MV 5

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, mau tới đây.”

Kế Hoan cho rằng mình là đang ảo giác, cậu lại lần nữa nghe tiếng chị mình gọi.

Âm thanh kia tựa như phảng phất ở gần bên tai, lại giống như xa tận chân trời.

Kế Hoan sửng sốt.

Cứ như bị ma xui quỷ khiến, cậu vén chăn bước xuống giường.

Chị cậu đang nằm trong phòng bệnh kế bên, cậu biết.

Phòng bệnh nơi chị cậu nằm cần có mật mã mới mở được, vậy mà ngay lúc này đây, cánh cửa kia lại mở ra. Gió thổi từ trong cửa lùa ra.

Hốt hoảng, Kế Hoan đi vào, sau đó, cậu thấy chị mình.

Chị cậu khác với buổi chiều nằm trên giường bệnh, không một chút ý thức, nhưng giờ đây lại là đang ngồi. Giống như bình thường, chị nghiêm túc nhìn cậu chăm chú, mỉm cười.

Bỗng nhiên chị hai giơ tay phải lên, ngón giữa, ngón áp út và ngón út gập lại vào lòng bàn tay, ngón tay cái hướng lên trên, dựng ngón trỏ ngay giữa miệng, sau đó, dùng ngón trỏ chỉ mình, cuối cùng, cánh tay phải đột nhiên nâng lên, bàn tay giữ nguyên tư thế lúc trước ngón trỏ chỉ về phía cửa sổ!

Kế Hoan lập tức đoán ra ý của chị hai, mắt trừng lớn.

Với ba động tác trên ý tứ là “Đừng nói gì, mang theo chị, chạy mau về hướng Tây!”

“Chị ——” Kế Hoan còn muốn nói thêm cái gì, bỗng nhiên, cậu cảm giác bản thân bị người khác mạnh mẽ túm lấy, sau đó bị kéo mạnh về hướng khác ——

Vung tay hất đối phương, Kế Hoan triệt để mở hai mắt!

Mộng? Vừa rồi là mơ sao?

Mồ hôi lạnh nhễ nhại, Kế Hoan còn chưa hoàn hồn thì cậu đã chú ý đến người phụ nữ trung niên đang ngã trên mặt đất.

Y tá trưởng?

Lúc nãy tỉnh dậy cậu cơ hồ đã vung tay hất thứ gì đó, lẽ nào… Người vừa bị mình hất mạnh là y tá trưởng?

“Xin lỗi…” Đối với vị này ngay từ đầu đã giúp đỡ mình rất nhiều, Kế Hoan trong lòng là vô cùng cảm kích, cậu theo phản xạ muốn xin lỗi, nhưng đối phương căn bản không thèm để ý, lập tức ngắt lời cậu.

Vội vã bò dậy khỏi sàn nhà, y tá trưởng hoàn toàn không rãnh để truy cứu hành động thô lỗ của Kế Hoan, bà lo lắng nắm lấy ống tay áo của Kế Hoan: “Kế Hoan, nhanh! Tỉnh lại mau lên, chị của cậu, cô ấy không xong rồi!”

Đột nhiên giật mình một cái!

Kế Hoan nháy mắt trống rỗng, chẳng kịp xỏ giày vào, nhanh chóng chạy về phía phòng bệnh bên cạnh.

Cũng giống như trong mơ, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, nhưng khác với sự yên tĩnh trong mơ, lúc này đây trong phòng bệnh đèn đuốc sáng trưng, một đám bác sĩ và y tá chen chúc trong phòng, bác sĩ lớn tiếng chỉ thị, tiếng bước chân vội vã của các y tá, tiếng máy móc…

Cuối cùng một tiếng tích sắc nhọn vang lên, mọi tiếng động trong phòng hết thảy  đều dừng lại.

Những người đang vây quanh giường bệnh – từ bác sĩ đến y tá, động tác của bọn họ đều dừng lại. Sau đó, mọi người đều nhìn về hướng Kế Hoan.

Cuối cùng, một bác sĩ trong đó chủ động bước ra, nhìn thấy Kế Hoan, anh ta kéo khẩu trang xuống:

“Anh có phải là người nhà bệnh nhân? Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân vừa mới ra đi, mong cậu nén bi thương …”

Giống hệt mọi người nghe tin báo tử của người thân trong nhà, khuôn mặt Kế Hoan trắng bệt, sững sờ.

Y tá trưởng nhẹ nhàng kéo lấy cậu, sau đó dẫn cậu đến trước giường bệnh, để cậu nhìn mặt chị mình lần cuối.

Không còn máy thở che nửa khuôn mặt hay đủ loại ống, chị cậu thoạt nhìn không khác gì so với mọi khi, cứ như là đang ngủ vậy, chỉ là trước ngực không hề phập phồng.

Kế Hoan nhẹ nhàng đi tới, cậu xốc cái chăn đang đắp trên người chị lên, không nhìn phần xương ngực lõm xuống, cậu vươn tay về phía tay phải của chị mình.

“Này ——” Đang sửa sang lại máy móc y tá trẻ đang định quát lên ngăn lại, nhưng nhanh chóng bị y tá trưởng đứng sau lưng Kế Hoan ngăn lại.

Tất cả mọi người xung quanh cũng chẳng ai nhìn sang bên này. Bọn họ làm việc của mình, để lại một không gian nhỏ quanh giường bệnh cho hai chị em.

Kế Hoan nắm chặt bàn tay phải lạnh lẽo của chị hai, mãi đến khi y tá trưởng nhẹ nhàng vỗ vai, nhắc cậu nhìn về phía sau. Khi chú ý đến hai người áo đen lần trước đang đứng trước cửa, Kế Hoan nhẹ nhàng đặt tay phải của chị xuống dưới chăn, kéo chăn ngay ngắn lại, sau đó mới lại đứng thẳng dậy rồi quay đầu sang.

Phía sau không chỉ có hai người áo đen lần trước, mà còn thêm ba người nữa.

“Mong cậu nén bi thương.” Một người áo đen trực tiếp hướng về phía Kế Hoan, miệng gã nói ra lời an ủi, nhưng trong giọng điệu lại chẳng có chút tình cảm nào.

Giống như một thiếu niên bình thường mới mất đi người thân, Kế Hoan hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, không hề phản ứng gì trước lời nói của gã.

Cậu cúi đầu, tóc mái dài che khuất biểu cảm trên mặt, cũng che đi đôi mắt cậu, ở một góc độ gã áo đen không chú ý đến, cậu theo khóe mắt nhìn về phía mấy tên áo đen khác đang cùng tiến đến vây quanh giường bệnh của chị hai.

“Nhà chỉ có mình cậu đến sao? Tuy là vóc dáng rất lớn, nhưng dù gì cũng chưa 18 không phải sao?” Gã áo đen kia lẳng lặng nhìn chằm chằm thiếu niên đang cúi đầu, sau đó, cứ như một bậc tiền bối dễ gần, hắn ôm lấy bả vai Kế Hoan, ngay tức khắc, Kế Hoan không nhìn thấy những gì diễn ra tiếp theo. Sức mạnh của gã không mong khánh cự, cậu cứ thế bị lôi ra khỏi phòng bệnh.

Gã hỏi rất nhiều chuyện, nhưng Kế Hoan vẫn không hé một lời, chờ đến lúc những tên áo đen khác ra ngoài, gã mới buông ra, không giam cầm Kế Hoan nữa.

“Kế tiếp cậu muốn làm gì, có chuyện gì tôi giúp được không? Xin đừng khách khí…” Cuối cùng, gã đàn ông nọ lại khách sáo thêm một câu, hắn cho rằng Kế Hoan sẽ lại im lặng giống trước không nói một lời, ai ngờ lần này, Kế Hoan lại ngẩng đầu lên nhìn gã.

“Tôi, tôi muốn mua cho chị hai một cái váy.” Ngẩng đầu đối diện với gã đàn ông, Kế Hoan nghiêm túc nói.

Giống như lời ông nội dặn, Kế Hoan đến cửa hàng bách hóa lớn nhất thành phố, chọn cho chị hai một cái đầm thiệt đắt thiệt đẹp, gần như tiêu hết số tiền nội cho.

Bị người áo đen đưa về bệnh viện lần nữa, Kế Hoan cầm lấy túi đồ nói cảm ơn với gã.

Hạ cửa sổ xe xuống, gã đàn ông không tỏ rõ thái độ  gì trước câu cảm ơn của Kế Hoan, chỉ lộ ra một vẻ mặt ái muội.

Sau đó Kế Hoan liền mang túi đồ một lần nữa đi tìm chị mình.

Đương nhiên, lúc này chị đã không còn nằm trong phòng bệnh, Kế Hoan đi tới nhà xác.

Khi nói ra mục đích mình đến đây với nhân viên nhà xác, viên quản lý kinh ngạc: “Cậu muốn chị gái mình mặc chiếc váy này hỏa táng sao? Điều đó là không thế, bởi vì lúc còn sống, khi còn ý thức, chị cậu đã báo với bệnh viện là sau khi chết cô ấy sẽ hiến tặng xác.”

Kế Hoan ngẩn người trong chốc lát, sau đó lại nhanh chóng nói tiếp: “Dù vậy tôi vẫn muốn thay váy cho chị ấy.”

Sau khi đi vào nơi đặt thi thể, cậu liếc mắt nhìn bốn góc phòng, lúc nhìn đến camera, Kế Hoan quay đầu: “Có thể để tôi một mình thay quần áo cho chị hai không? Còn nữa… Cái kia, có thể tạm tắt đi không?”

Giọng cậu không lớn, có chút ý cầu xin.

Nhân viên quản lý giật mình, sau một lúc lâu gật gật đầu: “Được rồi, theo quy định thì thiết bị quan sát không được đóng, bất quá tôi sẽ trộm cắt nối biên tập chút.”

Vỗ vai Kế Hoan, viên quản lý cất bước đi ra ngoài, trước khi đi, ông còn chu đáo khép nhẹ cửa.

Vì thế, trong nhà xác hiện tại chỉ còn lại Kế Hoan và  những thi thể trong phòng.

Liếc mắt nhìn camera trên vách tường phía Đông, Kế Hoan nắm chặt áo đồng phục mỏng tang, nhanh chóng đi về phía thi thể. Dựa theo kí hiệu, cậu tìm ra chị mình rất nhanh, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, tầm mắt dừng lại ở tay phải chị mình: Bàn tay kia nắm thành đấm, lẳng lặng buông xuống phía bên phải thân thể cô ấy.

Nhưng mà, lúc xế chiều, trước khi những người áo đen kia đến – là lúc Kế Hoan được y tá trưởng dắt đến gặp chị lần cuối, trạng thái của bàn tay đó không hề giống lúc này.

Khi đó, ngón giữa, ngón áp út và ngón út gập vào lòng bàn tay, ngón tay cái chỉa lên trên, ngón trỏ tay phải của chị chỉ thẳng về phía cửa sổ. Động tác đó…

Giống y đúc những gì Kế Hoan thấy trong mơ!

Ngay giây phút nhìn thấy bàn tay ấy, cả người Kế Hoan giật mình một cái, sau đó như ma xui quỷ khiến, lúc mọi người chưa chú ý đến điều này, trước khi thi thể chị cứng lại, cậu dùng sức nắm chặt tay phải chị hai, gập ngón trỏ và ngón cái xuống thành nắm đấm, tiêu hủy mọi dấu vết chị hai để lại trước khi những gã áo đen kia đến.

Hiện tại là lúc cậu thực hiện thông tin cuối cùng chị để lại.

Cẩn trọng quan sát bốn phía, Kế Hoan dùng cơ thể che camera quan sát, sau đó sờ lên bụng chị mình —

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.