MV 2

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 2

Bát Đức trấn là một làng nhỏ chưa có tên trên bản đồ. Bốn phương tám hướng đều là núi, phía tây gọi là Tây Sơn, phía đông gọi là Đông Sơn, núi không cao, mà nhà của dân làng ở đây đều thấp. Cho nên nhà nào cũng vậy, chỉ cần đẩy cửa sổ ra sẽ nhìn thấy núi.

Có sơn liền có thủy, nơi này từng nhà đều có hai hệ thống chứa nước. Một cái chứa nước ngầm, một cái khác lấy từ nước suối trên núi. Mọi thứ ở đây đều phụ thuộc vào nguồn nước này, từng nhà trước cửa đều có dòng suối nhỏ chảy qua, bọn họ múc nước, ăn cơm, rửa mặt, thậm chí tắm rửa cũng ở đây.

Gia đình Kế Hoan cũng như thế.

Sáng sớm thức dậy, Kế Hoan mặc xong quần áo liền chạy vội tới suối nước gần đó để rửa mặt, vừa dùng khăn lau khô khuôn mặt thanh tú, cậu khẽ nhìn một con ếch xanh.

Bị Kế Hoan nhìn chằm chằm, chú ếch nhỏ không khỏi cảm thấy một mối đe dọa đầy nguy hiểm đang đến gần, rất nhanh màu xanh biếc nổi bật trên nền cỏ khô đã biến mất.

Cậu dù sao vẫn là thiếu niên, có thể duy trì giờ giấc thức dậy vào giờ này đã là sớm, so ra vẫn kém ông nội một chút. Người già thường không yên giấc, chờ đến khi Kế Hoan trở vào nhà chính,thì ông đã dọn xong đồ ăn.

Nghe hương vị liền biết không ngon lành gì, Kế Hoan bưng một bát cháo và rau lên hớp một hớp lớn. Sau đó dường như nhớ tới cái gì, cậu chạy vào buồng trong ôm ra một cái bình lớn.

“Đó là cái gì? A…… Không phải là vò rượu của ta sao? Ta tìm hoài không thấy, nguyên nhân là Tiểu Hoan ngươi cầm đi……” Nhìn Kế Hoan đặt cái bình xuống, ông chớp chớp mắt.

“Vâng, dù sao ông cũng kiêng rượu. Con theo Trương Thẩm nhà bên học muối dưa, tính đến hôm nay là có thể mở ra ăn được rồi.” Vừa nói, Kế Hoan vừa mở cái bình ra, mùi rượu lẫn mùi tương tỏa ra sộc lên mũi ngây ngất.

Dùng chiếc đũa sạch gắp ra miếng dưa chuột đen nhánh cắn một cái, Kế Hoan gật gật đầu khẳng định: “Có thể ăn.”

Sợ không chỉ là có thể ăn, mà còn ngon đến không tả nổi!

Ông lão mới vừa cắn một miếng liền kinh ngạc mở to hai mắt: “Này… Này… Quả thực là giống như đúc mùi vị mẹ bây muối!”

“Hết tám phần mười có lẽ là vì mẹ con cũng theo Trương thẩm nhà bên học muối dưa?” Kế Hoan đến chân mày cũng không nhúc nhích, gấp ra một đĩa nhỏ dưa ngâm, sau lại đem cái bình bịt lại như cũ, cất ở buồng trong rồi mới trở ra ăn cơm.

“Ăn ngon như vậy, về sau con sẽ muối nhiều một chút, bất quá một bữa cơm người chỉ có thể ăn nhiêu đó thôi, ăn nhiều quá không tốt cho mạch máu.” Cầm chiếc đũa , Kế Hoan nhìn ông nội, khuôn mặt nghiêm túc mà dặn dò nói.

“Khá khen! Mới bây lớn liền quản ta, người có nề nếp tính cách rốt cuộc giống ai nhỉ? Ta và ba mẹ mày đều là ngời hiền lành! Chỉ có mày, tiểu tử mà đòi làm ông cụ, trong làng bọn nhóc đều không muốn chơi cùng mày, lớn lên còn thường xuyên bị coi như thiếu niên bất lương!” Ông lẩm bẩm, một lúc lâu sau nhìn Kế Hoan tóc mái đã che mắt, lập tức không thuận theo dùng chiếc đũa chỉ vào hắn ồn ào lên “Bây này …… Tóc bây ngày mai liền cắt đi cho ta!”

“Ăn cơm đừng nói chuyện, còn nữa, không cần dùng đũa chỉ vào người khác đâu.” Kế Hoan nhướng mày, lạnh lùng nói.

Ông lão mặt nghệt ra: “Mày… cái tính cách này…… giống ai không biết nữa chứ.” Khóe miệng run run nửa ngày, ông cụ buông chiếc đũa, vẻ mặt đâm chiêu: “Mày quả thực giống bà mày như đúc!”

“Bà ấy chính là siêu cấp đại mỹ nhân a!” Ông lão chợt nhớ tới cái gì, vẻ mặt cảm khái, sau đó liền biến sắc tái nhợt hẳn.Ông ấy nhất định là viêm khí quản, Kế Hoan trộm nghĩ trong đầu.Mỗi lần nghĩ về quá khứ kết quả đều là sắc mặt trắng bệch, bà cậu năm đó rốt cuộc đã làm cái gì mà mỗi khi nhớ đến ông cậu đều như vậy.

Thực tế thì cậu chưa từng thấy qua bà nội, cũng như chưa từng được thấy qua cha mẹ, trong nhà chỉ có duy nhất một bức ảnh chụp bọn họ, nó được ông bảo quản rất kĩ, mỗi năm chỉ lấy ra cho Kế Hoan xem một lần, đối với Kế Hoan thì ấn tượng về họ cũng chỉ là linh vị* trong nhà.

*linh vị: tượng gỗ thường dùng chưng bày trên bàn thờ tổ tiên, giống như tượng thần tài (ở đây ta giữ nguyên để biểu hiện sự tôn trọng người đã khuất).

Hai khối gỗ đó chính là cha mẹ cậu, hay còn gọi là con ruột và con dâu của ông nội cậu. Nghe nói bọn họ là vì tai nạn xe cộ mà qua đời lúc Kế Hoan còn đang bận tã lót.

Cậu đối với họ cũng không có gì gọi là kỉ niệm, cũng không có gì gọi là oán hận, bởi vì ông cùng chị đã cho cậu rất nhiều sự yêu thương.

Việc cậu muốn làm nhất hiện tại là mau chóng trưởng thành, sau đó có thể thế cha mẹ làm những việc mà họ chưa làm tròn.Ông cậu đã càng ngày càng già rồi……

Ông kiên quyết không đi bệnh viện, bất quá Kế Hoan có lén lút dành dụm ít tiền chờ mình thi xong nghĩ cách đưa ông xuống núi một chuyến. Sau đó liền có thể thuận tiện tống ông vào bệnh viện làm kiểm tra thân thể. Mọi người trong làng đều làm như vậy.

Kể đến cũng lạ, những thiếu niên bằng tuổi Kế Hoan ngoài việc mỗi ngày đều nghĩ đến bản thân, ngoài ra còn nghĩ đến trong thành phố có chỗ nào vui chơi, giầy hiệu ở đâu thiết kế thiệt ngầu…… Xác định xong, liền quấn lấy cha mẹ ngửa tay xin tiền đi mua sắm.

Kế Hoan thì ngược lại, cậu chỉ thích nhìn đồ dùng của các bậc giai lão. Đi ở trên đường cũng thói quen nhìn chằm chằm các cụ ông cụ bà, hiện giờ ở người già lưu hành xu thế là cái gì, sử dụng gậy loại nào vừa nhẹ lại vừa tốt…… Cậu thậm chí còn lén lút đi xem coi tã người già và xe lăn loại nào thì tốt.

Quá mức già dặn, Kế Hoan cũng khó trách ở trường kiếm không được một người bạn tốt cùng tuổi. Kế Hoan đối với cài này cũng không quá mức hứng thú. Cậu đã quyết, tốt nghiệp trung học xong liền trở về nhà nuôi lợn, trồng trọt, sau đó hầu hạ ông nội dưỡng già, không học lên nữa.

Đại bạch lớn rất nhanh, cậu không bán, giữ lại làm lợn giống, về sau cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng tốt…… Kế Hoan vẫn luôn là tưởng như vậy. Cho đến khi —— Trước kì nghỉ đông một ngày, thầy giáo đang phát bài tập nghỉ đông, di động Kế Hoan bỗng nhiên vang lên.

Kế Hoan cau mày tắt di động lát sau, điện thoại lại một lần nữa vang lên. Như thế ba lần liền, Kế Hoan xin ra ngoài, nhận điện thoại.

Sau đó…

“Chào anh, anh là Kế Hoan tiên sinh? Chị anh đang nằm viện, sinh mệnh hiện tại bị đe dọa, mong anh mau chóng đến đây, trước tiên cần lo chuyện hậu sự……” Nắm lấy chiếc điện thoại cũ nát, Kế Hoan ngây dại.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.