ĐƯỜNG VẬN MỆNH 10

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 10: Bộ phim đầu tiên của Lạc Kỳ quay xong.

 

Vệ sĩ Mộ Dung Thụy mang tới có sáu người, anh ta nói chia hai người một đội, ba đội thay phiên nhau, hàng ngày Mộ Dung Kỳ và Lạc Kỳ mỗi người mang theo một đội, đội còn lại nghỉ ngơi.

 

Ngoại trừ hoạt động quan trọng, bình thường có rất ít các diễn viên mang theo vệ sĩ. Chẳng mấy chốc đã có phóng viên chụp được ảnh Lạc Kỳ đi ra ngoài có dẫn theo vệ sĩ đưa lên báo, Mộ Dung Thụy còn đặc biệt gọi điện hỏi Mộ Dung Kỳ có muốn anh ta giúp làm mấy tờ báo kia không viết đề tài này nữa không, Mộ Dung Kỳ nói không cần, dù sao Lạc Kỳ còn phải đóng phim, coi như tạo danh tiếng trước cho cậu.

 

Lạc Kỳ không vui vẻ mấy, Mộ Dung Kỳ để cho hai vệ sĩ theo sát cậu, coi như hai người vệ sĩ này bề ngoài trông rất bình thường đi nữa nhưng có hai người sống sờ sờ theo đuôi như vậy thì chả ai mà phớt lờ được. Có vài diễn viên đầy vẻ ghen tị cố ý nói chắc cậu đi vệ sinh cũng có người kiểm tra trước luôn đấy…

 

<<Nước sông xanh>> chả mấy chốc cũng khởi quay, bởi vì phim này là về đề tài bạo lực thanh thiếu niên nên tuy rằng các cảnh đánh nhau đều quay vị trí khuất nhưng có khi diễn viên cũng thật sự bị bạn diễn đánh phải. Mộ Dung Kỳ đứng ở một bên nhìn Lạc Kỳ bị đánh trúng thì vô cùng đau lòng, Trần Đan thấy sếp sốt ruột cô cũng rất sốt ruột. Mộ Dung Kỳ đứng một bên quan sát làm mấy nhóc thiếu niên đang diễn căng thẳng, không cẩn thận đánh phải Lạc Kỳ thì thấy ông chủ nhíu mày, càng vậy mấy đứa lại càng luống cuống tay chân. Cuối cùng đạo diễn Biên Kham không nhịn được nữa nói thẳng với Mộ Dung Kỳ là anh nên đến phim trường ít thôi, bảo anh ảnh hưởng tới tiến độ quay của đoàn, Mộ Dung Kỳ đành phải không tới nữa. Sau khi anh đi quả nhiên quay chụp tiến hành thuận lợi hơn nhiều, tuy rằng thỉnh thoảng trên người Lạc Kỳ vẫn có vết bầm tím nhưng rõ ràng đã giảm bớt. Đương nhiên cũng phần nào là do qua một thời gian làm việc chung mọi người đã phối hợp với nhau tốt hơn. 

 

Mỗi tối Mộ Dung Kỳ đều kiểm tra vết thương trên người Lạc Kỳ, anh đang cầm rượu thuốc bôi lên vết bầm trên lưng Lạc Kỳ, vừa giúp cậu xoa bóp vừa hỏi: “Tiến độ quay thế nào rồi?”

 

Lạc Kỳ đáp: “Có lẽ trước cuối năm sẽ quay xong.” Lạc Kỳ nói chính là trước tết âm lịch, Mộ Dung Kỳ xoa bóp khiến cậu rất dễ chịu: “Hôm nay em ngủ ở chỗ anh nhé?”

 

“Ừ, ngủ đi.”

 

Lạc Kỳ mơ mơ màng màng thiếp đi, bình thường cậu đều ở trong phòng Mộ Dung Kỳ đọc lời thoại hoặc là làm mấy chuyện khác, sau đó dần dần cậu ngủ cùng với Mộ Dung Kỳ luôn.

 

Lạc Kỳ phải quay phim vào buổi tối, mà Mộ Dung Kỳ lại bị cấm không được đến phim trường, vừa lúc Tần Sở mời anh đến câu lạc bộ chơi, anh bèn đồng ý. Bước vào câu lạc bộ Thủy Trung Hoa, bên trong đã có rất nhiều người rồi. Mọi người đều nói xem ra Tần Sở rất được nể mặt, rõ ràng còn mời được cả Mộ Dung Kỳ – cái người mà hầu như không tham gia mấy hoạt động tụ tập đông người bao giờ cơ mà. Mộ Dung Kỳ cười giới thiệu qua lại với mọi người, sau đó vậy mà anh lại thấy Trầm Trạch. Anh qua đó chào hỏi với Trầm Trạch: “Xin chào, tôi là Mộ Dung Kỳ.”

 

Trầm Trạch hơi kinh ngạc rồi nở nụ cười: “Tôi biết anh. Tôi là Trầm Trạch, tôi và Lạc Kỳ có quen biết, ở quán bar của Tô Kiều cũng đã gặp anh một lần. Anh với Lạc Kỳ trông giống nhau quá, vừa nãy tôi còn tưởng nhầm là Lạc Kỳ.”

 

Lạc Kỳ và Tô Kiều rất thân thiết, Tô Kiều biết Tần Sở, em trai của Tần Sở là Tần Tấn, Tần Tấn với Trầm Trạch lại là bạn đại học, vậy nên mọi người cứ như vậy mà quen biết nhau.

 

Mộ Dung Kỳ cười: “Tôi cũng từng nghe Lạc Kỳ nói qua về mấy người bạn các anh.”

 

Sau đó khi đang nói chuyện phiếm, Trầm Trạch có nhắc tới chuyện giờ anh đang mở một công ty nhỏ làm phim hoạt hình. Mộ Dung Kỳ cười nói rằng khi nào có cơ hội mọi người có thể cùng nhau hợp tác. Trầm Trạch cũng không xem lời đó là thật, chỉ cho là anh nói lời khách sáo mà thôi. Nhưng Trầm Trạch không nghĩ rằng vài ngày sau Mộ Dung Kỳ lại liên lạc với anh bảo anh thiết kế giúp minh họa hoạt hình cho bộ phim <<Nước sông xanh>> mà Lạc Kỳ đang quay, ý định sau này sẽ dùng trong lúc tuyên truyền.

 

Tần Sở thấy hai người đứng ở chỗ vắng vẻ nói chuyện bèn ra kéo bọn họ đến chỗ đông người náo nhiệt tụ tập, giới thiệu người đẹp cho hai anh. Trầm Trạch chỉ mỉm cười đứng một bên không nói chuyện, vì để cho bầu không khí không bị gượng gạo Mộ Dung Kỳ đành phải lên tiếng. Anh nói chuyện hài hước dí dỏm, mấy cô gái rất có thiện cảm với anh. Có một cô nàng tên Đồng Hân thậm chí còn đưa số điện thoại cho anh, để khi nào Mộ Dung Kỳ có thời gian rảnh thì hẹn cô đi chơi. Mộ Dung Kỳ bị cô nàng bạo dạn này dọa sợ rồi, ngồi thêm một lúc, thấy thời gian cũng không còn sớm, vì muốn đi đón Lạc Kỳ nên rời đi trước.

 

Mộ Dung Kỳ đến phim trường, phần diễn của Lạc Kỳ đã quay xong. Biên Kham thấy Mộ Dung Kỳ đến rồi nên cho Lạc Kỳ về trước để tránh cho Mộ Dung Kỳ ở đây ảnh hưởng đến khả năng phát huy của những người khác. Lạc Kỳ ngửi thấy mùi nước hoa trên người Mộ Dung Kỳ, nhíu mày: “Anh vừa đi đâu?”

 

“Thì đến cái câu lạc bộ Thủy Trung Hoa kia đó, còn gặp được Trầm Trạch, cậu ta nói biết em.”

 

“Ừ, cũng xem như là bạn bè.” Lạc Kỳ lại hỏi anh: “Anh uống rượu à?”

 

“Không uống, cũng không ăn gì cả, anh đói.”

 

Về đến nhà, Lạc Kỳ nấu cho anh một bát mì. Mộ Dung Kỳ chưa bao giờ động tay làm mấy việc này, ban ngày có dì giúp việc nấu cơm, buổi tối nếu đói bụng thì Lạc Kỳ sẽ làm món gì đó cho anh ăn, Lạc Kỳ còn tưởng Mộ Dung Kỳ không hề biết làm mấy việc nội trợ như này.

 

Mộ Dung Kỳ không hề muốn phải đổi sang một căn nhà lớn hơn. Bây giờ trong nhà có thêm mấy người vệ sĩ, có lẽ phải thuê thêm một quản gia làm việc toàn thời gian và vài người giúp việc nữa, nếu không khi Lạc Kỳ nấu bữa khuya mà chỉ nấu mỗi phần cho hai người thì cũng ngại, mấy anh vệ sĩ sẽ bị đói, nhưng nếu mỗi lần ăn khuya đều phải nấu cho nhiều người như vậy thì khá mệt. Nói thật Mộ Dung Kỳ rất thích ăn cơm Lạc Kỳ nấu, dù sao đồ mình nấu ăn cũng quen rồi. Nhưng sau khi thuê người giúp việc thì Lạc Kỳ sẽ không cần phải nấu nữa, anh nghĩ chắc Lạc Kỳ đã chán việc nấu cơm lâu rồi, Mộ Dung Kỳ vừa ăn mì vừa đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định: Thôi cứ đổi nhà rồi thuê người đi.

 

Mộ Dung Kỳ liên lạc với Trầm Trạch nhờ anh giúp mình thiết kế minh họa hoạt hình cho bộ phim <<Nước sông xanh>>. Anh qua công ty của Trầm Trạch để nói chuyện, Trầm Trạch không nghĩ rằng Mộ Dung Kỳ sẽ đích thân đến tận nơi. Văn phòng anh thuê ở trong một tòa ký túc xá cũ, nhân viên công ty cũng không nhiều, Mộ Dung Kỳ nói với anh một vài ý tưởng của mình, lại nói thêm: “Tiếc là bộ phim này không hợp để làm phiên bản hoạt hình, nếu không chúng ta có thể hợp tác hơn nữa.”

 

Đây là lần đầu tiên Trầm Trạch nghe thấy có người nêu ý tưởng chế tác phim hoạt hình từ bản phim điện ảnh, nhưng anh hiểu điều này cũng có thể thực hiện được, sau khi anh nhìn qua kịch bản thì nói: “Bộ phim này lấy chủ đề sự trưởng thành của thanh thiếu niên, tôi nghĩ mấy đứa trong độ tuổi này thích xem phim hoạt hình chắc không ít đâu, thật ra cũng có thể thử nghiệm làm một bộ phim hoạt hình.”

 

Mộ Dung Kỳ suy nghĩ một lát, không hẳn là không được: “Cũng được, nhưng tôi không thể đầu tư quá nhiều vào khoản này.” Anh chỉ xem đây là một thử nghiệm mới, cũng không trông chờ lấy được nhiều lợi nhuận.

 

Trầm Trạch cảm thấy hạng mục này cũng là một cơ hội cho công ty của anh, ít nhất có thể nâng cao độ nổi tiếng của công ty, tiền lời nhiều hay ít không quan trọng.

 

Sau khi hai người bàn chuyện hợp tác xong, Trầm Trạch dẫn Mộ Dung Kỳ đi xem một bộ phim hoạt hình công ty anh hiện đang thực hiện tên là <<Nhật ký phiêu lưu của Rồng và Hổ>>, kể về hành trình phiêu lưu của một chú rồng nhỏ ngốc nghếch cùng với người bạn hổ nhỏ của mình, đồ họa sinh động, phong cách vẽ đáng yêu mang màu sắc tươi sáng. Mộ Dung Kỳ biết rõ sau vài tháng nữa bộ phim hoạt hình này phát sóng sẽ được rất nhiều các em nhỏ yêu thích. Tương lai sẽ sản xuất thêm phần hai, những nhân vật hoạt hình trong đó cũng được in ấn lên các đồ dùng văn phòng phẩm và bao bì của thực phẩm.

 

Mộ Dung Kỳ vui vẻ xem một tập phim: “Bộ phim này rất thú vị. Trầm Trạch, nếu như anh định bán bản quyền của bộ này thì hãy nói tôi một tiếng nhé.”

 

Trầm Trạch cười đồng ý, nhưng anh chắc chắn sẽ không bán đi.

 

Còn hai tuần nữa là hết năm thì bộ phim của Lạc Kỳ đã quay xong, Mộ Dung Kỳ mời đoàn phim đi ăn cơm để chúc mừng, bị mọi người kính rượu rất nhiều, nhưng cuối cùng người uống nhiều nhất lại là Biên Kham, sau đó ông ta được trợ lý của mình đưa về. Mộ Dung Kỳ cũng được Lạc Kỳ dìu lên xe, Lạc Kỳ chăm sóc anh một đêm, sau khi Mộ Dung Kỳ tỉnh lại thì rất ảo não: “Vốn định hôm qua dẫn em đi xem nhà mới của chúng ta, nhưng uống nhiều quá lại quên mất.” Cuối năm, Mộ Dung Thụy chuyển một khoản tiền lớn vào trong tài khoản của anh, trong đó có tiền hoa hồng được chia của Triêu Mộ, còn có cả một ít tiền kiếm được từ việc cá độ của hai người. Mộ Dung Thụy bỏ tiền vốn, tiền lãi thì chia ra mỗi người một nửa. Mộ Dung Kỳ đầu tư tiền hết cho mấy công ty khoa học và kĩ thuật internet sẽ phát triển mạnh mẽ trong tương lai, Mộ Dung Thụy cũng theo đó đầu tư cho mấy công ty này một khoản không hề nhỏ, điều này lại góp phần thúc đẩy sự phát triển của những công ty đó…

 

Lạc Kỳ nói anh: “Anh kiếm được nhiêu tiền chứ, trước đó đã tốn không ít rồi, lại mua nhà nữa hả?”

 

“Là Mộ Dung Thụy mà, dù sao ổng cũng không ở. Bên đó đủ hết đồ đạc rồi, có muốn chuyển luôn cả đồ ở các tầng qua đó không?” Mộ Dung Thụy nghe Mộ Dung Kỳ nói muốn chuyển nhà bèn dẫn anh đi xem căn biệt thự kia. Sau khi Mộ Dung Kỳ xem qua cảm thấy khá được, Mộ Dung Thụy bèn nhanh chóng làm tốt thủ tục chuyển nhượng biệt thự cho anh.

 

Lạc Kỳ hỏi anh: “Nhà bây giờ chúng ta đang ở là của anh à? Vậy cứ theo ý anh đi, mà anh cũng không định bán nó nên thôi cứ để đồ đạc ở đây cũng được.”

 

“Nhà này trên danh nghĩa là thuộc quyền sở hữu của em, nhà mới của chúng ta Mộ Dung Thụy mới chuyển sang tên anh. Hôm nay chúng ta dời qua đó luôn đi.”

 

Lạc Kỳ nhíu mày, cậu không nghĩ căn nhà hiện tại lại thuộc quyền sở hữu của mình, nhưng cũng không nói gì.

 

Nói là dọn nhà, nhưng thực ra chỉ cần mang quần áo đi là được. Căn nhà rất lớn, có ba tầng, Mộ Dung Kỳ và Lạc Kỳ vẫn ở tầng hai, Lạc Kỳ lại nhíu mày: “Anh thuê bao nhiêu người giúp việc vậy? Hai người chúng ta mỗi tháng phải chi bao nhiêu đây chứ?”

 

Mộ Dung Kỳ cười: “Vậy em cố gắng kiếm nhiều tiền hơn là được.”

 

“Anh thật là…” Lạc Kỳ bất mãn nhào vào lòng Mộ Dung Kỳ khiến cả hai ngã lên giường, giường rất thoải mái, độ mềm mại vừa phải. Sau khi say rượu Mộ Dung Kỳ mệt mỏi buồn ngủ, anh cảm thấy mặt bị Lạc Kỳ nhẹ nhàng cọ cọ một cái, bèn mở mắt ra hỏi: “Sao thế?”

 

Hai gò má Lạc Kỳ phiếm hồng, vội vàng nói: “Không có gì.” Rồi đưa tay lên che mắt Mộ Dung Kỳ: “Anh ngủ đi.” Mộ Dung Kỳ thò tay kéo chăn đắp lên người cả hai.

 

Vài ngày sau phim truyền hình của Hà Lộ cũng quay xong, Tống Cam Châu dẫn bọn họ đi ra ngoài quay ngoại cảnh, hiện giờ công việc kết thúc nên đã quay về Bắc Kinh. Mộ Dung Kỳ mời Tống Cam Châu và một vài nhân viên công tác chủ chốt đi ăn cơm. Tống Cam Châu uống rất hăng, hơn nữa ông kính rượu ai là người ấy phải uống, ông uống với Mộ Dung Kỳ nhiều nhất. Lạc Kỳ cũng đi theo, cậu giúp Mộ Dung Kỳ cản không ít rượu, kết quả hai người đều uống nhiều, được vệ sĩ dìu về. Sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Mộ Dung Kỳ quyết định sau này trừ trường hợp cần thiết, còn không thì anh tuyệt đối không uống nhiều rượu như vậy nữa, say rượu nôn nao rất khó chịu. Nếu không thì sẽ đi ăn cơm Tây, chắc chả có người nào uống rượu vang như uống nước lã đâu ha?

 

Lạc Kỳ vẫn còn nằm ngủ say trên người Mộ Dung Kỳ, Mộ Dung Kỳ buồn bực thắc mắc sao thế này mà Lạc Kỳ vẫn có thể ngủ được, anh nhẹ nhàng đẩy Lạc Kỳ sang bên cạnh để mình nằm thoải mái hơn chút. Nửa người của Mộ Dung Kỳ đều bị cậu đè đến tê rần, Lạc Kỳ đưa tay sờ soạng, sau đó lại dựa sát vào ôm Mộ Dung Kỳ tiếp tục ngủ. Lúc này Mộ Dung Kỳ mới nhớ tới xem ra hôm qua vệ sĩ đều đưa cả hai người vào phòng của anh. Mấy anh vệ sĩ cũng rất sầu não, tối qua sau khi Mộ Dung Kỳ và Lạc Kỳ uống nhiều thì đều giữ chặt lấy người kia không buông tay, vất vả lắm mới đưa hai người trở về nhà được, rồi lại không thể tách hai người họ ra, mới nghĩ dù sao thì bọn họ cũng thường xuyên ngủ cùng nhau nên đành kệ hai người tiếp tục ngủ.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
20bet

Your article gave me a lot of inspiration, I hope you can explain your point of view in more detail, because I have some doubts, thank you.

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.