tính sổ có hơi quá, nhưng tệ lắm cũng giữ được mạng.

Xem như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Đầu dây bên kia bắt đầu vang lên tiếng cười, “Dọa ngu rồi à? Không phải chứ?”

Đường Tử Ngôn bình tĩnh, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Sau đó quay sang Thẩm Hàm, “Cúp máy.”

Thẩm Hàm đang đinh rụt tay lại, sau xe vang lên tiếng nổ cái bùm, chiếc xe bỗng dưng lắc lư dữ dội, Thẩm Hàm trượt tay, di động màn hình còn đang sáng đèn bị rơi ra ghế sau.

Màn hình hiển thị vẫn đang trong cuộc gọi.

Đường Tử Ngôn nắm chặt vô lăng, màu mắt càng đậm, “Tiêu rồi.”

Thảm Hàm thấy đuôi xe trượt qua trượt lại, nghi là lốp xe đã bị nổ, “Nhả ga tp gần vào lề, nếu không lật xe mất.”

Kế đến xe lại lắc lư một trận, ngả nghiêng trượt dài.

Đường Tử Ngôn kéo bật đai an toàn của Thẩm Hàm, “Không phải nổ lốp, phía sau nổ súng.”

Thẩm Hàm ngẩng ra, máu dồn lên não, “Súng, đạn… chết người đó…”

“Không đâu, bọn họ chẳng qua chỉ muốn dừng xe lại, “ Đường Tử Ngôn chuyên chú nhìn về phía trước, “Nhìn thấy chuỗi cửa hàng đằng trước không?”

Thẩm Hàm cố gắng cúi thấp đầu hết sức có thể, sợ đằng sau có viên đạn nào bay tới, “Định nhảy xe?”

Cơ thể Đường Tử Ngôn không vững, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Ừ.”

Thẩm Hàm hơi ngẩng đầu lên quan sát.

Xe trượt theo hướng rào chắn, xung quanh là các cửa hàng đã đóng cửa tắt đèn.

Tốc độ xe đã giảm xuống đáng kể, lại hướng về bên trái, nếu bản thân nhảy xuống cũng dễ hơn nhiều, chỉ là ghế lái của Đường Tử Ngôn không thuận tiện lắm.

Thẩm Hàm đang suy nghĩ thì bên hông bị đẩy, liền nghe Đường Tử Ngôn thấp giọng gầm lên, “Nhảy mau!”

Hít sâu một hơi, Thẩm Hàm bật cửa xe, hạ quyết tâm nhảy, lăn từ giữa lòng đường vào đến mép đường.

Bên tai đều là tiếng xe thắng gấp, Thẩm Hàm nhịn đau đứng dậy, đầu óc hỗn loạn.

Cũng không biết Đường Tử Ngôn có xuống xe chưa.

Thẩm Hàm đứng thẳng dậy, nhìn bốn phía.

Đang mơ mơ hồ hồ, liền bị người nào đó kéo tay chạy vào trong con hẻm nhỏ bên đường.

Đường Tử Ngôn đầu cũng không thèm quay lại nhìn, “Đứng đơ ra đó làm gì!”

 

Chiếc xe mất khống chế đâm vào rào chắn, phát ra tiếng vang lớn nhấn chìm tiếng bước chân đuổi theo sau lưng, hai con người lấy đà một mạch chạy trong hẻm suốt 10 phút, quẹo hết hai ba con hẻm, Thẩm Hàm bị Đường Bội kéo lại, dừng ngoài một bức tường.

“Cứ chạy tiếp cũng không phải là cách.” Tiếng nói đứt quãng xen kẽ tiếng thở dốc, “Leo từ đây qua đó.”

Thẩm Hàm không kịp hỏi thêm, đặt tay lên tường, dùng sức nhảy lên.

Bức tường cao khoảng một người rưỡi, cũng không quá khó leo qua, chỉ là chủ nhân vì phòng trộm đặc biệt nhét vụn thủy tinh vào xi măng trên đầu tường, vì thế khi Thẩm Hàm vừa leo lên, hai tay nhấn mạnh vào mảnh vụn thủy tinh ở đầu tường.

Lòng bàn tay đau đớn, Thẩm Hàm trong lòng fuck chủ nhân nhà này hết mấy ngàn lần, không rên một tiếng trèo xuống.

Đường Tử Ngôn cẩn thận, hai ba bước trèo qua tường.

Hai người vừa đáp đất động tác đầu tiên là mượn ánh trăng kiểm tra, rút thủy tinh trong lòng bàn tay ra.

May mà trong vườn không có chó, bồn lọ cũng ít, có vẻ là sân sau của quán ăn nào đó, góc tường tích lũy không ít thùng dầu và bồn nước.

Thẩm Hàm tim đập như trống, hít sâu hồi lâu mới lấy lại được nhịp thở.

Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, Đường Tử Ngôn như bức tượng điêu khắc, thậm chí cả tiếng hít thở cũng khó nắm bắt được, ánh trăng lạnh lẽo gọi lên gương mặt hắn, cả gương mặt trắng đến gần như trong suốt.

Thẩm Hàm lúc này mới phát hiện ra da hắn bị trầy, chảy không ít máu, nổi bật như hình vẽ.

Đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Đường Tử Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm đứng một bên nhìn ngây người choàng tỉnh lại, ngại ngùng quay mặt đi.

Giọng nói Đường Tử Ngôn rất nhỏ, “Di động.”

Thẩm Hàm vội vàng lấy di động đưa cho hắn.

Đường Tử Ngôn bấm một dãy số, nhắc nhở đã tắt máy.

Thẩm Hàm hiểu rõ, nhỏ giọng hỏi một câu, “Không phải lúc nãy có người tên Hứa Vãn Hà gọi đến sao?”

Đường Tử Ngôn lắc đầu, “Tôi chỉ tin Phỉ Thất.”

Thẩm Hàm nhìn ngắm xung quanh, “Vậy chúng ta phải làm thế nào.”

Đường Tử Ngôn im lặng một hồi, “Đợi ở đây suốt cũng không phải là cách, lát nữa hẵng đi.”

Cả hai đều trầm mặc không nói, Thẩm Hàm cúi đầu tiếp tục lựa thủy tinh.

Đường Tử Ngôn thấy vậy xòe lòng bàn tay qua, “Gỡ giúp tôi đi, thị lực tôi không được tốt.”

Thẩm Hàm khóe miệng hơi nhếch, “Ò…”

Kế đến nắm lấy ngón tay của hắn, cẩn thận rút mảnh thủy tinh vụn trong lòng bàn tay hắn.

Tay của Đường Tử Ngôn vừa mát vừa mềm, Thẩm Hàm rút một lát cảm thấy không đúng lắm, ngẫm lại bản thân mà hà hơi nữa thì cảnh tượng này giống hệt một đôi tình nhân nhỏ. Đúng lúc đang thấy không ổn vừa ngẩng đầu nhìn đối phương lại đúng lúc nhìn thấy đôi mắt kia mỉm cười nhìn anh, như có như không, không có ý tốt.

Thẩm Hàm buông tay, khẹc khèm vài tiếng, “Tôi cũng cận thị, mấy trăm độ lận.”

Đường Tử Ngôn đành phải bỏ qua, “Vậy về nhà tiếp tục.”

Hai người lại ở đó thêm một lát, Thẩm Hàm liền tự xung phong trèo tường về trước. Đã nửa đêm rồi, trên đường lớn cũng trống rỗng, đừng nói người, ngay cả bóng xe cũng không có, Thẩm Hàm yên tâm, sau đó nhẹ giọng gọi Đường Tử Ngôn ra.

Ai ngờ Đường Tử Ngôn chân vừa chạm đất, hẻm đối diện vài tên quẹo ra, ba đầu sáu tay đè Thẩm Hàm ra đường.

“Mày mẹ nó là Đường Tử Ngôn à, đồ ngu, còn nhớ Điền Bảo không!”

Thẩm Hàm đang định phản bác, sau đầu bị người ta đạp mạnh lên, suýt ngất mất.

“Chắc chắn là nó, Điền ca nói là trên xe đó, mày nghĩ coi trên xe có hai thằng, tên mặt trắng kia vừa nhìn là biết trai bao rồi, dùng phép loại suy là biết ngay.”

“Điền ca cũng thật là, rượt người ta cũng rượt tới lạc đường luôn.”

“Mới ra tù, hai năm nay thành phố quy hoạch quá nhanh, không còn nhận được đường xá nữa…”

“Để tao gọi điện cho Điền ca cái, gọi ảnh qua đây nhận mặt, tụi bây trông chừng hai người này cho kỹ.”

Vừa mới dứt lời, con đường đối diện có hai ba chiếc SUV dừng bên đường.

Tên tóc vàng gọi điện nghiêng đầu nhìn qua, “Tới nhanh dữ vậy?”

Người bên cạnh nhìn thấy người đàn ông áo sơ mi hoa đi đầu, “Không phải đâu… Điền ca đâu có cao như vậy.”

Hứa Vãn Hà ngậm điếu thuốc, rút súng ra chỉ ngay chân tóc vàng bằng một tiếng.

Vừa nhanh vừa chuẩn, không chút do dự.

Tên tóc vàng au một tiếng co lại trên đất, hét ầm ĩ.

Sau đó bọn đánh Thẩm Hàm nhìn thấy có tên dám nổ súng thật đến nhất thời run cả ra, nhìn nhau một hồi, liền lần lượt quăng đồ trong tay ra, ôm đầu chạy trốn.

Cánh tay Hứa Vãn Hà bị một con dao bay qua rạch mạnh một phát, nổi trận lôi đình, “F*ck! Rượt theo!”

Đường Tử Ngôn thấy đàn em sau lưng Hứa Vãn Hà chạy hăng hái như được tiêm thuốc.

Nét mặt Hứa Vãn Hà rất khó coi, hét vào mặt Đường Tử Ngôn, “Đều mẹ nó tại cậu hết, cậu mẹ nó có biết cái áo này của ông mắc cỡ nào không! Mới mua hồi tối đó!”

Thẩm Hàm bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, ngước mắt nhìn tên đại ca đang mặc “trang phục diễn”.

Đường Tử ngôn nhìn áo hoa bị rách mất của Hứa Vãn Hà, “…Hay là tôi đền anh một bộ.”

Hứa Vãn Hà phun điếu thuốc trong miệng ra, “Đồ của ông dây mấy ngàn đồng, cái cậu tặng không được rẻ hơn bộ này.”

Đường Tử Ngôn cười không nổi, ngược lại cảnh giác hơn, “Sao anh đến đây.”

Hứa Vãn Hà nhếch cặp lông mày rậm, “Cuộc gọi ban nãy, lúc nổ lốp điện thoại còn chưa tắt, anh đây tìm cậu hết cả nửa buổi trời.”

Đường Tử Ngôn liếc sang Thẩm Hàm, lại cười với Hứa Vãn Hà, “Anh đúng là có lòng.”

Hứa Vãn Hà cũng cười theo, “Tiểu Đường, cậu mơ hão hả, anh có thể cứu không cậu à.”

Đường Tử Ngôn thở phào, “Nói đi, anh muốn gì.”

Hứa Vãn Hà do dự một lúc, vờ như đang giỡn, “Hay là cậu đi với anh?”

Đường Tử Ngôn không trả lời.

Thẩm Hàm bên cạnh nghe vậy thấy không được vui.

Cũng không phải vì gì khác, chẳng qua là nhìn không quen người đang theo đuổi bản thân bị người khác nẫng tay trên.

Dù sao còn chưa cua được mình, đã bỏ dở giữa chừng thì thật không nên.

Trên mặt Thẩm Hàm không cảm xúc, “Không được.”

Trên mặt Đường Tử Ngôn cũng không cảm xúc.

Hứa Vãn Hà mặt đen như đáy nồi.

Thẩm Hàm nói với Hứa Vãn Hà, “Cậu ấy vừa sợ lạnh vừa sợ tối, anh đen như vậy, sẽ làm cậu ấy sợ.”

 

 

 

Chương 10 – Nhà Cũ

 

 

Hứa Vãn Hà rút cây súng bên hông chỉ thẳng vào Thẩm Hàm, “Mày mẹ nó nghĩ mình là ai.”

Đường Tử Ngôn đè tay hắn lại, “Chỉ là đùa thôi mà, cần gì chứ.”

Thẩm Hàm có thể nhìn ra được thân phận của Hứa Vãn Hà, nhưng anh không sợ gì hắn, thầm nghĩ tên này đúng là tên xã hội đen thực thụ, dung tục thô bỉ, đặc biệt là ánh mắt của hắn ta, ngạo mạn đáng ghét, so với Phỉ Thất chỉ hơn chứ không kém.

Hứa Vãn Hà hất tay ra, “Đùa? Ông đây từ xa chạy tới làm việc thiện để nó đùa ông?”

Đường Tử Ngôn lạnh nhạt trả lời, “Tôi sẽ không để anh làm không công.”

Thẩm Hàm nghiêng đầu nhìn Đường Tử Ngôn, “Cậu phải đi hầu hắn thật à…”

Khóe môi Đường Tử Ngôn hiện ra ý cười, “Anh ta cũng chỉ đùa thôi.”

Sau đó lại không mặn không nhạt nhìn Hứa Vãn Hà, “Tôi nghe ra được mà.”

Hứa Vãn Hà thấp giọng rủa một câu, cất súng vào, không nói gì thêm.

Đường Tử Ngôn như nhớ ra điều gì, “Vẫn phải làm phiền anh thêm một chuyện này, tôi muốn mượn anh một chiếc xe.”

Hứa Vãn Hà đau đầu, không được dễ chịu nói, “Anh không muốn mượn cho cậu lắm.”

Đường Tử Ngôn nhìn sang Thẩm Hàm, ý cười trên mặt càng sâu, “Mau tạ lỗi vị đại ca này.”

Thẩm Hàm vội vàng tạ lỗi, “Đại ca, mới nãy thật xin lỗi nha.”

Hứa Vãn Hà nghe xong lời của Thẩm Hàm, vẻ mặt càng thêm tức giận, “Mày mẹ nó cũng ranh ma lắm.”

Kế đến móc chìa khóa xe trong túi ra quăng cho Đường Tử Ngôn, “Chiếc bên trái cùng.”

Đường Tử Ngôn đón lấy chìa khóa, “Thật lòng cảm ơn.”

Hứa Vãn Hà chỉ cúi thấp đầu mồi thuốc không thèm nhìn sang, “Đi lẹ đi, miễn cho lát hồi ông đây hối hận.”

Đường Tử Ngôn không lề mề thêm nữa, xoay người dắt theo Thẩm Hàm ra khỏi con hẻm, sau khi mở khóa xe, Đường Tử Ngôn đang định lên xe thì bị cánh tay Thẩm Hàm cản lại.

“Tay của cậu bị thương rồi, để tôi lái.”

Đường Tử Ngôn ngừng một giây, sau đó đưa chìa khóa cho anh, “Tay của anh không phải cũng bị thương rồi sao.”

“Ừm… Không đau lắm, tôi quên luôn rồi…” Thẩm Hàm không được thoải mái nhận lấy chìa khóa, “Hơn nữa cậu là đại ca của tôi, để cậu làm tài xế cho tôi miết còn ra gì nữa.”

Đường Tử Ngôn cúi đầu mỉm cười, yên lặng vòng một vòng lên phía còn lại của xe.

***

Phỉ Thất dùng sức nắm cổ áo người đàn ông đối diện lên.

Thật ra cũng không phải chỉ là cổ áo, Du Hầu mặc một chiếc đầu tơ lụa, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ trân châu, dẫn đến trên tay Phỉ Thất nắm phần lớn là trân châu giả.

“Cậu rốt cuộc muốn sao!”

Du Hầu hai mắt chấn động, vô tội như con nai tơ, “Thất ca, em chỉ là định thiết lập bảo vệ màn hình cho anh thôi mà, em vừa gửi cho anh một tin ảnh đó, là ảnh chụp hè năm ngoái của em…”

Phỉ Thất hận đến mức muốn cắn vỡ răng, “Điện thoại của tôi hư rồi!”

Du Hầu trầm mê trong hơi thở mạnh mẽ của Phỉ Thất trên mặt mình, “Em đền anh cái của em ha.”

Sau đó liền móc chiếc di động bật nắp trong túi xách ra, quyến rũ nhét vào cổ áo hơi hở ra của Phỉ Thất.

Phỉ Thất tim vừa giật, có vật lạ trượt theo vùng ngực đến bụng rớt ra khỏi áo, đập dưới đất, phát ra âm vang thanh thúy.

Du Hầu nhìn thẳng vào Phỉ Thất, kẹp chặt chân chầm chậm thấp người xuống nhặt lên.

Phỉ Thất thả lỏng ta, rút sim card từ trong di động của mình ra, gắn vào cái của Du Hầu.

Trên mặt Du Hầu bỗng hiện lên hai luồng đỏ ửng, “Trong mục ảnh có hình vừa tắm xong của người ta đó…”

Phỉ Thất cau chặt mày, nhìn chằm chằm hai chữ “Kim Lập” to đùng trên màn hình khởi động di động, “Cậu yên tâm, tôi sẽ không xem đâu.”

Du Hầu có hơi thất vọng, “Em không có ý đó… Dáng của em rất đẹp, có nhiều người nói em mặc đồ đẹp hơn cởi ra.”

Di động hàng nhái phát ra âm thanh nhắc nhở tin nhắn chói tai, Phỉ Thất nhìn bốn năm cuộc gọi nhỡ yên lặng hồi lâu.

Du Hầu đến gần nhìn, “À đúng dòi, em còn cài đặt tài khoản diễn đàn Gay trên điện thoại nữa, trong đó có nhiều trai đẹp lắm, anh có rảnh thì mở ra xem, nhưng chú ý đừng up hình em lên đó nha~”

Phỉ Thất âm thầm quay về phía Du Hầu.

Du Hầu đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó thâm tình nhắm mắt lại, lông mi run nhẹ.

Phỉ Thất giơ nắm đấm lên.

Trăng cao ánh bạc, hai bóng người hiện trên tường, một người bị một người khác nhấn dưới thân, điên cuồng đánh đập, trân châu giả vung vãi khắp mặt đất.

Du Hầu nhìn thấy Phỉ Thất ra sức trên người mình như vậy, tuy nói là đánh bản thân, nhưng cũng xem như hưởng thụ, vừa định mở miệng rên rỉ hai tiếng, liền bị Phỉ Thất đạp lên mặt, nói không nên lời.

Phỉ Thất đạp mạnh hai cái, thở dốc xoay người đi, nhấn số của Đường Tử Ngôn.

***

Thẩm Hàm đậu xe trước một tòa nhà.

Không giống nơi lần trước anh được đưa đến, lần này là một tòa nhà chung cư, có vẻ hơi cũ không gây chú ý.

Người đằng trước vừa lên lầu vừa nghe điện thoại.

Thẩm Hàm theo sau lưng Đường Tử Ngôn, ngước nhìn bóng lưng thẳng tắp ấy, không còn nghe thấy người kia đang nói gì nữa.

Nhìn lúc lâu, Thảm Hàm lại cúi đầu bắt đầu suy luận, cứ cảm thấy lần này theo cậu ta về nhà không được ổn, nhưng nhất thời nghĩ không ra không ổn ở đâu.

Kỳ lạ khó hiểu.

Không phải chuyện nên thuận theo tự nhiên, nhưng lại là tấm lòng thuận theo tự nhiên.

Thẩm Hàm cứ suy nghĩ, thiếu chút nữa đụng phải Đường Tử Ngôn.

“Được rồi, vậy trước.” Đường Tử Ngôn đột nhiên dừng bước, ngắt cuộc gọi với Phỉ Thất để mở cửa.

Cách trang trí trong nhà sạch sẽ đơn giản, cũng ngăn nắp thoáng mát, nhưng không chút hoa lệ, khác một trời một vực với căn lần trước.

Thẩm Hàm đẩy cửa vào, “Đây là nhà của cậu? Vậy nơi lần trước là?”

Đường Tử Ngôn tiện tay đóng cửa, “Đều là, đây là nơi tôi ở trước đây.”

“Trước đây?”

“Ừ, lúc tôi còn ở đây mới mười mấy tuổi, “ Đường Tử Ngôn cởi áo khoác ra, treo ngay ngắn lên móc, “Nếu anh không chê, sau này có thể ở lại đây.”

“Không đâu không đâu.” Thẩm Hàm vội vàng xua tay, thuận tiện tò mò đánh giá căn nhà.

Bố cục trong nhà rất lạ, phòng khách rất nhỏ, nhưng lại có căn phòng ngủ siêu lớn, hình như được sửa đổi sau này, hơn nữa căn nhà gần chín mươi mét vuông lại có hai phòng tắm, cái bên ngoài rất nhỏ, nhưng cái bên trong lớn không ngờ.

Thẩm Hàm nhìn chiếc giường trước mặt, đầu giường là các tác phẩm nghệ thuật bằng sắt, số ít bằng gỗ thật, có nét độc đáo riêng.

“Giường lớn quá nhỉ, cậu ở một mình sao?”

Hỏi xong Thẩm Hàm tự thấy mình có hơi đường đột, dù sao hướng mà câu hỏi dẫn đến quá nhiều.

Đường Tử Ngôn suy nghĩ, “Ừ.”

Thẩm Hàm nhanh trí, “Hồi tôi mười mấy tuổi cái giường nhỏ như cái lỗ mũi, cậu còn nhỏ đã được cái giường to thế này, ai mà thương cậu vậy?”

Đường Tử Ngôn bình thản, “Chú tôi.”

Thẩm Hàm bật cười, “Chú của cậu tốt với cậu ghê.”

“Không tốt.” Đường Tử Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt trước mặt, cũng cười theo, “Dù sao nhìn bề ngoài không được tốt lắm.”

Thẩm Hàm không hiểu nổi, “Không tốt với cậu cậu còn cười gì chứ?”

Nét cười trên mặt Đường Tử Ngôn không giảm, “Sau này ông ấy chết rồi, sau khi ông ấy chết tôi mới phát hiện ra ông ấy thật ra không tồi, nhưng trước kia quả thật không được tốt, bây giờ ngẫm lại, cảm thấy bản thân rất nực cười.”

Thẩm Hàm suy tư giây lát, “Có hơi rối.”

Đường Tử Ngôn xoay người tìm gì đó, “Không sao, anh vốn không cần phải biết.”

Thẩm Hàm đi theo phía sau, thấy Đường Tử Ngôn mở tủ lấy hộp thuốc ra, vội vàng giúp đỡ, hai người rửa sạch vết thương trên tay, bắt đầu sát trùng, Thẩm Hàm làm việc này rất thuận tay, ngồi ở đầu giường thoa thuốc tiêu sưng cho Đường Tử Ngôn trước sau đó tự thoa cho mình.

Khi thoa thuốc Thẩm hàm vô cùng tập trung, không hề phát giác ra điều gì lạ từ người đối diện.

Đường Tử Ngôn quan sát Thẩm Hàm.

Thuốc mỡ làm rát vết thương, đau đớn dần dần kéo đến, Đường Tử Ngôn bỗng chợt nhớ về bản thân trước đây cũng thoa thuốc cho người ta trong căn phòng này, người đó cũng trông giống y như vậy, bước đến, cởi dây thừng trên tay hắn, sau đó thoa lớp thuốc mỡ dày cộm lên những miệng vết thương đã hở.

 

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
2 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
gate io startup nedir

This article opened my eyes, I can feel your mood, your thoughts, it seems very wonderful. I hope to see more articles like this. thanks for sharing.

Anonymous

chủ nhà ơi, sao ko edit tiếp thế??? edit tiếp đi mà!!!

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.