STNQDD 3

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 3

Thân phận hiện tại của Lam Tích là nhân viên thu ngân của một siêu thị, thời gian làm việc và nghĩ ngơi rất có quy luật, cùng một chỗ với đồng nghiệp cũng vô cùng tốt, tất cả đều bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí làm cho Tô Thấm Hảo thỉnh thoảng có chút mờ mịt, người này, thật sự là Lam Tích sao? Có phải hay không là do Andy nhầm lẫn giữa hai người giống nhau mà thôi?

Tô Thấm Hảo cũng bị lừa rồi, huống chi là những người khác?

8 giờ, Lam Tích đến siêu thị đi làm.

Tô Thấm Hảo dán lỗ tai lên cửa lẳng lặng nghe, nghe tiếng bước chân ra khỏi phòng rồi xuống lầu của Lam Tích, , thẳng cho đến khi không nghe được nữa, cô rất có kiên nhẫn đợi thêm một hồi, chắc chắn Lam Tích sẽ không trở lại, mới đẩy cửa phòng ra.

Cô trước đi đến phòng Lam Tích, từ trong túi xách lấy ra dụng cụ giải mật mã ở cánh cửa đang đóng bên cạnh, dụng cụ giải mã lập tức bắt đầu phá giải, tốc độ rất nhanh, mỗi giây sẽ dùng thử 30 cái mật mã, Tô Thấm Hảo bộ dáng nhàn nhã, trong lúc có người xuống lầu, Tô Thấm Hảo nghiêng người che khuất dụng cụ giải mã, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, có vẻ như đang đợi người. Không đến ba phút, bóng đèn đỏ của dụng cụ giải mã liền phát sáng.Trên màn hình dừng lại dãy số: ‘514624’.Tô Thấm Hảo thoả mãn cười cười, lấy bao tay da đeo lên rồi ấn mật mã trên cánh cửa, lại lấy sợi dây kẽm thâm dò vào ổ khoá, cửa ngay lập tức được mở ra.

Giống như là đang hoan nghênh nàng tiến vào thế giới của Lam Tích.Tô Thấm Hảo khiêu mi cười cười.

Đẩy cửa ra, đi vào phòng. —

Lúc Lam Tích trở lại đã là buổi tối, trong nháy mắt trực giác liền cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại lại không nói ra được.Lam Tích đi vào phòng việc đầu tiên chính là cầm lấy búp bê hình khỉ nhỏ được treo trên cửa. Đây là một con búp bê rất bình thường, xuất hiện trông nhà một cô gái cũng rất bình thường.

Ai sẽ lại nghĩ tới bên trong một con búp bê như vậy sẽ cất giấu máy theo dõi đây?

Tô Thấm Hảo ở cách vách,nhìn lên màn hình máy vi tính, trên màn hình hiện ra đúng là gian phòng cách vách, có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Lam Tích. Lam Tích đem máy theo dõi lấy ra, đặt thẻ nhớ vào laptop rồi nhìn vào video giám sát hôm nay, tất cả đều bình thường, nàng nhẹ nhàng thở ra, đem máy theo dõi để lại bên trong búp bê, đứng dậy đi tắm rửa.

Tô Thấm Hảo nhìn lên laptop, đốt một điếu thuốc.Đến bây giờ nghĩ đến cũng còn có chút sợ.Nếu như lúc ấy không cảm thấy con búp bê kia không thích hợp, không có xoá đi dữ liệu bên trong máy giám sát kia.Hậu quả đúng là nàng không có cách nào gánh vác.

Lam Tích rất nhanh đã tắm xong liền lên giường, Tô Thấm Hảo di chuyển vài cái trên bàn phím, góc độ của camera liền thay đổi

Cái camera này được đặt bên trong đồng hồ báo thức trên đầu giường Lam Tích.

Lam Tích lấy ra hai khẩu súng trong tủ đầu giường rồi cẩn thận kiểm tra sau đó mới đặt ở dưới gối đầu.

Cái đồng hồ báo thức kia đặt ở đầu giường, đối diện Lam Tích. Lam Tích không biết, lúc nàng phòng bị lại có khả năng nguy hiểm, đang có người gần ngay trước mắt quan sát đến nàng, biết rõ nhất cử nhất động của nàng.

Lam Tích hiện tại đang ở bên cạnh bạn trai, có lẽ nên nói là nhiệm vụ làn này của Lam Tích là tên bạn trai kia, là một tên cảnh sát.

Tô Thấm Hảo gặp qua rất nhiều lần, sau khi tiểu cảnh sát kia đưa Lam Tích về nhà thì đứng dưới lầu đưa mắt nhìn đèn phòng Lam Tích sáng lên, tựa hồ tình cảm hai người không tệ. Một tên tiểu bạch kiểm, hừ, biết rõ là nhiệm vụ, nhưng mà Tô Thấm Hảo vẫn là nhịn không được oán thầm.Sau đó đi soi gương, cảm thấy màu da của mình so với tiểu bạch kiểm tốt hơn, lúc này trong nội tâm mới ổn định lại.

Rất nhanh ngay cả chính mình cũng cảm thấy buồn cười. Ngày hôm sau 8 giờ, Lam Tích đi ra ngoài. Mật mã của nhà Lam Tích mõi ngày đổi một lần, bất quá có dụng cụ giải mã nên Tô Thấm Hảo đi vào vẫn là rất đễ dàng .

Tô Thấm Hảo nhìn thấy bày biện trên bàn chính là ảnh chụp của tên tiểu cảnh sát kia liền cảm thấy khó chịu, đưa tay đem khung ảnh đè xuống.Tô Thấm Hảo ngồi trên giường một chút, trong phòng đi lại một chút, cảm nhận được hơi thở của Lam Tích trong nội tâm đã rất thỏa mãn.

Trên bàn trang điểm của Lam Tích còn có son môi, Tô Thấm Hảo cầm lấy son môi ở đây ngoài miệng nhẹ nhàng bôi lên, giống như là đang cùng Lam Tích hôn môi.

Lúc rời đi, Tô Thấm Hảo xoá đi dữ liệu của máy theo dõi bên trong búp bê, sửa sang lại tốt hết thảy, lặng lẽ rời khỏi.Son môi để lại chỗ cũ, giường đệm chỉnh tề, Tô Thấm Hảo tin tưởng tất cả đều giống như lúc cô vừa đến. Đến buổi tối, Lam Tích trở về, kiểm tra búp bê giám sát, sau đó đi tắm rửa.Nàng từ phòng tắm đi ra, ngồi vào trên giường dùng máy sấy thổi khô tóc, lấy đồng hồ báo thức phía đối diện.

Tô Thấm Hảo nhìn lên màn hình máy vi tính, trong màn hình Lam Tích chính diện đối mặt nàng, khiến cho Tô Thấm Hảo có một loại ảo giác, giống như Lam Tích đang nhìn nàng.

Loại ý tưởng nguy hiểm lớn gan này làm cho Tô Thấm Hảo tim đập nhanh hai nhịp.Nàng nhớ tới lúc Lam Tích cười trên máy bay. Đơn thuần như vậy, lại rất yên tĩnh.

 

Cô nghĩ chính mình thật sự tự tìm đường chết. Sát thủ sao có thể có tình cảm, trên thực tế, đối phương cũng là sát thủ ma quỷ cùng sát thủ cùng giống nhau. Không, nàng không giống vậy. Nàng là Angle.

Tần Trạch gần đây hết sức đè nén cơn giận của mình. Hắn hiện tại đang theo một vụ buôn lậu thuốc phiện rất lớn, nhưng nhân chứng liên quan đến vụ án này đã chết ba người, hai người bởi vì vụ nổ mà đã hôn mê bất tỉnh, giờ đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.

Thật sự là không bình thuờng, Tần Trạch nghĩ, hắn có chút nghi ngờ đây lả do sát thủ làm, nhưng những sát thủ sao luôn nhanh hơn bọn hắn một bước? Bên này còn chưa ra khỏi xe cảnh sát thì bên kia đã xuống tay, chờ khi xe cảnh sát đuổi đến thì người đều đã trở thành thi thể.

Chẳng lẽ cục cảnh sát có nội gián, Tần Trạch xoa lông mày suy nghĩ, bọn hắn hện tại chỉ có thể phái người 24/24 bảo vệ tốt hai nhân chứng đang hôn mê kia, nhưng nếu như thật sự trong cục có nội gián thì gió thổi cỏ lay( biến đọng nhẹ), đều bị những tên sát thủ kia biết được thì đúng là chuyện phiền phức.

Tần Trạch gấp đến độ sức đầu mẻ trán, cửa đột nhiên gõ vang, hắn không một chút nghỉ ngợi liền rống lên “Vào đi”.

“Đang bận” một giọng nói ôn nhu cất lên , Tần Trạch sững sờ, ngẩng đầu nhìn qua, là An Nhiên mang theo cà- mên đang nhìn hắn cười. Tô Thấm Hảo đứng bên trong trạm điện thoại đối diện cục cảnh sát, sắc mặt âm tình bất định nhìn về phía cục cảnh sát. Mới sáng sớm Lam Tích liền nấu súp đưa tới đây, tất nhiên là đưa cho cái tên tiểu bạch kiểm kia rồi. Tô Thẩm Hảo có chút khó chịu, như thế nào lại tự nấu súp như vậy là nghiêm túc có phải hay không.

Tô Thấm Hảo có chút lo lắng, Lam Tích sẽ không thực sự động tâm chứ có phải là phía trên biết rồi… Nàng thực sự đã quên thân phận hiện tại của mình, vậy mà còn lỗ mãng chạy đến cục cảnh sát, nếu phía trên thì sẽ có kết quả tốt hay sao.

“Anh không phải rống em” Tần Trạch đứng dậy đi tới nghênh đón nàng, thấy bạn gái ôn nhu của mình tâm tình Tần Trạch cũng thoải mái không ít.” Chưa ăn cơm sao?”An Nhiên cười hỏi thấy Tần Trạch gật đầu cười đắc ý” Em biết ngay mà nhiệm vụ của anh còn chưa có tiến triển sao?”

Tần Trạch bất dắc dĩ thở dài một hơi” Nhân chứng còn chưa tỉnh dậy”

“Vậy cũng không thể không ăn cơm à, anh xem hiện tại là mấy giờ rồi” An Nhiên oán trách trừng mắt liếc hắn, mở ca- mên ra” Em có nấu súp anh nếm thử đi”

” Thơm quá đi, chị dâu lại làm đồ ăn ngon nữa rồi” mấy tên nhân viên cảnh sát ngửi ngửi đi đến đẩy cửa ra ló đầu vào “Chị dâu bất công quá, mua cho chúng ta toàn là mì còn cho Tần ca liền có cơm lại có súp”.

“Đi đi, có cái ăn cũng không tệ rồi” Tần Trạch thủ thế một cước đá đi, mấy tên nhân viên cảnh sát liền vội vàng đóng cửa.” Một đám ranh con” Tần Trạch gãi gãi đầu, có chút lúng túng nhìn An Nhiên, cô khẽ cúi đầu, khuôn mặt có chút đỏ ửng lên khiến cho Tần Trạch không khỏi nhớ đến lần đầu gặp An Nhiên.

Nửa tháng trước, bản thân đang trên đường đi đến cục cảnh sát thì gặp phải An Nhiên. Lúc đó An Nhiên cũng như vậy, khẽ cúi đầu chẳng qua là một bộ dáng muốn khóc. Thấy cô gái này mang theo chiếc cặp da đứng dưới ánh nắng mặt trời không biết đã bao lâu, Tần Trạch trên nguyên tắc là cảnh sát nhân dân vì nhân dân liền qua hỏi nàng

“Cô làm sao vậy?” Cô gái ngẩn đầu có chút cảm giác nhìn hắn, trong nháy mắt đó Tần Trạch có cảm giác nếu như bản thân không đến hỏi thì nhất định bản thân sẽ hối hận đến chết. Cô gái bởi vì đứng dưới ánh nắng mặt trời quá lâu nên khuôn mặt có một chút mất tự nhiên, trong mắt sương mù bao phủ bộ dạng quật cường lại ấm ức thoáng một cái liền đá động đến tâm Tần Trạch rồi.

“Tôi là cảnh sát, cô xem ” Tần Trạch lấy ra chứng nhận cảnh viên đưa cho nàng xem, cô gái mới yên tâm một giây sau đó liền khóc lên, Tần Trạch trong lúc nhất thời không khỏi luống cuống ” Đừng khóc đừng khóc tôi cũng không làm gì cô mà”

“Tôi bị lạc đường…” Cô gái nghẹn ngào nói. Sau đó Tần Trạch rất không hiểu vì cái gì mà nàng không thuê xe đi đến nơi mà nàng muốn. An Nhiên trả lời: Nghe nói Bắc Kinh rất loạn, nên nàng không dám thuê xe, vốn là muón ngồi giao thông công cộng đấy nhưng khi xuống xe buýt thì phát hiện nhầm nơi.

Tần Trạch cảm thấy đây là duyên phận, nếu như nàng không có lạc đường, nếu như mình không có qua hỏi thăm, vậy hắn cùng An Nhiên giống như hai đường thẳng song song không có gặp nhau. Về sau sự tình phát triển là đương nhiên.

An Nhiên vốn là lần đầu tiên đến thủ đô nên chưa quen với cuộc sống nơi đây, Tần Trạch tất nhiên muốn giúp nàng một tay huớng An Nhiên mà chạy đến hai chuyến, hai người cũng rất tự nhiên mà phát triển quan hệ nam nữ. An Nhiên là loại phụ nữ làm cho người ta rất muốn bảo vệ.

Có lẽ lần đầu tiên gặp nàng, Tần Trạch liền bị hãm vào rồi, Tần Trạch rất thỏa mãn An Nhiên là một cô gái đơn thuần ôn nhu, nhưng ở cái xã hội hiện tại này nàng khó bảo toàn được sự đơn thuần ấy, đây cũng là điều Tần Trạch muốn bảo vệ. An Nhiên , tên cỡ nào phù hợp với nàng, tên cỡ nào xinh đẹp. “Nhìn cái gì” An Nhiên giận dỗi nói, Tần Trạch mới giận mình, ngây ngô lấy canh ăn.” Buổi tối anh tan ca sớm đi đón em” Tần Trạch nói.

” Anh không phải bề bộn nhiều việc sao?”

“Nhân chứng chưa tỉnh thì bận rộn cũng vô dụng” Tần Trạch nhún vai một cái. “Gần đây ban đêm ngoài đường không an toàn, anh đón em về”.” Được” An Nhiên vui vẻ gật đầu. Chờ An Nhiên rời đi, trong cục lập tức cười vang. “Sắp có chuyện tốt rồi”.

“Tần Trạch, một cô gái tốt vậy đừng bỏ lỡ, định khi nào mới rước người ta về?” Trong cục tuổi tác Lưu Tân lớn hơn.

“Đợi nhiệm vụ này xong , liền đến gặp ba mẹ nàng sau đó nàng chuyển lên sống ở Bắc Kinh luôn”. Tần Trạch gãi gãi đầu tuy bị chọc nhưng vẫn nở nụ cười thỏa mãn.

Ban đêm 8 giờ

Sau khi An Nhiên tan ca từ siêu thị đi ra, liền thấy Tần Trạch đang đợi dưới đèn đường buồn chán đá lấy cục đá.” Đợi lâu chưa?” An Nhiên nhảy đến trước mặt hắn cười nhìn hắn. Tần Trạch vội vàng lắc đầu, nhưng lại cười ngây ngô gãi gãi đầu.

“Cười căi gì, nhìn thật ngốc” An Nhiên ra ve vỗ hắn một cái. Hai người lẳng lặng tiêu sải đi dưới đèn đường, bầu không khí yên tĩnh làm cho lòng người vui vẻ, Tần Trạch nhìn An Nhiên không khỏi hi vọng thời gian đứng lại. Lúc đi đến dưới lầu thì An Nhiên mời hắn lên” Em hâm nóng cơm, lúc trưa nấu súp còn thừa anh lên ăn nha”.

Tần Trạch vui vẻ gật đầu, nhưng điện thoại hắn reo lên hết lần này đến lần khác

“Này”

“Đội trưởng nhân chứng tỉnh”

“Được tôi lập tức đến ngay” Cúp điện thoại Tần Trạch có chút khó xử.

” Phải đi sao” An Nhiên ôn nhu hỏi.

Tần Trạch gậy đầu” Ử nhân chứng tỉnh anh phải qua đó gấp”

“Bệnh viện ở đâu, lát nữa em đem đề ăn khuya qua cho anh”

“Bệnh viện Hoa Dung” hắn huớng nàng phất tay mặt khác không dám chậm trễ, chạy ra khỏi tiểu khu bắt taxi rời khỏi. Thấy xe đi rồi, An Nhiên-Lam Tích cười nhạt

Trên lầu bức màn vén lên một chút, một thân ảnh đứng sau bức rèm. Tô Thấm Hảo cầm lấy camera, nhắm ngay Lam Tích đang đứng dưới lầu rồi điều chỉnh tiêu cự, chụp ảnh. Ban ngày lúc đi làm, buổi tối trở về , đôi khi ở cùng với tên bạch tiểu kia có khi thì ở một mình. Mỗi dáng vẻ đều được Tô Thấm Hảo chụp lại.

Lam Tích không ngồi dưới lầu lâu, nàng nhìn Tần Trạch rời đi liền xoay người đi vào hành lang, Tô Thấm Hảo buông rèm nhìn vào màn hình laptop của nàng.

Lam Tích hôm nay đi vào phòng chuyện thứ nhất là kiểm tra camera, sau đó nàng thay quần áo rồi vào bếp hâm nóng canh còn cầm lấy cái gì ở trong túi xách từ ngăn kéo có vẻ như còn muốn ra ngoài.

Tô Thấm Hảo quả thực so với Lam Tích còn quen thuộc phòng của nàng hơn, cô mỗi ngày đều ở trong phòng Lam Tích đi qua đi lại đối với cô tất cả đều quen thuộc. Tuy rằng quan sát qua camera không thấy rõ lắm, nhưng Tô Thấm Hảo lại biết thứ nàng cầm trên tay chính là…..

Lam Tích tìm cái mũ lưỡi trai đội lên, sau đó vào bếp đem súp đã hâm nóng đổ vào cà- mên rồi đi ra ngoài.

Tô Thấm Hảo có một loại trực giác. Lam Tích phải đi giết người. Tô Thấm Hảo nghe tiếng động, chờ khi Lam Tích xuống lầu cũng đẩy cửa đi theo xuống lầu.

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.