MV 9

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 9

Buổi tối đó, ông nội thuật lại lời người đưa tro cốt của chị hai nói với ông cho Kế Hoan nghe, những gì ông nói không khác bao nhiêu so với tin tức được tung ra, sau khi nghe xong, Kế Hoan yên lặng.

“Tiểu Hoa, con đang nghĩ cái gì thế?” Phát hiện cháu hồi lâu không hề lên tiếng, ông nội sốt ruột hỏi.

Từ bé Kế Hoan là một đứa nhỏ rất im lặng, cảm xúc cũng không thể hiện nhiều, nhưng trong lòng đặc biệt có chủ kiến, lại còn cố chấp, vạn nhất đứa nhỏ này quyết gì cũng không yên, ông nội vội vàng mở miệng: “Cũng đừng nghĩ đến chuyện báo thù cho chị con, Tiểu Hắc không cần con báo thù cho nó, bọn xấu xa kia đều chết cả rồi.”

Kế Hoan vẫn cứ trầm mặc.

Đúng, lũ khốn đó đều chết cả rồi, những kẻ trực tiếp tham gia vụ việc đều chết ngay trong nhà xác, mà lũ gián tiếp tham dự cũng bị cảnh sát tóm gọn, thứ đang chờ đợi bọn chúng chính là tháng ngày tù tội sống không bằng chết.

Thù của chị đã báo hết.

Từ nhỏ luôn luôn là như vậy.

Tiểu Hắc vẫn luôn vô cùng gọn gàng, có ơn báo ơn, có thù báo thù, chuyện như “Chị em bị khi dễ, các huynh đệ huy gậy gộc phóng đi báo thù”xưa nay đều là chuyện của người ta, Tiểu Hắc chẳng khiến ai phải nhọc lòng.

Ngay cả chết đi cũng chẳng để cậu bận tâm.

Miệng Kế Hoan mím mím.

“Ai bảo Tiểu Hắc chẳng cần đến con bao giờ? Sau này, con phải chăm lo cho đứa nhỏ Tiểu Hắc, nuôi nó lớn lên thay cho chị hai con, ông không biết còn sống được mấy năm, đứa bé này sau này sẽ dựa vào con là chủ yếu…” Cho dù mắt không nhìn được nữa, nhưng ông nội vẫn luôn là người hiểu Kế Hoan nhất, ông mau chóng nói thêm.

“Ừm.” Kế Hoan rầu rĩ đồng ý.

“Ông nội sẽ sống lâu trăm tuổi, chúng ta cùng nhau nuôi lớn đứa bé này.” Cậu nhanh miệng nói, giọng vẫn còn rầu rĩ.

Cuối cùng ——

“Nội, con sẽ không đi học đại học nữa.” Mới dứt câu, cậu liền nhắc lại chuyện cũ.

“Không được, phải học. Rõ ràng đầu óc sáng sủa không khác gì ông, sao cứ một cái là đòi bỏ học thế? Con xứng đáng với trí thông minh ông nội truyền lại cho con sao? Vì muốn con với Tiểu Hắc thông minh thêm một chút, giữa đông ông nội còn xuống suối bắt cá cho hai đứa, con xứng với những con cá con đã ăn vào bụng không?” Cậu không nói đến thì thôi, mới nhắc tới ông nội lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói.

Hai ông cháu nói qua nói lại nữa ngày, hai cặp mắt hình vành khuyên của “đứa bé” trong lòng Kế Hoan cũng mở trừng trừng chuyển đến chuyển đi trên mặt hai người. Mãi đến khi hai ông cháu đình chiến.

Chống bàn ăn đứng lên, ông nội xoay người đi ra sau, tuy mắt không nhìn rõ nữa, nhưng dù sao đây cũng là căn nhà ông sống mấy chục năm, thứ gì để ở đâu ông vẫn biết rất rõ. Nơi ông nội muốn tìm đến là bàn thờ cách đó không xa ở sau lưng. Bàn thờ nhà Kế Hoan phía trên là chỗ đặt bài vị, bên dưới là một cái tủ năm đấu*. Ông nội tìm thấy ngăn tủ, sau đó chậm chạp ngồi xuống, kéo cái ngăn kéo dưới cùng ra, sờ soạng rất lâu trong tủ, cuối cùng mới lấy ra một cái túi bọc khăn lụa rất nhỏ, chậm rì rì đứng lên, ông nội đưa nó cho Kế Hoan.

1 đấu có dung tích = 1 lít

“Ông biết không phải là con không thích đọc sách, mà là lo nhà không đủ tiền, đúng chứ?” Ông nội nhìn cậu, tầm mắt hơi chút mơ hồ mất tiêu cự, nhưng ánh mắt vẫn hiền hòa như mọi ngày: “Lúc còn bé, Tiểu Hoa vẫn thường nói với ông nội là sau này sẽ thi vào đại học Kinh Hoa cơ mà!”

“Tiểu Hoa mà ông nội nuôi dạy, đâu phải là đứa bé dễ dàng từ bỏ lý tưởng của mình chứ.” Ánh mắt ông nội tràn đầy hoài niệm, cũng ngập tràn sự cổ vũ.

Kế Hoan sửng sốt.

Sau đó, cậu nghe theo sự chỉ thị của ông mà mở ra cái khăn tay bao kín kẽ kia. Đồ đặt ở bên trong không nhiều, đa phần đều là những thứ Kế Hoan từng thấy: Bên trong có một cái bút máy, đấy là ba để lại; một chiếc nhẫn, này là của mẹ và hai cái răng sữa của Kế Hoan và chị hai.

Những thứ này đều là “báu vật” của ông nội.

Bên dưới những thứ quý giá ấy, lại là một cuốn sổ tiết kiệm, hơi cũ, đây là tiền dưỡng già mà ông nội dành dụm cả đời ← đương nhiên, đây là lời Kế Hoan chú thích, trong mắt ông nội, số tiền kia là tiền học phí của Kế Hoan khi lên đại học, không chỉ là đại học, nếu như Kế Hoan thi được, ông còn muốn cho Kế Hoan học thạc sĩ, tiến sĩ…

“Nhìn phía dưới sổ tiết kiệm đi.” Ông nội lại nhắc nhở một câu.

Kế Hoan liền lung lay đầu, để sổ tiết kiệm sang bên, lúc trước phía dưới sổ không có gì, mà bây giờ lại có thêm ba tấm…

“Thẻ ngân hàng?” Kế Hoan kinh ngạc nói.

“Ừm.” Ông nội đối diện gật gật đầu: “Tấm thẻ dưới cùng là do chị hai con  gửi về cùng với ảnh, muốn ông đưa cho con, đây là tiền học phí và tiền ăn trong bốn năm tới, chị con nó nói… Nó chuẩn bị tiền cho con dựa theo tiêu chuẩn của đại học Kinh Hoa…”

Nói hết câu, hai ông cháu đồng thời lặng người. Cuối cùng vẫn là ông nội tỉnh táo lại trước, vậy nên ông nói tiếp:

“Hai tấm còn lại thì một là… Do mấy người mang chị hai con về đưa đến, nói… Là tiền bồi thường bệnh viện trả… Tấm cuối cùng, cũng là bọn họ mang về, là chút gia sản cuối cùng của Tiểu Hắc, không nhiều lắm, nhưng người ta vẫn giao cho ông.”

Nghĩ cũng đúng, chị hai vẫn hay gửi tiền về nhà, lại chuẩn bị học phí cho mình, thì trên người chị ấy còn lại bao nhiêu đâu?

Nhìn ba tấm thẻ mỏng manh đó, ở một nơi mà ông nội không nhìn thấy, nước mắt của Kế Hoan cũng không thể kìm nén thêm.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ mắt cậu, rơi vào vành mắt trắng bên trái của đứa bé trong lòng Kế Hoan, đứa nhỏ kia mắt cũng không chớp một lúc lâu, vẫn cứ mở trừng trừng nhìn cậu.

Kế Hoan cũng liền mở mắt trừng trừng nhìn lại nó.

“Con… Sẽ thi đậu đại học Kinh Hoa, cũng sẽ giúp chị hai nuôi nấng đứa bé này.” Mặc kệ đứa bé này có quái lạ đến đâu, mặc kệ sau này sẽ có chuyện gì xảy ra, cậu cũng nhất định phải nuôi nó lớn, Kế Hoan đưa ra lời hứa của mình.

Nghe cậu nói vậy, ông nội cười hài lòng, đứa trẻ kì lạ trong ngực Kế Hoan nhìn ông nội đang mỉm cười nhìn mình, một lát sau, trên gương mặt như khói đen kia bỗng nhiên hiện ra bộ phận thứ ba. Bên dưới hai vành mắt trắng, đứa bé hé ra một cái miệng nhỏ, từ góc độ này nhìn sang, Kế Hoan có thể nhìn thấy rất rõ ràng sắc đỏ như máu bên trong đó.

Nhìn chăm chú vào đứa bé đang hé miệng, một lát sau, Kế Hoan bỗng nhiên nói: “Ông nội, đứa trẻ này biết cười.”

Thế là, lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía ông nội, Kế Hoan cũng cười.

Có chút bi thương, có chút an ủi, có chút kiên định… Kế Hoan cười rồi.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.