MV 13

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

 

Chương 13

Kế Hoan biết Vương Tiểu Xuyên thường bị ho khan.

Trước đây chỉ biết là Vương Tiểu Xuyên rất hay xin nghỉ ốm thôi, lúc ở trường tình cờ cũng chú ý đến việc cậu ta lén lút thấp giọng ho, sau này thì Vương Tiểu Xuyên tự mình thẳng thắn, Kế Hoan mới biết đó là bệnh phổi, nhưng dạo này tiếp xúc nhiều, bệnh của cậu ta giống như nhẹ đi, hầu như chẳng thấy tái phát, suốt một quãng thời gian dài Kế Hoan gần như cho rằng đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Lần tái phát này hình như hơi nghiêm trọng, tối đó Vương Tiểu Xuyên sốt cao.

Trận ốm này của cậu ta tới ào ạt, bệnh viện lại chẳng tra ra vấn đề gì, bởi trước đây cậu ta hầu như hàng năm đều bị một, hai lần như vậy, cuối cùng mẹ của Vương Tiểu Xuyên lại đi an ủi ngược Kế Hoan.

“Không sao đâu, lúc dì mang thai thằng bé đã quá mệt nhọc, thân thể Tiểu Xuyên từ khi sinh ra cũng rất yếu rồi, con đừng lo quá, tình huống như vậy trước kia cũng hay xảy ra. Dạo gần đây cứ tưởng nó khỏe lên, thấy nó ngày ngày chơi đùa vui vẻ với bạn học như thế, vợ chồng dì cũng quên không nhắc nó phải chú ý phòng tránh nhiều…” Rõ ràng mẹ của Vương Tiểu Xuyên rất tự trách, bà mang nguyên nhân khiến con trai ốm yếu lúc này quy kết hết lên người mình.

“Trễ lắm rồi, ông nội cậu với Hắc Đản còn ở nhà đó, mau mau đi thôi, ở đây có mẹ tớ lo rồi.” Vương Tiểu Xuyên hiện giờ cũng đã là bệnh nhân lâu năm, tuy rằng có chút suy yếu, nhưng cậu ta có thể nâng cao tinh thần mỉm cười giục Kế Hoan mau mau về nhà.

Thấy trạng thái tinh thần của Vương Tiểu Xuyên có vẻ không tồi, Kế Hoan mới từ biệt.

Vương Tiểu Xuyên nói không sai, trong lòng Kế Hoan thật sự rất lo cho Hắc Đản và ông nội. Tuy đã gọi điện báo trước cho ông nội rằng tối nay sẽ về muộn, nhưng trong nhà có người già, trẻ con, cậu chẳng an tâm chút nào.

Trong lòng nghĩ vậy, cậu nhanh chân bước ra khỏi bệnh viện Vương Tiểu Xuyên nằm.

Bệnh viện này ở sườn núi núi Bác Đức, viện dưỡng lão bọn họ làm thì ở ngay bên trên bệnh viện này. Vòng vòng vo vo, Kế Hoan sau khi đưa Vương Tiểu Xuyên về nhà lại bị cha mẹ cậu ta chở ngược đến đây.

Giờ đã trễ lắm rồi, chuyến xe xuống núi cũng đã hết, Kế Hoan đành phải đi bộ xuống chân núi mà bắt chuyến xe đêm.

Hay là, lần sau mua một con xe máy cũ, thế sẽ tiện hơn cho việc đi lại, về lâu về dài cũng sẽ tiết kiệm chi tiêu hơn… Hai tay xỏ vào túi áo đồng phục, Kế Hoan lúc đầu chỉ bước đi, sau đó lại không nhịn được mà đổi thành chạy chậm.

Kế Hoan cảm thấy may mắn vì chuyến xe lên núi vẫn còn chạy, đêm khuya trong núi đặc biệt tối, Kế Hoan cẩn thận từng li từng tí một nương theo ánh sáng từ đèn pin trong tay rọi đường phía trước, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã nghe đến tiếng Hắc Đản khóc, trong lòng nháy mắt thả lỏng, Kế Hoan đi về nơi có tiếng khóc.

“Nội, con về rồi đây!” Còn chưa vào nhà, Kế Hoan đã đứng ngoài phòng gọi một tiếng: “Hôm nay con ở bệnh viện hơi lâu, giờ đi tắm trước đã.”

“Ồ à, đi đi. Con tắm mau mau chút, không biết Hắc Đản làm sao, từ nãy đến giờ cứ khóc mãi, cho nó uống sữa thì uống xong lại khóc, ông chả biết làm sao…” Tiếng của ông nội lập tức vọng ra từ trong nhà, lúc Kế Hoan vừa cởi sạch quần áo đứng trong phòng tắm, tiếng khóc của Hắc Đản lại lớn hơn,giọng của ông nội cũng lập tức vọng lại từ ngoài phòng tắm: “Hắc Đản, cậu của con đang ở trong này nè! Cậu mà con muốn gặp đang tắm rửa đó! Tắm xong sẽ ra ôm con ngay!”

Vừa xịt dầu gội ra bàn tay, Kế Hoan vừa khẽ cong cong khóe môi, nhưng nghe thấy tiếng khóc của Hắc Đản, cậu cũng thực sự tăng tốc độ tắm lên.

Tắm xong đi ra, Kế Hoan như thường ngày định ôm lấy Hắc Đản từ trong lồng ngực ông nội, thế nhưng phản ứng lần này của Hắc Đản có hơi ngoài dự liệu của cậu: Ngay khi Kế Hoan vừa chạm đến tã lót,một cái vuốt bé bé đen sì “vụt” một cái vươn ra khỏi tã lót, sau đó dùng sức chộp lên mu bàn tay Kế Hoan.

Đứa nhỏ này nhớ mình đến thế sao? Trong lòng có chút kinh ngạc, Kế Hoan biết nghe lời phải mà ôm lấy Hắc Đản.

Trong khoảnh khắc được kế Hoan ôm lấy, Hắc Đản nháy mắt liền nín khóc, cặp vành mắt trắng kia nhìn chăm chăm vào mặt Kế Hoan, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống chân Kế Hoan.

Kế Hoan theo phản xạ nhìn xuống chân mình: Đương nhiên, nơi đó trừ bóng dáng của chính cậu ra, thì chẳng có cái gì cả.

“… Hình như là hạ nhiệt độ đó.” Sau khi phát hiện Hắc Đản nín khóc, cuối cùng ông nội cũng thở phào nhẹ nhõm, ông lập tức bảo Kế Hoan đi đến ngăn kéo lấy chăn dày ra dùng, ngay cả Hắc Đản cũng có được một cái tã lót dày hơn.

Kế Hoan cũng chả mẫn cảm gì mấy với chuyện nhiệt độ thay đổi, nhưng thấy bộ dạng ông nội hình như đang lạnh, cậu liền vội vã nấu nước nóng cho ông cụ ngâm chân, lại dùng túi chườm làm ấm giường ông nội một lần, sau đó mới đem tấm chăn cuối cùng ra phủ lên trên giường của ông nội; xong xuôi hết mới nữa quay lại  phòng của mình và Hắc Đản.

Nhìn Hắc Đản đang nằm nhìn mình trừng trừng trên giường một lát, nghĩ có lẽ Hắc Đản cũng sẽ lạnh, nên Kế Hoan cũng làm chăn mình dày thêm một tầng.

Một đêm không ngủ*.

*nguyên văn đó tui cũng thấy thắc mắc nữa

Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy lại không tìm được Hắc Đản trong chăn khiến cho Kế Hoan sửng sốt. Cậu bật dậy khỏi giường, Kế Hoan bỗng sắc mặt quái lạ nhấc chăn lên, sau đó, cậu phát hiện Hắc Đản đang trần truồng rúc bên chân mình. Móng vuốt đen ôm lấy chân trái của cậu, thằng bé nằm đó ngủ say sưa.

Dưới hai chân Kế Hoan ấm áp, ẩm ướt.

Bao kín Hắc Đản vào chăn rồi nhẹ nhàng đặt sang bên, Kế Hoan xuống giường nhấc tấm thảm trải giường ẩm ướt đó lên, một lát sau, cậu liền tuyên bố với ông nội đang rửa mặt bên ngoài:

“Hắc Đản tè dầm.”

Thật là đáng mừng! Hắc Đản từ khi sinh ra đến nay chưa từng có hành động bài tiết nào cuối cùng cũng biết tè dầm, tuy chỉ có một vùng bé xíu xiu, nhưng tấm thảm trải này cũng được ông nội quý trọng cất giữ, sau khi phơi khô sẽ đặt vào trong cùng một ngăn tủ có chứa những đồ vật mà Kế Hoan và chị hai từng tè vào.

Ban ngày Kế Hoan không phải làm thêm, buổi sáng trước tiên cậu xem sách một lát, sau khi bỏ ra 3 tiếng chuẩn bị bài vở sách giáo khoa cho học kì sau, cậu liếc mắt nhìn Hắc Đản phía sau: Hắc Đản vẫn cứ yên lặng ngủ trong tã lót.

Ngoại trừ lúc khóc, nó hầu như là một đứa bé yên tĩnh đến gần như không tồn tại, đặc biệt là bây giờ – khi cặp mắt nó nhắm lại ——

Cứ như vậy, mặt Hắc Đản liền thật sự biến thành một đám khói đen.

Lẳng lặng ngồi bên giường nhìn một lúc, Kế Hoan không nhịn được mà chọt chọt lên bụng Hắc Đản. Sau khi nghe thấy thằng bé theo phản xạ khóc một tiếng, cậu mới thu tay về.

Dùng một gối kê ở mép giường, Kế Hoan rất vui vẻ đi rót một ly nước, sau đó liền ra ngoài làm việc.

Đầu tiên cậu dọn chuồng lợn, lại đi một vòng quanh nhà ấm, hái một ít rau đã ăn được, cậu mới trở vào nhà. Thấy trên sàn nhà như phủ một lớp đất, Kế Hoan – không chịu nổi rảnh rang, không nhịn được mà cầm chổi ra.

Thời tiết lúc này khá là khô ráo, dù trên núi nhờ có nước suối và sương dày nên cũng coi như là ẩm ướt, thì trong phòng vẫn rất dễ tích bụi. Cầm chổi, Kế Hoan đảo qua nhà chính, gian phòng của ông nội, phòng chị hai, cuối cùng mới đi quét tước phòng mình.

Nhưng chờ đến lúc cậu quét xong, chuẩn bị đem bụi bặm ùa vào xúc rác, Kế Hoan bỗng ngẩn người, lát sau cậu ngồi xổm xuống, nắm một nhúm bụi nhỏ từ trong xúc rác ra.

Lẫn bên trong màu bụi đất vàng xám, rõ ràng pha tạp thứ bột màu đen.

Đất bụi trong phòng khác rõ ràng đều là màu vàng xám, tại sao trong phòng mình lại có bụi đen?

Không nghĩ ra nguyên nhân, Kế Hoan đơn giản ném chuyện này ra khỏi đầu luôn, lát nữa ông nội cũng sẽ về, mỗi sáng, ông sẽ ra suối phía trước câu cá, việc này ông đã quen thuộc suốt mấy mươi năm, đừng nói mắt mù, cho dù có nhắm mắt lại ông cũng có thể đi đúng đường, Kế Hoan đơn giản để ông giữ lại sở thích cố định ấy.

“May là hôm qua nhà chúng ta thêm chăn, hôm nay lúc câu cá, nghe nói có mấy nhà đều cảm cả! Có hai người còn sốt cao phải đi bệnh viện nữa.” Ông nội vừa vào cửa đã gấp gáp nói cho Kế Hoan: “Cậu bạn học kia của con có lẽ do thân thể ốm yếu, không kịp phát hiện trời trở lạnh nên mới bệnh, hôm nay con ra ngoài nhớ phải mặc áo khoác.”

Trước tin tức ông nội mang về, Kế Hoan cũng chỉ “Vâng” một tiếng.

Kế Hoan lúc đầu cũng chả coi nặng chuyện này, nhưng đến chiều khi cậu đi làm, mới phát hiện sự việc nghiêm trọng hơn mình nghĩ nhiều: Bởi vì nhiệt độ đột ngột hạ xuống, trong phòng điều dưỡng có đến hai phần ba đồng nghiệp xin nghỉ!

Hoặc là bản thân ốm, hoặc là trong nhà có người thân ốm nên không đi được, nói chung, những người đi làm đúng hạn hôm ấy quả là mệt muốn chết luôn, thủ trưởng của Kế Hoan còn cố ý (mà mang chút ngại ngùng) gọi cậu lại, hi vọng hôm nay cậu có thể làm thêm mấy tiếng.

“Tiền lương phát gấp bốn lần ngày thường, mấy ngày tới xin cậu giúp cho!” Đối phương đã nói đến mức đó, Kế Hoan đành phải đồng ý.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.