MV 3

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 3

Kế Hoan bình tĩnh lại rồi hỏi đối phương chị cậu hiện tại ở trụ sở bệnh viện tên gì, địa chỉ, cậu còn muốn hỏi kỹ càng tỉ mỉ một chút bệnh tình của chị như thế nào, nhưng mà đối phương lại không muốn nhiều lời, không bao lâu người kia liền cúp máy.

Kế Hoan vẫn luôn dằn lòng kìm nén bây giờ lại dâng lên cảm giác sợ hãi cuồn cuộn như sông như biển.

Không liếc mắt nhìn lớp học một lần, Kế Hoan hồn siêu phách lạc đi ra khỏi khu dạy học.

Vẻ mặt của cậu nghiêm trọng, khóe miệng nhếch lên, gió lạnh tát vào mặt cậu, thân thể buốt lạnh dần, duy chỉ có đôi mắt là vẫn lãnh đạm.

Từ thong thả thành chạy chậm, sau đó tăng tốc dần.

Cậu chạy tới trước nơi mà sau mỗi ngày tan học đều làm công — một nhà sửa xe địa phương.

“Đem tiền lương tháng trước trả cho tôi.” Vừa vào cửa, cậu tìm tới chủ cửa hàng, trực tiếp nói vào vấn đề.

“Ui! Lúc này mới đầu tháng, chúng ta đã thương lượng tiền lương là phát giữa tháng mà!” Đẩy thân người vấy mỡ hắn từ từ chui ra khỏi xe, bất mãn nói.

Kế Hoan không phản ứng gì, chỉ lạnh lùng mà nhìn hắn.

Vóc dáng cậu xem như cao, một mét bảy so ra còn cao hơn chủ tiệm nửa cái đầu. Bởi vì đang ở thời kỳ phát triển nên rất gầy, chủ tiệm cũng biết đằng sau thân hình gầy guộc này là một thể lực vô cùng khỏe mạnh! Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu chính là lúc thiếu niên gầy guộc này bị đám bất lương vây quanh. Thị trấn dù bé đến đâu đều có kẻ tốt người xấu, Bát Đức trấn cũng không ngoại lệ. Ông chủ sửa xe thấy thiếu niên chuẩn bị quần ẩu, bỗng nhiên tình hình thay đổi, thiếu niên ra tay nhanh như sấm, cuối cùng bằng sức của một người đem bốn tên lưu manh đánh bay!

Sau này thiếu niên ở làng trên tìm việc làm công khắp nơi, các tiệm khác vì vấn đề tuổi tác đều không nhận, chỉ có gã nhớ tới thiếu niên này khi đánh nhau thực lực quả không ngoa. Nghĩ đến chính mình và cửa hàng này rất dễ đưa tiểu lưu manh tới hỏi thăm nên mới mướn tên tiểu tử này.

Sự thật chứng minh là hắn đúng, tên thiếu niên Kế Hoan này tuổi tuy rằng không lớn nhưng làm việc một sức tới hai công, hơn nữa tên nhóc này rất giỏi đánh nhau, đám ôn con lúc trước rãnh rỗi lại đến thu tiền bảo kê mỗi lần nay đều bị hắn đánh chạy, sau này không bao giờ mò đến nữa. Khoản tiền lão phải đưa cho đám giặt đó còn cao gấp mấy lần tiên lương trả cho tên tiểu tử này, không ít lần lão khoe khoang mình có kế hoạch“an ninh quyết sách” với vợ lão.

Thiếu niên này tuy rằng có thể đánh nhau, ở xưởng sửa xe làm việc lại rất phi thường thành thật, kêu làm gì liền làm đó, việc nặng cũng không chê mệt, cũng không hề yêu cầu tăng lương, có khi chủ tiệm sửa xe mắng hắn một hai câu cũng sẽ không mở miệng, dần dà, chủ cửa hàng đã sớm quên đi bộ dáng khi ranh con này đánh nhau.

Nhưng mà hiện tại, thiếu niên nhìn gã tựa như nhìn đám du côn kia……

Nuốt một ngụm nước miếng, chủ tiệm sửa xe định nói điều gì, nhưng dưới ánh nhìn lạnh băng chăm chú ở thiếu niên, hắn phát hiện ra một chữ chính mình cũng nói không nên lời, thậm chí, hai chân của hắn còn run nhè nhẹ.

“Ta còn chưa đủ 18 tuổi, ngươi là đang thuê trẻ em lao động.” Lạnh như băng cậu thiếu niên bỗng nhiên nói.

“Mịe! Mày mà cũng được tính là trẻ em——” trong miệng nhỏ giọng mắng một câu, chủ tiệm rốt cuộc không dám nhìn thẳng đôi mắt đối phương, vẫy vẫy tay, lão dường như trốn tránh nói: “Đi xuống sau, tìm dì Vương tính tiền cho mày.”

Dì Vương là vợ chủ tiệm kiêm kế toán, cũng là tài vụ của tiệm này, cửa hàng nhỏ loại này trên cơ bản đều là của gia đình.

Cúi đầu, tóc che lại đôi mắt, Kế Hoan trầm mặc, vượt qua ông chủ tiệm sửa xe, cậu lập tức đi đến buồng trong.

Một người đàn bà béo tốt đang ở bên trong xem TV, vừa xem vừa cắn hạt dưa, lâu lâu còn bật ra tràng cười sang sảng.

Nhìn Kế Hoan tiến vào, bà vội vàng thấp âm lượng TV, xoay người, bà hướng mặt Kế Hoan cười: “Kế Hoan, con tới rồi?”

Gật đầu, Kế Hoan khô khan nói: “Dì Vương, ta muốn ứng tiền lương tháng trước.”

“Ai? Còn chưa đủ ngày…… dù sao cũng gần đến, cho con là được.” Dì Vương là một nữ nhân rất rộng lượng và khôn khéo, nhìn thoáng qua lịch tường, lại nhìn qua bộ dạng cúi đầu của Kế Hoan, không biết đã nghĩ cái gì trong đầu, bà lập tức kéo ngăn tủ lấy ra một quyển vở rách nhàu nát, thẩm tra đối chiếu một chút thời gian làm việc của Kế Hoan tháng trước, sau đó nhanh chóng tính tiền lương cho cậu.

Kế Hoan cẩn thận đếm tiền, một lúc lâu ngẩng đầu lên : “Nhiều hơn ba trăm.”

“Đó là phí tăng ca, tháng trước ngày nghỉ không phải còn kêu con lên hỗ trợ sao?” Vương dì cười cười: “Cho con liền cầm.”

“Vâng.” Cẩn thận để vào túi tiền, Kế Hoan nhìn dì Vương sau một lúc lâu, sau đó bỗng cúi mình chào.

“Đây là cái gì a? Được rồi, ta biết con đứa nhỏ này, sẽ không vô duyên vô cớ muốn tiêu trước tiền lương, là có việc gì phải dùng tiền mau đi làm đi.” Dì Vương hướng cậu vẫy vẫy tay.

Khẽ gật đầu, Kế Hoan chạy ra ngay. Cậu chạy đến nhà ga tra xét một chút đi thành thị nơi chị sống vé xe lửa là bao nhiêu, sau đó tính toán một chút mình đến nay gởi ngân hàng được bao nhiêu tiền, đem tiêu dùng hạn chế ở phạm vi thấp nhất, sau đó hắn đến cửa hàng thực phẩm làng trên mua một bao gạo lớn, lại mua thêm một miếng thịt ba chỉ, nghĩ nghĩ lại mua một ít trứng gà, lúc này mới bao lớn bao nhỏ ngồi xe bus lên núi, nhiều đồ vật như vậy, cũng may cậu sức lớn xách vẫn nổi.

“Tiểu Hoa ngươi đây là muốn chuẩn bị hàng tết ? Trong nhà còn có gạo nhiều như thế sao lại mua?” Vừa thấy mặt ông cụ đã bị bộ dạng của cậu dọa hoảng sợ.

“Con thay đổi chủ ý con muốn thi đại học.” Không so đo ông nội lỡ lời mà gọi tên lúc bé của mình, Kế Hoan đem trứng gà dễ vỡ đặt lên bàn, sau đó mới dỡ túi gạo xuống, cuối cùng đem thịt heo tới tủ đông lạnh.

Nghe hắn nói như vậy, ông lão nháy mắt đã quên mấy thứ này : “Mày….. đứa nhỏ này cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, không đi đại học sao được? Nghe nói hiện tại trong thành phố bọn trẻ đều được cái gì mà…… Nghiên cứu sinh lý!”

“À, chị hai có gọi điện cho con, chỉ nói muốn con nghỉ đông đi qua bên chỉ học lớp bổ túc, con đồng ý rồi.” Kế Hoan đem lí do nghĩ được trên đường về nói ra.

“Tiểu Hắc gọi điện cho bây? Ta đang thắc mắc tháng này như thế nào còn không gọi điện thoại trở về!”

“Chị hai nói chỉ có gọi cho người nhưng không ai tiếp.” Những lời này Kế Hoan cũng thuận miệng nói, lúc trước chị cậu đúng thật thường xuyên gọi về cho ông nội,nhưng ông nội lại ở bên ngoài làm việc, luôn bỏ lỡ.

Kế Hoan cũng không sợ cớ này sẽ bị vạch trần vì ông cậu không biết tra lịch sử trò chuyện.

“Con ngày mai liền đi, vừa mới ra nhà ga hỏi vé, chỉ mai còn có phiếu.” Kế Hoan tiếp tục nói.

“…… Cũng được, ngươi đi tới nơi, nhớ chăm sóc cho chị ngươi, cố gắng đọc sách.” Ông nội thoạt nhìn không thấy gì bất thường, Kế Hoan cuối cùng cũng yên tâm.

Trước khi xác nhận tình huống chị hai, cậu sẽ không nói cho ông nội tí thông tin nào, ông cậu thân thể không tốt, sợ không chịu được vui buồn bất chợt.

Cơm chiều thường là ông nội nấu cháo, Kế Hoan làm rau ngâm, cùng với màn thầu cậu mua từ dưới chân núi, Kế Hoan mua hơn hai mươi cái màn thầu, đều đông lạnh ở tủ lạnh, đủ cho ông lão ăn hai mươi ngày.

Buổi tối, Kế Hoan còn chạy xuống dưới chân núi đổi 1 bình gas mới.

Suy nghĩ một vòng xem trong nhà còn có cái gì chưa chuẩn bị chu toàn, cậu ôm ưu tư chìm vào giấc ngủ.

Lúc sau cậu ngủ, cậu không biết chính ông nội bước vào phòng.

Nép xuống đầu giường Kế Hoan, lão gia tử ngồi thật lâu trong bóng đêm, sau một lúc lâu mới chầm chậm vuốt nhẹ trán Kế Hoan.

Tuy rằng ngủ rất trễ, ngày hôm sau vẫn đúng giờ đó thức, ông dậy so với cậu còn sớm hơn.Túi hành lí của cậu hôm qua phồng lên không ít, nhìn qua là biết ông cụ đã bỏ thêm đồ vào.

Kế Hoan theo thói quen kiểm tra lại hành lý một chút, liền chú ý một cái phong thư bên trong thật dày, hắn đem phong thư ra.

“Con mang tiền đủ dùng rồi.” Ngồi xổm trên mặt đất, Kế Hoan khua khua phong thư nhìn ông lão.

“Kia không phải cho mày, là cho Tiểu Hắc, tới bên kia rồi, ngươi đưa Tiểu Hắc mua một cái váy hoa thiệt đắc, thiệt đẹp.” Ông cụ khoác tay bảo.

Kế Hoan nghe thế thì thu tiền lại, nhưng không đặt ở hành lý, mà là bên trong người.

Tuy rằng bình sinh chưa từng ra quá trấn nhỏ, thiếu niên nông thôn cũng tự biết ở phương diện này, ra ngoài, đặc biệt là đi xe lửa, tiền bạc nhất định phải giữ bên người.

Xách theo hành lý không lớn, Kế Hoan vẫy tay từ biệt ông nội.

Sau khi cậu đi, ông lão đứng đó lặng người rất lâu dưới tán cây trong vườn, nhẹ nhàng sờ thân cây một chút, lát sau từ trong nhà lấy ra một cây rìu.

“… sẽ cần…… gỗ mới rồi……” Cùng với một tiếng thở dài, ông cụ bổ tìu lên thân cây duy nhất còn sót lại trong viện.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
thuyngu

thích nhất truyện của Nguyệt Hạ Tang từ bộ Không có kiếp sau của tỷ ấy <3
Thanks chủ nhà nhìu lớm <3
Cho tui góp ý chút nha, chủ nhà đừng xưng ta ngươi trong văn phong hiện đại nha, nghe giống như cổ trang í <3

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.