TL 5

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

5

“Cùm cụp”.

Một viên đạn dính máu đã rơi vào giữa dĩa trái cây , Bạch Dục Nhiên thẳng lưng, duy trì một tư thế trong thời gian lâu thật sự ê ẩm đến tê dại. Cuối cùng chất độc đã được tan biến , thật sự ngất đi khi bị đốt mãnh liệt dưới sự kích thích , Bạch Dục Nhiên cũng không biết có nên khen nàng ta hay không. Cô nương này nhìn qua như con gái nhà quý tộc thiếu cương quyết nhưng dù sao cũng là người trong hắc đạo , thật rất có ý chí kiên định . Nếu là nhu nhược ở người thứ nhất cắt miệng vết thương đốt liền đã bất tỉnh tương đối khá, cố tình chịu suốt cả quá trình không thuốc tê loại bỏ viên đạn xong mới ngất … Nói vậy nàng cũng rất oán hận chính mình , sức nhẫn nại chịu đựng thật cứng cỏi.

Bạch Dục Nhiên đem toàn bộ công cụ ném vào thùng rác, đóng gói bỏ trước cửa. Vào nhà giặt giũ sạch, trở về phòng khách, thấy đôi chân Kiro lộ ra , nằm nguyên tại chỗ , Bạch Dục Nhiên đột nhiên cảm nhận được sự mệt nhọc ,trong chốc lát nàng còn muốn quét dọn vệ sinh muốn lau sạch sẽ vết máu dính đầy trên sàn , nàng cảm thấy đời người cũng không có cái vui .

Xin thương xót, nàng đã một tuần bị trạng thái đói khát vây lấy lại còn phải … Mẹ nó chứ , thể loại này nặng thể lực muốn chết … Bạch Dục Nhiên nhìn thoáng qua Nokia của nàng… Quên đi, liền mạng này.

Thi thể Kiro kia nên làm gì bây giờ? …

Bạch Dục Nhiên lại lấy một cái khăn mặt vắt qua nước ấm giá nhân dân tệ 19. 99 Nhân dân tệ , giúp Kiro lau vết máu trên người , tiếp tục trải thảm lông trên giường , dùng một tia khí lực cuối cùng bế nàng lên giường. Kiro nằm chết dí mềm mại trên giường , phát ra một tiếng hừ , mày nhăn lại , trở về một bộ dạng khổ sở . Bạch Dục Nhiên rút hai tờ khăn giấy thấm mồ hôi trên mặt , thở phì phò, ngã ngồi ở trước giường , đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Kiro.

Ta vì điều gì lại phải cứu loại bại hoại của xã hội ?

Bạch Dục Nhiên không hiểu mình rốt cuộc đang làm gì.  Sẽ đem nàng để lại trong công viên mặc cho nàng sống chết hoặc là gọi điện cảnh sát đến bắt nàng đối mặt với công lý không phải tốt rồi sao?

Tại sao phải phí kỹ thuật làm cho mình rước họa vào thân?

Đợi nàng sau khi tỉnh lại có hay không những đòn roi đây ?

Bạch Dục Nhiên nhìn thấy Kiro mê man trong nỗi khổ sở , khẽ thở dài, gian nan đứng lên, chịu phận bất hạnh đi tìm cây lau nhà. Trước tiên trong nhà sạch sẽ rồi tính sau.

Bạch Dục Nhiên đói bụng đến mức bụng thầm thì thẳng kêu, choáng váng mà lau sạch sẽ vết máu trên sàn , chẳng quan tâm đến điều gì nữa , trực tiếp nằm ở trên ghế salon ngủ. Sáng ngày thứ hai trù tính công ty điện thoại .

“Uy, Tiểu Bạch, vết thương của cô đã tốt hơn chưa?”

Bạch Dục Nhiên vừa nghe liền định lại tinh thần, nhìn qua bộ dạng có thể công tác .

“Không có việc gì, tốt hơn nhiều!”

“Tổn thương trên mặt , phấn có thể che được sao?”

“Có thể!”

“Mười giờ rưỡi, ta lái xe đón cô đi, tới sẽ gọi .”

“ Được !”

Không biết là dạng công tác gì nhưng nàng làm việc theo ngày lương , làm việc xong trực tiếp được cấp tiền mặt, điều này biểu thị đêm nay nàng ít nhất cũng có năm trăm đồng tiền , có thể cung cấp thức ăn cho bản thân , nếu nhiều tiền hơn nữa liền chất thức ăn đầy tủ lạnh !

Bạch Dục Nhiên nhanh chóng rửa mặt,  nhanh chóng lao xuống lầu . Người đại diện lên xe. Cô ta nhìn theo kính chiếu hậu liếc Dục Nhiên, thấy trên mặt nàng còn có chút máu ứ đọng, bất mãn tấm tắc lên tiếng: “Ta mặc kệ cô có muốn bị như vậy hay không nhưng ta muốn cảnh cáo cô nếu lần sau cô tiếp tục bị thương , đặc biệt là gương mặt , công ty của chúng ta có quyền lợi đơn phương hủy hợp đồng với ngươi . Hơn nữa cô còn muốn bồi phó chúng ta vi ước kim. Bạch tiểu thư, chính cô nên nghĩ rõ ràng .”

Bạch Dục Nhiên nhìn ra phía cửa sổ châm điếu thuốc , không đáp lại đối phương.

“Ngươi nên thông suốt cái cần thông suốt. Chẳng lẽ muốn cả đời làm người mẫu bình thường của một tạp nhỏ trên một vài trang là đủ rồi ? Điều kiện ngươi kỳ thật không sai, đừng tự buột mình phải chết.”

Bạch Dục Nhiên hiểu đối phương đang nói gì, nhưng nàng vẫn như trước , không muốn đáp lại .

“Nay lại đi chụp bình thường , tạp chí cũng không tệ lắm, lão bản của bọn họ cũng tới, ta dự định sẽ sắp xếp cùng mọi người ăn một bữa cơm…”

“Đừng, Tần tỷ.” Bạch Dục Nhiên cắt đứt nàng,

“Nếu phải ra khỏi bán nhan sắc bán đứng ** trong lời nói, hay là thôi đi. Bạch Dục Nhiên ta coi như cùng chết đói , chết mọi kiểu chết cũng không phải thể loại vô liêm sỉ mà lên giường với nam nhân ”

“Là nữ.”

“… Sao ?”

” Tân. Tú tạp chí lão bản, là nữ.”

Người đại diện nghiêng đỏ tươi thần cười nói, “ Không phải cô thích khẩu vị này sao? Ta biết đến.”

Bạch Dục Nhiên bất đắc dĩ: “Tần tỷ … Đây dù không phải nam nhân nhưng nữ nhân vẫn có vấn đề, đây là vấn đề trung tiết !”

“Trung tiết? Ngươi trong vòng luẩn quẩn này còn muốn trung tiết? Ngươi có quá tham lam không ?”

“… Dừng xe.”

“ Sao ?” Tần tỷ trên ót đã bắt đầu nổi gân xanh.

“Dừng xe đi Tần tỷ, ta không đi.”

“Bạch Dục Nhiên, đây là cô tự tìm đường chết.”

“ Dẫu chết cũng không chết ở trên giường người khác . ”

“…” Tần tỷ cười lạnh với nàng , đáp : “Ta chờ cô đói bụng đến cha mẹ cũng không nhận ra,  đến van xin ta.”

Bạch Dục Nhiên nhún vai: “Ta vốn chưa từng biết cha mẹ , bọn họ hẳn là cũng không biết ta.”

“Phanh” một tiếng . Bạch Dục Nhiên nhìn thấy xe Tần tỷ chạy càng xa , nàng mới nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng : Làm thế nào để trở về nhà ? Lòng đau như cắt liền đánh xe về nhà, Bạch Dục Nhiên hé ra tờ tiền mặt màu đỏ cuối cùng đưa cho lái xe , nhận về được hai mươi đồng , số tiền này đối với nàng là tài sản cuối cùng có thể vui mừng mà cười ra tiếng .

Bạch Dục Nhiên, ngươi thực thảm hại . Mặc kệ như thế nào, cũng muốn mua chút gì ăn , người sống không thể thật sự bị chết đói ở nhà. Bạch Dục Nhiên đi đến một siêu thị nhỏ dưới lầu , cuối cùng dùng hai mươi đồng tiền mua một đống đồ gói giá rẻ . Thời gian tính tiền ở siêu thị , lão bản lão thái thái ngẩng đầu nhìn Bạch Dục Nhiên, liếc mắt một cái: “Tiểu Bạch, con lại ăn bánh mì?”

“ Đúng vậy .” Bị đối phương nhắc nhở một chút, Bạch Dục Nhiên thu hồi ba gói , đổi về ba túi mì tôm.

“Như vậy có thể càng ăn được lâu một chút.”

“Tiểu Bạch, con lại không có tiền sao?”

“ Lão thái thái , từ ‘ lại’ làm con thực tuyệt vọng…”

Lão thái thái thở dài, đem một hàng tá đồ gói cùng mì tôm cất vào trong túi nhựa, đưa cho Bạch Dục Nhiên: “Cầm đi đi.”

Bạch Dục Nhiên đem tiền kiếm được, lão thái thái thôi trở về: “Không cần, con cầm đi ăn đi, không đủ tiếp tục đến nói , ta sẵn lòng cho con .”

“ Con không thể lấy !” Bạch Dục Nhiên có chút được nuông chiều mà lo sợ.

“Như thế nào là không được, bao giờ rảnh hãy tới nhà ta ,bồi bổ khóa cho cháu gái nhỏ ta là tốt rồi.”

“… Chính là.”

“Đừng ngượng ngùng, cầm đi đi, người trẻ tuổi cũng không dễ dàng.”

Bạch Dục Nhiên nhưng thật ra là muốn nói nàng học tập cho tới bây giờ cũng không tốt, tốt nghiệp cũng có chút thời gian, học bù chẳng hạn có thể hay không rất đầm rồng hang hổ một chút? Nhưng nàng nói không biết xấu hổ ,chỉ có thể yên lặng nhận lấy ý tốt của đối phương , trong lòng nghĩ sau khi có tiền tiếp tục báo đáp lão thái thái đi! Mang theo đồ gói cùng mì tôm .

Về đến nhà, mở cửa vừa vào nhà liền nhìn thấy rỗng tuếch nước uống … Đúng vậy, nàng quên mua nước… Tính toán sổ sách, nước uống nhất định rất cần , còn không biết kia nước kia là từ nơi nào , không cần phải xài số tiền này, nàng Bạch Dục Nhiên tự có biện pháp.

Nàng dùng chén hứng nước trong vòi hệ thống cung cấp nước uống . Đi đến phòng ngủ , phát hiện Kiro đã muốn tỉnh.

“ Nước…” Kiro không còn cách nào nhúc nhích, thấy Bạch Dục Nhiên xuất hiện , nàng ta tha thiết ước mơ làn nước mát khi ánh mắt đều phải mạo hiểm Lục quang.

Bạch Dục Nhiên đứng bên cạnh , Kiro nâng tay muốn đi lấy chén nước, Bạch Dục Nhiên đem chén nước nâng lên, Kiro cũng nâng lên cánh tay, đem chén nước đặt tới bên phải, nàng cũng theo tới bên phải, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, mặt trên, phía dưới…

“Ngươi thật cặn bã…” Kiro giận không kềm được lại bất hạnh không có khí lực phát tác, giữa hai chân kịch liệt đau đớn theo thắt lưng nàng đi xuống cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể miễn cưỡng đưa lên trên thân, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm Bạch Dục Nhiên.

“Chỉ là một chén nước mà thôi, cùng Tô Nhị tiểu thư một ít đồ ăn thức uống lạnh đem ra ta có còn rất cặn bã không ? ”

“…”

“Muốn uống sao ?” Bạch Dục Nhiên đem nước đưa tới trước mặt Kiro . Nàng ta quắp mạnh lấy , Bạch Dục Nhiên lại “Ôi” một tiếng , nhanh hơn dời đi chén nước .

“…”

“Tốt lắm tốt lắm, ta phiền ngươi, cho ngươi uống vậy.”

Bạch Dục Nhiên càng ngày càng đưa nước tới trước mặt nàng. Kiro trong ánh mắt có ngọn lửa như thiêu đốt, cắn môi do dự mà không nhúc nhích. Bạch Dục Nhiên cúi người , không phòng bị mỉm cười: “Thật sự, ta vừa rồi cho ngươi mà thôi, uống nhanh đi.”

“…” Kiro vươn tay ra lấy chén nước, ở nàng lập tức muốn chạm được chén nước trong nháy mắt , Bạch Dục Nhiên lại cất giọng quyến rũ “Ai” một tiếng đem chén nước dời đi.

“Ngươi là… Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Kiro bị tức phá hư, không phun được một ngụm máu  . 
Bạch Dục Nhiên cười to : “Nhìn ngươi bị giày vò, lòng ta cảm thấy tốt hơn nhiều.” Nàng đem chén nước đặt ở trên tủ đầu giường liền duỗi thân đi ra. Kiro dùng mắt đao chém Bạch Dục Nhiên một vạn lần, bưng lên chén nước từng ngụm từng ngụm uống. Uống một nửa đột nhiên ánh mắt của nàng trợn tròn , trực tiếp phun tới.

“Uy! Ngươi làm gì! Ngươi không cần quét dọn vệ sinh sao!” Bạch Dục Nhiên liền trở về.

“Nước này là nước gì ? Có hương vị thật kì lạ …”

“Hệ thống cung cấp nước uống.”

“… Ngươi sao có thể uống nước hệ thống cung cấp !”

“Không có cách nào , cuộc sống người nghèo , ngươi tuyệt nhiên không hiểu.”

“…”

Kiro cảm giác mình thoát khỏi con hổ nguy hiểm rồi lại rơi vào Địa Ngục con người … Nàng phải nhanh chóng dưỡng thương để hồi phục còn rời khỏi nhà nữ nhân khốn này !

Không còn cách nào khác , đợi người đến xem sao .

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.