MV 6

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.


Bụng của chị hai lạnh lẽo, hơi hơi nhô lên.

Lông mi Kế Hoan khẽ run nhè nhẹ.

Từ bên trong chiếc túi mua sắm sang trọng, cậu lấy ra một bộ váy thêu hoa đã mua lúc chiều, đôi chân dài bước lùi một bước, cậu nhanh chóng nhảy lên chiếc giường đặt thi thể, sau đó, Kế Hoan quỳ gối giữa hai chân chị hai, dùng thân thể của mình che khuất đi thân thể của chị hai, bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo bệnh nhân trên người chị, mở ra cúc áo thứ nhất, rồi tới cúc áo thứ hai……

Cơ thể vẫn luôn bị bộ đồng phục bệnh nhân che giấu thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Có điều giờ phút này Kế Hoan không còn thời gian lo cho thảm trạng của chị cậu mà chỉ đem toàn bộ lực chú ý của mình tập trung tại bụng chị hai.

Kế Hoan ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía chị.

Chị hai đã không thể mỉm cười với cậu nữa, chị đang nằm cứng đơ trên bàn đặt thi thể, khuôn mặt tái nhợt, môi hiện ra màu tím thường thấy của người chết.

Nâng người chị hai lên, Kế Hoan đem chiếc váy thêu hoa ông nội cho tiền mua phủ lên người chị. Sau đó,thuận theo động tác phủ váy, Kế Hoan sờ lên bụng chị lần nữa.

Và ngay lúc này đây, tại thời điểm mà Kế Hoan đem tay trái đặt lên trên bụng của chị hai, cậu cảm nhân được bàn tay của mình đột nhiên bị đá nhẹ!

Có cái gì đó! Trong bụng chị cậu có cái gì đó!

Đôi mắt thon dài ẩn sau tóc mái của Kế Hoan hơi hơi trừng to.

Cậu gạt tay ra, sau đó hoảng sợ nhìn cái bụng vốn chỉ hơi nhô lên của chị kịch liệt mấp máy, giống như có thứ gì đang giãy giụa ở bên trong, chỉ cách một lớp mỏng da bụng của chị hai, đồ vật kia sắp thoát ra!

Cho dù Kế Hoan có gan lớn đến đâu, cậu vẫn bị tình huống đột ngột trước mắt làm cho hoảng sợ! Ngay tức khắc, cậu theo phản xạ muốn nhảy xuống giường, nhưng mà ngay lúc này, cậu lại nghe được giọng nói của chị hai.

“Tiểu Hoa.”

Trong lúc còn đang kinh hoảng, Kế Hoan nhìn thấy chị mình bỗng nhiên ngồi dậy, là cứ như thế bật thẳng dậy. Chị cậu nâng tay phải lên, ngón giữa, ngón áp út cùng với ngón út nắm chặt trong lòng bàn tay, ngón cái hướng lên trên, chị dựng thẳng ngón trỏ đặt ở trước miệng, sau đó lại dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào người của mình.

Nói chính xác là chỉ chỉ vào phần bụng của mình.

Thứ chị cậu muốn cậu tự tay mang đi, chính là vật nằm trong bụng chị ấy!

Đúng rồi, đây mới là ý đồ chân chính mà chị hai muốn truyền đạt cho cậu trong giấc mơ lần trước.

Buổi chiều đứng trước giường bệnh chị hai, gặp chị hai một lần cuối , Kế Hoan lúc này bỗng nhiên hiểu ra suy nghĩ thực sự của chị cậu. Hai người bọn họ lớn lên bên nhau, đương nhiên cách thức liên lạc như ám hiệu riêng cũng có rất nhiều, Kế Hoan có thể đoán được suy nghĩ của chị hai qua mỗi lần ám chỉ, lúc này đây cũng không ngoại lệ. Tuy rằng Kế Hoan không rõ vì sao chị hai lại bảo cậu không được để người khác biết, nhưng nếu chị cậu muốn như thế, vậy cậu sẽ cố gắng làm cho bằng được. Nếu chị cậu đã hy vọng cậu mang vật trong bụng chị đi, thế……

Cắn chặt răng, Kế Hoan dùng sức ấn mạnh xuống bụng chị hai!

Đồ vật kia tựa hồ như muốn giãy giụa, tại thơi điểm Kế Hoan ấn xuống, cậu cảm nhận được lực lượng phản kháng, cổ lực lượng kia tương đối lớn. Kế Hoan trong nháy mắt có một loại ý nghĩ : Nếu cậu giữ không được, “đồ vật kia” sẽ chọc thủng bụng chị cậu để thoát ra!

Suy nghĩ này thật quá đáng sợ, Kế Hoan cầm lòng không được tăng mạnh lực ấn xuống.

Đồ vật kia dường như nhận ra phía trước không có đường ra, vì thế liền chạy xuống phía dưới.

Kế Hoan mẫn cảm đương nhiên cảm được cái kia đồ vật đã di chuyển xuống phía dưới.

Tức thời, đầu óc Kế Hoan trở nên trống rỗng.

Cho dù cậu trầm ổn ít nói, cho dù cậu sắp trở thành thanh niên cao một trăm tám mươi cm, cho dù bình thường nhìn giống như một người lớn, thì nói cho cùng Kế Hoan thật sự chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, lần đầu tiên tới thành phố lớn liền phải một thân một mình đối mặt với tin báo tử của chị hai, trong lòng cậu đã rất rối, kế tiếp lại một loạt tình huống quỷ dị liên tục xuất hiện càng ép khô đám tế bào não còn sót lại của cậu.

Hai ngày này có rất nhiều chuyện xảy ra, gặp được quá nhiều chuyện quỷ dị tinh thần cũng đâm ra chay lì , vì thế, giờ phút này, khi tự mình đối diện một cái sự kiện kì lạ khác, đầu óc Kế Hoan trở nên trống rỗng , suy nghĩ của cậu rất đơn giản: Thứ nhất, cậu muốn đem đi đồ vật mà chị hai đã nhờ vả; Thứ hai, cậu không thể để đồ vật kia lộng phá bụng của chị hai.

Kế Hoan không suy nghĩ gì nữa ấn xuống bụng cùng dạ dày của chị hai, chặn đứng đường đi phía trước cùng bên hông, đồ vật kia chỉ có thể hướng xuống phía dưới.

Sau đó, Kế Hoan nhìn thấy hai chân chị cậu bỗng nhiên có chút run rẩy.

Không giống như run rẩy bình thường, mà có vẻ là…… có thứ gì…… đang đẩy hai chân chị cậu ra…

Run rẩy, Kế Hoan vạch chiếc váy thêu hoa trên người chị cậu lên, sau đó ——

Cậu nhìn thấy máu đen, nương theo dòng máu đang chảy, một thứ gì đó màu đen trượt ra khỏi hai chân của chị cậu.

Đồ vật kia rất nhỏ, màu sắc lại giống với màu máu đang chảy.

Lúc đầu Kế Hoan thậm chí còn không chú ý tới nó.

Không…… Không đúng……

 

Không phải “Nó”, mà là “Hắn”.

Vươn đôi tay run run chạm vào, Kế Hoan bỗng nhiên cảm giác ngón tay của cậu bị cái gì đó nhớp nháp nắm chặt lấy, ẩm ướt, có độ ấm……

Sau đó, Kế Hoan nghe thấy được tiếng khóc nhỏ xíu tưởng chừng như không thể nghe thấy.

Là tiếng khóc của trẻ con.

“Tiểu Hoa.” Gần như là đồng thời, Kế Hoan lần nữa nghe được thanh âm của chị hai. Đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu nhìn về phía thi thể còn đang nằm trên giường của chị, tư thế của chị như cũ không thay đổi gì cả, vẫn cứ cứng đờ lạnh lẽo. Sau đó, Kế Hoan vô tình nhìn về phía tay phải của chị cậu, thời điểm nhìn thấy rõ bàn tay ấy, tròng mắt của Kế Hoan hơi giãn ra.

Lúc này, tay phải của chị cậu đột ngột biến trở lại cái tư thế cậu thấy trong mơ.

“Tiểu Hoa, đi mau, đi mau đi!”

Cậu lại nghe được giọng nói của chị hai.

Sắc mặt tái nhợt, Kế Hoan lăn xuống giường, quay người về phía chị hai, cậu lùi về sau từng bước một, nhìn thoáng qua chị hai lần cuối liền xoay người một mạch chạy ra khỏi nhà xác!

Khuôn mặt cứng đờ nói lời chào tạm biệt với nhân viên quản lý, Kế Hoan nhanh chân bước đi, ra khỏi tòa nhà rồi rời bệnh viện. Ở ngay thời điểm cậu rời đi, cậu nhìn thấy một chiếc xe ngừng trước cổng lớn của bệnh viện.

Là mấy gã mặc đồ đen đó!

Nghĩ đến đây, trong lòng Kế Hoan căng thẳng, quẹo bước sang bên phải, cậu nhanh chóng hòa vào trong dòng người.

Cậu đi quá nhanh, căn bản không có chú ý tới, giờ phút này đồ vật được cậu đặt trong túi tiền, dọc đường đi vẫn luôn để lại lấm tấm vết máu nhỏ giọt.

May thay, tựa như có người đang chà lau, những vết máu đó chậm rãi biến mất.

Đám người mặt đồ đen khi nãy đi vào nhà xác, những vết máu vừa vặn đều đã biến mất, chỉ để lại chút vết tích xung quanh giường bệnh.

Tên thủ lĩnh nhanh chóng đi đến giường bệnh đặt thi thể của chị Kế Hoan.

“Chết tiệt! Tủy sống con đàn bà này vừa vặn thích hợp, chúng ta đã đưa ra điều kiện tốt cỡ nào! Đây chính là bánh từ trên trời rơi xuống, vậy mà ả ta lại không biết điều mà từ chối.” Tay phải gã đập mạnh xuống chiếc giường đặt thi thể. Nhóm thi thể vẫn im ắng. “Nghe nói ả ta mang thai, không nghĩ bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đứa trẻ……” Một gã áo đen khác bỗng nhiên nói. “Mang thai chó má cái gì! Kết quả Kiểm tra sức khoẻ trong bụng ả ta chả có cái đách ôn gì!” Tên thủ lĩnh hoàn toàn không hề lễ độ nho nhả như khi đứng trước mặt Kế Hoan, giờ phút này hắn ta rất tức giận, thoạt nhìn tựa như ác quỷ: “ Tao đã nói dù có tạo sự cố thì cũng tạo nhẹ một chút, thân thể ả ta bị tụi bây đâm thành nữa người nữa quỷ thế này, có muốn sử dụng cũng không được!”

“Còn nữa, rốt cuộc là thằng đĩ nào báo tin cho em trai của ả? Chỉ cần người còn sống thì tủy sống còn lấy được, bỗng nhiên toát ra một đứa thân thích làm toàn bộ kế hoạch của tao sụp đổ!”

Tựa như một con bạo long, gả ta cứ đi tới đi lui quanh giường bệnh, sau đó, gả bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Đúng rồi, con đĩ này nó có em trai, tìm người dụ dỗ em nó làm thí nghiệm, nói không chừng có thể hợp với……”

Nghĩ thông suốt, đầu óc tên thủ lĩnh lập tức tỉnh táo, gả hưng phấn ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng bọn, lại bị biểu tình của bọn họ làm cho khó hiểu.

“Gì đây? Sao tụi bây lại…..đực mặt ra nhìn tao?” Gả khó hiểu mà nhìn về phía đồng bọn, trong giọng nói lộ ra vẻ mất kiên nhẫn khó lòng che dấu.

“Đại ca…… Phía, phía sau anh…….” Tên áo đen vừa rồi cùng gả thủ lĩnh nói chuyện sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy, hắn vươn đầu ngón tay chỉ chỉ ra phía sau tên thủ lĩnh.

“Chỉa vào tao làm gì? Làm như phía sau có quỷ…… A?” Gã đàn ông cau mày xoay người về phía sau, thời điểm đã thấy rõ phía sau, gã lập tức cứng họng.

Giờ phút này, một người đàn ông không biết từ lúc nào đã đứng ngay phía sau gả ta.

Quần áo trên người người đàn ông này gã rất quen thuộc, chính là bộ đồ mà bệnh viện cấp cho người chết mặc. Lại nói, khuôn mặt của người này gã cũng có ấn tượng, hắn chính là người đã xui xẻo chết chung trên xe lúc gã phái người chạy xe đâm con đàn bà đó, bạn trai của ả ta.

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.