TL 7

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 7 

Kiro thật tình không nghĩ ra lí do về cuộc sống của Bạch Dục Nhiên .

Cô nói một người cùng đi, chịu ăn chút mặt bao cùng nước lạnh kia đều có thể lý giải.

Chính là….chính xác là bồn cầu a! Đó là nơi giải quyết bế tắc duy nhất , sao có thể vừa đặt mông đã bị đỡ thành mảnh nhỏ ? 

Kiro lưng chạm trên giường, mái tóc đen dài không kịp chải chuốt , mơ màng thấy vài giọt nước còn đọng trên trần nhà.

Chẳng lẽ cơ thể ta quá nặng sao? Không ! Không có khả năng , một mét sáu mươi bảy , một trăm cân chắc chắn xem như tiêu chuẩn thể trọng khỏe đúng chứ ? Nơi thành cầu chẳng lẽ làm bằng giấy nên không đỡ được ?

Sau , nàng theo lời Bạch Dục Nhiên hiểu ra nơi kia đúng thật không phải là giấy , mà là nhựa , vì quá cũ kĩ do dùng lâu nên không chịu được sức nặng. Không từ ngữ nào thay Kiro diễn tả được , chỉ thấy vẻ mặt không chút biến sắc của Bạch Dục Nhiên .

Đợi bản thân định thần lại , chậm rãi cười lạnh nói: “ Rốt cuộc cô làm công việc gì ? Trong xã hội hiện đại còn có người như cô ? Xem ra nhà cô thuê cũng là một phòng ở hướng bắc, hàng năm không thấy được ánh Mặt Trời, cửa sổ đối diện lầu cao , mọi cảnh sắc đều không ngắm được . Bạch tiểu thư cô sẽ sống thế nào ở địa phương này ? Tôi thực muốn biết lúc cô được cho rương tiền lại có thể đành đem đốt hết . Trong thời gian tiền bị đốt , trong tâm cô thực ra đang nghĩ gì ? ”

Vì là gian giường đối diện , vừa mở ra liền thấy được phòng bếp , cho nên Kiro cũng có thể thấy hình ảnh Bạch Dục Nhiên đưa tay sâu vào tủ lạnh , lấy trứng chim ra , gõ mở , đổ vào trong chén , cầm đũa đánh đều vài cái liền quay sang cắt hành tây. Nàng đem củ hành tây mốc meo cắt từng lát , nửa củ còn lại kiểm tra vẫn có thể ăn được , cắt thành những hạt nhỏ , chuẩn bị cho món trứng chim rán hành tây .

“Không hề suy nghĩ, chỉ là cảm thấy đó không phải tiền của mình nên sẽ không tiếc dù một đồng !” 

“Ừm hửm , quả nhiên rất có khí chất ! Bao trang bìa của tạp chí kia đều là hình cô , cho nên cô là sao kim ?”

“Sao kim ? Mọi người đều biết mới gọi sao kim, tôi đây dù gì cũng chính là đóng vai phụ – người mẫu ảnh nhỏ . Cô không nhìn thấy tạp chí bao nhiêu năm trước đều là tôi , khi ấy tôi chỉ mới mười tám tuổi. ”Bạch Dục Nhiên đem hành tây cắt sẵn đổ vào trứng chim , cho thêm ít rượu cùng gia vị khuấy đều .

“Vậy cô hiện tại mấy tuổi?”

“ Hai mươi hai . ”

“ Thực ra tuổi còn trẻ cũng như miếng thịt còn tươi , giá thành đều như nhau . Chẳng lẽ hiện tại người mẫu trẻ đều nghèo như cô ? ”

Món trứng trong hai , ba phút liền được bày trên mâm.

Bạch Dục Nhiên đưa hương thơm ngào ngạt , bưng đến gần sát mặt Kiro.

“Để làm chi…” Đối phương đột nhiên tiến gần như vậy, Kiro không hiểu ý muốn của nàng . Theo bản năng liền né phía sau , lại phát hiện ra quả nhiên người mẫu có khác , làn da mềm mại không chút son phấn , nhìn qua năm giác quan quan đều bị cuốn hút. Phía trên đỉnh đầu bị cái kẹp giữ lại , không có bất kỳ vật nào che chắn khuôn mặt bị thương ngoài một chỗ cứng rắn tổn thương . Ba trăm sáu mươi độ của gương mặt không góc chết đều nằm gọn trong bàn tay nàng.

“Nhìn thấy sao ?” Bạch Dục Nhiên chỉ phẫn hận chính mình không có đường thối lui , đáp : “ Do chính cô thì có. Người mẫu nghèo như vậy ? Cảm ơn cô , thân tôi chính là người nghèo , hơn nữa lại ưu ái cho cô ở nhà tôi , kéo nửa cái mạng ra ngoài tìm việc làm , kết quả người ta chứng kiến tôi đây khuôn mặt đều chỉ thương tích , còn có thể dám cùng hợp tác ?”

“Cho nên khi tôi bồi thường cho ngươi một rương tiền , kết quả cô không cần, hiện tại lại lên tiếng trách ?”

“Ha ha, đa tạ Tô Nhị tiểu thư nâng đỡ, tất cả tôi đốt đều cho cô , sớm biết rằng lần này căn bản không để ý đến , cho nên cô thể sớm thu được rương tiền mặt kia ! ”

Bạch Dục Nhiên chậm rãi nói , ánh mắt nhìn đối diện gương mặt Kiro có phần tìm tòi một chút, hỏi: “Ai ? Cô bao nhiêu tuổi ? Nói ta còn trẻ , nhìn sơ qua theo tôi , cô cũng không hơn bao nhiêu ”

Kiro cười khẽ: “Tiểu cô nương thực ra có thể nói, tôi đây so với cô lớn hơn năm , sáu tuổi . ”

“Nhưng vẫn còn ngây thơ như vậy ? ”

“…”

Hiện tại Kiro không còn tâm trí tranh cãi cùng Bạch Dục Nhiên , nàng hoàn toàn chăm chú vào dĩa trứng hành nức mũi kia. 

Hương thơm từ trứng chim cùng hành tây và vị ngọt khiến khứu giác của nàng bị thu hút . Hai ngày qua chỉ ăn mấy bánh bánh bao , ngấy đến mức vừa chủ nghe mùi đã không thiết sống. Nàng nhanh nhẹn đưa tay định giựt lấy phần trứng.

“ Uy ! Đây là quả trứng chim duy nhất cho bữa trưa !” Bạch Dục Nhiên tay nhanh mắt lẹ vội vàng kéo chén đĩa bên cạnh, đem chén dĩa sang phía nàng.

Tuy rằng một lực nhỏ Kiro đều cảm giác miệng vết thương đau nhức nhưng trong tình trạng cấp bách , dù đau nhưng không thể mảy may nhường nhịn !

“ Cô cho tôi muốn nước lã , còn mang ta vào bồn cầu cũ nát ấy , để tôi một mình trong làn nước kia , khoản này dù thế nào cũng dũng trứng chim để hoàn lại đi !”. Kiro hận không thể dùng hai mắt lập tức ăn ngay miếng trứng chim trước mắt gần nhất .

“Tô Nhị tiểu thư thân phận quý giá, sao có thể ăn trứng chim cùng hành mốc meo , sắp quá thời hạn đây? Ăn phá hủy bụng của ngươi ta nhưng đảm đương không nổi.” Bạch Dục Nhiên nắm bắt chén đĩa đầu ngón tay đều trắng bệch.

“Không sao, ăn phá hư bụng ,tôi miễn cô tội chết.”

“ Cho nên tôi muốn cảm tạ cô .”

“Hãy bình thân.”

“Đã đứng đâu!”

Chén đĩa ngay trước mặt hai nàng trước sau lướt ngang, hai người đều mảy may không cho , giết đỏ cả mắt rồi!

Cuối cùng hai người giành lấy .
* Cạch * một tiếng, dĩa trứng chim rơi trên mặt đất…

“…”

“…”

“Ha ha, Tô Nhị tiểu thư , thỉnh ăn.”

“Ban cho cô.”

Cuộc sống như thế này rốt cuộc muốn tiếp tục tới khi nào đây?

Bạch Dục Nhiên chưa từng nghĩ tới chính mình  cần ở nhà nuôi người khác , người không chỉ phá hoại bồn cầu của nàng còn có thể kiên trì hất văng bữa ăn ngon !

“ Cô , một khi tự mình có thể đi rồi , hãy tự thu xếp hành lí cút ra khỏi nhà tôi !”. Bạch Dục Nhiên tự nhận tính tình bất thương không sai , chỉ là bị Kiro này dính lên liền kích động tức giận.

“Yên tâm.” Kiro cũng không thèm nhìn đến nàng , đáp: “Chỉ cần ta có thể đi rồi, ta nhất định cũng không quay đầu lại nơi địa phương không hay ho này .”

Bạch Dục Nhiên ra ngoài, Kiro nằm ở trên giường ngẫm lại cũng kì lạ , nàng từ nhỏ đã được sốngtrong sự nuông chiều và tình thương của ba mẹ cùng chị , từ khi nào đã chấp nhập qua đây chịu điểu tội ? Rốt cuộc là kẻ nào đã đâm một nhát sau lưng nàng ? Nàng tự thề với lòng một khi điều tra ra , nhất định sẽ diệt cả nhà hắn !

Vốn có thể gửi lời nhắn đến nhà họ Tô , phái người đến đón nàng trở về , chỉ là Kiro cảm giác Tô gia có nội quỷ , nếu Bạch Dục Nhiên lỡ làm lộ ra ngoài , chỉ lo hai người bọn họ bại lộ hành tung , nguy hiểm đến tính mạng cả hai . 

kệ như thế nào, vẫn là dưỡng thương tốt trước , nói sau.

Nói đến chị…

Kiro nhẩm đếm ngày, sinh nhật Tô Đại còn có một chu đi ra, đừng nói là quà sinh nhật tắm tuyết, hiện tại chính cô còn không thể tham dự… .

Chị sẽ không trách mình ?

Nàng bất lực, xốc mền lên , nhìn miệng vết thương ở đùi . Xốc lên băng gạc, thấy miệng vết thương khâu lại cũng không tồi , hai châm ở giữa độ rộng vừa chuẩn , phi thường tinh xảo, nhường miệng vết thương cũng có thể khép lại tốt.

Bạch Dục Nhiên kia tuy nhìn qua ấn đường ( khoảng cách giữa hai lông mày ) biến thành màu đen , gặp nàng không phải là chuyện tốt nhưng kỳ thật bất ngờ cẩn thận .

Bạch Dục Nhiên lại đến công viên hóng gió Tây Bắc.

Nàng ngồi trên ghế dài , châm điếu thuốc, nhìn thấy bóng dáng hai tiểu cô nương chạy tới , tò mò nhìn nàng , nàng không thoải mải liền giấu điếu thuốc phía sau , không để tiểu cô nương thấy.

Tiểu cô nương đứng yên tại chỗ , đợi một lát mới rời đi, Bạch Dục Nhiên đưa điếu thuốc ra phía trước , tiếp tục hút , phát hiện đã vơi đi nửa thanh. 
“Ai da…  ” Bạch Dục Nhiên quyết hút 2 hơi liền, tự tay nghiền xuống đất .

Quên đi ! Hút thuốc chính là đang tự hủy hoại bản thân , tiêu tốn tiền bạc . Không phải là chuyện tốt .

Nơi công viên , nàng bồi hồi thật lâu, đêm dần dần tối hơn, nàng cảm nhận gió thổi cỏ lay , âm thanh của người bật chạy đi trong công viên . Không lẽ lại gặp một Kiro khác , chưa cúng Rằm sao ?

Trên đường đi về nhà , đúng vậy, là trên đường đi về nhà, nàng nhận được một cú điện thoại .Chính cú điện thoại này đã mời nàng đến một cuộc sống vạn trượng hào quang trong nháy mắt .

“Tiểu Bạch phải không?” Là một người đại diện của công ty gọi cho nàng . “ Vết thương của cô đã lành chưa ?”

“Mau tốt lắm! Đúng vậy, chỉ cần sau lớp phấn cũng sẽ không nhìn ra .”

“Tôi không muốn cô trong bộ dạng không đẹp đẽ . Thứ năm , tạp chí phải làm chủ đề bệnh kiều , ngày mai buổi sáng , chín giờ , chị Tần sẽ đến đón cô.”

“… Cô sẽ không muốn chủ hiệu cùng đi ?”

“Nghĩ hay quá nhỉ, chủ hiệu nhà này giá trị con người trên ức, có thể trúng ý của cô cũng là phần số của cô.”

Thế giới vừa đáng sống lại vừa đáng sợ , nếu không có nhiều người ham mê những điều mới lạ như vậy , Bạch Nhục Nhiên thật không rõ nàng sẽ hóng gió Tây Bắc đến khi nào !

Bạch Dục Nhiên về nhà với dáng vẻ cực kỳ hứng thú , thấy Kiro nhờ sự giúp đỡ của bức tường với gương mặt nhễ nhại mồ hôi , đã tự mình bước lên đến đây. Bạch Dục Nhiên nói với nàng :

“Ngày mai mời cô ăn bữa tiệc lớn!”

“… Hửm ?”

“Ngày mai tôi có công tác !”

“…”

Bạch Dục Nhiên nhẹ vỗ vỗ bả vai Kiro : “Muốn ăn món gì cứ nói với tôi , chúng ta cùng ăn mừng ”

Kiro cảm thấy quả thật rất kỳ quái, không phải vừa rồi có thái độ đối chọi gay gắt , hận không thể bóp chết đối phương sao ? Lúc này sao lại ngỏ ý muốn cùng ăn mừng ?

Tên ngốc .

Nhìn thấy Bạch Dục Nhiên ca hát vui vẻ trong nhà vệ sinh , Kiro đối với bóng lưng của nàng , khẽ cười.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.