YVNTT 4

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

 

Chương 4

Mặc Ngạn hiện tại mất gần chín thành yêu lực, vốn tưởng rằng sẽ giống như người thường, nhưng không ngờ được thậm chí ngay cả thể lực của người bình thường đều không sánh kịp với hắn. Ly rời khỏi vực tuyết, hướng về thịnh đô mà đi cả nguyên một ngày trời, cuối cùng hắn trong tình trạng kiệt sức mệt mỏi nhưng lại còn chưa tới nơi, ngoài ra tiền bạc kia cũng khác hãm hại cướp hết trên đường đi, ai bảo hắn chưa từng ra khỏi cửa bao giờ, lại càng không có nhưng suy nghĩ mưu đồ với người khác như nhân loại.

Coi như dung mạo không đến mức là như tiên, nhưng mà dung mạo của Mặc Ngạn cũng là có một không hai trong thiên hạ, thấy hắn đi trong tình trạng khổ cực và có vẻ đơn thuần ngây thơ chứ không phải là người biết cò kè mặc cả, liền có người cảm thấy hắn là thứ hàng tốt dễ dàng ra tay.

“Tiểu công tử có phải muốn đi thịnh đô không?”

“Đúng vậy a, ta muốn đi đến đó tìm người.” Hắn cười thật tươi mà không hề đề phòng, để cho hạ nhân Hầu phủ kia trong lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại nghĩ đến mục đích của chuyến này nên hắn hiền hoà cười cười: “Thấy ngươi cũng đã mệt mỏi, hay là đi theo xe của chúng ta, đợi một lát nữa xuất phát, ban đêm liền có thể đến thịnh đô rồi,và ngươi lại có thời gian có thể tìm người kia…”

“Thoải mái.”

“Đúng, thoải mái.” Người nọ phụ họa lấy, ha ha cười, cực phẩm này mắc câu rồi thật là quá tốt, Hầu gia nhất định sẽ rất thoả mãn đây.

Trong nội tâm mấy người trên xe, ai cũng có âm mưu, trên đường đi cũng rất là thuận lợi, hòa mỹ. vì yêu lực của Mặc Ngạn đã niêm phong cất vào kho nên từ trăm bước trở đi không thể dùng yêu lực mà cảm nhận có điều gì bên ngoài mà chỉ có thể dựa vào giác quan. Ở tại thế giới nhân loại này thì cái gì cũng quy ra tiền bạc, mà một chút tiền bạc cũng đã dùng hết rồi nên giờ lại càng không có chỗ để đi.

Tổng quản Hầu vương phủ đã sớm đoán chắc được cảnh ngộ của hắn gặp, cười nói: “Công tử, có một chuyện có thể kiếm được tiền, không biết ngươi có nguyện ý làm hay không.”

“Cái gì, kiếm tiền sao?”

“Đi làm người hầu Thịnh vương phủ, vừa thanh nhàn lại không lo tiền công, hơn nữa nếu làm tốt, nói không chừng còn có thể thăm dò được tin tức người ngươi muốn tìm.”

“Thịnh vương phủ?” Giống như cái tên khi nghe Hàn Lạc đề cập tới, bên trong có ai đó? Hình như là Vương gia tên là Phượng Lan, đi vào trong đó có thể thăm dò được hành tung Hàn Lạc sao?

Có lẽ cũng không có phương pháp tốt hơn, Mặc Ngạn gật đầu, trong đôi mắt phượng thoáng hiện lên một tia sáng: “Vậy được rồi.”

Mặc Ngạn đồng ý, trong bụng mọi người liền lập tức nở hoa rồi đưa hắn đi tắm sạch sẽ, hun hương sau đó lại thay đổi sa y mới khiến cho làn da trắng muốt của hắn bên trong sa y cứ ẩn ẩn hiện hiện. Mái tóc dài tới eo, mềm mượt đến nỗi không thể cài nổi một cây trâm lên đầu hắn, vì thế mà chỉ để bộ tóc hắn buông tha tự do, mặc kệ cho hắn diêm dúa lẳng lơ, trong lúc di chuyển, có sợi tóc dựng lên, linh động làm cho người ta muốn ngừng mà cũng không được.

Mặc Ngạn được mời vào trong xe ngựa, nhưng xe ngựa này cực kỳ kín cổng cao tường (hệt như đóng gói một món hàng cực phẩm), dù gió có thổi mạnh cỡ nào thì nửa điểm cũng không chút động đậy nên khó có thể nhìn trộm dung nhan người ngồi trong xe.

Trong nội tâm Mặc Ngạn tuy kinh ngạc, nhưng nghĩ đến việc tìm Lạc Lạc ở nơi này không hề dễ, nên cũng không hề suy nghĩ gì nhiều.

Xe ngựa vẫn vững vàng tiến về phía trước, tiếng vó ngựa lại rất có tiết tấu, làm cho Mặc Ngạn có chút buồn ngủ. Một lát sau, xa phu vén rèm xe lên nhìn thoáng qua, nói nhỏ giọng với người bên cạnh: “Dược có đã hiệu quả, hắn ngủ rồi.”

Tiếp tục đi trong chốc lát, xe dừng lại trước cửa sau của thịnh vương phủ, lần trước đưa tới tên không hiểu chuyện, bị Thịnh Vương gia đưa đến câu lan, tổn thất không ít ngân lượng nhưng lần này nhất định có thể lấy lại, cho dù vụ này không thành công, cũng không lỗ vốn.

Vương tổng quản cười tủm tỉm, nhìn về phía thủ vệ đang đứng giữ cửa : “Người chúng ta đưa đến rồi, chuyện kế tiếp phải phiền toái hai vị rồi.”

“Yên tâm đi, người ở trong xe sao?” Hai thủ vệ đáp lời không ngớt, “Các ngươi đi trước đi, nếu để cho người nhìn thấy, đừng để chúng ta gây phiền toái cho Vương gia.”

“Dạ dạ vâng…” Vương tổng quản cúi đầu khom lưng, nhìn rất hèn mọn, nhưng trong nội tâm thầm mắng bọn Hầu gia “Thịnh Vương gia so với bọn Hậu gia có quyền thế gấp không biết bao nhiêu lần, nhưng bọn hạ nhân lại ngửa mặt lên trời mà nhìn người.

Đợi Vương tổng quản cùng xa phu đi xa không thấy bóng rồi mới nói với một đứa bé giữ cữa: “Đi nói cho Vương gia, Hậu gia lại đưa quà tới.”

Đứa bé chạy vào trong, nửa khắc liền chạy ra nói : “Vương gia nói đem người nhốt vào tâm lao trước.”

“Tâm lao sao?” chỗ ở còn rất tốt ah, Vương gia còn chú ý cái gì trong lòng sao? Không phải nói vì Lạc công tử sẽ xử lý những thứ quà tặng khác sao?

Tuy không nghĩ ra, nhưng tâm tư chủ tử như thế nào bọn hắn có thể nhìn ra được đấy. Hai người vén rèm xe lên, định hợp lực đẩy “Hàng hóa” kia ra ngoài nào ngờ cả 2 đều sợ ngây người. Món hàng này xem ra là thật sự bỏ hết cả tiền vốn, nam nhân có thể xinh đẹp như vậy chỗ nào cũng tìm được hay sao? Dung nhan tuyệt sắc như thể này đến cả nam khôi Lăng Tiêu có lẽ cũng không sánh kịp nổi ah, không ngờ Hậu gia cũng cam lòng(cho)…

Trì hoãn một lát lâu một thủ vệ mới nhanh chóng thúc dục, một tên thì ôm người đi ra, làn da mềm mại trắng nõn chạm vào làm cho tâm tư hắn nhộn nhạo, mà tại sao vương gia lại đưa nam hài này vào tâm lao, tuy vậy nhưng chưa hẳn sau này không sủng – hạnh, mình vẫn nên cẩn thận một chút. Nam hài này đẹp như vậy, ai biết được sau này Vương gia lại mệt mỏi với Lạc công tử, quay qua say mê hắn thì sao.

Sắc mặt Phượng Lan giờ phút này nhìn rất âm trầm, mấy người Hậu gia này không biết vì sao mà năm lần bảy lượt đưa người đến vương phủ lại không đưa cho cái tên đệ đệ phong lưu của hắn, mà lại là mới sáng sớm, làm hại mình phải nghĩ biện pháp giết gà dọa khỉ, để cho Lạc Lạc an tâm.

Một người từ trong hậu thất bước ra, là Lạc Lạc, nhìn giống như là còn chưa tỉnh ngủ, có chút ngáp, chiếc áo ngủ lỏng lẻo khoác trên người, có thể thấy được dấu hôn của đêm qua ẩn ẩn hiện trong lớp áo ngủ. Bước nhanh tới, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Hàn Lạc, đưa cả thân hình mảnh mai của hắn vào trong lồng ngực, hôn một cái: “Lạc Lạc có ngủ ngon không?”

“Không, toàn thân đều đau nhức hết cả!” biết rõ là đau đến róc xương róc thịt mà Phượng Lan còn cố hỏi rồi liếc nhìn Lạc Lạc, mặt Hàn Lạc đỏ ửng hết lên, làm cho hắn trong mắt Phượng Lan càng thêm câu dẫn, dẫn dụ chính mình, bụng dưới liền nóng lên, Phượng Lan ôm ngang hắn mà đi vào trong hậu thất. Một lát sau, từ trong hậu thất liền truyền đến tiếng hít thở dồn dập cùng với tiếng rên kiều mị, để cho hạ nhân trong vương một phen đỏ mặt tía tai, rồi lại giả bộ bình tĩnh mà quay về với công việc bề bộn của mình.

Vân tiêu vũ tán, Phượng Lan mệt mỏi chầm chậm chải mái tóc dài cho Hàn Lạc: “Lạc Lạc, ngày mai ta tặng ngươi một món lễ vật, được không?”

“Lễ vật?” Đang yên đang lành mà tặng ta lễ vật gì? Tuy trong nội tâm không khó, nhưng Hàn Lạc vẫn gật đầu: “Là cái gì?”

“Ngày mai rồi ngươi sẽ biết.” Trong mắt Phượng Lan hiện lên một tia tinh quang, lúc này, phải tuyệt đối không cho Hậu phủ lặp lại nhưng chuyện này nữa.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.