MV 4

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

 

Xe lửa lóc cóc leng keng chạy về phía trước.

Vì vấn đề tiền nong, Kế Hoan chỉ mua ghế ngồi cứng, từ quê đến thành phố nơi chị hai đang sống cần đi tàu hết 19 tiếng đồng hồ. Cũng may Kế Hoan tuổi trẻ, thân thể tốt có thể chịu đựng. Các hành khách chung quanh cậu cũng chọn ghế ngồi cứng, một số là do không kham nổi loại vé mắc hơn, số ít còn lại là vì đi đường gần, ở đây phần lớn đều là người dưới quê lên thành phố tìm việc.

Dù sao cũng là lần đầu tiên đi xa nhà, Kế Hoan lên xe tìm được vị trí ghế của mình liền ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hai tay gắt gao ôm lấy bao hành lý. Một lúc lâu sau, cậu lấy ra một quyển bài tập rồi bắt đầu làm.

Người khác ăn cơm, cậu vẫn làm bài tập, người khác khò khò ngủ, cậu lại đem ra một quyển bài tập khác làm tiếp. Tựa như một cỗ máy không biết mệt mỏi, cậu đem toàn bộ tâm trí của mình đặt lên quyển bài tập trong tay. Cho đến lúc cậu đưa tay vào trong hành lý tiếp tục móc ra quyển bài tập khác, lại phát hiện bên trong quyển đó đã chi chít chữ, cậu mới nhận ra một điều là chính mình hôm nay chỉ cần một ngày liền làm xong toàn bộ bài tập của kỳ nghỉ đông.

Tại thời điểm trong xe bắt đầu vang lên tiếng ngáy, Kế Hoan rốt cuộc đứng lên.

Đi dọc theo các khoang tàu, hắn lẳng lặng nhìn ra bên ngoài: Ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt.

Kế Hoan cứ vừa đi vừa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mãi cho đến lúc chân trời lập lòe ánh nắng, mặt trời bât đầu bắt đầu ló dạng từ từ bay lên không trung.

Trước khi xuống xe, Kế Hoan lấy từ trong hành lý ra một cái bánh bao đem ăn kèm với chút dưa muối cùng một ít nước ấm trên tàu. Khi tàu dừng lại ở ga kế tiếp, cậu sẽ đi xuống.

Hòa vào trong dòng người đông đúc, Kế Hoan như nước chảy bèo trôi, rất nhanh đã qua được trạm kiểm xoát, hoàn toàn không giống một thiếu niên nông thôn lần đầu lên thành phố. Kế Hoan đối với cảnh tượng nhộn nhịp trước mắt không gợi lên một chút tò mò nào, thật cẩn thận xem xét bảng hướng dẫn đường đi phía trên nhà ga, hắn nhanh chóng đi đến khu vực đậu xe taxi. Sau khi lên xe cậu liền trực tiếp nói rõ địa chỉ bệnh viện, tiếp đó một mực giữ im lặng không nói chuyện với tài xế mà cảnh giác quan sát các bảng chỉ dẫn đường đi.

“Lẽ ra kế tiếp nên đi đường Kiến Thiết Nam, sao ông lại quẹo sang đường Trung Sơn?” Tại thời điểm tài xế muốn chuyển bánh quẹo phải, thanh âm lạnh như băng của Kế Hoan từ ghế sau vang lên.

Tài xế có chút giật mình, muốn dùng nụ cười giả tạo nói cho qua chuyện: “Ha…… Có chuyện gì sao? Đường Kiến Thiết Nam đoạn này hay kẹt xe lắm, ta nên chạy vòng một chút, tới ngã quẹo phía trước lại quẹo về sẽ tốt hơn.”

Ông ta một bên nói một bên nhìn về kính chiếu hậu, liếc mắt một cái liền chạm vào đôi mắt ẩn dưới lớp tóc mái của Kế Hoan. Không biết tại sao, chỉ cần nhìn thoáng qua một lần tài xế liền không dám nhìn tiếp, ngay lập tức thu hồi tầm mắt. Sau đó, ông ta nghe thấy người ngồi sau tiếp tục nói chuyện:

“Đi vòng như vậy rất xa, nếu ông đã quẹo đến đường Trung Sơn, vậy cứ đi thẳng, đến ngả tư kế tiếp quẹo phải.”

Lúc này tài xế mới hoàn toàn bỏ cuộc: “Thế à, cậu hẳn là người địa phương nhỉ? Đường đi ở đây đều biết rất rõ a!”

Người địa phương? Đương nhiên không phải, hắn chỉ là học qua toàn bộ lộ trình đi từ nhà ga tới bệnh viện chị hai đang nằm mà thôi.

Là một thiếu niên lớn lên ở vùng nông thôn trên núi, đây là lần đầu tiên rời xa quê nhà của Kế Hoan, cũng là lần đầu tiên hắn đi tới một thành phố lớn, cho nên trước khi đi Kế Hoan đã tìm hiểu rất kĩ. Lần đầu tiên trong đời cậu đi ra tiệm net, xung quanh người thì chơi game, người thì xem phim, chỉ có mình cậu là nghiêm túc lên Baidu tra cứu đường đi, tiện thể xem xét một chút về chuyện của chị hai, lại tính toán một thật kĩ lộ phí đi đường. Vốn dĩ dự định mua vé máy bay, nhưng nó thật sự quá mắc, lại nghĩ đến chi tiêu sau này, cuối cùng cậu đành cắn răng mua vé xe lửa chạy nhanh nhất. Sau đó hy sinh luôn cả sự thoải mái, mua vé ghế ngồi cứng. Cậu cũng tìm hiểu qua sau khi xuống xe phải làm thế nào để đến được bệnh viện. Từ nhà ga đến bệnh viện hết 39 đồng tiền xe, cậu dùng cả đêm để đem bản đồ vẽ vào trong sách bài tập, sau đó ghi nhớ tất cả vào trong đầu.

Tài xế cuối cùng cũng chở Kế Hoan đi đường tắt, chỉ cần trả 30 đồng tổng cộng, cẩn thận cầm lấy tiền thối, Kế Hoan cuối cùng cũng đến được trước cửa bệnh viện.

Kế Hoan xách theo bao hành lý không lớn, cậu rất nhanh tìm được đại sảnh lầu một của bệnh viện, sau đó, cậu ngây dại.

Nơi này rất nhộn nhịp, trong không khí nơi nơi đều tràn ngập mùi nước sát trùng.Tại chỗ này không có lấy một người treo nụ cười lên mặt, cho dù có sử dụng vách tường màu hồng nhạt cũng không tài nào che dấu được không khí nôn nóng. Cũng chính tại nơi đây, tràn ngập những người đang rơi vào giai đoạn suy yếu nhất của cuộc đời,trong số bọn họ, người thì là già cả, người thì bị suy nhược……

Đứng ở dưới đại sảnh lầu một hoang mang nửa ngày, may mà có một cô y tá nhìn thấy Kế Hoan vẫn là trẻ con, đi đến hỏi chuyện cậu, cuối cùng dẫn cậu đi đến khu nội trú.

Kế Hoan đến nơi vừa đúng hai giờ chiều, là thời gian ánh mắt trời chói chang nhất trong ngày, rọi sáng cả dãy hành lang khu nội trú. Nhưng Kế Hoan vừa theo sau y tá trưởng rẽ vào một ngả quẹo thì đi đến một gian phòng bệnh, tất cả ấm áp đều biến mất.

Kế Hoan rốt cuộc thấy được chị của mình.

Một người hung hãn, yêu nói, yêu cười, người từng đánh bại tất cả đám con trai trên núi, lúc này, lại yếu ớt nằm trên giường bệnh màu trắng, trên người cắm đầy các đầu ống của máy thở. Nếu không phải thiết bị bên cạnh cho thấy chị cậu còn dấu hiệu của sự sống, thì Kế Hoan có lẽ sẽ cho rằng chị ấy đã ngừng thở.

Kế Hoan ngẩn ngơ.

“Cô gái này có lẽ là muốn lái xe trở về quê thăm mọi người, trên xe còn mang theo rất nhiều quà, hôn phu của cô ấy cũng đi cùng, sau đó…. tử vong tại chỗ……” Giọng y tá trưởng đứt quãng truyền vào tai Kế Hoan, cậu cảm giác mình cứ như là đang nằm mơ.

“…… Trên đường đi, bánh sau bên phải bị nổ lốp, xe hoàn toàn bị mất khống chế, đâm vào lan can, rồi lao thẳng xuống từ độ cao khoảng 30m……”

“Người bệnh xương sọ bị dập bể hết, các cơ quan bên trong cơ thể đều bị tổn thương, trên người còn có rất nhiều chỗ bị dập nát cùng gãy xương……”

“Sau khi diễn ra tai nạn cô ấy đã hôn mê bất tỉnh, có lẽ…… cũng được mấy ngày rồi. Cậu…… người nhà cậu chỉ có một mình cậu tới thôi sao? Thông báo các thành viên còn lại trong nhà chuẩn bị tinh thần…… lo hậu sự đi.”

Y tá trưởng vươn tay vỗ nhẹ bả vai của Kế Hoan.

Kế Hoan trước khi đi vào nơi này đã điền qua bản thông tin cá nhân, cô nhờ đó biết được người thanh niên cao lớn trước mặt thật ra vẫn là một đứa trẻ chưa đủ mười tám tuổi. Để một đứa trẻ đến đây một mình, còn phải lo liệu tang sự cho chị, chuyện này thật quá tàn nhẫn.

Thở dài, cô cuối cùng vẫn chọn rời đi, trả lại không gian riêng cho chị em hai mgười .

Rõ ràng trong phòng bệnh có đến hai người, thế mà lại yên tĩnh như không có ai. Kế Hoan đứng đó từ giữa trưa có ánh mặt trời sáng lạn cho đến ban đêm mặt trời đã xuống núi, trong khoảng thời gian đó y tá trưởng có lại đây vài lần, ngoài ra còn xuất hiện thêm hai nam nhân xa lạ.

Nghe giới thiệu thì bọn họ là đồng nghiệp của vị hôn phu kia, mang theo hoa đến, nhìn thấy Kế Hoan ngồi ở bên cạnh giường bệnh, đầu tiên là khuyên nhủ an ủi vài câu, kế tiếp lại bắt đầu hỏi thăm về chuyện của Kế Hoan.

Kế Hoan không để ý đến bọn họ.

Cậu từ nhỏ đã vậy, những lúc không cần nói chuyện, cậu có thể im lặng cả một ngày không nói lời nào.

Hai người kia cũng hết cách, đành đem hoa để lại rồi rời đi.

Sau cùng vẫn là y tá trưởng đem Kế Hoan kêu ra ngoài, dẫn cậu xuống lầu dưới đi đến phòng ăn của công nhân ăn một bữa cơm, đồng ý để cho Kế Hoan buổi tối hôm nay ngủ lại ở bệnh viện.

“Tuy nhiên không thể ở cùng phòng bệnh với chị cậu, chỉ có thể ở phòng kế bên.”

Kế Hoan gật gật đầu.

Kế bên là một gian phòng bệnh trống không , Kế Hoan biết đây là y tá trưởng cố ý giúp cậu chuẩn bị, vốn là một người không giỏi giao tiếp, cậu không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng chỉ có thể gập người cúi đầu trước y tá trưởng.

Y tá trưởng còn giúp cậu chuẩn bị một bộ mền gối mới, tuy là đồ dùng trong bệnh viện, nhưng chỉ cần nhìn là biết chúng đã được giặt rất sạch sẽ.

Kế Hoan nằm cứng đờ trên giường.

Phải biết phòng bệnh cách âm rất tốt, nhưng sao cậu lại cảm giác như chính mình lại nghe thấy âm thanh của máy móc hoạt động không ngừng bên phòng chị hai.

Cái âm thanh tích tích vang lên không dừng. Kế Hoan vốn tưởng rằng bản thân sẽ ngủ không được, bây giờ lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cậu mơ thấy chính mình khi còn nhỏ, sau đó thấy được chị hai khi còn nhỏ.

Trong mơ tầm nhìn rất kỳ lạ, cậu cảm giác như chính mình đang bay trên bầu trời, chị hai thì chạy ở trên mặt đất, vừa chạy vừa kêu tên hồi nhỏ của cậu:

“Tiểu Hoa, tiểu Hoa, mau xuống đây, đến chỗ chị hai!”

Thật lạ, cậu biết bay từ lúc nào?

Hơn nữa……

A…… Chị hai càng ngày càng xa, hoặc có thể là cậu đang bay cao lên.

Kế Hoan suy nghĩ, sau đó cậu nhìn thấy chị hai nhặt một tảng đá từ trên mặt đất ném về phía cậu ——

Sau đó, cậu tỉnh dậy.

Nửa tỉnh nữa mê lim dim mở mắt, Kế Hoan vẫn còn đang mơ mơ màng màng , sau đó……

Hắn lại lần nữa nghe được giọng của chị hai cậu: “Tiểu  Hoa, tiểu Hoa, mau tới đây, đến chỗ chị hai.”

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.