TL 10

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

“Vị Tô tiểu thư kia… nhìn qua có vẻ hai người quan hệ rất tốt?”

Bạch Dục Nhiên cùng Mạnh Mạnh đi dạo công viên, cả hai trầm mặc hồi lâu khiến Mạnh Mạnh không chịu được, đành cất lời hỏi vậy.

“Không, cả hai mỗi ngày đều cãi nhau.” Hiển nhiên Bạch Dục Nhiên thật thà trả lời nhưng biểu cảm của Mạnh Mạnh dường như không vui.

“Thật không? Vậy các cô cứ tiếp tục cãi nhau đi.”

Bạch Dục Nhiên không nghĩ ra lý do chỉ vì một người suốt ngày cãi nhau với nàng lại khiến Mạnh Mạnh trở nên giận dỗi, còn không nghe điện thoại, bé Mập trực tiếp quăng tại nhà nàng ,không đem về.

Bạch Dục Nhiên đặt chân vào nhà đã thấy Kiro vừa uống sữa bằng ống hút, vừa ở trước mặt bé Mập trêu đùa. Bé Mập giống hệt như chim cánh cụt, đang đứng bằng hai chân sau giơ bụng bự lên, hai chân trước giơ lên loạng quạng với tới Kiro, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào ống hút. Kiro giơ ống hút lên cao, bé mập xòe móng vuốt cào loạn xạ trên không trung, mỗi lần sắp chạm tới, ống hút đều bị Kiro xấu xa lập tức giơ lên cao hơn…

Khung cảnh trước mặt thật đáng khinh mà, lại còn chơi cái trò thiếu iot như vậy. Bạch Dục Nhiên nhìn thấy Kiro sa đọa như thế, trong lòng ít nhiều vẫn có điểm áy náy.

“Ai da, cô trở về thật sớm. Tôi còn nghĩ cô dù thế nào cũng muốn dẫn người ta về nhà, tiện thể dẫn lên trên giường cơ đấy.” Kiro cầm ống hút quăng tới cho bé Mập, vừa bắt được ống hút từ Kiro liền nhanh chóng ôm lấy ống hút vừa cắn vừa lăn lộn trên mặt đất.

Bạch Dục Nhiên nghe ra ý nàng đang châm chọc nên không để tâm đến nàng, mang quần áo đi tắm.

“Tôi đói bụng. Khi nào mới được ăn cơm trưa?”

“Tôi tắm xong sẽ phải đi ra ngoài làm việc, không về ăn. Cô tự ăn đi.”

“Tự ăn? Tôi không biết nấu cơm.” Nói ra câu này Kiro không hề cảm thấy ngượng ngùng dù là một chút.

“Cô không nấu được thì không cần ăn nữa.”
“Không biết cô đang tức vì chuyện gì nhưng rõ ràng tôi không có ý trêu chọc cô. Bạn bè của cô đến tôi đâu làm gì thất lễ với họ? Thật sự tôi cũng muốn bản thân ăn mặc chỉnh tề ra đón tiếp nhưng đáng tiếc, vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Mà nếu tốt hơn, tôi đã có thể tự do hoạt động thì ngay từ đầu sẽ lập tức làm theo mong muốn của cô ngay – lượn nhanh khỏi nhà cô ngay lập tức.”

“……”

“……”

“Muốn ăn gì?” Bạch Dục Nhiên hỏi.

“… Xúc xích chiên hình bạch tuộc cô chiên.” Kiro trả lời.

Bạch Dục Nhiên lẳng lặng đi cắt xúc xích thành hình bạch tuộc rồi chiên lên, còn thả trứng vào, thêm ít hành trên mặt rồi mang dĩa đặt trên đầu giường cho Kiro.

“Cứ ăn trước, tôi đi tắm rửa.”

“Rột..” Kiro cúi xuống ăn không màng đến Bạch Dục Nhiên.

Bạch Dục Nhiên tắm xong thì chiếc dĩa đã được Kiro ăn sạch sẽ. Nàng mặc một chiếc váy ngắn màu đen cùng giày cao gót, đeo kính râm khiến khí chất cả người toát ra rất khác biệt.

Kiro ôm bé Mập nhìn theo nàng. Khi Bạch Dục Nhiên bước tới cửa không hiểu sao lại quay đầu nhìn.

“Cô ở nhà một mình được chứ?” Bạch Dục Nhiên hỏi.

“Yên tâm.” Kiro cười rộ lên, so với thời điểm nàng nhanh mồm nhanh miệng châm chọc thì ôn hòa hơn nhiều, “Đã có bé Mập ở đây bảo vệ tôi.”

Bé mập nằm ở trong lòng Kiro ngủ say, chân ngắn để trước bụng, lâu lâu giật giật một cái.

Bạch Dục Nhiên mở cửa ra, đột nhiên Kiro hỏi thêm: “Buổi tối ăn gì?”

“À? Cô muốn ăn gì?”

Tôi vốn đang hỏi cô, giờ lại hỏi ngược tôi…

Kiro nói: “Không cần, chờ cô về ăn món ăn như cũ là được rồi.”

Bữa nào cũng ăn còn chưa ngán sao?

“Ồ… Vậy, ta sẽ mua thêm xúc xích trên đường về.”

Bạch Dục Nhiên ra khỏi nhà, khi đứng chờ xe chợt cảm thấy trong lòng có một loạt cảm giác kì lạ đang cuồn cuộn quấy nhiễu. Nàng sao vậy? Lại muốn nôn sao? Không đúng… Thì ra là muốn cười. Đúng vậy, nhưng vì sao lại muốn cười chứ? Rõ ràng nàng với Mạnh Mạnh vẫn đang cãi nhau mà?

Được rồi, không ai nhìn thấy cả, muốn cười thì cười thôi.

Mấy ngày gần đây Bạch Dục Nhiên khôi phục lại công việc, vết thương đáng sợ trên mặt tan đi nhưng tin đồn nàng bị Hắc Đạo tập kích không thấy có dấu hiệu đi xuống.

Nàng vào thang máy công ty, chạm mặt mấy đồng nghiệp. Tất cả đều là những người mẫu trẻ mà công ty quản lý, vừa nhìn thấy Bạch Dục Nhiên đi tới lập tức bàn tán sự tình bí mật giữa nàng cùng Hắc Đạo.

Từ trước tới giờ Bạch Dục Nhiên đều tỏ ra lạnh lùng, đối với những “đồng nghiệp” ít gặp càng không thiết phải nói. Đối phương dù ồn cỡ nào thì Bạch Dục Nhiên cũng chỉ cười nhạt khiến đối phương không còn mặt mũi nào tiếp tục.

Bạch Dục Nhiên đơn giản tháo kính râm xuống, nhẹ nhàng lau sạch rồi đeo lên, đôi môi chỉ phủ một lớp son bóng, ngay cả eyesline cũng không vẽ. Bộ dạng đeo kính râm cùng gương mặt lạnh lùng nhìn qua thuộc dạng không dễ chọc. Người mẫu cùng ở trong thang máy với nàng nếu không vì muốn trêu chọc, bình thường sẽ không bắt chuyện với nàng. Tất cả mọi người đều biết xưa nay Bạch Dục Nhiên thích một mình đi về , tính cách kì quái, dùng tiền bản thân kiếm mà thôi. Xem ra chuyện về Hắc đạo và nàng đều bị giữ “khoảng cách” như nhau, mọi người liền đem đối tượng ở giữa trung tâm chuyện tình bị xa lánh này quẳng ra ngoài khỏi cuộc nói chuyện.

Những người mẫu trẻ đó đều bằng tuổi Bạch Dục Nhiên , đều là hai mươi tuổi. Trong công việc, các nàng buộc phải cạnh tranh với nhau rất kịch liệt. Phải là người mẫu lão làng một chút cỡ Bạch Dục Nhiên mới cố định hơn và được tạp chí thời trang hoặc các trang báo mạng tìm tới, miễn là thân thể không có vấn đề gì thì mỗi tháng đều có thu nhập nhất định.

Bạch Dục Nhiên không thể chấp nhận việc trình diễn nội y trước mặt công chúng – Là nghệ thuật hay sắc – chính mắt cô tự quyết định.

“Tiểu Bạch.”

Bạch Dục Nhiên vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy chị Tần đang vội vàng chạy tới, nắm lấy bả vai nàng, nói: “Lần này em nhất định phải nghe chị.”

“Có chuyện gì sao?” Dù mang kính râm nhưng vẫn có thể nhìn thấy Bạch Dục Nhiên đang nhíu mày.

Chị Tần kéo bả vai nàng đi sang góc kín hơn, mặc cho việc kéo vai một người cao 175 cm như Bạch Dục Nhiên đối với người có chiều cao khá bình thường như cô hơi khó khăn một chút: “Em hãy nghe cho kĩ, đêm nay có show, chắc chắn em biết Brian phải không? Show đêm nay là đêm diễn mùa thu rất quan trọng với hắn, mà trong đoàn người mẫu hắn dẫn tới có một người bị tào tháo, rượt hai chân nhũn ra, không thể lên sàn được. Chị đây là người rất trọng tình nghĩa, cho nên đã đề cử em đó.”

Vốn đang chuẩn bị đón nhận nụ hôn của Bạch Dục Nhiên, còn nhắm mắt đợi nữa, nhưng không thấy Bạch Dục Nhiên nhào tới, ngược lại khuôn mặt nàng nhăn lại. Chị Tần vỗ vỗ mặt nàng: “Chắc không phải em đang hưng phấn quá độ đó chứ?”

“Không phải. Chị Tần, show tối nay diễn đến mấy giờ?”

“Đến mấy giờ? Em hỏi thật kì quái, đáng lẽ phải hỏi được bao nhiêu tiển chứ? Nói cho em nghe, show lần này tiền thưởng lêm đến năm chữ số, công ty đương nhiên là đang đầu tư lớn, chị bên này cũng đang bận bù đầu đây, nhưng vì tiền thưởng lần này so với những quảng cáo trước gấp nhiều lần nên đủ khiến em ăn ngon, lười biếng suốt mấy tuần.”

“Được. Cảm ơn chị Tần.” Bạch Dục Nhiên biểu đạt lòng cảm kích, lúc sau hỏi lại: “Show diễn rốt cuộc là tới mấy giờ?”

Người chị họ Tần tháo kính râm của Bạch Dục Nhiên xuống muốn xác định người trước mắt có thật sự là Bạch Dục Nhiên không.

“Sao chị có cảm giác hôm nay không giống em thường ngày lắm?”

Bạch Dục Nhiên không phản bác lại vì nàng cũng hiểu được bản thân hôm nay khác với mọi ngày, trong lòng lại nhớ tới xúc xích bạch tuộc.

“Này.”

“… Là cô?” Điện thoại nhà Bạch Dục Nhiên vang lên gần nửa ngày Kiro còn do dự có nên nhận không, nhấc máy lên không nói lời nào, muốn đợi phương chủ động trước, hóa ra là Bạch Dục Nhiên.

“Ừ. Tối nay có thể tôi sẽ về trễ, mấy giờ cô sẽ ngủ?”

“Tối nay về trễ? Chúc mừng cô, có chuyện tốt sao?”

“Ừ, có thể xem như vậy.”

“Mấy giờ tôi cũng đều ngủ được cả. Dù sao cả ngày chỉ có ngủ, ngủ trễ một chút cũng không sao.”

“Vậy cô ở yên chờ tôi. Có thể tôi về trễ một chút nhưng nhất định sẽ mua xúc xích với bia, nếu đói bụng thì chịu khó ăn bánh mì có sẵn trong tủ lạnh nhé.”

“Aiz, mấy thứ cứng ngắc đó tôi nuốt không trôi, ta sẽ chờ ngươi về cùng ăn xúc xích với bia.”

Bạch Dục Nhiên cúp điện thoại. cảm giác kì lạ lại xuất hiện trong lồng ngực nàng dao động.

Cảm giác kì quái này so với cảm giác say sóng là khác nhau.

Chẳng lẽ là mang thai sao? Sẽ không phải là con của bé Mập đấy chứ? Giống đực tiếp xúc gần đây nhất với nàng chỉ có bé Mập thôi! Bé Mập còn chưa có thiến, khả năng rất cao! Đúng! Hung thủ khẳng định chính là nó!

Bạch Dục Nhiên tự sỉ vả, khinh bỉ bé Mập trong lòng không thôi, nhưng đến cuối cùng nàng không thể không thừa nhận sự thật rằng đứa nhỏ nếu tồn tại thật hẳn chỉ do người tên Kiro vô liêm sỉ, không trong sạch kia…

Trời ạ!

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
gateio

I am an investor of gate io, I have consulted a lot of information, I hope to upgrade my investment strategy with a new model. Your article creation ideas have given me a lot of inspiration, but I still have some doubts. I wonder if you can help me? Thanks.

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.