YVNTT 7

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 7:

Phượng Tương cùng Mặc Ngạn an vị trên lưng sư tử “A meo”, nghênh ngang mà đi về hướng Linh Vương phủ. Người đi trên đường đều thét lên chói tai, sợ hãi dạt sang hai bên, nhưng lại không nhịn được tò mò mà nhô đầu lên xem kỳ cảnh. Dù sư tử rất đáng sợ, nhưng hai mỹ nhân ngồi trên lưng sư tử kia làm cho bọn họ cực kì kinh diễm.

Vị vương gia nào đó ngồi sau lưng Mặc Ngạn, bàn tay sắc lang của hắn không chút khách khí ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của mỹ nhân kia. Nếu không vì Mặc Ngạn kiên quyết phản đối, chỉ sợ hắn chỉ muốn đặt mỹ nhân trên vai mới chịu.

“Về sau khi đi ra ngoài chúng ta mang theo A meo đi như vậy vừa uy phong lại còn không ai dám tới gần ngươi, chiếm tiện nghi của ngươi.” Mặc Ngạn cùng a meo nghe thấy vậy đều lườm nguýt, quăng cho hắn ánh mắt xem thường. Mặc Ngạn hiển nhiên không cần phải nói, còn trong nội tâm A meo oán hận đã chất thành đống, người ta nguyện ý để cho Yêu Vương đại nhân đem làm tọa kỵ, không hề ý định cho cái tên nhân loại nho nhỏ kia mỗi ngày cưỡi chơi, còn có cái tên A meo này…thật sự là đem uy phong của người ta quăng đi rồi.

Rất nhanh cũng đã đến Linh Vương phủ, không giống với Thịnh vương phủ nghiêm cẩn trầm ổn, đại môn Linh Vương phủ lại là Trương Dương màu đỏ thắm, càng đi vào trong thì bố trí càng tinh mỹ xa hoa. Mặc Ngạn cùng Phượng Tương vào  phủ trước, A meo chậm rãi theo sau, mười mấy mỹ thiếu niên đứng thành hai hàng ngay cửa ra vào, đồng loạt hành lễ: “Hoan nghênh Vương gia hồi phủ.”

Cái này… hành động của mấy người này làm Mặc Ngạn hoảng sợ, dưới tay mình có hàng trăm vạn Tiểu Yêu nhưng cũng không có đối với mình như vậy, trái lại thì Phượng Tương một chút cũng không để ý họ, cũng không cho bọn họ đứng dậy, trực tiếp đem Mặc Ngạn kéo vào trong ngực: “Vấn an Mặc công tử .”

Trên mặt mấy mỹ thiếu niên kia không hề có một chút kinh ngạc, Vương gia lại dẫn theo người mới về, còn là một tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ có điều là hắn sẽ được sủng trong bao lâu?

“Thỉnh an Mặc công tử.”

“Ách… Tốt…”

“Ngươi không cần phải đáp lại bọn họ. Các ngươi tránh ra chút… A meo, vào đi.” Phượng Tương cảm thấy bất mãn vì để người khác thấy bộ dạng xấu hổ của Mặc Ngạn, dù những người này đều đã từng … là người bên gối của hắn. Cúi đầu đáp một tiếng, sau đó các mỹ thiếu niên trông thấy một đại sư tử chầm chậm thong thả bước vào. Trong chốc lát, bọn họ từ những đóa hoa hồng lục liễu đều biến thành tàn hoa bại liễu, sợ hãi chạy trốn tứ phía.

“Một đám phế vật.” Phượng Tương thấy đám thiếu niên nhát như chuột trong nội tâm liền bực bội, đúng là vừa chật đất vừa lãng phí lương thực hôm nào thấy đám gia hỏa này chướng mắt phải đuổi ra vương phủ mới tốt.

Mặc Ngạn nhìn thấy Phượng Tương hỉ nộ vô thường, trong nội tâm liền suy đoán thân phận của những thiếu niên này, kết hợp với những lời đồn về Phượng Tương, có lẽ mười mấy mỹ thiếu niên đều là nam sủng của Phượng Tương a. Hắn chỉ  mới đoán đúng phân nửa, đúng là những người này đều đã từng là nam sủng của hắn nhưng hiện tại Phượng Tương chỉ nghĩ cách làm thế nào đuổi hết bọn họ.

Phượng Tương cảm giác Mặc Ngạn đang nhìn mình với ánh mắt có chút kỳ quái nên liền thu lại bộ dáng không kiên nhẫn, vui vẻ nhìn Mặc Ngạn nói: “Ngươi mệt mỏi không? Hay ta gọi người giúp ngươi chuẩn bị nước tắm và giường chiếu nha! Có đói bụng không? Có muốn ăn một ít điểm tâm không?”

“Ta… Ân…” Mặc Ngạn vừa định nói không cần phiền toái như vậy, đột nhiên trên mặt có cảm giác như bị người tát một mạnh đau đớn vô cùng, ngay sau đó bụng lại đau, hắn ôm bụng ngã nhào trên đất, vừa khá hơn một tí đột nhiên sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, Phương Tương sợ hãi nhìn hắn.

Phượng Tương khẩn trương đỡ hắn: “Ngươi làm sao vậy? Đau bụng sao? !”  không hề bị người khác đụng phải nhưng nhìn hắn giống như bị ai đá đến mức phải ngồi gập bụng xuống.

“Lạc Lạc… Lạc Lạc… Có người đánh Lạc Lạc…” Mặc Ngạn có thể chịu được những đau đớn trên thân thể nhưng trong lòng cứ mãi lo lắng cho người đang ở  tại Thịnh vương phủ kia. Khi trao nụ hôn nhạt như nước, Mặc Ngạn đã đem yêu đan hộ thể của mình đưa vào trong cơ thể Hàn Lạc , như vậy khi Hàn Lạc bị người ta khi dễ sẽ không cảm giác được đau đớn, mà đau đớn sẽ thông qua yêu đan chuyển hết lên người Mặc Ngạn.

Mặc Ngạn chưa từng trải qua cảm giác đau đớn, cũng chưa bao giờ có người đánh hắn nhưng bây giờ bỗng nhiên lại bị những đòn đánh bình thường làm đau đớn, vừa rồi lại không có yêu đan hộ thể, chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn từ các bộ phận tứ chi truyền thẳng lên não làm hắn không thở nổi.

Phượng Tương kinh ngạc hỏi: “ Làm sao ngươi biết… Ngươi cảm nhận hắn đang bị đau à?” Mới hỏi được một nửa đột nhiên trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Phượng Tương cảm thấy thoáng chốc tâm tình rơi đến tận đáy cốc. Bất luận là bằng cách nào hắn có thể cảm nhận được người khác đau đớn, nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác là Hàn Lạc, hắn thật sự  thích Hàn Lạc sao?

Hắn đứng dậy, nhìn xuống Mặc Ngạn nằm trên mặt đất như bị người ngược đãi, không nói một lời, mãi đến khi hắn bình tĩnh trở lại, hoặc là nói, mãi đến khi hắn bất tỉnh.

A meo ở bên cạnh gấp đến độ đi tới đi lui, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi  liếm mặt Mặc Ngạn. Không khí Linh Vương phủ trở nên cứng ngắc dị thường, tất cả đều quên vị thiếu niên sở hữu con sư tử khủng bố, bởi vì hiện tại mặt Phượng Tương không chút biểu cảm thoạt nhìn khủng bố hơn ah.

Phượng Tương nhìn hắn đau, nhìn hắn té xỉu, nhìn hắn run rẩy hô tên người khác, trong nội tâm đầy ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), không biết dùng cách gì để phát tiết tâm tình của mình. Vì cái gì? Vì cái gì mà hết lần này tới lần khác  cái người này lại làm mình động lòng? Vô trách nhiệm làm nhiễu loạn sự yên tĩnh trong lòng mình, lại vô trách nhiệm không quan tâm đến cảm xúc của mình, hết lần này đến lần khác tự xưng rất quý trọng người.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Hàn Lạc đau đớn hắn lại muốn gánh chịu? Hắn cho rằng Hàn Lạc sẽ cảm kích hắn sao?

Hô hấp cứ dồn dập lấy, Phượng Tương cảm giác mình cũng bị cái người đơn thuần lại tàn nhẫn này làm cho tức chết.

Nhưng giận thì giận, Phượng Tương đối với người này là vừa gặp đã thương, gặp lần thứ hai liền yêu sống yêu chết, bây giờ cũng chỉ có thể từ từ lôi kéo tình cảm của hắn về bên  phía mình. Mệt mỏi mà thở dài một hơi, Phượng Tương cam chịu mà cúi xuống nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của Mặc Ngạn, bắt đầu… ôm chặt vào trong ngực như một báu vật.

Những thiếu niên kia vô tình trông thấy Linh Vương gia dịu dàng lộ ra nét mặt thương xót đau lòng làm nguyên một đám ngu ngơ nhìn theo Vương gia ôm Mặc Ngạn đi về hướng hậu viện, A meo cũng nghe lời mà đi theo ở phía sau.

Xem ra lúc này đây,cái danh phong lưu vô tình của Linh Vương phải để cho người khác rồi.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.