YVNTT 2

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 2

Trong lúc đợi Hàn Lạc ra phía sau tắm rửa,  Mặc Ngạn đã đi thay quần áo, khi đi vào trong chủ điện , Mặc Ngạn kinh diễm mà nhìn y, không phải là vì  dung nhan của Hàn Lạc, mà vì quanh thân y có một khí chất mềm mại, linh động quanh quẩn . Y mặc một cái áo choàng trắng như tuyết, tóc đen dài ngang eo xõa sau lưng,  và bất ngờ hơn Hàn Lạc là người bạch – tạng.
“Ngươi đẹp quá ah.” Hàn Lạc nghe Mặc Ngạn nói như vậy, trong nội tâm hơi buồn bực, nhưng cảm thấy hắn đơn thuần chỉ là khen mình xinh đẹp, nghĩ đến đây không khỏi mơ màng…, người này thật sự rất  kỳ rất quái.

“Nơi này là Quỷ Lĩnh (sườn núi quỷ) sao?”

“Không sai nơi đây đúng là Quỷ Lĩnh mà các ngươi vẫn nhắc Tới, nhưng nơi này thực sự không hề  đáng sợ.” Mặc Ngạn cũng biết một ít người ngoài có quan điểm thiển cận đối với tuyết lĩnh này, nhưng tuyết lĩnh hoang vắng này đối với yêu thì ko là gì, “Ngươi an tâm  ở chỗ này đến khi hết mùa mưa , trời mưa mấy ngày liền ở đầm lầy là rất hiếm đấy.”

“Ngươi là ai? Vì sao lại…” mới nói đc nửa câu, Hàn Lạc bỗng nhớ tới lúc hắn trị thương cho  mình liền hoảng sợ nhìn về phía hắn, “Ngươi là quái vật sao?”

Tuy không biết rõ từ” quái vật “là  có ý gì, nhưng vẻ mặt của Hàn Lạc khiến cho Mặc Ngạn cảm thấy nếu nói ra sự thật lúc này có lẽ ko phải là sự lựa chọn sáng suốt. Hắn lắc đầu cười: “Ta không phải là quái vật gì cả, chỉ là ta ở trong núi từ khi còn bé cùng ngao du với sư phụ nên học được chút ít pháp thuật.”

“Thì ra là như vậy…” Hàn Lạc thở ra một hơi dài, rồi hơi nhíu lông mày lại nhìn trời mưa bên ngoài: “Trận mưa này  khi nào mới ngừng?”

Mặc Ngạn chậm rãi đi tới  bên cạnh cửa, duỗi ngón tay thon dài  ra, đón một giọt nước mưa, tư thế kia tựa như Tiên Nhân trên trời, có chút tiên khí  lại không hiển hiện chút yêu mị nào, Hàn Lạc đột nhiên quên mình vừa hỏi cái gì, chỉ cảm thấy đôi mắt không tự chủ được mà di chuyển theo Mặc Ngạn.

Đứng yên tại cửa ra vào trong chốc lát, Mặc Ngạn mới quay đầu: “Ta vừa tính toán rồi, đại khái khoảng mười ngày mưa mới có thể ngừng.” Hóa ra vừa rồi hắn đứng ở ngoài không nói lời nào làm người nhìn đến thất điên bát đảo không phải là thừa nước đục thả câu, mà là đang nghiêm túc tính toán  thời gian mưa.

Hàn Lạc không thể nào phản bác được đồng thời cảm thấy tên xinh đẹp vô cùng này thật sự là quá đơn thuần rồi.

Mặc Ngạn thường xuyên dùng chút ít rau quả ngon hối lộ Hàn Lạc, đổi lại Hàn Lạc phải kể cho hắn nghe về chuyện ở nhân gian. Đúng lúc Hàn Lạc đang nhàm chán, liền đem những thứ mình nhìn thấy từng cái kể  cho hắn nghe.

Chỗ Hàn Lạc sống gọi là Minh Phượng quốc, đô thành gọi là Thịnh Đô, thiên hạ có hai vương: một là Thịnh Vương gia Phượng Lan, xử sự mượt mà, quyền nghiêng cả triều; một người khác là Linh Vương gia Phượng Tương, kinh tài tuyệt diễm, phong lưu vô tình. Thịnh Đô là đô thành phồn hoa nhất , chỗ đó mọi người đều  áo cơm không lo, còn rất giàu có.

Thời gian mười ngày thoáng qua rất nhanh, nhất là khi nơi này một năm chỉ như một ngày, Mặc Ngạn lại càng không nỡ để Hàn Lạc rời đi. Vì vậy mà trong mười ngày này, Mặc Ngạn đã rất cố gắng đùa cho hắn vui vẻ, song Hàn Lạc lại thường xuyên nhìn chằm chằm vào màn mưa ngẩn người, giữa lông mày luôn có chút vẻ buồn rầu.

“A Ly, ngươi đến đây.” Mặc Ngạn lặng lẽ kéo A Ly ra sau điện, A Ly bất đắc dĩ mà oán thầm, từ khi cái tên nhân loại tên Hàn Lạc kia đến  Thanh Đằng cung, chẳng những Vương không giữ hình tượng, mà bọn hắn còn trở thành tiểu yêu tinh cấp thấp còn bị bảo phải chú ý đến cái đuôi, bộ lông cả màu mắt nữa,  mệt chết đi được.

“Vương, người có gì phân phó à?” A Ly uể oải đáp lại, Bị Mặc Ngạn dịu dàng thưởng cho một cái đẩy(tát) mạnh

“Ngươi nói đi, đột nhiên vì cái gì mà không vui?”

“Đại nhân y tự nhiên vì cái gì không vui, A Ly làm sao biết được?” thấy Mặc Ngạn vẻ mặt phiền muộn,ấn tượng của Hàn Lạc trong nội tâm A Ly lại càng không tốt, “Đại Vương của ta ah, ngài vì một nam tử nhân loại lại xoắn xuýt, hà tất phải như vậy? Y thì muốn rời khỏi ngài, còn ngài là yêu, không thể rời khỏi Yêu giới đấy. Đến cuối cùng các ngươi sẽ không có kết quả gì đâu. Ngài là vương của Yêu giới , hắn chỉ là một nhân loại, cũng chỉ có trăm tám mươi năm dương thọ, đến lúc đó chẳng phải là lại để cho Vương càng thêm thương tâm…”

Nói một cái thấy được oán giận, nghe một cái thấy được xoắn xuýt, đúng là ai cũng không thể  phát hiện có người nghe lén ở trong góc tối, lúc này Hàn Lạc đang rất hoảng sợ. Mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo, Hàn Lạc cảm giác đầu  mình trống rỗng, chỉ liên tục lặp lại một câu: “Hắn là yêu quái, bọn họ đều là yêu quái…”

Nhất định phải trốn, dù là bị ma quỷ bắt đi hay là tự leo lên thì cuối cùng đều bị yêu quái ăn sạch. Nếu không trốn, chính mình cũng sẽ không còn được gặp lại Phượng Lan nữa

Y chạy ra bên ngoài, Mặc Ngạn rốt cục phát hiện có chút  khác thường, liền đuổi theo thì Hàn lạc đã chạy không thấy bóng rồi. Hắn là nhân loại , chạy ra như vậy  nhất định sẽ bị thương . Quay lại nhìn rất nhiều, Mặc Ngạn chỉ điểm mũi chân một cái liền bay khỏi Thanh Đằng cung . Nhắm mắt lại, men theo khí  tức của Hàn Lạc , đã biết y ở nơi nào.

Hàn Lạc liều mạng chạy về phía trước, nhưng bất ngờ lại bị trượt chân liền lăn xuống dốc núi. Một tảng đá lớn chắn ngay trên đường lăn xuống, Hàn Lạc nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bộ dạng chính mình khi  bị đá đâm vào làm đầu rơi máu chảy . Nhưng đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc đó, thì bên hông liền được một thứ gì đó mềm mại nhưng lại mạnh mẽ ôm lấy, cũng ko có như tưởng tượng là sẽ va vào đá lớn .

Mở mắt ra, đã thấy lại bị người khác ôm vào trong ngực, là hương vị quen thuộc mấy ngày nay. Mặc Ngạn ôm Hàn Lạc thật chặt: “Ngươi làm ta sợ muốn chết, đột  nhiên…, ta biết ngươi giận ta, nhưng ta thật sự rất thích ngươi.”

Hàn Lạc run nhè nhẹ , đem toàn lực đẩy Mặc Ngạn ra, trong con mắt xinh đẹp tuyệt trần vì sợ hãi mà lập loè nước mắt : “Nếu như ngươi thật sự thích ta, thì hãy để cho ta đi,  để cho ta rời khỏi đây..”

Mặc Ngạn thấy bộ dáng cự tuyệt của Hàn Lạc , trong nội tâm có không ít khó chịu, mấy ngày nay, Mặc Ngạn cho là Hàn Lạc đã rung động,  không ngờ tới Hàn Lạc vẫn kiên trì ra đi.

Con ngươi màu tím có chút ảm đạm, khóe mắt kia ửng đỏ lần này là thật sự bởi vì ủy khuất mà rủ xuống. Sâu kín trong thâm tâm của Hàn Lạc cũng thấy  không đành lòng: “Ta đưa ngươi trở về chính là….. thôi,ngươi cảm thấy vui thì tốt rồi…”

Mặc Ngạn ôm y bay vùn vụt qua rừng rậm và đầm lầy, đưa y đến biên giới của Yêu giới , hắn xoay người sang hướng khác: “Ngươi đi đi… Ở nơi này, ngươi thật sự một chút cũng không có cảm giác vui vẻ gì sao?”

Hàn Lạc mở miệng nói: “Ngươi không cần ta ở lại chỗ này, ngươi cũng có thể đi  tìm ta mà.” Y nghe được Mặc Ngạn không thể rời khỏi Yêu Giới nên những lời này cũng chỉ là nói đùa mà thôi.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.