MV 8

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 8

Có thứ gì nhúc nhích bên trong tả lót, Kế Hoan nhìn thoáng qua ông nội hai mắt đã mờ, một lúc lâu sau mới vạch ra cái khăn choàng chắn gió, để lộ ra nữa bên mặt của “em bé” mà Kế Hoan ôm kín mít bên trong tả lót.

Một gương mặt cực kỳ đáng sợ.

Nó tựa như một màng sương đen, dù là ai lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này đều sẽ không nghĩ rằng đây là mặt của một đứa trẻ loài người, “Sương đen” có hai cái vòng tròn màu trắng, thời điểm Kế Hoan vạch khăn choàng cổ ra, hai cái “Vòng tròn” kia chăm chăm nhìn thẳng về phía Kế Hoan. Nhưng ngay lúc ông nội vừa tới gần, “vòng tròn” liền nhanh chóng chuyển động, nhìn về phía ông lão.

Hai cái “Vòng tròn” đó, chính là đôi mắt của đứa bé.

So với thân mình, đôi mắt của đứa bé này lớn vô cùng, tròng trắng thì trắng đến khó tin, con ngươi lại đen tựa như một màn đêm tối.

Đó là một khuôn mặt khiến người ta nhìn thấy liền nổi da gà.

Lần đầu tiên nhìn thấy rõ vẻ ngoài của đứa bé này, cả đêm đó Kế Hoan không thể ngủ yên. Ngủ thì gặp ác mộng, mà tỉnh lại thì lại nhìn thấy đứa bé đó, chẳng khác nào gặp phải một cơn ác mộng khác.

Chỉ cần là người biết nhìn nhận điều sẽ nhìn ra đứa bé này không đúng, Kế Hoan tự nhiên cũng biết, nhưng mà nghĩ đến đây là đứa bé mà chị hai đã giao cho mình, nghĩ đến đây là đứa bé chị hai đã để lại, Kế Hoan –

Cậu mua một cái ba lô cực kì rắn chắc, sau đó đi vào cửa hàng đồ dùng dành cho mẹ và bé.

Trong đầu thậm chí chưa từng có một chút do dự nào, cậu mang đứa bé đáng sợ này trở về. “Ông nhìn không rõ….. Hình như đứa bé này hơi đen?” Lúc nghe ông nội run rẩy nói ra những lời này, lần đầu tiên Kế Hoan cảm thấy may mắn, may vì hiện tại ông không nhìn thấy.

“Dạ, hơi đen chút.” Kế Hoan nói với vẻ mặt không thay đổi.

“Đen một chút chẳng sao, chị con mới sinh ra cũng đen, sau đó lớn một chút mới trắng lên, con có mua sữa bò cho nó không? À! Không đúng, hiện tại em bé đều dùng sữa bột, nghe nói mấy sản phẩm sữa bột trong nước đều có vấn đề, nếu mua loại nhập khẩu….” Không biết ông lão đã đau khổ đến chừng nào khi nghe tin cháu gái qua đời, có lẽ cả đôi mắt này cũng là vì khóc mà mờ dần. Giờ phút này, đứa bé được Kế Hoan mang về là niềm an ủi duy nhất của ông, cứ như trước mắt xuất hiện một cọng rơm cứu mạng, ông lão dù đã gấp đến không chờ nổi vẫn cẩn thận từng chút sờ lên khuôn mặt nhỏ của đứa bé.

Những ngón tay thô ráp, trải rộng, nếp nhăn của ông lão nhẹ nhàng chụm lại, bên dưới tã lót bỗng nhiên thò ra một cái móng vuốt nhỏ đen như mực, trong nháy mắt ngón trỏ của ông lão đã bị nắm lấy.

Móng vuốt ở đây là “Móng vuốt” thật, tuy rằng có thể miễn cưỡng nhìn thấy năm ngón, nhưng bên trên lại có móng tay nhòn nhọn, nhìn thế nào cũng không giống loại ngón tay mà trẻ con loài người nên có, nó giống như tay của con quái vật xuất hiện trong truyền thuyết về ma quỷ!

Nhưng mà, cái móng vuốt nho nhỏ đáng sợ ấy, lại có thể làm cho ông nội – người bị nắm lấy nở nụ cười. Khóe mắt xuất hiện vài vết chân chim, ông nội thoải mái tươi cười.

“Đứa bé này thật khỏe.” Ông lão cười đến rơi nước mắt.

Nhìn thấy ông nội cười, Kế Hoan giật mình, sau đó cậu cũng cười, cúi đầu, cậu lẳng lặng nắm lấy cái móng vuốt nhỏ màu đen, đúng lúc ngăn cản được hành động muốn giơ vuốt của tiểu quỷ, Kế Hoan không để ý đến kháng cự của nó trực tiếp đem cách tay nhỏ kia một lần nữa nhét vào tã lót, sau đó lại dùng khăn choàng cổ quấn hai vòng quanh tã lót. Cho dù lát nữa tiểu quỷ này có làm gì thì cũng không thể thò móng vuốt nhỏ bén nhọn của mình ra ngoài được.

Đúng vậy, đứa bé này sinh ra đã có “móng tay”, chẳng những có, còn rất sắc bén. Có nhiều lần, khi Kế Hoan đút sữa bị móng vuốt của nó cào bị thương. Không muốn ông nội bị thương, Kế Hoan lựa chọn nắm lấy tay đứa bé.

“Thời tiết lạnh, tay nó cũng bị lạnh.” Để không làm ông nội chú ý, Kế Hoan tìm một cái lí do thật hợp lý. “A! Đúng đúng đúng! Thời tiết lạnh như vậy, để đứa bé này bị lạnh thì không tốt, ta đây đi mở máy sưởi, đúng rồi, còn phải nấu nước nóng, thằng bé này còn phải bú sữa bột nhỉ? Tiểu Hoa hẳn là cũng chưa ăn cơm…..” Trong miệng không ngừng lẩm bẩm, ông nội vội vàng xoay người sang hướng khác, một bàn tay trộm lau đi khóe mắt đọng nước, ngay sau đó ông tính đi vào phòng bếp.

Kế Hoan vội vàng giữ ông lại.

Xác nhận đứa bé nằm trong tã lót đã bị khăn choàng cổ bọc lại không cách nào nhúc nhích, Kế Hoan đem tã lót để vào trong lòng ngực ông nội, nhặt lên tạp dề trên ghế dựa, cậu xoắn tay áo đi vào phía sau bếp.

Rửa rau, xắc rau, nhóm lửa, làm nóng chảo, chế dầu.

Động tác của Kế Hoan không lưu loát, vì lúc trước ông nội cũng không có để cho cậu nấu cơm.

May mà cậu vẫn thường xuyên vào phụ, đã xem rất nhiều lần, các bước nấu cơm cậu đều nhớ nát cả rồi. Khi dầu sôi, Kế Hoan còn đun thêm một nồi nước, lúc dọn đồ ăn ra bàn, nước cũng sôi.

Đem hai đĩa đồ ăn cùng cơm nóng bưng lên bàn, Kế Hoan chia ra ba phần đồ ăn đặt trước bàn thờ, lần này Kế Hoan chuẩn bị đốt ba cây nhang, nghĩ nghĩ, cậu lại thêm một cây.

Căn nhà vốn trống vắng lạnh lẽo giờ đây lại tràn ngập mùi nhang khói cùng đồ ăn, tức thì trở nên ấm áp.

Ngay sau đó, đem nước sôi mới nấu hòa vào nước sôi để nguội mà ông nội đã chuẩn bị, Kế Hoan mở túi hành lý cậu mang theo khi rời khỏi nhà, vốn đồ đạc trong túi chỉ chiếm một phần ba, giờ phút này lại đầy ắp các loại đồ dùng dành cho trẻ con.

Từ trong túi lấy ra một lọ sữa bột đã khui, Kế Hoan nghiêm túc dựa theo phần hướng dẫn sử dụng, pha ra một bình sữa bột.

Làm mấy chuyện này xong, Kế Hoan mới cầm bình sữa đi đến bàn ăn.

Dưới ánh đèn treo mờ mờ, ông nội vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên bàn ăn, Kế Hoan chưa đến ông cũng không chịu ăn trước. Ông lão lão nhẹ nhàng đung đưa tiểu tã lót trong lòng ngực, nếp nhăn trên mặt trông yên lặng mà an bình.

Ở nơi ông lão nhìn không thấy được, đứa bé bị ông ôm vào trong ngực không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt ông, cả hai viên tròn màu trắng đâm đâm nhìn thẳng vào ông lão, trông cực kì quỷ dị.

“Ông nội, ăn cơm. Đưa đứa bé cho con, nó cần uống sữa.” Thanh âm không lên không xuống, thiếu niên bế lên tả lót nho nhỏ từ trong lòng ngực của ông nội, sau đó ngồi ngay đối diện ông.

Hai cái viên cầu màu trắng chuyển qua nhìn chằm chằm cậu.

Mặt không cảm xúc nhìn đứa bé nằm trong lòng ngực, cùng nó đối mặt một lát, Kế Hoan cầm lấy bình sữa, thuần thục đặt vào nơi được cho là miệng của đứa bé nằm trong lòng ngực, nhìn thấy sữa trong bình không ngừng cạn dần, biết nó đã bắt đầu uống sữa, Kế Hoan liền không để tâm đến nó nữa, tay trái ôm tã lót, tay phải cầm lấy một đôi đũa, Kế Hoan gắp một miếng thịt to bỏ vào chén ông nội.

“Ông nội, ăn thử miếng thịt con xào đi.”

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.