ĐƯỜNG VẬN MỆNH CHƯƠNG 2

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 2: Mất trí nhớ

Mộ Dung Kỳ lộ ra nụ cười hoàn mĩ nhất: “Lạc Kỳ, cậu có nghe qua cậu còn có một anh trai sinh đôi không?”

 

Nụ cười này khiến người ta thật căng thẳng, Lạc Kỳ chắc chắn mà lắc đầu: “Mẹ của tôi chỉ có một đứa con là tôi thôi.”

 

Mộ Dung Kỳ tiếp tục: “Mộ Dung Thụy nói tôi có một em trai sinh đôi – chính là cậu.”

 

Mộ Dung Thụy ở bên cạnh làm chứng: “Đúng, hai cậu đúng là anh em sinh đôi.”

 

“Chúng ta có thể đi làm xét nghiệm DNA ngay bây giờ.” Mộ Dung Kỳ lại thêm một câu.

 

Trực tiếp vậy luôn? Chả thèm cho người ta thời gian chuẩn bị tâm lý gì hết, Lạc Kỳ mở miệng nhưng không biết nên nói gì, lâu sau mới hít sâu một hơi rồi nói: “Được, chúng ta đi làm xét nghiệm DNA.”

 

Bà bác sĩ kia được mời đến, Mộ Dung Kỳ nhìn thẻ tên của bà: ” Bác sĩ Lý, chúng cháu muốn làm xét nghiệm quan hệ người thân, nhanh nhất là bao lâu ạ?”

 

Bác sĩ Lý nhìn hai người, cốt truyện đã phát triển nhanh vậy rồi sao? “Nhanh nhất là 24 tiếng.” Nhanh nhất cũng là loại đắt nhất, nhưng lúc này chả ai còn quan trọng chuyện tiền nong nữa.

 

Mộ Dung Kỳ lại tỏ vẻ với bác sĩ Lý rằng mình đã khôi phục lại trí nhớ, bác sĩ Lý hỏi một vài vấn đề đơn giản, rồi lại đề nghị Mộ Dung Kỳ nằm viện thêm vài ngày để quan sát.

 

Sau khi Mộ Dung Thụy xác định mọi chuyện đã ổn cả rồi thì đưa cho Mộ Dung Kỳ một cái điện thoại – điện thoại của Mộ Dung Kỳ sau khi xảy ra tai nạn đã hỏng, rồi hỏi anh: “Có cần tôi cho người tới chăm sóc anh không?”

 

“Tuyệt đối không cần.” Mộ Dung Kỳ rất muốn ở một mình, chẳng là Tô Kiều lại dẫn đến một nhân viên chăm sóc, Mộ Dung Kỳ từ chối, nhưng Tô Kiều rất kiên trì, cuối cùng nhân viên chăm sóc kia vẫn còn ở lại bệnh viện.

 

Sau khi Mộ Dung Thụy cùng với thư ký của anh ta rời đi, Tô Kiều cũng lôi kéo Lạc Kỳ tạm biệt anh rồi cùng nhau đi về.

 

Lên xe, Tô Kiều thấy cậu thất thần nên hỏi: “Sao vậy?”

 

Lạc Kỳ suy nghĩ, mình còn chưa nói việc xét nghiệm DNA, thôi để có kết quả rồi nói cũng không muộn, nên chỉ nói là mình còn có việc bận, để Tô Kiều dừng xe thả cậu xuống. Tô Kiều nhìn cậu cũng không hỏi nữa. Xuống xe, Lạc Kỳ gọi xe quay trở lại bệnh viện.

 

Đến trước cửa phòng bệnh, Lạc Kỳ dừng lại, anh chàng bác sĩ Hàn Bân hay đi cùng với vị bác sĩ Lý kia vừa lúc đi ngang qua, gật gật đầu với cậu xem như chào hỏi, Lạc Kỳ cười cười xấu hổ với cậu ta, nhẹ nhàng gõ cửa, nhân viên chăm sóc đi tới mở cửa: “Anh Lạc à?”

 

“Làm phiền anh rồi.” Lạc Kỳ gật đầu với nhân viên chăm sóc, nhìn về phía giường bệnh bên kia, Mộ Dung Kỳ đang ngồi dựa trên giường, nghe được âm thanh bèn nghiêng đầu nhìn sang, mái tóc giống với kiểu của Lạc Kỳ – hơi dài xõa ra, trên mặt có vết trầy da được dán băng cá nhân, lông mày cau lại, ánh mắt cô đơn trống rỗng. Lạc Kỳ nhìn anh như vậy cảm thấy trong lòng hơi hoảng sợ, bước nhanh tới.

 

Mộ Dung Kỳ thấy Lạc Kỳ quay lại, mặc dù trong dự liệu nhưng vẫn rất vui, tâm trạng nháy mắt từ số âm nhảy vọt lên số dương, mỉm cười mà vươn tay, Lạc Kỳ cầm chặt lấy, hai người nhìn nhau mà cười.

.

Mộ Dung Kỳ kéo Lạc Kỳ ngồi lên giường, tự nhiên mà dựa sát lại người cậu: “Đầu anh rất choáng, rất mệt lại còn không ngủ được nữa…” Ở trước mặt chính mình khỏi cần khách sáo làm gì, lúc này Mộ Dung Kỳ mới thật sự có chút vui vẻ khi mà được sống lại, mắt khép hờ nghĩ đến bản thân lúc 20 tuổi. Có thiên phú diễn xuất, sự nghiệp thuận lợi, bạn bè cũng tốt, tuy không có người thân nhưng mình sống tự lập đã quen cũng chả có vấn đề gì, vậy rốt cuộc tại sao phải đi đến bước đường cùng là tự sát chứ? Mộ Dung Kỳ cố gắng suy nghĩ thật lâu, phát hiện trí nhớ của mình không được hoàn thiện, hy vọng không phải tình huống xấu nhất: Quên tất cả những điều nên nhớ kỹ.

 

Mộ Dung Kỳ âm thầm cầu nguyện bản thân có thể sớm ngày khôi phục trí nhớ, Lạc Kỳ vẫn bởi vì việc anh nói bị choáng đầu mà an ủi anh: “Không sao đâu, bác sĩ nói mới đầu có thể như vậy, hai ngày nữa sẽ tốt lên thôi…” Lúc sau phát hiện Mộ Dung Kỳ vẫn cứ dựa vào lồng ngực cậu không nói tiếng nào, ngủ thiếp đi rồi, mới cẩn thận từng li từng tí mà sờ sờ tóc của anh. Đây là lần đầu tiên có người thân mật với cậu đến vậy, cảm giác cũng không hề khó chịu, có lẽ không cần phải làm xét nghiệm DNA làm gì, hai người giống nhau nhiều như vậy, hơn nữa còn quen thuộc đến mức không giống như hai người xa lạ mới gặp nhau lần đầu chút nào…

 

Nhân viên chăm sóc ở bên cạnh cúi đầu chăm chú xem tạp chí, đã 6 giờ, bèn đi đến cạnh giường bệnh: “Anh Lạc này, giờ đã 6 giờ rồi, có lẽ nên gọi anh Mộ Dung dậy ăn chút gì đi, hôm nay anh ấy biếng ăn, ngoại trừ uống nước thì không ăn đồ ăn gì hết.”

 

Lạc Kỳ lay lay Mộ Dung Kỳ: ” Mộ Dung Kỳ? Dậy ăn một chút đi rồi hẵng ngủ tiếp nhé?”

 

Mộ Dung Kỳ vốn cũng nửa tỉnh nửa mê, nhưng chỉ hơi nghiêng đầu: “Ăn gì cũng không vô, không muốn ăn.” Rồi lại dựa vào trên người Lạc Kỳ.

 

Lạc Kỳ cười: “Ngủ vậy mà không mỏi à, cổ không nhức sao?” Nói rồi kéo anh ngồi thẳng lên, cầm gối đầu điều chỉnh cho anh dựa thoải mái, sau đó lại rung chuông gọi bác sĩ, đi vào là vị bác sĩ trẻ tuổi Hàn Bân kia.

 

“Bác sĩ Hàn, bây giờ anh ấy vẫn choáng đầu, cũng không muốn ăn gì hết, giờ phải làm sao đây?” Lạc Kỳ nhìn Mộ Dung Kỳ đang nằm trên giường tinh thần uể oải, hỏi.

 

Mộ Dung Kỳ khẽ nhíu mày: “Anh là Hàn Bân?”

 

Hàn Bân gật đầu với anh, theo thông lệ trả lời: “Não anh hơi chấn động, nhưng kết quả kiểm tra đều bình thường, ở bệnh viện quan sát thêm vài ngày, như vậy là không có vấn đề gì. Đầu choáng váng là bình thường, mấy ngày nữa sẽ giảm bớt. Không thèm ăn có thể uống một ít canh bổ dưỡng, các triệu chứng buồn nôn cũng sẽ cải thiện sau vài ngày.”

 

Vừa đúng lúc y tá tới thay thuốc cho Mộ Dung Kỳ, trên đùi và lưng của anh đều bị trầy da, Hàn Bân đứng bên cạnh quan sát, nói vết rách da không nghiêm trọng lắm, tầm hai tuần có lẽ sẽ kín miệng. Lạc Kỳ cau mày hỏi Mộ Dung Kỳ có đau không, Mộ Dung Kỳ chỉ cười lắc đầu: Nhảy lầu cũng nhảy rồi, giờ đau có thế này cũng chả thấm vào đâu.

 

Nhân viên chăm sóc rốt cuộc phát hiện có một việc mình có thể làm: “Anh Lạc, anh Mộ Dung, tôi đi mua ít canh với đồ ăn về, hai người muốn ăn gì?”

 

Mộ Dung Kỳ ý bảo Lạc Kỳ tự quyết định: “Em chọn đi, đồ em thích ăn chắc anh cũng sẽ thích.”

 

Lạc Kỳ cười, cũng không từ chối: “Vậy canh gà hầm nấm hương cách thủy nhé.” Nói xong nhìn về phía Hàn Bân, Hàn Bân gật gật đầu: “Cũng được, nhưng chớ ăn đồ cay đấy, tránh những đồ kích thích mạnh là được.” Lạc Kỳ lại nói thêm tên của một vài món ăn thanh đạm nữa: “Vậy nhé, làm phiền anh rồi.”

 

Nhân viên chăm sóc nói: “Anh Lạc khách sáo rồi, là việc tôi nên làm mà.” Nhân viên chăm sóc ra ngoài mua cơm, Hàn Bân cũng cùng với y tá thay thuốc xong đi ra ngoài.

 

“Vừa nãy sao anh lại nhìn bác sĩ Hàn như thế?” Lạc Kỳ hỏi Mộ Dung Kỳ: “Anh biết anh ấy à?”

 

Mộ Dung Kỳ nở nụ cười, người hiểu rõ bản thân mình nhất chính là mình, chỉ lộ ra một chút biểu cảm đã nhận thấy ngay, anh ra vẻ nghiêm túc nói: “Không biết, nhưng thật ra sau khi xảy ra tai nạn giao thông anh phát hiện ra mình có dị năng, có thể xem trước được chuyện tương lai của người khác.” Anh biết Hàn Bân, chẳng qua là biết từ một người khác, cũng từ người đó nghe được một câu chuyện phức tạp đầy buồn bã bi thương, nhưng cũng chỉ là câu chuyện của người khác thôi.

 

Lạc Kỳ trêu đùa nói: “Vậy hả? Chuyện thế nào? Rảnh thì nói em nghe chút coi?”

 

“Sau này khác kể cho em.” Những chuyện đó tuy nói là còn nhớ nhưng cũng không nhớ được hết, những chi tiết quan trọng đều rất hỗn loạn, hơn nữa cũng không biết sau khi sống lại có xảy ra thêm lần nữa hay không, Mộ Dung Kỳ gõ gõ vào đầu mình: “Giờ đầu óc anh hỏng nặng rồi.” Nhảy lầu nên ngớ ngẩn rồi, nhảy lầu phải cẩn thận.

 

“Đừng có gõ nữa.” Mộ Dung Kỳ bắt lấy tay anh, nói sang chuyện khác: “Tên của chúng ta là cùng một chữ à?”

 

Mộ Dung Kỳ lục lọi cái ví mà bệnh viện đưa cho anh, bảo là đồ của anh, tìm thấy giấy chứng minh thư đưa cho Lạc Kỳ, Lạc Kỳ ngồi sang cùng xem với anh: “Đúng là cùng một chữ này, sao phải đặt tên chúng ta giống nhau nhỉ?”

 

“Có thể vì họ cho rằng chúng ta cũng không thể gặp mặt nhau được nữa , nên giữ lại một kỷ niệm cuối cùng chăng?”

 

Lạc Kỳ do dự mà nhìn Mộ Dung Kỳ: “Mẹ em đã mất rồi, mẹ đến phút cuối cũng không nói cho em biết… Chắc chắn mẹ không hy vọng em có quan hệ gì với nhà Mộ Dung hết…”

 

“Ừ, sau này hai ta cùng đi tảo mộ đi.” Mộ Dung Kỳ ngắt lời cậu rồi nắm lấy tay cậu: “Em cũng đâu cần có quan hệ gì với nhà Mộ Dung, có quan hệ với anh là được. Sau này chúng ta sống chung đi, em làm diễn viên, anh làm chỗ dựa kinh tế cho em, tất cả chuyện của em hãy cứ giao hết cho anh!” Nói xong anh thấy khá hưng phấn, xu thế được ưa chuộng mười năm sau anh biết, chắc hẳn sẽ giảm bớt được cho Lạc Kỳ một vài trắc trở khó khăn trên con đường sau này, chỉ là không biết đi đường tắt có xảy ra tác dụng phụ gì không, mà thôi, có chính mình ở đây có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.

 

Lạc Kỳ nhìn anh, không từ chối, dù sao anh ấy ra viện vẫn cần phải có người chăm sóc, sống chung cũng tốt. Còn mấy việc khác, giờ Lạc Kỳ không có chuyện gì quan trọng, thế nào cũng được.

 

Nhân viên chăm sóc đã quay về, bày đồ ăn ra, Mộ Dung Kỳ chỉ uống bát canh rồi không ăn nữa, Lạc Kỳ trêu anh: “Kêu anh tự chọn món mình thích thì không nghe, giờ vui chưa, không thích ăn đành phải nhịn đói thôi.”

 

Mộ Dung Kỳ cũng cười: “Đúng toàn là mấy món anh thích mà, chỉ là giờ ăn gì cũng không vô, sau này ăn bù vậy.”

 

Hai người trò chuyện với nhân viên chăm sóc, người này tên Hà Tử Nguyên, bảo anh và cậu cứ gọi anh ta là Tiểu Hà được rồi, Lạc Kỳ hỏi anh ta: “Anh là người của nhà họ Kiều à, tôi nhìn anh quen mắt lắm.”

 

Hà Tử Nguyên lắc đầu: “Tôi làm nhân viên phục vụ buổi đêm ở <Trầm Mê>, chắc anh Lạc thấy tôi ở đó.”

 

“<Trầm Mê> là quán bar mà Tô Kiều mở, em có qua đó vài lần.” Lạc Kỳ giải thích với Mộ Dung Kỳ, rồi cười nói: “Đúng rồi, có hơi ấn tượng. Anh làm bao nhiêu công việc vậy? Lại vội vàng tới đây?”

 

“Bình thường buổi tối tôi sẽ làm ở quán bar, ban ngày thì nhận thêm vài việc của nhân viên chăm sóc. Vậy nên lần này tiểu thư Tô mới gọi tôi tới đây.” Hà Tử Nguyên vừa giải thích vừa thu dọn hộp đựng cơm đã ăn xong, ý bảo mình muốn ra ngoài: “Tôi đi vứt rác.”

 

Mộ Dung Kỳ nhìn Hà Tử Nguyên ra khỏi cửa, không ngờ có nhiều người quen ghê ta, cái người Hà Tử Nguyên này đúng là đa tài đa nghệ, anh vẫn nhớ rõ võ nghệ của anh ta cũng không tệ, sau này anh ta làm vệ sĩ giúp đỡ Thẩm Trạch, vệ sĩ cao cấp tương lai bây giờ lại đang ở đây làm nhân viên chăm sóc á? À mà cũng phải, giờ ông chủ Thẩm Trạch của anh ta có lẽ vẫn đang là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp chưa có tiếng tăm gì.

 

Lạc Kỳ thấy anh lại nhìn chằm chằm vào nhân viên chăm sóc: “Sao vậy, anh cũng biết anh ấy luôn à?”

 

“…Không, anh không biết anh ấy.” Mộ Dung Kỳ không biết làm sao, thở dài: “Ài, như anh nói với em đó, não anh chắc bị hư luôn rồi…”

 

“Hai người nói gì vậy, có vẻ vui ghê ta?” Là giọng của Tô Kiều, cô với Hà Tử Nguyên cùng bước vào, “Tôi xong chuyện cần làm rồi, nên tới thăm anh Mộ Dung.” Tô Kiều khẽ nhíu mày, quả nhiên Lạc Kỳ cũng ở đây.

 

Tai nạn giao thông lần này cũng không phải mỗi Tô Kiều sai. Đêm qua cô lái xe về nhà vượt quá tốc độ cho phép, đến ngã rẽ, Mộ Dung Kỳ lái chiếc xe mô tô việt dã từ hướng ngược lại phóng như bay lao đến, hai người đều cố gắng tránh đối phương, nhưng vẫn va quệt một chút, xe mô tô ngã, Mộ Dung Kỳ hôn mê tại chỗ. Lúc ấy Tô Kiều còn tưởng đâm phải Lạc Kỳ, cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao Lạc Kỳ lại lái xe mô tô, bèn vội vàng đưa người tới bệnh viện. May mắn là Mộ Dung Kỳ mang đồ bảo hộ rất cẩn thận, nên cũng không bị thương nghiêm trọng gì. Sau đó cô cho người điều tra phát hiện ra đây là người nhà Mộ Dung, vất vả lắm mới liên lạc được cho Mộ Dung Thụy tới giải quyết.

 

“Cô khách sáo quá, cứ gọi tên tôi là được rồi.” Mộ Dung Kỳ cười cười với cô.

 

Tô Kiều cũng thoải mái: “Vậy được, Mộ Dung Kỳ, anh cũng gọi tôi là Tô Kiều đi.” Tô Kiều đặt hoa quả mang đến cùng với những thứ khác xuống, để cho Hà Tử Nguyên rửa giúp mấy quả.

 

Lạc Kỳ ngăn cô lại: “Không cần vội, giờ cái gì anh ấy cũng không muốn ăn, rửa sạch thì cũng là chúng ta ăn thôi.”

 

Mộ Dung Kỳ cười: “Thế mấy người ăn đi, tôi nhìn no con mắt là được.”

 

Tô Kiều cũng cười, vẫn mang hoa quả đi rửa sạch với Hà Tử Nguyên. Phòng bệnh có nhà vệ sinh, nhưng không lớn, Hà Tử Nguyên đứng cạnh bồn rửa, Tô Kiều đứng ngoài cửa nhà vệ sinh giúp cầm lấy đĩa hoa quả, quay đầu lại thì trông thấy Mộ Dung Kỳ với Lạc Kỳ đang nói chuyện, cũng không biết là nói gì mà cười rất vui vẻ.

 

Lạc Kỳ đang cười hỏi Mộ Dung Kỳ: “Anh biết Tô Kiều?” Cậu cảm thấy Mộ Dung Kỳ biết cũng bình thường, nhà Tô Kiều khá có thế lực đấy, tuy người bình thường không biết, nhưng Mộ Dung Kỳ lớn lên ở nhà Mộ Dung, sẽ phải biết rõ những chuyện này.

 

“…” Chẳng lẽ cậu ấy thực sự nhìn ra được là anh biết? Mộ Dung Kỳ dường như thấy được viễn cảnh tương lai sau khi sống lại của mình rất là mù mịt, ít nhất là không có bí mật nào giữ được hết, Mộ Dung Kỳ đưa tay nhấn nhấn huyệt thái dương cười: “Có lẽ không biết.”

 

Lần đầu tiên Tô Kiều và Lạc Kỳ hợp tác lên TV là đóng một chương trình quảng cáo. Gần đây Lạc Kỳ đang tham gia một bộ phim truyền hình << Bay lên nào thanh xuân>>, đây là lần đầu tiên cậu đóng phim truyền hình, Tô Kiều cũng có tham gia diễn cùng. Bộ phim truyền hình này là một bộ phim truyền cảm hứng cho giới trẻ, có nhiều nam nữ chính. Nhân vật của Lạc Kỳ và Tô Kiều cũng là nhân vật chính, tuy phần diễn không phải nhiều nhất, nhưng cũng là vai tương đối quan trọng. Phản hồi về bộ phim này cũng khá tích cực, nhưng độ nổi tiếng không cao. Lúc mà Lạc Kỳ thực sự trở nên nổi tiếng – thành tuyến diễn viên phim truyền hình top đầu, là vào vài năm sau đó, sau khi đóng xong bộ phim <<Tương kiến hoan>> bối cảnh cận đại. Về sau bắt đầu quay phim điện ảnh, rất phổ biến ở các rạp chiếu phim, lại đạt được vài giải thưởng lớn. Sau này cũng coi như là một siêu sao lớn, khi tự tử chắc phải gây nên một làn sóng gió. Tô Kiều làm diễn viên chẳng qua chỉ là chơi đùa cho vui thôi, nhà cô nàng cũng có thế lực lắm đấy, mà thế lực như nào nhỉ?… Mộ Dung Kỳ không nhịn được lại gõ vào đầu của mình lần nữa, đúng lúc quan trọng thì lại kẹt…

 

“Thôi nào, đừng có làm vậy nữa.” Lạc Kỳ nhanh chóng bắt lấy tay Mộ Dung Kỳ.

 

Tô Kiều bưng đĩa hoa quả lại gần nhìn thấy tay hai người nắm lấy nhau: “Sao vậy?”

 

Lạc Kỳ lắc đầu nói: “Đầu anh ấy lại đau.”

 

“Vậy à, thế ăn chút gì đi, phân tán lực chú ý có lẽ sẽ không cảm thấy đau nữa.” Tô Kiều bảo hai người ăn hoa quả, vừa nãy rửa là nho và táo, Hà Tử Nguyên cũng cầm một túi cam mang tới.

 

Lạc Kỳ lấy một quả cam, bóc hết vỏ rồi tách một nửa đưa cho Mộ Dung Kỳ. Mộ Dung Kỳ phân vân, anh thích ăn cam, nhưng giờ lại chả muốn ăn gì hết, Lạc Kỳ bóc một múi đưa tới miệng anh, Mộ Dung Kỳ đành mở miệng nhai. Lạc Kỳ cứ ăn vài múi lại đút cho Mộ Dung Kỳ một múi, Tô Kiều nhìn bọn họ, lại quay qua nhìn Hà Tử Nguyên, anh ta đang cúi đầu chăm chú gọt táo.

 

Mọi người ngồi thong thả mà chuyện trò, cũng không tẻ nhạt chút nào, đến 9 giờ hơn, Tô Kiều hỏi Lạc Kỳ: “Ngày mai đi quay quảng cáo tuyên truyền phim, chúng ta phải tập trung lúc sáng sớm à?”

 

“Cũng không sớm lắm đâu, 7 giờ tập trung.” Lạc Kỳ gật đầu, lại giải thích với Mộ Dung Kỳ: “Hôm nay em vừa tốt nghiệp, trước có quay một bộ phim truyền hình, ngày mai phải đi quay tuyên truyền phim.” Lạc Kỳ đi học sớm, năm nay vừa đúng lúc tốt nghiệp đại học.

 

Mộ Dung Kỳ cười nói: “Vậy hai người về đi, nghỉ ngơi sớm nhé.”

 

Lạc Kỳ thuê nhà cùng một khu với Tô Kiều, Tô Kiều muốn về, Lạc Kỳ cũng thấy ngại khi để cô một mình về trước. Lạc Kỳ cầm điện thoại mới mua của Mộ Dung Kỳ nhập số của mình rồi nháy sang di động của cậu, “Anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai em lại đến.”

 

Mộ Dung Kỳ biết cậu phải làm việc đến khuya, đoàn làm phim kia hiệu suất rất thấp, bèn cười cười với cậu: “Nếu muộn quá thì đừng đến, đến anh cũng ngủ rồi.”

 

Trên đường trở về, Tô Kiều hỏi Lạc Kỳ: “Cậu với Mộ Dung Kỳ trông kiểu như quen thuộc nhau lắm ấy?”

 

Lạc Kỳ im lặng một lát rồi nói: “Tớ với anh ấy nhìn rất giống nhau đúng không?”

 

“Đúng là rất giống, nhưng cũng có gì đâu.” Tô Kiều thấy chả có gì: “Vài tuần trước phát sóng chương trình giải trí <<Âm nhạc cuối tuần>> có tiết mục bắt chước các ngôi sao, mấy người đó trông cũng rất giống mà.”

 

“Ừ.” Lạc Kỳ im lặng cười cười.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.