MV 15

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 15

Hắc Đản vẫn khóc, uống sữa không che được miệng nó, rõ ràng ôm bình sữa, nhưng nó chỉ hút hai miếng, sau đó lại nhả núm ra rồi ré lên hai tiếng.

“Sao Hắc Đản lại khóc rồi?” Cuối cùng ông nội cũng bị quậy tỉnh, theo tiếng khóc đi lại, ông ôm lấy Hắc Đản.

“Hắc Đản này, nói cho ngoại nghe, sao con khóc?” Ông nội dùng cách dỗ con nít ôm lấy Hắc Đản rung rung: “Cậu bắt nạt Hắc Đản à? Ông nội đánh cậu cho con nhé.”

Sau đó, Kế Hoan liền bị ông nội đánh một cái thật, không đau, chỉ vỗ nhẹ.

Hắc Đản nín khóc, hai vành mắt trừng to nhìn chằm chằm Kế Hoan bị ông nội đánh, Hắc Đản nhìn rất chăm chú. Nhưng chỉ một lát sau, nó lại khóc thút thít lên, ông cụ lại “đánh” Kế Hoan mấy cái nữa, nhưng lúc này lại không hiệu quả bằng khi nãy.

Ông nội không nhìn thấy, nhưng Kế Hoan lại thấy rất rõ ràng: Thứ Hắc Đản đang vừa khóc thút thít vừa nhìn thật ra không phải cậu, mà là lon sữa cậu vừa cầm.

Liếc nhìn ông nội đang ôm lấy Hắc Đản đong đưa không biết phải làm sao, Kế Hoan làm ra một hành động mà ngày thường cậu rất ít khi làm:

Nhanh chân đi tới, cậu đánh lên lon sữa bột kia một cái.

Âm thanh nặng nề khi lòng bàn tay vỗ vào lon kim loại vang lên, ngay sau khi Kế Hoan vỗ, tiếng khóc của Hắc Đản liền im bặt đi. Mà lúc này đây, tâm tư của Kế Hoan căn bản không còn để tâm phản ứng của Hắc Đản nữa.

Vẻ mặt quái lạ, cậu nhìn bàn tay mình mới dùng để vỗ lên cái lon: Nơi đó, trong lòng bàn tay Kế Hoan, giờ khắc này bỗng có thêm một nhúm bột đen nho nhỏ.

Lúc mới đập đến cũng có cảm giác như bản thân vừa chạm trúng thứ đồ gì, sau đó cuống quít thu tay lại nhìn, trong lòng bàn tay liền có thêm thứ này. Nói thế, thì quả nhiên lúc nãy mình đã đánh trúng thứ gì đó phải không? Nghĩ đến lần đầu ông nội đánh mình, Kế Hoan âm thầm cởi áo khoác, nhìn về phía lưng áo bị ông nội vỗ lên: Nơi đó quả nhiên cũng có một ít bột đen không mấy thu hút.

Tay cầm lấy áo khoác, lúc cậu nhìn về phía Hắc Đản, vành mắt trắng của Hắc Đản giờ đã chẳng nhìn lon sữa nữa, cũng không có nhìn cậu, móng vuốt màu đen nhỏ ôm lấy bình sữa mà ông nội đỡ hộ nó, đôi vành mắt trắng không hề chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào bình sữa, Hắc Đản uống cực kì chăm chú.

Uống xong sữa, ông nội liền bắt đầu dỗ Hắc Đản ngủ.

Ông bắt đầu hát một điệu dân ca.

Giai điệu rất quái lạ, nhưng Kế Hoan lại cảm thấy rất quen thuộc, đúng rồi, tám phần mười là lúc bé mình từng nghe.

Nội dung lời ca cũng là nội dung con nít, ý nói đại khái là một đám bạn nhỏ chơi trốn tìm, trời tối, phải nhắm mắt, sau khi hát xong, thợ săn cần xuất phát đi bắt quỷ, mọi người phải mau mau nấp cho kĩ nha, ai mà chậm một tí, bị thợ săn tóm lấy tay, cậu ta sẽ hiện hình…

Bây giờ nghĩ lại, đây thực sự là bài ca quái lạ.

Nhưng Kế Hoan lại nhớ là dường như cậu và chị hai đã cùng nhau chơi trò này rồi, người phụ trách bắt quỷ hát xong liền bắt đầu đi tìm người trốn, chị hai đặc biệt giỏi “bắt quỷ”, dù có trốn ở ngóc ngách nào, thì chị vẫn cứ có cách tìm được người kia. Trái lại thì Kế Hoan đặc biệt tệ trong việc bắt quỷ, hầu như chẳng bao giờ bắt được ai, cuối cùng còn phải để chị hai tìm ra mình rồi dẫn về nhà…

Nghe ông nội hát dân ca, mí mắt Kế Hoan cũng càng ngày càng nặng. Mấy ngày nay cậu quá mệt mỏi, tuy không nói ra miệng, nhưng cơ thể cũng đã kháng nghị rồi; cứ thế dựa vào chỗ tựa lưng trên giường, Kế Hoan bất tri bất giác thiếp đi.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, cậu cảm giác giày của mình bị người ta cởi ra, chân cũng bị dịch lên giường, sau đó lớp chăn xốp mềm cũng phủ lên người, cuối cùng, một thứ lạnh lẽo trơn trượt lủi vào ngực cậu.

Đó là Hắc Đản.

Duỗi cánh tay ra ôm lấy thứ lạnh lẽo kia, thẳng thắn san sẻ bớt thân nhiệt của mình cho thằng bé, Kế Hoan chìm vào giấc ngủ say.

Hôm sau, khi Kế Hoan tỉnh dậy, cậu chỉ cảm thấy đặc biệt thoải mái, tỉnh táo.

Thật ra tối hôm qua cậu có chút dấu hiệu cảm cúm, để tránh lây cho ông nội và thằng bé trong nhà, lúc ở bệnh viện cậu cũng đã tự mình mua thuốc uống, nhưng khi về đến nhà vẫn có hơi đau đầu, thế mà ngủ một giấc dậy, cậu liền thấy khỏe hẳn.

Chờ đến khi cậu mặc áo khoác, tầm mắt của cậu không kìm được mà rơi trên một vết đen nhỏ như mũi kim, nơi đó chính là chỗ hôm qua ông nội vỗ lên, ngày hôm qua còn có thể nhìn thấy một khối xám đen, sau một buổi tối, dấu vết còn để lại chỉ bé bằng mũi kim, nhỏ đến mức nếu không xem kĩ càng sẽ không phát hiện ra.

Dùng sức phủi một cái, vết bẩn vốn to bằng mũi kim kia cũng biến mất, Kế Hoan tiếp tục mặc cái áo khoác ấy vào.

Trước khi đi, sau khi dặn dò ông nội rằng nếu có chuyện gì nhất định phải gọi cho mình xong, Kế Hoan mới không an lòng đi làm.

Lúc làm việc trong viện dưỡng lão, cậu lại quét ra thứ bột màu đen kia, kể từ lần thứ hai nhìn thấy thứ bột đen ấy, Kế Hoan đã không thể nào lờ chúng đi được.

Sau đó, khi sắp tan ca, Kế Hoan bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, cú điện thoại này do mẹ Vương Tiểu Xuyên gọi đến, giọng mà nức nở:

“Kế Hoan, con mau mau lại đây nhìn Tiểu Xuyên lần cuối đi! Thằng bé, nó… Tiểu Xuyên sắp không qua khỏi rồi!”

Kế Hoan giật nảy cả mình.

Cũng không để tâm đến công việc đang dang dở nữa, nói một tiếng với đồng nghiệp bên cạnh rồi lập tức chạy về phía bệnh viện Vương Tiểu Xuyên nằm; nơi đó cách viện dưỡng lão Kế Hoan làm không xa, chờ đến khi cậu chạy tới phòng bệnh quen thuộc kia, tiếng khóc bên trong đã lan thành một mảnh.

Những người mấy hôm nay hay gặp: cha, mẹ, dì của Vương Tiểu Xuyên đều ở nơi này, ngoài ra còn có rất nhiều người khác mà Kế Hoan không quen biết, mẹ Vương Tiểu Xuyên khóc lên đau lòng nhất, dì của Vương Tiểu Xuyên thì ở cạnh bên an ủi bà.

Bọn họ liếc mắt thấy Kế Hoan.

“Tiểu Hoan, con qua nhìn Tiểu Xuyên một chút đi, thằng bé vẫn nhắc tên con mãi…” Mẹ của Vương Tiểu Xuyên ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt sưng đỏ, bà nhìn Kế Hoan khẩn cầu, dưới sự đồng ý của các bác sĩ bên cạnh, cậu trực tiếp lại gần giường bệnh của Vương Tiểu Xuyên.

Sau một buổi tối không gặp, trông Vương Tiểu Xuyên cứ như biến thành người khác, hơi thở mỏng manh, trông cứ như người sắp chết đến nơi rồi ——

Ngay khi Kế Hoan đi đến trước giường bệnh của cậu ta, Vương Tiểu Xuyên vốn đang trong trạng thái hấp hối bỗng cứ như hồi quang phản chiếu mà mở mắt ra. Ngay khi người thân của cậu ta phát hiện ra điều này rồi chen nhau đi tìm bác sĩ, Vương Tiểu Xuyên chợt giương mắt nhìn về phía Kế Hoan, Kế Hoan thấy thế liền hiểu ý cúi người xuống, áp tai lại gần Vương Tiểu Xuyên

“… Kế Hoan, có, có thứ gì đó trên người tớ…”

Cậu nghe thấy Vương Tiểu Xuyên dùng âm thanh cực kì yếu ớt nói với mình từng chữ một. Sau khi nghe rõ nội dung cậu ta nói, Kế Hoan không rét mà run.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.