MV 10

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 10

Cuối cùng hai ông cháu quyết định đặt tên cho đứa bé này là “Hắc Đản”.

Thứ nhất là để kỷ niệm chị cậu, thứ hai là vì đứa nhỏ này thật đen, nhìn từ xa thật sự rất giống quả trứng than. Từ khi nó đến, Kế Hoan chẳng dám dùng khăn trải giường thô ráp màu đen thường dùng lúc trước nữa, thằng nhóc này ngồi lên liền nhìn không thấy, chỉ chừa lại hai cái tròng trắng hiện lên trên miếng vải đen, trình độ đánh lừa thị giác này quá dọa người!

Bọn họ đem tro cốt chị hai chôn ở sau núi, đó là nơi chị thích nhất.

“Đó là mẹ của nhóc, chờ nhóc trưởng thành, mỗi năm phải lại đây dâng hương dập đầu.” Lúc đi ngang qua phía sau núi, Kế Hoan cúi đầu nhìn tả lót nhỏ màu xanh mình cột vào trước ngực, lạnh lùng chỉ dạy cho đứa bé nằm bên trong.

Sương đen liền hé ra cái miệng nhỏ. Hiện tại Kế Hoan có thể hiểu được đôi chút về suy nghĩ của nó, đối với tiểu quỷ này mà nói, nhếch miệng không phải là mỉm cười, mà là đói bụng.

Được rồi, có một lần nọ Kế Hoan còn tưởng nó đang mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy tiểu quỷ này rất đáng yêu, hiếm khi lấy ra một cái món đồ chơi muốn chơi cùng nó, kết quả…… đầu con búp bê vải bị nó ngoạm lấy

Kế Hoan nhanh chóng kéo con búp bê ra, cậu sợ tiểu quỷ bị nghẹn, nhưng mà nhóc này lại cắn chặt không bỏ, cuối cùng khó khăn lắm mới kéo ra được, có điều gặp rắc rối không phải là em bé mà là con búp bê vải.

Búp bê đáng thương, đầu đã đứt lìa.

Haizz!

Khó trách mọi người dùng “sức bú sữa” để ám chỉ lúc dùng lực, loại sức lực khi bú này…… Thật đúng là có chút khủng bố.

Thầm nghĩ, từ nay về sau, Kế Hoan luôn mang theo bên mình một bình sữa, một khi nhìn thấy vật nhỏ mở ra cái miệng nhỏ màu đỏ tươi, cậu sẽ lập tức đem núm vú cao su nhét vào.

Hắc Đản ăn rất nhanh, lúc trước trên đường đi về nhà Kế Hoan có mua hai bình sữa bột lớn, nghe nói đủ ăn trong hai tuần, kết quả còn chưa tới một tuần, hai bình sữa bột đã trống không.

Nhưng lúc ông nội biết chuyện lại rất vui.

“Ăn được là có phúc, trẻ con mà ăn khỏe không lo nuôi không lớn.” Ông nội lập tức đem ba tấm thẻ ngân hàng bọc lại trong khăn tay đưa cho Kế Hoan, muốn cậu đi xuống núi mua sữa bột cho Hắc Đản

“Mua hàng nhập khẩu đi, mua nhiều vào, ít nhất là…… sáu bình!” Ước lượng sức ăn của Hắc Đản, ông nội thật vui vẻ giao nhiệm vụ cho Kế Hoan.

Không dám để ông nội ở riêng với Hắc Đản, Kế Hoan quấn nó vào trong mảnh vải cột vào trước ngực mình, bên ngoài bọc thêm bộ đồng phục màu đen phồng phồng, cứ như vậy, Hắc Đản thoạt nhìn cũng không quá nổi bật, vóc dáng của nó so với đứa trẻ bình thường nhỏ hơn nhiều, nếu không nhìn kỹ, có khi còn nhìn không ra Kế Hoan đang địu theo một đứa bé.

Trong lúc Kế Hoan đi đến trạm xe buýt, Hắc Đản lại uống xong một bình sữa. Hắc Đản nằm ngay trong lòng ngực Kế Hoan uống sữa, uống xong, nó liền dùng hai con mắt trắng toát thẳng tắp nhìn chằm chằm cằm Kế Hoan, nhìn cực kỳ chuyên chú.

Người bình thường nếu bị nhìn chằm chằm như vậy, có lẽ sẽ sởn tóc gáy, nhưng mà Kế Hoan lại không có. Cậu thậm chí không muốn dùng khăn tay trên tã lót nhỏ che đi đôi mắt đáng sợ ấy.

Nếu nhìn không thấy cậu, nó sẽ sợ hãi?

Không biết vì cái gì, Kế Hoan lại có ý nghĩ như vậy, vì thế cậu nhẫn nại để tiểu quỷ nhìn, bị nhìn riết cũng thành thói quen.

Thậm chí, sau khi bị tiểu quỷ nhìn suốt đường đi, trước khi xe buýt đến, Kế Hoan còn cúi đầu nhìn thoáng qua đứa bé màu đen này. Khóe miệng kéo kéo, cậu đối với tiểu quỷ lộ ra nụ cười có chút cứng đờ.

Kế Hoan bộ dạng có chút hung dữ, lại quá lạnh nhạt, từ nhỏ đến lớn đều không có đứa nhỏ nào dám lại gần cậu, thậm chí còn có vài đứa nhìn cậu liền sợ hãi khóc. Thế nhưng Hắc Đản lại không bị bề ngoài của cậu dọa sợ.

Nhìn cậu cười, Hắc Đản cũng mở ra cái miệng nhỏ màu hồng nhạt.

Được rồi, vừa mới ăn no, cho nên có lẽ lần này là đang tươi cười.

Thầm nghĩ vậy, Kế Hoan vỗ nhè nhẹ mông Hắc Đản, sau đó đi lên một cái xe buýt vừa mới chạy đến.

Vừa xuống xe, Kế Hoan lập tức đi đến cửa hàng lớn nhất, cũng là duy nhất bán đồ dùng cho mẹ và bé của trấn trên. Trong tiệm có vẻ đều là phụ nữ, hoặc là đang có thai, hoặc là đẩy xe đẩy. Đứa bé bên trong xe đẩy dù là đang thức hay đang ngủ, tất cả đều trắng trẻo mập mạp.

Kế Hoan mặt không biểu cảm quan sát một chút con nhà người khác, sau đó đi đến khu sữa bột.

Cậu bắt đầu chọn sữa bột.

Loại sữa bột cậu mua lúc trước nơi này không có bán, cậu liền để ý xem các bà mẹ xung quanh mua loại nào. Thời điểm chọn ra một loại sữa bột nhập khẩu, nhìn một chút giá tiền, Kế Hoan lập tức thầm tính xem tiểu quỷ trong lòng ngực một tháng muốn uống hết bao nhiêu tiền, cậu lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn thành thật cầm lấy sáu bình sữa bột trên giá để vào trong xe đẩy.

Nhưng mà lần này cậu không mua tã.

Hắc Đản không đi tè, cũng chưa ị bao giờ.

Tả giấy bao trên mông nó vẫn chưa hề thay đổi, bên trong vẫn còn rất khô ráo. Tuy rằng chuyện này khiến Kế Hoan rất kinh ngạc, nhưng cậu lại không nói cho ông nội.

Cậu theo bản năng che giấu ông nội tất cả những điểm khác thường của đứa nhỏ này.

Lúc xếp hàng trả tiền, hai bà mẹ đứng trước đang nói chuyện, bọn họ nói về việc chích thuốc ngừa cho trẻ sau khi sinh. Kế Hoan ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại âm thầm nhớ kĩ: Hóa ra đứa bé sau khi sinh cần phải tiêm ngừa, lúc trước cậu hoàn toàn không biết điều này!

Vì thế sau khi ra khỏi cửa hàng dành cho mẹ và bé, Kế Hoan lập tức chạy tới quán nét duy nhất của trấn trên, dùng nhanh nhất tốc độ lên mạng tra xem việc trẻ con sau khi sinh cần phải chích ngừa vắc-xin phòng bệnh, cậu mang theo một xấp giấy ghi chú thật dày đi ra khỏi tiệm.

Trẻ con khi sinh ra cần phải tiêm ngay vắc-xin phòng bệnh lao và viêm gan B, cả hai cái Hắc Đản đều không có tiêm, sau khi đầy tháng còn phải chích nữa…… Bình thường ngay khi trẻ con sinh ra, bệnh viện đều sẽ đưa cho phụ huynh đứa bé một cuốn sổ con ghi lại toàn bộ các loại vắc-xin phòng bệnh cần tiêm ngừa, họ có thể dựa vào cuốn sổ để đi trạm y tế tiêm, đối những đứa trẻ khác là chuyện bình thường đương nhiên phải làm, nhưng đối với Hắc Đản thì khác.

Bản thân Kế Hoan thật sự đã tiếp nhận Hắc Đản rồi, nhưng mà trong lòng cậu cũng biết đứa nhỏ này lai lịch quỷ dị, cậu thậm chí còn không dám để người ngoài nhìn thấy đứa nhỏ này! Chứ đừng nói chi dẫn nó đi gặp bác sĩ chích ngừa!

Hắc Đản đứa bé này cũng coi như danh xứng với thực, đến bây giờ nó vẫn là một “tiểu hắc hộ” (*)! (*): Tiểu hắc hộ ý nói những đứa trẻ không có hộ khẩu.

Ông nội là một ông lão nông thôn bình thường cả đời cũng chưa từng xuống núi lần nào, Kế Hoan cũng là một thiếu niên nông thôn lớn đến tuổi này mới lần đầu tiên đi lên thành phố, bọn họ tách biệt với xã hội bên ngoài, cho dù là việc tiêm vắc-xin phòng bệnh bây giờ, hay là việc sau này làm hộ khẩu, Kế Hoan ngẩn người.

Nhưng mà cậu cũng nhanh chóng tự mình tìm hướng giải quyết. Vì thế sau khi vòng đi siêu thị mua một ít hoa quả, cậu lập tức chạy tới khu đông của trấn nhỏ. Sau một lúc nhấn chuông, ngoài cửa xuất hiện một thiếu niên trông tầm tuổi cậu, vóc dáng so với cậu thấp một ít, trên gương mặt trắng nõn sạch sẽ có một ít mụn tuổi dậy thì.

Người này là bạn cùng lớp với Kế Hoan, tên là Vương Tiểu Xuyên. Nhà làm trạm phòng dịch ở trấn trên, có một lần cậu ta bị bọn lưu manh ở trấn trên thu phí bảo kê được Kế Hoan cứu, lúc đưa cậu ta về Kế Hoan mới biết được.

Bất quá hai người xong việc quan hệ cũng không có càng tiến thêm một bước, mỗi ngày hạ học lúc sau liền hướng làm công địa phương chạy, Kế Hoan cũng không có bằng hữu.

Trầm mặc, Kế Hoan đem trong tay hoa quả đưa cho Vương Tiểu Xuyên.

Vương Tiểu Xuyên trên mặt có điểm kinh ngạc, bất quá vẫn là mỉm cười để đón tiếp Kế Hoan vào. Cùng cái này tuổi thiếu niên hẳn là có sinh hoạt hoàn cảnh tương đồng, Vương Tiểu Xuyên gia khôn tính rất lớn, bất quá lại bố trí dị thường ấm áp mà sạch sẽ, trong phòng tùy ý có thể thấy được nam chủ nhân đồ vật, nữ chủ nhân đồ vật, còn có rất nhiều vừa thấy liền thuộc về Vương Tiểu Xuyên đồ vật.

Nguyên nhân bởi vì gia đình, nam nữ chủ nhân công tác thường không ít đồ vật ở cái gia đình này tùy ý có thể thấy được.

Âm thầm quan sát nhà Vương Tiểu Xuyên một vòng, Kế Hoan nhìn thấy ở góc phòng có mấy cái ống chích.

Nhà Vương Tiểu Xuyên cũng không lớn, Kế Hoan nhanh chóng được cậu ta dẫn vào ngồi trên sô pha ở phòng khách. Vương Tiểu Xuyên vẫn luôn nhìn cậu, trong mắt có một chút tò mò, còn có một chút thẹn thùng, nhưng thái độ của cậu ta vẫn rất thân thiện.

Hai người đều không phải mẫu người giỏi ăn nói, Kế Hoan im lặng ngồi trên sô pha, yết hầu Vương Tiểu Xuyên hình như có chút không thoải mái, cậu ta vẫn hay ho nhẹ, trong phòng ngoại trừ tiếng ho của cậu ta thì không còn âm thanh nào khác.

Có lẽ nghĩ đến bản thân là chủ, cuối cùng Vương Tiểu Xuyên vẫn chủ động mở miệng: “Kế Hoan, nhà cậu…… có em bé sao?”

Cậu ta chỉ chỉ thùng sữa bột Kế Hoan mang đến —— bởi vì một lần mua sáu bình lại vừa đủ một thùng, cho nên cửa hàng liền đưa cho cậu một thùng.

“Ừ.” Kế Hoan gật gật đầu, nghĩ nghĩ, cậu tiếp tục nói: “Con của chị tôi, mới sinh ra…… không đến một tuần.”

“A! Vậy chúc mừng cậu lên chức cậu.” Vương Tiểu Xuyên khách sáo chúc mừng cậu.

“…… Chị tôi sinh xong đứa bé liền qua đời.” Không ngờ tới, đây là câu tiếp theo của Kế Hoan.

Vương Tiểu Xuyên lập tức nghẹn họng, nhưng mà không thể không nói cậu ta thật thông minh, nghĩ đến chuyện chị Kế Hoan qua đời, cậu ta lập tức đoán ra được mục đích đến đây lần này của Kế Hoan.

“Cậu…… có phải muốn nhà tôi giúp đỡ gì không, là chuyện liên quan đến chị cậu sao?”

Đối với người lớn lên trong gia đình có ba mẹ suốt ngày đều đi làm ở trạm phòng dịch như Vương Tiểu Xuyên mà nói, người đến nhà mình nhờ vả vì những chuyện thế này cũng không ít, nhưng mà tìm cậu ta thì là lần đầu tiên, người này còn là người khó gần nhất trong lớp – Kế Hoan.

“Ừ.” Kế Hoan ngẩng đầu nhìn cậu ta, sau đó gật đầu: “Bởi vì quá bận bịu, con của chị tôi không có giấy khai sinh, cho nên sổ tay phòng dịch đáng ra sẽ được phát cũng không có, tôi muốn nhờ cậu lấy vắc-xin phòng bệnh cần thiết cùng ống chích từ trạm phòng dịch đến cho tôi.”

Cậu thẳng thắn nói ra mục đích của mình.

“Rất khó sao?” Nhìn thấy Vương Tiểu Xuyên một lúc lâu sau không trả lời, Kế Hoan nhíu mày.

Vì thế Vương Tiểu Xuyên ngồi đối diện cuống quít lắc tay: “Không, không khó! Tôi rất vui lòng giúp cậu! Tôi muốn nói…… Tôi có thể giúp được Kế Hoan đồng học, tôi, tôi cảm thấy thật cao hứng……”

“Vậy làm ơn.” Kế Hoan lời ít mà ý nhiều tỏ vẻ cảm tạ.

Vương Tiểu Xuyên lời thề son sắt cam đoan trong vòng 3 ngày nhất định sẽ đem đồ vật Kế Hoan cần giao ra đưa đến tay cậu.

Mắt nhìn thấy bên ngoài đã trễ, Kế Hoan liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cậu chỉ chỉ cái túi mình đem đến: “Bên trong là lê rừng, tuy rằng vừa rẻ vừa xấu, nhưng mà dùng nó làm lê nấu đường phèn rất có lợi cho cổ họng.”

Nói xong cậu liền rời đi.

Để lại Vương Tiểu Xuyên giật mình.

Chuyện cổ họng mình không tốt…… Kế Hoan làm sao biết được? Bởi vì thân thể không tốt, mình thường xuyên xin nghỉ, quan hệ với các bạn trong lớp cũng thật bình thường , hơn nữa cố tình dấu diếm, có lẽ trong lớp không ai biết được nguyên nhân mình xin nghỉ học. Phổi của mình không tốt, không khí có chút bẩn là ho ngay, nhưng mà hôm nay mình rõ ràng đã cố gắng không có ho khan……

Ủa?

Vương Tiểu Xuyên chợt sửng sốt, cậu bỗng nhiên phát hiện một vấn đề rất kì quái: Nói đến cũng lạ, sau khi Kế Hoan đi vào, hình như cậu không có ho nữa, không phải cố ý nén xuống, mà là thật sự không muốn ho.

Cứ như là…. không khí xung quanh Kế Hoan, đặc biệt sạch sẻ vậy.

Đứng ngay người ở cửa hơn nửa ngày, theo thời gian trôi đi, Vương Tiểu Xuyên lại bắt đầu ho nhẹ. Cậu liếc nhìn những quả lê mà Kế Hoan mang tới đặt ở trên bàn.

“Buổi tối nhờ mẹ nấu nước lê uống vậy.” Cậu tự nhủ.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
thuyngu

hình minh họa Hắc Đản cute quớ (≧▽≦) <3

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.