STNQDD 1

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chương1

Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Tích chính là khi ở trên máy bay tư nhân đi đến Las Vegas. Lam Tích ngồi cạnh cửa sổ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, giống như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến mây trắng ở trước mắt, trên người cô có một loại khí chất điềm đạm, rất yên tĩnh làm cho người ta đến mê muội.

Sau khi lên máy bay, Tô Thấm Hảo liền đeo bịt mắt và bắt đầu ngủ, thời gian khi cô ở trên máy bay đều như vậy. Nhưng lần này cô ngủ được một hồi thì đột nhiên tỉnh lại, đến chính cô cũng không biết tại sao mình lại tỉnh. Tô Thấm Hảo tháo bịt mắt xuống rồi xoa xoa con mắt đang khô khốc kia.

Trong cabin rất yên tĩnh, mỗi người đều chỉ lo làm việc của mình, Tô Thấm Hảo từ trong túi xách lấy ra chai nước thuốc rồi ngửa đầu nhỏ hai giọt mới cảm thấy tốt hơn một chút. Bởi vì do nhỏ nước thuốc nên ánh mắt nhất thời có một chút mơ hồ, Tô Thấm Hảo chính là trong lúc mơ hồ mà thấy được hình ảnh đang ngồi bên đối diện cô Tô Thấm Hảo nháy mắt vài cái, tầm mắt rất nhanh đã rõ ràng hơn, cô cũng thấy rõ hình ảnh mờ nhạt kia.

Người kia một thân màu lam ngắn tay mặc ở trên người nàng rất thích hợp càng làm nhan sắc nàng thêm nổi bật. Mà những người khác ở trong cabin cũng giống nhau đều mặc quần áo tối màu để tránh đi sự chú ý của người khác. Ngay cả Tô Thấm Hảo cũng mặc áo sơmi màu xám. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ làm lộ ra làn da trắng sứ cùng với mái tóc ngắn nhu thuận làm cho cả người thập phần chói mắt. Những tên mặt sẹo bên cạnh cô, một số đang kiểm tra súng của mình, hoặc đang dùng laptop không biết lại đang phá giải hệ thống gì nữa. So với sự xuất hiện của nàng ở đây thật không chân thực càng làm cho người ta thêm phần hoảng hốt.

Tô Thấm Hảo nhìn thần sắc yên tĩnh nhu thuận của nàng, trong lòng thầm nghĩ, nàng vốn không thuộc về nơi này. Tô Thấm Hảo giống như là bị mê hoặc rồi, không chút do dự đi về phía nàng. Nội tâm Tô Thấm Hảo bắt đầu buồn phiền, cô như thế nào lại lãng phí nhiều thời gian như vậy để ngủ? Như thế nào đến bây giờ cô mới nhìn đến nàng? Cô sao có thể để cho nàng một mình ngồi ở chỗ kia lâu như vậy? Tô Thấm Hảo hạ quyết tâm muốn đi đến ngồi vào chỗ trống đối diện nàng, nhưng đột nhiên lại bị giữ lại.

Ben giữ tay cô lại: “Đi đâu?” Tô Thấm Hảo kinh ngạc nhìn hắn, lúc này cô mới phát hiện mọi người trong cabin đều chú ý đến mình, nhìn mình chằm chằm, ngoại trừ nàng.

“Đi đâu?” Ben hỏi lại. Tô Thấm Hảo nhướn mi, ý đồ của cô rõ ràng như vậy, còn phải hỏi? “Đi chào hỏi.” Tô Thấm Hảo mặt không đổi sắc: “Lần đầu gặp, cũng nên chào hỏi một chút.” “Đừng đi.” Ben hảo tâm nhắc nhở: “Ngươi không thể trêu vào nàng.” Tô Thấm Hảo càng thêm kinh ngạc.

Trong ấn tượng của nàng, Ben chưa từng cẩn thận như vậy. Hai người đã cùng hợp tác qua mấy lần, quan hệ cũng coi như tốt một chút, cũng hiểu được một ít ý tứ qua lời nói đó.Tô Thấm Hảo không muốn bắt bẻ muốn giữ cho hắn một chút mặt mũi, chỉ có thể kiềm chế ngồi xuống bên cạnh Ben, đưa lưng về phía cô gái kia, thấy Tô Thấm Hảo không nhúc nhích làm rộn nữa, những người khác trên cabin cũng dời đi tầm mắt, tiếp tục làm chuyện của mình, bày ra bộ dạng không liên quan đến mình.

“Nàng là ai?” Tô Thấm Hảo nhẹ giọng hỏi, Ben liếc nhìn cô một cái, lại liếc nhìn những người xung quanh, trên laptop gõ ra hai chữ. Lam Tích. Tên mang theo màu sắc sáng ngời. Là người mới vào tổ.

Lúc trước Tô Thấm Hảo đi Macao chấp hành nhiệm vụ cho nên chưa gặp qua nàng, nhưng cũng đã nghe nói đến. Lúc Andy gọi điện thoại cho cô có nói tới người này, lúc đó có chút khinh thường. ‘Chỉ là một người mới mà thôi, không hiểu sao lại coi trọng đến như vậy.’ Tô Thấm Hảo cười cười, đối với người mới bọn họ luôn luôn không rõ địch ý, chỉ cảm thấy bọn họ đến quá dễ dàng, cái này rất bình thường.

Nhưng lần thứ hai nói đến Lam Tích, thái độ Andy rõ ràng đã thay đổi. ‘Thật đáng yêu, giống như Thiên Sứ.’ ‘Angel?’ Tô Thấm Hảo vẫn cười, cảm thấy Andy nổi điên rồi. Thiên sứ sẽ biết làm chuyện của ma quỷ? ‘Nàng một chút cũng không giống như người làm được chuyện này.’ ‘Nhớ phải giúp nàng nổ súng, không thể để cho tay của nàng nhuộm máu.’ ‘Ôi chao! Hôm qua tôi mơ thấy nàng, mơ thấy nàng cười với tôi.’ Chỉ khi hắn ở đây Tô Thấm Hảo mới cười nói vui đùa như vậy .

Andy từ trước đến nay là một tên máu lạnh lại tự biết khống chế bản thân, chẳng lẽ hắn sẽ đồng tình? Quỷ cũng không tin. Mà lần này cách lần gọi điện thoại trước đó bắt quá cũng chỉ có sáu ngày, vẫn chưa tới một tuần mà. Vậy mà lại gặp được, Tô Thấm Hảo đắc ý so với Andy còn lợi hại hơn. Nếu đã có thể ngồi ở chỗ này thì sẽ là người bình thường sao? Lúc này Tô Thấm Hảo mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Lam Tích cũng giống như bọn họ.

Nhưng rõ ràng Tô Thấm Hảo vẫn nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn. Lam Tích dời ánh mắt đi, cúi đầu vô thức nghịch ngón tay của mình, lông mi trên mặt nàng che mất đi một ít âm u. Andy nói không sai. Nàng là Thiên sứ. Ngoại trừ từ này, không còn từ nào có thể hình dung nàng một cách đầy đủ và hoàn mỹ.

Tô Thấm Hảo quên đi nguy hiểm, cũng quên lời Ben đã cảnh báo , cô lập tức đứng dậy đi qua đó , nhanh đến mức Ben cũng không kịp giữ cô lại. Tô Thấm Hảo bước đi rất nhanh khoảng cách giữa cô với Lam Tich cũng càng ngày càng gần. Nội tâm Tô Thấm Hảo bỗng nhiên có một loại ảo tưởng Lam Tích cách cô ấy càng gần nhưng lại không biết vì sao lại có cảm giác giống như mình ngóng chờ phút chốc nhưng lại thấy đợi thật lâu. Thật giống như thời gian trôi qua nghìn năm vạn năm, lâu như vậy rồi Lam Tích dường như cảm giác có cai gì đó bất thuờng, nàng ngừng nghịch tay, ngẩng đầu lên có một chút khó hiểu nhìn Tô Thấm Hảo đang đứng trước mặt mình.

“Tô Thấm Hảo”.

Tô Thấm Hảo không khỏi thấp thỏm, cô vươn tay ra về phía Lam Tích, trong mắt chỉ có nàng, không nhìn tới sắc mặt của những người trong cabin đang nhìn qua. Lam Tích không nắm tay Tô Thấm Hảo nữa chỉ ngẩng đầu lên và khẽ cười. Tô Thấm Hảo cảm giác được thế giới tối tăm của mình trong nháy mắt đã có ánh sáng và trở nên rực rỡ hơn.

Nhiệm vụ lần này không tính là khó khăn. Ám sát, bọn hắn chính là những người am hiểu nhất. Máy bay hạ cánh, hơn mười người giống như đi du lich đoàn đội, cười cười nói nói tiến vào khách sạn đã chuẩn bị sẵn. Tô Thấm Hảo vừa bước vào phòng liền kiểm tra từng gian một, quan sát tầm nhìn từ cửa sổ, trong lòng thầm tính toán nếu lỡ phát sinh tình huống bất ngờ thì chạy trốn cũng không phải là ý tồi, chỗ đó có thể ẩn nấp một chút. Đây là thói quen của những người bọn họ, trước hết phải quan sát hết thảy.

Tô Thấm Hảo lập tức kéo tấm màn lên, bức màn che ánh sáng rất tốt. Tô Thấm Hảo trong bóng tối kiểm tra súng của mình hai lần. Cô tất nhiên là quen thuộc với bạn đồng hành với mình. Cho dù nhắm mắt lại cũng sẽ không tính sai một chút nào. Chờ kiểm tra xong tốt tất cả. Tô Thấm Hảo không còn việc gì nữa, nếu như thường ngày thì cô sẽ tận dụng thời gian này để ngủ một giấc lấy lại tinh thần, nhưng mà hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có.

Cô ngồi trong bóng đêm bắt đầu nghĩ đến một người. Thấy Lam Tích vẫn chưa được một giờ, Tô Thấm Hảo vẫn ngồi yên lặng như vậy, cô cũng không biết mình đã ngồi trong bao lâu, cho đến khi chuông điện thoại reo lên cô bừng tỉnh. Đêm tối lại tới. Tô Thấm Hảo xách vali đi ra ngoài, ra khỏi khách sạn đã thấy một chiếc xe tải chờ mình cách đó không xa.

Cửa xe mở ra, trong xe lại không có đèn, nhìn như cửa địa ngục, Tô Thấm Hảo trong nhất thời có một loại ảo giác, nếu cô tiến vào sẽ bị bóng đêm cắn nuốt. Nhưng đối ý nghĩa quái lại này, Tô Thấm Hảo chỉ nhếch môi, không chút do dự mang vali lên xe, cửa xe đóng lại, xe lập tức lái đi. Mấy người nấp trong bóng tối, cầm súng nhìn hình ảnh bên trong ống nhắm. Bọn họ ngay cả hô hấp cũng điều chỉnh rất tốt, cho dù có người đi qua trước mặt bọn họ cũng rất khó phát hiện ra, giống như trời sinh ra là để nấp trong bóng tối.

“Tiểu Tích, cô thật đẹp”. Âm thanh từ trong tay nghe truyền đến, là giọng nói vủa Andy đang ẩn náu trên sân thượng của sòng bài đối diện.

Tô Thấm Hảo nghe xong không khỏi nháy mắt vài cái, bởi vì câu nói của Andy nói cũng là câu cô muốn nói. Lam Tích lúc này cũng ở trong sòng bạc, nàng mặc lễ phục dài màu đỏ, cao quý, lộ ra phần lưng trắng noãn, bóng loáng như da em bé, làm cho người ta gợi nhớ tới sự mềm mại của tơ lụa. Nghe Andy khen ngợi, Lam Tích cúi đầu cười khẽ. Tuy rằng không nhìn thấy nhưng Tô Thấm Hảo cũng nghe được tiếng Lam Tích cười, không khỏi nhếch khóe miệng.

Lam Tích môi khẽ nhấp tí rượu lơ đãng nhìn về phía bên phải mình , Andy mặc âu phục đứng chơi bài. Nhưng Lam Tích cũng biết hắn đang chú ý mình, trong sòng bạc người chú ý đến nàng cũng rất nhiều, có người của mình, cũng có những người đơn thuần thưởng thức. Nhưng mà trong sòng bạc, mĩ nhân xinh đẹp có rất nhiều, Lam Tích không phải là duy nhất. Nếu như không phải là duy nhất sao có thể hấp dẫn sự chú ý của con mồi.

Lam Tích lại nâng môi nhấp một ít rượu nữa, ngẩng đầu liếc mắt về phía cầu thang chỗ có mấy người đang đứng nói chuyện , mà nam nhân một thân âu phục trắng vừa nhìn liền biết giá trị rất xa xỉ, rất anh tuấn, chính là mục tiêu của nàng. Lam Tich đem ly đế cao đặt lên khay bạc mà nhân viên phục vụ vừa bưng qua, nhìn nam nhân đi đến cầu thang kia. Brow cảm giác được cái gì đó, nghiêng đầu nhìn xuống liền thấy một cô gái mặc váy đỏ đang đi đến, còn nhìn hắn cười nhạt. Brow trong nháy mắt liền thất thần, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt.

Hắn có rất nhiều phụ nữ mà mỗi người đều là tuyệt sắc giai nhân. Hắn biết rõ mĩ nhân này muốn quyến rũ hắn, hắn có thân phận địa vị, những mĩ nhân kia luôn đeo bám theo hắn, thậm chí còn đem lại cho hắn không ít phiền chán nên cho dù mĩ nhân này rất mê người, hắn cũng không có hứng thú. Nhưng rất nhanh hắn liền biết hắn sai rồi.

Mĩ nhân một thân lễ phục đỏ ưu nhã kiêu sa bước lên bậc thang. Nàng giống như lửa, hấp dẫn ánh mắt người xung quanh vào phần lưng của nàng, váy dài xẻ tà rất cao là lộ đôi chân thon dài theo mỗi bước chân như ẩn như hiện, như có như không mà gợi cảm, giống như móng vuốt con mèo nhỏ quấy nhiễu lòng người rạo rực.

Nhân viên phục vụ từ trên lầu đi xuống cũng nhìn đến ngây người, lúc Lam Tích từ trước mắt hắn đi qua thì hắn vẫn còn đang sửng sờ, không tự chủ kéo lấy khay bạc hơi nghiêng trong tay làm ly rượu trên đó đều ngả văng ra ngoài. Lam Tích sợ hãi kêu lên một tiếng rồi ngả nằm ở trên bậc thang, dẫn tới rất nhiều người nhìn qua. Rượu đỏ đều đổ lên người Lam Tích, ly rượu cũng rơi vỡ bên ngoài nàng, Brown có chút hả hê cúi đầu nhìn nàng, nhưng khi Lam Tích ngẩng đầu thì tất cả mọi người đều thở hốc vì kinh ngạc kể cả Brown.

Lam Tích rõ ràng rất chật vật, nàng cắn môi cũng bởi vì quẫn bách mà hơi đỏ cả lên, lúc này nhân viên mới phản ứng kịp, đứng ở đó không biết làm sao, cứ luôn miệng xin lỗi. Trên lưng trần của nàng toàn là rượu đỏ, chất lỏng màu đỏ từ trên lưng trắng noãn của nàng trượt xuống, hòa cùng váy dài màu càng thêm kiều diễm ướt át, Brow nhìn nàng , tâm cũng đều nhảy nhót, nhưng Lam Tích lại hồn nhiên như chưa phát hiện ra, nàng chống đỡ người vào tay vịn muốn đứng lên nhưng chân lại đụng phải mảnh thủy tinh nhỏ trên mặt đất không khỏi khẽ kêu đau một tiếng. Máu từ bắp chân nàng chảy ra tạo nên một loại làm nhục mỹ cảm.

Brown không chút do dự, hắn bước hai bước xuống cầu thang, cởi âu phục choàng trên người nàng, sau đó đỡ Lam Tích ôm ngang đứng lên làm ra một loại tư thế bảo hộ. Brown rất hài lòng, anh hùng cứu mỹ nhân, thật hoản hảo. Mỹ nhân này chính là đến hấp dẫn hắn đấy. Bây giờ nàng đã thành công.

Nhưng Lam Tích dường như có mờ mịt nhìn nam nhân đang ôm nàng. Nàng suy nghĩ, bộ dạng ta chật vật như vậy bị hắn nhìn thấy thật sự rất mất mặt. Brown khẽ cười đứng lên, hắn sai rồi, Lam Tích rất đặc biệt, tâm tư của nàng biểu hiện qua gương mặt, tựa như một đứa trẻ hồn nhiên. Nhân viên phục vụ ở bên cạnh đang bị hung hăng dạy bảo một phen , mắt Lam Tích nhìn nhân viên phục vụ rồi nhẹ nhàng giật giật áo Brown, Brown tất nhiên hiểu rõ vung tay lên để hắn rời khỏi. Lời nói của hắn tất nhiên có tác dụng.

Lam Tích dựa vào ngực Brown, mắt nhìn về huớng nhân viên phục vụ đang đi xuống. Ván bài Andy vừa chấm dứt, hắn ván này thua mất hai thẻ đánh bạc. Nhưng Andy không thèm để ý, chỉ là hai cái thẻ đánh bạc ở nơi này bất luận là cái gì mọi người cũng sẽ không để trong lòng.

Cầm lấy mấy cái thể dư còn lại rời khỏi bàn, đúng lúc gặp nhân viên vừa mới làm sai kia, nhân viên phục vụ cúi đầu, hiển nhiên bởi vì mới bị dạy bảo nên tâm tình không được tốt, lúc đi qua Andy hắn khẽ gật đầu. Vừa rồi Andy không có đặc biệt chú ý việc phát sinh trên lầu, vừa nhìn qua bộ dạng của Ben thì đã biết rõ kế hoạch suôn sẻ hoàn toàn, không khỏi cười thỏa mãn. Khoảng cách hai người xa một chút, Andy đi là một góc yên tĩnh rồi mới hạ giọng mở miệng.

“Con mồi đã bị hấp dẫn”.

Nói xong câu đó, hắn liền ước lượng mấy trăm vạn thẻ trong tay xoay đi sang bàn khác.

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Subscribe
Notify of
guest
1 Comment
Inline Feedbacks
View all comments
Huyết Tuyết Cung

Chờ c tt…
Thanks nhiu…

Có rất nhiều người báo lỗi không hiện ảnh trên trình duyệt của FB, bạn hãy Nhấn nút [...] -> Mở bằng trình duyệt khác để đọc truyện nhanh & không lỗi nhé.

OK, đã hiểu.