Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.
4
Kiro nghĩ qua có rất nhiều khả năng, rốt cuộc là ai ở trong tối tính nàng. Chỉ có điều nàng cũng trách chính mình lúc ấy trong lòng không yên liền lái xe , bị người đánh tráo khi nào cũng không phát hiện.
Kiro gọi điện cho Tô Đại , mới vừa vang lên một tiếng đã bị cúp máy.
Kiro không biết tỷ tỷ của nàng ta gần đây đang làm gì ,liên lạc qua điện thoại thì trực tiếp bị cắt đứt . Đại khái vừa mới về nước, rất nhiều chuyện cần phải xử lý . Chồng của nàng đâu ? Không giúp đỡ nàng dù chỉ một chút ? Kiro cười lạnh trong lòng . Nàng xem , nàng vừa bắt đầu muốn gả cho hắn, bây giờ thì biết diện mạo thật không có năng lực của hắn chứ?
Đột nhiên, bốn phía tối sầm lại, quanh thân Kiro bị bao trùm một màu tối , lái xe vào đường hầm.
Kiro nhớ rõ đường đi đến Hắc Sơn không hề có đường hầm, nàng ta theo bản năng liền cảnh giác, nhìn phía sau kính xe, người lái kia đeo kính râm nên không nhìn rõ khuôn mặt tự nhiên , tự đắc dường như cũng không còn điều gì phát sinh.
“Tiểu Quang.” Thân mình nằm ở sau xe, Kiro lên giọng , nói to : “ Chẳng may hôm nay sao ngươi lại đến sớm tiễn ta? Bình thường không phải ngươi không thích buổi sớm sao ? Rút kinh nghiệm ngươi vài lần cũng không thấy hiệu quả .”
Lái xe lặng lẽ , chỉ nhẹ nhàng mà cười một tiếng.
Kiro một bên nhắc tới một bên mở kính hóa trang ra .
Theo kính hoá trang từ sau nhìn lại, Dù sao như hình với bóng, vệ sĩ xe cũng không thấy. Kiro đem kính hoá trang cất kỹ, từ trong bao lấy ra cây quạt .
“Tiểu Quang, phía trước có khu phục vụ , hãy dừng ở đó , ta muốn đi vệ sinh.”
Tự nhiên Kiro muốn nhân cơ hội này chạy trốn, nàng men khu phục vụ buồng vệ sinh có cửa sổ nhỏ lên đến mái nhà, muốn leo tới đối diện ban công nhỏ lại không thể vượt qua , vết thương bị bắn trúng hiện tại Bạch Dục Nhiên không đành lòng nhìn thẳng . Nàng trúng đạn , sau còn một con đường duy nhất là chạy như điên nhảy vào trong bụi cỏ, vây quanh tới được tay súng lại không thể tìm nàng.
Bầu trời dần tối, Kiro mất máu khá nhiều , cảm giác phía sau đã không ai đi theo . Bị trọng thương , ý thức cũng dần dần mất đi. Bạch Dục Nhiên nhìn nữ nhân té xỉu trước mặt , nàng vẫn còn đang suy tư, rốt cuộc là ai muốn giết nàng ta ?
Xuân Dạ Thiên kẻ thù vô số … Nhưng gần nhất không phải bình tổ Hắc Sơn vũ khí đạn dược? Lam bạc nghiện bên kia nuốt các nàng tắm tuyết cũng không còn tìm tới cửa đi, là có ai có thể xếp khe hở vào bên trong tiếp cận Xuân Dạ Thiên ? Có ai…“Kẻ thù của ngươi xác nhiều lắm.”
Kiro trong tình trạng gần như vô tri vô giác được Bạch Dục Nhiên mang vào , hiện tại miệng vết thương rõ ràng đang trình diện trước mặt nàng. Tuy rằng hai chân Kiro đã không muốn nghe theo sự sai bảo , nhưng vừa chạm vào thân thể liền đau rát .
Nàng bình tĩnh hít một hơi , ngực không ngừng phập phồng lên.
“Cho nên , hắc đạo các ngươi cuối cùng có thể chết tử tế có mấy người? Lần trước ta đốt tiền ngươi vẫn chưa đủ hay sao? Muốn ta đốt thêm một số sản phẩm gia dụng sao ?” Bạch Dục Nhiên hai bàn tay đều dính máu, bên người tất cả đều là màu đỏ từ bông băng, nàng đứng lên đi uống chén nước ấm vẫn không quên trêu chọc Kiro.
Thời gian đợi nàng đem nước ấm , phát hiện Kiro đang cắn chặt cánh tay của mình, trên trán tất cả đều là mồ hôi, áo cũng đã bị mồ hôi thấm ướt. Bạch Dục Nhiên liền cố dùng tay mình tách tay Kiro ra nhưng nàng ta lại không cho.
“Đem tay của mình làm xương cốt ngậm sao? Ngươi cũng không sợ bị chính mình cắn tàn.” Bạch Dục Nhiên một bàn tay kiềm đầu Kiro , một bàn tay dùng lực, thật vất vả để cứu vớt cánh tay Kiro trở về , xem sơ trên bề mặt đúng thật là vết dấu răng cắn sâu , cả cánh tay bị nàng cắn trở nên trắng bệch.
“Đối với người khác ngoan ngoãn , đối với chính mình lại ác hơn.” Bạch Dục Nhiên lắc đầu, ngồi trên ghế salon cuộn trang phục lại , dùng tay mở miệng Kiro mời nàng cắn . Nàng ta như có thời gian định lại tinh thần.
Bạch Dục Nhiên đem khăn mặt ngâm . Đến nước trong , treo khăn mặt lên , cảm giác chất lượng khăn mặt có chút vấn đề, khăn mặt ngâm màu đỏ. Làn nước trong veo đổi lấy chính là màu đỏ trong chậu . Bạch Dục Nhiên khẽ nhìn đã phát hiện bộ dạng của Kiro .
“Nếu ngươi dám dùng loại khăn mặt phai màu này cho ta , ta sẽ liều mạng với ngươi” . Không có cách nào khác , đành phải đổi lấy một cái khăn mặt giá 14. 99 Nhân dân tệ , quả thực có hơi đau lòng.
Một lần nữa thấm nước ấm rồi đem khăn nhẹ lau bên miệng vết thương. Để tránh gây trở ngại , nàng loại bỏ viên đạn khỏi tầm mắt. Ai ngờ máu kia vẫn còn , chảy lại lau, Bạch Dục Nhiên nhất quyết không quan tâm khăn mặt , nói : “Cứ như vậy đi, ta bắt đầu loại bỏ viên đạn. Trước kia ta ngượng ngùng không thể lấy ra viên đạn , nếu làm không tốt… Ngươi cũng chỉ có thể nhịn.”
Bạch Dục Nhiên duỗi cánh tay, xoay tròn trên không trung , Kiro chỉ biết người này không có khả năng khuôn phép! Nàng coi như thân mình là một khuôn phép người bị không hiểu ra sao cả chộp tới kén chọn một chút roi, làm sao có thể không ghi hận trong lòng? Sau đó không báo phục thì đợi đến bao giờ?
“Có thuốc tê sao…” Kiro lấy tạo chí ra khỏi miệng đem , cuối cùng đưa ra một yêu cầu nhỏ.
“Ta là dân bình thường, trong nhà sao có thể có .”
“…” Kiro một lần nữa nằm xuống, nàng cảm giác mình đã thật sự hoàn toàn tuyệt vọng.
Bạch Dục Nhiên tìm bao tay , hộp quẹt, dao trái cây, cồn, băng gạc, cây kềm và cây vặn vít, thời gian đi qua bàn trà , đục côn trùng động quả táo trong dĩa trái cây quét ra biến thành màu đen chuối tiêu , đây là công cụ tốt chuẩn bị cho việc loại bỏ viên đạn .
Thời gian đợi nàng bưng đĩa trái cây ra trước mặt Kiro , nàng ta chỉ nhìn thoáng qua , dùng chút khí lực cuối cùng đưa tay sai Bạch Dục Nhiên di chuyển Nokia kiểu cũ cầm lại , phóng tới trong tay nàng, giọng nói khẽ rung : “Ngươi hãy trực tiếp chụp thuốc mê đi …. Ta xin ngươi.”
“Ngươi phải tin tưởng ta, ta có kỹ thuật lấy viên đạn.” Bạch Dục Nhiên lấy điện thoại thả lại tại chỗ, đeo bao tay vào , dùng hộp quẹt , mỗi công cụ đốt một lần khử độc.
“Ngươi… Kỹ thuật ở nơi nào?”
“Điện ảnh kịch truyền hình không phải thường xuyên diễn sao?”
“… Thực sự nên tin tưởng ?”
“ Ngươi khinh thường ta thì có.”
Kiro lại xoay người muốn lấy điện thoại liền bị Bạch Dục Nhiên ấn chặt, đem tạp chí một lần nữa quay về nhét trong miệng của nàng. Kiro giận, muốn đem tạp chí bỏ ra . Bạch Dục Nhiên đến giá áo lấy ra cà- vạt nhỏ , song chưởng Kiro giơ lên cao quá mức độ chịu đựng và bàn trà trói chân cùng một chỗ, lại dùng băng keo trong suốt dán ngang tạp chí dính vào miệng Kiro .
Thế giới rốt cục an tĩnh.
Bạch Dục Nhiên một tay cầm dao trái cây một tay cầm cây vặn vít, ngồi ở giữa hai chân Kiro, ngẩng đầu lên cười với nàng , làn tóc dài xõa xuống , bao trùm trên ánh mắt của nàng. Ánh mắt trước tất cả đều là bóng ma, hoảng sợ Kiro chỉ có thể nhìn thấy nàng hơi hơi hướng lên trên họa xuất độ cung khóe miệng.
“ Đau… Đau…” Kiro liều mạng muốn giãy dụa, lại bị trói cái vững chắc. Bạch Dục Nhiên chống Kiro cần áp trên sàn nhà vết thương đùi phải của nàng , miệng ngậm đèn pin nhỏ, nhẹ nhàng búng miệng vết thương, có thể thấy kia viên đạn giữ lại ở khung xương phía dưới.
“Ta tới.” Bạch Dục Nhiên nói.
Kiro dùng khóe mắt thấy tại chính mình miệng tạp chí trang bìa lại là mặt Bạch Dục Nhiên ! Toàn bộ phẫn nộ đều hóa thành giữa hàm răng lực đạo, hung hăng cắn lấy Bạch Dục Nhiên xem ra giả vờ lạnh lùng tàn ác giả vờ tỏ vẻ ngây thơ trên mặt!
Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.