TL 9

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương 9.

Bạch Dục Nhiên từ phòng vệ sinh đi ra thấy Kiro đang ngồi trên sofa xem TV, nàng cầm điều khiển tùy ý chuyển kênh , đổi cả nửa ngày cũng không biết muốn xem gì.

Bạch Dục Nhiên ngồi bên cạnh nàng, thừa dịp nàng không chú ý , khẽ nhìn nàng.

“Nhìn lén ? Yêu thầm tôi sao?” Kiro không quay đầu lại vẫn biết đối phương đang nhìn về hướng nào.

“Tô Nhị Tiểu Thư quá để ý rồi, tôi sao có thể có chuyện như vậy chứ.” Thản nhiên châm chọc lại , Bạch Dục Nhiên nghĩ bản thân hẳn là muốn hơn đi ? Xem ra, Kiro dù trúng đạn nhưng chỉ sau vài ngày liền nhanh chóng hồi phục , nhìn kĩ cũng không giống có vấn đề.

“Tôi muốn uống nước.” Kiro nói.

“Cốc nước ngay trước mặt cô . Dùng chính tay mình tự lấy đi .”

Kiro không đáp lại , sau vài giây liền đứng dậy lấy cốc nước. Động tác của nàng đặc biệt chăm chú, nắm chắc, tay duỗi ra nhưng lại không cầm được. Bạch Dục Nhiên tựa vào sofa , thay vì xem TV, ánh mắt lại nhìn tay của Kiro. Nàng tựa như người bình thường, tay với tới mấy lần cuối cùng cũng lấy được cốc nước, cầm chặt đưa đến miệng để uống.

Tất cả hành động Bạch Dục Nhiên đều quan sát rõ .

Kiro cũng biết con người kia luôn nhìn mình.

Cả hai yên lặng , cùng nhau xem tiết mục văn nghệ cuối tuần. Cảm giác này quả thực rất kì lạ. Hai nàng rõ ràng không quen không biết, thuộc về hai thế giới khác nhau, quan hệ chưa sâu sắc tới mức cùng hưởng thụ ngày nghỉ mà bây giờ , nhìn hai người giống như người một nhà.  Bình thường đều ở chung một chỗ, lâu lâu thốt ra vài câu bình luận về tiết mục đang xem. Bạch Dục Nhiên còn tự giác gọt trái cây , bày trên dĩa mang ra ăn cùng Kiro .

Khi Kiro nhận lấy miếng dưa hấu bị tăm xiên qua, bất chợt bật cười.

“Cô cười gì chứ?” Bạch Dục Nhiên cảm thấy người này quả nhiên không thể khiến người khác thích được , đích thân mình ngậm đắng nuốt cay, vừa đi làm kiếm tiền , vừa trở thành người hầu, kết quả đổi lại chính là nụ cười đầy trêu chọc của đối phương?

“Là cười tôi đúng chứ? Loại dưa hấu bình dân này sợ chỉ khiến cô thấy chướng mắt.”

“Không phải. Aizz, đã trú ở nhà cô nhiều ngày như vậy , sao cô chẳng bao giờ hỏi vết thương thế nào rồi , cũng không thèm hỏi vì sao tôi không trở về nhà? Cô cứ vậy giúp đỡ một người xa lạ, lại là xã hội đen, chẳng lẽ không sợ hãi chút nào sao?”

Bạch Dục Nhiên cầm khăn đứng đối diện nàng vừa lau bàn vừa nói: “Nhà các người nội tình rất phức tạp, sợ rằng cô dù nói , tôi nghe cũng không hiểu. Tôi thực không hiểu, lúc trước thời điểm cô dùng roi quất , sao không lo lắng tôi sẽ sợ hãi? Hay thời điểm cô cầm súng đe dọa , sao không lo lắng tôi sẽ sợ hãi? Bây giờ mới hỏi ta?”

“Sao nào? Lúc trước không quan tâm nhưng hiện tại không thể quan tâm một chút được sao?”

Bạch Dục Nhiên nghe như thế, giương mắt nhìn , bỗng thấy trong mắt Kiro như đang ngấn lệ. Ánh mắt nàng vừa mông lung mờ mịt, vừa như nhiễm men say, mang theo ý cười mà ý cười kia như ma túy câu dẫn người khiến đối phương buông bỏ cảnh giác đối với thế giới này, lại vừa giống như người say. Hoặc có thể nói, chính nhờ nụ cười của Kiro mà mọi thứ xung quanh đều đã mang theo mùi rượu hương say.

“Không có việc gì phải quan tâm. Dẫu sao.. tôi từ nhỏ đã quen sống một mình. Bất cứ chuyện gì đều tự tay xử lý, chuyện lớn hay nhỏ đều là tự làm. Một mình mãi cũng quen.”

“Ba mẹ cô đâu?”

“Đã chết.”

“Nghe cô nói thật hời hợt , bâng quơ.”

“Thì vốn dĩ đâu có gì . Ba mẹ tôi đã mất từ sớm, ấn tượng gì về họ cũng không có nhiều .”

“Nhưng đó là ba mẹ cô ! “

“Đối với người cô chưa từng nhìn thấy, cũng không có ấn tượng, đâu khác người xa lạ là bao. Nếu là cô, cô sẽ hoài niệm về người xa lạ sao?”

“ Đúng, ngươi nói cũng đúng. Cùng lắm ngươi từ nhỏ đã máu lạnh như thế , lẽ nào ngươi đối với người còn sống cũng sẽ lạnh lùng như vậy?”

“Được rồi, ăn uống no nê rồi thì đi ngủ sớm một chút, cố mà dưỡng thương cho tốt…”

Kiro hỏi lại: “Dưỡng thương tốt rồi sau đó sớm rời đi phải không?”

Bạch Dục Nhiên lãng tránh câu hỏi của nàng , mang vỏ dưa hấu bỏ vào túi, với tay lấy chiếc áo ba lỗ màu đen mặc vào. Trong lúc nhất thời dù không cười nổi nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Chẳng lẽ cô có thể ở nhà tôi thoải mái sao? Tôi không có nhiều tiền, chỉ có thể ủy khuất cô rồi.”

Chủ đề nói đêm nay có chút kì lạ. Bạch Dục nhiên rõ ràng cảm nhận được Kiro đang khiêu khích nàng nhưng lại nghĩ rằng tự mình đa tình thôi.

Vị Tiểu Thư Kiro này dựa vào đâu mà khiêu khích nàng? Nàng chỉ là dân nghèo, đối phương sao có thể để ý tới nàng? Có thể là do trong khoảng thời gian dưỡng thương có chút buồn chán nên tùy tiện tìm người nào đó vui đùa giải sầu?

Cứ cho là vậy. Nếu đổi lại là hoàn cảnh khác, quan hệ khác, Kiro chắc cũng không thèm liếc nhìn nàng dù chỉ một lần.

Bạch Dục Nhiên nằm trên sofa trở mình, trong bóng rối nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Kiro. Chắc hẳn nàng đã chìm vào giấc ngủ say .

Sáng sớm hôm sau, Bạch Dục Nhiên bừng tỉnh.

Nàng còn đang chìm trong mộng thì dạ dày chợt cảm thấy quặn đau, một mùi ghê tởm bỗng cuồn cuộn dâng lên , thúc giục nàng nhảy dựng lên chạy thẳng tới phòng vệ sinh, cơn nôn dữ dội đến mức đầu óc quay cuồng , đất trời mù mịt .

Kiro bị nàng đánh thức, khập khễnh đi đến phòng vệ sinh, đầu tóc bù xù, gõ cửa hỏi: “Này, cô vẫn ổn chứ ?”

Bạch Dục Nhiên muốn ngẩng lên nói “Không sao, tôi vẫn ổn “, đáng tiếc cảm giác ghê tởm không cho nàng cơ hội đó, dịch dạ dày mang theo tất cả thức ăn tối qua trào ra ngoài.

Kiro: “…”

Không nhìn được thì tránh sang một bên đi.

Bạch Dục Nhiên nôn xong liền rửa mặt, hớp hết một ly nước lớn đè nén cảm giác chua chát trong họng, nhìn trong gương nhận ra mắt mũi cũng đã đỏ hết.

Nhìn qua thực thảm hại nhưng điều đáng mừng là chỗ tím bầm trên mặt nàng đã tan .

Từ hôm nay trở đi nàng có thể làm việc trở lại.

Vừa vui vừa khổ sở. Không sai , nàng lại chuẩn bị bắt đầu bận rộn.

“Cô sao lại nôn đến thế?” Kiro ngồi ở bên giường hỏi nàng.

“Tôi cũng không biết. Từ trước tới giờ chưa bao giờ như thế. Chẳng lẽ dạ dày của tôi không tiếp nhận được thức ăn ngoài Tây Bắc?” Nghĩ vậy ,Bạch Dục Nhiên quả thực xúc động muốn chết.

“Nói tới người mẫu mấy người chẳng phải là kiểu người không ăn đồ bậy bạ để giữ gìn dáng người, hành hạ dạ dày sao?”

“Đúng vậy, để làm người mẫu quả thực sẽ bị người đại diện ép thành bộ xương khô nhưng tôi không giống vậy. Trên cơ bản là không ai quản . Công ty đối với tôi đều không để tâm, cũng chưa bao giờ cho tôi nhận một dự án nào tốt, chỉ cần tôi không mập thành bánh bao là được.”

“Thật sự quá thảm mà. Chờ chị đây lấy lại phong độ , nhất định sẽ cho cô làm đại diện .”

Bạch Dục Nhiên cười cười, không đáp lại.

Chuông cửa vang lên, tinh thần Bạch Dục Nhiên lập tức căng thẳng , Kiro cảnh giác hỏi vọng ra : “Ai?”

“Chờ đã, hẳn là bạn của tôi đến đây.” Bạch Dục Nhiên chạy tới mở cửa.

“Này! Cô trước hết phải nhìn rõ xem ai đứng trước cửa chứ.”

Bạch Dục Nhiên hiển nhiên mang lời nói của Kiro từ tai này sang tai kia, trực tiếp mở cửa.

“Mạnh Mạnh, đến rồi sao?”

Mạnh Mạnh?

Kiro dựa vào giường, nhìn về phía cửa. Từ cửa đi vào là một nữ sinh với mái tóc dài xõa trên vai. Trong ngực còn ôm một con mèo trên đầu có lốm đốm trắng cùng chiếc váy hoa dáng vẻ thanh tao , thuần khiết bước vào.

Con mèo trong lòng Mạnh Mạnh vừa thấy Bạch Dục Nhiên liền kêu meo meo, móng vuốt duỗi ra như muốn chạm vào Bạch Dục Nhiên. Mạnh Mạnh liền đem mèo giao cho Bạch Dục Nhiên, mèo con ngẩng đầu lên liếm cằm nàng.

“Thật nhiệt tình, bé Mập muốn ta phải không?”

Kiro không nói gì, còn đặt tên bé Mập cho con mèo này sao? Thực sự nghiêm túc đấy chứ?

Bất quá lại nói tiếp, Bạch Dục Nhiên tuy không nuôi mèo nhưng trong nhà đã có chậu cát cho mèo.

Mạnh Mạnh nhìn Bạch Dục Nhiên, cười: “Trong khoảng thời gian ta đi du lịch, Tiểu Bạch ở nhà có ăn cơm đàng hoàng không đấy?”

“Đương nhiên là có, ăn no thực sự ăn rất no đó.” Bạch Dục Nhiên lại còn biết tỏ vẻ dễ thương.

Kiro nặng nề thở dài “Aiz” một tiếng nói: “Người nào đó thực vất vả khi ăn được một chút vào bụng , ban nãy đã nôn hết ra ngoài. Sao lại có người đáng thương như vậy chứ?”

Mạnh Mạnh liếc mắt nhìn Kiro, khẽ gật đầu chào một cái, nhẹ giọng hỏi Bạch Dục Nhiên: “Tiểu Bạch, người này là…”

“…” Bạch Dục Nhiên nhất thời không biết giới thiệu đối phương như thế nào.

“Tô Lệnh Trăn. Mạnh tiểu thư , chào .” Kiro đứng đắn tự giới thiệu tên, đây cũng là lần đầu Bạch Dục Nhiên biết tên đầy đủ của nàng.

Nghe tên thật hiền từ , lương thiện , đức hạnh như thế, ra dáng con gái thục nữ như thế. Điều này rất thiếu khoa học.

“Tô tiểu thư , chào .” Mạnh Mạnh hiển nhiên có chút mê man, cho tới giờ nàng vẫn không hay biết trong nhà Bạch Dục Nhiên có người thản nhiên mặc trang phục trung học của nàng, còn nằm trên giường nữa, hẳn là bằng hữu.

Bé Mập thừa dịp Mạnh Mạnh không để ý liền từ trong ngực chạy mất.

“A? Có phải tôi nên ra ngoài lánh mặt một chút?” Kiro từ trên giường đứng lên, Bạch Dục Nhiên xua tay nói:

“Không cần, mèo để trong nhà. Chúng tôi ra ngoài một chuyến.”

“Được.” Kiro cười đến sáng rỡ : “Đi nếu không còn sớm thì không cần quay về cũng được nha.”

Thời điểm Bạch Dục Nhiên ra ngoài có liếc mắt ý vị thâm trường nhìn Kiro một cái. Cái liếc mắt này khiến Kiro cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, nhưng vẫn cho là chuyện của đối phương không liên quan tới mình đành chỉ tươi cười đáp lại.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : hứa hẹn phải về khôi phục lại thời điểm chính xác , ngàn vạn lần không cần SBB ( màn hình chuyện dụng ) đến hồi hộp lưu lại trò chơi, bởi vì hội gặp được hơn hai mươi điều giống nhau nhắn lại : “ Đồ vật này , nọ là cái gì ?” . Không lẽ nên về khôi phục lời nói giống nhau : “ Còn thật sự ngươi liền thua.” sao ? Người thấp thật sự sẽ không bị khinh bỉ sao ?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hứa hẹn phải về phục nhắn lại đích thời điểm, ngàn vạn lần không cần sbb địa đến ngoạn cái gì huyền nghi lưu ngạnh đích trò chơi, bởi vì hội gặp được gần hai mươi điều giống nhau đích nhắn lại”Kia đồ vật này nọ là cái gì nha” . Chẳng lẽ phải về phục giống nhau trong lời nói”Còn thật sự ngươi liền thua” sao? Tọa người thật sự sẽ không bị phỉ nhổ sao không

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments

Thank you for your sharing. I am worried that I lack creative ideas. It is your article that makes me full of hope. Thank you. But, I have a question, can you help me?

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.