YVNTT 5

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

 

        Chương 5:

Lúc Mặc Ngạn tỉnh dậy thì đã là xế chiều. Mặc Ngạn phát hiện mình đang ở trong một căng phòng sáng chói, trên bàn còn có đồ ăn được trang trí rất tinh xảo. Sao Hắn có thể ngủ lâu như vậy chứ, còn được một nơi ở thư thái như vậy ? Không phải nói là làm người hầu sao?

         Mặc Ngạn bước tới trước cửa, thử đẩy nhẹ ra, thì phát hiện cửa đã bị đóng chặt . Người canh gác bên ngoài nghe bên trong có động tĩnh, liền mở cửa ra xem, thấy Mặc Ngạn đã tỉnh lại, vẻ mặt còn chút mê mang. Nhớ lúc nãy người của Vương gia sai đến nhắn nhủ với lính canh ngục điều gì đó làm cho họ không khỏi có chút đồng tình thiếu niên bề ngoài có vẻ không hiểu gì này “Ngươi tỉnh dậy rồi, ngươi tạm thời ở tại nơi này trước, ngày mai thì có thể gặp được Vương gia, đây là quỷ củ trong phủ , ngươi ăn cơm đi, cung cấp cho bản thân chút sức sống đi.”

“Vâng, cám ơn ngươi… Đúng rồi, ngươi có biết  Hàn Lạc không?”

“… Ngươi nói đến Hàn công tử?”

“Đúng, đúng ah, chính là Hàn công tử.” Hai mắt Mặc Ngạn sáng lên, liền lộ ra vẻ mặt phấn chấn “Ngươi biết hắn sao?”

“Hàn công tử ở trong vương phủ của chúng ta.” Tên lính canh ngục kia còn nói thêm một câu, “Hắn là sủng thần của Thịnh Vương gia chúng ta.”

Sủng thần? Là thần tử được sủng ái ? Giống như A Ly sao? Mặc Ngạn không hề biết mối quan hệ trong đó, lính canh ngục lại nói không rõ ràng, làm  cho người nghe hiểu sai hướng muốn nói. Xem ra Lạc Lạc tại vương phủ có địa vị rất cao đó a.

Mặc Ngạn nghe xong liền nở nụ cười sáng lạn mê người, làm tâm thần tên lính canh ngục kia hoảng hốt đồng thời ham muốn hắn, món hàng mới này đúng là rất kỳ quái ah.

Giữa trưa ngày hôm sau, không ít trọng thần triều đình, kể cả đệ đệ của Phượng Lan- Phượng Tương cũng tới Thịnh Vương phủ.

“Sao nhị ca đột nhiên lại có hứng thú với yến tiệc vậy? Hôm nay không hề ít người tới à.” Liếc qua nhìn Hàn Lạc đang bị Phượng Lan ôm vào trong ngực, Phượng Tương lười biếng nói. Hắn được người Phượng quốc gán cho một câu “Kinh tài tuyệt diễm”, ngay cả điệu bộ lười biếng cũng lộ ra được vẻ hấp dẫn chết người. Nhìn Linh Vương gia đột nhiên làm Hàn Lạc nghĩ đến tên Yêu Vương kia, đều là bộ dạng lười biếng, nhưng Linh Vương gia phong lưu khôn khéo nhưng lại vô tình, không hề giống với con người đơn thuần nọ.

Nghĩ sau này sẽ không gặp lại Mặc Ngạn, Hàn Lạc liền không muốn cố nhớ lại quá nhiều.

        Lông mi Phượng Tương rất thanh tú, dung mạo diễm lệ, nhưng trong đôi mắt hắn luôn là một mảng màu đen và lạnh lùng, cho dù hắn có cười to thì cũng chả có niềm vui nào lọt vào trong đáy mắt hắn. Người bên gối của hắn thì thay đổi liên tục, duy chỉ có Lăng Tiêu của Tần Nguyệt Lâu là lâu hơn 1 chút. Tóm lại, chưa từng có ai có thể  nhìn thấu nam tử này, càng không có ai nằm trong lòng của hắn cả.

Thần sắc Phượng Lan có chút u ám: “Có người tự mình đa tình đưa tới một đồ vật nhưng mà nó lại là đồ vật không nên đưa đến, cho nên hôm nay ta muốn giết gà dọa khỉ, thuận tiện… Mà thôi, dù sao ngươi cũng sẽ biết thôi.”

Hàn Lạc có vẻ đoán được ý đồ của Phượng Lạn, lần trước ở cửa thành, hắn đã nói nếu có người đem nam sủng đến sẽ xử lý tốt… Trong lòng liền xuất hiện một tia ớn lạnh ,hắn sẽ làm rầm rỗ việc xử lý nam sủng này sao?

Mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình, bàn rượu  cũng đã dọn ra xong, mọi người đều tò mò nhìn vào khoảng đất trống chính giữa hoa viên. Đây là lần đầu tiên Thịnh Vương gia mời quan viên đến ăn cơm, rốt cuộc là  muốn đùa giỡn cái gì ? Phượng Lan dẫn theo Hàn Lạc đi đến rồi ngồi vào bàn tiệc, trong hoa viên liền yên tĩnh trở lại.

Giọng nói thanh dày của Thịnh Vương gia xuyên thấu cả hoa viên: “Hôm nay mời mọi người ra, là để xem một buổi biểu diễn, mọi người cứ ăn trước , tha hồ uống rượu đi rồi sẽ cho mọi người thưởng thức.”

Hứng thú ăn uống của Phượng Tương cũng bị khêu dậy, đôi mắt đầy vẻ đăm chiêu chợt lóe lên.

Vừa uống rượu xong, Phượng Lan vung tay lên, ngay lập tức hơn chục người cường tráng đẩy ra một cái lồng sắt, lồng sắt hai tầng to hơn dặm, trong mỗi tầng là lồng sắt được tinh chế từ thiết, bên ngoài thì là một cái hộp gỗ lộ rõ phía trên . Tất cả mọi người đều tò mò nhao nhao hết cả lên, đột nhiên giọng nói không rõ hỉ nộ của Phượng Lan vang lên: “Đây là một con sư tử đã bị hạ một loại mãnh dược, về phần thuốc được hạ là gì, bổn vương không thể nói rõ.”

Hộp gỗ được mở ra, đặt ở bốn phía, hiện ra một con sư tử hung mãnh, làm tất cả mọi người xung quanh lạnh cả sống lưng, nhưng nhìn kĩ thì ánh mắt con sư tử kia đỏ thẫm,nhìn xung quanh trông cực kỳ giống hành vi của  người bị trúng tình dược. Không ít người phát hiện cái này lồng sắt bị phân làm hai nửa, ở giữa là một khối có thể trượt miếng sắt, xem ra là nhốt cái gì đó ở bên cạnh…

Một số ít người cảm thấy đáng sợ, cảm thấy hưng – phấn, nhưng tắt cả đều yên lặng chờ đợi hành động kế tiếp. Phượng Tương nhếch mép cười câu dẫn, buổi yến tiệc trưa nay xem ra đúng thật là rất long trọng đấy. Đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Phượng Lan cùng Hàn Lạc, Phượng Tương nhắm đôi mắt phượng lại, nhị ca hắn làm việc này chính là vì người nam nhân kia sao?

Bên có sư tử được che khuất đi một nửa, Phượng Lan lạnh lùng nói: “Đem người của Hầu gia đưa tới đây.” Bị gọi tên, Hầu gia liền có cảm giác chột dạ, xem ra lần này mình lại sai rồi, còn sai 1 cách trầm trọng nữa, chỉ là lo cho đứa bé kia…

Mặc Ngạn từ trong nội viện bước ra làm cho mọi người trong viện đều vô ý mà ngừng hô hấp, Hàn Lạc càng ngạc nhiên hơn thiếu chút nữa là không cầm được chén rượu trong tay. Trông hắn như là tiên nhân vậy, khuôn mặt rất xinh đẹp, thâm thúy diêm dúa lẳng lơ, con mắt phượng, mũi ngọc môi mỏng, tuyết cơ ngọc cốt, trên người chỉ mặc một chiếc áo lụa bạc mỏng, không thể che được vẻ kiều diễm của hắn. Mái tóc của hắn thì mềm mại đen nhánh, nhưng dưới ánh mặt trời thì hiện ra màu lam. Dù  là 100 vẻ đẹp tuyệt diễm của Lăng Tiêu, cũng không thể bằng 1 nửa của hắn.

         Lần đầu tiên Phương Lan thấy người của Hầu gia vừa đưa sang, trong lòng liền thấy tiếc không muốn bỏ, nhưng vì hắn đã nói trước mặt mọi người nên ko thể thu lại được, tuy người này có sắc đẹp tuyệt trần nhưng đùa giỡn với hắn lại càng thú vị hơn. Phượng Lan lạnh lùng phất phất tay, hạ nhân liền để cho Mặc Ngạn tự mình tiến vào lồng sắc.

Mặc Ngạn vừa bước vào hoa viên liền cảm nhận được khí tức của Hàn Lạc, hắn đưa mắt quét hết một vòng hoa viên, rốt cục cũng nhìn thấy Lạc Lạc ngồi ở ghế trên, hắn bị một người khác ôm vào trong lòng. Trong nháy mắt niềm vui sướng đột nhiên biến mất, trong đôi mắt liền lộ ra chút nghi hoặc, đột nhiên Mặc Ngạn nghe thấy người bên cạnh bảo mình tiến vào trong lồng sắt, không nén nổi liền ngừng chân không đi nữa: “Sủng thần mà ngươi nói có phải là nam sủng ko?”

Tên lính canh ngục kia gật đầu: “Đi nhanh một chút , nếu không một lát Vương gia lại trách tội xuống, ta và ngươi lãnh không nổi… Nói không chừng Hàn công tử cũng sẽ phải chịu liên lụy đấy.” Không hiểu tại sao lại cảm thấy nam tử này rất để ý Hàn công tử, nên tên lính canh ngục kia liền khuyên hắn như vậy, “Mau đi đi, không thôi lại có chuyện đấy.”

Phiền muộn, u sầu chất đầy trong lòng của Mặc Ngạn, nhưng không muốn để cho Lạc Lạc bị liên lụy, đôi mày liền rũ xuống, hắn từ từ đi vào trong lồng sắt, cái biểu cảm đó đã lọt vào mắt mọi người làm họ cảm thấy như gió xuân phả vào mặt, ánh mắt đầy bi thương làm bọn họ không kìm được mà thấy đau long thay, cứ như thế này hắn  nhất định sẽ có kết cục cực kỳ bi thảm, nên không ít người đã quay đầu đi.

Mặc Ngạn đi vào trong lồng sắt, đưa ánh mắt bi thương nhìn Hàn Lạc, tại sao hắn phải ở bên người khác ? Hắn lừa gạt mình sao? Miếng sắt chắn đôi lồng sắt được rút ra, màn che nửa lồng sắc bên kia cũng đã xốc lên, Mặc Ngạn cự vậy mà lẻ loi đứng đấy, chằng thèm quay sang nhìn thứ bên cạnh, chỉ nhìn thẳng về hướng Hàn Lạc.

Mãnh Hổ thấy trong lồng có thêm một người, lập tức nhào tới, trên ghế vang lên tiếng kêu sợ hãi, nhiều người có tâm lý yếu dĩ nhiên sẽ có chút choáng váng.

Nhưng cảnh dâm loạn tàn nhẫn mọi người tưởng tượng không hề xuất hiện, mãnh sư bổ nhào tới, nhưng tới đã phải nhanh chóng dừng lại, nằm phục trên mặt đất, như e ngại cái gì đó nên lui về sau, nhưng vì thân thể không thoải mái, liền phát ra gầm nhẹ, bộ dáng thật đáng thương.

Mặc Ngạn rốt cục cũng quay đầu lại, trên mặt hoàn toàn không có một chút vẻ sợ hãi, trái lại còn hơi hơi nhíu mày, chuyển hướng nhìn về phía sư tử. Tất cả mọi người đều kinh ngạc rù rì với nhau, cuối cùng trong mắt Phượng Tương cũng có một tia rung động, thú vị, thật sự là càng ngày càng thú vị rồi.

Cho dù đã mất đi phần yêu lực, nhưng Mặc Ngạn vẫn là yêu, nên tiểu sư tử chưa thành tinh này dường như cảm nhận được làm nó sợ hãi cùng đau đớn, đột nhiên hiểu ra được yến hội có mục đích gì. Lại nhìn sang phía Hàn Lạc, Mặc Ngạn chú ý tới nam nhân hơi thở lanh như băng đang ngồi bên cạnh, Thịnh Vương gia chính là hắn sao?

Tiểu sư tử ô ô kêu làm cho Mặc Ngạn khẽ thở dài, nếu như mình không phải là Yêu Vương, mà là một người bình thường thì chỉ sợ là hôm nay  bỏ mạng ở đây rồi.

Qyau sang phía tiểu sư tử vẫy vẫy tay, bây giời trong mắt đám quan chức kia con mãnh sư kia cực kì nhu thuận mà phục đầu dưới chân nam tử xinh đẹp, như một đứa nhỏ làm sai điều gì. Mặc Ngạn nhìn nó một lát, xem ra phải dùng yêu lực rồi. Nhưng người ở đây quá nhiều, nên Mặc Ngạn liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm tiểu sư tử vào lòng, đem sức mạnh truyền vào cơ thể nó.

Tiểu sư tử dần dần bình tĩnh trở lại, dịu dàng ngoan ngoãn mà thè lưỡi ra liếm tay Mặc Ngạn, Mặc Ngạn cũng không vội đi ra, mà hắn miễn cưỡng ngồi trên lưng sư tử, nhìn về phía Hàn Lạc .

Mọi người cũng theo ánh mắt của hắn mà nhìn sang, hắn đang khiêu khích Vương gia sao? Buổi yến tiệc này thật sự rất đặc sắc.

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.