ĐƯỜNG VẬN MỆNH 9

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 9: Mộ Dung Kỳ lần đầu tiên uống say.

 

Mộ Dung Kỳ nhìn Mộ Dung Thụy một hồi lâu, suy nghĩ lời anh ta nói liệu có ẩn ý gì không, nhưng dáng vẻ tươi cười của Mộ Dung Thụy vô cùng hoàn mỹ, không chút kẽ hở: “Chứng đoạn hồn ly phách nhỉ, tôi nhớ khi tôi còn là Lạc Kỳ, trước lúc tự sát có cùng người nào đó nói chuyện, nhưng xung quanh lại không có ai, tôi vẫn cho rằng đây là do tôi nằm mơ, giờ xem ra đó đúng thật là trí nhớ của tôi? Còn chuyện chữ Kỳ trong tên tôi và Lạc Kỳ đồng âm với chữ Tề nữa, chúng tôi và ông ta quả thật là có liên quan gì đó? Thế nên cả hai mới bị tách ra từ nhỏ?”

 

Mộ Dung Thụy nhìn Mộ Dung Kỳ một hồi, anh ta cười nói: “Nghe nói sau này Mộ Dung Tề đã tìm được cách phân tách hồn phách, vì vậy có truyền thuyết kể rằng sau khi Mộ Dung Tề chuyển sinh nhà Mộ Dung sẽ xuất hiện một đôi song sinh. Khi cậu và Lạc Kỳ sinh ra, người họ Dịch cũng tới, nhưng chỉ ôm Lạc Kỳ thở dài. Sau đó ông nội quyết định sẽ đưa Lạc Kỳ đi, mà hiện tại thì hai người vẫn ở bên nhau đấy thôi (*).Trước khi tự sát cậu có làm ra chuyện gì nghiêm trọng không?”

 

(*Chỗ này tui chém gió đó, tại đọc không hiểu gì hết, raw cả câu là 后来老爷子

决定把骆骐送走, 然后就是现在的你和骆骐. ai biết thì báo tui nha :<)

 

 

Mộ Dung Kỳ đen mặt: “Ý anh là thảm sát dân trong thành phố hả? Trung Quốc cấm súng đấy, mà chắc chắn tôi cũng không rớ vào đạn pháo gì hết. Mà phải nói mấy người ấy, khi đó để tôi đi là định ném quả bom ngầm cho người khác hả?” (Cho bạn nào thấy lạ, “tôi” bị mang đi ở đây tức là trong tư cách Lạc Kỳ chứ không phải Mộ Dung Kì)

 

Mộ Dung Thụy sờ sờ mũi: “Chuyện đó không liên quan gì tới tôi hết, phải hỏi xem ông nội nghĩ thế nào mới đúng. Nhưng Lạc Kỳ chưa từng biểu hiện ra là người đa nhân cách, chúng tôi còn tường là lần này sẽ không xảy ra chuyện gì, hóa ra hai người chỉ là một kẻ thức tỉnh còn một kẻ vẫn còn ngủ say thôi, sau đó lại đột nhiên bộc phát.”

 

“…Nỗi khổ cầu mà không được, vậy nên thật ra Mộ Dung Tề cũng không tìm được cách phân tách hồn phách.”

 

Mộ Dung Thụy có góc nhìn khác: “Có lẽ đã tìm được rồi thì sao, không phải cậu và Lạc Kỳ bây giờ đang tách ra làm hai người đấy thôi?”

 

Một người tách ra làm hai người? Mộ Dung Kỳ suy nghĩ cả nửa ngày, vậy là hóa ra bản thân từng là một đại ma đầu ấy hả? Thật không thể tin được, Mộ Dung Kỳ cảm thấy mình không có cách nào tiếp nhận, đành dẹp luôn vấn đề này, tiếp tục quay trở về chủ đề ban đầu: “Uông Quân Việt thì sao? Chắc chắn là hắn không có vấn đề gì?”

 

Mộ Dung Thụy không nghĩ chủ đề lại chuyển nhanh như vậy: “Hả? À, Uông Quân Việt chắc là kiểu người nằm gai nếm mật điển hình luôn, có tham vọng có năng lực, nhưng ngụy trang thành một công tử trăng hoa vô dụng. Cậu có ấn tượng sâu sắc với hắn như vậy, chắc tương lai hắn quả thật sẽ thành một nhân vật tầm cỡ đó.”

 

Mộ Dung Kỳ chấp nhận cách giải thích này: “Ừ, vậy hay là điều cho tôi vài vệ sĩ đi, vừa đảm bảo an toàn cho tôi và Lạc Kỳ, vừa đảm bảo an toàn cho những người khác luôn, tránh cho lúc tôi nổi điên lại đi chém người lung tung.” Mộ Dung Kỳ cam chịu nói.

 

Mộ Dung Thụy vui vẻ: “Được thôi.”

 

Mộ Dung Kỳ nhìn Mộ Dung Thụy: “Sao tôi cảm thấy anh vui vẻ quá nhỉ?”

 

Mộ Dung Thụy lại giả bộ ngu ngốc: “Nào có chứ?”

 

Mộ Dung Kỳ nheo mắt: “Có phải là anh cảm thấy đã tìm được người còn khổ hơn cả anh, nên thấy tâm hồn được an ủi không?”

 

“Ây dà, sao cậu lại khéo hiểu lòng người như thế chứ.”

 

“…”

 

Trên đường trở về Mộ Dung Kỳ nhắm mắt lại suy nghĩ, tuy rằng câu chuyện của Mộ Dung Thụy nghe không đáng tin, nhưng xác thực là có chuyện giống như vậy. Khó trách tính cách anh và Lạc Kỳ không hoàn toàn giống nhau, anh còn tưởng là do kinh nghiệm từng trải khác nhau… Anh ngủ thiếp đi trên xe, tài xế lái xe cẩn thận ổn định hơn. Ở trong mộng, anh lại thấy chính mình đang nói chuyện, lần này là đối với tấm gương, anh không nghe được mình đang nói gì trong mộng, muốn đi qua xem hình ảnh trong gương thì lại bị người đánh thức: “Sếp, tới nơi rồi, anh vào văn phòng rồi hãy nghỉ ngơi tiếp?”

 

Mộ Dung Kỳ còn chưa bước vào văn phòng, thư ký của anh – Mạnh Dĩnh đã tranh thủ thời gian đi tới nói: “Sếp, cả ngày nay Kỳ thiếu tìm anh đấy, gọi điện thoại cho anh không được, giờ anh ấy đang giận lắm. Em gọi điện cho tài xế đi với anh, nhưng cậu ta nói anh đang bận nên em không để cậu ta gọi anh.”

 

“Không sao đâu.” Mộ Dung Kỳ lấy điện thoại ra nhìn, quả thật có mười mấy cuộc gọi nhỡ, điện thoại anh để chế độ im lặng, mà anh cũng chưa từng lấy điện thoại ra xem. Mộ Dung Kỳ vào văn phòng, sau khi Lạc Kỳ thấy anh thì vẫn ngồi bất động trên sô pha không nói chuyện. Mộ Dung Kỳ nhớ điểm ấy của cậu hẳn là không giống mình, nếu bản thân tức giận hình như cũng sẽ không làm lơ người khác. Anh định bụng làm giống lần trước, giả vờ như mình không biết Lạc Kỳ tức giận, sau đó qua một thời gian Lạc Kỳ sẽ không còn giận anh nữa nhỉ?

 

Nhưng Mộ Dung Kỳ rất nhanh đã hối hận, anh không nói lời nào khiến Lạc Kỳ lại càng tức, nổi giận đùng đùng mà rời khỏi công ty. Mộ Dung Kỳ đứng bên cửa sổ nhìn hai vệ sĩ đuổi kịp Lạc Kỳ thì thở phào một hơi. Qua mấy ngày nữa Mộ Dung Thụy sẽ giúp anh chọn xong mấy vệ sĩ mới, giờ tạm thời dùng mấy người lần trước Mộ Dung Thụy mang đến. Mộ Dung Kỳ nghĩ, xem ra thuê vệ sĩ cũng khá hữu ích, mới đó đã thấy có công dụng, không thì anh biết đi đâu tìm Lạc Kỳ đây.

 

Không bao lâu vệ sĩ đã truyền tin cho Mộ Dung Kỳ nói Lạc Kỳ đi vào một câu lạc bộ, nhưng họ bị ngăn ở ngoài không được vào. Sắc mặt Mộ Dung Kỳ thay đổi, vội vàng đi đến đó, trên đường luôn thúc giục lái xe đi nhanh hơn. Tài xế cũng khổ lắm, tuy rằng quãng đường không dài, nhưng không biết đã nhận bao nhiêu vé phạt đi quá tốc độ và vượt đèn đỏ rồi.

 

Nhân viên phục vụ của câu lạc bộ ngăn Mộ Dung Kỳ lại nói: “Thưa anh, đây là câu lạc bộ tư nhân, xin lấy thẻ hội viên ra.”

 

Mộ Dung Kỳ như nổi điên, Lạc Kỳ đi vào kiểu gì? Anh đành phải gọi điện thoại cho Mộ Dung Thụy: “Mộ Dung Thụy, tôi muốn thẻ hội viên của câu lạc bộ Thủy Trung Hoa.” (*)

 

(*Tên Hán Việt của cái clb đã chuối cả nải vậy rồi, dịch ra là hoa dưới nước còn chuối hơn nên tui giữ nguyên, chắc lấy từ tên ca khúc của ca sĩ Đàm Vịnh Lân, nguyên văn 水中花 .-.)

 

Không lâu sau quản lý của câu lạc bộ đi ra, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười: “Thưa anh Mộ Dung, thật ngại quá, mời anh vào!”

 

Mộ Dung Kỳ cười nhẹ nhàng: “Em trai của tôi – Lạc Kỳ, bề ngoài trông giống như tôi, anh có biết em ấy ở đâu không?”

 

Quản lý dẫn anh đến trước một căn phòng: “Thật xin lỗi anh Mộ Dung, có lẽ anh ấy ở trong này, nhưng trừ khi khách cho gọi chứ bình thường chúng tôi cũng không tiện đi vào phòng của khách hàng.”

 

“Tôi hiểu rồi.” Một giây trước Mộ Dung Kỳ vẫn còn mỉm cười, một giây sau đã phi lên một cước đạp tung cửa ra, quản lý đen mặt, không nghĩ rằng vị thiếu gia Mộ Dung này lại bạo lực như vậy, chả biết có xảy ra đánh nhau không nữa. Anh ta muốn đi gọi bảo vệ, nhưng hai người vệ sĩ anh mang đến còn có hai người vừa nãy đi theo Lạc Kỳ đều nhìn anh ta, anh ta đành phải khoát tay ý bảo bản thân cái gì cũng không biết.

 

Trong phòng nam có nữ có, mấy cô gái thấy cửa đột nhiên bị đá văng ra đều kêu lên mấy tiếng sợ hãi, mấy anh chàng cũng đứng hết lên. Lạc Kỳ ở trong này, Uông Quân Việt cũng ở đây, Tô Kiều, Hà Lộ cũng vậy, còn có mấy người con cháu nhà giàu mà trong đó có vài người Mộ Dung Kỳ đã biết từ trước.

 

Mộ Dung Kỳ mỉm cười: “Ngại quá, sơ sẩy lỡ tay, đẩy cửa hơi mạnh một chút, thật xin lỗi đã khiến mấy vị tiểu thư sợ hãi.”

 

“…” Quản lý ở ngoài cửa lau mồ hôi.

 

Tô Kiều nhìn Lạc Kỳ đang không muốn nhìn thấy Mộ Dung Kỳ chút nào, cô suy nghĩ một hồi cũng không lên tiếng.

 

Hà Lộ nhìn Mộ Dung Kỳ, cô quan sát thái độ của Phạm Đồng đối với sếp. Từ trước tới giờ thái độ của anh ta với sếp đều là bảo gì nghe nấy, chưa bao giờ quấy rầy sếp lúc anh đang không vui. Cô rất nhạy cảm cảm thấy mặc dù sếp đang cười, nhưng tâm trạng cũng không tốt, cô tranh thủ thời gian trầm mặc mà cúi đầu xuống không nói.

 

Uông Quân Việt thì rất có hứng thú hóng biến, một cậu trai tuổi còn trẻ ngồi cạnh Hà Lộ không vui chất vấn: “Anh Mộ Dung này, anh tự tiện dẫn người xâm nhập lại còn có hành vi quấy rầy người khác ăn cơm thế này mà coi được sao?”

 

“Tần Việt?” Mộ Dung Kỳ biết người này, quan hệ trước kia của bọn họ cũng không tệ lắm. Nhà Tần Việt kinh doanh nhà hàng và khách sạn, câu lạc bộ này là do Tần Việt mở, Mộ Dung Kỳ cười: “Hôm nay là do tôi không đúng, nhưng tôi có việc cần tìm Lạc Kỳ, muốn dẫn em ấy đi trước.”

 

Lạc Kỳ ngồi bất động, tuy rằng Mộ Dung Kỳ mặt không đổi sắc, nhưng nội tâm đang điên cuồng muốn đánh người. Uông Quân Việt nhìn Mộ Dung Kỳ một lúc rồi cũng nhảy vô góp vui: “Nếu như anh Mộ Dung đã thừa nhận bản thân không đúng, vậy thì biết sai nên nhận phạt, mọi người thấy phạt ba chén rượu có được không?”

 

Có người ồn ào hùa theo, Uông Quân Việt rót cho Mộ Dung Kỳ một chén rồi đưa tới trước mặt anh. Mộ Dung Kỳ không nhận lấy mà trực tiếp bảo vệ sĩ phía sau anh mở một bình rượu tây mới, sau đó hào sảng mà đưa bình rượu lên miệng một hơi uống hết rồi đưa bình trả lại cho vệ sĩ đặt lại lên bàn.

 

…Mọi người im lặng một lát, dù sao trước giờ bọn họ đều quen kiểu ưu nhã nâng ly uống. Sau đó có một người đàn ông trầm trồ khen ngợi, Mộ Dung Kỳ cười đến mức tỏa nắng: “Có cơ hội sẽ cùng nhau uống, nhưng hôm nay chúng tôi phải về trước rồi.” Lạc Kỳ ngay từ lúc anh uống rượu đã đi đến cạnh anh, lúc này cổ tay bị Mộ Dung Kỳ nắm lấy kéo ra ngoài. Trước khi đi Mộ Dung Kỳ để lại một vệ sĩ chờ bọn họ sau khi cơm nước xong sẽ đưa Hà Lộ về.

 

Trên xe, Mộ Dung Kỳ nhắm mắt lại dựa lưng lên ghế không nói lời nào, sau khi Lạc Kỳ nhìn anh thật lâu rốt cuộc không nhịn được nói: “Tô Kiều muốn tổ chức một buổi đưa tiễn anh trai thuận tiện mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.” Vốn Lạc Kỳ cũng không có ý định đi, cậu biết rõ Mộ Dung Kỳ có phần không ưa Uông Quân Việt, nhưng vì chiến tranh lạnh với Mộ Dung Kỳ nên cậu xúc động nhất thời đồng ý đi. Mộ Dung Kỳ nghe được là Uông Quân Việt phải về Quảng Đông, tâm trạng tốt hơn nhiều.

 

Tối nay Mộ Dung Kỳ không thoải mái, trên người rất nóng, trong dạ dày cũng khó chịu. Lạc Kỳ giảm nhiệt độ điều hòa lại sợ anh bị cảm lạnh, bèn trông chừng bên giường của anh cả một đêm. Buổi sáng Mộ Dung Kỳ tỉnh lại thì thấy Lạc Kỳ vẫn còn mặc nguyên quần áo tựa ở đầu giường mà ngủ, anh khẽ động Lạc Kỳ liền tỉnh, hỏi anh: “Thế nào rồi, khỏe hơn chưa?”

 

“Hơi nhức đầu.” Mộ Dung Kỳ rời giường: “Em ngủ đi, anh đi tắm.”

 

Lạc Kỳ nghe thấy anh nói đau đầu thì giật mình, nhưng nghĩ lại lần tái khám trước bác sĩ đã nói là không còn vấn đề gì. Mặc dù vậy cậu vẫn có phần hối hận khi đi đến câu lạc bộ kia, ít nhất cũng nên nói trước với Mộ Dung Kỳ một tiếng, nếu không thì anh đã không phải uống hết một bình rượu kia rồi.

 

Mộ Dung Kỳ rất hài lòng với kết quả này, những ngày tiếp theo Lạc Kỳ đều rất nghe lời, không còn tức giận với anh nữa, đi đâu cũng báo trước cho anh.

 

Hà Lộ sau ngày hôm đó mới đầu còn rất thấp thỏm, sau lại phát hiện ra tâm trạng của sếp vẫn luôn không tệ, cũng không tỏ vẻ bất mãn gì với cô, cuối cùng thở phào một hơi.

 

Bộ phim truyền hình của Hà Lộ bắt đầu khởi quay, hôm tiến hành nghi thức khởi động máy Mộ Dung Kỳ cũng đi. Thạch Trường Ức nhìn thấy Tống Cam Châu đang nói chuyện phiếm với Mộ Dung Kỳ, anh ta nghe nói chuyện Hà Lộ tới thử vai, vốn còn không tin lắm, nhưng lúc này thấy Tống Cam Châu gặp Mộ Dung Kỳ mà tựa như gặp tri kỷ, anh ta đã tin tưởng vị chủ tịch trẻ tuổi của công ty giải trí Song Kỳ này thật sự có chỗ hơn người.

 

Mộ Dung Kỳ nhanh chóng rời đi, hôm nay Mộ Dung Thụy muốn qua chỗ anh, tiện đường mang luôn vệ sĩ đã chọn xong tới. Lúc anh trở lại công ty thì Mộ Dung Thụy đã đến, đang nói chuyện với Lạc Kỳ về chuyện hôm Mộ Dung Kỳ gọi cho anh ta muốn thẻ hội viên của câu lạc bộ Thủy Trung Hoa, sau khi thấy Mộ Dung Kỳ vào thì nói: “Thế nên tôi mới bảo cậu nên năng ra ngoài xã giao nhiều hơn đấy, không thì đã chẳng đến nỗi có cái câu lạc bộ thôi mà cũng không vào được.”

 

“Không có việc gì thì tôi đi câu lạc bộ làm cái gì.” Tuy rằng Mộ Dung Kỳ nói như vậy nhưng lại nghĩ có lẽ anh cũng nên đi tham gia mấy bữa tiệc rượu. Anh nhận được không ít thiếp mời, nhưng anh cảm thấy không có chuyện gì quan trọng thì không cần đi làm gì, nên đều ném hết những thiếp mời kia qua một bên rồi.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.