ĐƯỜNG VẬN MỆNH CHƯƠNG 1

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 1: Tự sát rồi sống lại.

 

Một thanh niên trẻ tuổi xấp xỉ 20 nằm ngẩn người trên giường bệnh, cơ thể hiện tại của anh hoàn toàn không cử động được, con ngươi còn có thể chuyển động, đầu đau dữ dội, tư duy hỗn loạn: “Vì sao lại còn sống?!” Nhưng cũng đành chịu, nếu còn sống thì trước tiên phải biết rõ tình huống hiện tại đã. Anh nhớ lúc ấy bản thân vô cùng tuyệt vọng, sau đó nhảy từ trên tầng cao xuống, đến giờ trong lòng vẫn còn cảm giác được sự tuyệt vọng khi ấy, làm cho trái tim anh chua xót đến nỗi không thở nổi. Nhưng bi kịch nhất là: Anh chỉ nhớ rõ bản thân đã tự sát, còn lý do tại sao lại tự sát thì không nhớ nổi! Giờ thì giống như đang nằm trong bệnh viện, chẳng lẽ là được cứu? Thế nhưng anh nhớ kỹ là mình từ trên lầu rất cao – chắc chắn phải hơn mười tầng – nhảy xuống đấy, như vậy mà cũng có thể “may mắn” sống sót sao? Chẳng lẽ hiện giờ khả năng cao là mình đã liệt nửa người? Anh cố gắng liếc mắt nhìn xuống xem nửa người dưới của mình có phải vẫn còn hay không…

 

Đúng lúc này cửa mở, có mấy người bước vào, đi đầu là một người phụ nữ mặc áo khoác trắng tầm 40 tuổi, xem ra đây đúng là bệnh viện, vị bác sĩ nữ kia bước tới nói: “Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?”

 

Anh cố gắng mở miệng, thế nhưng không nói ra lời, trong lòng khóc lớn, chết cũng không sợ, đáng sợ chính là sống không bằng chết…

 

Bác sĩ nhìn ra được giờ anh không thể nói, hơi kinh ngạc: “Nói không ra lời? Cũng không cử động được?” Bà vừa nói vừa kiểm tra trên người anh, bên cạnh còn có một bác sĩ trẻ tuổi cũng đang xem xét cùng.

 

Một thanh niên mặc quần áo bình thường đi tới: “Bác sĩ, giờ anh ấy thế nào?” Sau khi cậu đến gần lọt vào tầm mắt của người trên giường, người trên giường liền trừng mắt: Người này… chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu ta giống mình y đúc hồi còn 20 tuổi…

 

Cậu thanh niên kia cũng hơi nghi vấn: “Anh biết tôi sao? Có lẽ không biết, chắc anh nhìn hai ta trông rất giống nhau nên mới kinh ngạc nhỉ? Đúng là kì quái, chúng ta trông giống nhau thật…

 

Người bệnh càng nghi ngờ, trông giống nhau thật? Cái người bà con họ hàng này – mình chả nhớ chút nào, có thể nhìn ra cậu ta cũng giống như chưa từng gặp mình bao giờ, ài, không thể nói chuyện đúng là rất phiền toái, đến chữ cũng không viết được…

 

Bà bác sĩ kia cũng nói: “Hai cậu trông đúng là giống y đúc thật, còn tưởng hai cậu là sinh đôi, hóa ra không biết nhau à?”

 

Cậu trai kia cũng lắc đầu: “Là bạn cháu lái xe đâm vào anh ấy, cô ấy còn tưởng là đâm phải cháu, về sau đưa đến bệnh viện rồi gọi cho bạn bè mới biết được cháu đang ở nơi khác. Cháu nghe thấy bảo cháu và anh ấy trông rất giống nhau, vì vậy mới qua đây xem xem. Bạn cháu vừa đi gọi điện thoại chắc nhanh quay lại thôi.”

 

Người bệnh càng ngày càng mờ mịt, tình huống gì đây… Sinh đôi? Sao có thể chứ, cậu thanh niên này thoạt nhìn cùng lắm là 20 tuổi, có thể giờ mình 33 tuổi…

 

Bà bác sĩ có vẻ hứng thú đứng tán gẫu với cậu thanh niên: “Duyên phận rồi, khó có được có người giống mình như vậy…”

 

Người trên giường mơ mơ màng màng mà nghe hai người nói chuyện, cố gắng muốn nói lên điều gì đó, nhưng đầu vừa đau vừa chóng mặt, những tiếng nói chuyện dần dần cách anh ngày càng xa…

 

Lúc anh tỉnh lại lần nữa, lập tức có người bước tới: “Anh tỉnh rồi? Giờ cảm thấy thế nào, để tôi gọi bác sĩ đến.” Anh hoảng hốt rồi mới nhớ lại việc đã xảy ra, người đang nói kia là cậu trai trông giống mình, liền mở miệng nói: “Cậu, cậu là ai?” Thanh âm khàn khàn nhưng cuối cùng cũng nói chuyện được, cố gắng giãy giụa, cơ thể nặng như chì nhưng miễn cưỡng có thể cử động, không bị liệt là tốt rồi, nhẹ nhàng thở phào một hơi, sắc mặt cũng khá hơn trước.

 

Cậu thanh niên kia nhấn chuông gọi bác sĩ, rồi lại rót cốc nước dìu anh ngồi dậy nói: “Tôi tên Lạc Kỳ…” Còn chưa nói xong, người trên giường ho đến mức kinh thiên động địa, cốc nước cũng bị đụng đổ, Lạc Kỳ giúp anh vỗ vỗ lưng, lại luống cuống lau chùi cho anh: “Rất xin lỗi rất xin lỗi… Không sao chứ?”

 

Bác sĩ cũng đến rồi, vẫn là người phụ nữ lần trước: “Bị sặc hả? Giờ cậu rất yếu, uống nước phải uống từ từ, đừng có vội, thân thể cậu không có vấn đề gì, nhưng não hơi chấn động, cần phải quan sát thêm. Bây giờ tôi muốn hỏi một vài vấn đề đơn giản…”

 

Anh cắt lời bà: “Có thể cho cháu xin cái gương không?”

 

Người bác sĩ trẻ bên cạnh lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho anh: “Mặt không bị thương, hoàn hảo không sứt mẻ gì.” Bà bác sĩ trừng cậu ta: “Hàn Bân!” Cậu bác sĩ trẻ thong dong mà im lặng, giống như chưa từng mở miệng.

 

Người bệnh nhìn khuôn mặt trong gương, lại liếc qua cái cậu tên Lạc Kỳ bên cạnh, quả nhiên trông giống nhau – chính là khuôn mặt của mình lúc 20 tuổi: “Bây giờ là năm nào?”

 

“1999.” Bà bác sĩ quan sát anh: “Làm sao?” Lại bảo cậu bác sĩ kia cầm lịch cho anh xem.

 

Người bệnh tự giễu mà cười lắc lắc đầu: “Cháu là ai? Không ai biết, trên người cháu có giấy tờ chứng minh thư gì không?” Năm 99, chính là năm mình 21 tuổi, thế nhưng ở đây đã có một Lạc Kỳ rồi, vậy mình là ai? Hoặc đây chính là mấy tình tiết trong phim ảnh hay có, cái gì mà xuyên qua thế giới song song ấy?

 

Bà bác sĩ an ủi anh: “Cậu đừng lo lắng, chứng mất trí nhớ tạm thời cũng chỉ là biểu hiện của chấn động não, qua vài giờ sẽ chuyển biến tốt lên thôi.”

 

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói: “Anh Mộ Dung, chính là phòng này.” Tiến vào đầu tiên là một cô gái trẻ tuổi, sau đó là một người đàn ông thoạt nhìn tầm 20 mấy tuổi, đi bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông khác mặc vest, đeo chiếc kính màu nâu, cầm một cặp công văn.

 

Cô gái xinh đẹp nhìn về phía giường bệnh nói chuyện: ” Lần này thật có lỗi, khiến anh bị thương, cũng may bác sĩ nói bị thương không nặng, nếu không chắc chắn tôi áy náy chết mất.”

 

Người bệnh hoàn toàn không nghe vào tai giọng nói êm ái của cô gái, mà nhìn thẳng vào người đàn ông kia – anh ta trông cũng có vài phần tương tự Lạc Kỳ, vậy anh ta là?

 

Lạc Kỳ gọi giật cô gái kia lại: “Tô Kiều, giờ hình như anh ấy bị mất trí nhớ, gì cũng không nhớ kỹ.”

 

Cô gái trở tay không kịp, luống cuống mà nhìn về phía người đàn ông đi cùng cô: “Anh Mộ Dung…”

 

Anh ta đi vài bước đến bên giường, nhìn thẳng vào người bệnh: “Mộ Dung Kỳ?”

 

Người trên giường chỉ chớp chớp mắt: “Tên của tôi à?”

 

“… Mấy người ra ngoài trước đi, tôi cùng cậu ấy nói chuyện.” Người đàn ông nói xong, những người khác nhìn nhau, bác sĩ gật gật đầu, mọi người đều đi ra ngoài. “Tôi là Mộ Dung Thụy này, không nhớ rõ sao?”

 

Anh lắc đầu, biểu lộ sự mờ mịt vô cùng trấn định.

 

“Không phải không nhớ rõ, mà là còn không biết có người như tôi đúng không?” Mộ Dung Thụy nhíu mày.

 

Người trên giường ngây ngẩn cả người…

 

Mộ Dung Thụy đánh giá anh: “Thật là thay đổi linh hồn bên trong hả? Cậu từ chỗ nào đến?”

 

Anh vẫn còn sững sờ, có lẽ cũng không phải sững sờ, chỉ là không biết nói tiếp thế nào.

 

“Cổ đại? Hiện đại? Hay là tương lai?” Mộ Dung Thụy trấn an cười cười: “Đừng sợ, việc này tôi thấy nhiều rồi.”

 

Người trên giường vốn biểu cảm trên mặt trống rỗng giờ rốt cuộc lộ ra sợ hãi: ” Cái gì mà thấy nhiều rồi?”

 

Mộ Dung Thụy nghiêng đầu như đang nhớ lại: “Chính là nhà Mộ Dung có chút vấn đề, truyền thuyết nguyền rủa gì gì đó, thường xuyên có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi sau đó thay đổi thành một người khác, cũng không nhiều lắm, nghe nói thường thì tầm một trăm năm sẽ có một hai trường hợp, chẳng qua những năm gần đây hơi đặc biệt hơn chút, tính cả tôi và cậu ước chừng là ba trường hợp rồi. À mà, cậu đến từ năm nào vậy?”

 

“2011.” Phản xạ có điều kiện mà trả lời.

 

Mộ Dung Thụy vui mừng, cầm chặt tay của anh: “Rốt cuộc cũng có một người có ích rồi, haizz, cậu không biết đâu, nhà của chúng ta hầu hết đều là đám ăn hại, chỉ biết tiêu tiền, đến một người biết kiếm chút tiền cũng không có. Đúng rồi, Mộ Dung Kỳ, trước kia cậu làm gì?”

 

“…Tôi không tên là Mộ Dung Kỳ, trước kia là diễn viên, chỉ sợ cũng không có năng lực kiếm tiền đâu.”

 

“Ây dà, giờ thân phận của cậu chính là Mộ Dung Kỳ.” Mộ Dung Thụy rất nhiệt tình: “Nghề nghiệp không quan trọng, cậu chắc chắn biết rõ phát triển kinh tế mười năm sau, không nhớ kỹ cũng không sao, tôi sẽ khiến cậu nhớ lại…”

 

Người trên giường tranh thủ thời gian cắt lời anh ta: “Anh biết Lạc Kỳ?”

 

Mộ Dung Thụy từ trạng thái cuồng nhiệt khôi phục thành bộ dáng bình tĩnh: “Lạc Kỳ là con của bác hai tôi, cũng là anh em sinh đôi với Mộ Dung Kỳ, tôi không biết ai sinh ra trước. Nhưng lúc hai người mới chào đời đã bị tách ra, Lạc Kỳ ở cùng mẹ, còn Mộ Dung Kỳ được mang về nhà Mộ Dung, bác hai trước khi hai người sinh ra đã mất rồi, mẹ hai đứa cũng không muốn ở lại nhà Mộ Dung, nên đám người nhà Mộ Dung đã cùng giao hẹn với bà, nếu muốn dẫn một đứa bé đi, thì không được tiết lộ cho chúng thông tin của người anh em còn lại, cho chúng nó từ nay về sau không quen biết.”

 

Anh giữ im lặng, dường như đang có điều suy nghĩ, Mộ Dung Thụy cũng suy tư: “Xem ra cậu biết Lạc Kỳ, bây giờ Lạc Kỳ là diễn viên, cậu cũng là diễn viên, tất cả những người sống lại vào nhà Mộ Dung cũng đều mang dòng máu nhà Mộ Dung, năm gần đây cũng không có con rơi con rớt gì bên ngoài… Cậu là Lạc Kỳ năm 2011? Sao có thể như vậy? Tôi chưa từng nghe qua sẽ có tình huống như này…”

 

Lạc Kỳ kinh ngạc, người này rõ ràng đoán được, chẳng lẽ mình thật sự có một người anh em sinh đôi mà chính mình cũng không biết? Mẹ Lạc Kỳ năm anh 19 tuổi – chính là năm ngoái, đã qua đời, bây giờ cũng không thể nào đối chất được nữa. “Sao mà anh biết rõ tôi…, Lạc Kỳ có một người anh em sinh đôi?”

 

Mộ Dung Thụy cũng bó tay: “Không phải tôi nói chứ, bởi vì mấy người nhà Mộ Dung toàn đám ăn hại, vì vậy đều mặc cho tôi – người trưởng tộc này hết, nên đương nhiên tôi phải biết nhiều hơn so với người khác rồi.”

 

“Anh 30 tuổi?” Người này trông như cũng khoảng 20 mấy tuổi, nhà Mộ Dung nghe có vẻ là một gia tộc lớn, chẳng lẽ trưởng tộc không hẳn là mấy ông già à?

 

“NO, mới 25 thôi, tôi đây trông có vẻ già lắm hả? Xem ra tôi đúng là người cực khổ nhất mà.” Mộ Dung Thụy vừa nói vừa sờ sờ mặt mình, dùng giọng điệu ngâm thơ đọc diễn cảm: “Thanh xuân đúng là như một chú chim nhỏ mà…”

 

“…” Lạc Kỳ lại cắt lời anh ta: “Vậy giờ tôi phải làm sao, còn đề nghị của anh?”

 

“Nếu như cậu đang nói đến thân phận, vậy hiện tại coi như cậu là Mộ Dung Kỳ đi, Mộ Dung Kỳ vốn cũng vô dụng- ài, không biết giờ cậu ta đi đâu rồi, vốn cậu ta ở nước ngoài suốt, không thì cũng ở Thượng Hải, có lẽ chưa đến Bắc Kinh được mấy lần đâu, lần này đến Bắc Kinh hình như là nhắm đến món gì đó trong một hội đấu giá bên này. Nhưng điều này cũng chả còn quan trọng nữa, dù sao thì giờ cậu là Mộ Dung Kỳ rồi. Về phần sau này thế nào, cậu tự nghĩ đi. Mặc kệ như nào đi nữa, cậu nhất định phải đến công ty giúp đỡ.”

 

“Những thứ này sau hẵng nói.” Lạc Kỳ 33 tuổi mỉm cười: “Được rồi, giờ tôi chính là anh trai sinh đôi của Lạc Kỳ – Mộ Dung Kỳ, về sau kính xin được giúp đỡ nhiều nhé.”

 

Cuối cũng cũng làm rõ được tình huống sau khi sống lại, Mộ Dung Kỳ cảm khái: “Việc này thật khó tin mà? Cũng có phải phim ảnh đâu…”

 

Mộ Dung Thụy không đồng ý: “Phim ảnh cũng lấy từ đời sống thôi, chẳng qua nâng lên một bậc.”

 

“Đúng, phim ảnh so với việc này càng khó tin hơn.” Mộ Dung Kỳ cảm giác năng lực tiếp nhận của mình rất mạnh: “Gọi Lạc Kỳ vào nói chuyện đi.”

 

“Thế nào? Cậu muốn nhận người thân, hay là muốn nói hết sự thật, nói cho cậu ấy biết cậu chính là một cậu ấy khác?” Trên thế giới còn có một bản thân khác, chắc chắn kinh ngạc vui mừng lắm đây.

 

“Mộ Dung Thụy, từ nay tôi chính là Mộ Dung Kỳ rồi, anh có nói tôi là Lạc Kỳ tôi cũng sẽ phủ nhận đấy.” Mộ Dung Kỳ cho thấy rõ thái độ: “Nếu như bây giờ tôi cũng biết tôi còn có một em trai sinh đôi, hơn nữa anh nói anh là trưởng tộc, chúng tôi nhận nhau hẳn cũng là chuyện bình thường thôi?” So với cậu ấy thì anh sống lâu hơn 13 năm, thế nào cũng phải làm anh trai.

 

“Gì mà trưởng tộc, về sau phải gọi là chủ tịch!” Mộ Dung Thụy tỏ vẻ sao cũng được: “Tôi cũng đâu có sở thích thi vị như ngăn người ta đoàn tụ với người thân đâu.” Nói xong thì đi ra ngoài gọi Lạc Kỳ vào trong.

 

 

 

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
gate io borsası

At the beginning, I was still puzzled. Since I read your article, I have been very impressed. It has provided a lot of innovative ideas for my thesis related to gate.io. Thank u. But I still have some doubts, can you help me? Thanks.

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.