STNQDD 4

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 4

 
Taxi dừng ở trước cổng bệnh viện Hoa Dung, Lam Tích cầm cà-mên bước xuống xe.
 
Lam Tích đi vào bệnh viện, có mấy cái cảnh sát đi thoáng qua nàng, nhưng mà nàng đeo mũ, lại hơi cúi đầu nên ai cũng không nhận ra nàng chính là An Nhiên.
 
Hiện tại đã hơn mười giờ đêm, bác sĩ còn trong phòng không nhiều lắm, Lam Tích đem cơm hộp đặt ở một góc trong hành lang rồi mới đẩy cửa đi vào một văn phòng vẫn còn sáng đèn.

“Hôm nay trễ rồi, ngày mai hãy đến sớm một chút.” Nữ bác sĩ ngẩng đầu nhìn mắt Lam Tích rồi tiếp tục cuối đầu thu dọn đồ đạc vội vàng trở về để nấu cơm cho con gái. Nữ bác sĩ cảm thấy không đúng ngẩng đầu lên thì lúc này Lam Tích đã đi đến phía sau nàng rồi.

Lam Tích ra tay không chút do dự vặn gảy cổ cô.
 
Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng rất nhanh đi ra, còn thuận tay tắt đèn khóa cửa,  giống như người đã rời khỏi.

Lam Tích mặc áo blouse trắng nghĩ, như vậy cho dù sớm nhất thì ngày mai thi thể nữ bác sĩ này mới có thể bị phát hiện.
 
Muốn biết nhân chứng ở đâu, không cần bỏ công đi hỏi mà chỉ cần đi theo cảnh sát dưới tầng trệt trong bênh viện là được rồi.

Chứng nhân ở trong phòng bệnh trên lầu ba, Lam Tích nhìn ở hành lang thăm dò, thấy rất nhiều cảnh sát đang một trước phòng bệnh rồi, Tần Trạch cũng ở đó.
 
Hiển nhiên nhân chứng chính là trong phòng bệnh ở giữa đằng kia rồi, Lam Tích chợt đi trở lại bên cạnh hành lang, mắt có chút nheo lại.
 
Lam Tích đợi ở hành lang, rất nhanh có vài bác sĩ từ phòng bệnh đi ra.
 
“Các người sao có thể như thế, hiện tại thân thể bệnh nhân còn rất yếu, các người hỏi như vậy, không phải đem người ta bức chết sao!” Một bác sĩ đi ra tức giận chỉ vào Tần Trạch mắng, Tần Trạch chỉ có liên tục gật đầu cam chịu.
 
“Vậy lúc nào thì có thể lấy lời khai, chúng tôi thật sự rất vội a.”
 
“Ngày kia a, thế nào cũng phải để cho tinh thần của bệnh nhân ổn định lại đã.”
 
“Dạ dạ dạ” Tần Trạch liên tục gật đầu, mấy cảnh viên đi theo bác sĩ đến bên cạnh văn phòng cũng nghe ngóng được tình huống cụ thể của chứng nhân, hành lang rất nhanh liền yên tĩnh lại, chỉ có hai cảnh viên đứng trước phòng bệnh.
 
Lam Tích cúi đầu đi tới trước phòng bệnh.
 
“Vừa rồi bác sĩ Tôn bỏ quên đồ vật ở bên trong, tôi tới lấy.” Lam Tích hơi cúi đầu, hạ giọng nói.
 
Vừa rồi quả thực là có rất nhiều bác sĩ rời khỏi nên hai cảnh viên kia không nghi ngờ gì gật đầu để nàng đi vào.
 
Trong phòng còn một tên cảnh sát trẻ tuổi đang ngồi thấy nàng đi đến lập tức đứng lên: “Còn có chuyện gì sao?”
 
“Tôi đến xem tình huống của hắn một chút.” Lam Tích chỉ chỉ người trên giường.
 
“Cô giống như không phải bác sĩ vừa rồi.” tên cảnh viên kia cảnh giác nhìn nàng, hắn đến gần hai bước, thấy rõ khuôn mặt Lam Tích, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc: “chị dâu…” Hắn còn chưa nói xong thì cũng không còn khí lực phát ra tiếng.
 
Sắc mặt tên cảnh viên trẻ tuổi vừa rồi cứng lại, không dám tin chậm rãi cúi đầu.
 
Một thanh kiếm xuyên qua trái tim hắn rồi.
 
Lam Tích rút kiếm ra, tên cảnh viên kia lập tức liền té xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng, vì cái gì chị dâu lại ở chỗ này? Hắn còn chưa kịp nghĩ thì đã không còn thuộc về thế giới này.
 
Lam Tích nhẹ nhàng đỡ hắn đến trên mặt đất, không phát ra tiếng động lớn nào.
 
Lam Tích rút ra khẩu súng trên thắt lưng nhân viên cảnh sát rồi mới từ trong túi áo lấy ra ống giảm thanh gắn lên đầu súng, trên tay nàng đeo bao tay da nên không sợ sẽ để lại dấu vân tay, động tác Lam Tích rất nhanh, lập tức liền gắn xong ống giảm thanh, nàng giơ súng lên hướng về người đang nắm trên giường bệnh.
 
Nhân chứng nằm trên giường bệnh đã bị tiếng động làm tỉnh lại, trợn mắt hoảng sợ nhìn Lam Tích.
 
Lam Tích cười nhạt: “Ngươi nhận ra ta?” Nhân chứng kia nhìn nàng, vẻ mặt hoảng sợ, nhưng hắn lại quá yếu ớt, không thể cử động cũng không thể la lên, chỉ có thể giương mắt nhìn Lam Tích, hắn nhận ra Lam Tích, nàng chính là người ném bom trong nhà mình! Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể nhìn nữ Thiên sứ mỉm cười hướng về phía hắn bóp cò.
 
Nhẹ nhàng ‘HƯU…U…U’ một tiếng, là âm thanh cuối cùng mà hắn nghe được.
 
Gỡ xuống ống giảm thanh bỏ lại trong túi, Lam Tích nhét khẩu súng vào trong tay nhân viên cảnh sát.
 

Lấy cảnh phục của tên cảnh sát kia lau sạch vết máu trên thân kiếm, Lam Tích thu lại các bộ phận của thân kiếm kia xong nó liền nhỏ lại cỡ lòng bài tay, Lam Tích đem thanh kiếm để ở sau lưng, đứng dậy đi ra ngoài.
 
Nàng một thân sạch sẽ áo blouse trắng, nhưng lưng mang một thân máu tanh.
 
“Đừng quá vất vả” Lam Tích hạ giọng nói với hai cảnh viên canh giữ ở ngoài phòng bệnh, cúi đầu xoay người đi khỏi.
 
Hai tên nhân viên cảnh sát nhìn nàng đi xa, không khỏi cúi đầu cười nghị luận: “Hộ sĩ (y tá) bây giờ đều thon thả như vậy a.” “Quả nhiên là bạch y Thiên sứ a..”
 
Chỉ cách một cánh cửa, bọn hắn không biết bên trong đã không còn người sống.
 
Nàng đi đến toilet ở lầu một cởi bỏ áo blouse trắng, kể cả bao tay cũng ném chung vào trong thùng rác, bên trong còn mũ lưỡi trai nàng ném lúc mới vào.
 
Lấy một khối pin hình lập phương màu đen từ trong túi quần ra, Lam Tích xé bỏ lớp băng dính phía trên, đem màu đen nó ném vào thùng rác, xoay người rời khỏi WC đi lấy cái cà-mên lúc nãy nàng đặt ở cuối hành lang, đúng lúc có một nhân viên cảnh sát chuẩn bị đi lên lầu, Lam Tích thuận tay giữ hắn lại: “Cho hỏi, cậu biết Tần Trạch đâu không?” Tên nhân viên cảnh sát kia vừa muốn trả lời thì nghe rất nhiều tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, cảnh viên liền hướng trên lầu chạy đến, Lam Tích vội vàng đuổi theo.
 
“Làm sao vậy?” Nhân viên cảnh sát liền vội hỏi người đang chạy xuống.
 
“Nhanh, nhanh phong tỏa bệnh viện!” Mấy tên nhân viên cảnh sát sốt ruột quát: “Nhân chứng bị giết rồi!”
 
Nhưng mấy nhân viên cảnh sát này vừa chạy đến lầu một liền nghe ‘Phanh’ một tiếng nổ thật lớn, một cỗ nhiệt lưu xông tới, mấy tên nhân viên cảnh sát bỗng chốc bị khí lưu vây ở bên trong, tầng tầng lớp lớp ngã lên trên tường.
 

 
Trận nổ mạnh này không chỉ làm bị thương mấy nhân viên cảnh sát, vài bác sĩ ở lầu một, bệnh nhân đang nằm viện, mà còn hai người bệnh trong WC lân cận trực tiếp bỏ mình, ngay cả tứ chi cũng bị nổ tách rời rồi.
 
“Đây là khiêu khích, khiêu khích!” Tần Trạch có chút điên cuồng gào thét, trong văn phòng rất nhiều người, nhưng mỗi người đều trầm mặc, chỉ có âm thanh của một mình Tần Trạch.
 
“Đây là thế nào?” An Nhiên cẩn thận hỏi cảnh viên bên cạnh.
 
Tên cảnh viên kia sắc mặt ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu.
 
Nhân chứng liên tiếp bị giết, đây tuyệt đối không phải trùng hợp, mà lần này tên sát thủ kia thủ pháp giống hệt mấy lần trước, rõ ràng là cùng một người hoặc đồng bọn gây nên.
 
Trong cục có nội ứng? Tất nhiên mỗi người đều đang hoài nghi, ai cũng đều không nguyện ý suy nghĩ, đi hoài nghi đồng nghiệp của mình.
 
An Nhiên cho rằng là chuyện cơ mật, nên liền yên tĩnh không dám hỏi nữa, nhưng mà Tần Trạch đang rống lên vài câu phát tiết tâm lửa giận trong lòng, đột nhiên nhớ tới cái gì, bình tĩnh nhìn về phía An Nhiên, An Nhiên có chút mờ mịt nhìn hắn, Tần Trạch bỗng nhiên thoáng cái phóng tới nàng đem nàng kéo dậy.
 
“Nhân chứng, chuyện nhân chứng tỉnh lại không có mấy người biết, nhưng tôi lại nói cho cô biết!” Tần Trạch ra sức lung lay bả vai An Nhiên, gào thét lên với nàng, An Nhiên sợ hãi kêu một tiếng, trước sau ôm chặt chén giữ ấm ngã trên mặt đất, nước canh vãi đầy trên mặt đất.
 
“Tên sát thủ kia, có phải cô hay không, nói cho tôi biết, có phải cô hay không?” Tần Trạch dùng rất nhiều sức, An Nhiên cảm thấy bờ vai giống như bị hắn xé ra rồi, chỉ có thể liên tục giải thích: “Không phải em, em không biết anh đang nói cái gì, không phải em!” Nhưng Tần Trạch lại giống như không nghe thấy câu trả lời của nàng, cũng không nghe thấy đồng nghiệp khuyên nhủ, hắn không khống chế được cảm xúc, bất thình lình tát An Nhiên một cái, An Nhiên bị một tát này đánh ngã quỳ rạp trên mặt đất, rất nhanh đã được đồng nghiệp trong cảnh cục nâng dậy, An Nhiên bụm lấy nửa bên mặt bị đánh, ai oán nhìn Tần Trạch, đẩy người đang chắn trước mặt ra , khóc chạy ra ngoài.
 
“Tần Trạch, anh điên rồi!”
 
“Anh sao có thể hoài nghi Tiểu Nhiên!”
 
Tần Trạch thấy An Nhiên chạy đi, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
 
Hắn làm cái gì!
 
Hắn vậy mà nghi ngờ An Nhiên, đối với tất cả mọi chuyện hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí còn đánh nàng!
 
Nghe đồng nghiệp xung quanh chỉ tích , Tần Trạch chỉ cảm thấy đau đầu, chuyện ám sát gần đây cùng sự kiện nổ bệnh viện sắp đem hắn bức điên rồi, nhưng hắn sao có thể đem cơn tức giận mà trút hết lên người An Nhiên? 
An Nhiên tươi cười hồn nhiên như vậy, sao có thể là sát thủ?
 
Vừa nghĩ đến bộ dáng thương tâm của An Nhiên, hay bởi vì việc nổ mạnh mà buồn rầu, Tần Trạch thống khổ hừ một tiếng, ôm lấy đầu ngồi xổm trên mặt đất.
 
Ngửi vào trong mũi là mùi thơm của súp mang theo tình cảm ấm áp đang vãi đầy trên mặt đất. 

 
Tô Thấm Hảo đứng ở bên trong trạm điên thoại đối diện cục cảnh sát, lẳng lặng nhìn về hướng cục cảnh sát.
 
Cô nhất định là điên rồi, nếu không làm sao lại làm chuyện điên cuồng như vậy?
 
Đi theo Lam Tích đến bệnh viện coi như xong đi, vậy mà lại cùng đám cảnh sát này trở về cảnh cục, có lẽ là bởi vì bẩm sinh đã là sát thủ cho nên có trời mới biết lúc cô lái xe đi theo phía sau đèn báo hiệu của xe cảnh sát có bao nhiêu thấp thỏm không yên, khẩn trương đến tưởng rằng một giây sau cô sẽ lên cơn sốc.
 
Kỳ thật cô căn bản không cần đến đó, Lam Tích sẽ xử lý tốt, lúc tiếng nổ mạnh từ trong bệnh viện truyền ra thì Tô Thấm Hảo đã biết, nhưng cô chính là lo lắng.
 
Lo lắng đến mức xem nhẹ an nguy của bản thân.
 
Tô Thấm Hảo chờ ở trong trạm điện thoại có chút sốt ruột.
 
Lam Tích sao còn chưa đi ra, có phải hay không lộ ra sơ hở rồi? Tô Thấm Hảo nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ ký túc xá trong cảnh cục , nhịn không được mà nghĩ ngợi lung tung, hay cứ hướng đến mục tiêu trong lòng là tốt nhất.
 
Cô không phải là người như vậy, cô cũng không nên như vậy, tâm lí không ổn định, đây là phạm vào đại kỵ của sát thủ, đối với sát thủ mà nói chính là đòn chí mạng a.
 
Mà nếu như có thể coi là thật sự thì Tô Thấm Hảo đã sớm đem mình vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất của sát thủ rồi.
 
Cô động tình.
 
Đối với sát thủ mà nói, quả thực là bùa đòi mạng.
 
Cô đã yêu một cô gái, một cô gái mà cô không chọc nổi.
 
Biết rõ phía trước chính là vực sâu vạn trượng, nhưng vẫn không chút do dự, thậm chí còn không thể chờ đợi được mà nhảy xuống.
 
Tô Thấm Hảo trước sau đều rất luyến tiếc sinh mạng mình.
 
Nhưng cô lại cảm thấy sinh mạng này không có bao nhiêu quan trọng nữa.
 
Là bởi vì vẻ mặt tươi cười trên máy bay kia.

 
Khiến cho nàng dù biết rõ chỉ còn đường chết nhưng vẫn là phấn đấu quên mình, chẳng sợ dốc hết sức lực, thậm chí không chút nào hối hận.
 
Trên thực tế Tô Thấm Hảo cũng không đợi bao lâu thì Lam Tích đã đi ra.
 
Là chạy đến, bộ dạng giống như vừa mới khóc, thấy Lam Tích đi ra từ cảnh cục Tô Thấm Hảo không chút do dự, lập tức đẩy cửa thủy tinh trạm điện thoại ra đi theo sau.
 
Tô Thấm Hảo nắm giữ khoảng cách theo dõi vô cùng tốt, khoảng cách khá xa nhưng cũng sẽ không làm cho Lam Tích rời khỏi tầm mắt. 
Tô Thấm Hảo đối với việc đã rất quen thuộc.
 
Tâm tình Lam Tích dường như rất không ổn định, Tô Thấm Hảo đi theo phía sau lưng nàng mơ hồ nghe được tiếng nức nở.
 
Ai chọc khóc nàng? Tô Thấm Hảo trong nội tâm dâng lên tức giận, là tên tiểu bạch kiểm kia? Hừ, bất kể là ai, mình nhất định lấy mạng của hắn! Tô Thấm Hảo nhếch môi, lông mày cũng nhíu lại đến.
 
Nếu như là mình, chắc chắn phải che chở nàng thật tốt, nhất định sẽ không làm cho nàng khóc.
 
Nếu như cô có thể, cô muốn đem Lam Tích ôm vào trong ngực mà hảo hảo an ủi, làm cho nàng lại lộ ra dáng tươi cười.
 
Nhưng mà Tô Thấm Hảo đã quên, Lam Tích không phải người bình thường, nàng sẽ dễ dàng bị làm cho khóc như vậy sao?
 
Tô Thấm Hảo đã quên luôn.
 
Lam Tích cùng cô không khác biệt, thậm chí so với cô còn nguy hiểm hơn.
 
Lam Tích đi vào một ngõ tối, Tô Thấm Hảo cũng rất nhanh đi theo vào.
 
Đây là một nhà pub sau phố, đã tối lại ầm ĩ.
 
Tô Thấm Hảo không khỏi nhìn sang bốn phía, nhưng rất nhanh lông mày liền nhíu lại.
 
Lam Tích biến mất khỏi phạm vi tầm mắt cô rồi.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.