TL 3

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Bạch Dục Nhiên không biết mình sao lại mang một vết máu về nhà. Nàng dọc theo quốc lộ rồi đi thật lâu, được một lái xe tốt đỡ lên xe, đưa đến bệnh viện kiểm tra, dù gì nàng vẫn còn tiền đủ để ứng thuốc men.

“ Giống như ta đã gặp nhau ở nơi nào.”

Lúc ấy bị rơi vào trạng thái nửa hôn mê , Bạch Dục Nhiên liền nhớ đối phương nói những lời này, lờ mờ là giọng nói của nữ tử , nhưng điều đó vẫn không quan trọng bằng việc hóa ra trong thời đại này vẫn còn tồn tại người làm việc tốt không cần lưu danh . Bạch Dục Nhiên tỉnh lại biết được sau phi thường khiếp sợ.

Nàng hỏi y tá thật lâu, y tá đáp người đến bệnh viện đúng là một cô gái , cô ấy mặc bộ trang phục nghề nghiệp nhưng đóng viện phí xong liền rời đi.

Ở bệnh viện , Bạch Dục Nhiên chờ đợi đến không dậy nổi, ngày hôm sau được về nhà nàng liền nghỉ ngơi , càng ngày bụng càng đói. Mở tủ lạnh ra nhìn vào , hoàn toàn trống trải 0. Sâu tận xương tủy chỉ có miệng vết thương khép lại thường nổ tung khiến nàng đau nhức.

Bạch Dục Nhiên nhớ tới Kiro, xem ra cũng thông phải dạng vừa ! Mặt nàng liền hiện lên sự căm thù đến tận xương tuỷ, đương nhiên, lúc ấy Bạch Dục Nhiên sau khi rời khỏi Tô gia cũng không biết một loạt sự tình phát sinh , bằng không , nàng hẳn là cũng sẽ cảm thấy thở được một hơi.

A Mậu nói đám hàng kia nhất định là bị lam bạc nghiện nuốt lấy, người nuốt hàng bị loạn thương đánh chết, chết không có đối chứng, cũng không biết hàng ở nơi nào.

Kiro phe phẩy cây quạt nói: “ Với lượng lớn hàng kia ta đều không có hứng thú, chủ yếu là viên tắm tuyết Alexander lần Thạch muốn vào sinh nhật đại tỷ ba mươi lăm tuổi , ta sẽ tặng làm lễ vật vào sinh nhật của nàng ấy . Đại tỷ đã sớm muốn được tắm tuyết, ta cũng nói với nàng ấy lần này nhất định sẽ đem tắm tuyết gắn ở hai bên phía trên của nàng . Nếu không thấy bóng dáng tắm tuyết thì đành phải thượng nhân đầu yến, không chừng tỷ tỷ cũng sẽ thích . ”

A Mậu lau mồ hôi lạnh trên trán đáp lại: “Nhị tiểu thư, thuộc hạ nhất định toàn lực đem tắm tuyết trở về, muôn lần chết cũng không dám chối từ!”

“ Phải như vậy chứ ! ”Kiro đem cây quạt gãy lên, cái tại trong ngực Hắc Miêu trên người, Mèo đen chuyển người lại, màu hổ phách lượng đồng nhìn chằm chằm A Mậu.

“Đúng rồi, ngươi trở về bắt người đàn bà kia là ai ?”Kiro nhìn như tùy ý vừa hỏi, A Mậu lại như lâm đại địch.

“Quay về Nhị tiểu thư, lúc ấy nữ kia đã ở lâu và thưởng hàng cho lam bạc nghiện , thuộc hạ kỳ thật cũng không biết lai lịch của cô ta , nghĩ đến cùng nhóm này có liên quan đến việc hàng mất tích , cho nên ta sẽ…”

“Cho nên ngươi sẽ đưa cô ta trở về , muốn đổ hết rủi ro vào người cô ta , đúng chứ ?”

“Nhị tiểu thư! Thuộc hạ vẫn đối với Tô gia trung thành và tận tâm theo không hai lòng!”

“ Đề phòng hay không không phải dùng há miệng mà nói.”Kiro trong tay cây quạt trên không trung xoay một vòng 360° liền trở lại trong nháy mắt ,chỉ có điều trong thời gian ngắn ngủi nửa giây chờ Kiro tiếp tục cầm nó, nó lại biến thành một thanh kiếm Nhật Bản . Thân kiếm thon , dài so với cây quạt dài gấp mấy lần, không biết trước đó nó sao lại có thể được giấu ở trong quạt.

Mèo đen trong lòng Kiro nhảy ra, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, thản nhiên quay đầu lại nhìn A Mậu , liếc mắt một cái, không chút lưu luyến liền rời đi.

“Nhị tiểu thư , xin tha mạng!”A Mậu thấy Kiro lộ ra vũ khí “Anh Thiểm”, “Đông” một tiếng liền  giống như xương bánh chè cũng bể vỡ quỳ xuống, khóc nức nở hét lớn nói, “Ta đi theo Đại tiểu thư nhiều năm! Làm cho Tô gia rất nhiều việc, năm đó vẫn còn vì cô đại gia cản viên đạn! Ta…”

“Ngươi thực có bản lĩnh ở trước mặt ta nói về cô đại gia kia . ”Kiro gác kiếm để ngang trên cổ A Mậu , buộc lên đuôi tóc đen huyền , trên khuôn mặt đầy sát khí kèm một nụ cười quái dị, “Cả Tô gia không ai dám ở trước mặt ta nói về nàng ấy , ngươi nhất định là ngại đầu ở trên cổ đợi đến an ổn.”

A Mậu lúc này mới nhớ tới Nhị tiểu thư cấm kỵ, Nhị tiểu thư mê nàng ấy tuy là mọi người đều biết, nhưng nói rõ rệt lại không có mấy người, càng không có ai dám chịu rủi ro . Chỉ đổ thừa hắn luôn đi theo Đại tiểu thư, chuẩn bị lời kịch vô dụng trước mặt Đại tiểu thư nhưng thật ra không cẩn thận bởi… muốn nói ra để đốt thời gian .

A Mậu sợ đến thân thể cứng ngắc, trong kẽ răng đều không chen chúc , Anh Thiểm mở ra làn da trên cổ của hắn , máu tươi đã chảy róc rách như xối xuống vạt áo của hắn.

Cảm giác đau đớn cũng đã bị sợ hãi mai một, Anh Thiểm rõ phát sáng , ánh mắt hắn có chút không mở ra được, chết cũng không dám nhắm mắt, lại sợ ánh mắt này khẽ đóng cũng không mở ra được.

Kiro một chân dẫm nát đầu vai A Mậu , sợi tơ làn váy theo bắp chân của nàng đi xuống .

“Ngươi nhớ cho kĩ, ta mặc kệ ngươi trước kia đi theo ai, cũng không quản ngươi làm người nào chết tiệt vương bát đản chắn qua viên đạn, hiện tại Tô gia là ta nói tính, cả Xuân Dạ Thiên cũng là vật của ta , ta nắm trong lòng bàn tay, nơi này mạng mọi người đều là của ta, kể cả ngươi. Nếu ngươi lần này không đoạt được tắm tuyết về , ngươi hãy đợi đoàn tụ bên suối vàng cùng lão bà xinh đẹp và một vòng tuổi nhi tử đi ! ”

A Mậu nuốt nước bọt , không muốn cũng phải đáp ứng , yết hầu của hắn phát không dứt thanh.

Khoảnh khắc “Anh Thiểm”  trên cổ của hắn , cả người hắn hồn phách không biết bay đến nơi nào, Kiro biến mất trong tích tắc , cả người hắn mới thoát lực, lúc này mồ hôi như mưa trút nước xuống.

Tô gia rất lớn, ông nội Kiro theo vai lứa liền từ sòng bạc nhỏ chuyển hình thức đầu tư sang phòng điền sản, đều là tiền kiếm được từ đất đai . Thị trường Tô gia chủ yếu không nằm trong nước , cũng hay lui tới ngoài nước , dù là mua sắm hay vệ sinh đều từ nước ngoài . Đã có con đường hợp pháp ai cũng không muốn đem mình gia dơ.

Tuy rằng ra vào Tô gia từng vị đều là âu phục cà- vạt , nói chuyện khách khí gặp mặt rời đi đều hào hoa phong nhã bắt tay . Xã hội tinh anh nhân vật tầm thường, nhưng nếu có cơ hội đem y phục của bọn hắn lấy hết trong lời nói  sẽ phát hiện sự cường tráng trên thân thể bọn họ không phải nằm úp sấp con rồng chính là nằm chỉ hổ, thậm chí còn có một chỉnh tôn Phật tượng.

Kiro từ nhỏ liền biết mình nên làm gì.

Cả vận mệnh Tô gia là Trung Quốc truyền thống kết cấu nam bắc , Tiền viện Trung Đình hoa viên cùng ở trung cuộn chỉ phía trên, hai bên là người hầu cùng chỗ ở cấp dưới. Tiền viện là cửa chính, mở cửa ra là phòng tiếp khách của Tô gia. Phòng này treo lên một chữ “Xuân” to do tự tay Tô tộc trưởng viết , người gặp liền hỏi cái “Xuân” này có tự hay không cuồng tố nghi ngờ tình hình thực tế. Đáng tiếc , đồng bọn hắn – người đồng đạo lui tới cũng nhiều , nhớ nhung thư không đúng, chỉ nhìn một cách đơn thuần kia cuồng thảo một cái “Xuân” lời coi đã khó hiểu , tội gì khó xử người ta biết cái gì cuồng tố.

Phòng tiếp khách là kiến trúc triều phảng Đường , không gian cũng rộng lớn , mái hiên cao rộng rãi, dưới nền lót gạch màu tỉ mĩ , ngẩng đầu có thể thấy được ngói hình hoa sen úp , đi vào phòng tiếp khách lại là tranh chữ và uống trà, nơi này dù ai tiến vào cũng sẽ không cảm nhận được đây là hắc đạo lão Đại gia. Nhưng Kiro cũng gánh vác giúp phụ thân giả mù sa mưa ( làm trò che mắt người khác ).

Tranh chữ này nàng xem một lần muốn xé một lần, từng nói sòng ở tại nơi này không gặp loại quỷ trong phòng cũng sẽ làm phong thấp. Mà tính tình từ trước đến nay không tốt , nay nàng lại muốn phát tác cảm xúc càng sâu.

Kiro theo tẩm ở cách ăn mặc ra ngoài , từ vườn hoa xuyên qua, đánh vỡ chậu hoa đào , tâm tình vốn không tốt, nhanh đến cửa chính , thời gian Tam quản gia Anh Diệc còn giống âm hồn thông thường theo ngọn đèn lúc sau bay tới bên người nàng, nhìn thấy gương mặt nàng lộ ra ngụ ý gì đó nhưng lại không nói.

“Nay lại là ai cần phái ngươi tới theo dõi ta?” Kiro mắt nhìn phía trước, đi qua cánh cửa .

Anh Diệc với mái tóc đen , dài hằng năm đều rối tung lên. Ở gian nhà giữa , bên trong liền một nét thoáng hiện , cơ sở ngầm sắp vạch đến bên tai, đôi môi màu đỏ cười lộ ra hai hàng răng nanh trắng đến có thể lắc hạt mắt người , nhìn qua cha mẹ của hắn không giống loài người.

“ Thưa không dám . Hôm qua Thiên A Mậu bị Nhị tiểu thư dọa bể mật, nay thấy Nhị tiểu thư không dám tới. Nghe nói Nhị tiểu thư phải ra khỏi cửa , ta đương nhiên phải bảo vệ Nhị tiểu thư an toàn.”

Kiro trong tay sáng ngời, màu trắng quạt giấy bay nhanh xoay tròn, chỉ nháy mắt thời gian Anh Thiểm đã bỗng nhiên muốn miêu tả gương mặt của Anh Diệc.

Anh Diệc không né cũng không chớp mắt , gương mặt không chút thay đổi, cũng không nhìn Kiro, màu đen tóc bị chém xuống vài gốc lên trên không trung phiêu đãng .

“Ta không cần ngươi bảo vệ , ngươi trở về nói với Tô gia, ta nói rồi , trong lời nói cho tới bây giờ đều có nghĩa, đã nói quà sinh nhật nhất định sẽ được chuyển đến.

“Là …” Anh Diệc nhìn thấy bóng dáng Kiro ra khỏi cửa  ngồi vào trong xe , uốn lên thắt lưng chậm rãi thẳng thắn.

“Nàng đi ra ngoài.” Nói xong lời nói ngắn gọn Anh Diệc liền rời đi.

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.