TL 1

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Bạch Dục Nhiên một mình ngồi trên băng ghế ở công viên , mái tóc dài xõa xuống phủ hai bên má , che đi những vết thương xanh tím trên gương mặt để tránh sự chú ý. Tuy rằng nàng cố giấu vết thương ở miệng nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Bạch Dục Nhiên muốn châm điếu thuốc, nhưng hở môi ra thì kéo theo miệng vết thương rạn nứt, đau đến ánh mắt có hàng lệ đảo quanh . Thời gian đã trôi qua hơn phân nửa nhưng ngày mới vẫn chưa đến .

Trời chiều phủ một tầng mây mỏng nơi Phnôm-pênh , lúc sau lại giấu đường đi xuống chân trời. Mặt trời lặn , nhường lại màu đen của bầu trời đêm . Không bao lâu, công viên vốn đang rất náo nhiệt , dòng người cũng dần dần tản đi.

Đây là công viên nhỏ ở vùng ngoại ô, hẻo lánh, cũng không có cảnh đẹp, người dân chủ yếu đều là các bậc chú bác cùng trẻ nhỏ, thong thả tản bộ. Nhà Bạch Dục Nhiên tương đối gần, dù sao trong nhà cũng chỉ có mỗi mình nàng , đợi cũng là đợi, hôm nay không có cách nào đi chụp hình bình thường, đừng bảo hôm nay, hiện tại với bộ dạng giống quỷ của nàng còn không thể xác định được có cơm ăn hay không nữa, dứt khoát ở nơi này hóng sự mát mẻ của gió Tây Bắc.

Bạch Dục Nhiên châm thêm điếu thuốc giết thời gian. Mãi đến tối , tivi quay vòng phát lại chương trình thời trang Ý , nàng mới trở về cũng để tiết kiệm tiền điện.

Thuốc vừa châm, nàng đột nhiên nghe thấy phía sau bụi cỏ âm thanh chạm đất vang lên khác thường .

Rắn rết hổ báo thì không thể nào có rồi. Công viên này tuy tràn ngập người già và trẻ nhỏ nhưng sau khi trời tối mịt dù đui mù cũng không muốn ở lại , phòng tránh thanh niên quậy phá đến càn quấy trong bụi cỏ. Thông thường gặp tình huống này nàng đều căm ghét , một mực cách khá xa để giữ sự trong sạch .

Điếu thuốc đặt trên môi không yên , trong lúc đang muốn đứng lên, bỗng nhiên cổ căng thẳng, cả người bị ghì nặng nề trở về, ngồi lại trên ghế .

“ Là ai ? ” Bạch Dục Nhiên chợt nghĩ bạn bè của nàng dù chết cũng không nói đùa , hạ câu còn không mắng . Bỗng nàng cảm giác trên huyệt Thái Dương bị đè lại bởi một vật thể lạnh lẽo .

Theo bản năng , tưởng người nào cầm đồ chơi tiểu quỷ đang đùa giỡn với nàng nhưng im lìm một hồi lại không nghe thấy tiếng tiểu quỷ nghịch ngợm cười duyên, ngược lại nghe thấy tiếng thở dốc trầm trọng của phụ nữ với một cỗ quan tài dày đặc mùi máu tươi.

Rằm tháng bảy đến nhanh , hình như năm nay quên chưa cúng nhưng không lẽ vì vậy lại bị quỷ to quỷ nhỏ bò lên chứ ?

Bạch Dục Nhiên vô cùng tò mò, cố tình phía sau lặng yên không một tiếng động . Qua một lúc lâu, nàng ước mình có thể di chuyển ánh mắt về sau 180 độ.

“Đừng nhúc nhích… ! ” Rốt cục cũng lên tiếng, thật hoàn hảo, giọng nói cao , hơi thở mỏng manh như sắp chết.

Giọng điệu tràn ngập mệnh lệnh , ba chữ nói ra như mất đi lượng không khí nhưng lại phi thường khốc liệt, giống như chìm hồi lâu gom hết sức lực cuối cùng sót lại mới chậm rãi thốt ra ba chữ này.

Kết hợp mùi máu tươi nồng nặc , người trong bụi cỏ nhất định là bị đả thương nghiêm trọng.

“Cứu ta… Nếu không, giết ngươi ! ”

Trọng lượng ở trên huyệt Thái Dương nhất định đang dùng sức , Bạch Dục Nhiên đã có thể cảm nhận được đó là một khẩu súng , không thể nhầm . Chính là… Cô nương, đây là thái độ cầu xin người khác giúp đỡ sao ? Có thể bớt thô bạo lại hay không ?

Chỉ có điều … nghĩ kĩ lại, âm thanh này đã nghe qua ở nơi nào ?

“Tiểu thư, xin người khác giúp đỡ có rất nhiều cách nhưng không cần thô bạo đến vậy . Ta rất thích cứu người, nhưng cũng không thích bị thương… ”Bạch Dục Nhiên còn chưa nói xong thì huyệt Thái Dương cảm giác áp bách liền tiêu thất, lập tức nghe thấy âm thanh đánh rơi thanh súng trên bụi cỏ dội lại.

Bạch Dục Nhiên nhìn phía trước cách chỗ nàng gần trăm mét, một đám trẻ nhỏ tranh cãi , ba lão thái thái ngồi đứng song song quay lưng về phía nàng, có ý gì với nàng ?

Bạch Dục Nhiên quay thân, nương ngọn đèn mỏng manh nơi công viên , thấy một cánh tay trắng nõn mãnh khảnh trong bụi cỏ lộ ra, bất lực nằm rũ xuống , gương mặt hướng lên , năm ngón tay hơi khép lại, cũng không động đậy. Ngón trỏ nàng trên khẩu súng đen cách 10 cm , hơi thở trong đêm tối cùng màu xanh mướt của bụi cỏ  và cánh tay xinh đẹp của nàng ta đã hình thành nên cảnh tượng thật huyền diệu . Khung cảnh như một tấm ảnh chụp .

Bạch Dục Nhiên gạt bụi cỏ ra hai bên , ngồi nửa người bị thương trước mặt đối phương đang bất tỉnh, gương mặt ấy đã bị mái tóc đen , dài che khuất.

Dù không thấy mặt nhưng cả hình dáng vẫn tản ra khí chất lạnh lùng làm cho người ta không thoải mái . Ngón tay vén nhẹ mái tóc dài, gương mặt đối phương bị vây trong hôn mê dần lộ ra hoàn chỉnh…

Quả nhiên chân trời nơi nào lại gặp lại , Tô gia Nhị tiểu thư.

Ha ha, ha ha …

Bạch Dục Nhiên chắp tay sau lưng , chỉ trên mặt hôn mê bắn hai cái.

Ha ha , Tô gia, Kiro Nhị tiểu thư .

Tô Nhị nhìn qua mỏng manh thật sự, cũng đồng dạng  Bạch Dục Nhiên đưa nàng về lại nhà mình , khoảng cách ngắn ngủi nửa con phố mệt đến muốn buông tay nhân gian , đã vậy còn bị láng giềng đi qua ném ánh nhìn quái dị .

“Bạn của ta đã uống nhiều quá , uống nhiều quá.” Trừ bỏ lấy cớ đó thì Bạch Dục Nhiên thật sự cũng không thể tưởng tượng ra được lí do nào khác.

Bạch Dục Nhiên trên người tổn thương hai tuần lễ vẫn chưa thấy xu hướng thuyên giảm , dấu vết bị roi quật trên thân thể rõ mồn một trước mắt, việc vệ sinh càng cảm thấy đau đớn và khổ sở vạn phần. Tất cả chuyện này ai là kẻ đầu xỏ gây nên ?

Tô Nhị tiểu thư chậm rãi tỉnh dậy , nàng còn không nhớ rõ sự tàn bạo chính mình từng làm qua . Chỉ có điều phong thuỷ thay đổi liên tục …

Bạch Dục Nhiên bế nàng vào nhà liền cho rơi xuống sàn gỗ ở phòng khách .

Tô Nhị tiểu thư ngã nhào trên đất , liền bị đau, thân muốn lui nhưng vừa động đậy như chạm đến miệng vết thương, lại nức nở kích thích , thư giãn đứng người dậy.

Bạch Dục Nhiên đến tủ lạnh cầm một lon bia, cởi bỏ áo khoác , chỉ mặc bộ áo bó sát người với áo sơ mi trắng, dùng dây gân trên cổ tay buộc lại mái tóc, đi đến trước mặt nàng ta .

Tô Nhị trúng đạn rồi, miệng vết thương ngay giữa hai đùi , thực xấu hổ .

Bạch Dục Nhiên tách chân của nàng ta kiểm tra miệng vết thương , Tô gia Nhị tiểu thư phát ra âm thanh trầm thấp thống khổ , nhường chân mở ra , góc độ bị thương nàng khó có thể thừa nhận.

“Đừng rên rỉ, cố chịu đựng ! ” Bạch Dục Nhiên thật ra cố đem sự đau đớn của đối phương để ở trong lòng, lấy ra dao trái cây , miệng vết thương mở ra một lỗ hổng lớn ngoài quần , đặt ngón tay trắng nõn mà có chút đỏ lên phát sưng giữa hai chân, tạo ra miệng vết thương, phát hiện viên đạn còn ở bên trong.

“Nhẹ đó…” Tô Nhị kháng nghị , đầy khí chất lạnh lùng.

“Ngươi kêu Kiro đúng không ?” Sau khi bị thương Bạch Dục Nhiên thể lực đương nhiên không còn tốt , hai tuần lễ đều không có công tác, gởi ngân hàng có thời hạn nên nàng không thể tiêu xài , lại sắp giao tiền thuê nhà . Nhà nàng chỉ còn mỗi bánh mì Thiên Đô để ăn và nước lọc để uống , đói bụng đến như gần hôn mê, bận việc một chút liền ngồi một bên nghỉ ngơi một lát.

Kiro cảm giác cô gái trước mắt rất vô lễ, xuống tay không biết chừng mực , rõ ràng là cố ý khiến nàng ta càng đau. Giọng nói của đối phương có chút quen thuộc, còn có thể kêu lên tên của nàng ta , chẳng lẽ là người quen? Kiro cảm giác mình sẽ không có khả năng nhận thức được người như thế.

Kiro không trả lời vấn đề của nàng, Bạch Dục Nhiên vẫn tiếp tục động tác.

“Đau…” Chỉ cần Bạch Dục Nhiên vừa động nhẹ nàng ta đã đau đến nghiến răng nghiến lợi , tao nhã hoàn toàn không màng đến , ôm chặt lấy cánh tay Bạch Dục Nhiên , đôi mắt nàng ta ngấn lệ .

“Ta biết đau, nhưng chớ lộn xộn .” Bạch Dục Nhiên đem tay nàng ta theo chính mình trên cánh tay hút ra, tùy ý bầy đặt tứ chi Kiro , Kiro lúc này tựa hồ đến đây cũng nhận ra nàng , lúc trước bình tĩnh đến như là mù hai mắt hiện tại gắn đầy ánh nhìn hằn thù.

Còn có một ti Bạch Dục Nhiên không có phát giác thẹn đỏ mặt.

“ Ngươi là …”

“Hừ, ta cũng rất muốn biết vì cái gì lại gặp phải ngươi , Tô gia Nhị tiểu thư. Lần trước gặp cảm ơn một chút roi da đã ‘ trọng đãi ’ , bất quá ngươi hiện tại dừng ở trong tay của ta, cũng cho ta vui vẻ .” Bạch Dục Nhiên một bên nói chuyện phiếm, một bên dọn sạch ghế đẩu , ngồi ở giữa hai chân Kiro , cởi quần nàng ta.

Kiro trợn tròn mắt : “ Ngươi định làm gì ? ”

“Cởi quần.”

“Ngươi còn có tính người sao? Ta đều như vậy, ngươi đối với người tàn tật còn có suy nghĩ này !” Không biết có phải hay không đến nơi này khẩn yếu quan đầu, Kiro có chút hồi quang phản chiếu , mắng Bạch Dục Nhiên rất khác thường nhưng cũng rất lưu loát.

“ Ừm , nhìn qua ngươi vẫn còn tinh thần. Được rồi,  ta trước hay nói giỡn, ta đối với ngươi không có hứng thú. Ta nhìn một chút, viên đạn chưa gấp ra được, còn ở lại trong thân thể ngươi. Ta nghĩ ngươi như thế mỗi ngày đau đớn trong lo lắng  hẳn sẽ biết viên đạn không thể lưu ở trong thân thể, nếu không tính mạng quý giá của ngươi không giữ được. Trong chốc lát, thời gian loại bỏ viên đạn ngươi tốt nhất cũng định lại tinh thần nhiệt tình hiện tại .”

“Gấp viên đạn, ngươi làm được không? ”

“Không biết.”

“…” Kiro lập tức lại nhụt chí, nằm hướng trên mặt đất , hai mắt vô định , dường như hồi tưởng lại mình tại sao đi đến bước này.

Bạch Dục Nhiên tiếp tục động tác cởi quần .

“Ngươi định làm gì , hắc đạo huyết chiến ngươi còn mặc quần da bó sát người , nghĩ đến đi xuất ngoại cảnh sao ? Khoác lên đi đều phí sức khỏe không, bây giờ ngươi cần cởi như thế nào nói cho ta một chút.”

Bạch Dục Nhiên có chút buồn bực, quần giữ lại ở  giữa háng Kiro . Không cách nào cởi thêm xuống , nàng hai tay dùng lực kéo xuống , tựa như cố ý thông thường, Kiro đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, răng nanh đều phải cắn, đau nhưng cố nén không khóc lên.

“Ngươi… là đang trả thù… ? ”

“Thực muốn trả thù ta sớm đem ngươi vào bệnh viện để cảnh sát vây xem ngươi loại bỏ viên đạn bên đùi được rồi, hắc đạo thiên kim.”

Kiro im lặng , Bạch Dục Nhiên vừa nhìn quanh thân , phát hiện Kiro mất máu rất nhiều , sắc mặt vốn trắng bệch càng thêm giống người chết, đến mức có thể trực tiếp hoả táng .

Vừa có tinh thần ban đầu cùng nàng bậy bạ nay liền cảm giác hiện tại dũng khí Kiro đang hấp hối .

Bạch Dục Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có mỗi một con đường.

Nàng đi vào bếp tìm kéo, giữ thắt lưng sườn lại đi vào, kéo xuống, quần da một bên liền nhường lại cho làn da đôi chân tuyết trắng thon dài lộ ra, Bạch Dục Nhiên không nhìn tới, tiếp tục kéo quần của nàng ta xuống .

Cho ngươi mặc ! Không mặc sẽ không phải chết!

Kiro đương nhiên cũng sẽ không nói cho Bạch Dục Nhiên chính mình trúng đạn cũng là bởi quần da giữ lại thật chặt, nàng bị đuổi giết đến đối diện ban công muốn nhưng không thể nhảy qua , bước chân lại không lối thoát, bị bắn trúng một phát khó có thể mở miệng …

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.