MV 23

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Sau mấy ngày ở nhà bên Hắc Đản và ông nội, Kế Hoan đã đi học lại. Thứ nhất là do ông nội nhắc cậu phải học hành cho đàng hoàng, thứ hai thì là vì bên phía viện dưỡng lão cũng đang sốt ruột muốn Kế Hoan về hỗ trợ: Làm việc hơn nửa năm ròng, Kế Hoan sớm đã có thể một mình cáng đáng một phương, muốn đột ngột tìm ra người thế chỗ cậu cũng không phải là dễ.

Nhưng mới nghỉ học có một tuần thôi, mà trong trường đã có một sự thay đổi rất lớn.

Lúc mới bước vào cổng Kế Hoan còn nghĩ mình đi nhầm trường: Bộ đồ đồng phục thể thao luộm thuộm rẻ tiền kia chẳng còn nữa, thay vào đó là bộ áo sơ mi tay ngắn đi kèm với quần tây cho học sinh nam, và những cái áo sơ mi trắng sít eo cũng với váy dài xếp li cùng loại của các học sinh nữ.

Kế Hoan – trên người còn mặc đồng phục học sinh cũ – lập tức trở nên khác biệt.

Ặc —— cũng cùng khác biệt như cậu còn có thêm Vương Tiểu Xuyên cũng mặc đồ đồng phục cũ.

Đổi đồng phục học sinh? Bao nhiêu tiền?Sau khi biết được tin rằng trường học đã đổi đồng phục học sinh, ý nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu Kế Hoan là Lại phải tốn tiền, phản ứng này của cậu làm cho chủ nhiệm lớp – mấy hôm nay nhìn quen cái cảnh học sinh vui mừng khi đổi đồng phục – rất kinh ngạc.

Không tốn nhiều tiền đâu, chỉ sáu mươi đồng thôi.Phản ứng này khiến cho chủ nhiệm lớp vốn luôn nghĩ rằng Kế Hoan quá mức tối tăm hiếm khi có chút ấn tượng tốt về cậu.

Rẻ vậy ạ?!Câu này là do Vương Tiểu Xuyên hỏi, cái giá này còn rẻ hơn bộ đồ thể thao dế nhũi hai người đang mặc.

Ừm, chuyện này… Là vì nhà trường yêu cầu các em thay đổi, nên chịu phần lớn chi phí cho các em.Chủ nhiệm lớp nâng mắt lên, cũng chẳng nói nhiều thêm, thu Kế Hoan và Vương Tiểu Xuyên mỗi người sáu mươi đồng, phát cho mỗi người một bộ đồng phục mới, sau đó dặn cả hai vào WC thay đồng phục mới rồi hãy vào lớp.

Thế nên Kế Hoan và Vương Tiểu Xuyên liền mang đồng phục mới vào WC. Mùa hè quần áo dễ cởi cũng dễ mặc, mà cả hai lại còn là con trai, cho nên đồng phục mới nhanh chóng được hai người mặc vào. Liếc nhìn cà vạt trong tay mình, Kế Hoan nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn thắt lại.

Kế Hoan, cậu mặc đồng phục mới trông cực đẹp trai đó!Mới thắt cà vạt vào, quay lại liền thấy Vương Tiểu Xuyên đang nhìn mình với cặp mắt sáng rực, nhìn cái cà vạt thắt lung ta lung tung trên cổ đối phương, Kế Hoan nhíu nhíu mày.

Vương Tiểu Xuyên liền cười lúng túng, kéo kéo cái cà vạt ngượng ngùng nói: … Tớ không thắt được cái này, từ bé đến giờ tớ chỉ thắt mỗi khăn quàng đỏ thôi.

Thế nên Kế Hoan lập tức đi thẳng đến trước mặt cậu ta, hai tay đặt bên cạnh cổ áo Vương Tiểu Xuyên, buộc lại rồi rút một cái, dưới bàn tay cậu liền xuất hiện một cái nơ đẹp đẽ.

Xong rồi.Ngón trỏ điểm điểm vào vai Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan ý bảo cậu ta soi gương.

Gò má Vương Tiểu Xuyên đỏ ửng, từ lúc Kế Hoan đưa tay qua cậu ta liền cứng đờ người, bối rối chẳng biết làm sao. Nghe theo Kế Hoan, cậu ta cứng nhắc soi gương, nhìn thấy Kế Hoan đang đứng sóng vai với mình qua gương, cậu ta liền ngây ngẩn, lát sau mới nói ra suy nghĩ từ sâu trong lòng mình: Kế Hoan, cậu mặc bộ đồng phục này đẹp quá!

Kế Hoan: bảo cậu soi gương, cậu soi tớ làm gì?

Đi nào, sắp vào học rồi đấy.Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Kế Hoan lập tức đi ra ngoài cửa, phía sau là Vương Tiểu Xuyên hấp tấp hớn hở đuổi theo. Nhìn thiếu niên dáng vóc rắn rỏi phía trước, cậu ta không nhịn được mà hỏi rằng: Kế Hoan, sao cậu biết đeo cà vạt vậy? Đó chẳng phải là chuyện chỉ người lớn mới biết à?

… Tớ từng thắt cho người ta một lần rồi.Bước chân hơi khựng lại, Kế Hoan đáp.

Ba năm trước đây, khi chị hai xin được việc làm, công việc chị hai làm yêu cầu đeo cà vạt, mà chị vốn xưa nay chưa từng thắt cà vạt bao giờ, nên mới lôi kéo mình lên internet tìm video dạy cách thắt; nhìn một hồi, chị hai học không được, mà Kế Hoan lại biết.

Lần đầu tiên chị hai thắt cà vạt trong đời đều nhờ vào sự giúp đỡ của Kế Hoan.

Rõ ràng là chuyện mới cách đây ba năm thôi, nhưng nhớ lại cứ thấy xa xôi quá.

Thật là lợi hại! Ba tớ không biết đeo cà vạt, mẹ tớ dạy ông, dạy đến hai mươi năm mà ba tớ vẫn không biết thắt, đến tận bây giờ ngày nào mẹ tớ cũng thắt cho ba tớ đó…Tiếng cảm khái của Vương Tiểu Xuyên ở đằng sau một lần nữa kéo Kế Hoan từ trong hồi ức về với thực tại.

… Thật sao?Nhẹ nhàng hít vào một tiếng, mí mắt Kế Hoan khẽ rũ xuống, bước chân cậu nhanh dần lên.

Nhưng giờ đổi đồng phục mới rồi, vậy khi nào mới để Hắc Đản tè vào đồng phục của tớ đây?Vương Tiểu Xuyên nhanh chóng chạy mấy bước đến cạnh cậu.

Chờ đến cuối tuần lúc cậu không mặc đồng phục đi.

Tiếng hai thiếu niên càng ngày càng xa, từ xa nhìn lại, đây rõ ràng là một đôi bạn thân, rất thân.

Không thể không nói, hiện giờ cả Kế Hoan lẫn Vương Tiểu Xuyên đều có vẻ ngoài phù hợp với lứa tuổi mình hơn hẳn.
Ồn ồn ào ào đến tận của lớp, lúc thấy cửa phòng học, hai người không hẹn mà đồng thời cùng im tiếng, sau đó một trước một sau bước vào lớp.

Vương Tiểu Xuyên tạng người thấp nên ngồi hàng thứ ba, mà vóc dáng của Kế Hoan xem như là cao so với các cậu chàng trong lớp, nên được xếp vào chỗ cuối cùng sát cửa sổ.

Lúc bọn họ bước vào lớp, phòng học vốn ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Mọi hôm tình huống như thế này chỉ xảy ra lúc giáo viên bước vào lớp thôi, nếu như bình thường, khi học sinh nhận ra người vào lớp không phải thầy cô mà là bạn học của họ, thì tất cả sẽ lại ầm ĩ lên ngay. Nhưng mà lần này, sau khi phòng học trở nên yên tĩnh cũng chẳng thấy ồn ào trở lại nữa.

Vương Tiểu Xuyên đương nhiên không nghĩ là bản thân tạo ra tình huống như vậy, người làm được điều đó chính là Kế Hoan.

Ngay khoảnh khắc Kế Hoan bước chân vào phòng học, cả lớp yên lặng.

Cũng như lời Vương Tiểu Xuyên đã từng nói: Các bạn trong lớp đều hơi sợ Kế Hoan.

Nhưng sự e sợ của hôm nay vẫn còn do một nguyên nhân khác, nguyên nhân này Vương Tiểu Xuyên vừa nói qua: Kế Hoan sau khi mặc đồng phục mới trông cực kì đẹp trai.

Vóc dáng xen giữa thiếu niên và đàn ông: bờ vai rộng của Kế Hoan đã bắt đầu hiển lộ, nhưng không cường tráng như đàn ông trưởng thành – trên người Kế Hoan còn giữ sự mảnh khảnh của thiếu niên, tuy gầy nhưng lại không yếu, vì làm việc quanh năm nên trên người cũng có cơ, tuy không đầy đặn nở nang như mấy người đàn ông cuồng cơ bắp, nhưng vẫn rắn chắc mạnh mẽ. Mà vóc dáng của cậu còn cao, điều đó khiến cậu rất hợp mặc sơ mi với quần tây – loại quần áo này có thể tôn vinh toàn bộ ưu điểm trong dáng vóc của cậu. Ngoài ra thì khuôn mặt của cậu cũng vô cùng đẹp trai.

Đồng phục mới thiết kế rất tốt, dù là thiếu niên mặt đầy đậu thanh xuân mặc vào cũng chỉ lộ thanh xuân không lộ đậu, huống chi là loại nam sinh vốn đã ưa nhìn như Kế Hoan.

Lúc Vương Tiểu Xuyên ngồi xuống liền thấy mấy cô bạn bên cạnh đỏ mặt.

Bạn mình thiệt là đẹp trai mà —— cậu nghĩ mà cũng vinh dự lây.

Vương Tiểu Xuyên hiểu rõ tình huống này, mà người tạo ra mọi thứ – Kế Hoan, lại chẳng hề hay biết gì về những ảnh hưởng mình gây nên.

Ngoại trừ Vương Tiểu Xuyên ra thì trong lớp cậu chẳng có người bạn nào nữa cả. Mỗi ngày về nhà phải giúp ông nội làm việc, rồi còn phải làm thêm, toàn bộ bài tập phải hoàn thành ngay tại lớp, cho nên trong giờ học nếu cậu không ngủ bù thì cũng làm bài tập, làm gì có thời gian giao du với người khác?

Huống chi cậu cũng chẳng có đề tài nào để nói với đám bạn cùng trang lứa cả.

Những đề tài mà các bạn cùng lứa tuổi say sưa nói đến như xu hướng mới, ngôi sao, phim, trò chơi…, cậu hoàn toàn mù tịt, mà nếu nói đến quần bỉm hiệu nào dùng tốt, có khi cậu còn hiểu hơn.

Trong ánh nhìn chằm chằm lén lút của các bạn học khác, Kế Hoan bước đến chỗ ngồi của mình, sau khi nhìn rõ vị trí đó, cậu mới ngẩn người: Ở đó có hai cái ghế dựa, một trống, mà chỗ sát cửa sổ thì là chỗ của cậu. Sĩ số lớp không đủ nên Kế Hoan không có bạn cùng bàn, mà lúc này đây, vị trí dành cho bạn cùng bàn của cậu vẫn trống, còn chỗ vốn là của cậu lại có một cô gái đang ngồi.

Đổi… Chỗ ngồi sao?Kế Hoan chần chờ nhìn đối phương.

Đó là một cô gái cực kì xinh đẹp, nói sao nhỉ? Cái đẹp ở đây không chỉ nói bề ngoài thôi mà càng nhiều là ở khí chất.
Trên người nữ sinh xinh đẹp trước mắt có một loại khí chất hoàn toàn khác biệt với các bạn nữ trong phòng, nó khiến cô hoàn toàn tách biệt, đương nhiên, mọi người cũng có thể lý giải thành phi thường.

Đương nhiên, Kế Hoan chẳng nhìn ra những điều này đâu. Trong đầu cậu hiện giờ còn đang liều mạng nhớ lại tên của bạn học trước mắt, nhưng tiếc là nghĩ mãi cũng chẳng ra, thế nên cậu cũng từ bỏ luôn.

Được rồi, Kế Hoan – giao lưu với bạn cùng lớp ít ỏi đến nghiêm trọng – thậm chí không nhận ra cô bé này là học sinh chuyển trường, mới chuyển đến trong thời gian cậu xin nghỉ.

Xin chào, tôi là học sinh mới chuyển đến, Vương Minh Tình, thầy xếp cho tôi ngồi cùng bàn với cậu, nhưng… Tôi thích cái cây bên ngoài cửa lẫn đám hoa đẹp nở ở đấy, mong cậu bỏ qua chuyện tôi tự tiện đổi chỗ với cậu.Cô gái kia lịch sự nói, nhưng cách làm của cô nàng lại chẳng lịch sự tí ti nào. Vừa nói cô nàng vừa liếc nhìn Kế Hoan, không phải kiểu nhìn lén lút của các nữ sinh khác, mà rõ rõ ràng ràng đánh giá, sau đó lại nói: Không thì, chúng ta đổi chỗ lại?

Có trời mới đây là sự nể nang lớn đến mức nào, trước giờ cô chưa từng thay đổi quyết định đâu!

Nhưng mà sự nể nangnày của cô nàng không hề nhận được sự cảm kíchcủa Kế Hoan, nhìncái cây cổ thụ méo mó bên ngoài, Kế Hoan cực kì thoải mái ngồi xuống chỗ trống, liếc nhìn ngăn kéo: Sách của cậu đều nằm yên bên trong.

Cứ vậy đi.Nói một câu lời ít ý nhiều, Kế Hoan cũng chẳng thèm để ý đến đối phương nữa, móc cuốn sách lát nữa cần học ra chuẩn bị bài.

Cậu xem sách rất chăm chú, hiển nhiên chẳng nhìn thấy khóe miệng cứng ngắc của nữ sinh cạnh bên.

Bạn cùng bàn của Kế Hoan – Vương Minh Tình – cũng chỉ là một trong số học sinh chuyển trường thôi, đồng thời chuyển lại đây còn có vài học sinh nữa, phân chia vào các lớp khác. Có người nói việc trường học đổi đồng phục cũng là do ai đó trong đám học sinh chuyển trường này mà ra, có người nói là vì không ưa đồng phục vốn có của trường nên mới mượn danh nghĩa tiền tài trợ mà buộc nhà trường thay đổi.

Những đều này đều là do Vương Tiểu Xuyên nghe lỏm được lúc tan học, cậu kể lại mấy lời đồn ấy cho Kế Hoan, sau đó, Kế Hoan cũng nghe hết những tin đồn này.

Đồng phục mới, học sinh chuyển trường mới đến… Nhưng vào lúc này, Kế Hoan vẫn còn chưa ý thức được bên người mình, có vài chuyện đang thay đổi.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.